[Sáng Tác] Truyện siêu ngắn

nhongcon_pupa

Phàm Nhân
Dịch Giả Thái Tuế
Ngọc
5.121,25
Tu vi
0,00
Bạn cứ tự nhiên :thank: . Mình viết ở đây chủ yếu cho mọi người nhận xét ưu nhược điểm để sau này có hướng đi đúng đắn mà.
Tớ nghĩ Bảo Ca có thể tham khảo link này: https://benhvienthuduc.vn/bai-viet/nam-giai-doan-cua-su-dau-buon-va-mat-mat

Bài này được bv dịch từ một đoạn tài liệu tiếng Anh được dân mạng gọi là 5 Stages of Grief, dịch chính xác, nói về 5 giai đoạn tâm lý của người gặp phải chuyện đau buồn và được áp dụng rộng rãi. Căn cứ theo việc vẫn giữ thói quen cũ trước khi vợ mất (1 tháng) và bỏ bê bản thân, nhân vật "anh" có lẽ vẫn đang nằm trong giai đoạn 1. Bảo Ca miêu tả tâm trạng của "anh" rất truyền cảm, nhưng còn một số chi tiết có thể được khai thác thêm như mức độ sạch/dơ của căn nhà. Như vậy sẽ thể hiện được phần nào hoàn cảnh của gia chủ, đồng thời giúp người đọc cảm thấy khung nền trở nên "thật" hơn và có cơ hội ngắt quãng để "hít thở" giữa những lần quan sát đầy tâm trạng của "anh"(Vì tác giả sử dụng câu dài, tớ đọc theo những dòng cảm xúc thì có cảm giác phải hơi rướn theo). Một hoặc hai câu gì thôi cũng được. Những chi tiết nhỏ khác như tủ lạnh, phòng khách, ban công, ly nước đều được sử dụng rất hay! Một like!
Bảo Ca thấy tớ không đúng chỗ nào thì cứ thẳng tay góp ý nhé :xinloi:
 

Bảo Ca

Nguyên Anh Hậu Kỳ
Tác Giả Nghiệp Dư
Tớ nghĩ Bảo Ca có thể tham khảo link này: https://benhvienthuduc.vn/bai-viet/nam-giai-doan-cua-su-dau-buon-va-mat-mat

Bài này được bv dịch từ một đoạn tài liệu tiếng Anh được dân mạng gọi là 5 Stages of Grief, dịch chính xác, nói về 5 giai đoạn tâm lý của người gặp phải chuyện đau buồn và được áp dụng rộng rãi. Căn cứ theo việc vẫn giữ thói quen cũ trước khi vợ mất (1 tháng) và bỏ bê bản thân, nhân vật "anh" có lẽ vẫn đang nằm trong giai đoạn 1. Bảo Ca miêu tả tâm trạng của "anh" rất truyền cảm, nhưng còn một số chi tiết có thể được khai thác thêm như mức độ sạch/dơ của căn nhà. Như vậy sẽ thể hiện được phần nào hoàn cảnh của gia chủ, đồng thời giúp người đọc cảm thấy khung nền trở nên "thật" hơn và có cơ hội ngắt quãng để "hít thở" giữa những lần quan sát đầy tâm trạng của "anh"(Vì tác giả sử dụng câu dài, tớ đọc theo những dòng cảm xúc thì có cảm giác phải hơi rướn theo). Một hoặc hai câu gì thôi cũng được. Những chi tiết nhỏ khác như tủ lạnh, phòng khách, ban công, ly nước đều được sử dụng rất hay! Một like!
Bảo Ca thấy tớ không đúng chỗ nào thì cứ thẳng tay góp ý nhé :xinloi:
:gjsyynk: .
Thực ra đoạn giữa mình định còn viết thêm vài dòng nữa. Cơ mà thấy viết thêm nó lại thấy nó hơi dài. Với cả cứ triển khai ý đoạn giữa thì lại nghĩ đến đoạn cuối, thấy buồn quá không viết tiếp được :99:.
 

nhongcon_pupa

Phàm Nhân
Dịch Giả Thái Tuế
Ngọc
5.121,25
Tu vi
0,00
Gia đình cô thuộc tầng lớp trung lưu, đủ ăn đủ mặc. Cô xinh gái, học giỏi, khéo ăn nói, thành thử rất được lòng người khác. Ba má thì khỏi nói, nâng niu, cưng chiều cô như nàng công chúa. Ngoại trừ đi học, đi chơi, lớn lên chút nữa thì đi mua sắm, cô chưa từng phải lo tới việc nấu nướng hay quét dọn nhà cửa. Nhà có người giúp việc, lo gì! Cô nghĩ vậy. Cô luôn hướng ngoại, luôn tò mò về những nền văn minh chỉ thấy qua phim ảnh, và luôn tin rằng bản thân có đủ khả năng để thành công trong môi trường tấp nập nhộn nhịp ấy.

