Dung cô nương

Phàm Nhân
Tác Giả Nghiệp Dư
Ngọc
230.460,23
Tu vi
0,00
ĐÍNH CHÍNH:

- Ở chương 7 mình có bảo cung của Huyền Lệ Cơ là Thanh Khê cung, nhưng ở chương 8 thì mình lại ghi là Túy Hương cung. Cung của Huyền Lệ Cơ là Thanh Khê cung cơ, Túy Hương cung là cung của Thục phi sẽ xuất hiện sau. Rất xin lỗi vì sự ngáo cần này :tuki:
 

Dung cô nương

Phàm Nhân
Tác Giả Nghiệp Dư
Ngọc
230.460,23
Tu vi
0,00
Chương 9: Tính kế di nương

Dương Hiểu Yên ngắt một bông mẫu đơn, tiện tay thả xuống hồ, để bông hoa trôi theo dòng nước. Nàng không quay lại nhìn nha hoàn thiếp thân mẫu thân để lại cho mình, mở miệng:

“Tuyết Yến, ngươi cho rằng đại nương thật sự thiện lương hiền thục?”

Tuyết Yến một mặt đầy bất ngờ. Nàng nhận thấy tiểu thư sau khi được nhận nuôi dưới danh nghĩa đại phu nhân sẽ gọi ngài ấy một tiếng mẫu thân, đại nương là cách gọi trước kia. Chỉ là, bây giờ lại thấy nàng gọi như vậy....

“Tiểu thư, đại phu nhân đối người rất tốt-“

“Đại nương đối ta rất tốt, nhị tỷ và đại ca cũng rất tốt. Nhưng ngươi xem lại, cả Dương phủ vì sao chỉ có mỗi đại ca là nhi tử, toàn bộ hài tử còn lại đều là nữ nhi.”

Tuyết Yến há miệng, nhất thời không biết nói cái gì. Nàng hơn tiểu thư ba tuổi, là thân nhi nữ vú nuôi bên cạnh Phụng trắc thất, cũng chưa bao giờ có thể nhìn xa đến như vậy.

“Nhưng ta cũng chưa từng cho đại nương độc ác...”

Mị nhãn u hoài của Dương Hiểu Yên nhìn ra phía bên kia bờ hồ.

“Dương phủ gây dựng nên, dưới chân không biết có bao nhiêu máu cùng nước mắt, hậu trạch cũng như thế mà thôi. Tương lai mờ mịt không ánh sáng, xa xăm hệt như cái bờ hồ bên kia vậy. Nếu như đại nương thiện lương hiền thục như các ngươi tưởng, vậy thì nàng sẽ giống như bông hoa mẫu đơn lúc nãy, bị người ngắt, mặc cho dòng nước xô đẩy, đến cuối cùng thối nát, vĩnh viễn không thể nhìn thấy xán lạn tương lai.”

Khuôn mặt diễm lệ non nớt của Tuyết Yến tràn ngập khiếp sợ. Nàng lắp bắp:

“Nhưng còn, nhưng còn lão gia, lão gia không phải đối phu nhân rất tốt sao?”

“Quả thực như vậy. Phụ thân không sủng thiếp diệt thê, không trọng đích khinh thứ, nhưng là ngươi nói, như thế đã đủ?”

Dương Hiểu Yên lạnh lùng tiếp tục: “Chưa đâu, Tuyết Yến, nếu như là ngươi có chịu được phu quân ân ái cùng mình trong nhà có vài tiểu thiếp, tuy cùng mình tương kính như tân, nhưng liệu có chút nào thật lòng ái?” (*)

“Tứ cô nương sao lại ở đây nghị luận phu nhân cùng lão gia nha?”

Giọng nói phía sau vang lên. Dương Hiểu Yên nhàn nhạt dùng dư quang trong đôi mắt liếc ra sau, một ánh mắt cũng không cho nhị di nương Mạc Linh.

