[Sáng Tác] Truyện siêu ngắn

Lạc Đinh Đang

Phi Thăng kiếp
Trong ánh nến lay lắt, thằng cu Toàn nhún vai một cái: "Tới lượt tao hả? Vậy tao sẽ kể câu chuyện về ông tao nhé."

Nhân tối nay chẳng hiểu trái gió trở trời thế nào, cả xóm bỗng mất điện. Trong cái thời đại này, mất điện không khác mất nguồn sống là bao, từ người lớn tới trẻ con đều cảm thấy chân tay thừa thãi, nhất thời cũng không biết làm gì giết thời gian.

Đám trẻ trong xóm tụ tập với nhau, quyết định lập hội kể chuyện quanh ngọn nến yếu ớt nhà thằng Huy.

"Ông tao bảo tới những vùng hẻo lánh phải đề phòng cẩn thận, có những chuyện mà chúng mày sẽ chẳng bao giờ nghĩ là có thật đâu."

Bọn trẻ có đến bốn, năm đứa mà đứa nào cũng yên tĩnh khoanh chân ngồi nghe, ngoan hơn cả khi bị cô cầm thước đe dọa. Chúng nó nhìn biểu cảm nhíu mày nhún vai của thằng Toàn, dù chưa vào chuyện nhưng đã có đứa túm chặt lấy thằng bên cạnh.

"Chắc đám chúng mày biết ông tao từng sang mấy nước châu Phi rồi nhỉ?" Đợi cho cả đám gật đầu, thằng Toàn mới kể tiếp: "Hồi đó ông tao vẫn còn trẻ, đi cùng với mấy chú bộ đội sang giúp người bên ấy, giúp họ học đọc, viết, học như bọn mình đang học í, rồi thì giúp họ trồng cây."

Trí nhớ và hiểu biết của trẻ con có hạn, kể đến đây, thằng Toàn đã có vẻ ngắc ngoải không biết nói tiếp thế nào. Nó ngẫm ngẫm vài giây, rồi xua tay: "Túm lại là mình giúp họ nên họ quý mình lắm."

"Thế rồi có bữa ông tao và một chú nữa, ông bảo là chiến hữu của ông, chẳng hiểu thế nào đi lung tung rồi tới một bộ lạc."

Ánh nến cứ đổ bên này lại đổ bên kia, đôi lúc bị gió tạt cho tưởng như suýt tắt. Một thằng vội vàng chạy ra đóng cửa rồi ù té chạy về chỗ. Cái lúc mà nó chạy về, ngọn nến trông còn tàn tạ hơn cả khi hứng chịu gió trời.

Một vài thằng nôn nóng đẩy tay thằng Toàn: "Kể tiếp đi mày, rồi thế nào nữa?"

Như nhớ lại cái gì đó, thằng Toàn rùng mình một cái, nó nhìn quanh đám bạn, tiếp tục cất lời: "Ông tao và chiến hữu của ông đến chỗ đó vào đúng giờ cơm tối của nhà người ta. Tao vừa bảo là người ở đấy quý người mình lắm, nhớ không?"

Cả lũ ra sức gật đầu. Tuy rằng bọn nó luôn cảm thấy có chỗ nào đó sai sai nhưng lại không thể nói rõ là sai ở đâu.

"Họ mời ông tao ở lại ăn với họ luôn, sau đó bày biện khoảng vài món lên bàn."

"Lúc đó đói quá, ông tao với người kia lại thấy họ nhiệt tình mời nên không nghĩ gì mà há miệng ăn luôn, vừa ăn vừa chuyện trò rôm rả với họ."

Con nhỏ Yến hay xem phim kinh dị với bố nó, lúc này rụt rè xen ngang: "Có phải ông mày ăn thịt người không?"

Cả đám sắc mặt tái xanh lại. Nghe kể ăn thịt người không thì có thể tụi nó chỉ rùng mình một cái, nhưng giờ người kể là thằng Toàn, lại kể về ông nó.

Ông nó vẫn đang ngồi ngoài hiên hóng mát kia kìa!

"Từ từ, để tao kể tiếp." Thấy bọn bạn đã bắt đầu xôn xao sợ hãi định tản hết đi, thằng Toàn to giọng hét một tiếng.

"Chú bộ đội kia đang ăn bỗng sững lại, kéo tay ông tao thầm thì, sao mấy món này đều có thịt thế này, có cả tim gan lòng các thứ nữa. Bọn mày phải biết cái vùng mà bộ đội mình đến giúp người ta là vùng nghèo khó, đào đâu ra một bữa mà lắm thịt thế được."

"Sau khi chú kia nhắc, cả ông tao và chú ấy đều cảm thấy thịt ăn hơi lạ, nó không giống với mấy loại thịt mà họ ăn ở đó. Thế là chú kia mới hỏi gia đình xem có bao nhiêu người. Nói nói một hồi, thế nào mà lộ ra mới có người chết vài ba hôm trước bọn mày ạ."

Một vài đứa túm tay căng thẳng, có đứa đã chạy vào nhà tắm nôn ọe.

