[Sáng Tác] Truyện siêu ngắn

Lạc Đinh Đang

Phi Thăng kiếp
Có lẽ là do cách viết truyện của Lạc Lạc kỳ nữ nhẹ nhàng nên lúc đọc giống như đang theo nhân vật Như đi ... ngắm cảnh đêm. Đoạn ngồi trên xe chạy tới chỗ vắng thì có vẻ Như vẫn còn cảm giác an toàn vì đang ngồi trên xe, lỡ gặp chuyện thì rồ ga vọt thẳng được. Thử tượng tượng xe tới đó chết máy, Như phải xuống xe dẫn bộ rồi nghe tiếng gọi sau lưng giữa chỗ vắng tanh thì tình huống trở nên khiếp đảm hơn ngay :cuoichet:
Cơ mà truyện nhẹ nhàng, hài, và dễ theo dõi hơn hẳn so với đoạn cắt cảnh trước. Cảm ơn Lạc Lạc kỳ nữ nhé :thank:
:qlufifn: Đa tạ đại gia có lời. Dù sao thì đại gia cũng không thể trông mong một đứa sợ ma viết mấy tình huống khiếp đảm được, chưa dọa người ta đã tự dọa mình rồi.
 

nhongcon_pupa

Phàm Nhân
Dịch Giả Thái Tuế
Ngọc
5.121,25
Tu vi
0,00
:qlufifn: Đa tạ đại gia có lời. Dù sao thì đại gia cũng không thể trông mong một đứa sợ ma viết mấy tình huống khiếp đảm được, chưa dọa người ta đã tự dọa mình rồi.
Đồng ý. Lỡ tác giả viết xong nhưng không dám đọc lại thì đúng là hỏng thật! :dead:
Không biết Lạc Lạc kỳ nữ nghĩ sở trường viết truyện của mình nằm ở đề tài nào? :xinloi:
 

nhongcon_pupa

Phàm Nhân
Dịch Giả Thái Tuế
Ngọc
5.121,25
Tu vi
0,00
:99: Đại gia ánh nhìn tinh kỳ, tầm nhìn độc đáo, xem hộ tiểu nữ là đề tài nào đi.
Qua vài dòng truyện ngắn thì khó mà đánh giá được a, nhưng tớ học hỏi được từ Lạc về cách dùng từ nhẹ nhàng hoa mỹ khi cần thiết (chứ tớ viết mà như ... tập bắn, nhắm trọng tâm rồi "pằng chíu" ngắn gọn, cụt lủn), nhân vật nữ sẽ có những mối lo và thế giới quan khác hẳn với cách nhìn của nam giới (điển hình là vụ chó cắn sảng. Nếu không nhờ Lạc, Tiểu Vũ và Hân Di giải thích thì tớ sẽ lo tìm những điểm giật gân, hù người như ma chứ không để ý tới mối nguy hiểm thực tế cho nữ giới là người lạ giữa đêm khuya). Phong cảnh xung quanh nhân vật đối với tớ là công cụ để lưu lại vết tích, manh mối và thông tin cần suy đoán, còn đối với Lạc Lạc kỳ nữ thì khác. Phong cảnh vốn chỉ là phong cảnh, được dùng để người đọc chiêm ngưỡng và trải lòng cùng nhân vật.
Có điểm nào không đúng thì xin Lạc Lạc kỳ nữ cứ thẳng tay sửa lại nhé :xinloi:
 

Lạc Đinh Đang

Phi Thăng kiếp
Phong cảnh xung quanh nhân vật đối với tớ là công cụ để lưu lại vết tích, manh mối và thông tin cần suy đoán, còn đối với Lạc Lạc kỳ nữ thì khác. Phong cảnh vốn chỉ là phong cảnh, được dùng để người đọc chiêm ngưỡng và trải lòng cùng nhân vật.
:vzfiy0h: Bảo đại gia tầm mắt tinh kỳ là đúng mà, Lạc hay để nền cảnh làm nổi bật nhân vật, vì cảnh tĩnh người động, chứ chưa đặt được vết tích manh mối vào trong cảnh (không nói tới vấn đề phục bút nhen), cái này là một trong những nguyên nhân mà Lạc chưa dám thử với thể loại trinh thám.
 

