[Tóm tắt truyện] Một Hồ Sen Xanh Đợi Trăng Lên - Tử Ngọc Khinh Sương

Hoa Lưỡng Sinh

Đạo Tổ Nhân Cảnh
Moderator
*Thiên Tôn*
Thê Tử của Cún Con Xa Nhà
*Sưu tầm
Một Hồ Sen Xanh Đợi Trăng Lên
(Nhất Trì Thanh Liên Đãi Nguyệt Khai)
Tác giả: Tử Ngọc Khinh Sương.
Số chương:101 chương, 9 NT.
Người viết: Củ Hành
***​

Đây là câu chuyện lấy bối cảnh giang hồ cổ đại, ở đó có cô gái tên Lam Hạo Nguyệt mồ côi mẹ từ nhỏ sống với cha trong Vân Hồi cốc. Trong một lần hiểu lầm cha gả mình cho một tên thư sinh không biết mặt, Hạo Nguyệt đã trốn cha đến nhà bà ngoại ở Đường môn, sau khi truy đuổi bọn người đánh cắp báu vật, Hạo Nguyệt được một người thanh niên ra tay tương trợ, chàng là Trì Thanh Ngọc. Duyên phận đẩy đưa, đem hai con người xung khắc như nước với lửa dung hòa, hiểu và yêu nhau. Tất nhiên, đó là một quá trình dài, và những phen máu đổ, ân oán thù hằn trong giang hồ là không thể thiếu.

Đầu tiên, giữa họ là ngăn trở về thân phận. Chàng là đệ tử Thần Tiêu, cả đời thanh tu, tâm như nước lặng. Vì nàng mà khi nào khiếm khuyết trên cơ thể đã trở thành nỗi tự ti thống khổ, vì nàng mà nghĩ, vì nàng mà lo, mặt nước phẳng lặng ấy từ từ gợn sóng rồi cuộn trào mãnh liệt. Cha nàng ngăn cản, không sao, chúng ta bỏ đi, ta nuôi nàng. Nhưng rồi biến cố liên tục ập đến, sát thủ giết cha Hạo Nguyệt, Thanh Ngọc vì mù mà không thể cản, thù cũng chẳng thể báo. Hạo Nguyệt suy sụp, chàng không tìm thấy nàng, Đường môn sắp đặt mang nàng đi, chàng không thể cản. Giữa họ chỉ là ngăn cách một tấm rèm che mà đã chẳng thể bước qua được.

Đau lòng xiết bao khi đọc đến đoạn giữa trời đông tuyết phủ, Thanh Ngọc khóc, nước mắt cứ thế tuôn trào trong đôi mắt đã chẳng còn chút sinh khí, chàng ôm lấy khuôn mặt Hạo Nguyệt, gào thét đến thê lương.

“Nàng có biết không, ước muốn cả đời của ta chỉ là muốn nhìn ngắm khuôn mặt của nàng. Ta muốn thấy nàng, Hạo Nguyệt, ta muốn thấy nàng biết chừng nào…”

Nguyện vì nàng bỏ tất cả sau lưng, từ nay bốn bể là nhà.

Cuối cùng giữa chốn giang hồ mưa máu gió tanh, ước muốn này đã chẳng thể thực hiện.

Giây phút mất đi Hạo Nguyệt, chàng đã chẳng còn muốn sống nữa. Tuyết lại rơi, giữa cánh đồng mênh mông tuyết phủ ấy, giữa màu trắng thanh sạch ngút ngàn, máu phun ba tấc, đỏ rực đất trời. Chàng đã tự tay phế đi đôi mắt trong trẻo như hồ nước ấy.

“Mắt ta sinh ra có cũng như không, giữ lại làm chi?”

Từ ấy, một mảnh vải quấn quanh, che đi đôi mắt đã không còn mở được nữa, che đi vết sẹo dài xuyên giữa lông mày, che đi cả thế giới, cả trái tim, cả sự sống của Trì Thanh Ngọc.

