[Sáng Tác] Nơi tiếp nhận bản nháp và sơ duyệt cấp nick reader Sáng tác

vuhoanglong

Luyện Khí Trung Kỳ
Ngọc
138,68
Tu vi
31,00
Em gửi bài ạ.
Tên truyện: Kẻ Thù.
Thể loại: Tâm lý, Trinh thám

Chương 0 nên hơi ngắn ạ :)))


Chương 0:
Trong một phòng trà ở giữa Hà Thành, có một người thanh niên đang chăm chú nhìn ban nhạc phía trên biểu diễn, dù khuôn mặt hắn như đang thưởng thức từng âm điệu của bài hát, nhưng bàn tay trái thì luôn đặt cạnh khẩu súng lục 6P13 dưới bàn. Bỗng có một ông già thấp bé đến ngồi bên cạnh hắn, ông già thầm thì:
-Mày chắc chứ Tuấn, nếu mày làm vậy thì sẽ không quay đầu lại được đâu.
Hắn im lặng, sau đó hắn đứng dậy bước ra khỏi phòng trà. Trước khi rời khỏi , hắn hỏi ông già:
-Bài hát này tên gì vậy?
Ông già trả lời: "Kẻ thù."
...
Bước đi lang thang giữa các con đường của Hà Thành, hắn lẩm bẩm một mình những câu hát không rõ ràng: "Tiếng ai oán... mãi không dứt... vang lên khi bình minh đến."
Hắn cứ ngân nga mãi những câu hát ấy, đến khi hắn bước đến trước một cửa hàng tên " Phục chế ảnh cũ Hồng Vũ", hắn mở cửa bước vào, tiếng chuông cửa vang lên, một người trung niên bước ra, vui vẻ mời hắn vào: "Chà, cậu là người khách muộn nhất hôm nay đấy, may cho cậu là mười phút nữa tôi mới đóng cửa." Người trung niên niềm nở nói tiếp: "Cậu muốn phục chế ảnh của người thân à, của bà hay của ông cậu."
Hắn lấy ra 5 bức ảnh, nhìn qua đó đều là bức ảnh chân dung của 5 người đàn ông khác nhau; trên mỗi bức ảnh đều đã lưu lại dấu vết của thời gian. Hắn đưa cho người trung niên 1 tấm ảnh rồi hỏi:
-Tấm này được không?
Người trung niên nhận lấy bức ảnh, sau vài lần nhìn kỹ bức ảnh, dường như cơ thể của người trung niên hơi run lên, ông đáp:
-Được, được chứ, cậu đợi tôi chút được không?
Hắn bình tĩnh đáp lại:
-Được chứ! À, tôi hỏi này ông chủ, ở đây có ai tên Đoàn Bằng không?
Người trung niên bước vào căn phòng bên cạnh rồi đáp:
-Tôi không biết, tôi chưa nghe người nào có tên như vậy ở đây, chắc cậu đến nhầm nơi rồi.
Hắn bước theo người trung niên rồi đáp:
-Vậy sao, chắc ông nói đúng, nếu ông không phiền thì tôi xem ông phục chế ảnh được chứ, tôi khá hứng thú với việc này đấy.
Người trung niên cố bình tĩnh đáp:
-Được, cậu cứ thoải mái.
Sau một thời gian chỉnh ảnh, bức ảnh cũng gần xong, nhìn vào ảnh, khuôn mặt của một người đàn ông nghiêm nghị, góc cạnh dần hiện rõ lên. Kì lạ thay, khi bức ảnh càng hoàn chỉnh, khuôn mặt người đàn ông trong ảnh càng được làm rõ, thì cơ thể người trung niên càng run lên. Sau khi chỉnh ảnh xong, khuôn mặt một người đàn ông hiện lên rõ ràng ,
người trung niên run rẩy đưa lại ảnh cho hắn: "Của cậu xong rồi đấy, cậu không cần trả tiền đâu, dù sao cũng muộn rồi, cậu về sớm đi." Hắn cười khẩy: "Ông đừng giả vờ nữa Đoàn Bằng à." Hắn nói tiếp: "Hình như tâm lý của ông không còn vững như ngày xưa nhỉ?". Lúc này, người trung niên không giữ được bình tĩnh nữa mà hét lên: "Mày rốt cuộc là ai, sao mày lại có ảnh của Phạm Long, mày muốn gì ở tao."
Hắn từ từ rút khẩu súng lục 6P13 ra rồi chĩa thẳng về phía người trung niên:
-Nợ máu thì phải trả bằng máu Bằng à, dù sao lão sống cũng đủ lâu rồi đấy.
Người trung niên hoảng hốt cầu xin:
-Tao xin mày, giờ tao còn có cả gia đình cần chăm sóc nữa, những lỗi lầm xưa kia tao đã hối hận lắm rồi, tao xin mày tha cho tao, tao xin mày!
Hắn không đáp lại, chỉ nhẹ nhàng siết cò súng: "Đoàng"- Tiếng súng vang lên đầy chát chúa, phát đạn bắn xuyên bụng người trung niên, máu bắn tung toé, văng lên cả bức ảnh gia đình phía sau ông ta, nhưng ông ta chưa chết ngay mà vẫn còn rên rỉ: "Thằng ngu... Mày nên biết rằng... Khi mày bắn tao thì... cũng là lúc mày không thể... quay đầu lại..."
Hắn lạnh lùng nhìn người trung niên đang quằn quại dưới đất mà rên rỉ, sau đó hắn ra phía sau căn phòng của người trung niên, lấy ra 2 can xăng rồi đổ ra khắp nhà, hắn cười mỉa: "Ông vẫn có thói quen này nhỉ, lúc nào cũng phải giữ lại mấy can xăng để thủ tiêu những thứ hết giá trị, thế mà ông bảo mình hối hận." Người trung niên hình như đã ngất đi, hắn cũng chả quan tâm, việc của hắn cũng gần xong rồi. Bước ra khỏi cửa hàng "Phục chế ảnh cũ Hồng Vũ", hắn vứt mồi lửa vào phía trong, ngọn lửa bắt đầu bùng cháy dữ dội khắp căn nhà. Không quay đầu lại, hắn nhẹ nhàng bước đi, phía sau hắn ngọn lửa như con quỷ đang nhảy múa trên nền nhạc là giọng điệu kêu gào yếu ớt đầy đau đớn của người trung niên.
@Hoa Lưỡng Sinh nhờ chị duyệt hộ ạ
 

