Thu Thủy vi
Phàm Nhân
Đi làm mà có thời gian dịch luôn á, hâm mộ quá@Hề Vân Hy Hôm nay mình làm đem, còn bài tập nào không gửi cho mình để đem dịch cho đỡ buồn, chứ đêm nào cũng vừa làm vừa nghe truyện ma hoài chán lắm![]()


Đi làm mà có thời gian dịch luôn á, hâm mộ quá@Hề Vân Hy Hôm nay mình làm đem, còn bài tập nào không gửi cho mình để đem dịch cho đỡ buồn, chứ đêm nào cũng vừa làm vừa nghe truyện ma hoài chán lắm![]()
问剑第123章 间谍_UU看书@Hề Vân Hy Hôm nay mình làm đem, còn bài tập nào không gửi cho mình để đem dịch cho đỡ buồn, chứ đêm nào cũng vừa làm vừa nghe truyện ma hoài chán lắm![]()
hay, nhưng mà để ý 1 số từ không có thực nghĩa việt nhéĐêm đó.
Sau khi nói chuyện một lát với Triệu Tiểu Sương, Mạnh Nam liền ngồi xếp bằng trên bồ đoàn tre mà hắn tự đan, hơi mát lạnh từ dưới mông truyền đến, hắn điều chỉnh t.ư thế, bắt đầu tu hành.
Tu hành ải thứ nhất: Thai Tức.
Thai Tức ải thứ nhất: Nhập Tĩnh.
Nhập Tĩnh, tức điều tâm.
Đây là công phu nhập môn tu hành.
Mạnh Nam ở cửa ải nho nhỏ này đã lần mò nghiên cứu hai nămdài, nhưng trì trệ không đạt tới cảnh giới như 'tâm tùy ý hàng, đầu, tay hư vô, chỉ cảm thấy trong rốn một chút/tia/xíuđiểmchân tức thăm thẳm ra vào, di chi bất động'loại cảnh giới này, trì trệ không thể tiến vào ngưỡng cửa Khí Cảm cảnh.
Không làm gì được.
Chỉ có thể chịu khổ, kiên trì bền bỉ.
Mạnh Nam hỏi thăm được từ chỗ Triệu Tiểu Sương, sau khi cưới hai năm hắn thăng cấp Khí Cảm cảnh, sau năm thứ tám thăng cấp Quan Tưởng cảnh.
Sau đó một mực dừng lại.
Mãi đến tẩu hỏa nhập ma.
Cửa ải tu hành khó khăn trùng trùng, lại kèm theo các loại hung hiểm.
Tẩu hỏa nhập ma chính là một loại thường thấy nhất, ở trong giới tu hành chẳng lạ lùng gì.
Thậm chí trong Ngân Liên trại nho nhỏ cũng có khi xuất hiện.
Không hiếm lạ.
"Chẳng qua bây giờ ta phải cẩn thận tu hành, tranh thủ trong tám năm tu thành Quan Tưởng, thậm chí bước vào Nội Khí kỳ."
Mạnh Nam không quan tâm vì chết lần nữa ở đây cũng chỉ là trở về thực tế liền lâng lâng không biết nói sao. <xem lại, sai nghĩa rồi nhé>
Mạnh Nam cũng không hề cho rằng, cho dù mình chết ở bên này thì cũng sẽ trở lại hiện thực, mà làm việc một cách nhàn nhã vô nghĩ.
Đừng nói chết không có việc gì mà không sợ lại để chết một cách vô ích.
Thật sựcơ hộilầnnày thực sự quá trọng yếu.
Bây giờ còn chưa được buông lỏng.
Nếu như chết một cách vô ích, chết ở Nhập Tĩnh cảnh, vậy thì đồng nghĩa với đi một chuyến uổng công. Lần sau muốn xuyên thời không đến tương lai còn không biết phải chờ đến khi nào, có yêu cầu gì nữa.
Phải thận trọng.
"Bất kể dưa hấu hạt vừng, trước tiên tóm vào trong tay mới là thật."
Bây giờ mục tiêu chính của Mạnh Nam là tu thành Nội khí.
