[Sáng Tác] Nơi tiếp nhận bản nháp và sơ duyệt cấp nick reader Sáng tác

Hoa Lưỡng Sinh

Đạo Tổ Nhân Cảnh
Moderator
*Thiên Tôn*
Thê Tử của Cún Con Xa Nhà
mình gửi bài để xin nick reader ạ.
Tên: Luyện Ngục Trùng Sinh
Tác Giả: Tích Lịch Thượng Thiên
[
Thiên thấy mình tỉnh dậy trong một căn phòng trắng xóa, trước mặt hắn là một quang cầu khổng lồ. Chưa kịp định hình xem đây là đâu, thì một giọng nói phát ra từ quang cầu đang lơ lửng trên không trung:

- Xin chào Thiên, có lẽ bạn đang bối rối, bàng hoàng và ngơ ngác khi thấy mình đang đứng ở đây. Để tôi giải thích một chút cho cậu, đây là luyện ngục - nơi nằm giữa thiên đàng và địa ngục. Linh hồn con người sau khi chết sẽ được đưa đến đây để được phán xét xem sẽ được đến thiên đàng hay xuống địa ngục.

- Khoan đã, vậy là tôi đã chết rồi ư. Không thể thế được! Tôi nhớ rõ ràng là đã tránh được chiếc ô tô đang lao đến rồi mà.

- Đúng là cậu đã tránh được chiếc ô tô đó, nhưng cậu lại tránh trúng vào cái lọ hoa đang rơi từ tầng ba xuống- Quang cầu trả lời, kèm theo một đoạn video chiếu cho Thiên xem cảnh một cô gái ở ban công do giật mình mà quơ tay; sau đó là đến cảnh hắn nằm thẳng cẳng cạnh bên một chậu hoa vỡ đôi.

- wtf, ***. Đúng tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. Mà cái kia có phải lọ hoa đâu , chậu cây cảnh thì có, có khi nhét cả hòn non bộ vào trong đấy còn vừa. Ai mà chơi ác đến vậy, mang cả chậu hoa to bằng cái bồn tắm lên ban công tầng ba để trồng rau? – Thiên vừa trân trối nhìn cảnh thân xác mình đang nằm dang hai chân hai tay hình chữ “đại” ra vừa nghĩ thầm trong đầu.

Mất một lúc Thiên mới trấn tĩnh lại những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu để cất tiếng hỏi quang cầu đang trôi lơ lửng trước mặt:

- Vậy là tôi chết rồi sao, tôi sẽ lên thiên đường hay địa ngục vậy. Liệu tôi có được đầu thai không? Mà có thể đầu thai thì có thể ưu ái cho tôi đầu thai vào kiếp nào kha khá như kiểu con của tổng thống hay tỉ phú không? Trước giờ mấy việc xấu của tôi chỉ là trêu chó, trộm xoài hay là ném gạch vào nhà hàng xóm thôi. Chứ tuyệt đối không làm mấy chuyện thương thiên hại lý như là cấu kết gian dương đại đạo, buôn lậu vũ khí, đẩy bà già xuống biển, cưỡng râm một..

- Stop, stop!Thật ra là cậu chưa chết. Cậu chỉ sống thực vật thôi, cơ thể cậu đang nằm thoi thóp trong bệnh viện kia kìa. Vì từ trước đến nay, trường hợp đứng giữa ranh giới sống- chết của cậu cũng có khá nhiều người mắc phải. Nên luyện ngục mới tạo ra những căn phòng này, để thử thách xem họ có đáng sống hay không. Chỉ cần hoàn thành được thử thách, thì linh hồn của cậu sẽ được trở về với thân xác. Và giờ, một câu hỏi rất xưa cũ: Liệu cậu có đồng ý với thử thách này không?

- Đồng ý cả hai luôn, giờ thử thách của tôi là gì vậy.

- Nếu cậu đã đồng ý với thử thách rồi thì tôi xin phổ biến luật chơi. Ở mỗi màn, cậu sẽ được đưa vào những cậu chuyện khác nhau ở những thế giới khác nhau. Nếu may mắn qua được màn cậu sẽ được cộng điểm thưởng tương ứng với độ khó cùng biểu hiện trong ván. Chỉ cần đủ 1000 điểm là đủ để đưa linh hồn của cậu về với nhân gian. Sẽ có phần thưởng khi qua màn giúp cậu dễ dàng hơn trong những ván sau, những ván game từ khó trở lên sẽ có những phần thưởng ẩn.

