Chém Gió Chia sẻ về lần gặp ma của bạn

Scarlerine

Phàm Nhân
Ngọc
14.770,16
Tu vi
0,00
Tôi ghét đi giày cao gót vì từng bị té nên luôn mang giày búp bê. Đường xi măng bằng phẳng, đi bước chậm rãi, vậy mà trật chân lật bàn chân đau điếng mấy lần. Người nhà nói đùa có cô hồn ghét tôi nên "kết cỏ giựt giò" (nhại điển cố "kết cỏ ngậm vành", ai tìm được xin đưa lên giúp cho các bạn đọc), tôi cũng nghe lời, cách năm ba bữa mua 1 gói snack cúng cô hồn (cúng rồi mình ăn thôi), chỉ để trước cửa nhà, lát sau đốt 1 vài tờ giấy tiền vàng bạc. Vậy mà sau đó tôi kg bao giờ bị giật chân nữa, đi đường cũng tránh được vài tai nạn nhỏ như suýt bị xe khác vượt đèn đỏ quẹt trúng.
Kg muốn cũng phải tin là có ma.
@Lam Thiên Ninh , @hoa huệ trắng và tặng bạn @TDnap61176
 

TDnap61176

Phàm Nhân
Ngọc
8.490,11
Tu vi
0,00
Tôi ghét đi giày cao gót vì từng bị té nên luôn mang giày búp bê. Đường xi măng bằng phẳng, đi bước chậm rãi, vậy mà trật chân lật bàn chân đau điếng mấy lần. Người nhà nói đùa có cô hồn ghét tôi nên "kết cỏ giựt giò" (nhại điển cố "kết cỏ ngậm vành", ai tìm được xin đưa lên giúp cho các bạn đọc), tôi cũng nghe lời, cách năm ba bữa mua 1 gói snack cúng cô hồn (cúng rồi mình ăn thôi), chỉ để trước cửa nhà, lát sau đốt 1 vài tờ giấy tiền vàng bạc. Vậy mà sau đó tôi kg bao giờ bị giật chân nữa, đi đường cũng tránh được vài tai nạn nhỏ như suýt bị xe khác vượt đèn đỏ quẹt trúng.
Kg muốn cũng phải tin là có ma.
@Lam Thiên Ninh , @hoa huệ trắng và tặng bạn @TDnap61176
@Scarlerine Mai mốt cúng bằng pizza hải sản đi, làm được 1 công 2-3 chuyện, sẵn mình tận dụng dịp đó ăn pizza luôn :cuoichet:
 

TDnap61176

Phàm Nhân
Ngọc
8.490,11
Tu vi
0,00
Chuyện hiện tượng lạ khó tin nhưng có thật (bản thân mình gặp), không có con ma, nhưng có lẽ hơi kinh dị vì sự bí ẩn

Hồi nhỏ tôi là con một, trong nhà chẳng anh chị em cũng không có chó mèo. May có được 1 bà chị "giả" tên là chị Phượng (đã đổi tên trong bài viết này). Năm 1975 ba chị Phượng là sĩ quan Thủy Quân Lục Chiến VNCH tử trận ở miền Trung, mẹ chị Phượng đang làm việc ở Sài Gòn bỏ luôn nhà cửa ở SG mang theo người con trai nhỏ tên Quốc theo dòng người di tản rời Việt Nam, chị Phượng lúc đó đang sống với bà ngoại và đi học ở Đà Lạt nên kẹt lại. Sau năm 1975 chị dọn từ Đà Lạt về ở với người cậu trong căn hộ ngay cạnh gia đình tôi. Năm 1976 cậu của chị lập gia đình dọn sang ở bên nhà vợ thường xuyên, để cho chị ở một mình trong căn hộ. Mẹ tôi không có con gái và thấy hoàn cảnh của chị nên mẹ tôi nuôi nấng bảo bọc chị và cưng bả như con gái ruột, và tôi coi chị như chị Hai trong nhà. Chị Phượng thường đón giùm tôi từ trường học rồi đạp xe chở về nhà và nhiều lần dẫn thằng em "giả" đi ăn vặt nên hai chị em rất thân. Có lần khoảng 5 giờ chiều chị chở tôi ra bến Bạch Đằng ăn khô mực nướng. Thời gian đó trên lề đường đối diện bến Bạch Đằng từ Majestic đến gần góc Nguyễn Huệ thường có những xe bán khô mực nướng, khô cá thiều nướng, nướng than và cán dẹp ra ăn ngay tại chỗ rất ngon. Khi hai chị em đang ngồi trên ghế đẩu trên lê đường gặm khô mực nướng chấm tương, thì có 1 con chim bồ câu từ đâu đó trên cao rớt cái bịch xuống lề đường trước mặt, nằm ngay đơ chết ngắt. Hai chị em còn chưa kịp phản ứng để quyết định làm gì, thì cái xác con chim bồ câu đã chết bỗng nhiên... biến mất!!! Không phải là con chim sống lại bay đi, không phải là con chim săn mồi khác hay con gì khác tha nó đi, không phải người nào dọn nó đi, mà nó chỉ đơn giản biến mất như là tan biến trong không khí, như chưa bao giờ từng tồn tại. Hai chị em há hốc mồm miệng không biết phản ứng ra sao, người này nhìn người kia kiểu như không biết có nên tin chuyện này có thật xảy ra không vậy, nhưng việc đã xảy ra ngay trước mắt không muốn tin cũng không được. Chị Phượng từng nghe người lớn nói chim sa là điềm gở nên kéo tôi lên xe rồi đạp nhanh về nhà. Về đến nhà tôi và chị tranh nhau kể cho mẹ tôi nghe, mẹ tôi nói chiều tối chắc hai đứa tụi mày hoa mắt trông gà hóa cuốc. Chị Phượng đáp lại rằng tụi cháu thấy rõ ràng rành rành trước mắt. Mẹ tôi dặn tụi tôi đừng kể cho ai nghe nếu không họ nói tụi mày khùng.

