[Sáng Tác] Ác ma, buông tay!

Yên Nhiên

Phàm Nhân
Ngọc
8.195,50
Tu vi
0,00
Chap 1:Thức dậy sau hôn mê

Sau hơn 3 ngày tỉnh dậy từ trận hôn mê sâu, Bối Nhiên nhận ra bản thân mình không thuộc về cái xác này.
Ngày đầu tiên thức dậy, 2 đại lão gia, và lão ma ( cha mẹ) đã bàng hoàng khi thấy con gái mở mắt ra nhìn mình vô thức. Chu lão gia nhìn con nghiêm mặt, nhưng đáy mắt ánh lên tia chua xót khó giấu:
- Con thấy trong người sao rồi?

Chu lão bà dẩu môi trách móc:
- Con chúng ta vừa mới tỉnh dậy, ông hãy để nó an tĩnh thêm một lát để định thần. đừng hỏi han nhiều quá.

Chu lão gia đã quen nuông chiều vợ con nên cũng không lên tiếng gì thêm, chỉ lặng lẽ thở dài rồi quan sát Bối Nhiên.
Bối Nhiên cảm thấy hai người họ có chút xa lạ nhưng đều toát lên vẻ thân tình chân chất, đầy ấm áp và yên tâm.

-con ổn, thỉnh cha mẹ đừng lo. con muốn ra ngoài một chút.
- cũng là ý hay, để mẹ đi lấy xe lăn đẩy con đi dạo 1 vòng quanh tiểu khu, tiện thể mua chút đồ về cho con tẩm bổ.

Chu lão gia khẽ nhẹ lòng khi thấy tâm trạng của Bối Nhiên có phần thoải mái, ông liền lấy chiếc xe lăn gấp gọn trong góc của Bối Nhiên năm 16 tuổi bị gãy chân. nhớ lại năm ấy, cô con gái nhỏ của ông vừa ngồi trên ghế vừa vui vẻ đùa chơi cùng 2 ông bà, đến nay cũng đã 10 năm. lau dọn ghế xong, Chu lão ma cũng vừa lúc dìu Bối Nhiên tới, cô tính chống tay lên thành ghế để ngồi xuống nhưng lại đau đớn nhận ra cổ tay có 1 vết cắt không hề khiêm tốn. tính ra chủ cũ của cái xác này thật không quý trọng thực tại, có được chút tình thân ấp ám từ gia đình quả thật là ước mơ xa xỉ của cô.

chớp nhẹ hàng mi cong, Bối Nhiên cảm thấy kí ức của thiên đình như 1 luồng sáng vụt nhanh qua trong trí óc, nhớ lại cảnh đại thương tiên đưa cô chén nước sánh hồng thơm lừng mùi hoa tường vy.

cô đã dốc cạn chén trong t.ư thế sẵn sàng nhận lệnh, Thiên Hoàng có lệnh, cô xuống trần gian thực thi nhiệm vụ, nhưng thời gian cấp bách, không thể tái sinh từ hình hài của tiểu hài tử, mà chỉ có thể tiếp tục sống trong thân hình của 1 người trưởng thành để thực hiện nhiệm vụ chóng vánh đợt này.
cạn hết chén nước sánh hồng, cô chớp mắt tỉnh dậy vẫn thấy lâng lâng mùi hoa tường vy, và thấy mình đã ân cần chăm sóc giữa vòng tay gia đình, thật có chút bỡ ngỡ.

nhưng Bối Nhiên vốn dĩ là tiên nữ hầu cận bên Thiên Mẫu, nổi tiếng điềm đàm dịu dàng trong 7 chị em, nên có chút ngạc nhiên này cô cũng không biểu lộ. còn về phía Chu gia, con gái rượu vừa tình nên kinh hỉ vẫn còn, không hề nhận ra điểm khác biệt trong cách hành xử của cô con gái cũng mang tên Bối Nhiên.

Chu lão gia đẩy cô qua mấy tán cây trong công viên của tiểu khu, cô cảm thấy không khí trần gian quả thật sinh động, khác hẳn hương vị trong lành đến vô tạp niệm của thiên đàng. Bối nhiên khẽ bảo:
- Cha à, chậm một chút nhé.