Một chàng trai hoàn hảo mọi bề, thậm chí đối với Hạo Nguyệt, chàng còn tốt hơn tất cả đàn ông trên nhân gian gộp lại, vậy mà phải hứng chịu những tổn thương nhường ấy, từ lúc còn bé đến lớn, số phận dường như chưa bao giờ buông tha cho chàng. Tôi xót đến tim cũng quặn lại.

Lam Hạo Nguyệt là một cô nương rất cá tính, càng khâm phục nàng đã dũng cảm một lòng bên Thanh Ngọc, đến cuối cũng chưa từng xa. Dù chàng ngốc nghếch chẳng hiểu phong tình, hay lạnh lùng gạt bỏ tình cảm của nàng đi nữa.

Tôi đã từng mê mẩn truyện đến nỗi đọc một mạch 2 đêm liền không ngủ, mấy ngày hôm sau thì ngẩn ngơ. Tôi đã tìm kiếm một tác phẩm như vậy suốt cả năm trời từ khi đọc xong các tác phẩm của chị Twen. Tìm một chàng trai với khiếm khuyết trên thân thể nhưng tâm như gương sáng, đẹp đẽ hơn bất kì ai. Một hồ sen xanh đợi trăng lên đã làm tôi thỏa mãn cực độ, giống như cốc nước cho người đi trên sa mạc, khiến tôi không ngừng nhớ và tưởng niệm.

 

Hoa Lưỡng Sinh

Đạo Tổ Nhân Cảnh
Moderator
*Thiên Tôn*
Thê Tử của Cún Con Xa Nhà
*Sưu tầm.
Review:

Tử Ngọc Khinh Sương vẽ nên câu chuyện trong bối cảnh giang hồ tranh chấp, mối quan hệ, thù oán giữa các môn phái. Trên cái nền đó, tình cảm của hai nhân vật chính lặng lẽ nở rộ, như tựa truyện đã viết, đây là quá trình một hồ sen xanh đợi trăng lên.

Trì Thanh Ngọc không phải mẫu nam chính có thể làm tất cả mọi việc như những tổng tài, vương gia hay hoàng đế trong những câu chuyện khác. Chàng là sinh mạng không ai cần, không ai muốn. Cha mẹ chàng ruồng bỏ chàng, nhưng chàng vẫn ra đời, bất chấp hai bát thuốc phá thai mà mẹ chàng đã uống. Bà vú vì cứu chàng mà cũng bỏ mạng do cha chàng đấy họ xuống vực. Nhưng chàng vẫn sống, và có lẽ do ảnh hưởng của hai bát thuốc phá thai ấy, mà chàng sinh ra đã không giống những đứa trẻ khác. Chàng bị mù.

Chàng được ông nội nhặt được ở dưới chân núi Nga My. Cả hai sống tạm bợ tại một nơi rách rưới dưới cái chòi lá mà chàng vẫn gọi là “nhà”. Vì sự khác biệt của mình, chàng luôn bị lũ trẻ phân biệt đối xử, chúng gọi chàng là “thằng mù”. Chàng ngơ ngác hỏi ông nội:

“Ông ơi, vì sao con lại là một đứa mù?”
“Vì ông trời định thế, Tiểu Ngọc à.”
“Tại sao lại là con mà không phải là người khác?”
Ông cũng không biết phải nói thế nào, chỉ muốn kéo chàng đứng dậy. Chàng ôm chân của ông, nhất định không chịu đứng dậy. “Con không chọc tụi nó, vì sao chúng nó đều đánh con? Đại Ngưu nói con sống cũng vô dụng. Nhưng ông ơi, con có mắt, con cũng có nước mắt mà. Con không muốn làm thằng mù, con không muốn làm thằng mù đâu!”
Rồi ông nội mất, hình ảnh Thanh Ngọc vụng về khắc tên ông lên tấm gỗ làm bia mộ cho ông, hình ảnh chàng khi về lại thôn Giếng Ngọt, lần quỳ xuống vũng nước hôi thối, rác rưởi để tìm lại tấm gỗ ấy làm mình nức nở. Chàng nâng niu tấm gỗ ấy, tự hào khoe với Hạo Nguyệt như một món đồ trân quý, có lẽ từ lần đó mà Hạo Nguyệt đã rung động, đã để ý đến chàng.