Thằng Toàn rùng mình một cái, kể tiếp: "Bọn họ hớn hở bảo may rằng ông tao và chú í đến đúng ngày, thịt vừa phơi khô kịp chế biến. Họ bảo phải quý lắm họ mới mời ăn đấy, ăn vào có thể thông minh và gan dạ hơn."

"Lúc này ông tao mới nhớ đến là ở đó có một hủ tục kinh dị mà nhiều nhà còn giữ, đó là khi người thân mất đi, họ sẽ giữ xác lại, đem phơi rồi chế biến để ăn. Họ coi đó là loại thịt thần thánh, ăn vào có thể được kế thừa những ưu điểm của người đã khuất."

Nghe đến đây, lại thêm một đứa chạy vào nhà tắm nôn mửa. Có đứa lắc đầu nguầy ngậy che cả tai cả mắt vào. Nghe chuyện ma còn không rợn bằng chuyện này, đặc biệt là chúng nó còn bé như thế.

Thằng Toàn quay mặt đi ọe một cái, trong mắt đã loáng thoáng có nước, nó cố kể nốt câu chuyện với mấy đứa còn ngồi lại: "Ông tao với chú kia vội vàng xin phép ra ngoài, nôn bằng sạch đám thịt mới ăn ngấu nghiến khi nãy, rồi tối đó ông tao nhờ người dẫn đường, rời khỏi bộ lạc đó luôn."

Nhìn đám trẻ hãi đến mức nôn lên mửa xuống, thằng Toàn không biết đang an ủi bạn hay an ủi chính nó: "Giờ hủ tục này cũng bỏ rồi, bọn mày sợ gì chứ."

Đứa nhỏ nhất nghe đến đây, òa khóc một cái rồi tông cửa chạy ra gọi mẹ đang ngồi ngoài sân. Cả lũ trẻ nhìn Toàn với ánh mắt rùng mình khó nói, đứa nào cũng cảm thấy cơm tối nay mình ăn dường như có vấn đề.
:thodai: Mình không bắt được hồn truyện.
 

nhongcon_pupa

Phàm Nhân
Dịch Giả Thái Tuế
Ngọc
5.121,25
Tu vi
0,00
:thodai: Mình không bắt được hồn truyện.
Khẩu vị hơi nặng a :cuoichet:
Tớ cũng thấy vậy, có lẽ nằm ở chỗ phản ứng của cu Toàn và đám nhỏ lặp đi lặp lại nhiều lần nên bị người đọc "bắt bài", hơn nữa người đọc vẫn chờ tác giả đẩy một cú cao trao dứt điểm cho đến ... hết truyện nhưng vẫn chưa thấy đâu. Việc này thì phải tùy vào cách xử lý của tác giả rồi :xinloi:
 

Lạc Đinh Đang

Phi Thăng kiếp
Khẩu vị hơi nặng a :cuoichet:
Tớ cũng thấy vậy, có lẽ nằm ở chỗ phản ứng của cu Toàn và đám nhỏ lặp đi lặp lại nhiều lần nên bị người đọc "bắt bài", hơn nữa người đọc vẫn chờ tác giả đẩy một cú cao trao dứt điểm cho đến ... hết truyện nhưng vẫn chưa thấy đâu. Việc này thì phải tùy vào cách xử lý của tác giả rồi :xinloi:
Thoai, Lạc dừng mặt hàng này lại đã, để lấy thêm kinh nghiệm rồi có gì quay lại sau.
 

nhongcon_pupa

Phàm Nhân
Dịch Giả Thái Tuế
Ngọc
5.121,25
Tu vi
0,00
Thoai, Lạc dừng mặt hàng này lại đã, để lấy thêm kinh nghiệm rồi có gì quay lại sau.
Hay thay vì cu Toàn quay mặt đi ọe một cái thì để cu Toàn quay mặt đi lén lau nước miếng nhưng bị bọn nhỏ nhìn thấy. Tớ nghĩ điểm đó sẽ khiến khán giả bất ngờ thay cho cú cao trào :nhamnho:
 

Lạc Đinh Đang

Phi Thăng kiếp
Hay thay vì cu Toàn quay mặt đi ọe một cái thì để cu Toàn quay mặt đi lén lau nước miếng nhưng bị bọn nhỏ nhìn thấy. Tớ nghĩ điểm đó sẽ khiến khán giả bất ngờ thay cho cú cao trào :nhamnho:
🤧 Bảo người ta khẩu vị nặng, còn đại gia thì chắc ăn nhạt đấy. Lúc viết Lạc đang ăn bánh, chơi quả đó thật thì...
 

Vũ Tích

Đại Thừa Hậu Kỳ
Thoai, Lạc dừng mặt hàng này lại đã, để lấy thêm kinh nghiệm rồi có gì quay lại sau.
Muội có vẻ thích hợp phong cách truyện nhẹ nhàng, ngôn tình hoặc điền văn. Nói chung là những gì bình dị và gần gũi. Tỷ thấy muội viết thể loại đấy rất mượt.
 

Vô Tâm

Phàm Nhân
Ngọc
-20,14
Tu vi
0,00
Như ngồi trong phòng, chốc chốc lại ngẩng đầu nhìn đồng hồ.