Chu lão ma khẽ trách lão công:
- con gái vùa tỉnh dậy, có phải ông đẩy vậy sẽ làm con chóng mặt không!
- tôi đâu có, tôi đi rất chậm đấy thôi.

khung cảnh hoàng hôn mát dịu xuyên qua mấy tán cây xanh mướt, làm Bối Nhiên khẽ mỉm cười, sau lưng cô còn có chút náo nhiệt đầy yêu thương của Chu lão ma cùng Chu lão gia.
- mẹ à, con muốn hái hoa sen.
- được được, chúng ta sẽ ra hái cho con.
- con tự hái vẫn được mà
- không thể nào, con vừa mới tỉnh dậy, ngồi yên tại đây đợi bọn ta đi hái.

Chu lão gia nghiêm khắc nhưng nghe đâu cũng toàn ý nuông chiều, lật đật xắn quần đi về phía tiểu cảnh trong công viên để hái hoa sen. mà thật ra trong lòng ông cũng hơi lo lắng nếu có bảo vệ của công viên đến thẩm vấn tại sao lại ngắt hoa, nhưng biết làm sao được, con gái vừa tỉnh dậy, nuông chiều một chút cũng không tính là quá đáng…

Chu lão ma, thấy lão công đi về phía ao tiểu cảnh, cũng sốt ruột chạy theo về phía đấy để canh chừng bảo vệ, bà ta vốn dĩ thế, đôi khi vẫn thường hay làm nũng với chồng, nhưng bản chất lại là người tinh ý và yêu thương ông hơn ai hết.

Bối Nhiên thoáng ngạc nhiên về chuyện hái hoa sen nơi hạ giới có phần phiền hà và có vẻ tốn thời gian. ở thiên đình, bất cứ khi nào ngang qua ao sen vô cực, cô chỉ cần phẩy tay, liền có bó sen ôm gọn vào lòng để đi về. thế nên cô không nghĩ mong muốn nhỏ bé của mình lại làm phiền họ đến thế. cô toang đứng dậy đi về phía ao tiểu cảnh để cản 2 vợ chồng Chu gia khỏi việc phiền hà, vừa đứng dậy cô đã lảo đảo té. Nhưng cảm thấy thân mình rơi xuống đất, đã thấy một thân nam tử đưa vòng tay ra đỡ, Bối Nhiên như ngã trọn vào tay của nam tử lạ mặt.

- cô không sao chứ?
- Tay anh có đau không?
- Cô còn chưa trả lời…? - hắn nhoẻn miệng cười, nụ cười như gom hết cả sức quyến rũ nhất trong vũ trụ.

Cô còn chưa kịp định thần, nhìn lên phía nam nhân ấy. Làn da trắng hơn cả tuyết thiên đình, đôi mắt sâu như nhìn xuyên thấu mọi thứ trên thế gian này. Làn da trắng nhưng lại có phần xanh xao, trên tai trái có đeo chiếc hoa tai màu đen rất hút mắt. Gương mặt ấy nhìn vào lại không thể cưỡng lại mà muốn nhìn thêm vài lần nữa. Quả thật vẻ mặt của anh ta là một kiểu rất lạ, cô chưa từng thấy qua. Nhưng trong mắt của người ngoài, ánh mắt của cô lại giống như một nữ tử si ngốc vẻ ngoài của một nam nhân, rất giống những cô gái “nhất kiến chung tình” hắn hay gặp.

-hmmm … cô ổn chứ- nam tử lạ mặt hỏi để tránh tình cảnh ngượng không mong muốn của cô.
- hoa tai anh lạ mắt quá- cô thật thà đáp. Hắn cười nhẹ rồi hỏi:
- cô có vẻ hơi yếu, cô ở đây đợi ai à?
- tôi đợi cha mẹ tôi- nói rồi cô chỉ tay về phía đôi vợ chồng Chu gia đang mải mê chọn hoa sen cho cô con gái. Không để ý sau lưng họ, cách đó không xa lắm, cô con gái đã khẽ đỏ mặt vì không nhịn được nhìn chàng
trai thêm dăm ba lần.
- tôi có việc phải đi rồi, cô ở đây hảo hảo bảo trọng nhé.
- hảo, tạm biệt anh.
- à đúng rồi, tôi nghĩ nếu thật sự yêu hoa, cô nên ngắm chứ không phải hái về. Như vậy hoa sẽ chết vì mong muốn chiếm hữu của cô đấy. - nói rồi anh ta buông một nụ cười đầy cám dỗ về phía cô rồi bước vội đi.
Cô tự thấy quái lạ, tại sao chân tay mình lại run rẩy nhẹ, nhịp tim không tránh được tăng nhanh 1 chút.