Những thứ khác, tạm thời bỏ qua.
...
Mấy ngày sau đó Mạnh Nam đã quen thuộc nơi này, sau mười hai năm sinh sống, đã hiểu rõ các loại trong mười hai năm này.
Mấy ngày trôi qua.
Hắn đi qua xem Tiền Vũ trồng trọt ở trong trại, có người trông nom cây Sa La Tử. Cây kia mới nhìn như là một bụi cây trà, thấp thấp, không có gì nổi bật.
<như convert mất rồi> Hắn đi xem cây Sa La Tử của Tiền Vũ, nó được trồng trong trại và có người canh giữ cẩn thận....
Thỉnh thoảng Mạnh Nam nhìn đi nhìn lại năm ba lần, ghi nhớ hình dáng của cây ở các giai đoạn, các mùa.
Tranh thủ thời gian thăm dò được Tiền Vũ phát hiện gốc cây Sa La Tử này ở địa phương nào.
Không ít người đều biết nơi này, thậm chí ngay cả trại chủ cũng tới xem, dễ dàng dò la ra, đến đó cũng không khó khăn. Thật ra đó là một cái khe núi hẻo lánh ít người lui tới. Cách Ngân Liên trại không xa không gần, với cước trình của Mạnh Nam, cần khoảng một giờ. Đi tới nơi này, còn có thể thấy loáng thoáng các hố đất còn sót lại sau khi đào Sa La Tử.
<ko có từ cước trình nhé>
Mạnh nam ghi nhớ chỗ này, quyết định hàng năm đều phải đến xem vài lần.
Còn cây Sa La Tử trong trại, cũng phải tiếp tục theo dõi, nhìn thường xuyên, tranh thủ ghi nhớ hoàn toàn, năm tháng không nản. <???>
Trại nhỏ không có tin tức gì khác, mười hai năm tiếp sau, chuyện đáng ca tụng đã ít lại càng ít.
Hữu dụng đối với Mạnh Nam thì càng ít ỏi.
Tiền Vũ lên cấp Chân Nguyên kỳ là một cái.
Cây Sa La Tử là một cái.
Rồi sau đó, không còn chuyện gì khác.
Một năm trôi qua.
Hai năm trôi qua.
Giữa năm thứ hai từ khi Mạnh Nam đến nơi này, Thiên Lâm động ở cách xa, có một vị tu sĩ Chân Nguyên kỳ đỉnh phong, năm lần Minh Cảm, định vị Tam Tiêu, sau đó thành công lên cấp Luyện Khí tiên sư, trở thành người đầu tiên lên cấp tiên sư từ khi Thiên Lâm động mở ra vào năm mươi t.ư năm trước.
Trong lúc nhất thời, khắp chốn mừng vui!
Ba trăm động trại đại ân xá, nghỉ lễ, yến tiệc linh đình, cực kỳ vui mừng.
Ngân Liên trại tiệc tùng liên tiếp bảy ngày, toàn trại trên dưới lo ăn quản uống, trẻ nhỏ rất vui vẻ, người lớn đều cười cả ngày.
Người khác lên cấp Luyện Khí tiên sư không có quan hệ gì với bọn họ.
Nhưng kỳ nghỉ này cùng với tiệc tùng thật là chỗ tốt.
Bảy ngày này cả nhà Mạnh Nam cũng ăn mừng thoả thuê.
Buổi tối ngày thứ bảy.
Mạnh Nam hiếm có lúc không đi tu hành, cùng tận hứng một phen với Triệu Tiểu Sương .
Đợi đến sáng sớm ngày thứ hai, hắn mới bò dậy tu hành bài tập buổi sớm.
Bồ đoàn bằng trúc.
Mạnh nam ngồi xếp bằng, thân trên thẳng, hai tay kết ấn thiền định (chỗ này đọc vietphrase cũng không hiểu, chắc là một tay úp vào mặt ngoài tay kia để trước đan điền), hai mắt lim dim, mắt nhìn mũi. Mũi nhìn miệng, miệng xem tâm.
Lưỡi chống hàm trên, t.ư tưởng, tinh thần, ý nghĩ trông coi phần rốn, tâm niệm không dời.