Thiên thầm nghĩ trong đầu, cái này không phải là “vô hạn khủng bố” hay sao, không ngờ có ngày mình lại bước chân vào vô hạn lưu. Ừm để xem nào, có lẽ mình nên chọn một vài kỹ năng từ bên X-men, như kiểu là điều khiển từ trường hay giông bão gì đó, việc có kỹ năng hộ thân sẽ hữu ích hơn nhiều so với vật phẩm. Mà không biết đồ đạc trong shop luyện ngục có đắt không nữa, mà sau này trở về nhân gian thì những năng lực và đồ vật có biến mất hay được giữ nguyên nhỉ… Trong lúc Thiên đang mải mê nghĩ ngợi trong đầu, thì quang cầu cất tiếng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của Thiên:

- Xin mời bạn chọn độ khó cho màn chơi đầu tiên này: Luyện ngục, cực khó, khó, thường, dễ, cực dễ. Lưu ý, nếu bạn chết trong trò chơi thì ngay lập tức bạn sẽ bị phán định là thua cuộc, đồng nghĩa với việc kết thúc thử thách và cũng có nghĩa là bạn sẽ không còn cơ hội trở về cuộc sống cũ nữa.

Thiên nhíu mày nhìn những quả cầu tương ứng với những độ khó khác nhau đang trôi nổi trước mặt mình. Trong lòng hắn thầm tính toán, nếu chọn độ khó cực dễ có khi phần thưởng chẳng được bao nhiêu. Mà lần sau không biết có được tự chọn độ khó hay là hệ thống chọn cho, nếu mà lần sau phải vào mức độ cực khó mà lại không có bản lĩnh phòng thân thì coi như xong. Nhưng với khả năng bằng không như mình chọn độ khó luyện ngục hay cực khó ngay lúc này có khi sẽ chết ngay trong vòng gửi xe. Theo như quang cầu nói, độ khó từ khó trở lên sẽ có phần thưởng ẩn. Nếu mà có quà may mắn mình sẽ tăng lực chiến lên một phạm vi lớn ngay khi mới chỉ qua màn một, lựa chọn này có vẻ như khá là khả quan. Nghĩ là làm, Thiên ngay lập tức đặt tay lên quả cầu màu trắng có chữ “Cực dễ”. Ngay lập tức giọng nói từ quang cầu vang lên:

- Ok, bạn đã chọn cho mình “cực dễ”- độ khó chỉ dành cho những con gà tân thủ. Chúc con gà may mắn ở màn chơi đầu tiên. Bắt đầu truyền tống sau 5,4, 3, 2, 1....
]

Thiên thấy mình tỉnh dậy trong một căn phòng trắng xóa, trước mặt hắn là một quang cầu khổng lồ. Chưa kịp định hình xem đây là đâu, thì một giọng nói phát ra từ quang cầu đang lơ lửng trên không trung:

- Xin chào Thiên, có lẽ bạn đang bối rối, bàng hoàng và ngơ ngác khi thấy mình đang đứng ở đây. Để tôi giải thích một chút cho cậu, đây là luyện ngục - nơi nằm giữa thiên đàng và địa ngục. Linh hồn con người sau khi chết sẽ được đưa đến đây để được phán xét xem sẽ được đến thiên đàng hay xuống địa ngục.

- Khoan đã, vậy là tôi đã chết rồi ư. Không thể thế được! Tôi nhớ rõ ràng là đã tránh được chiếc ô tô đang lao đến rồi mà.

- Đúng là cậu đã tránh được chiếc ô tô đó, nhưng cậu lại tránh trúng vào cái lọ hoa đang rơi từ tầng ba xuống- Quang cầu trả lời, kèm theo một đoạn video chiếu cho Thiên xem cảnh một cô gái ở ban công do giật mình mà quơ tay; sau đó là đến cảnh hắn nằm thẳng cẳng cạnh bên một chậu hoa vỡ đôi.

- wtf (chữ w đầu câu nên viết hoa nhé), ***. Đúng tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. Mà cái kia có phải lọ hoa đâu , chậu (dấu phẩy viết sát vào chữ phía trước) cây cảnh thì có, có khi nhét cả hòn non bộ vào trong đấy còn vừa. Ai mà chơi ác đến vậy, mang cả chậu hoa to bằng cái bồn tắm lên ban công tầng ba để trồng rau? – Thiên vừa trân trối nhìn cảnh thân xác mình đang nằm dang hai chân hai tay hình chữ “đại” (nên chú thích chữ đại tiếng tàu luôn, để chữ đại viết Việt nằm kiểu gì :d6m3l1y:) ra vừa nghĩ thầm trong đầu.

Mất một lúc Thiên mới trấn tĩnh lại những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu để cất tiếng hỏi quang cầu đang trôi lơ lửng trước mặt:

- Vậy là tôi chết rồi sao, tôi sẽ lên thiên đường hay địa ngục vậy. Liệu tôi có được đầu thai không? Mà có thể đầu thai thì có thể ưu ái cho tôi đầu thai vào kiếp nào kha khá như kiểu con của tổng thống hay tỉ phú không? Trước giờ mấy việc xấu của tôi chỉ là trêu chó, trộm xoài hay là ném gạch vào nhà hàng xóm thôi. Chứ tuyệt đối không làm mấy chuyện thương thiên hại lý như là cấu kết gian dương đại đạo, buôn lậu vũ khí, đẩy bà già xuống biển, cưỡng râm một..