nhongcon_pupa

Phàm Nhân
Dịch Giả Thái Tuế
Ngọc
5.121,25
Tu vi
0,00
:vzfiy0h: Bảo đại gia tầm mắt tinh kỳ là đúng mà, Lạc hay để nền cảnh làm nổi bật nhân vật, vì cảnh tĩnh người động, chứ chưa đặt được vết tích manh mối vào trong cảnh (không nói tới vấn đề phục bút nhen), cái này là một trong những nguyên nhân mà Lạc chưa dám thử với thể loại trinh thám.
Hồi nhỏ tớ ghiền đọc Sherlock Holmes cực, nhưng rất tiếc trí lực tớ bình thường chứ không được lạnh lùng lí trí như lão Holmes. Nhưng tớ học được một chuyện duy nhất trong cả bộ truyện là việc ... đếm bậc cầu thang, chỉ cần đi tới chỗ nào có cầu thang là tớ bắt đầu đếm nhẩm trong đầu xem có bao nhiêu bậc ngay. Từ từ lan rộng ra, để ý việc này việc nọ xung quanh thành thói quen. Tớ nghĩ việc này giúp ích rất nhiều (dù hơi ... quái) cho đời sống thường ngày và việc viết truyện hay chơi ... Ma sói. Hy vọng có thể giúp ích cho Lạc và mọi người :xinloi:
 

Lạc Đinh Đang

Phi Thăng kiếp
Trong ánh nến lay lắt, thằng cu Toàn nhún vai một cái: "Tới lượt tao hả? Vậy tao sẽ kể câu chuyện về ông tao nhé."

Nhân tối nay chẳng hiểu trái gió trở trời thế nào, cả xóm bỗng mất điện. Trong cái thời đại này, mất điện không khác mất nguồn sống là bao, từ người lớn tới trẻ con đều cảm thấy chân tay thừa thãi, nhất thời cũng không biết làm gì giết thời gian.

Đám trẻ trong xóm tụ tập với nhau, quyết định lập hội kể chuyện quanh ngọn nến yếu ớt nhà thằng Huy.

"Ông tao bảo tới những vùng hẻo lánh phải đề phòng cẩn thận, có những chuyện mà chúng mày sẽ chẳng bao giờ nghĩ là có thật đâu."

Bọn trẻ có đến bốn, năm đứa mà đứa nào cũng yên tĩnh khoanh chân ngồi nghe, ngoan hơn cả khi bị cô cầm thước đe dọa. Chúng nó nhìn biểu cảm nhíu mày nhún vai của thằng Toàn, dù chưa vào chuyện nhưng đã có đứa túm chặt lấy thằng bên cạnh.

"Chắc đám chúng mày biết ông tao từng sang mấy nước châu Phi rồi nhỉ?" Đợi cho cả đám gật đầu, thằng Toàn mới kể tiếp: "Hồi đó ông tao vẫn còn trẻ, đi cùng với mấy chú bộ đội sang giúp người bên ấy, giúp họ học đọc, viết, học như bọn mình đang học í, rồi thì giúp họ trồng cây."

Trí nhớ và hiểu biết của trẻ con có hạn, kể đến đây, thằng Toàn đã có vẻ ngắc ngoải không biết nói tiếp thế nào. Nó ngẫm ngẫm vài giây, rồi xua tay: "Túm lại là mình giúp họ nên họ quý mình lắm."

"Thế rồi có bữa ông tao và một chú nữa, ông bảo là chiến hữu của ông, chẳng hiểu thế nào đi lung tung rồi tới một bộ lạc."

Ánh nến cứ đổ bên này lại đổ bên kia, đôi lúc bị gió tạt cho tưởng như suýt tắt. Một thằng vội vàng chạy ra đóng cửa rồi ù té chạy về chỗ. Cái lúc mà nó chạy về, ngọn nến trông còn tàn tạ hơn cả khi hứng chịu gió trời.

Một vài thằng nôn nóng đẩy tay thằng Toàn: "Kể tiếp đi mày, rồi thế nào nữa?"

