[Sáng Tác] Thiên La - Chương 45: Thú Triều

Không biết có phải vì mấy lời nói của lão đầu hay không mà Lâm Phong đã lấy lại chút ít thanh tĩnh, hắn lấy ra một bình dược tề nốc sạch, linh lực dần khôi phục.

- Tiểu tử mau đi thôi, sau này lại tìm bọn chúng tính sổ.

Lâm Phong gật đầu, hắn tiếp tục lấy ra một tấm Hành Không Pháp Chỉ kích hoạt, hướng về phía truyền tống trận bay đi.

Càng đến gần truyền tống trận, số lượng yêu thú càng nhiều, có lẽ toàn bộ tu sĩ trong thành đã tập trung bảo vệ nơi này, một khi truyền tống trận bị phá thì không ai có thể thoát khỏi phong linh.

Lâm Phong đang bay ngon lành thì bị một đám yêu cầm chặn lại, hắn định rút đao đại chiến một trận nhưng khi nhìn kĩ lại liền quay đầu bỏ chạy.

- Lang Đầu Biên Bức, một đám huyền cấp yêu thú dí một tên tam cấp chiến sư, các ngươi tưởng như vậy mà ngầu à?

Lâm Phong vừa chạy vừa hét, đám dơi đêm này chẳng hiểu kiểu gì lại kiếm ăn ban ngày, đúng là xui tận mạng.

- Tiểu tử, tiếp tục chạy thế này không phải là cách hay.

- Tiền bối có cao kiến gì không?

Lão đầu chưa kịp mở miệng thì có một đầu yêu cầm từ trên cao xà xuống.

- Chạy mau.

- Cuối cùng cũng phải chạy trốn.

Lâm Phong vừa chạy vừa quan sát, hắn nhìn thấy một tấm bảng hiệu hoàng kim rơi trên mặt đất, bên trên ghi ba chữ Vạn Bảo Các lấp lánh.

- Nơi này cũng bị phá hủy rồi sao?

- Thú triều lần này đột nhiên xuất hiện, chẳng ai đề phòng được.

- Ý của lão là đám người Vạn Bảo Các cũng không kịp chuẩn bị, như vậy bên trong chẳng phải còn thứ tốt sao?

- Còn cái nịt.

Lão đầu vứt luôn phong thái cao nhân, giờ phút sinh ly tử biệt mà tên này còn nổi được lòng tham, thật là hết thuốc chữa.

Lâm Phong cũng biết là không nên nhưng trong lòng vẫn thấy tiết, nếu không phải đám đầu chó thân chim này truy đuổi thì hắn nhất định vào bên trong thăm ngàn.

- Không ổn, phía trước không còn đường chạy.

Trước mặt Lâm Phong chỉ còn lại một bãi hoang tàn, tất cả đều bị sang bằng thành bình địa, từ xa có thể nhìn thấy yêu thú và tu sĩ đang đại chiến.

- Truyền tống trận sắp không trụ được rồi.

Yêu thú chiếm ưu thế tuyệt đối về số lượng, hoàn toàn nghiền ép tu sĩ, cứ thế này thì sớm muộn gì truyền tống trận cũng sẽ bị phá.

Đúng lúc Lâm Phong không biết đi đâu thì có một đám người chạy ngang qua, hắn nhận ra tên đi đầu là Lý Hạo, thiếu chủ của Thiết Sơn Môn.

- Tên này chạy kiểu gì mà giờ mới tới?

- Tiểu tử, mau bám theo.

Lâm Phong lập tức đuổi theo, có một kinh nghiệm khi bị yêu thú đuổi giết là ngươi không cần phải chạy nhanh nhất nhưng tuyệt đối không được là kẻ chạy chậm nhất.

Bên ngoài truyền tống trận, mấy ngàn tu sĩ đang tử chiến để bảo vệ sinh lộ cuối cùng, truyền tống trận mà mất thì Thương Vân Thành chính là mồ chôn của bọn chúng.

Pháp chỉ tung hoàng, đao kiếm ngang dọc, hai bên giao chiến không thấy trời đất, gặp là đánh không cần biết tu vi cao thấp, hỗn chiến kinh thiên, huyết tụ đại hà.

- Các huynh đệ, không được để yêu thú tiến vào truyền tống trận, nếu không chúng ta sẽ chôn thân ở đây.

- Liều chết bảo vệ truyền tống trận.

- Xông lên…

Lâm Phong lao vào vòng chiến, một tay cầm Lưu Tinh Đao một tay cầm Phong Hỏa Pháp Chỉ, vừa đánh vừa chạy về phía truyền tống trận.

Đám tu sĩ đứng thành vòng tròn, kính như một bức tường thành, không cho bất kỳ đầu yêu thú nào tiến vào, ngay cả Lâm Phong cũng không tìm được kẽ hở.

Lão đầu thở dài.

- Người đến sau bao giờ cũng thiệt thòi.

Lâm Phong cũng không biết làm thế nào, lúc đó trong đầu hắn chỉ nghĩ đến Liễu Huân Vũ, bây giờ mà đứng xếp hàng thì hắn còn phải đứng phía sau đám yêu thú.

Trong lúc bối rối, chợt một cảm giác lạnh buốt truyền đến, Lâm Phong vừa nhìn qua, hai mắt liền tỏa sáng.