Không biết qua bao lâu.
Bỗng trong tâm Mạnh Nam chợt lay động, trong nháy mắt đó, hắn tựa hồ không đầu cũng không tay, tất cả đều không cảm ứng được, tất cả hư vô.
Cảm giác tứ chi không tồn tại.
Những cảm nhận khác thì đặc biệt rõ ràng.
Thí dụ như lúc này.
Mạnh Nam cảm giác được, ở vị trí rốn của hắn, dường như phát sinh một chút ấm lạnh ,tê tê dại dại, hết sức kỳ lạ.
Nhưng dù hắn điều động thế nào đi nữa, làn khí ấm lạnh này vẫn một mực bất động.
Lại qua không bao lâu.
Mạnh Nam có chút uể oải, hắn mở mắt ra một cách tự nhiên .
Mãi đến tận lúc mở mắt trong tích tắc này, hắn mới phản ứng được ——
"Một điểm chân tức!"
"Khí Cảm xong rồi!"
dịch hay rùi, sai chính tả hơi nhiều nha!Đêm đó.
Sau khi nói chuyện một chút với Triệu Tiểu Sương, Mạnh Nam liền ngồi xếp bằng ở trên bồ trúc do chính mình bện. Dưới mông truyền đến một luồng cảm giác mát mẻ, hắn điều chỉnh t.ư thế, bắt đầu tu hành.
Cảnh giới đầu tiên của tu hành: Thai Tức.
Cảnh giới đầu tiên của Thai Tức: Nhập Tĩnh.
Nhập Tĩnh tức điều tâm.
Đây là công pháp nhập môn của tu hành.
Mạnh Nam đã mắc kẹt ở cái cửa ải nho nhỏ này suốt hai năm, nhưng vẫn chậm chạp chưa đạt được tới cảnh giới Tâm thuận theo ý. Đầu, tay như là hư vô, chỉ cảm thấy trong rốn có một điểm chân khí yếu ớt đang di chuyển. Cảnh giới không có chút tiến triển, chậm chạp đến nỗi không thể đến được ngưỡng của của Khí Cảm cảnh.
Không làm sao được.
Chỉ có thể chịu khổ, kiên trì cố gắng bền bỉ.
Mạnh Nam hỏi thăm được từ Triệu Tiểu Sương. Hắn sau khi kết hôn, năm thứ hai đã lên được Khí Cảm cảnh, sau khi kết hôn được năm thứ tám thì lên Quan Tưởng cảnh .
Sau đó thì đình trệ.
Mãi đến khi tẩu hỏa nhập ma.
Việc tu luyện tồn tại tầng tầng cửa ải, lớp lớp khó khắn,Tầng tầng lopứ lớp là cửa ải khó khăn của tu luyện, kèm theo đó là các loại hung hiểm.
Tẩu hỏa nhập ma chính là loại thường thấy nhất, điều này trong giới tu hành chẳng lạ lùng gì.
Thậm chí trong Ngân Liên trại nho nhỏ cũng đôi khi xuất hiện.
Không phải chuyện hiếm lạ.
"Nhưng bây giờ ta phải tu luyện cẩn thận. Tranh thủ trong thời gian tám năm này tu thành Quan Tưởng, thậm chí bước chânvào Nội Khí kỳ."
Mạnh Nam không hề cho rằng việc mình chết ở bên này thì cũng sẽ chỉ trở về hiện thực mà sẽ làm việc một cách thiếu suy nghĩ.
Cũng đừng nói cái gì mà cho chết rồi cũng chẳng sao, cũng chẳng cần lo lắng.
Cơ hội này thực sự quan trọng.
Hiện tại bây giở vẫn chưa đủ t.ư cách mà buông thả.
Nếu như chết một cách lãng xẹt Nhập Tĩnh cảnh, vậy thì chuyến đi này coi như thành công cóc. Lần sau xuyên không đến thời không trong tương lai, không biết có những yêu cầu gì và chờ bao nhiêu lâu nữa đây.
Phải cẩn trọng.
"Không tính là dưa hấu hay là hạt vừng, đầu tiên phải cầm được nó vào trong tay trước đã."