Năm mười chín tuổi, cô giành được suất học bổng toàn phần tại một ngôi trường đại học danh tiếng tại nước ngoài. Ngày ra phi trường, cô vui vẻ hôn chụt lên gương mặt đẫm nước mắt của má, ôm chầm lấy thân hình cứng cáp nghiêm nghị của ba rồi tung tăng chạy vào cổng hải quan. Cô như con cá gặp nước, thỏa sức vùng vẫy trong môi trường học tập và sinh sống mới. Rồi cô có bạn trai. Đây không phải là mối tình đầu, nhưng hai nền văn hóa khác biệt đã tạo nên sự thu hút mãnh liệt giữa cô và anh. Cô thích món xá xíu từ nhỏ, và anh cũng trở nên cực ghiền món này từ lúc hai người đi ăn tại một nhà hàng Trung Quốc mới mở gần trường.

Hai tháng trước khi sinh nhật anh, cô định bụng sẽ tự tay làm món xá xíu để đãi anh trong ngày sinh nhật. Nấu ăn thôi, dễ mà! Cô nghĩ vậy. Cô hí hửng lên mạng xem cách dùng dao, cách thái thịt, cách cắt rau củ và nguyên liệu, xem và học tất tần tật về thao tác nấu ăn. Cũng ngày hôm đó, cô ... đứt tay. Lần đầu tiên nhìn thấy máu phọt ra từ ngón tay, cô mém té xỉu. Mỗi tháng "bạn thân" tới thăm thì cô không sợ, nhưng mèn đét ơi, tới giờ cô mới biết mình lại sợ nhìn thấy máu bắn phún ra như thế! Cô đứng hết nổi, cố lết về phía hộp cứu thương. Cầm máu xong xuôi, cô bèn tuyên bố kết thúc ngày đầu tiên vào bếp. Một tuần sau, cô lấy hết dũng khí cầm con dao lên lần nữa. Lần này cô cắt thật chú tâm, thật cẩn thận, thật ... chậm. Loay hoay trong bếp bốn tiếng đồng hồ, cô hoàn thành món xá xíu được nấu bằng công thức trên mạng. Cô cực kì tự tin vào khoản cân đo đong đếm mấy thứ muối, đường, dầu hào, nước tương, v.v... Dân chuyên Hóa mà lị. Cho chắc ăn, cô dùng luôn bộ dụng cụ thí nghiệm hóa học tại nhà để đảm bảo mọi thứ chuẩn xác "chăm phần chăm" như trong công thức. Sao ăn thấy khô khô chứ không được như trong tiệm vậy cà? Cô tự hỏi. Ngẫm nghĩ một hồi nhưng vẫn không hiểu vì sao, cô bèn "alô" cho má để hỏi thử. Ai chứ má cô nấu ngon số một!
Trò chuyện hỏi thăm ba má một lúc, cô vào thẳng đề tài chính. Má nghe xong thì hỏi cô đúng hai câu:
- Con làm xá xíu bằng thịt heo gì?
- Đợi xíu má! Để con tra từ điển. Con làm bằng thịt thăn má! Chỗ ngay bụng con heo á.
- Trời đất! Mới đi hơn một năm mà muốn quên tiếng mẹ đẻ rồi! Mà làm xá xíu phải làm bằng thịt mông hay nạc vai mới ngon!
- Nạc vai là ngay trên vai con heo luôn hả má?
- Chứ con muốn thịt nó mọc ra ở đâu nữa?
- Ô-kê vậy con thử làm liền! Bái bai má! Thương má nhiều!
Cô cúp máy cái rụp. Má lắc đầu, cái tướng nói chuyện điện thoại y chang ba nó, nói cúp là cúp liền.

Ngày hôm sau, cô ra siêu thị mua cả hai loại thịt mông và thịt thăn. Phải thí nghiệm xem loại nào ngon hơn chứ! Thói quen trong phòng thí nghiệm của cô trỗi dậy. Lần này cô có kinh nghiệm hơn, món xá xíu được hoàn thành trong ba tiếng ... rưỡi. Hoàn thành xuất sắc! Cô nhảy tưng tưng như đứa con nít, hưng phấn cả ngày. Cả tuần đó cô toàn ăn thịt xá xíu tới phát ngán. Lỡ nấu nhiều quá đó mà! Khổ nỗi không đưa qua cho anh ăn được, chứ không còn gì là buổi tối sinh nhật bất ngờ nữa.