Kia Linh di nương thoạt nhìn ước chừng hơn ba mươi một chút, trên người mặc một bộ quần áo màu hồng nhạt, vào trong đôi mắt của Dương Hiểu Yên lại thêm vài phần chán ghét.

“Di nương nói, ta ở đây nghị luận mẫu thân cùng lão gia?”

Dương Hiểu Yên khóe miệng khẽ nhếch. Nếu bắt gặp nàng hôm nay là mẫu thân, đại ca, nhị tỷ, tam tỷ, Tuệ di nương hay Uyển di nương, nàng mới có không may đâu. Bất quá là Linh di nương....

Tưởng rằng nàng không phát hiện được từ xa có người sao?

“Tứ cô nương, là chính tai ta mắt thấy tai nghe, cô nương còn muốn nói không phải sao?”

Dương Hiểu Yên quay đầu, đôi mắt lấp lóe nhìn thẳng vào mắt Linh di nương.

“Di nương, ta không nói, di nương liền khiến ai tin? Mẫu thân sao? Phụ thân sao? Hay là nhị tỷ, đại ca?”

Linh di nương ngẩn ra, sau đó căm giận quát: “Ta mang theo tì nữ bên người, ngươi còn muốn chối sao?”

“Nhưng mà di nương, ta cũng mang theo tì nữ bên người. Người của ngươi nói ta nói, người của ta lại nói ta không nói, ngươi phải làm sao đây?”

“Lại nói, di nương a di nương, ngươi có phải quên mất quy củ hay không?”

Linh di nương bỗng phát hiện mình thất thố. Nàng là di nương, là thị thiếp nói như thế nào thì cũng là nô tì. Mà Dương Hiểu Yên lại là đích thứ nữ, phụ mẫu cùng thương, trên có đại ca quan tâm, dưới có nhị tỷ chăm sóc, nàng dù bây giờ không có ai, nhưng tì nữ nàng chưa chắc trung thành được như Dương Hiểu Yên tì nữ, nếu truyền ra ngoài, không phải thanh danh sẽ bị mất hết sao?

“Ngươi...”

Ngay lúc thanh âm nghiến răng của Linh di nương vang lên, Dương Hiểu Yên xoay người, rớt tùm một cái xuống hồ.

Mạc Linh: ???

Tuyết Yến: ???

Ngay lúc Dương Hiểu Yên còn đang cật lực quơ tay quơ chân dưới nước, la hét vùng vẫy kịch liệt cùng với Tuyến Yến ở trên bờ kêu la cứu mạng gọi người tiểu thư rồi đòi nhảy xuống, Linh di nương đã ngay lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tiện nhân! Vậy mà dám tính kế nàng.

Linh di nương trong lòng biết là như vậy, cũng không khỏi khẩn trương. Tiện nhân Dương Hiểu Yên này âm mưu tính kế nàng như vậy, nếu được vớt lên, cư nhiên sẽ nói là nàng đẩy. Còn nếu cứ để nàng ta ở dưới nước mà chết đi, thì tì nữ nàng và tì nữ nàng ta...

Bất quá cũng chỉ là ba đứa tiện tì, lời nói có thể chứng minh gì chứ? Còn không nhìn xem nô tì của Vương Từ Huệ đi.

Nghĩ đến, Linh di nương chớp mắt đã lao đến gần Dương Hiểu Yên, cố gắng nhấn nàng xuống sâu hơn. Tuyết Yến xám mặt, rất nhanh phản ứng lao đến đẩy Linh di nương ra. Bất quá, cùng lúc đó, một giọng nói vang lên đằng sau.

“Hồ nháo! Này còn ra thể thống gì nữa?”