Cơ thể của cô gái người phàm này có phần quá yếu ớt rồi. Cô nghĩ vậy rồi liền hướng về phía “cha mẹ” và nói lớn:
- cha mẹ ơi, về thôi, con đói rồi.
-Hảooo! - “cha mẹ” cô hái vội 1 bông đẹp nhất, gần nhất phía họ và chạy về hướng cô. Ngắm khung cảnh gia đình trong chiều hoàng hôn cô bất giác nghĩ thiên đường có thật sự là nơi hạnh phúc nhất tam giới?

Đưa cho Bối Nhiên bông hoa sen nở vừa tới, mùi hoa sen ngào ngạt bay bay trong không trung, cô lại nghĩ vu vơ tới nam nhân áo đen ban nãy. Trên người anh ta cũng có 1 thứ mùi, không tính là khó chịu, trái lại, còn phi thường thơm. Mùi thơm ấy lại khiến lòng cô bất an khi hồi tưởng, vì nó mang t.ư vị cảm dỗ quá nồng đượm. Không hiểu mùi hương ấy cô đã ngửi thấy bao giờ chưa, cớ sao lại làm cô tin rằng, đây là 1 mùi hương bất thường.
 
Last edited:

Yên Nhiên

Phàm Nhân
Ngọc
8.195,50
Tu vi
0,00
Chap 2: Gia đình mới thân thương

Về tới nhà, Chu lão ma lại phát hiện ra mình quên mua đồ bồi bổ con gái, bèn lật đật xách làn chạy xuống tiểu khu mua chút gì. Chu lão gia lại với theo vợ, thế là cả hai ra khỏi nhà thật nhanh, mà chưa ai hỏi Bối Nhiên thật sự muốn ăn gì.

Cô cũng thật sự rất đói, cảm giác này có vẻ quá cường điệu với cái đói trên thiên đình, chắc do thân xác phàm trần làm cái đói cũng trở nên phàm trần hơn. Cô nhẹ nhàng nhìn quanh căn nhà, nhận thấy thật sự Chu gia yêu thương cô con gái này hết mực, ngay trên ghế sofa của phòng khách là hình con gái tiểu bảo bối của họ, treo rất to. Còn nữa, mọi thứ đều trang trí chắc phỏng theo thói quen sinh hoạt hàng ngày của cô con gái cưng, đầu tiên là kệ giày dép rất ngay ngắn, ⅔ chỗ là dành cho cô con gái với đủ loại giày, xếp ra phía ngoài gần cửa ra vào, chắc cho cô ra ngoài với tay lấy dễ hơn. Còn góc kệ phía xa là 2 đôi giày cũ sờn của Chu lão gia, còn Chu lão ma thì cũng không nhiều nhặn hơn là mấy. Góc nhà có cây dương cầm, có vẻ là tài sản lớn nhất trong phòng khách. Căn nhà của Chu gia không tính là khá giả nhưng thật sự cũng không quá đạm bạc, nhìn vào thấy không gian rất ấm cúng và gọn gàng.

Phòng ngủ của Bối Nhiên cũng không quá lớn, đồ đạc rất nữ tính, đáng yêu. Tủ quần áo có vẻ hơi khoa trương với tổng diện tích căn phòng nhưng không có bộ nào tính ra là quá khích. Chắc hẳn đây cũng là một cô gái ngoan trong lòng Chu gia, còn bản thân Bối Nhiên cũng cảm thấy cô gái này cũng thêm vài phần thiện cảm.