Như nhớ lại cái gì đó, thằng Toàn rùng mình một cái, nó nhìn quanh đám bạn, tiếp tục cất lời: "Ông tao và chiến hữu của ông đến chỗ đó vào đúng giờ cơm tối của nhà người ta. Tao vừa bảo là người ở đấy quý người mình lắm, nhớ không?"

Cả lũ ra sức gật đầu. Tuy rằng bọn nó luôn cảm thấy có chỗ nào đó sai sai nhưng lại không thể nói rõ là sai ở đâu.

"Họ mời ông tao ở lại ăn với họ luôn, sau đó bày biện khoảng vài món lên bàn."

"Lúc đó đói quá, ông tao với người kia lại thấy họ nhiệt tình mời nên không nghĩ gì mà há miệng ăn luôn, vừa ăn vừa chuyện trò rôm rả với họ."

Con nhỏ Yến hay xem phim kinh dị với bố nó, lúc này rụt rè xen ngang: "Có phải ông mày ăn thịt người không?"

Cả đám sắc mặt tái xanh lại. Nghe kể ăn thịt người không thì có thể tụi nó chỉ rùng mình một cái, nhưng giờ người kể là thằng Toàn, lại kể về ông nó.

Ông nó vẫn đang ngồi ngoài hiên hóng mát kia kìa!

"Từ từ, để tao kể tiếp." Thấy bọn bạn đã bắt đầu xôn xao sợ hãi định tản hết đi, thằng Toàn to giọng hét một tiếng.

"Chú bộ đội kia đang ăn bỗng sững lại, kéo tay ông tao thầm thì, sao mấy món này đều có thịt thế này, có cả tim gan lòng các thứ nữa. Bọn mày phải biết cái vùng mà bộ đội mình đến giúp người ta là vùng nghèo khó, đào đâu ra một bữa mà lắm thịt thế được."

"Sau khi chú kia nhắc, cả ông tao và chú ấy đều cảm thấy thịt ăn hơi lạ, nó không giống với mấy loại thịt mà họ ăn ở đó. Thế là chú kia mới hỏi gia đình xem có bao nhiêu người. Nói nói một hồi, thế nào mà lộ ra mới có người chết vài ba hôm trước bọn mày ạ."

Một vài đứa túm tay căng thẳng, có đứa đã chạy vào nhà tắm nôn ọe.

Thằng Toàn rùng mình một cái, kể tiếp: "Bọn họ hớn hở bảo may rằng ông tao và chú í đến đúng ngày, thịt vừa phơi khô kịp chế biến. Họ bảo phải quý lắm họ mới mời ăn đấy, ăn vào có thể thông minh và gan dạ hơn."

"Lúc này ông tao mới nhớ đến là ở đó có một hủ tục kinh dị mà nhiều nhà còn giữ, đó là khi người thân mất đi, họ sẽ giữ xác lại, đem phơi rồi chế biến để ăn. Họ coi đó là loại thịt thần thánh, ăn vào có thể được kế thừa những ưu điểm của người đã khuất."

Nghe đến đây, lại thêm một đứa chạy vào nhà tắm nôn mửa. Có đứa lắc đầu nguầy ngậy che cả tai cả mắt vào. Nghe chuyện ma còn không rợn bằng chuyện này, đặc biệt là chúng nó còn bé như thế.

Thằng Toàn quay mặt đi ọe một cái, trong mắt đã loáng thoáng có nước, nó cố kể nốt câu chuyện với mấy đứa còn ngồi lại: "Ông tao với chú kia vội vàng xin phép ra ngoài, nôn bằng sạch đám thịt mới ăn ngấu nghiến khi nãy, rồi tối đó ông tao nhờ người dẫn đường, rời khỏi bộ lạc đó luôn."

Nhìn đám trẻ hãi đến mức nôn lên mửa xuống, thằng Toàn không biết đang an ủi bạn hay an ủi chính nó: "Giờ hủ tục này cũng bỏ rồi, bọn mày sợ gì chứ."

Đứa nhỏ nhất nghe đến đây, òa khóc một cái rồi tông cửa chạy ra gọi mẹ đang ngồi ngoài sân. Cả lũ trẻ nhìn Toàn với ánh mắt rùng mình khó nói, đứa nào cũng cảm thấy cơm tối nay mình ăn dường như có vấn đề.
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top