- Stop, stop!Thật ra là cậu chưa chết. Cậu chỉ sống thực vật thôi, cơ thể cậu đang nằm thoi thóp trong bệnh viện kia kìa. Vì từ trước đến nay, trường hợp đứng giữa ranh giới sống- chết của cậu cũng có khá nhiều người mắc phải. Nên luyện ngục mới tạo ra những căn phòng này, để thử thách xem họ có đáng sống hay không. Chỉ cần hoàn thành được thử thách, thì linh hồn của cậu sẽ được trở về với thân xác. Và giờ, một câu hỏi rất xưa cũ: Liệu cậu có đồng ý với thử thách này không?

- Đồng ý cả hai luôn, giờ thử thách của tôi là gì vậy.

- Nếu cậu đã đồng ý với thử thách rồi thì tôi xin phổ biến luật chơi. Ở mỗi màn, cậu sẽ được đưa vào những cậu (câu) chuyện khác nhau ở những thế giới khác nhau. Nếu may mắn qua được màn cậu sẽ được cộng điểm thưởng tương ứng với độ khó cùng biểu hiện trong ván. Chỉ cần đủ 1000 điểm là đủ để đưa linh hồn của cậu về với nhân gian. Sẽ có phần thưởng khi qua màn giúp cậu dễ dàng hơn trong những ván sau, những ván game từ khó trở lên sẽ có những phần thưởng ẩn.

Thiên thầm nghĩ trong đầu, cái này không phải là “vô hạn khủng bố” hay sao, không ngờ có ngày mình lại bước chân vào vô hạn lưu. Ừm để xem nào, có lẽ mình nên chọn một vài kỹ năng từ bên X-men, như kiểu là điều khiển từ trường hay giông bão gì đó, việc có kỹ năng hộ thân sẽ hữu ích hơn nhiều so với vật phẩm. Mà không biết đồ đạc trong shop luyện ngục có đắt không nữa, mà sau này trở về nhân gian thì những năng lực và đồ vật có biến mất hay được giữ nguyên nhỉ… Trong lúc Thiên đang mải mê nghĩ ngợi trong đầu, thì quang cầu cất tiếng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của Thiên:

- Xin mời bạn chọn độ khó cho màn chơi đầu tiên này: Luyện ngục, cực khó, khó, thường, dễ, cực dễ. Lưu ý, nếu bạn chết trong trò chơi thì ngay lập tức bạn sẽ bị phán định là thua cuộc, đồng nghĩa với việc kết thúc thử thách và cũng có nghĩa là bạn sẽ không còn cơ hội trở về cuộc sống cũ nữa.

Thiên nhíu mày nhìn những quả cầu tương ứng với những độ khó khác nhau đang trôi nổi trước mặt mình. Trong lòng hắn thầm tính toán, nếu chọn độ khó cực dễ có khi phần thưởng chẳng được bao nhiêu. Mà lần sau không biết có được tự chọn độ khó hay là hệ thống chọn cho, nếu mà lần sau phải vào mức độ cực khó mà lại không có bản lĩnh phòng thân thì coi như xong. Nhưng với khả năng bằng không như mình chọn độ khó luyện ngục hay cực khó ngay lúc này có khi sẽ chết ngay trong vòng gửi xe. Theo như quang cầu nói, độ khó từ khó trở lên sẽ có phần thưởng ẩn. Nếu mà có quà may mắn mình sẽ tăng lực chiến lên một phạm vi lớn ngay khi mới chỉ qua màn một, lựa chọn này có vẻ như khá là khả quan. Nghĩ là làm, Thiên ngay lập tức đặt tay lên quả cầu màu trắng có chữ “Cực dễ”. Ngay lập tức giọng nói từ quang cầu vang lên:

- Ok, bạn đã chọn cho mình “cực dễ”- độ khó chỉ dành cho những con gà tân thủ. Chúc con gà may mắn ở màn chơi đầu tiên. Bắt đầu truyền tống sau 5,4, 3, 2, 1....
 
Thiên thấy mình tỉnh dậy trong một căn phòng trắng xóa, trước mặt hắn là một quang cầu khổng lồ. Chưa kịp định hình xem đây là đâu, thì một giọng nói phát ra từ quang cầu đang lơ lửng trên không trung:

- Xin chào Thiên, có lẽ bạn đang bối rối, bàng hoàng và ngơ ngác khi thấy mình đang đứng ở đây. Để tôi giải thích một chút cho cậu, đây là luyện ngục - nơi nằm giữa thiên đàng và địa ngục. Linh hồn con người sau khi chết sẽ được đưa đến đây để được phán xét xem sẽ được đến thiên đàng hay xuống địa ngục.

- Khoan đã, vậy là tôi đã chết rồi ư. Không thể thế được! Tôi nhớ rõ ràng là đã tránh được chiếc ô tô đang lao đến rồi mà.

- Đúng là cậu đã tránh được chiếc ô tô đó, nhưng cậu lại tránh trúng vào cái lọ hoa đang rơi từ tầng ba xuống- Quang cầu trả lời, kèm theo một đoạn video chiếu cho Thiên xem cảnh một cô gái ở ban công do giật mình mà quơ tay; sau đó là đến cảnh hắn nằm thẳng cẳng cạnh bên một chậu hoa vỡ đôi.

