A Hành nhìn về phía chân trời, thì ra
ánh sáng chói chang l
ưu quang sáng chói không phải là ánh nắng chiều, mà là sinh mệnh của Vân Tang. Khuôn mặt của Vân Tang hiện ra trong pháo hoa đang chập chờn rơi xuống, nhợt nhạt
mà cười, tựa như lời từ biệt cuối cùng với nàng.
Khi còn bé, họ sớm chiều cùng nhau ở hướng Vân Phong, thân như tỷ muội, chia sẻ tâm sự; lúc mẫu thân bị bệnh nặng, hai người cùng nhau thực hiện đạo hiếu, giúp đỡ lẫn nhau. . .
"Tỷ tỷ."
Từng giọt nước mắt tuôn rơi, A Hành rất muốn nhắm mắt lại, ngăn tất cả huyết tinh ở bên ngoài nhưng nàng lại không thể nào làm được. Xi Vưu nằm bên cạnh nàng
, khóe môi nhếch lên, vẫn là nụ cười ngỗ ngược bễ nghễ như trước, diện mạo trông rất sống động. Tựa như chỉ trong chớp mắt, chàng sẽ mở hai mắt ra, cười lớn rồi ôm chặt nàng vào lòng. (phần huyết tinh kia em cũng định để là máu, nhưng truyện cổ đại mà với cả em thay bằng từ máu thì không được hay lắm nhỉ

)=>
lỗi thừa dấu cách
Hai tay
của A Hành run rẩy sờ vào gò má của Xi Vưu : “Xi Vưu, Xi Vưu."=>
lỗi thiếu của
Nhưng, sẽ không, vĩnh viễn sẽ không! Hắn sẽ không bao giờ lại mở mắt, cười gọi nàng một
tiếng"A Hành" nữa.=>
lỗi thiếu dấu cách
A Hành ôm Xi Vưu, quỳ xuống giữa những thi thể trên đất, đau khổ hướng về phía bầu trời khóc
thét,"A a!"=> lỗi không chuyển dấu phẩy thành dấu : trong câu cảm thán, cũng như thiếu dấu cách
Một âm thanh thê lương truyền khắp vùng hoang vu, vắng lặng, lại không thể kêu tỉnh thi thể lặng im giữa trời đất.
Xi Vưu, tại sao chàng lại muốn để ta sống một mình? Tại sao lại muốn để ta một mình đối mặt với tất cả mọi thứ? Bây giờ ta thần không phải thần, ma không phải ma, yêu không phải yêu, người không ra người, thiên hạ này lớn, nhưng làm gì có chỗ nào để dung thân?
Các ngươi đều chết hết, chỉ có một mình ta sống, gánh vác tất cả những ký ức đau khổ. Ta không kiên trì nổi, ta không thể đợi được đến lúc nữ nhi lớn lên, ta muốn tới tìm ngươi ngay bây giờ.
Trái tim trong lồng ngực dường như cảm nhận được sự bi thương của nàng, tuyệt vọng, đang đập dữ dội, kèm theo tiếng đập mạnh. Thi thể của Xi Vưu từ từ bay lên, tản ra như sương khói, hóa thành từng cánh hoa đào, nhẹ nhàng quấn quanh A Hành,
chập chờn lay động lo lắng mà lay động.=> c
ánh hoa làm sao biết lo lắng, phải t.ư duy dựa vào ngữ cảnh, đừng dựa vào convert hay raw quá
Xi Vưu, chàng định nói cho ta biết
điều cái gì
chăng?=>
thể loại ngôn thì những câu tự sự dịch ngọt chút nhà men
A Hành chậm rãi nhắm hai mắt lại, ngửa đầu, một tay che ngực, một tay vươn ra.
Ở trong biển hoa khắp bầu trời, tựa như có thể cảm nhận được hơi thở của hắn, những cánh hoa đào lướt qua đầu ngón tay, gương mặt nàng chính là bàn tay ôn nhu của hắn, mà ở dưới lòng bàn tay, một thứ thuộc về trái tim của hắn đang vì nàng mà nhảy lên.
Thình thịch, thình thịch. . .
Thình thịch, thình thịch. . .
Chỉ một thoáng, A Hành lệ rơi đầy mặt, thì ra, chàng ở nơi này! Thì ra, chàng thực sự vĩnh viễn bên ta!
Nàng thì thầm nói: “Ta hiểu được, mặc kệ có bao nhiêu đau khổ, ta vẫn sẽ sống. Vì người bị chết, vì Tiểu Yêu, vì chàng. Ta muốn chính miệng nói cho Tiểu Yêu tất cả, để cho nó biết cha của nó là anh hùng vĩ đại nhất thế gian." Dần dần, hoa đào
từ trên người từ A Hành ngày càng nhiều. Cả cánh đồng ngập tràn hoa đào bay lả tả, đung đưa, rồi bao trùm thi thể, tưa như một tràng tuyết rơi.=>
thừa chữ từ, thiếu chữ của
Từng cánh hoa đào nhỏ rơi xuống dưới đất, bùn đất cuồn cuộn phập phồng như sóng biển đem Si, Mị, Võng, Lượng, Thần Gió, và tất cả thi thể đều dần dần được chôn sâu xuống lòng đất, biến mất không thấy.
Chỉ một lát sau, cả vùng đất hoang vu mọc ra vô số cây đào, dần dần biến thành một rừng đào rậm rạp, dưới bầu trời trong xanh tùy ý sinh sôi, tươi tốt và tràn đầy sức sống.