Mục tiêu nhỏ hiện tại của Mạnh Nam là tu thành Nội Khí cảnh.
Những thứ khác thì cứ vừa làm vừa nhìn.
. . .
Mạnh Nam dùng khoảng thời gian mấy ngày sau đấy để tập làm quen với thời không này. Mười hai năm ở đây, tìm hiểu hết mọi thứu trong mười hai năm qua.
Lại mấy ngày trôi qua.
Hắn đến xem gốc Sa La Tử được Tiền Vũ trồng trong trại, có người canh giữ. Nhìn như một chùm cây trà, thấp thấp, không thu hút nổi mắt.
Mạnh Nam thỉnh thoảng liếc mắt quan sát gốc cây, đem từng giai đoạn của cây này qua các mùa màng ghi nhớ ở trong đầu.
Dành thêm thời gian, hỏi thăm được lúc trước Tiền Vũ phát hiện gốc này Sa La Tử ở đâu.
Chỗ này hầu như người nào cũng biết, thậm chí ngay cả trại chủ đều đã ến xem qua, hỏi thăm hay đến đấy ũng không khó. Nơi đó thật ra là một khe núi bình thường hẻo lánh, ít người tới. Cách Ngân Liên trại không xa cũng không gần. Nếu Mạnh Nam đi bộ đến đấy thì mất khoảng một canh giờ. Đến nơi, có thể thấy hố đất còn sót lại sau khi cây Sa La Tử bị nhổ đi.
Mạnh Nam ghi nhớ vị trí này, quyết định rằng hàng năm sau này đều phảimuốnđi qua kia nhìn mấy lần.
Còn có cây Sa La Tử trong trại cũng phải tiếp tục quan sát, tranh thủ nhớ thật rõ để không bị năm tháng mài mòn quên đi.
Trại nho nhỏ này xét ra chẳng có sự việc nào khác, nhìn về mười hai năm phía trước, có rất ít sự tình đáng được tán dương.
Việc hữu dụng có ích với Mạch Nam thì càng ít.
Tiền Vũ lên cấp Chân Nguyên là một việc khác.
Sa La Tử cây tính thêm một việc.
Rồi sau đó, sẽ không có việc.
Một năm qua đi.
Hai năm trôi qua.
Giữa năm thứ hai khi Mạnh nam tới đây, ở trong Thiên Lâm động xa xôi, có một vị tu sĩ đã luyện đến chuẩn CHân nguyên kỳ đỉnh phong. Năm lần Minh Cảm, định vị Tam Tiêu, sau đó thành công đột phá lên Luyện Khí tiên sư, trở thành người đầu tiên của động Thiên Lâm tấn cấp tiên sư sau năm mươi bốn năm mở động.
Trong lúc nhất thời, khắp nơi mừng vui!
Ba trăm động, trại đại xá, nghỉ ngơi, bày tiệc mở tiệc, vui mừng đến cực điểm.
Trại Ngân Liên mở tiệc liên tiếp bảy ngày, toàn trại từ trên xuống dưới lo ăn uống no say, bọn trẻ rất vui mừng, người lớncác đại nhâncũng cả ngày cười há há.
Người khác lên cấp tiên sư cũng chẳng hề có quan hệ với bọn họ.
Nhưng xét ra nghỉ theo, cùng vui vẻ theo dòng sông vui mừng tiệc tùng này cũng có chỗ tốt.
Gia đình Mạnh Nam trong bảy ngày này cũng ăn đến đã bụng.
Buổi tối ngày thứ bảy.
Mạnh Nam hiếm có khi không tu hành, bây giờ lại cùng Triệu Tiểu Sương thoải mái một phen.
Đợi đến sáng sớm ngày thứ hai, hắn mới bò bò dậy dậy tu luyện buổi sớm.
Trên chiếc bồ đoàn làm từ trúc.
Mạnh Nam ngồi xếp bằng, thẳng lưng, hai tay nắm tử ngọ móc, lông mi khép hờ, mắt nhìn mũi. Mũi nhìn miệng, miệng hướng về tim.