- wtf (chữ w đầu câu nên viết hoa nhé), ***. Đúng tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. Mà cái kia có phải lọ hoa đâu , chậu (dấu phẩy viết sát vào chữ phía trước) cây cảnh thì có, có khi nhét cả hòn non bộ vào trong đấy còn vừa. Ai mà chơi ác đến vậy, mang cả chậu hoa to bằng cái bồn tắm lên ban công tầng ba để trồng rau? – Thiên vừa trân trối nhìn cảnh thân xác mình đang nằm dang hai chân hai tay hình chữ “đại” (nên chú thích chữ đại tiếng tàu luôn, để chữ đại viết Việt nằm kiểu gì :d6m3l1y:) ra vừa nghĩ thầm trong đầu.

Mất một lúc Thiên mới trấn tĩnh lại những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu để cất tiếng hỏi quang cầu đang trôi lơ lửng trước mặt:

- Vậy là tôi chết rồi sao, tôi sẽ lên thiên đường hay địa ngục vậy. Liệu tôi có được đầu thai không? Mà có thể đầu thai thì có thể ưu ái cho tôi đầu thai vào kiếp nào kha khá như kiểu con của tổng thống hay tỉ phú không? Trước giờ mấy việc xấu của tôi chỉ là trêu chó, trộm xoài hay là ném gạch vào nhà hàng xóm thôi. Chứ tuyệt đối không làm mấy chuyện thương thiên hại lý như là cấu kết gian dương đại đạo, buôn lậu vũ khí, đẩy bà già xuống biển, cưỡng râm một..

- Stop, stop!Thật ra là cậu chưa chết. Cậu chỉ sống thực vật thôi, cơ thể cậu đang nằm thoi thóp trong bệnh viện kia kìa. Vì từ trước đến nay, trường hợp đứng giữa ranh giới sống- chết của cậu cũng có khá nhiều người mắc phải. Nên luyện ngục mới tạo ra những căn phòng này, để thử thách xem họ có đáng sống hay không. Chỉ cần hoàn thành được thử thách, thì linh hồn của cậu sẽ được trở về với thân xác. Và giờ, một câu hỏi rất xưa cũ: Liệu cậu có đồng ý với thử thách này không?

- Đồng ý cả hai luôn, giờ thử thách của tôi là gì vậy.

- Nếu cậu đã đồng ý với thử thách rồi thì tôi xin phổ biến luật chơi. Ở mỗi màn, cậu sẽ được đưa vào những cậu (câu) chuyện khác nhau ở những thế giới khác nhau. Nếu may mắn qua được màn cậu sẽ được cộng điểm thưởng tương ứng với độ khó cùng biểu hiện trong ván. Chỉ cần đủ 1000 điểm là đủ để đưa linh hồn của cậu về với nhân gian. Sẽ có phần thưởng khi qua màn giúp cậu dễ dàng hơn trong những ván sau, những ván game từ khó trở lên sẽ có những phần thưởng ẩn.

Thiên thầm nghĩ trong đầu, cái này không phải là “vô hạn khủng bố” hay sao, không ngờ có ngày mình lại bước chân vào vô hạn lưu. Ừm để xem nào, có lẽ mình nên chọn một vài kỹ năng từ bên X-men, như kiểu là điều khiển từ trường hay giông bão gì đó, việc có kỹ năng hộ thân sẽ hữu ích hơn nhiều so với vật phẩm. Mà không biết đồ đạc trong shop luyện ngục có đắt không nữa, mà sau này trở về nhân gian thì những năng lực và đồ vật có biến mất hay được giữ nguyên nhỉ… Trong lúc Thiên đang mải mê nghĩ ngợi trong đầu, thì quang cầu cất tiếng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của Thiên:

- Xin mời bạn chọn độ khó cho màn chơi đầu tiên này: Luyện ngục, cực khó, khó, thường, dễ, cực dễ. Lưu ý, nếu bạn chết trong trò chơi thì ngay lập tức bạn sẽ bị phán định là thua cuộc, đồng nghĩa với việc kết thúc thử thách và cũng có nghĩa là bạn sẽ không còn cơ hội trở về cuộc sống cũ nữa.

Thiên nhíu mày nhìn những quả cầu tương ứng với những độ khó khác nhau đang trôi nổi trước mặt mình. Trong lòng hắn thầm tính toán, nếu chọn độ khó cực dễ có khi phần thưởng chẳng được bao nhiêu. Mà lần sau không biết có được tự chọn độ khó hay là hệ thống chọn cho, nếu mà lần sau phải vào mức độ cực khó mà lại không có bản lĩnh phòng thân thì coi như xong. Nhưng với khả năng bằng không như mình chọn độ khó luyện ngục hay cực khó ngay lúc này có khi sẽ chết ngay trong vòng gửi xe. Theo như quang cầu nói, độ khó từ khó trở lên sẽ có phần thưởng ẩn. Nếu mà có quà may mắn mình sẽ tăng lực chiến lên một phạm vi lớn ngay khi mới chỉ qua màn một, lựa chọn này có vẻ như khá là khả quan. Nghĩ là làm, Thiên ngay lập tức đặt tay lên quả cầu màu trắng có chữ “Cực dễ”. Ngay lập tức giọng nói từ quang cầu vang lên:

- Ok, bạn đã chọn cho mình “cực dễ”- độ khó chỉ dành cho những con gà tân thủ. Chúc con gà may mắn ở màn chơi đầu tiên. Bắt đầu truyền tống sau 5,4, 3, 2, 1....
Cám ơn tỷ đã duyệt nick cho đệ. Mấy lỗi này để đệ sửa lại.
 