Linh di nương tái mét, run rẩy quay đầu lại, chỉ thấy hai nữ tử cùng một hai tì nữ và một ma ma theo sau. Nữ tử đi bên trái một thân xiêm y vàng nhạt, tuyệt trần xinh đẹp, chính là kia lão gia tiểu chất nữ Tiêu Bảo Nhi, nữ tử theo bên phải mặt như hoa đào, mười ngón tay sơn đỏ, quần áo màu trắng, trên đó có thêu bướm đang chơi đùa, vòng tay dạ quang, nhìn thôi là biết thân phận không hề tầm thường.

















(*) Tương (瓖): hòa hợp; kính (敬): kính trọng; ái (愛): yêu
 

Dung cô nương

Phàm Nhân
Tác Giả Nghiệp Dư
Ngọc
230.460,23
Tu vi
0,00
Chương 10: Lão gia tuyệt tình

Ma ma rất nhanh gọi đến mấy cung nữ bơi giỏi, để bọn họ vớt Dương Hiểu Yên lên. Linh di nương biết mình chạy không thoát, vờ lo lắng kêu la.

“Tứ cô nương a tứ cô nương, ngươi vì sao bất cẩn như vậy? Hôm nay là may mắn, gặp được biểu tiểu thư, nếu không-“

Nàng ta có lẽ vẫn sẽ tiếp tục kêu la đến tối nếu không nghe được tiếng nam nhân phía sau.

“Ngậm miệng!”

Tiếng gầm vang lên sau Linh di nương. Dương Minh Loan bước đến, thần sắc mang theo giận dữ cùng lo lắng. Theo sau hắn là đại phu nhân cùng đại thiếu gia và nhị tiểu thư.

Dương Minh Loan là một nam tử trung niên, tay áo bào màu tím nhỏ hẹp, vung lên cực kì dứt khoát. Linh di nương muốn đến gần hắn túm áo khóc lóc giải thích, cũng bị đẩy ra.

“Mạc Linh, có phải lâu nay ta quá dung túng ngươi, mới để ngươi hành động quá ngông cuồng như vậy?”

Nàng ta cố tình không tuân thủ quy củ gây khó xử cho chủ mẫu, hành sự vô phép trước mặt trưởng bối, đối người bên ngoài kiêu ngạo khiến người ta bàn tán Dương phủ, hắn cũng đều nể tình Hiểu Lam mà cho qua. Bất quá, hôm nay lại dám gây nguy hiểm cho hài tử của hắn như vậy.

Mặc kệ Linh di nương khóc lóc năn nỉ bên cạnh, Dương Minh Loan đem thê tử cùng hài tử đến trước mặt nữ nhân đi cùng Tiêu Bảo Nhi, hành lễ.

“Thần gặp qua Trang Kính quận chúa, quận chúa cát tường.”

Nữ tử kia liếc một vòng, cặp mắt phượng hơi dừng lại trên người Dương Hiểu Long, sau đó phất tay.

“Dương thừa tướng đa lễ rồi. Là ta nài nỉ Tiêu muội muội đến phủ chơi, đột ngột đến, mong Dương thừa tướng bỏ qua.”

“Vi thần nào dám. Được quận chúa điện hạ để mắt đến phủ, chính là vinh hạnh của thần.”

Linh di nương nghe lão gia cùng kia đột nhiên xuất hiện nữ nhân coi mình như không khí mà khách sáo nói chuyện với nhau, xụi lơ ngã trên mặt đất. Trang Kính quận chúa là nhi nữ của lục đệ hoàng đế Bảo Ninh vương tôn quý, một khi đã lên tiếng làm chứng, nàng còn đường lui sao?

Linh di nương lại nhìn ra phía đại phu nhân đang cẩn thận kiểm tra tiểu tiện nhân Dương Hiểu Yên kia, trong lòng dâng lên một cỗ hận thù. Nói như thế nào vẫn không phải nhi nữ ruột thịt của đương gia chủ mẫu, miễn cưỡng cũng được coi là một nửa con vợ cả, lại tưởng mình cao sang lắm sao?