Lưỡi đẩy lên vòm họng, tâm, thàna, ý thủ ở rốn, tâm niệm không động.
Không biết trôi qua bao lâu.
Mạnh Nam bỗng trong lòng hơi động, trong nháy mắt đó, hắn tựa nhưu cảm nhận đầu lẫn tay đều biến mất, tất cả đều không cảm nhận được, tất cả hư vô.
Tứ chi cảm giác như không tồn tại.
Nhưng những phương diện khác liền đặc biệt rõ ràng.
Ví dụ như lúc này.
Mạnh Nam cũng cảm giác được, ở vị trí rón của hắn, tựa như có một chút ấm lạnh sinh ra. Cảm tê tê dại dại, vô cùng kỳ lạ.
Nhưng mặc hắn cố gắng sai khiến cỡ nào đi chăng nữa, cái khí tức ấm lạnh kia vẫn bất động.
Lại thời gain trôi không bao lâu.
Mạnh Nam có chút mệt mỏi, hắn mở mắt một cách tự nhiên.
Mãi đến những tích tắc đầu tiên sau mở mắt, hắn mới nhận ra, phản ứng được.
"Một điểm chân khí!"
"Khí Cảm thành rồi!"
câu văn rất mượt, lão dịch hay lắm!!!Nhìn bốn nghìn kỵ binh này từ kỹ thuật, khả năng bứt tốc đến khí thế can trường, Cơ Hạnh Bạch đều có thể kết luận được đây là một trong những đội kỵ binh tinh nhuệ nhất của Vương Triều Đại Sở.
Như vậy tính theo trang bị thông thường của một chi kỵ binh,thậm chí không cần mặc thêm giáp nhẹ như ngày nay, <có vẻ sai nghĩa> thì sức chiến đấu vẫn còn hơn xa mấy vạn dân thường. Cho dù không thể một lúc giết chết hơn bảy vạn dân thường, nhưng mà để đẩy lùitriệt để đánh bại<sai nghĩa rồi>thì có lẽ không thành vấn đề.
Chiếu theo một đội kỵ binh được phân phối thông thường, thì sức chiến đấu của nó đã vượt xa mấy vạn dân thường, chứ không giống như hôm nay, thậm chí ngay cả áo giáp mỏng cũng không hề mặc...
Nhưng mà nếu thuần túy bàn về lực lượng, thì sự sống chết của hầu gái già là một Đại Tông Sư tự tử ở cung Trường Lăng xa xôi kia, so với bảy vạn người này hơn nhiều lắm.
Có những thứ không thể cân nhắc một cách đơn giản như vậy.
Cơ Hạnh Bạch nhìn mặt hồ bị nhuộm đỏ bởi máu, hắn thấy rất nhiều những người trẻ đã lên bờ giờ lại xuống nước.
Hắn còn chưa lên tiếng, những người trẻ tuổi này đã tựtiện<từ ko hợp lý lắm> trục vớt thi thể của các kỵ binh.
Ngày càng có nhiều người xuống nước, trong đó có nhiều người đang khóc vì tuyệt vọng.
Thi thể quân sĩ được kéo từ mặt nước lên cạnh bờ trước tiên, tiếp theo là ngựa cùng lương thực. Đây là một quãng đường khó khăn xuyên suốt hơn phân nửa mặt hồ, nhưng đêm nay dường như không ai cảm thấy mệt mỏi.
Lúc trước Cơ Hạnh Bạch phải vận dụng hết những gì có thể vận dụng để đưa những người này theo hắn đến bên hồ. Nhưng đêm nay, hắn không cần nói một câu nào, chỉ cần đứng đấy như một pho tượng nhìn bức tranh trước mặt:
Rất nhiều phụ nữ và trẻ em đang lau xác cho những quân sĩ,bên ngoàingoại trừ bắt đầu xử lý lương thực, dược vật cùng ngựa. Rất nhiều người trầm mặcđeorút ra một số vũ khí của các quân sĩ, bao gồm mũi tên và những dụng cụ sắc nhọn cắm vào người bọn họ.
Vẫn có nhiều tiếng kêu bị kìm nén trong đội, nhưng có một sức mạnh to lớn lan tỏa trong đám đông.
