Chap 1:Thức dậy sau hôn mê
Sau hơn 3 ngày tỉnh dậy từ trận hôn mê sâu, Bối Nhiên nhận ra bản thân mình không thuộc về cái xác này.
Ngày đầu tiên thức dậy, 2 đại lão gia, và lão ma ( cha mẹ) đã bàng hoàng khi thấy con gái mở mắt ra nhìn mình vô thức. Chu lão gia nhìn con nghiêm mặt, nhưng đáy mắt ánh lên tia chua xót khó giấu:
- Con thấy trong người sao rồi?
Chu lão bà dẩu môi trách móc:
- Con chúng ta vừa mới tỉnh dậy, ông hãy để nó an tĩnh thêm một lát để định thần. đừng hỏi han nhiều quá.
Chu lão gia đã quen nuông chiều vợ con nên cũng không lên tiếng gì thêm, chỉ lặng lẽ thở dài rồi quan sát Bối Nhiên.
Bối Nhiên cảm thấy hai người họ có chút xa lạ nhưng đều toát lên vẻ thân tình chân chất, đầy ấm áp và yên tâm.
-con ổn, thỉnh cha mẹ đừng lo. con muốn ra ngoài một chút.
- cũng là ý hay, để mẹ đi lấy xe lăn đẩy con đi dạo 1 vòng quanh tiểu khu, tiện thể mua chút đồ về cho con tẩm bổ.
Chu lão gia khẽ nhẹ lòng khi thấy tâm trạng của Bối Nhiên có phần thoải mái, ông liền lấy chiếc xe lăn gấp gọn trong góc của Bối Nhiên năm 16 tuổi bị gãy chân. nhớ lại năm ấy, cô con gái nhỏ của ông vừa ngồi trên ghế vừa vui vẻ đùa chơi cùng 2 ông bà, đến nay cũng đã 10 năm. lau dọn ghế xong, Chu lão ma cũng vừa lúc dìu Bối Nhiên tới, cô tính chống tay lên thành ghế để ngồi xuống nhưng lại đau đớn nhận ra cổ tay có 1 vết cắt không hề khiêm tốn. tính ra chủ cũ của cái xác này thật không quý trọng thực tại, có được chút tình thân ấp ám từ gia đình quả thật là ước mơ xa xỉ của cô.
chớp nhẹ hàng mi cong, Bối Nhiên cảm thấy kí ức của thiên đình như 1 luồng sáng vụt nhanh qua trong trí óc, nhớ lại cảnh đại thương tiên đưa cô chén nước sánh hồng thơm lừng mùi hoa tường vy.
cô đã dốc cạn chén trong t.ư thế sẵn sàng nhận lệnh, Thiên Hoàng có lệnh, cô xuống trần gian thực thi nhiệm vụ, nhưng thời gian cấp bách, không thể tái sinh từ hình hài của tiểu hài tử, mà chỉ có thể tiếp tục sống trong thân hình của 1 người trưởng thành để thực hiện nhiệm vụ chóng vánh đợt này.
cạn hết chén nước sánh hồng, cô chớp mắt tỉnh dậy vẫn thấy lâng lâng mùi hoa tường vy, và thấy mình đã ân cần chăm sóc giữa vòng tay gia đình, thật có chút bỡ ngỡ.
nhưng Bối Nhiên vốn dĩ là tiên nữ hầu cận bên Thiên Mẫu, nổi tiếng điềm đàm dịu dàng trong 7 chị em, nên có chút ngạc nhiên này cô cũng không biểu lộ. còn về phía Chu gia, con gái rượu vừa tình nên kinh hỉ vẫn còn, không hề nhận ra điểm khác biệt trong cách hành xử của cô con gái cũng mang tên Bối Nhiên.
Chu lão gia đẩy cô qua mấy tán cây trong công viên của tiểu khu, cô cảm thấy không khí trần gian quả thật sinh động, khác hẳn hương vị trong lành đến vô tạp niệm của thiên đàng. Bối nhiên khẽ bảo:
- Cha à, chậm một chút nhé.