Hoa Lưỡng Sinh

Đạo Tổ Nhân Cảnh
Moderator
*Thiên Tôn*
Thê Tử của Cún Con Xa Nhà
Khi xuống dòng bạn xuống thêm 1 dòng nữa cho nhìn đỡ rối mắt nhé.
Tất cả gạch đầu dòng, thêm 1 khoảng trắng sau nó rồi hãy viết tiếp.🤗
Em gửi bài ạ.
Tên truyện: Kẻ Thù.
Thể loại: Tâm lý, Trinh thám

Chương 0 nên hơi ngắn ạ :)))


Chương 0:
Trong một phòng trà ở giữa Hà Thành, có một người thanh niên đang chăm chú nhìn ban nhạc phía trên biểu diễn, dù khuôn mặt hắn như đang thưởng thức từng âm điệu của bài hát, nhưng bàn tay trái thì luôn đặt cạnh khẩu súng lục 6P13 dưới bàn. Bỗng có một ông già thấp bé đến ngồi bên cạnh hắn, ông già thầm thì:
-Mày chắc chứ Tuấn, nếu mày làm vậy thì sẽ không quay đầu lại được đâu.
Hắn im lặng, sau đó hắn đứng dậy bước ra khỏi phòng trà. Trước khi rời khỏi , hắn hỏi ông già:
-Bài hát này tên gì vậy?
Ông già trả lời: "Kẻ thù."
...
Bước đi lang thang giữa các con đường của Hà Thành, hắn lẩm bẩm một mình những câu hát không rõ ràng: "Tiếng ai oán... mãi không dứt... vang lên khi bình minh đến."
Hắn cứ ngân nga mãi những câu hát ấy, đến khi hắn bước đến trước một cửa hàng tên " Phục chế ảnh cũ Hồng Vũ", hắn mở cửa bước vào, tiếng chuông cửa vang lên, một người trung niên bước ra, vui vẻ mời hắn vào: "Chà, cậu là người khách muộn nhất hôm nay đấy, may cho cậu là mười phút nữa tôi mới đóng cửa." Người trung niên niềm nở nói tiếp: "Cậu muốn phục chế ảnh của người thân à, của bà hay của ông cậu."
Hắn lấy ra 5 bức ảnh, nhìn qua đó đều là bức ảnh chân dung của 5 người đàn ông khác nhau; trên mỗi bức ảnh đều đã lưu lại dấu vết của thời gian. Hắn đưa cho người trung niên 1 tấm ảnh rồi hỏi:
-Tấm này được không?
Người trung niên nhận lấy bức ảnh, sau vài lần nhìn kỹ bức ảnh, dường như cơ thể của người trung niên hơi run lên, ông đáp:
-Được, được chứ, cậu đợi tôi chút được không?
Hắn bình tĩnh đáp lại:
-Được chứ! À, tôi hỏi này ông chủ, ở đây có ai tên Đoàn Bằng không?
Người trung niên bước vào căn phòng bên cạnh rồi đáp:
-Tôi không biết, tôi chưa nghe người nào có tên như vậy ở đây, chắc cậu đến nhầm nơi rồi.
Hắn bước theo người trung niên rồi đáp:
-Vậy sao, chắc ông nói đúng, nếu ông không phiền thì tôi xem ông phục chế ảnh được chứ, tôi khá hứng thú với việc này đấy.
Người trung niên cố bình tĩnh đáp:
-Được, cậu cứ thoải mái.
Sau một thời gian chỉnh ảnh, bức ảnh cũng gần xong, nhìn vào ảnh, khuôn mặt của một người đàn ông nghiêm nghị, góc cạnh dần hiện rõ lên. Kì lạ thay, khi bức ảnh càng hoàn chỉnh, khuôn mặt người đàn ông trong ảnh càng được làm rõ, thì cơ thể người trung niên càng run lên. Sau khi chỉnh ảnh xong, khuôn mặt một người đàn ông hiện lên rõ ràng ,
người (thừa enter này, dấu phẩy sau chữ ràng viết sát vào không cần cách)
trung niên run rẩy đưa lại ảnh cho hắn: "Của cậu xong rồi đấy, cậu không cần trả tiền đâu, dù sao cũng muộn rồi, cậu về sớm đi." Hắn cười khẩy: "Ông đừng giả vờ nữa Đoàn Bằng à." Hắn nói tiếp: "Hình như tâm lý của ông không còn vững như ngày xưa nhỉ?". Lúc này, người trung niên không giữ được bình tĩnh nữa mà hét lên: "Mày rốt cuộc là ai, sao mày lại có ảnh của Phạm Long, mày muốn gì ở tao."
Hắn từ từ rút khẩu súng lục 6P13 ra rồi chĩa thẳng về phía người trung niên:
-Nợ máu thì phải trả bằng máu Bằng à, dù sao lão sống cũng đủ lâu rồi đấy.
Người trung niên hoảng hốt cầu xin:
-Tao xin mày, giờ tao còn có cả gia đình cần chăm sóc nữa, những lỗi lầm xưa kia tao đã hối hận lắm rồi, tao xin mày tha cho tao, tao xin mày!
Hắn không đáp lại, chỉ nhẹ nhàng siết cò súng: "Đoàng"- Tiếng súng vang lên đầy chát chúa, phát đạn bắn xuyên bụng người trung niên, máu bắn tung toé, văng lên cả bức ảnh gia đình phía sau ông ta, nhưng ông ta chưa chết ngay mà vẫn còn rên rỉ: "Thằng ngu... Mày nên biết rằng... Khi mày bắn tao thì... cũng là lúc mày không thể... quay đầu lại..."
Hắn lạnh lùng nhìn người trung niên đang quằn quại dưới đất mà rên rỉ, sau đó hắn ra phía sau căn phòng của người trung niên, lấy ra 2 can xăng rồi đổ ra khắp nhà, hắn cười mỉa: "Ông vẫn có thói quen này nhỉ, lúc nào cũng phải giữ lại mấy can xăng để thủ tiêu những thứ hết giá trị, thế mà ông bảo mình hối hận." Người trung niên hình như đã ngất đi, hắn cũng chả quan tâm, việc của hắn cũng gần xong rồi. Bước ra khỏi cửa hàng "Phục chế ảnh cũ Hồng Vũ", hắn vứt mồi lửa vào phía trong, ngọn lửa bắt đầu bùng cháy dữ dội khắp căn nhà. Không quay đầu lại, hắn nhẹ nhàng bước đi, phía sau hắn ngọn lửa như con quỷ đang nhảy múa trên nền nhạc là giọng điệu kêu gào yếu ớt đầy đau đớn của người trung niên.
 