Học Giả Lang Thang

Kim Đan Sơ Kỳ
Moderator
Ngọc
6.083,65
Tu vi
158,00
Mình cũng gửi bài để xin nick Reader @Hoa Lưỡng Sinh
Tựa truyện: Ảo Mộng Sư
Tác Giả: Học Giả Lang Thang - Vương Tiểu Nhàn

Đôi lời giới thiệu:
Chỉ là một người bình thường trong số những người bình thường
Chỉ là một người được chọn trong muôn vàn người được chọn
“Mỗi người đều có chí hướng, mục tiêu riêng, các ngươi lấy quyền gì ngăn cản ta?”
Đây là mơ hay là thật? Nếu là thật thì sao lại như mơ, nếu là mơ thì sao lại thật thế này?
Nếu ác mộng của mọi người là hiện thực
Vậy thì ta sẽ còn hơn cả ác mộng​
Hắn tỉnh dậy trong trạng thái mơ mơ màng màng, trước mắt mờ đục vì đang trong tình trạng choáng váng

“Đ... Đây là đâu?”

Khi dần lấy lại được thị giác, hắn phát hiện mình đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ, một khu rừng với những hàng cây cao, gần như ánh mặt trời không thể chiếu lọt qua tán cây, hắn ngơ ngác

“Chỗ này là chỗ quái nào thế này?”

Khi hắn còn đang ngây người chưa hiểu chuyện gì thì bỗng thấy đau nhói trên vai

“Hự...”

Rên lên một tiếng trầm đục, hắn chúi người xuống theo đà bị đẩy tới, sau vai truyền đến một cảm giác đau đớn, không cần đưa tay ra phía sau hắn cũng có cảm giác vai mình đã chảy máu do bị đâm vào, cơn đau khiến hắn choàng tỉnh sau cơn hoảng hốt

*Bịch*

Dù bị té đập mặt xuống đất, hắn vẫn cố nén cơn đau để nhanh chóng nghiêng người bật dậy, đồng thời xoay người ra phía sau để quan sát tình huống. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn thấy thứ tấn công mình làm hắn hoảng hồn

/Go... Goblin???/

Đứng trước mặt hắn lúc này là ba sinh vật có nước da xanh mét, đầu hói, tai nhọn đầy lông với chiếc mũi dài và khoằm xuống, thấp lùn, với gương mặt nhìn kiểu gì cũng thấy sự nham hiểm và đê tiện, chúng đang mặc một bộ đồ trông có vẻ như là áo giáp, dù là khiếu thẩm mỹ thời trang của lũ sinh vật này hình như có vấn đề, với giáp mỏng che ngực, găng tay mỗi bên mỗi chiếc, giày thì chân có chân không, điều đáng quan tâm là trên tay hai trong số ba tên đang lăm lăm một con dao ngắn, tên đi đầu còn mang theo một cái khiên nhỏ đã bị nứt mẻ, khỏi cần đoán hắn cũng biết con dao của tên đi đầu têu đang cắm vào vai hắn. Bộ ba này đang nhe hàm răng lởm chởm vàng ởn như cười nhạo sinh vật đáng thương trước mặt, trong khi đôi mắt ti hí của chúng nhìn hắn chằm chằm, trông lũ sinh vật này chẳng khác nào lũ quái Goblin trong các game MMORPG mà hắn từng thấy

/Không lẽ mình... xuyên không, isekai???/

Hắn không hẳn là một con nghiện game, nhưng có câu ngạn ngữ là “Chưa ăn thịt heo cũng thấy heo chạy” mà, huống chi hắn từng nếm cái “thịt heo” này rồi, không nhiều thì cũng ít. Mặt khác, hắn lại là một tên gần như là mọt sách, đặc biệt là tiểu thuyết, thể loại hắn thích nhất là xuyên không vào thế giới khác, mang trong người hệ thống quầng sáng nhân vật chính không gì không làm được. Đè nén cơn khiếp đảm ban đầu bằng trạng thái phấn khích, phải chăng hắn cũng được chọn làm nhân vật chính với hệ thống người chơi cực kì bá đạo? À ha, thời tới cản không kịp...

“Hệ thống, túi đồ, mau xuất hiện!!!!!!!”

Bắt chước các nhân vật trong tiểu thuyết, hắn lấy hơi thật sâu, mở rộng hai chân, đưa tay làm ra một động tác thật ngầu, kêu lên thật to...