Chu lão ma khẽ trách lão công:
- con gái vùa tỉnh dậy, có phải ông đẩy vậy sẽ làm con chóng mặt không!
- tôi đâu có, tôi đi rất chậm đấy thôi.
khung cảnh hoàng hôn mát dịu xuyên qua mấy tán cây xanh mướt, làm Bối Nhiên khẽ mỉm cười, sau lưng cô còn có chút náo nhiệt đầy yêu thương của Chu lão ma cùng Chu lão gia.
- mẹ à, con muốn hái hoa sen.
- được được, chúng ta sẽ ra hái cho con.
- con tự hái vẫn được mà
- không thể nào, con vừa mới tỉnh dậy, ngồi yên tại đây đợi bọn ta đi hái.
Chu lão gia nghiêm khắc nhưng nghe đâu cũng toàn ý nuông chiều, lật đật xắn quần đi về phía tiểu cảnh trong công viên để hái hoa sen. mà thật ra trong lòng ông cũng hơi lo lắng nếu có bảo vệ của công viên đến thẩm vấn tại sao lại ngắt hoa, nhưng biết làm sao được, con gái vừa tỉnh dậy, nuông chiều một chút cũng không tính là quá đáng…
Chu lão ma, thấy lão công đi về phía ao tiểu cảnh, cũng sốt ruột chạy theo về phía đấy để canh chừng bảo vệ, bà ta vốn dĩ thế, đôi khi vẫn thường hay làm nũng với chồng, nhưng bản chất lại là người tinh ý và yêu thương ông hơn ai hết.
Bối Nhiên thoáng ngạc nhiên về chuyện hái hoa sen nơi hạ giới có phần phiền hà và có vẻ tốn thời gian. ở thiên đình, bất cứ khi nào ngang qua ao sen vô cực, cô chỉ cần phẩy tay, liền có bó sen ôm gọn vào lòng để đi về. thế nên cô không nghĩ mong muốn nhỏ bé của mình lại làm phiền họ đến thế. cô toang đứng dậy đi về phía ao tiểu cảnh để cản 2 vợ chồng Chu gia khỏi việc phiền hà, vừa đứng dậy cô đã lảo đảo té. Nhưng cảm thấy thân mình rơi xuống đất, đã thấy một thân nam tử đưa vòng tay ra đỡ, Bối Nhiên như ngã trọn vào tay của nam tử lạ mặt.
- cô không sao chứ?
- Tay anh có đau không?
- Cô còn chưa trả lời…? - hắn nhoẻn miệng cười, nụ cười như gom hết cả sức quyến rũ nhất trong vũ trụ.
Cô còn chưa kịp định thần, nhìn lên phía nam nhân ấy. Làn da trắng hơn cả tuyết thiên đình, đôi mắt sâu như nhìn xuyên thấu mọi thứ trên thế gian này. Làn da trắng nhưng lại có phần xanh xao, trên tai trái có đeo chiếc hoa tai màu đen rất hút mắt. Gương mặt ấy nhìn vào lại không thể cưỡng lại mà muốn nhìn thêm vài lần nữa. Quả thật vẻ mặt của anh ta là một kiểu rất lạ, cô chưa từng thấy qua. Nhưng trong mắt của người ngoài, ánh mắt của cô lại giống như một nữ tử si ngốc vẻ ngoài của một nam nhân, rất giống những cô gái “nhất kiến chung tình” hắn hay gặp.
-hmmm … cô ổn chứ- nam tử lạ mặt hỏi để tránh tình cảnh ngượng không mong muốn của cô.
- hoa tai anh lạ mắt quá- cô thật thà đáp. Hắn cười nhẹ rồi hỏi:
- cô có vẻ hơi yếu, cô ở đây đợi ai à?
- tôi đợi cha mẹ tôi- nói rồi cô chỉ tay về phía đôi vợ chồng Chu gia đang mải mê chọn hoa sen cho cô con gái. Không để ý sau lưng họ, cách đó không xa lắm, cô con gái đã khẽ đỏ mặt vì không nhịn được nhìn chàng
trai thêm dăm ba lần.