Thời gian trôi qua nhanh như chó chạy ngoài đồng, mới đó mà đã đến ngày sinh nhật của anh. Trời hôm nay thật đẹp, món xá xíu nấu cũng thật ngon. Cô đeo tai nghe, leo lên xe đạp chuẩn bị đi tới căn hộ anh vừa thuê tuần trước. Cô và anh chuẩn bị dọn ra ở riêng, hôm nay hai người tổ chức sinh nhật kiêm liên hoan ăn mừng căn hộ mới luôn! Đèn đỏ, trong tai nghe chợt vang lên bản nhạc có nội dung về tương lai tươi sáng. Cô thích chí mở lớn dung lượng lớn lên, ngâm nga theo giai điệu. Đèn xanh, cô đạp xe đi tới, không kịp nghe thấy tiếng người đi đường xung quanh tri hô cảnh báo về chiếc xe hơi mất thắng đang lao vào ngã t.ư. Ầm!
 
Last edited:

Vô Tâm

Phàm Nhân
Ngọc
-20,14
Tu vi
0,00
Gia đình cô thuộc tầng lớp trung lưu, đủ ăn đủ mặc. Cô xinh gái, học giỏi, khéo ăn nói, thành thử rất được lòng người khác. Ba má thì khỏi nói, nâng niu, cưng chiều cô như nàng công chúa. Ngoại trừ đi học, đi chơi, lớn lên chút nữa thì đi mua sắm, cô chưa từng phải lo tới việc nấu nướng hay quét dọn nhà cửa. Nhà có người giúp việc, lo gì! Cô nghĩ vậy. Cô luôn hướng ngoại, luôn tò mò về những nền văn minh chỉ thấy qua phim ảnh, và luôn tin rằng bản thân có đủ khả năng để thành công trong môi trường tấp nập nhộn nhịp ấy.

Năm mười chín tuổi, cô giành được suất học bổng toàn phần tại một ngôi trường đại học danh tiếng tại nước ngoài. Ngày ra phi trường, cô vui vẻ hôn chụt lên gương mặt đẫm nước mắt của má, ôm chầm lấy thân hình cứng cáp nghiêm nghị của ba rồi tung tăng chạy vào cổng hải quan. Cô như con cá gặp nước, thỏa sức vùng vẫy trong môi trường học tập và sinh sống mới. Rồi cô có bạn trai. Đây không phải là mối tình đầu, nhưng hai nền văn hóa khác biệt đã tạo nên sự thu hút mãnh liệt giữa cô và anh. Cô thích món xá xíu từ nhỏ, và anh cũng trở nên cực ghiền món này từ lúc hai người đi ăn tại một nhà hàng Trung Quốc mới mở gần trường.

Hai tháng trước khi sinh nhật anh, cô định bụng sẽ tự tay làm món xá xíu để đãi anh trong ngày sinh nhật. Nấu ăn thôi, dễ mà! Cô nghĩ vậy. Cô hí hửng lên mạng xem cách dùng dao, cách thái thịt, cách cắt rau củ và nguyên liệu, xem và học tất tần tật về thao tác nấu ăn. Cũng ngày hôm đó, cô ... đứt tay. Lần đầu tiên nhìn thấy máu phọt ra từ ngón tay, cô mém té xỉu. Mỗi tháng "bạn thân" tới thăm thì cô không sợ, nhưng mèn đét ơi, tới giờ cô mới biết mình lại sợ nhìn thấy máu bắn phún ra như thế! Cô đứng hết nổi, cố lết về phía hộp cứu thương. Cầm máu xong xuôi, cô bèn tuyên bố kết thúc ngày đầu tiên vào bếp. Một tuần sau, cô lấy hết dũng khí cầm con dao lên lần nữa. Lần này cô cắt thật chú tâm, thật cẩn thận, thật ... chậm. Loay hoay trong bếp bốn tiếng đồng hồ, cô hoàn thành món xá xíu được nấu bằng công thức trên mạng. Cô cực kì tự tin vào khoản cân đo đong đếm mấy thứ muối, đường, dầu hào, nước tương, v.v... Dân chuyên Hóa mà lị. Cho chắc ăn, cô dùng luôn bộ dụng cụ thí nghiệm hóa học tại nhà để đảm bảo mọi thứ chuẩn xác "chăm phần chăm" như trong công thức. Sao ăn thấy khô khô chứ không được như trong tiệm vậy cà? Cô tự hỏi. Ngẫm nghĩ một hồi nhưng vẫn không hiểu vì sao, cô bèn "alô" cho má để hỏi thử. Ai chứ má cô nấu ngon số một!
Trò chuyện hỏi thăm ba má một lúc, cô vào thẳng đề tài chính. Má nghe xong thì hỏi cô đúng hai câu:
- Con làm xá xíu bằng thịt heo gì?
- Đợi xíu má! Để con tra từ điển. Con làm bằng thịt thăn má! Chỗ ngay bụng con heo á.
- Trời đất! Mới đi hơn một năm mà muốn quên tiếng mẹ đẻ rồi! Mà làm xá xíu phải làm bằng thịt mông hay nạc vai mới ngon!
- Nạc vai là ngay trên vai con heo luôn hả má?
- Chứ con muốn thịt nó mọc ra ở đâu nữa?
- Ô-kê vậy con thử làm liền! Bái bai má! Thương má nhiều!
Cô cúp máy cái rụp. Má lắc đầu, cái tướng nói chuyện điện thoại y chang ba nó, nói cúp là cúp liền.