“...”

Lũ Goblin đột nhiên thấy hắn kêu lên làm cho hoảng hồn. Động tác này, thái độ tự tin này, trong trí não đơn giản của chúng có vẻ như con mồi trước mặt đang đọc một câu thần chú gì đó rất đáng sợ, hai tên cầm dao co rụt người lại đứng phía sau tên cầm khiên, đưa dao găm lên ngang ngực thu về thế phòng thủ. Thế nhưng trái với sự mong đợi của hắn, và sự cảnh giác của lũ Goblin, chẳng có gì xảy ra, không có hệ thống phản hồi, không có cầu lửa hay sấm sét gì bắn ra, chỉ có một gã nhân loại đứng đó với t.ư thế kì quái cùng ba con Goblin ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì

“...Hệ thống, trả lời ta đi chứ?”

Hắn bắt đầu cảm thấy hoang đường, hệ thống người chơi bá đạo đâu? Các loại kỹ năng hủy diệt thiên địa đâu? Đùa à? Thằng nào tác giả vậy? Trong đầu hắn chợt nghĩ đến các bộ tiểu thuyết mà nhân vật chính là sản phẩm của một cây bút nào đó, nếu vậy thì tác giả của hắn là ai? Chơi nhau à?

Đang nguyền rủa tổ tông mười tám, à không, mười chín đời của người tạo ra hắn, ít nhất hắn cho là vậy, ánh mắt hắn bỗng dưng co rụt khi thấy ba con Goblin bắt đầu hành động, sau cơn thất thần do hắn mang đến, chúng di chuyển từ từ theo đội hình bao vây con mồi lại

“Mụ bà nó chứ, chúng mày tưởng dễ nhai tao à?”

Hắn chuẩn bị liều mạng thì cảm giác cơn đau chỗ vai truyền tới, hắn chợt nhớ tình huống hiện tại của mình, cơn sợ hãi vừa tan biến ngắn ngủi do tưởng tượng hiệu ứng nhân vật chính lúc nãy lại ập tới, hắn không muốn chết, hắn sợ chết, nhưng hắn có thể làm gì khi bản thân chưa từng chiến đấu? Hắn là một nhân vật sống trong thời bình điển hình, đời hắn chỉ trải qua chu kỳ của một con người hết sức bình thường, thậm chí còn không phải một thanh niên có cơ bắp cuồn cuộn, cơ bụng sáu múi cứng như mai rùa trong tạp chí. Điều duy nhất hắn tự hào là trí nhớ siêu việt nhìn một nhớ hai của mình, nhưng nó có ích gì trong tình huống này? Thậm chí cái tự hào đó của hắn còn không được xếp hạng tài năng nữa...

Phải chăng đây là kết thúc? Chết một cách lãng xẹt, vừa xuyên không thậm chí còn chưa được gặp ai khác ngoài ba con Goblin này... Trong lúc hắn đang thất vọng vì đời không như truyện của mình thì lũ Goblin đã hoàn thành việc bao vây, trong đầu chúng lúc này đang tưởng tượng sẽ ăn phần nào trước, nụ cười khoái trá của chúng càng làm chúng trông đê tiện.

/Không... không thể chết thế này, chưa kể đến việc lỡ có con Goblin nào biến thái không quản việc nam hay nữ thì.../

Tưởng tượng đến cảnh sống không bằng chết khiến hắn một lần nữa lấy lại can đảm, con người là vậy, khi nỗi sợ cái chết lên đến đỉnh điểm thì sẽ khiến họ bộc phát tài năng không ngờ tới. Trong một số tiểu thuyết còn đề cập đến việc mở khóa gene, cơ nhân toả các thứ, đối mặt với một số tình huống sẽ làm con người kích phát đoạn gene ẩn khiến họ mạnh mẽ hơn bình thường, nhưng sau đó họ sẽ chết do cơ thể không thể gánh chịu nổi sức mạnh vốn không thuộc về nhân loại đó. Tình huống của hắn lúc này chính là như thế, nhanh chóng lấy lại tinh thần, hắn nhìn ba con quái đang lăm le vũ khí trên tay, trong đầu hắn lúc này đang vẽ ra một kế hoạch, khi ba con lao lên, hắn sẽ chọn một con làm mục tiêu, dù sao thì chủ động sẽ dễ tránh né việc tấn công của đối phương, sau đó hắn sẽ cướp lấy vũ khí của con Goblin đó, giết nó, lúc đó chỉ cần giải quyết hai con còn lại sẽ dễ dàng hơn. Nghĩ là làm, hắn xác định sẽ tấn công con ở giữa, vì vũ khí của nó đang ở trên vai hắn, việc suy nghĩ chỉ diễn ra chớp nhoáng, hắn ngay lập tức lao tới con Goblin đứng giữa với tinh thần lấy thế chủ động

*Phập*

Lại một lần nữa đời không như mơ, lũ Goblin không lao lên tấn công như hắn dự tính, mà một trong hai con đứng hai bên lại phóng con dao vào chân hắn, khả năng chính xác và trí tuệ của chúng hơn xa những gì thể hiện trong game

“...”