- tôi có việc phải đi rồi, cô ở đây hảo hảo bảo trọng nhé.
- hảo, tạm biệt anh.
- à đúng rồi, tôi nghĩ nếu thật sự yêu hoa, cô nên ngắm chứ không phải hái về. Như vậy hoa sẽ chết vì mong muốn chiếm hữu của cô đấy. - nói rồi anh ta buông một nụ cười đầy cám dỗ về phía cô rồi bước vội đi.
Cô tự thấy quái lạ, tại sao chân tay mình lại run rẩy nhẹ, nhịp tim không tránh được tăng nhanh 1 chút.
Cơ thể của cô gái người phàm này có phần quá yếu ớt rồi. Cô nghĩ vậy rồi liền hướng về phía “cha mẹ” và nói lớn:
- cha mẹ ơi, về thôi, con đói rồi.
-Hảooo! - “cha mẹ” cô hái vội 1 bông đẹp nhất, gần nhất phía họ và chạy về hướng cô. Ngắm khung cảnh gia đình trong chiều hoàng hôn cô bất giác nghĩ thiên đường có thật sự là nơi hạnh phúc nhất tam giới?
Đưa cho Bối Nhiên bông hoa sen nở vừa tới, mùi hoa sen ngào ngạt bay bay trong không trung, cô lại nghĩ vu vơ tới nam nhân áo đen ban nãy. Trên người anh ta cũng có 1 thứ mùi, không tính là khó chịu, trái lại, còn phi thường thơm. Mùi thơm ấy lại khiến lòng cô bất an khi hồi tưởng, vì nó mang t.ư vị cảm dỗ quá nồng đượm. Không hiểu mùi hương ấy cô đã ngửi thấy bao giờ chưa, cớ sao lại làm cô tin rằng, đây là 1 mùi hương bất thường.
Sau hơn 3 ngày tỉnh dậy từ trận hôn mê sâu, Bối Nhiên nhận ra bản thân mình không thuộc về cái xác này.
Ngày đầu tiên thức dậy, 2 đại lão gia, và lão ma ( cha mẹ) đã bàng hoàng khi thấy con gái mở mắt ra nhìn mình vô thức. Chu lão gia nhìn con nghiêm mặt, nhưng đáy mắt ánh lên tia chua xót khó giấu:
- Con thấy trong người sao rồi?
Chu lão bà dẩu môi trách móc:
- Con chúng ta vừa mới tỉnh dậy, ông hãy để nó an tĩnh thêm một lát để định thần. đừng hỏi han nhiều quá.
Chu lão gia đã quen nuông chiều vợ con nên cũng không lên tiếng gì thêm, chỉ lặng lẽ thở dài rồi quan sát Bối Nhiên.
Bối Nhiên cảm thấy hai người họ có chút xa lạ nhưng đều toát lên vẻ thân tình chân chất, đầy ấm áp và yên tâm.
-con ổn, thỉnh cha mẹ đừng lo. con muốn ra ngoài một chút.
- cũng là ý hay, để mẹ đi lấy xe lăn đẩy con đi dạo 1 vòng quanh tiểu khu, tiện thể mua chút đồ về cho con tẩm bổ.
Chu lão gia khẽ nhẹ lòng khi thấy tâm trạng của Bối Nhiên có phần thoải mái, ông liền lấy chiếc xe lăn gấp gọn trong góc của Bối Nhiên năm 16 tuổi bị gãy chân. nhớ lại năm ấy, cô con gái nhỏ của ông vừa ngồi trên ghế vừa vui vẻ đùa chơi cùng 2 ông bà, đến nay cũng đã 10 năm. lau dọn ghế xong, Chu lão ma cũng vừa lúc dìu Bối Nhiên tới, cô tính chống tay lên thành ghế để ngồi xuống nhưng lại đau đớn nhận ra cổ tay có 1 vết cắt không hề khiêm tốn. tính ra chủ cũ của cái xác này thật không quý trọng thực tại, có được chút tình thân ấp ám từ gia đình quả thật là ước mơ xa xỉ của cô.
