Nói đến đây, cần phải kể đến thân thế của cái gã tên Trần Long này một chút.
Hắn vốn dĩ là một hướng dẫn viên du lịch vừa chuyển ngành, năm nay vừa tròn 28 tuổi. Ừm, tại sao lại là mới chuyển ngành? Vì vừa qua, thế giới cũ nơi hắn sống, tinh cầu được gọi là Trái Đất ấy, vừa gánh chịu một đại dịch nghiêm trọng khiến nền kinh tế tê liệt, gây ảnh hưởng nặng nề đến từng ngành nghề. Mà mọi người cũng biết đấy, ôn dịch xảy ra thì ai lại dám đi du lịch chứ?
Thay vì nằm yên ở nhà chờ ngày mai tươi sáng, Trần Long quyết định nghỉ việc, sau đó dùng tiền tiết kiệm để học một khóa đồ họa, nhiếp ảnh với hy vọng sẽ tìm được một công việc không gây nhàm chán với mức lương lý tưởng.
Và rồi, ngày vui ngắn chẳng tày gang, chưa được hưởng thụ cuộc sống thoải mái của một ‘Free lancer’ chính hiệu thì hắn đã xuất hiện ở không gian này.
Cũng chính vì vậy, một công dân hết sức phổ thông trong thế kỷ XXI như hắn nhất định phải có một ‘Ngón tay vàng’ ở thế giới mới. Bằng không, hắn tự hỏi, làm cách nào để mình sống sót đây?
Nhưng làm sao để ‘Ngón tay vàng’ xuất hiện nhỉ? Hắn không biết, và chắc chắn mấy gã trông như tướng cướp xung quanh cũng không biết.
Thiên link link, địa link link, Hệ thống ở đâu, mau mau hiện hình...
Vừng ơi mở ra...
Ta muốn trở thành Đấng toàn năng siêu cấp vũ trụ...
Thôi toang rồi! Có khi nào mình gặp kiểu Hệ thống ngủ đông và cần có một cơ số điểm tích lũy nào đó thì mới chịu thức tỉnh không nhỉ? Kiểu như, vung kiếm 1 tỷ lần thì mình vô địch? À mà thôi, vấn đề là làm sao sống tiếp cho đến khi hoàn thành cái yêu cầu thức tỉnh (nếu có) của Hệ thống đây?
Trên thực tế, cũng chẳng rõ là có hệ thống hay không. Những gì mà Trần Long suy nghĩ trong đầu cốt yếu để tự khiến bản thân bình tĩnh lại. Thông thường khi gặp biến cố, ở thời điểm mà một người đã thoát ra khỏi cơn kích động lúc ban đầu và suy nghĩ lại những chuyện xung quanh, họ sẽ dần dần nhận ra các mối nguy hiểm tiềm tàng đang hiện diện.
Đơn cử như chiếc xe chở tù nhân này, hắn đang trong vai một người tù nhân bị trói chặt tay trong thời điểm hiện tại. Do đó, các vấn đề có lẽ sẽ phát sinh có thể là:
Chuyến xe tù này đang đi đến đâu, và hình phạt dự kiến dành cho hắn là gì?
Hắn là ai trong thế giới này? Liệu có màn thẩm tra hay lấy khẩu cung gì không?
Thế giới hiện tại là một thời điểm nào đó trong quá khứ trên Trái Đất, hay là một chiều không gian hoàn toàn khác biệt?
Trong ba câu hỏi trên, câu số 1 và câu số 2 là quan trọng hơn cả, vì chúng quyết định tính sống còn của Trần Long trong khoảng thời gian ngắn sắp tới. Về phần câu hỏi cuối cùng, đó là yếu tố giúp hắn có thể sinh tồn dài hạn trong thế giới mới.
Mà nói ra cũng lạ, chẳng hiểu sao mà đến lúc này, trí nhớ của hắn vẫn chỉ là một mảng lằng ngoằng mơ hồ cùng với cơn đau đầu vật vã, thay vì ký ức về bộ thân thể mà hắn vừa xuyên không vào. Trần Long hy vọng mình sẽ có thêm thông tin về nguyên chủ sau khi cơn đau đầu dằn vặt này thuyên giảm chút ít.
Nghĩ đến đây, hắn chợt nghe gã thanh niên lém lỉnh đối diện nói:
- Mà trời ơi! Họ bắt được Ulfric... Vậy, họ đang đưa chúng ta đến đâu thế?
Có lẽ, chuyện bắt được Ulfric là một sự kiện động trời, và sẽ có một cách đối xử đặc biệt nào đó dành cho gã này thì phải?
- Tao cũng không rõ chúng ta đang được đưa đến đâu, nhưng... chắc chắn là cõi Sovngarde đang chờ đợi chúng ta đó!
Cõi Sovngarde ư? Nó là ở đâu thế? Trần Long tự hỏi, tại sao gã tóc vàng kia lại dùng từ “cõi” thế này? Nghe trông giống như cõi thiên đàng, cõi địa ngục vậy.... Mẹ kiếp! Cái đoàn xe này đang chở người về nơi hành hình à?
Quả nhiên, vừa nghe xong câu này thì tên thanh niên trông vẫn lạc quan từ khi hắn thức tỉnh đến giờ chợt tỏ vẻ hoảng sợ ra mặt. Kẻ đó thét lên:
- Không! Không thể nào! Không thể như vậy được!
Xa xa, một loài chim rừng nào đó chợt vẫy mạnh đôi cánh vì giật mình bởi tiếng thét cường độ cao vừa rồi. Chúng bay khỏi mấy nhành lá kim gần đấy, bỏ lại những tàn tuyết rơi phấp phới, để rồi nhanh chóng tan chảy giữa những ánh nắng vàng len lỏi xuống mặt đất ẩm sương.
