[Sáng Tác] [Góc chia sẻ] Bạn đã sáng tác như thế nào?

Hân Như

Phàm Nhân
Ngọc
20,91
Tu vi
0,00
Bạn có còn nhớ lần đầu tiên mình cầm bút lên và quyết định sáng tác không?

Bạn có còn nhớ bài thơ/truyện ngắn/truyện dài đầu tiên mình viết là khi bạn bao nhiêu tuổi không?

Bạn có còn nhớ tên tác phẩm đầu tiên của mình không?

Chúng mình cùng chia sẻ nhé!

_______________

Mình còn nhớ, ngày mình còn bé tí, tức là lớp 1, lớp 2 gì đó, mình đã viết ra những bài thơ đầu tiên trên cuốn sổ mà bố cho. Một cuốn sổ hồi ấy cũng quý lắm, có khi công tác cả năm, cuối năm mới được cơ quan tặng cho một cuốn sổ. Cuốn sổ ấy có bìa cứng in ảnh hoa hồng màu đỏ, thế nên bài thơ mình viết là về cây hoa hồng. Gọi là thơ, nhưng chỉ là nét chữ ngây ngô của trẻ con mới thành hàng thành lối, nào đã thành vần điệu gì. Nhưng bố mình trân trọng nó, cất trong tủ cho đến mãi sau này, giấy mục, ố vàng, không giữ nổi nữa.

Mình học văn không giỏi. Các bài văn lúc nào cũng bị cô giáo phê là rườm rà, tối nghĩa, lan man. Cũng chẳng sao. Đôi khi học văn giỏi không quyết định được bạn có năng khiếu sáng tác không.

Bẵng đi vài năm, cũng phải 5, 6 năm gì đó. Lên lớp 7, mình chơi thân với một nhóm bạn, trong đó có một cô bạn thích sáng tác. Và thế là ước mơ sáng tác của mình lại bùng cháy. Viết để thỏa mãn trí tưởng tượng thôi. Vui mà. Độc giả đầu tiên chính là lũ bạn trong lớp. Thế mà chúng nó say mê.

Hồi ấy sáng tác trên vở. Viết hết hơn chục quyển vở, chi chít chữ, toàn truyện dài. Đến giờ, mình chẳng còn giữ được cuốn vở nào trong số đó, nhưng ý tưởng và nội dung của những tập truyện ấy đến giờ vẫn nguyên vẹn trong mình. Chỉ là trưởng thành quá, lại không thể viết ra được chất văn ngây thơ dành cho tuổi học trò nữa. Đành ấp ủ nó trong tim.

Lên đại học, bắt đầu biết đến máy tính, đến mạng internet, mình sáng tác trên diễn đàn (hồi ấy hòa hoahoctro.com), rồi blog yahoo. Máy tính cứ bảy ngày thì ba ngày chập, bản thảo mất liên tục. Hồi ấy ngốc, chẳng biết gì, mất file là cam chịu chứ chẳng biết cách mò lấy lại file. Cũng nhờ cơ duyên mà mới xuất bản sách, rồi bước dần lên con đường chuyên nghiệp...

Sáng tác là một con đường đòi hỏi sự kiên trì, nhẫn nại, sáng tạo và cả may mắn, thiếu một thứ cũng khó mà đi đường dài được. Ước mơ luôn đẹp, nhưng nó sẽ còn đẹp hơn, nếu chúng ta biến nó thành sự thật.

Box sáng tác được lập ra từ những ngày đầu tiên ấy, là để cổ vũ, tiếp lửa, cũng là một nơi để các bạn có thể tìm được cơ duyên của mình. Như mình đã từng.

Vì thế, đừng từ bỏ nhé! :)

__________

Mời các bạn tác giả vào cùng tiếp lửa cho nhau nào!
 

Hoa Lưỡng Sinh

Đạo Tổ Nhân Cảnh
Moderator
*Thiên Tôn*
Thê Tử của Cún Con Xa Nhà
Em bắt đầu viết từ khai giảng năm học lớp 7. Nhưng ý tưởng manh nha từ năm lớp 6.