Khoảnh khắc đó, Linh di nương cảm thấy xung quanh mình đều là bóng tối, xung quanh nàng khung cảnh đều dần dần mà tan biến. Dương Minh Loan nạp nàng vào phủ được hai mươi năm, nàng sinh cho hắn một tiểu nữ nhi, bây giờ lại bị nhi nữ của hắn tính kế. Trong lúc tuyệt vọng ấy, nàng ta nghe giọng nói lạnh lùng của hắn vang lên, nói muốn đem mình đến Nguyệt biệt trang. Nghĩ đến kia cái Nguyệt biệt trang cô đơn lạnh lão, Linh di nương liều mạng gào lên: “Lão gia, ngài không thể làm như vậy được. Còn Lam nhi, thiếp là thân mẫu của nàng, nàng nhất định sẽ đau lòng....”

Dương Minh Loan nhàn nhạt nhìn nàng ta, bộ dáng thập phần chán ghét khinh bỉ.

“Ta cho rằng đại phu nhân cùng Hiểu Lan Hiểu Long bọn hắn cũng sẽ rất đau lòng Hiểu Yên.”

Linh di nương một bụng hận ý đối Dương Hiểu Yên, đồng thời chính là hối hận. Nàng có phải sai lầm rồi không? Nàng không nên đối nghịch đại phu nhân, càng không nên theo Tuệ di nương âm thầm tính toán cùng gây sự Dương Hiểu Yên.

Nàng thực sự đã coi thường bản lĩnh của tiểu tiện nhân này. Không có mẫu thân, dưỡng mẫu cũng khó lòng bằng thân mẫu, đã vậy còn có thù địch di nương nhìn chằm chằm, nàng nếu đơn thuần còn sống được đến hôm nay ư?

“Đem đi!”

Thanh âm dứt khoát lạnh như băng của Dương Minh Loan đâm thẳng vào trái tim Linh di nương. Nàng chẳng còn hi vọng gì nữa. Nhi nữ đã xuất giá, theo nhà chồng rồi, còn có thể nói giúp nàng sao?

Linh di nương thực sự muốn gào lên tứ cô nương ta xin lỗi, là ta sai, hi vọng người nói với lão gia một tiếng giúp cho ta. Bất quá, bà tử bước lên lôi nàng đi cũng đã nhét một bọc vải vào miệng nàng, lời nói phát ra chỉ có những tiếng kêu vô nghĩa.



Sau vụ Linh di nương, cả Dương phủ đều bị một màu nhợt nhạt cùng sự căng thẳng bao trùm. Đại phu nhân ngồi trong Phong Ngọc các, cẩn thận pha cho Dương Hiểu Yên một chén trà gừng.

“Tứ nhi, ngươi hôm nay tính kế Mạc Linh?”

Dương Hiểu Yên ngước nhìn mẫu thân mình, khuôn mặt trắng bệch phờ phạc, đôi môi tím tái bỗng nhiên cong cong, lộ ra nụ cười.

“Mẫu thân, đây chẳng phải những gì ngài muốn sao?”

“Vui lắm sao?”

Dương Hiểu Lan tức giận chất vấn nàng.

“Nếu lúc đó ma ma của biểu tỷ không kịp chạy đi gọi người thì sao chứ?”

“Nhị tỷ, tỷ vì cái gì cảm thấy mạng của ta đáng giá?”

Dương Hiểu Lan cười lạnh, chuẩn bị nói, lại bị thanh âm của đại phu nhân cắt ngang.

“Mạng ngươi hẳn là đáng giá hơn Nguyệt biệt trang rồi.”

Dương Hiểu Yên nghe mẫu thân mắng, khẽ bật cười một tiếng.

“Nhưng nếu thành án mạng, Nguyệt biệt trang chưa chắc sẽ là điểm đến tiếp theo của Linh di nương đâu.”

Dương Hiểu Lan sắc mặt không có nửa điểm tốt, giận dữ nhìn Tứ nhi nhà mình nói lí.