- Này, tao lên là Ralof. Còn mày tên gì thế, thằng trộm ngựa? Quê quán của mày ở đâu?
Hầy, đến bây giờ thì Trần Long đã biết được hai cái tên của những vị đồng bạn ngồi cùng xe: gã bặm trợn với đầu tóc vàng tết bính trước mặt gọi là Ralof, đàn em của Ulfric Stormcloak – thủ lĩnh của lực lượng phiến quân Áo Choàng Bão Tố, tay đô con bị bịt kín cả miệng cạnh bên. Cơ bản thì, hắn chẳng có ấn tượng gì với hai cái tên này cả. Đó chẳng phải là những danh xưng sừng sỏ trong nền lịch sử Trung cổ như Leonardo hay Christopher Columbus. Mà nếu vậy, thôi thì hắn bỏ luôn cái ý tưởng ôm đùi của những vị danh nhân mang chân mệnh thiên tử trên người luôn rồi.
- Mày hỏi thế để làm gì?
Tay thanh niên lém lỉnh vẫn còn đang thất thần vì câu trả lời ban nãy của Ralof, thế nên sẵn giọng hồi đáp với một thái độ vô cùng cộc cằn.
- Dân xứ Nord luôn nghĩ về quê hương trước lúc lìa đời.
- Ừm, ... Lokir của Rorikstead. Tao... đến từ Rorikstead.
Sau câu nói này, cả hai đều im lặng.
Mặt trời cũng dần lên cao ngay đỉnh đầu. Đoàn xe áp giải tù nhân dần băng qua những trũng hồ hoang dại, nơi có bầy cá sấu nằm ườn trên mé bờ, phơi bộ lưng trần đầy các mảnh sừng ghê rợn đón lấy từng tia nắng hiếm hoi nhưng đầy gắt gỏng. Trần Long còn thấy một vài con cua to khủng khiếp, to cái kiểu mà một con cua phải to bằng 1/3 chiều dài của bọn cá sấu đấy. Chúng bò lổm ngổm, huơ đôi càng to tướng lên để thách thức đoàn xe đang ì ạch chạy ngang.
Thế giới này thật lạ! Phải chẳng việc con cua phát phì kỳ quái ấy chứng minh đây là một thế giới không hề bình thường như những gì mà hắn đang chứng kiến?
Theo nhẩm tính cũng mất gần 3 tiếng đồng hồ sau đó, đoàn áp giải tù bình đã tiến ra khỏi cánh rừng này. Đồng thời, cơn đau đầu của Trần Long nhanh chóng thuyên giảm.
Chết tiệt! Sắp hết đau đầu rồi, cớ sao mình chẳng nhớ một tẹo nào thế này? Trần Long chợt rơi vào một trạng thái bối rối ngắn ngủi. Đâu đó xa xa, hắn thấy có một cụm khói bốc lên đằng sau một dãy thành lũy nhỏ. Nói là thành lũy thì cũng không chính xác cho lắm, vì trông có vẻ nơi đó là một tường bao dài của những cụm đá tảng hợp lại, bên trên được lợp lá khô che chắn tầm nhìn, trông cứ như mô phỏng theo lối kiến trúc của các ngôi thành vĩ đại nhưng chỉ có thể xây được chừng ấy vì thiếu thốn cả người và của.
Xe đang đổ dốc, lướt nhanh qua những khóm cỏ dài nhợt nhạt nhưng khá um tùm hai bên đường. Một cơn gió nhẹ thổi qua, xốc lên những nhành lá của mấy loại thực vật kỳ quái ấy. Vừa liếc sang, hắn cứ có cảm giác mấy bụi gai này đang vẫy tay tiễn đưa mình về suối vàng vậy.
Vừa kìm dây cương để kiểm soát xe ngựa không phải lao quá nhanh, người lính đang đánh xe đồng thời hét to lên vào lúc này:
- Thưa Tướng quân Tullius! Đao phủ đã chờ sẵn ở đằng kia rồi!
Ở đâu đó từ phía sau, một người đàn ông vạm vỡ đang tự cưỡi một con ngựa đen đơn độc chạy lên, nói:
- Tốt lắm! Đưa bọn này đến đó thôi!
Ồ, hóa ra là có cả đao phủ luôn à? Sắp sửa hành quyết thật ư? Cơ mà, tại sao tay tướng quân trông bệ vệ, lạnh lùng kia lại chỉ dùng chung một chữ “bọn này” đi kèm với hành động duy nhất là “đưa đến đó” thôi vậy? Ít ra, còn phải phân chia đội hình, xem ai bị hành quyết, ai nên được đưa vào ngục giam uống trà nữa chứ?
Chẳng lẽ cả đoàn xe này, bao gồm luôn cả hắn, đều là tử tù ư?
Lúc này, thằng nhãi Lokir kia gần như phát điên lên. Nó sợ hãi rì rầm liên tục:
- Lạy Đức Shor, Dibella, Kynareth, Akatosh. Lạy các Thánh! Xin hãy phù hộ cho con!
Nghe gã thì thầm, Trần Long nhận ra một chuyện, rằng hắn chưa từng nghe qua tên của bất kỳ một vị Thánh nào vừa rồi. Từ đó có thể xác nhận, có một tỷ lệ khá cao nơi đây không phải là Trái Đất mà hắn từng sinh sống, dù là quỹ tích thời gian nào đi chăng nữa.
À mà, để ý đến trật tự thời gian để làm gì, khi hắn sắp bị đưa đến pháp trường trong khi còn chẳng nhớ rõ bản thân mình là ai hay mình từng phạm vào tội gì...