Cơ Hạnh Bạch biết rằng sau đêm nay, sức mạnh đó sẽ không chỉ lan rộng trong lòng những người trên bờ hồ, mà còn lan rộng ở nhiều nơi khác nữa ở Sở cảnh.
—--------------
“Đường Triết Phong, ban đêm nhìn núi chỉ thấy một khoảng đen xì. Nhìn cái gì cũng thấy nhàm chán quá phải không?”
“Ban đêm chạy ra ngoài, nhìn cái gì cũng đều xa xa không rõ, bản thân nó vốn đã nhàm chán, không phải chỉ nhìn núi mới thấy nhàm chán.”
“Nói cũng đúng, nếu đã nhàm chán như vậy còn không bằng đi cùng huynh đệ tạo không khí thì tốt hơn.”
Khu chiến trường ở Âm Sơn cách rất xa quận Dương Sơn, bóng đêm bao phủ lấy vô số doanh trại của quân Sở. Tại một ngọn đồi trong những doanh trại tập trung, có bảy bóng người đứng lặng lẽ. Sáu người trong đó không nói lời nào, chỉ có một người rất là buồn chán tự nói với mình một cách rất quái dị.
Những người xung quanh đều đã quen với việc hắn nói chuyện với bản thân bất cứ khi nào nếu cảm thấy phấn khích.
Đi theo Đường Muội sống ẩn dật nhiều năm, bọn họ hiểu nhau rõ như lòng bàn tay.
Giống như đêm nay, ngay cả là quân sư bên cạnh danh tướng Đại Sở cùng đám mưu sĩ đều không cảm thấy được một chút dụng ý gì trong quân lệnh truyền xuống từ Đường Muội. Nhưng mà những người đứng quanh Đường muội này, không cần phân tích sâu sắc quân lệnh, chỉ cần nhìn vào một ít biến hóa trên khuôn mặt là đã hiểuminh bạchĐường Muội muốn làm gì tiếp theo.
“Có phải là quá mạo hiểm hay không?”
Triệu Kiếm Lô tu hành giả Triệu sách tóc dài khí chất lạnh băng, không quan tâm đến lời tự thoại của Đường Chiết Phong, quay đầu nhìn thoáng qua Đường Muội hỏi.
Đánh giá về kỹ thuật cưỡi ngựacủa đội quân bốn nghìn kỵ binh này<chuyển cụm lui sau sẽ hay hơn>, tốc độ chạy nước rút và nhìn khí thế không biết sợ kia của đội quân bốn nghìn kỵ binh này. Cơ Hạnh Bạch đã có thể kết luận rằng đội quân này là một trong những đội quân kỵ binh tinh nhuệ nhất trong vương triều Đại Sở.
Dựa theo trang bị bình thường của một đội kỵ binh như vậy. Không giống với hiện tại, ngay cả trong trường hợp áo giáp mỏng nhẹ còn không mặc, hiệu quả chiến đấu lại vượt xa mấy vạn người bình thường. Cho dù không thể giết chết hơn bảy mươi vạn người thường kia, nhưng để đánh bại chúng hoàn toàn hẳn là không có vấn đề gì.
Nhưng chỉ thuần tuý luận chiến lực, một lão cung nữ tự sát tại Trường Lăng hoàng cung xa xôi, sinh tử của một đại tông sư như mụ đương nhiên quan trọng hơn bảy mươi ngàn người thường.
Có nhiều thứ lại không thể đánh giá đơn giản như vậy được. Cơ Hạnh Bạch nhìn xuống mặt hồ nhuốm máu, và hắn nhìn thấy rất nhiều thanh niên lúc trước đã lên bờ, lại lần nữa lội xuống dưới nước.
Hắn vẫn còn chưa lên tiếng, những người trẻ tuổi này đã tự động trục vớt hài cốt của những quân sĩthượng sỹkỵ binh này.
Càng ngày càng nhiều người xuống nước, ngay cả nhiều người trước đó còn đang khóc vì tuyệt vọng.