chớp nhẹ hàng mi cong, Bối Nhiên cảm thấy kí ức của thiên đình như 1 luồng sáng vụt nhanh qua trong trí óc, nhớ lại cảnh đại thương tiên đưa cô chén nước sánh hồng thơm lừng mùi hoa tường vy.
cô đã dốc cạn chén trong t.ư thế sẵn sàng nhận lệnh, Thiên Hoàng có lệnh, cô xuống trần gian thực thi nhiệm vụ, nhưng thời gian cấp bách, không thể tái sinh từ hình hài của tiểu hài tử, mà chỉ có thể tiếp tục sống trong thân hình của 1 người trưởng thành để thực hiện nhiệm vụ chóng vánh đợt này.
cạn hết chén nước sánh hồng, cô chớp mắt tỉnh dậy vẫn thấy lâng lâng mùi hoa tường vy, và thấy mình đã ân cần chăm sóc giữa vòng tay gia đình, thật có chút bỡ ngỡ.
nhưng Bối Nhiên vốn dĩ là tiên nữ hầu cận bên Thiên Mẫu, nổi tiếng điềm đàm dịu dàng trong 7 chị em, nên có chút ngạc nhiên này cô cũng không biểu lộ. còn về phía Chu gia, con gái rượu vừa tình nên kinh hỉ vẫn còn, không hề nhận ra điểm khác biệt trong cách hành xử của cô con gái cũng mang tên Bối Nhiên.
Chu lão gia đẩy cô qua mấy tán cây trong công viên của tiểu khu, cô cảm thấy không khí trần gian quả thật sinh động, khác hẳn hương vị trong lành đến vô tạp niệm của thiên đàng. Bối nhiên khẽ bảo:
- Cha à, chậm một chút nhé.
Chu lão ma khẽ trách lão công:
- con gái vùa tỉnh dậy, có phải ông đẩy vậy sẽ làm con chóng mặt không!
- tôi đâu có, tôi đi rất chậm đấy thôi.
khung cảnh hoàng hôn mát dịu xuyên qua mấy tán cây xanh mướt, làm Bối Nhiên khẽ mỉm cười, sau lưng cô còn có chút náo nhiệt đầy yêu thương của Chu lão ma cùng Chu lão gia.
- mẹ à, con muốn hái hoa sen.
- được được, chúng ta sẽ ra hái cho con.
- con tự hái vẫn được mà
- không thể nào, con vừa mới tỉnh dậy, ngồi yên tại đây đợi bọn ta đi hái.
Chu lão gia nghiêm khắc nhưng nghe đâu cũng toàn ý nuông chiều, lật đật xắn quần đi về phía tiểu cảnh trong công viên để hái hoa sen. mà thật ra trong lòng ông cũng hơi lo lắng nếu có bảo vệ của công viên đến thẩm vấn tại sao lại ngắt hoa, nhưng biết làm sao được, con gái vừa tỉnh dậy, nuông chiều một chút cũng không tính là quá đáng…
Chu lão ma, thấy lão công đi về phía ao tiểu cảnh, cũng sốt ruột chạy theo về phía đấy để canh chừng bảo vệ, bà ta vốn dĩ thế, đôi khi vẫn thường hay làm nũng với chồng, nhưng bản chất lại là người tinh ý và yêu thương ông hơn ai hết.
Bối Nhiên thoáng ngạc nhiên về chuyện hái hoa sen nơi hạ giới có phần phiền hà và có vẻ tốn thời gian. ở thiên đình, bất cứ khi nào ngang qua ao sen vô cực, cô chỉ cần phẩy tay, liền có bó sen ôm gọn vào lòng để đi về. thế nên cô không nghĩ mong muốn nhỏ bé của mình lại làm phiền họ đến thế. cô toang đứng dậy đi về phía ao tiểu cảnh để cản 2 vợ chồng Chu gia khỏi việc phiền hà, vừa đứng dậy cô đã lảo đảo té. Nhưng cảm thấy thân mình rơi xuống đất, đã thấy một thân nam tử đưa vòng tay ra đỡ, Bối Nhiên như ngã trọn vào tay của nam tử lạ mặt.
