[Thơ] Thơ tình của Mạch - Mỗi tuần một bài thơ!

Mạch Tử

Vấn Đạo
Ngọc
26.802,82
Tu vi
18,00
Gió buồn rầu… gió kể tôi nghe

Về ngày xưa, một chuyện tình…ừ … đã không thể trở lại

Rằng một ngày, tại một vùng đất hoang dại

Gió rong chơi, đánh rớt một hạt cây


Nắng giữa đất trời, nắng rọi biển mây

Gió kéo mây cao và mưa rơi thành hạt

Rớt giữa không trung rồi đáp xuống nền cát

Hạt tách ra …ừ … một sự sống bắt đầu


Thời gian trôi chẳng biết đã bao lâu?

Cây đã lớn, cành vươn cao giữa vùng trời cô độc

Là gió ủi an cây dù chỉ trong phút chốc

Để rồi trong thâm tâm, cuộc sống của cây chỉ là gió mà thôi


Mấy mùa đông qua… cây yêu gió mất rồi

Yêu tất cả, dù chỉ là những thứ…ừ …nhỏ nhất

Cây không biết nói, không có gì ngoài mộc tâm chân thật

Dù gió vô tâm, chẳng để ý lá đang rơi


Nhưng bản chất của gió… là chẳng thể ở một nơi

Gió là tự do, là phiêu du… khắp phương trời muôn ngả

Rồi gió cũng đi…ừ … lặng lẽ, không một lời từ giã

Cây thương tâm chết từng lớp thân gầy



Đến một ngày gió về lại nơi đây

Thân cây xưa… nay còn gì?… một gốc cây khô lặng

Gió đau buồn, nỉ non… chợt giật mình trầm mặc

Trên cành khô, một chiếc lá đương rơi



Tháng năm, mưa giữa đất trời và tôi thấy chơi vơi

Chiếc lá rời cây! Là tự do? Hay giam hãm vụng dại

Có những thứ bỏ quên, qua thời gian… có thể tìm lại

Nhưng một người… bỏ quên, qua thời gian… là tiếc nuối một đời

- Mạch -
 

Mạch Tử

Vấn Đạo
Ngọc
26.802,82
Tu vi
18,00

TỰ TÌNH

Nếu tháng năm có một ngày trở lại

Liệu cô đơn đôi chút bớt thân gầy

Gió đã thổi liệu qua lại nơi đây

Và tôi sống là hồn tàn một nửa



Tôi đã sống trọn vẹn với tình yêu tôi

Và đang chết đâu phải một hai ngày ít

Trách được sao? Trách sao được trái tim em lạc nhịp

Để hồn mơ chẳng nghe tiếng hoan ca

Tôi đã từng say bởi chỉ một ngày thu em

Rồi hồn dâng những tháng ngày đông ấm

Nhưng chẳng say được…giữa men cay rượu ẩm

Nắng chiếu mây buồn…chỉ là tôi yêu em



Đã không chỉ một lần tôi tự dặn phải quên em

Điều tốt nhất cho tôi, cho em…cho tất cả

Chôn hiện tại thành quá khứ những tháng năm vội vã

Chỉ là đã qua bao lâu rồi…em vẫn tốt chứ…chỉ vậy thôi.


- Mạch -
 

Mạch Tử

Vấn Đạo
Ngọc
26.802,82
Tu vi
18,00

KHOẢNH KHẮC​

Trong khoảng khắc ta nhận ra quên một người giống như vượt một ngọn đèo cao

Sức cùng lực kiệt lên tới đỉnh mới phát hiện phía trước là nguyên một ngọn núi

Rằng có những điều đơn giản nhưng chúng ta phải mất rất nhiều thời gian

Mới có thể chứng minh rằng nó đúng

Là thật ra ta đã yêu người mất rồi

Và rằng chúng ta khóc khi sinh ra

Là hạnh phúc hay khổ đau trong trần thế này phồn hoa ảo mộng

Rằng thêm vài lần ta khóc

Vì một người con gái vô tình bước

Là ta đau nỗi đau nhân tình chứ chẳng phải thế nhân


Rồi một ngày mọi con đường ta đi đều dẫn đến chung một đích

Ta sẽ ra sao đi tiếp hay dừng lại thở than

Ta không biết nhưng đâu đó nơi tâm can

Nguyện đi hết một đời để ôm em trong khoảnh khắc…

- Mạch -
 

Mạch Tử

Vấn Đạo
Ngọc
26.802,82
Tu vi
18,00
THU VÀ EM
Có một chiều, nắng bất chợt ghé qua

Mang chút nhớ rớt nơi khung cửa sổ

Có một chiều gió chơi quên bến đỗ

Rồi (Thế là) cùng mây, kết bạn trước hiên nhà



Có một chiều, không gần cũng đâu xa

Ai nhìn ai nở nụ cười lặng lẽ

Mấy vần thơ định trước không chia sẻ

Giữ cho mình chút cảm xúc mong manh



Có một chiều, trời đổi trời trong xanh

Hạ có nắng, và lòng người có nắng

Phố dẫu đông phố cũng hóa tĩnh lặng

Bởi nụ cười người che đậy những xa xăm



Có những không tên chẳng cần phải nói ra.

Có chuyện tình đâu cần có kết quả

Đơn giản là có một chiều trái tim khô cằn sỏi đá

Thấy người cười để cảm nhận xanh tươi
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top