“Yên nhi, ngươi điên rồi sao? Chặt đứt cánh tay phải của Tuệ di nương có rất nhiều cách, ngươi làm sao đánh đổ ước nhiều như vậy đâu?”

Dương Hiểu Yên đáy mắt xẹt qua một tia lãnh ý. Nhìn mẫu thân, sau đó lại liếc qua nhị tỷ.

“Vì ta muốn trả thù.”



Truyện chỉ được đăng duy nhất tại Bạch Ngọc Sách, diễn đàn Kênh Sinh Viên và diễn đàn Việt Nam Overnight, những nơi khác đều là reup. Vui lòng đọc tại trang chính chủ để ủng hộ tác giả.
 

Dung cô nương

Phàm Nhân
Tác Giả Nghiệp Dư
Ngọc
230.460,23
Tu vi
0,00
Chương 11: Răn dạy Tứ nhi

Đại phu nhân khuôn mặt giận dữ, dằn mạnh chén trà gừng xuống bàn. Dương Hiểu Lan hơi giật mình, lông mày khẽ động, Tứ nhi cũng biết chọc giận mẫu thân nha. Kiếp trước của nàng, mẫu thân lúc nào cũng bày ra bộ dáng hiền thục lương thiện, không tin được sẽ có ngày giận dữ như vậy.

“Ngươi không biết kiên nhẫn sao? Ngươi còn nhỏ, thời gian tính toán còn dài. Hôm nay đánh đổ ước lớn như vậy, ngộ nhỡ xảy ra cái gì-“

Dương Hiểu Yên câu môi.

“Mẫu thân không cần lo lắng cho Tứ nhi, ta biết ngài đau ta cũng chỉ vì áy náy mẫu thân ta. Nhưng ta hiểu được, ngài không có lỗi trong chuyện năm đó....”

Dương Hiểu Lan như cũ bất động đứng nhìn, mị nhãn lại âm thầm quan sát một màn kia. Nàng không tin mẫu thân không nhìn ra Tứ nhi, bất quá xem ra giữa mẫu thân và tứ muội có rất nhiều chuyện a. Hẳn là kiếp trước nàng điên cuồng vì kia cặn bã vương gia, đã lỡ rất nhiều thứ.

Bành ma ma đóng cảnh cửa khuê phòng Dương Hiểu Yên lại, tâm trạng trĩu nặng bước theo mẫu tử Huyền thị.

“Ngươi xem, Lan nhi, tiểu hài tử cứng đầu kia nó cũng thật cố chấp quá khứ.”

Dương Hiểu Lan hơi cười cười. Kì thực nàng tuy có hơi đồng cảm với mẫu thân, cũng vẫn hiểu rất rõ hận ý sôi sục trong lòng Tứ nhi là như thế nào.

“Ta đã nói nàng kiên nhẫn một chút. Bây giờ còn nhỏ, tuy rằng đã lớn hơn tiểu cô nương cùng tuổi, vẫn không được bằng đám phụ nhân hậu trạch mưu kế đa đoan bọn ta. Vạn nhất để Trần Thụy Tuệ nhìn ra chúng ta tâm, còn không phải hỏng bét toàn bộ?”

Dương phu nhân một bộ dáng chỉ hận rèn sắt không thành thép nói.

“Mẫu thân, Tứ nhi còn nhỏ, người từ từ nói, muội ấy khắc thay đổi.”

Dương phu nhân thở dài một hơi.

“Cũng chỉ hi vọng như vậy. Nếu không, bị Trần Thụy Tuệ hoặc bè phái nàng phát hiện ra, chính là lành ít dữ nhiều.”

Dương Hiểu Lan kiếp trước từng trải qua cung đình hầu tước tranh đoạt cùng hậu thuẫn ngôi báu, theo sau chính là cung đấu đẫm máu. Nàng biết rất rõ hậu trạch như thế này chẳng có ý nghĩa gì so với những thứ khắc nghiệt kia. Bất quá cũng không có nghĩa hậu trạch là đơn giản, là an toàn.