Đạo Phong

*Chí Tôn*
*Thiên Tôn*
Nơi đây là một khoảng sân nho nhỏ,chính giữa có đắp núi đá, chồng đống giữa vườn để đỡ mấy cây hoa, giờ tiết đang se lạnh, cây cối mới nhú lộc non.Rẽ qua núi đá,sỏi đá dưới chân lồi lõm gồ ghề,tôi chợt đứng sững lại.Đằng nọ có đến vài gã mặc đồ đen đang giằng co vây hãm một kẻ bịt mặt kín mít, võ công người đứng đầu phe vận đồ đen có vẻ khá cao cường, thế nhưng rõ ràng hắn không phải đối thủ xứng tầm với thích khách, phe mặc đồ đen đều là những cao thủ đứng đầu cấm vệ quân, trước mắt tuy đều dính trọng thương, song vẫn chiến đấu ngoan cường. Gã thích khách kia một tay lăm lăm kiếm, tay kia khống chế thêm 1 người, người nọ chính là Hoàng Thượng. Mặc dù thích khách chỉ một tay cặp chặt cổ tay Hoàng Thượng, tay kia dùng kiếm, kiếm pháp tung ra vẫn nhanh như chớp không gì sánh kịp, mỗi đường kiếp xuất chiêu đều vạch lên thân thể phe đồ đen một vết thương chí mạng. Nhờ có ánh trăng, tôi mới nhận ra trên núi đá loang lổ những vệt máu tươi bắn tung tóe. Vào chính ngay lúc ấy, đằng xa tít văng vẳng vọng lại tiếng sấm rền vang đùng đoàng. Gã thích khách gác kiếm kề ngang cổ ca ca, tất thảy những kẻ đứng đó không một ai dám nhúc nhích, chỉ bất lực mở trừng mắt nhìn hắn.Tôi hét lớn:
-Thả ca ca của ta ra!!!
Giọng nói chen lẫn với tiếng sấm,tuy không vang dội nhưng nghe rất rõ ràng.Tiếng sấm vọng lại mỗi lúc một vang trời dậy đất, càng lúc càng rõ rệt, rồi trải qua chốc lát, tôi mới nghe rõ tiếng ấy không phải tiếng sấm sét thật, đó là tiếng vó ngựa, từ bốn phương tám hướng tiếng võ ngựa vẳng về rầm rộ nghiêng trời ngả đất, cuốn vó lao đến đây, tựa dòng thác lũ ào ào từ khắp nơi đổ dồn về, sóng dậy nối đuôi nhau từng cơn, từng đợt sóng luân phiên ập thẳng xuống nhấn chìm tất thảy chốn này. Trước kia tôi chưa từng được nghe tiếng vó ngựa dồn dập đông đúc đến thế.Tôi chỉ cảm nhận được rằng những căn phòng ở bốn bề xung quanh đang có hơi hướm lắc lư đu đưa, bụi trên vòm ngói lả tả lất phất rơi vãi, đằng lầu trước giờ đây tịnh không một tiếng người, chỉ còn nghe tiếng vó ngựa cuồn cuộn tựa cơn thủy triều đáng sợ nhất, lao phăng phăng không ngừng nghỉ, giáng xuống như cuồng phong bão tố kinh hoàng nhất chốn sa mạc, cuốn gói cát bụi khắp chân trời quần tụ tại một nơi, vạn sự vạn vật giữa đất trời khó mà thoát được, chìm nghỉm giữa âm thanh đáng sợ kia.Gã thích khách vẫn lẳng lặng, mà thanh kiếm kia đang thúc ép Hoàng Thượng thụt lùi dần từng bước.Trên bả vai hắn đang tí tách nhỏ máu, lúc này đây dồn sát từng bước một, mũi kiếm của gã thích khách kia sắc lạnh ngời ánh thép, kề ngay cổ họng ca ca, giằng co mãi khó lòng phân thắng bại,nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng,phẫn nộ mà trong lòng cứ lo sợ.Cứ canh cánh trong lòng không dám ra tay,nhưng nếu đợi thêm lát nữa viện binh của bọn chúng tới sẽ lại càng khó đối phó.Tôi đứng như trời trồng phân vân không biết phải làm sao...