Vậy là hết, hắn đau đớn nhận ra một điều, không phải cái gì cũng giống tưởng tượng, ánh mắt hắn dần tối lại khi ba con Goblin xiết vòng vây lại từ từ...
 

Thiên Vy

Phàm Nhân
Moderator
Tác Giả Tập Sự
Ngọc
4,59
Tu vi
0,01
Mình cũng gửi bài để xin nick Reader
Tựa truyện: Ảo Mộng Sư
Tác Giả: Học Giả Lang Thang - Vương Tiểu Nhàn

Đôi lời giới thiệu:
Chỉ là một người bình thường trong số những người bình thường
Chỉ là một người được chọn trong muôn vàn người được chọn
“Mỗi người đều có chí hướng, mục tiêu riêng, các ngươi lấy quyền gì ngăn cản ta?”
Đây là mơ hay là thật? Nếu là thật thì sao lại như mơ, nếu là mơ thì sao lại thật thế này?
Nếu ác mộng của mọi người là hiện thực
Vậy thì ta sẽ còn hơn cả ác mộng​
Hắn tỉnh dậy trong trạng thái mơ mơ màng màng, trước mắt mờ đục vì đang trong tình trạng choáng váng

“Đ... Đây là đâu?”

Khi dần lấy lại được thị giác, hắn phát hiện mình đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ, một khu rừng với những hàng cây cao, gần như ánh mặt trời không thể chiếu lọt qua tán cây, hắn ngơ ngác

“Chỗ này là chỗ quái nào thế này?”

Khi hắn còn đang ngây người chưa hiểu chuyện gì thì bỗng thấy đau nhói trên vai

“Hự...”

Rên lên một tiếng trầm đục, hắn chúi người xuống theo đà bị đẩy tới, sau vai truyền đến một cảm giác đau đớn, không cần đưa tay ra phía sau hắn cũng có cảm giác vai mình đã chảy máu do bị đâm vào, cơn đau khiến hắn choàng tỉnh sau cơn hoảng hốt

*Bịch*

Dù bị té đập mặt xuống đất, hắn vẫn cố nén cơn đau để nhanh chóng nghiêng người bật dậy, đồng thời xoay người ra phía sau để quan sát tình huống. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn thấy thứ tấn công mình làm hắn hoảng hồn

/Go... Goblin???/

Đứng trước mặt hắn lúc này là ba sinh vật có nước da xanh mét, đầu hói, tai nhọn đầy lông với chiếc mũi dài và khoằm xuống, thấp lùn, với gương mặt nhìn kiểu gì cũng thấy sự nham hiểm và đê tiện, chúng đang mặc một bộ đồ trông có vẻ như là áo giáp, dù là khiếu thẩm mỹ thời trang của lũ sinh vật này hình như có vấn đề, với giáp mỏng che ngực, găng tay mỗi bên mỗi chiếc, giày thì chân có chân không, điều đáng quan tâm là trên tay hai trong số ba tên đang lăm lăm một con dao ngắn, tên đi đầu còn mang theo một cái khiên nhỏ đã bị nứt mẻ, khỏi cần đoán hắn cũng biết con dao của tên đi đầu têu đang cắm vào vai hắn. Bộ ba này đang nhe hàm răng lởm chởm vàng ởn như cười nhạo sinh vật đáng thương trước mặt, trong khi đôi mắt ti hí của chúng nhìn hắn chằm chằm, trông lũ sinh vật này chẳng khác nào lũ quái Goblin trong các game MMORPG mà hắn từng thấy

/Không lẽ mình... xuyên không, isekai???/

Hắn không hẳn là một con nghiện game, nhưng có câu ngạn ngữ là “Chưa ăn thịt heo cũng thấy heo chạy” mà, huống chi hắn từng nếm cái “thịt heo” này rồi, không nhiều thì cũng ít. Mặt khác, hắn lại là một tên gần như là mọt sách, đặc biệt là tiểu thuyết, thể loại hắn thích nhất là xuyên không vào thế giới khác, mang trong người hệ thống quầng sáng nhân vật chính không gì không làm được. Đè nén cơn khiếp đảm ban đầu bằng trạng thái phấn khích, phải chăng hắn cũng được chọn làm nhân vật chính với hệ thống người chơi cực kì bá đạo? À ha, thời tới cản không kịp...

“Hệ thống, túi đồ, mau xuất hiện!!!!!!!”

Bắt chước các nhân vật trong tiểu thuyết, hắn lấy hơi thật sâu, mở rộng hai chân, đưa tay làm ra một động tác thật ngầu, kêu lên thật to...

“...”