- cô không sao chứ?
- Tay anh có đau không?
- Cô còn chưa trả lời…? - hắn nhoẻn miệng cười, nụ cười như gom hết cả sức quyến rũ nhất trong vũ trụ.
Cô còn chưa kịp định thần, nhìn lên phía nam nhân ấy. Làn da trắng hơn cả tuyết thiên đình, đôi mắt sâu như nhìn xuyên thấu mọi thứ trên thế gian này. Làn da trắng nhưng lại có phần xanh xao, trên tai trái có đeo chiếc hoa tai màu đen rất hút mắt. Gương mặt ấy nhìn vào lại không thể cưỡng lại mà muốn nhìn thêm vài lần nữa. Quả thật vẻ mặt của anh ta là một kiểu rất lạ, cô chưa từng thấy qua. Nhưng trong mắt của người ngoài, ánh mắt của cô lại giống như một nữ tử si ngốc vẻ ngoài của một nam nhân, rất giống những cô gái “nhất kiến chung tình” hắn hay gặp.
-hmmm … cô ổn chứ- nam tử lạ mặt hỏi để tránh tình cảnh ngượng không mong muốn của cô.
- hoa tai anh lạ mắt quá- cô thật thà đáp. Hắn cười nhẹ rồi hỏi:
- cô có vẻ hơi yếu, cô ở đây đợi ai à?
- tôi đợi cha mẹ tôi- nói rồi cô chỉ tay về phía đôi vợ chồng Chu gia đang mải mê chọn hoa sen cho cô con gái. Không để ý sau lưng họ, cách đó không xa lắm, cô con gái đã khẽ đỏ mặt vì không nhịn được nhìn chàng
trai thêm dăm ba lần.
- tôi có việc phải đi rồi, cô ở đây hảo hảo bảo trọng nhé.
- hảo, tạm biệt anh.
- à đúng rồi, tôi nghĩ nếu thật sự yêu hoa, cô nên ngắm chứ không phải hái về. Như vậy hoa sẽ chết vì mong muốn chiếm hữu của cô đấy. - nói rồi anh ta buông một nụ cười đầy cám dỗ về phía cô rồi bước vội đi.
Cô tự thấy quái lạ, tại sao chân tay mình lại run rẩy nhẹ, nhịp tim không tránh được tăng nhanh 1 chút.
Cơ thể của cô gái người phàm này có phần quá yếu ớt rồi. Cô nghĩ vậy rồi liền hướng về phía “cha mẹ” và nói lớn:
- cha mẹ ơi, về thôi, con đói rồi.
-Hảooo! - “cha mẹ” cô hái vội 1 bông đẹp nhất, gần nhất phía họ và chạy về hướng cô. Ngắm khung cảnh gia đình trong chiều hoàng hôn cô bất giác nghĩ thiên đường có thật sự là nơi hạnh phúc nhất tam giới?
Đưa cho Bối Nhiên bông hoa sen nở vừa tới, mùi hoa sen ngào ngạt bay bay trong không trung, cô lại nghĩ vu vơ tới nam nhân áo đen ban nãy. Trên người anh ta cũng có 1 thứ mùi, không tính là khó chịu, trái lại, còn phi thường thơm. Mùi thơm ấy lại khiến lòng cô bất an khi hồi tưởng, vì nó mang t.ư vị cảm dỗ quá nồng đượm. Không hiểu mùi hương ấy cô đã ngửi thấy bao giờ chưa, cớ sao lại làm cô tin rằng, đây là 1 mùi hương bất thường.
Last edited:
sí chút ạ, cho hỏi cái thể loại ạ ?
đáng mong chờ, sau có gì nhớ viết cái tên truyện, thể loại, nguồn truyện ngay trên đầu bài cho dễ ạ. Hóng ạ.
mà tối lắm rồi, tiền bối nhớ đi ngủ liền đi ạ.