Ngày hôm sau, cô ra siêu thị mua cả hai loại thịt mông và thịt thăn. Phải thí nghiệm xem loại nào ngon hơn chứ! Thói quen trong phòng thí nghiệm của cô trỗi dậy. Lần này cô có kinh nghiệm hơn, món xá xíu được hoàn thành trong ba tiếng ... rưỡi. Hoàn thành xuất sắc! Cô nhảy tưng tưng như đứa con nít, hưng phấn cả ngày. Cả tuần đó cô toàn ăn thịt xá xíu tới phát ngán. Lỡ nấu nhiều quá đó mà! Khổ nỗi không đưa qua cho anh ăn được, chứ không còn gì là buổi tối sinh nhật bất ngờ nữa.

Thời gian trôi qua nhanh như chó chạy ngoài đồng, mới đó mà đã đến ngày sinh nhật của anh. Trời hôm nay thật đẹp, món xá xíu nấu cũng thật ngon. Cô đeo tai nghe, leo lên xe đạp chuẩn bị đi tới căn hộ anh vừa thuê tuần trước. Cô và anh chuẩn bị dọn ra ở riêng, hôm nay hai người tổ chức sinh nhật kiêm liên hoan ăn mừng căn hộ mới luôn! Đèn đỏ, trong tai nghe chợt vang lên bản nhạc có nội dung về tương lai tươi sáng. Cô thích chí mở lớn dung lượng lớn lên, ngâm nga theo giai điệu. Đèn xanh, cô đạp xe đi tới, không kịp nghe thấy tiếng người đi đường xung quanh tri hô cảnh báo về chiếc xe hơi mất thắng đang lao vào ngã t.ư. Ầm!
Bạn Nhộng có thích nghe lời nhận xét thật ko? :xinloi:
 

Vũ Tích

Đại Thừa Hậu Kỳ
Gia đình cô thuộc tầng lớp trung lưu, đủ ăn đủ mặc. Cô xinh gái, học giỏi, khéo ăn nói, thành thử rất được lòng người khác. Ba má thì khỏi nói, nâng niu, cưng chiều cô như nàng công chúa. Ngoại trừ đi học, đi chơi, lớn lên chút nữa thì đi mua sắm, cô chưa từng phải lo tới việc nấu nướng hay quét dọn nhà cửa. Nhà có người giúp việc, lo gì! Cô nghĩ vậy. Cô luôn hướng ngoại, luôn tò mò về những nền văn minh chỉ thấy qua phim ảnh, và luôn tin rằng bản thân có đủ khả năng để thành công trong môi trường tấp nập nhộn nhịp ấy.

Năm mười chín tuổi, cô giành được suất học bổng toàn phần tại một ngôi trường đại học danh tiếng tại nước ngoài. Ngày ra phi trường, cô vui vẻ hôn chụt lên gương mặt đẫm nước mắt của má, ôm chầm lấy thân hình cứng cáp nghiêm nghị của ba rồi tung tăng chạy vào cổng hải quan. Cô như con cá gặp nước, thỏa sức vùng vẫy trong môi trường học tập và sinh sống mới. Rồi cô có bạn trai. Đây không phải là mối tình đầu, nhưng hai nền văn hóa khác biệt đã tạo nên sự thu hút mãnh liệt giữa cô và anh. Cô thích món xá xíu từ nhỏ, và anh cũng trở nên cực ghiền món này từ lúc hai người đi ăn tại một nhà hàng Trung Quốc mới mở gần trường.