Gió đêm đưa hương hoa thơm ngát luồn qua mái tóc dài như làn suối của Dương Hiểu Lan. Nàng theo bước chân mẫu thân về phía khuê phòng chính, liền nghe mẫu thân nói một câu.

“Hôm nay đoán chừng Hiểu Lam đã nhận được tin tức nương nàng bị đưa đi. Khoảng ngày mai hẳn sẽ quay về nhà mẹ đẻ van xin. Ngươi nếu muốn xem náo nhiệt, đi thỉnh an tổ mẫu ngươi sớm một chút.”

Dương Hiểu Lan: “....”

Mẫu thân nàng cũng rảnh quá rồi đi.

“Mẫu thân, tuy Linh di nương như vậy, vẫn là tội nghiệp đại tỷ.”

Dương phu nhân mặt không đổi sắc, vẫn như cũ thái độ đáp: “Ta biết. Bất quá cũng không thể chìa tay ra giúp nữ nhi kẻ thù được. Vận mệnh của đại cô nương, nên phụ thuộc vào nàng rồi.”



Dù nói như vậy, Dương Hiểu Lan vẫn là một bộ dáng bát quái muốn xem náo nhiệt. Nàng đi Nhân Thọ các lúc còn rất sớm. Vậy mà đến thỉnh an, đã thấy mẫu thân, Dương Hiểu Phù cùng ba vị di nương.

Dương phu nhân y phục đỏ rực, bộ dáng nhàn nhã uống trà, trên người toát ra uy nghiêm của chủ mẫu, không giống như hôm nay đến để xem náo nhiệt. Dương Hiểu Phù cũng một thân váy hoa màu hồng cánh sen trêu trăm điệp, rất là thanh nhã, đều không hề giống như bộ dáng của kẻ đi xem người gặp họa.

“Thỉnh an tổ mẫu.”

Dương lão phu nhân ước chừng đang mệt mỏi cùng đau đầu chuyện Dương Hiểu Lam, chỉ phẩy phẩy tay, ra hiệu nha hoàn đem ra cho Dương Hiểu Lan một cái tú đôn ngồi xuống.

Chưa được bao lâu, lại thấy Uyển di nương đến. Uyển di nương hiện tại là di nương trẻ nhất trong phủ, tuổi mới chỉ đến hai mươi lăm. Dương Hiểu Lan trước đây chỉ nghe nàng được phụ thân sủng ái, cũng chưa bao giờ gặp qua. Bây giờ nhìn thấy, quả thực nhan sắc đáng ngưỡng mộ. Lưng hẹp eo nhỏ, gò má ửng hồng, kết hợp với y phục xanh nhạt thêu hoa văn bách điệp, có thể xem là hồng nhan khó tìm rồi.

Hôm nay quả thực có nhiều người đến sớm xem náo nhiệt nha.



“Lão phu nhân, sáng nay đại tướng quân phủ bên kia truyền lời nói, đại cô nương trở về. Bây giờ đã thấy xe ngựa rồi-”

Dương lão phu nhân mồ hôi đầy mình, nghe ma ma nói xong, vịn tay nha hoàn bên cạnh đứng dậy, mệt mỏi nói: “Đi, ra đó gặp nó.”

Dương Hiểu Phù rất nhanh vọt tới, môi đỏ cong cong.

“Tổ mẫu, A Phù đỡ ngài.”

Dương lão phu nhân tâm tình có chút tốt lên, mỉm cười với nàng ta.

“Vẫn là Hiểu Phù hiếu thuận.”

Thu di nương cách xa Dương lão phu nhân, nhẹ xùy một tiếng khinh thường, lại bị Dương Hiểu Lan đi trước nghe được.

Uy, tam muội nàng xác thực gieo không ít thù đâu.