Lớp 6, đi học xa nhà hơn, giữa đường có nhà cho thuê truyện tranh, ngày nào đi học ngang nhóm bạn cũng vào thuê để đọc, thường 1 đứa thuê, trong giờ học chuyền tay nhau đọc. Ngày đó em thích vẽ cơ, ý tưởng là vẽ 1 bộ truyện tranh, cơ mà vẽ theo mẫu thì được, cả bộ truyện không ra hồn, mỗi cảnh cháy nhà không vẽ ra được. Vậy là bỏ cuộc.

Tuần sau thi, trước tổng kết năm lớp 6. Đứa bạn cùng bàn viết câu truyện ngắn, chuyền tay nhau cho cả lớp đọc, tên "tiểu thuyết hồng". Tình tiết ko nhớ rõ, chỉ cảm thấy sai quá sai. Hè đó em tự chấp bút viết truyện, câu chuyện bắt đầu từ cảnh cháy nhà mà em vẽ không thành trước đó.

Sau khi viết rồi vứt đến cuốn vở 200 trang thứ ba, câu chuyện đầu tiên mới thành hình, cảnh cháy chạy lùi qua tận mấy chương, mào đầu đã vị lấp đầy bằng mớ bòng bong rối rắm. Câu chuyện đầu tiên đó của em đang ở BNS. Em dùng hơn 10 năm để hoàn thành nó, nó hoàn toàn không hay, nhưng là thành quả đầu tiên của đam mê nên em quyết tâm hoàn thành nó. Đánh máy, chỉnh sửa tình tiết, viết hậu truyện hoàn thành đã là ngày em tốt nghiệp đại học. Đam mê viết đó trong mắt người thân của em nó buồn cười đến phát sợ, ko đào ra tiền còn tốn thời gian.

Nhưng nó hoàn thành là em mãn nguyện rồi. Sự đời lại lắm trái ngang, một câu chuyện dở như vậy, lại nhiều tâm huyết như vậy, kết thúc rồi em ko thoát ra khỏi cái bóng của nó. Viết tiếp những bộ cùng thể loại lại thiếu ý tưởng. Viết hiện đại thì nhạt toẹt vì quá thực tế. Chỉ có điều em vẫn cứ muốn viết và viết. Hằng đêm rất nhiều cảnh truyện chạy lướt qua đầu, có khi nắm bắt được, nghĩ được cả kết cục trong vài giờ, lại viết không kịp quên mất nội dung quan trọng, cầm dàn ý trên tay ko biết vun đắp thế nào cho tròn, cứ thế bỏ qua.

Con đường chuyên nghiệp em ko dám mơ tưởng. Ai bước đến được nơi đó em chỉ dám nhìn lên ngưỡng mộ. Nhưng em biết, dù có chia sẻ cho mọi người đọc hay giấu biệt đi thì em vẫn viết. Viết cho nhân vật một kết cục tốt đẹp, để bản thân vui vẻ là đủ rồi.
 

Hoa Lưỡng Sinh

Đạo Tổ Nhân Cảnh
Moderator
*Thiên Tôn*
Thê Tử của Cún Con Xa Nhà
Bạn có còn nhớ lần đầu tiên mình cầm bút lên và quyết định sáng tác không?

Bạn có còn nhớ bài thơ/truyện ngắn/truyện dài đầu tiên mình viết là khi bạn bao nhiêu tuổi không?

Bạn có còn nhớ tên tác phẩm đầu tiên của mình không?

Chúng mình cùng chia sẻ nhé!

_______________

Mình còn nhớ, ngày mình còn bé tí, tức là lớp 1, lớp 2 gì đó, mình đã viết ra những bài thơ đầu tiên trên cuốn sổ mà bố cho. Một cuốn sổ hồi ấy cũng quý lắm, có khi công tác cả năm, cuối năm mới được cơ quan tặng cho một cuốn sổ. Cuốn sổ ấy có bìa cứng in ảnh hoa hồng màu đỏ, thế nên bài thơ mình viết là về cây hoa hồng. Gọi là thơ, nhưng chỉ là nét chữ ngây ngô của trẻ con mới thành hàng thành lối, nào đã thành vần điệu gì. Nhưng bố mình trân trọng nó, cất trong tủ cho đến mãi sau này, giấy mục, ố vàng, không giữ nổi nữa.