Lát sau Chu lão ma về mang theo ít gà ác và thang thuốc tiềm, cùng ít lá thuốc nấu nước mát cho Bối Nhiên. Nhưng bao nhiêu hào hứng và công sức của Chu lão ma bỗng như tan tành khi chứng kiến cô con gái mặt mày đã trắng xanh nay càng thêm tái nhợt, khi nhìn thấy tô gà ác bên lên bàn.
  • mẹ à, con không ăn món này có được không?- Bối Nhiên dùng hết trấn tĩnh bản thân để không trở nên hoảng hốt tột đồ khi nhìn thấy 1 con gà nhắm mắt đen lòm trong tô canh.
  • con ráng ăn một chút đi, bổ máu lắm ấy, tốt cho sức khỏe của con.
  • con thật sự ăn không được.
  • con ăn thử đi, một tẹo thôi, thơm lắm này…- nói đoạn Chu lão ma thổi thổi con vật đen đúa trong tô canh rồi múc một muỗng canh đưa về phía Bối Nhiên. nhưng Bối Nhiên thật sự muốn né người sang, xém chút nữa hất muỗng canh xuống sàn nhà.
  • mẹ cho con ăn trái cây được không? rau củ cũng được mà, lần sau đừng vì con mà giết bất kì sinh linh vô tội nào nữa nhé!
Chu lão ma nhìn chồng, bắt gặp ánh mắt khó hiểu của ông đang nhìn lại bà ấy, hai vợ chồng thật sự bối rối, nhưng cũng không quá ngạc nhiên, cả hai tự dặn lòng, con bé vừa ốm dậy, chắc chưa quen với khẩu vị bình thường.

Nói rồi, hai vợ chồng Chu gia đem tô canh đi cất, lấy ra chén cháo đậu lúc sáng nhưng vừa được hâm nóng lên cho Bối Nhiên, cô nhìn bát cháo đậu nóng hổi thơm lừng mùi đậu mà nhoẻn miệng cười tươi như hoa. đột nhiên 2 vợ chồng Chu gia cảm thấy con gái mình thật sự rất lạ, vẻ lạ này không biết nên nói ra từ đâu, nhưng thật sự họ có một cảm giác nụ cười vừa rồi của cô con gái bảo bối, vừa trong sáng vừa hồn nhiên, rất lâu rồi chưa thấy Bối Nhiên cười như thế. có phải điều đó là điểm lạ duy nhất?
 
Last edited:

Yên Nhiên

Phàm Nhân
Ngọc
8.195,50
Tu vi
0,00
Chap 3: Xa lìa gia đình Chu gia

vừa ăn xong cô vào phòng kéo rèm sáng hết tất cả ô cửa, chợt nhận ra căn phòng này hình như đã bị đóng băng từ rất nhiều năm, tất cả đồ dùng có vẻ như của một thiếu nữ, không mang chút gì là căn phòng đang sử dụng của một cô gái trưởng thành. khẽ chạm vào gương soi trên bàn trang điểm nhỏ xinh, cô thấy hình ảnh của Bối Nhiên trước đây hiện ra, một cô bé vui vẻ hoạt bát, mồm miệng lại rất chiều lòng người. cô bé ấy đang kẹp cái kẹp tóc nơ màu vàng rất xinh, mặc chiếc váy dài đến đầu gối, vừa ngồi trên giường vừa đọc tạp chí, vừa nghe nhạc, lúc sau xuất hiện Chu lão ma mở cừa phòng gọi con gái ra ăn cơm. tất cả mọi thứ diễn ra khoảng 8 năm về trước, sau đó căn phòng này đã không còn được ai sử dụng, mọi thứ vẫn y nguyên vị trí, và mỗi vài ngày lại thấy Chu Lão Ma vào dọn dẹp căn phòng.


thì ra cô gái này đã rất lâu không ở căn phòng này nữa. những kí ức sau của căn phòng này còn lưu giữ về cô gái này đều thưa thớt và mờ nhạt. Bối Nhiên nhận ra rằng, cô gái có lẽ đã đi học xa và lâu lâu mới về nhà thăm cha mẹ, còn trước đó, cô đã có 1 tgian hạnh phúc đến vô âu vô lo bên gia đình.

cửa sổ chiếu ánh sáng của đèn đường vào làm cô cảm giác nơi này thật bình an, mọi thứ đều soi rõ, không cần đến ngọn đèn trời như trên thiên đình để chiếu sáng khi đêm xuống. thiên đình quả thực cũng ít đêm hơn ngày, đèn trời tại mỗi căn phòng luôn làm cho ánh sáng như ban ngày, tất cả chỉ thật sự tối đen khi chủ nhân của căn phòng đi ngủ. căn phòng của Bối Nhiên trên thiên đình được làm từ ngọc thạch màu trắng bóng, phòng của các tiên nữ cận thân cũng cùng chất liệu, căn phòng khác rộng, còn chưa đựng ít mây để trang trí. còn chiếc gương soi to là thác Vô ưu ở góc phòng, ngọn thác bé nhưng được chiết dẫn từ mây và khí trời, nên tạo thành 1 thác nước long lanh mát lạnh, mỗi khi ngồi xuống cô có thể soi hết gương mặt kiều diễm của mình, và khi chạm tay xuống nước, cô có thể thấy những chuyện mong muốn ở trần gian.