Hai tháng trước khi sinh nhật anh, cô định bụng sẽ tự tay làm món xá xíu để đãi anh trong ngày sinh nhật. Nấu ăn thôi, dễ mà! Cô nghĩ vậy. Cô hí hửng lên mạng xem cách dùng dao, cách thái thịt, cách cắt rau củ và nguyên liệu, xem và học tất tần tật về thao tác nấu ăn. Cũng ngày hôm đó, cô ... đứt tay. Lần đầu tiên nhìn thấy máu phọt ra từ ngón tay, cô mém té xỉu. Mỗi tháng "bạn thân" tới thăm thì cô không sợ, nhưng mèn đét ơi, tới giờ cô mới biết mình lại sợ nhìn thấy máu bắn phún ra như thế! Cô đứng hết nổi, cố lết về phía hộp cứu thương. Cầm máu xong xuôi, cô bèn tuyên bố kết thúc ngày đầu tiên vào bếp. Một tuần sau, cô lấy hết dũng khí cầm con dao lên lần nữa. Lần này cô cắt thật chú tâm, thật cẩn thận, thật ... chậm. Loay hoay trong bếp bốn tiếng đồng hồ, cô hoàn thành món xá xíu được nấu bằng công thức trên mạng. Cô cực kì tự tin vào khoản cân đo đong đếm mấy thứ muối, đường, dầu hào, nước tương, v.v... Dân chuyên Hóa mà lị. Cho chắc ăn, cô dùng luôn bộ dụng cụ thí nghiệm hóa học tại nhà để đảm bảo mọi thứ chuẩn xác "chăm phần chăm" như trong công thức. Sao ăn thấy khô khô chứ không được như trong tiệm vậy cà? Cô tự hỏi. Ngẫm nghĩ một hồi nhưng vẫn không hiểu vì sao, cô bèn "alô" cho má để hỏi thử. Ai chứ má cô nấu ngon số một!
Trò chuyện hỏi thăm ba má một lúc, cô vào thẳng đề tài chính. Má nghe xong thì hỏi cô đúng hai câu:
- Con làm xá xíu bằng thịt heo gì?
- Đợi xíu má! Để con tra từ điển. Con làm bằng thịt thăn má! Chỗ ngay bụng con heo á.
- Trời đất! Mới đi hơn một năm mà muốn quên tiếng mẹ đẻ rồi! Mà làm xá xíu phải làm bằng thịt mông hay nạc vai mới ngon!
- Nạc vai là ngay trên vai con heo luôn hả má?
- Chứ con muốn thịt nó mọc ra ở đâu nữa?
- Ô-kê vậy con thử làm liền! Bái bai má! Thương má nhiều!
Cô cúp máy cái rụp. Má lắc đầu, cái tướng nói chuyện điện thoại y chang ba nó, nói cúp là cúp liền.

Ngày hôm sau, cô ra siêu thị mua cả hai loại thịt mông và thịt thăn. Phải thí nghiệm xem loại nào ngon hơn chứ! Thói quen trong phòng thí nghiệm của cô trỗi dậy. Lần này cô có kinh nghiệm hơn, món xá xíu được hoàn thành trong ba tiếng ... rưỡi. Hoàn thành xuất sắc! Cô nhảy tưng tưng như đứa con nít, hưng phấn cả ngày. Cả tuần đó cô toàn ăn thịt xá xíu tới phát ngán. Lỡ nấu nhiều quá đó mà! Khổ nỗi không đưa qua cho anh ăn được, chứ không còn gì là buổi tối sinh nhật bất ngờ nữa.

Thời gian trôi qua nhanh như chó chạy ngoài đồng, mới đó mà đã đến ngày sinh nhật của anh. Trời hôm nay thật đẹp, món xá xíu nấu cũng thật ngon. Cô đeo tai nghe, leo lên xe đạp chuẩn bị đi tới căn hộ anh vừa thuê tuần trước. Cô và anh chuẩn bị dọn ra ở riêng, hôm nay hai người tổ chức sinh nhật kiêm liên hoan ăn mừng căn hộ mới luôn! Đèn đỏ, trong tai nghe chợt vang lên bản nhạc có nội dung về tương lai tươi sáng. Cô thích chí mở lớn dung lượng lớn lên, ngâm nga theo giai điệu. Đèn xanh, cô đạp xe đi tới, không kịp nghe thấy tiếng người đi đường xung quanh tri hô cảnh báo về chiếc xe hơi mất thắng đang lao vào ngã t.ư. Ầm!
Bạn Nhộng có vẻ thích drama nhể (ý tớ là thích kịch tính), đang bình thường đoạn cuối cho tông xe. Mẩu chuyện này có tên "Vào bếp". Nếu không có tên thì sao cũng được, do có tên nên đoạn đấy nó hơi sai sai. Ngoài ra thịt thăn heo không nằm ở bụng con heo đâu nha! Nó nằm đâu đó ở phần lưng ấy. Kế nữa là 2 dòng suy nghĩ của nhân vật cô gái nó không khớp với mạch truyện (2 dòng có chữ "cô nghĩ vậy" ấy), vì truyện này bạn đang viết theo phong cách mô tả, kể lại, nên suy nghĩ của cô gái là cái bạn không "nhìn" thấy được. Nếu vẫn muốn đưa 2 câu đó vào, bạn có thể chuyển luôn thành phong cách mô tả để nhất quán cho toàn truyện, truyện sẽ mượt hơn.
P/s: tớ dùng cảm giác để đọc truyện, nên những điểm tớ ý kiến là những điểm khi đọc tớ thấy "gợn", nên ý kiến của tớ có thể không hoàn toàn đúng đâu nhé.
 