Mình học văn không giỏi. Các bài văn lúc nào cũng bị cô giáo phê là rườm rà, tối nghĩa, lan man. Cũng chẳng sao. Đôi khi học văn giỏi không quyết định được bạn có năng khiếu sáng tác không.

Bẵng đi vài năm, cũng phải 5, 6 năm gì đó. Lên lớp 7, mình chơi thân với một nhóm bạn, trong đó có một cô bạn thích sáng tác. Và thế là ước mơ sáng tác của mình lại bùng cháy. Viết để thỏa mãn trí tưởng tượng thôi. Vui mà. Độc giả đầu tiên chính là lũ bạn trong lớp. Thế mà chúng nó say mê.

Hồi ấy sáng tác trên vở. Viết hết hơn chục quyển vở, chi chít chữ, toàn truyện dài. Đến giờ, mình chẳng còn giữ được cuốn vở nào trong số đó, nhưng ý tưởng và nội dung của những tập truyện ấy đến giờ vẫn nguyên vẹn trong mình. Chỉ là trưởng thành quá, lại không thể viết ra được chất văn ngây thơ dành cho tuổi học trò nữa. Đành ấp ủ nó trong tim.

Lên đại học, bắt đầu biết đến máy tính, đến mạng internet, mình sáng tác trên diễn đàn (hồi ấy hòa hoahoctro.com), rồi blog yahoo. Máy tính cứ bảy ngày thì ba ngày chập, bản thảo mất liên tục. Hồi ấy ngốc, chẳng biết gì, mất file là cam chịu chứ chẳng biết cách mò lấy lại file. Cũng nhờ cơ duyên mà mới xuất bản sách, rồi bước dần lên con đường chuyên nghiệp...

Sáng tác là một con đường đòi hỏi sự kiên trì, nhẫn nại, sáng tạo và cả may mắn, thiếu một thứ cũng khó mà đi đường dài được. Ước mơ luôn đẹp, nhưng nó sẽ còn đẹp hơn, nếu chúng ta biến nó thành sự thật.

Box sáng tác được lập ra từ những ngày đầu tiên ấy, là để cổ vũ, tiếp lửa, cũng là một nơi để các bạn có thể tìm được cơ duyên của mình. Như mình đã từng.

Vì thế, đừng từ bỏ nhé! :)

__________

Mời các bạn tác giả vào cùng tiếp lửa cho nhau nào!
Hôm qua muội đọc truyện của tỷ, ngồi khóc ngây. Muội thật ngưỡng mộ tỷ 🤗
 

Hân Như

Phàm Nhân
Ngọc
20,91
Tu vi
0,00
Hôm qua muội đọc truyện của tỷ, ngồi khóc ngây. Muội thật ngưỡng mộ tỷ 🤗

Cuốn nào á? :))

Thực ra, viết truyện là một hành trình rất hên xui. Có khi đang viết hừng hực, tự nhiên hứng bay biến. Kể cả có dàn ý, nó vẫn không ra được chữ. "Lavender" mà tỷ đang viết là một ví dụ điển hình. Drop mấy năm rồi, giờ mới lại viết được trở lại đây này. :D
 

Hoa Lưỡng Sinh

Đạo Tổ Nhân Cảnh
Moderator
*Thiên Tôn*
Thê Tử của Cún Con Xa Nhà
Cuốn nào á? :))

Thực ra, viết truyện là một hành trình rất hên xui. Có khi đang viết hừng hực, tự nhiên hứng bay biến. Kể cả có dàn ý, nó vẫn không ra được chữ. "Lavender" mà tỷ đang viết là một ví dụ điển hình. Drop mấy năm rồi, giờ mới lại viết được trở lại đây này. :D
Bộ chỉ có thể là yêu á. Đau lòng quá, huhum
 

Hoa Lưỡng Sinh

Đạo Tổ Nhân Cảnh
Moderator
*Thiên Tôn*
Thê Tử của Cún Con Xa Nhà
Bộ đó viết cái hồi còn mộng mer lắm. Về sau đỡ rồi. Giờ lại thích viết mộng mer tiếp. Đời đủ nhiều drama rồi, mình viết gì dễ thương tẹo cho mọi người còn yêu. :kngbp4n:
Hồi đó mộng mơ mà tỷ còn hack cảm xúc như vậy, giờ tỷ nâng lv rồi, hack bay cái não của muội quá 😱
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top