nhưng thiên mẫu có lệnh, tất cả các tiên trên trời, trừ các tiên phụ trách cai quản nhân tình thế thái. nên đã rất lâu rồi nàng không hề xem trần gian ra sao. chỉ là lần này nhận phân phó của Thiên Mẫu có phần nguy cấp nên nàng không kịp xem hết mọi thứ về nếp sinh hoạt của trần gian, bao gồm việc nàng cũng không có sự chuẩn bị cho con người của Bối Nhiên ở hiện tại.

sau một hồi cảm thán, Bối Nhiên quên mất rằng khả năng thích nghi và học hỏi của nàng rất cao, đó là lí do Thiên mẫu giao nhiệm vụ này cho nàng. lần này nhiệm vụ chỉ được thành công, không thể thất bại.
nói đoạn, Chu lão ma gõ cửa phòng r bước vào, tay với lên công tắc để mở đèn. bà khẽ nhăn mày:
  • con vẫn còn nghĩ về chuyện cũ sao… - Bối Nhiên im lặng 2 giây rồi quay qua nhìn Chu lão ma, với vẻ mặt cố hết sức để nhớ lại.
  • chuyện cũ là chuyện gì vậy mẹ?
  • thôi chuyện cũ đã qua rồi, con đừng buồn nữa, hay con chuyển hẳn về ở với gia đình mình đi. nhà ta cũng ít người, con đi rồi, vợ chồng già này nhìn mặt nhau cũng thấy tới nhàm chán.
  • con còn nhiều việc phải làm lắm mẹ à.- Bối nhiên vội vã từ chối Chu Lão ma, nhưng cũng hiểu cho tâm trạng của bà ấy vào tình thế lúc này, cô liền an ủi thêm đôi ba phần.
  • lúc trước con như vầy chắc do quỷ ma xui khiến, bây giờ con thật sự tỉnh lại rồi, chuyện làm cha mẹ đau lòng như vậy con tuyệt đối sẽ không làm.
nói rồi Bối Nhiên cầm lấy tay của Chu lão ma, xoa nhẹ một cách rất chân thành, có điều Chu lão ma không hề biết, cô vừa xoa dịu cảm xúc của bà ta một cách bình yên nhất bằng tiên lực của mình. nghĩ tới Chu lão gia cũng đang lo lắng vì con gái, Bối nhiên liền nhắc nhở Chu lão ma:
  • mẹ à, con biết cha cũng đang lo lắng cho con nhiều lắm, mẹ ra dỗ ngọt cha giúp con. con nghĩ con đủ bình tĩnh để đối diện mọi chuyện vừa diễn ra. cứ tiếp tục ở nhà trốn tránh mãi cũng không giúp con khá lên được.
  • mẹ biết rồi, để mẹ ra khuyên ông ấy, ông ấy khá đau lòng khi thấy con làm việc dại dột này. chỉ là lúc con hôn mê 3 ngày, ông ấy đã khóc, nói chỉ cần con tỉnh lại, sẽ không bao giờ truy cứu con đã xảy ra chuyện gì mà lại quyết định dại dột thế này.- Chu lão ma khẽ thở dài, mắt ánh lên tia chua xót, dù đã vơi đi so với lúc ban nãy nhưng thật ra, trong tâm bà cũng có 1 loại cảm giác, rằng sau chuyện này con bé đã ngộ ra nhiều điều.
sau một hồi nhỏ to tâm sự với Chu lão gia ngoài phòng khác, thì ông ấy đã trực tiếp gõ cửa phòng Bối Nhiên. Chu lão gia không giấu được sự lo lắng:
  • sao con lại lên đó làm gì, thành phố xô bồ lắm, ở nhà cùng chúng ta, đảm bảo con sẽ không chịu cảnh cô đơn nơi thành phố nữa. có được không? - vừa lo lắng, vừa dỗ dành, Chu lão gia lại ấp úng thêm vài phần khi nhắc về chuyện cũ.- con có thật sự ổn khi lên đó không, có người nào con không muốn gặp ở đó không? có áp lực gì từ công việc không? không phải cha muốn hỏi về chuyện đau lòng của con, nhưng thật sự con có thấy việc lên thành phố lần này là sáng suốt không?
  • cha à, cha yên tâm, con lên tp rồi, sau này mỗi tối sẽ gọi đt về thỉnh an cha mẹ, vừa để cha mẹ bớt cô độc vừa để cha mẹ bớt lo lắng phần nào về con. vì con còn nhiều công việc chưa thu xếp ổn thỏa, con xin phép cha ngày mai con đi ạ.
Bối Nhiên khẽ chạm nhẹ vào vai của Chu lão gia, 2 giây trôi qua, cảm giác trong lòng của Chu lão gia kể ra cũng nhẹ đi đáng kể. ông vui vẻ ra phân phối Chu lão ma chuẩn bị ít thức ăn cho cô gái lên thành phố.