nhongcon_pupa

Phàm Nhân
Dịch Giả Thái Tuế
Ngọc
5.121,25
Tu vi
0,00
Bạn Nhộng có vẻ thích drama nhể (ý tớ là thích kịch tính), đang bình thường đoạn cuối cho tông xe. Mẩu chuyện này có tên "Vào bếp". Nếu không có tên thì sao cũng được, do có tên nên đoạn đấy nó hơi sai sai. Ngoài ra thịt thăn heo không nằm ở bụng con heo đâu nha! Nó nằm đâu đó ở phần lưng ấy. Kế nữa là 2 dòng suy nghĩ của nhân vật cô gái nó không khớp với mạch truyện (2 dòng có chữ "cô nghĩ vậy" ấy), vì truyện này bạn đang viết theo phong cách mô tả, kể lại, nên suy nghĩ của cô gái là cái bạn không "nhìn" thấy được. Nếu vẫn muốn đưa 2 câu đó vào, bạn có thể chuyển luôn thành phong cách mô tả để nhất quán cho toàn truyện, truyện sẽ mượt hơn.
P/s: tớ dùng cảm giác để đọc truyện, nên những điểm tớ ý kiến là những điểm khi đọc tớ thấy "gợn", nên ý kiến của tớ có thể không hoàn toàn đúng đâu nhé.
Cảm ơn Tiểu Vũ nhé. Nãy đang đà viết, h nhìn lại thì thấy vụ tông xe gượng thật.
Vụ thịt thăn là tớ cố ý đấy, bởi vậy bà má mới la trời :cuoichet:
Còn mấy dòng suy nghĩ của cô gái thì để tớ chuyển thành gạch đầu dòng tự lẩm bẩm với mình, không biết như vậy có đỡ hơn không?
À mà theo góc nhìn phụ nữ thì đoạn viết về cô gái này Tiểu Vũ thấy đúng được bao nhiêu % ? :xinloi:
 

Vũ Tích

Đại Thừa Hậu Kỳ
Cảm ơn Tiểu Vũ nhé. Nãy đang đà viết, h nhìn lại thì thấy vụ tông xe gượng thật.
Vụ thịt thăn là tớ cố ý đấy, bởi vậy bà má mới la trời :cuoichet:
Còn mấy dòng suy nghĩ của cô gái thì để tớ chuyển thành gạch đầu dòng tự lẩm bẩm với mình, không biết như vậy có đỡ hơn không?
À mà theo góc nhìn phụ nữ thì đoạn viết về cô gái này Tiểu Vũ thấy đúng được bao nhiêu % ? :xinloi:
Theo góc nhìn của tớ, phụ nữ tính cách cũng đa dạng như nam giới thôi, nên không có sai hay đúng. Tớ đọc không thấy nó có gì không logic cả.
Phần thịt thăn heo, ý tớ nó là phần thịt ở lưng, ko phải ở bụng. Bà má la trời, là do làm bằng thịt ko thích hợp, nên món ăn ko ngon, chứ ko phải la vì cô bảo thịt thăn ở bụng con heo.

Nếu là tớ, tớ sẽ sửa thế này:
Ngoại trừ đi học, đi chơi, lớn lên chút nữa thì đi mua sắm, cô chưa từng phải lo tới việc nấu nướng hay quét dọn nhà cửa. Nhà có người giúp việc, lo gì! Cô nghĩ vậy.
Ngoại trừ đi học, đi chơi, lớn lên chút nữa thì đi mua sắm, cô chưa từng phải lo nghĩ đến việc nấu nướng hay quét dọn nhà cửa, vì nhà cô luôn có người giúp việc.
Hai tháng trước khi sinh nhật anh, cô định bụng sẽ tự tay làm món xá xíu để đãi anh trong ngày sinh nhật. Nấu ăn thôi, dễ mà! Cô nghĩ vậy.
Hai tháng trước khi sinh nhật anh, cô định bụng sẽ tự tay làm món xá xíu để đãi anh trong ngày sinh nhật. Với khả năng tiếp thu cái mới nhanh chóng, cô tự tin mình có thể học nấu ăn một cách dễ dàng.
 