Đã hơn 10h rồi, sao Hân vẫn chưa về nhỉ?

Hân đi gia sư một tuần hai buổi tối, bình thường đều có mặt ở nhà lúc 9h15 tối, giờ đã hơn 10h mà chưa thấy bóng dáng cô. Tối muộn thế này đâu có tắc đường chứ.

Đang lúc Như nôn nóng xem có nên ra đường tìm bạn không, điện thoại trên tay cô bất chợt đổ chuông.

Là số lạ.

"Alo?"

"Tao đây Như. Xe tao hỏng giữa đường, dắt một đoạn xa mới thấy quán sửa. Điện thoại lại hết pin nên giờ tới quán mới mượn được máy gọi báo mày đây." Trong giọng nói còn thoáng tiếng thở hổn hển.

Tảng đá đè trong lòng Như buông xuống. Bảo sao cô gọi mấy cuộc đều không được, ra là con hâm này chơi hết pin đến sập nguồn. Bất cẩn quá thể.

"Xe sửa lâu không? Ở đâu tao đến đón."

Hân cũng tính quăng xe lại đây đi về trước, nghe bạn nói thế vội chạy ra cửa ngó địa chỉ rồi đọc.

Như dặn dò vài câu rồi lấy chìa khóa, khẩu trang và mũ, không quên tắt chiếc laptop vẫn mở trên bàn.

Laptop đang dừng ở một chủ đề: "Những điều cấm kỵ trong tháng cô hồn".

Như xuống nhà, dắt xe ra rồi bật map theo địa chỉ Hân đã đọc. Dường như nơi đó là một chỗ vắng vẻ, định hướng map xoay một vòng rồi chỉ cho cô nơi có vẻ là ở gần đó.

Tối thu khá dịu nhẹ, không nóng như mùa hè cũng chẳng rét căm như mùa đông, nếu không bàn tới những điều kiện ngoài lề, thì Như khá là thích đi lượn tối vào mùa này. Cái cảm giác gió ập vào người, gió lùa qua kẽ tóc nó thích gì đâu.

Cũng chẳng biết có phải sắp tới rằm tháng bảy nên dân tình kiêng kỵ tránh ra đường không, Như cảm thấy hơi nghi ngại với số người cô gặp. Theo những cú đêm thì giờ mới là lúc bắt đầu cuộc chơi của họ mà?

Chủ đề cô vừa đọc bất chợt hiện lên trong đâu. Vắng người thì đừng nhìn ngang ngó dọc, nước mình ngày xưa chiến tranh liên miên, chỗ nào cũng có người chết đấy.

Khẽ rùng mình một cái, Như đưa tay sờ củ tỏi nơi túi quần. Các cụ bảo ra đường lúc trời tối thì nên cầm tỏi theo người.

Đi khoảng mười phút, Như tiến vào một quãng vắng tanh không nhà ở, đèn đường thì cũ kỹ mờ mờ.

Hân đi dạy thêm ở nơi khỉ gió nào thế này?!

Vừa lẩm bẩm xong, cô đã nghe tiếng gọi mình: "Như ơi, ở đây."

Như giật mình, toan quay đầu rồi lại hốt hoảng. Hồi nhỏ cô sống cùng bà, hay bám chân bà đi khắp nơi, bà luôn miệng dặn một câu, tới ngã ba đường hay chỗ vắng nào đó, nghe tiếng gọi không được quay đầu.

Lúc đó Như còn bé xíu xiu, đã hỏi bà rằng: Nếu cháu chạy trước rồi nghe tiếng bà gọi cũng không được quay đầu ạ?

Bà nghiêm mặt, đáp rằng: Dù cháu nghe thấy giọng ai cũng không được đáp lại.

Chủ đề cấm kỵ tháng cô hồn lại lần nữa lởn vởn trong đầu cô. Như hơi hối hận sao mình lại đọc nó vào buổi tối cơ chứ.

"Con điên kia tao ở đây này! Mẹ mày, mày còn đi tiếp làm gì hả, không nghe thấy bố gọi à?!"

"..."

Đanh đá thế này đích thị là Hân rồi.

Như dừng xe, quay đầu lại. Cô thấy con bạn mình mệt đến mức thở không ra hơi, tóc mai dính sát trán, tay đang xách cặp, trên đầu là mũ bảo hiểm.

Hân ngồi lên xe, vỗ vỗ ngực lấy hơi, đoạn nói tiếp: "Sợ mày không tìm được chỗ nên tao đi bộ ra đường lớn luôn. Trông mày rén thế, tháng cô hồn à?"

Như ừ một tiếng, "Mày cũng biết tao sợ ma mà, chỗ vắng thế này đi ngày không sao chứ tối đến là run rồi."

Lại còn cái kiểu gọi của.mày nữa, bố mày chẳng sợ chết khiếp à. Đang đi đón mày thì nghe mày gọi từ phía sau, ai dám quay lại ngay.
Hân với Như, nghe hơi nhột nhột :qhjvfiv:
Cc @Vũ Tích
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top