Gần ra đến cửa đại môn (*) thì đám người nhìn thấy một phụ nhân, mặc một thân quần áo màu hồng phấn, cách khá xa nên không rõ lắm diện mạo. Nàng ta bước nhanh đến gần đoàn người, mới thấy rõ kia đôi mắt đỏ hoe cùng tơ máu, có thể đoán được nàng đã khóc lóc một thời gian lớn.

“Hiểu Lam thỉnh an tổ mẫu, đại nương.”

Đám người bị làm cho sửng sốt.





(*) Đại môn (大門): Cổng chính, cổng lớn
 

Dung cô nương

Phàm Nhân
Tác Giả Nghiệp Dư
Ngọc
230.460,23
Tu vi
0,00
Chương 12: Đại tỷ

Đám người bị làm cho sửng sốt.

Dương Hiểu Lan vậy mà không có khóc lóc kêu la, kể lể di nương nàng ủy khuất như thế nào, nàng lại quỳ xuống để thỉnh an lão phu nhân cùng đại phu nhân.

Xét quan hệ cùng chức vị, Dương Hiểu Lam không cần phải quỳ xuống hành lễ. Nàng chỉ cần thi lễ một cái hoặc khom người hành lễ là được. Bất quá, lại làm ra bộ dáng ngoan ngoãn không có ý kiến gì về việc kia, lại làm thêm một cái đại hành lễ, còn có hốc mắt sưng đỏ, khiến trưởng bối phải mềm lòng. Dương phu nhân trong bụng cười lạnh. Xem ra đại cô nương gả đi làm trắc thất, đối mặt hậu trạch, đầu óc cũng đã thông minh hơn.

“Hiểu Lam làm cái gì vậy chứ? Ngươi sao lại dọa tổ mẫu như vậy?”

Đại phu nhân nói, ra hiệu cho Bành ma ma đến đỡ Dương Hiểu Lam dậy. Nàng ta vẫn như cũ một mực không đứng lên, còn dập đầu.

“Tổ mẫu, thân là nữ nhi, lại để cho di nương hãm hại muội muội của mình. Hiểu Lam từ bây giờ thề sẽ theo đại nương hảo hảo giúp di nương sám hối, làm mọi việc tứ muội cùng Dương gia muốn, để chuộc lỗi cho di nương.”

“Hiểu Lam, ngươi đứng dậy.”

Giọng nói Dương lão phu nhân cứng rắn, lại mang theo vài phần xót xa.

Dương Hiểu Lam lăn lộn ở hậu trạch được ba năm, cư nhiên nhìn ra tổ mẫu xót xa mình, liền cứ thế tiếp tục quỳ, thanh âm nghèn nghẹn nói: “Là do Hiểu Lam, tứ muội mới...”

“Hiểu Lam, ngươi trách mình làm cái gì? Tứ nhi hôm trước còn đau ngươi bận tâm di nương, hoàn toàn không có trách cứ ngươi. Huống hồ, ngươi đã làm sai gì a?”

Dương Hiểu Lam trong lòng bỗng dưng cảm thấy buồn cười. Nàng mỗi lần làm nũng đại tướng quân hắn, không phải đều một bộ dáng giả tạo giống hệt đại nương sao?

Dương Hiểu Lam cũng biết rõ mình không thấy thách thức sự kiên nhẫn của tổ mẫu quá lâu, không lâu sau liền đứng lên. Có điều vẫn một mực đòi tạ tội với Dương Hiểu Yên.



Dương Hiểu Lan mệt mỏi nghe mẫu thân giả vờ hiền lương thục đức cùng với đại tỷ giả vờ đau lòng tứ muội, nàng cáo lui ra ngoài viện tử hóng mát. Sân viện Nhân Thọ các không quá rộng, có một hồ nước nhỏ trồng hoa sen. Phóng mắt ra tới thủy đình, liền thấy một nam tử đang đứng. Hắn tuổi tác chừng hai mươi, nhìn qua có lẽ là người tập võ.