Lạc Đinh Đang

Phi Thăng kiếp
Gia đình cô thuộc tầng lớp trung lưu, đủ ăn đủ mặc. Cô xinh gái, học giỏi, khéo ăn nói, thành thử rất được lòng người khác. Ba má thì khỏi nói, nâng niu, cưng chiều cô như nàng công chúa. Ngoại trừ đi học, đi chơi, lớn lên chút nữa thì đi mua sắm, cô chưa từng phải lo tới việc nấu nướng hay quét dọn nhà cửa. Nhà có người giúp việc, lo gì! Cô nghĩ vậy. Cô luôn hướng ngoại, luôn tò mò về những nền văn minh chỉ thấy qua phim ảnh, và luôn tin rằng bản thân có đủ khả năng để thành công trong môi trường tấp nập nhộn nhịp ấy.

Năm mười chín tuổi, cô giành được suất học bổng toàn phần tại một ngôi trường đại học danh tiếng tại nước ngoài. Ngày ra phi trường, cô vui vẻ hôn chụt lên gương mặt đẫm nước mắt của má, ôm chầm lấy thân hình cứng cáp nghiêm nghị của ba rồi tung tăng chạy vào cổng hải quan. Cô như con cá gặp nước, thỏa sức vùng vẫy trong môi trường học tập và sinh sống mới. Rồi cô có bạn trai. Đây không phải là mối tình đầu, nhưng hai nền văn hóa khác biệt đã tạo nên sự thu hút mãnh liệt giữa cô và anh. Cô thích món xá xíu từ nhỏ, và anh cũng trở nên cực ghiền món này từ lúc hai người đi ăn tại một nhà hàng Trung Quốc mới mở gần trường.

Hai tháng trước khi sinh nhật anh, cô định bụng sẽ tự tay làm món xá xíu để đãi anh trong ngày sinh nhật. Nấu ăn thôi, dễ mà! Cô nghĩ vậy. Cô hí hửng lên mạng xem cách dùng dao, cách thái thịt, cách cắt rau củ và nguyên liệu, xem và học tất tần tật về thao tác nấu ăn. Cũng ngày hôm đó, cô ... đứt tay. Lần đầu tiên nhìn thấy máu phọt ra từ ngón tay, cô mém té xỉu. Mỗi tháng "bạn thân" tới thăm thì cô không sợ, nhưng mèn đét ơi, tới giờ cô mới biết mình lại sợ nhìn thấy máu bắn phún ra như thế! Cô đứng hết nổi, cố lết về phía hộp cứu thương. Cầm máu xong xuôi, cô bèn tuyên bố kết thúc ngày đầu tiên vào bếp. Một tuần sau, cô lấy hết dũng khí cầm con dao lên lần nữa. Lần này cô cắt thật chú tâm, thật cẩn thận, thật ... chậm. Loay hoay trong bếp bốn tiếng đồng hồ, cô hoàn thành món xá xíu được nấu bằng công thức trên mạng. Cô cực kì tự tin vào khoản cân đo đong đếm mấy thứ muối, đường, dầu hào, nước tương, v.v... Dân chuyên Hóa mà lị. Cho chắc ăn, cô dùng luôn bộ dụng cụ thí nghiệm hóa học tại nhà để đảm bảo mọi thứ chuẩn xác "chăm phần chăm" như trong công thức. Sao ăn thấy khô khô chứ không được như trong tiệm vậy cà? Cô tự hỏi. Ngẫm nghĩ một hồi nhưng vẫn không hiểu vì sao, cô bèn "alô" cho má để hỏi thử. Ai chứ má cô nấu ngon số một!
Trò chuyện hỏi thăm ba má một lúc, cô vào thẳng đề tài chính. Má nghe xong thì hỏi cô đúng hai câu:
- Con làm xá xíu bằng thịt heo gì?
- Đợi xíu má! Để con tra từ điển. Con làm bằng thịt thăn má! Chỗ ngay bụng con heo á.
- Trời đất! Mới đi hơn một năm mà muốn quên tiếng mẹ đẻ rồi! Mà làm xá xíu phải làm bằng thịt mông hay nạc vai mới ngon!
- Nạc vai là ngay trên vai con heo luôn hả má?
- Chứ con muốn thịt nó mọc ra ở đâu nữa?
- Ô-kê vậy con thử làm liền! Bái bai má! Thương má nhiều!
Cô cúp máy cái rụp. Má lắc đầu, cái tướng nói chuyện điện thoại y chang ba nó, nói cúp là cúp liền.