Chàng từ sớm đã hiểu được sự nóng lạnh của lòng người, chàng trưởng thành sớm, và chàng có tự tôn của mình. Chàng quét tuyết cho người ta để nhận nửa cái bánh bao nguội ngắt, chứ không đời nào làm ăn mày. Chàng xa lánh mọi người, khép lòng mình lại như nụ sen xanh chẳng bao giờ nở.

Nhưng Lâm Hạo Nguyệt đã thay đổi chàng. Nàng một lần nữa khiến chàng biết đến ấm áp, biết yêu thương. Và tình yêu của chàng khiến người khác cảm động. Mù thì sao, chàng dùng hết mọi khả năng của mình, thậm chí là tính mạng để bảo vệ nàng. Tình yêu của Thanh Ngọc có phần vụng về và ngốc nghếch, nhưng lại khiến người ta tin tưởng. Đọc truyện mình cảm nhận rõ ràng sự cố gắng của Thanh Ngọc trong việc bảo vệ Hạo Nguyệt, có thể nói đó là tự tôn của chàng, của một người con trai đối với người con gái mà chàng yêu, dù cho đôi mắt của chàng có không thể nhìn thấy được đi nữa.

Trong truyện có rất nhiều đoạn miêu tả tình cảm giữa nam chính và nữ chính rất đáng yêu, là một đoạn nhạc êm dịu trước khi quay lại với cảnh chém giết giang hồ. Mình xin phép spoil một đoạn làm mình rất quắn.

“Thanh Ngọc…” Thấy thái độ của chàng nghiêm túc như vậy, Lam Hạo Nguyệt cũng suy ngẫm cẩn thận, suy nghĩ, bỗng nhiên ghé vào vai chàng, sợ hãi nói: “Chàng nói xem, sau khi em được chàng hôn, có mang thai hay không?”
Hình như Trì Thanh Ngọc có hơi giật mình, sau đó cũng suy nghĩ một lát, thấp thỏm nói: “Chắc là… không nhanh vậy đâu…”
“Chàng chắc không? Sao trước đây em xem hát, đều nói sau khi tiểu thư và thư sinh gần gũi da thịt sẽ sinh em bé vậy… Chỉ là cha em không cho xem, em chỉ xem lén thôi, thế nên không rõ lắm…”
Chàng hơi do dự, một lát sau, ôm nàng nói: “Em yên tâm, chuyện tôi làm, tôi sẽ chịu trách nhiệm, sẽ không bỏ mặt em.”
Chuyện tình cảm của hai người như mọi câu chuyện khác, gặp phải trắc trở và chia ly. Nhưng trên hết, hai người đã tìm lại nhau, đã ở bên nhau và không bao giờ rời xa nữa.

“Hạo Nguyệt, đừng rời đi nữa mà…”
“Không đâu, cả đời này em sẽ luôn ở bên chàng.”
Nhìn chung truyện rất hay, bên cạnh nam chính và nữ chính, tình yêu của họ thì tình cảm gia đình, tình bạn và các nhân vật khác cũng được khắc họa rõ nét, như Lam Bách Thần, như Đường Ký Dao. Chính truyện SE, phiên ngoại HE, phần phiên ngoại nhiều bạn cho là diễn biến tình cảm của Thanh Ngọc quá nhanh, nhưng mình không thấy thế. Bởi vì chàng không nhìn được, nên đã tập ghi nhớ mọi thứ bằng cảm giác. Ký ức có thể mất, nhưng cảm giác thì không, chính vì vậy một lần nữa hai người lại về bên nhau, đối với mình đó là một cái kết viên mãn.

Một hồ sen xanh đợi trăng lên, cuối cùng Tiểu Trì đã đợi được Tiểu Nguyệt rồi.
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top