Trong lúc Dương Hiểu Lan đang phỏng đoán thân phận người này, hắn đột nhiên cất bước về phía nàng. Hắn đến gần, liền mới thấy rõ hắn lông mi đen dài, ckhuôn mặt giống như được tỉ mỉ điêu khắc nên, mang theo tuấn tú cùng tự phụ.

“Lạc tướng quân.”

Dương Hiểu Lan mỉm cười, khẽ nhún gối một cái. Nàng không ngờ hắn vậy mà lại vì một trắc phu nhân chạy tới tận thừa tướng phủ chờ đợi.

“Dương tiểu thư không cần đa lễ. Ta đến đợi A Lam, làm phiền mọi người rồi.”

Dương Hiểu Lan trong lòng cười lạnh. Đại tỷ nàng quay về tạ lỗi, nếu Lạc Khải thật sự yêu thích đại tỷ nàng, hắn sẽ không như thế nào hảo ý.

Dương Hiểu Lan môi đỏ cong lên, mỉm cười hỏi hắn: “Lạc tướng quân nói đùa. Dạo này Chiếu nhi sống tốt chứ?”

“Chiếu nhi sống rất tốt, cực kì ngoan ngoãn, nàng đối với ta giống như trân bảo vậy, thực sự khả ái.”

“Nàng ngoan ngoãn là tốt rồi. Hôm nào Lạc tướng quân đến phủ, thỉnh ngài đưa Chiếu nhi theo, Hiểu Lan thực sự nhớ nàng.”

Dương Hiểu Lan nhớ đến đôi tay mềm mại của Lạc Chiếu rụt rè nắm lấy tay mình, trong lòng sinh ra vài phần ấm áp. Tiểu oa nhi phấn nộn khả ái, xinh xắn ngây thơ, làm cho người ta tiếc hận nàng sau này lớn lên sẽ bị cuốn vào vòng xoáy trạch đấu.

“Ra là nhị tỷ cùng Lạc tướng quân ở đây.”

Dương Hiểu Lan nghe tiếng Dương Hiểu Phù, quay đầu nhìn. Tam muội nàng nụ cười đặc biệt sâu, tiến đến hành lễ với Lạc tướng quân.

Lạc Khải nhìn nàng, gật đầu. Dương Hiểu Phù thân mình tương đối gầy, đi đường giống như nhược liễu phù phong, giống như có thể bị gió lớn dễ dàng cuốn đi, là kiểu dáng mà đại đa số nam nhân rất thích.

Dương Hiểu Lan sống hai kiếp, sao có thể không nhìn ra Dương Hiểu Phù nghĩ cái gì. Nàng thân là thứ nữ, lại không có di nương bên cạnh, tương lai gả đi làm chính thất rất khó, lại không thể gả cho kẻ thấp hèn, liền âm mưu một cái Lạc tướng quân có quan hệ không tồi với Dương gia.

“Dương tam tiểu thư đa lễ rồi. A Lam vẫn còn ở chỗ Dương lão phu nhân sao?”

Dương Hiểu Phù bàn tay bất giác vặn vẹo. Nàng đến đây thể hiện nhan sắc cho hắn, hắn lại mở miệng ra là hỏi đại tỷ nàng? Cái chán ngắt Dương Hiểu Lam kia thì có gì chứ?

“Hồi tướng quân, đại tỷ xác thật là đang ở Nhân Thọ các cùng tổ mẫu. Nếu tướng quân không phiền, Hiểu Phù có thể thay đại tỷ bồi ngài, miễn cho tướng quân cảm thấy nhạt nhẽo.”

Lạc Khải cười, đôi mắt đảo qua một lượt từ trên xuống dưới Dương Hiểu Phù.

“Không dám phiền Dương tam tiểu thư. Ta chỉ là đến cùng với A Lam, lại làm mất thời gian của tiểu thư, sẽ thành không đúng.”

Dương Hiểu Phù không dấu vết xoắn chặt khăn tay, lòng mắng Lạc Khải thật nông cạn.
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top