Ngày hôm sau, cô ra siêu thị mua cả hai loại thịt mông và thịt thăn. Phải thí nghiệm xem loại nào ngon hơn chứ! Thói quen trong phòng thí nghiệm của cô trỗi dậy. Lần này cô có kinh nghiệm hơn, món xá xíu được hoàn thành trong ba tiếng ... rưỡi. Hoàn thành xuất sắc! Cô nhảy tưng tưng như đứa con nít, hưng phấn cả ngày. Cả tuần đó cô toàn ăn thịt xá xíu tới phát ngán. Lỡ nấu nhiều quá đó mà! Khổ nỗi không đưa qua cho anh ăn được, chứ không còn gì là buổi tối sinh nhật bất ngờ nữa.

Thời gian trôi qua nhanh như chó chạy ngoài đồng, mới đó mà đã đến ngày sinh nhật của anh. Trời hôm nay thật đẹp, món xá xíu nấu cũng thật ngon. Cô đeo tai nghe, leo lên xe đạp chuẩn bị đi tới căn hộ anh vừa thuê tuần trước. Cô và anh chuẩn bị dọn ra ở riêng, hôm nay hai người tổ chức sinh nhật kiêm liên hoan ăn mừng căn hộ mới luôn! Đèn đỏ, trong tai nghe chợt vang lên bản nhạc có nội dung về tương lai tươi sáng. Cô thích chí mở lớn dung lượng lớn lên, ngâm nga theo giai điệu. Đèn xanh, cô đạp xe đi tới, không kịp nghe thấy tiếng người đi đường xung quanh tri hô cảnh báo về chiếc xe hơi mất thắng đang lao vào ngã t.ư. Ầm!
:hepvrku: Chắc đại gia lần đầu viết thể loại này, vào nhân vật này, tình huống này nhỉ.

Nếu dựa theo cách đặt tiêu đề - Vào bếp - kết hợp với lối viết thường thấy của đại gia là xác định điểm nhấn rồi triển khai mọi thứ xung quanh nó, thì "điểm nhấn" này hơi thảm xíu. Như tỷ @Vũ Tích có bảo cái vụ tông xe phía cuối hơi gợn, suy nghĩ của đại gia nhiều lúc nhảy số bất ngờ như bữa qua bảo cho thằng cu Toàn liếm mép thèm thuồng. = ))))))

Lạc nói điểm nhấn hơi thảm xíu, vì ngoài chỗ cuối ra, còn có đoạn đầu nữa. Mặc dù đoán dụng ý của đại gia chắc là để đưa lý do cô kia nhà giàu chưa vào bếp, từ đó lòi ra sự vụng về của cô này, có thể là tình yêu nữa, khi cô này vào bếp lần đầu vì anh người yêu; nhưng có thể là do giải thích hơi dài nên đoạn chính thành thử chỉ vừa đủ nhắc đến.

Theo ý kiến cá nhân của Lạc, dụng ý của đoạn đầu có thể đẩy xuống phần cô ấy đứt tay, chuyện gia cảnh, chuyện du học, và rằng thì sao lại vào bếp. Tình cảm của cô ấy với gia đình hoặc gia đình với cô ấy lúc ra phi trường, đại gia có thể đẩy vào đoạn khi cô ấy nói chuyện với mẹ. Vẫn là một cảnh vào bếp, nhưng như thế nó mở rộng và chi tiết hơn về mặt cảm xúc, hành động, nguyên do. Đặt tất cả đều xoay quanh bối cảnh trong bếp.

Còn nếu mà bài này đại gia không chơi điểm nhấn, trình bày đơn giản như trên để nổi bật tính cách của cô này, Lạc chỉ có một góp ý đoạn đầu thôi, đó là hơi... mất kiên nhẫn khi đọc. Khi mà người đọc mới tiếp xúc với nhân vật, tức mở đầu truyện, đoạn truyện, đại gia tung một tràng về tính cách, gia thế, học lực, đánh giá của người xung quanh,... sẽ dễ khiến người đọc hơi nản. Chẳng ai muốn biết nhiều như thế về người mình sẽ gặp, dù sao độc giả có làm ở bộ phận nhân sự đâu, đọc CV của người ta làm gì, cần có cái gì kích thích hứng thú, rồi mới cần biết chi tiết hơn về người đó.

:dammy: Cảm nhận của Lạc là thế, rất mong chia sẻ cảm xúc khi viết của đại gia để Lạc nhận ra sai sót của mình.

:xinloi: Ngại quá, Lạc hỏi cái, đại gia thử viết theo cách của huynh @Bảo Ca nhỉ, đoạn đầu bắc qua đoạn sau ấy. Nếu không đúng thì cho tiểu nữ xin lỗi.
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top