Thi thể của quân sĩtrung sỹđầu tiên được kéo lên, từ mặt nước gần bờ bên kia, bị kéo tới cạnh bờ bên này. Sau đó là thức ăn và ngựa, tuy rằng khó khăn lặn lội qua hơn một nửa mặt hồ, nhưnglà mộtđêm này có vẻ như không có người nào thấy mệt mỏi.
Trước kia, vì để cho những người này đi theo hắn, đến bên bờ hồ này. Cơ Hạnh Bạch đã sử dụng hết mọi thủ đoạn. Nhưng đêm nay, hắn không cần nói câu nào chỉ là đứng đó nhìn vào hình ảnh này như một pho tượng, nhìn như vậy đã thành tượng.
Nhiều phụ nữ và trẻ em đang lau xác của những quân sỹ này. Ngoài ra cũng bắt đầu xử lý lương thực, thuốc men vànhững cái khác... Ngoài nhữngconngựađó, nhiều người còn lặng lẽ nhổ ramang theomột số vũ khí cùng với những mũi tên đâm trên người bọn họ, và một số vật sắc nhọn bị cắm sâuđeo lêntrên cơ thể của nhữngtrung sỹquân sĩ đó.
Trong đội, vẫn có nhiều tiếng khóc bị kìm nén, nhưng có một sức mạnh to lớn đang lan tỏa trong đám đông.
Cơ Hạnh Bạch biết rằng, sau đêm nay loại sức mạnh này sẽ không chỉ lan tỏa trong trái tim của những người đang ở đây, bên bờ hồ này mà còn ở nhiều nơi trên Sở cảnh này.
...
“ Đường Chiết Phong, ban đêm nhìn núi non ngoài thấy được một khối màu đen ra còn lại nhìn thấy cái gì. Có phải là quá nhàm chán?”
“ Ban đêm chạy ra ngoài dù xem cái gì, thì từ xa nhìn cũng không thấy rõ. Bản thân đã thấy chán rồi, không phải nhìn thấy núi rồi mới chán.”
“ Đúng vậy, dù sao thì cũng chán rồi, còn không bằng cùng huynh đệ đi hít thở không khí thì tốt hơn.”
Trên chiến trường ở núi Âm Sơn, cách huyện Dương Sơn rất xa. Vô số doanh trại của quân Sở bị che lấp trong đêm. Ở trên một ngọn núi trong những doanh trại này, có bảy bóng người đang đứng. Trong đó, sáu người không nói câu nào, duy chỉ có một người đang tự nói chuyện với chính mình rất, kỳ lạ và nhàm chán.
Những người bên cạnh hắn đã quen với việc, bản thân hắn tự nói chuyện một mình, bất cứ khi nào hắn cảm thấy phấn khích.
Đi theo Đường Muội ở ẩn đã nhiều năm, bọn họ rất hiểu nhau.
Chỉ là trong đêm nay, kể cả những danh tướng bên cạnh quân sư cùng mưu sỹ của họ, cũng không nhận ra được một số quân lệnh mà Đường Muội đưa ra có dụng ý gì. nhưng hiện tại những người đứng xung quanh nàng đều không cần phân tích quân lệnh sâu sắc gì cả, mà chỉ cần dựa vàoDựa vào sự phân tích sâu sắc về mệnh lệnh quân đội, vàmột số thay đổi tinh tế trong biểu hiện của Đường Muội. Hắn đã hiểu được Đường Muội sẽ làm gì tiếp theo.
“ Có phải là quá mạo hiểm hay không.”
Tu hành giả Triệu Kiếm Lô Triệu Sách, tóc dài, vẻ mặt lạnh lùng, không để ý đến những lời tự bạch củaĐường Chiết Phong đang tự lẩm bẩm mà quay đầu nhìn qua Đường Muội và hỏi.
Các hạ thức khuya vậycâu văn rất mượt, lão dịch hay lắm!!!
Muội dịch tốt rồi, để ý liên kết câu cho mượt là được!![]()
Chào mừng bạn đến với diễn đàn Bạch Ngọc Sách
Để xem đầy đủ nội dung và sử dụng các tính năng, mời bạn Đăng nhập hoặc Đăng ký tài khoản