Về phần Bối Nhiên, cô thu dọn chiếc giường mình vừa nằm và chạm nhẹ vào gối thấy cây trâm vàng lăn ra, cây trâm vàng nhỏ nhắn của Bối Nhiên vẫn gài hàng ngày trên thiên đình. tại sao lại theo nàng xuống đây. vừa chạm vào đầu trâm, lập tức viên đá nhỏ trên trâm sáng lấp lánh, như nhấp nháy báo hiệu cho Bối Nhiên về điều gì. Bối Nhiên lập tức cầm trâm lên
đưa về hướng gương chạm khẽ đầu trâm vào mặt gương, thân ảnh của đại tỉ tiên hiện lên trong gương, vẻ mặt lo lắng:
  • thất muội, muội xuống trần gian đã quen nếp sinh hoạt chưa?
  • Duy có vài món đồ ở trần gian có vẻ hơi mới lại so với 2000 năm trước, nhưng đa phần muội có thể thích ứng được. Đại tỉ đừng lo. - nói đoạn, đại tỉ nói có những t.ư liệu về cuộc sống trần gian, xong tiện tay thả vào mặt nước trước mặt. Phía bên gương của Bối Nhiên hiện lên những đoạn phim ngắn về sinh hoạt người thường, thất tỉ căn dặn:
  • Muội phải để ý cử chỉ điệu bộ 1 chút nhé, gián điệp của Bát Vương có mặt ở khắp mọi nơi, muội hành xử quá bất thường sẽ bị nhận biết và trừ khử. Bất cứ khi nào thấy cần liên lạc chỉ cần đưa cây trâm này xuống mặt nước, hoặc gương, tất cả hiện lên trên chỉ có mình muội thấy được, người thường không có khả năng nhìn ra, chỉ duy có đám tay sai của Bát Vương sẽ có khả năng nhìn thấy.
  • Muội hiểu mà, tỉ trên đó lo liệu nhé việc thiên đình phụ giúp Thiên Mẫu, không cần quá lo lắng cho ta.
  • Ân! Muội nhớ xem kĩ t.ư liệu ta đưa, để hoà nhập với cuộc sống hiện tại nhé.- Đại tiên tỉ biến mất trong mặt gương, chỉ còn lại vài thước phim ngắn, hướng dẫn sử dụng từ các thiết bị thông minh cho tới sản phẩm gia dụng.
Coi hơn chừng 30 đoạn chỉ dẫn, Bối Nhiên ghi nhớ rành mạch từng chi tiết, và bắt đầu cảm thấy cuộc sống nơi này còn rất nhiều điều mình cần học hỏi.
 

Tiểu Lack(L)

Phàm Nhân
Moderator
Ngọc
2.000,03
Tu vi
0,00
mình viết truyện này còn nhiều chap lắm, nhưng đợi mọi người đọc xong mình up tiếp nha, sợ up nhiều quá mọi người nhìn rối mắt ạ
Tiền bối cứ up từ từ ạ, với lại là có thể dùng thẻ spoiler cho dễ ấy ạ? sau khúc Smiles,Gif,Media,Quote có dấu 3 chấm, bấm vào sẽ có biểu tượng mắt bị ngạch, gắn thẻ spoiler bằng cái đó, nhìn sẽ gọn lẫn đỡ rối ạ.
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top