Lũ Goblin đột nhiên thấy hắn kêu lên làm cho hoảng hồn. Động tác này, thái độ tự tin này, trong trí não đơn giản của chúng có vẻ như con mồi trước mặt đang đọc một câu thần chú gì đó rất đáng sợ, hai tên cầm dao co rụt người lại đứng phía sau tên cầm khiên, đưa dao găm lên ngang ngực thu về thế phòng thủ. Thế nhưng trái với sự mong đợi của hắn, và sự cảnh giác của lũ Goblin, chẳng có gì xảy ra, không có hệ thống phản hồi, không có cầu lửa hay sấm sét gì bắn ra, chỉ có một gã nhân loại đứng đó với t.ư thế kì quái cùng ba con Goblin ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì

“...Hệ thống, trả lời ta đi chứ?”

Hắn bắt đầu cảm thấy hoang đường, hệ thống người chơi bá đạo đâu? Các loại kỹ năng hủy diệt thiên địa đâu? Đùa à? Thằng nào tác giả vậy? Trong đầu hắn chợt nghĩ đến các bộ tiểu thuyết mà nhân vật chính là sản phẩm của một cây bút nào đó, nếu vậy thì tác giả của hắn là ai? Chơi nhau à?

Đang nguyền rủa tổ tông mười tám, à không, mười chín đời của người tạo ra hắn, ít nhất hắn cho là vậy, ánh mắt hắn bỗng dưng co rụt khi thấy ba con Goblin bắt đầu hành động, sau cơn thất thần do hắn mang đến, chúng di chuyển từ từ theo đội hình bao vây con mồi lại

“Mụ bà nó chứ, chúng mày tưởng dễ nhai tao à?”

Hắn chuẩn bị liều mạng thì cảm giác cơn đau chỗ vai truyền tới, hắn chợt nhớ tình huống hiện tại của mình, cơn sợ hãi vừa tan biến ngắn ngủi do tưởng tượng hiệu ứng nhân vật chính lúc nãy lại ập tới, hắn không muốn chết, hắn sợ chết, nhưng hắn có thể làm gì khi bản thân chưa từng chiến đấu? Hắn là một nhân vật sống trong thời bình điển hình, đời hắn chỉ trải qua chu kỳ của một con người hết sức bình thường, thậm chí còn không phải một thanh niên có cơ bắp cuồn cuộn, cơ bụng sáu múi cứng như mai rùa trong tạp chí. Điều duy nhất hắn tự hào là trí nhớ siêu việt nhìn một nhớ hai của mình, nhưng nó có ích gì trong tình huống này? Thậm chí cái tự hào đó của hắn còn không được xếp hạng tài năng nữa...

Phải chăng đây là kết thúc? Chết một cách lãng xẹt, vừa xuyên không thậm chí còn chưa được gặp ai khác ngoài ba con Goblin này... Trong lúc hắn đang thất vọng vì đời không như truyện của mình thì lũ Goblin đã hoàn thành việc bao vây, trong đầu chúng lúc này đang tưởng tượng sẽ ăn phần nào trước, nụ cười khoái trá của chúng càng làm chúng trông đê tiện.

/Không... không thể chết thế này, chưa kể đến việc lỡ có con Goblin nào biến thái không quản việc nam hay nữ thì.../

Tưởng tượng đến cảnh sống không bằng chết khiến hắn một lần nữa lấy lại can đảm, con người là vậy, khi nỗi sợ cái chết lên đến đỉnh điểm thì sẽ khiến họ bộc phát tài năng không ngờ tới. Trong một số tiểu thuyết còn đề cập đến việc mở khóa gene, cơ nhân toả các thứ, đối mặt với một số tình huống sẽ làm con người kích phát đoạn gene ẩn khiến họ mạnh mẽ hơn bình thường, nhưng sau đó họ sẽ chết do cơ thể không thể gánh chịu nổi sức mạnh vốn không thuộc về nhân loại đó. Tình huống của hắn lúc này chính là như thế, nhanh chóng lấy lại tinh thần, hắn nhìn ba con quái đang lăm le vũ khí trên tay, trong đầu hắn lúc này đang vẽ ra một kế hoạch, khi ba con lao lên, hắn sẽ chọn một con làm mục tiêu, dù sao thì chủ động sẽ dễ tránh né việc tấn công của đối phương, sau đó hắn sẽ cướp lấy vũ khí của con Goblin đó, giết nó, lúc đó chỉ cần giải quyết hai con còn lại sẽ dễ dàng hơn. Nghĩ là làm, hắn xác định sẽ tấn công con ở giữa, vì vũ khí của nó đang ở trên vai hắn, việc suy nghĩ chỉ diễn ra chớp nhoáng, hắn ngay lập tức lao tới con Goblin đứng giữa với tinh thần lấy thế chủ động

*Phập*

Lại một lần nữa đời không như mơ, lũ Goblin không lao lên tấn công như hắn dự tính, mà một trong hai con đứng hai bên lại phóng con dao vào chân hắn, khả năng chính xác và trí tuệ của chúng hơn xa những gì thể hiện trong game

“...”

Vậy là hết, hắn đau đớn nhận ra một điều, không phải cái gì cũng giống tưởng tượng, ánh mắt hắn dần tối lại khi ba con Goblin xiết vòng vây lại từ từ...
Tag mod: @Hoa Lưỡng Sinh
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top