- Trời độ lão tử rồi.

Giữa mấy chục tên tứ cấp tu sĩ đang ngăn chặn bầy yêu cầm có một bạch y nữ tử phong hoa vô tận, mỗi cái giơ tay nhấc chân cũng tạo nên vẻ đẹp vô cùng, trong tay nàng cầm một thanh lam quang pháp trượng tỏa ra hàn khí bức người.

Mỗi lần vun lên là một đám yêu cầm hóa thành băng rơi xuống, vỡ tan thành từng mảnh.

Lâm Phong hướng chỗ bạch y nữ tử chạy đến, khi gần đến nơi hắn còn bắt gặp Chu Thất cùng với đám nhân viên Vạn Bảo Các.

- Tiểu tử, có biến lớn.

Giọng của lão đầu đột nhiên truyền đến, sau đó là một đám hắc vụ không biết từ đâu bay tới cuống lấy đám tứ cấp tu sĩ đang chiến đấu với bầy yêu cầm, từng tên như diều đứt dây rơi xuống.

Một bóng đen lơ lửng giữa trời, hắc vụ lượn lờ xung quanh như thần ma hàng lâm.

- Hắc hắc… trò chơi kết thúc.

Hắc vụ trên cao hóa thành một quả cầu xuyên qua vô số tu sĩ đánh thẳng vào truyền tống trận.

- Ầm… ầm…

- Không ổn, truyền tống trận bị phá rồi.

Lâm Phong đần mặt nhìn về phía truyền tống trận, hi vọng chưa kịp lóe lên đã bị dập tắt, thật là tàn nhẫn.

- Xem ra đã đến lúc lão tử dùng đến tuyệt chiêu.

- Tiểu tử ngươi có hậu chiêu sao?

Lão đầu kinh ngạc nhìn lưu manh, thầm nghĩ tên này ẩn giấu thật sâu.

Lâm Phong mỉm cười đắc ý.

- Lão không biết ngoài thiên phú chạy trốn thì ta còn có thể thuấn di sao? Ta chỉ làm một lần thôi, nhìn kỹ đây.

Lâm Phong lấy ra một cái trận bàn, lão đầu nhìn qua chỉ biết thốt lên.

- Hảo hán.

Lâm Phong vẫn còn hai bộ tiểu truyền tống trận, hắn để một lại cái ở trong phòng còn một cái thì mang theo bên người, chỉ cần gặp nguy hiểm là có thể truyền tống thẳng về căn phòng nhỏ của hắn.

Lâm Phong nhìn bạch y nữ tử cách đó không xa, nàng vẫn bị hắc vụ quấn thân, hắc khí vô cùng quỷ dị, ngay cả đám yêu thú cũng không dám đến gần.

Hắn do dự một lúc thì phóng tới chỗ của nàng, vừa tới gần liền bị một luồng hàn khí tấn công.

- Là ta.

Bạch y nữ tử nhìn thấy Lâm Phong, ánh mắt hiện rõ kinh ngạc.

- Là ngươi.

- Ta chuẩn bị kích hoạt pháp binh, đừng chống cự.

Lâm Phong kích hoạt tiểu truyền tống trận, thân ảnh hai người lập tức biến mất như chưa từng xuất hiện.

Truyền tống trận bị hủy, đám tu sĩ không còn mục tiêu bảo vệ chỉ biết đường ai người đó chạy, như ong vỡ tổ mà bay, đám yêu thú cũng tán ra đuổi theo tu sĩ.


Bên trong Lạc Nhạn Cốc, một thanh niên đứng bên cạnh nhìn nữ tử ngồi trên giường, nhẹ giọng hỏi.

- Không sao chứ?

- Hắc khí quá mạnh, chỉ sợ không chống cự được lâu.

Lâm Phong nhìn vẻ mặt chuyển đen của nàng, đôi môi đỏ mộng giờ đã thâm tím cũng biết là không ổn.

- Lão đầu có cách gì không?

- Hộ Thần Giáp.

- Đúng a, suýt chút thì quên.

Lâm Phong lấy ra mảnh Hộ Thần Giáp để trước ngực, ánh mắt vui mừng nhìn bạch y nữ tử.

- Đến, đánh ta đi.

Bạch y nữ tử khẽ ngẩng đầu nhìn thanh niên đối diện, ánh mắt vẫn lạnh như băng, nàng nhìn hắn một lúc rồi tiếp tục nhắm mắt vận công.

- Tiểu tử ngươi thích tự ngược từ bao giờ vậy?

Lâm Phong cũng cảm thấy không ổn, hắn tiến lại gần nàng.

- Ta có cách giúp đạo hữu loại bỏ hắc khí, chỉ cần đánh vào mảnh hắc giáp này là được.

Đôi mắt của Lãnh Hàn Băng vẫn nhắm chặt, mày liễu khẽ nhíu, có vẻ rất khó chịu.

- Nha đầu kia đang tập trung đối phó hắc khí, có thể không nghe được ngươi nói.

- Vậy làm sao giờ? Hay là ta tấn công trước.

- Nha đầu không có phòng bị, ngươi đánh một cái là đi luôn.

Lâm Phong nhíu mày, hắn chưa bao giờ cảm giác làm người tốt lại khó như vậy.
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top