Sau này khi xem phim "The Matrix" đưa ra giả thuyết chúng ta đang sống trong thực tế mô phỏng (simulated reality), tôi nhớ lại chuyện xưa bèn cười, đoán rằng chắc bữa đó "hệ thống" có vấn đề... Sau chị Phượng lấy chồng rồi dọn đi xa. Nhiều năm sau có lần đến dự đám cưới đứa con gái của chị, lúc ngồi uống cà phê, tôi có hỏi chị còn nhớ chuyện xác con chim bồ câu biến mất không, chị nói "Tới giờ tao cũng không biết làm sao giải thích vụ đó"

@hoa huệ trắng @Lam Thiên Ninh và tặng bạn @Scarlerine (đáp lễ chuyện ma kéo chân kéo giò bạn đã kể)
 

Scarlerine

Phàm Nhân
Ngọc
14.770,16
Tu vi
0,00
Tới bây giờ @Scarlerine vẫn còn cúng thường xuyên hả?
Vẫn cúng nhưng thời gian kéo giãn hơn, có khi cả tháng mới cúng, vì mỗi khi nhà có ăn gì lại bắc ghế để trước cửa nhà 5p rồi đem vào. Chắc đc mời ăn thường xuyên nên cũng ... êm, kg bị giựt giò.
:p5p1om6:
 
(Theo lời kể 1 người quen)
Chị tôi vào BV mổ ruột thừa, nằm phòng 2 người nhưng vừa vào thì BN kia xuất viện, coi như phòng 1 mình, càng yên tĩnh. Sáng mổ, cả nhà vào thăm, kg có phản ứng phụ gì nên mọi người về, tôi ở đến chiều thì về nhà lấy thêm đồ dùng, hẹn tối sẽ lên ngủ lại cho yên tâm.
Khoảng 10g chị tôi nghe tiếng gõ cửa, nghĩ là y tá trực nên bảo vào đi nhưng kg thấy ai nên đi ra mở cửa. Từ giường bước ra cửa chỉ vài bước chân mà mở ra kg có ai, nhìn ra cả 2 đầu dãy hành lang dài kg có ai (phòng ở ngay giữa). Chị tôi nhẩm câu "Nam mô a di đà Phật" vài lần rồi đóng cửa. Khoảng 11g tôi đến, chị cũng quên kg kể, cả đêm kg có chuyện gì, đến sáng chị ấy mới nhớ và kể. 2 ngày sau chị ấy xuất viện, suốt thời gian đó kg có chuyện gì nữa.
@Lam Thiên Ninh, @hoa huệ trắng , @TDnap61176
 
Last edited:

TDnap61176

Phàm Nhân
Ngọc
8.490,11
Tu vi
0,00
(Theo lời kể 1 người quen)
Chị tôi vào BV mổ ruột thừa, nằm phòng 2 người nhưng vừa vào thì BN kia xuất viện, coi như phòng 1 mình, càng yên tĩnh. Sáng mổ, cả nhà vào thăm, kg có phản ứng phụ gì nên mọi người về, tôi ở đến chiều thì về nhà lấy thêm đồ dùng, hẹn tối sẽ lên ngủ lại cho yên tâm.
Khoảng 10g chị tôi nghe tiếng gõ cửa, nghĩ là y tá trực nên bảo vào đi nhưng kg thấy ai nên đi ra mở cửa. Từ giường bước ra cửa chỉ vài bước chân mà mở ra kg có ai, nhìn ra cả 2 đầu dãy hành lang dài kg có ai (phòng ở ngay giữa). Chị tôi nhẩm câu "Nam mô a di đà Phật" vài lần rồi đóng cửa. Khoảng 11g tôi đến, chị cũng quên kg kể, cả đêm kg có chuyện gì, đến sáng chị ấy mới nhớ và kể. 2 ngày sau chị ấy xuất viện, suốt thời gian đó kg có chuyện gì nữa.
@Lam Thiên Ninh, @hoa huệ trắng , @TDnap61176
Lời kể của @hoa huệ trắng (chị của HHT gặp) à? :cuoichet:
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top