Mình đọc thấy khá ổn, bạn nên chú ý dấu chấm dấu phẩy, cách ngắt nghỉ trong câu.

@Hoa Lưỡng Sinh muội đọc qua và cho ý kiến nhé :D
 
mình gửi bài để xin nick reader ạ.
Tên: Luyện Ngục Trùng Sinh
Tác Giả: Tích Lịch Thượng Thiên
[
Thiên thấy mình tỉnh dậy trong một căn phòng trắng xóa, trước mặt hắn là một quang cầu khổng lồ. Chưa kịp định hình xem đây là đâu, thì một giọng nói phát ra từ quang cầu đang lơ lửng trên không trung:

- Xin chào Thiên, có lẽ bạn đang bối rối, bàng hoàng và ngơ ngác khi thấy mình đang đứng ở đây. Để tôi giải thích một chút cho cậu, đây là luyện ngục - nơi nằm giữa thiên đàng và địa ngục. Linh hồn con người sau khi chết sẽ được đưa đến đây để được phán xét xem sẽ được đến thiên đàng hay xuống địa ngục.

- Khoan đã, vậy là tôi đã chết rồi ư. Không thể thế được! Tôi nhớ rõ ràng là đã tránh được chiếc ô tô đang lao đến rồi mà.

- Đúng là cậu đã tránh được chiếc ô tô đó, nhưng cậu lại tránh trúng vào cái lọ hoa đang rơi từ tầng ba xuống- Quang cầu trả lời, kèm theo một đoạn video chiếu cho Thiên xem cảnh một cô gái ở ban công do giật mình mà quơ tay; sau đó là đến cảnh hắn nằm thẳng cẳng cạnh bên một chậu hoa vỡ đôi.

- wtf, ***. Đúng tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. Mà cái kia có phải lọ hoa đâu , chậu cây cảnh thì có, có khi nhét cả hòn non bộ vào trong đấy còn vừa. Ai mà chơi ác đến vậy, mang cả chậu hoa to bằng cái bồn tắm lên ban công tầng ba để trồng rau? – Thiên vừa trân trối nhìn cảnh thân xác mình đang nằm dang hai chân hai tay hình chữ “đại” ra vừa nghĩ thầm trong đầu.

Mất một lúc Thiên mới trấn tĩnh lại những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu để cất tiếng hỏi quang cầu đang trôi lơ lửng trước mặt:

- Vậy là tôi chết rồi sao, tôi sẽ lên thiên đường hay địa ngục vậy. Liệu tôi có được đầu thai không? Mà có thể đầu thai thì có thể ưu ái cho tôi đầu thai vào kiếp nào kha khá như kiểu con của tổng thống hay tỉ phú không? Trước giờ mấy việc xấu của tôi chỉ là trêu chó, trộm xoài hay là ném gạch vào nhà hàng xóm thôi. Chứ tuyệt đối không làm mấy chuyện thương thiên hại lý như là cấu kết gian dương đại đạo, buôn lậu vũ khí, đẩy bà già xuống biển, cưỡng râm một..

- Stop, stop!Thật ra là cậu chưa chết. Cậu chỉ sống thực vật thôi, cơ thể cậu đang nằm thoi thóp trong bệnh viện kia kìa. Vì từ trước đến nay, trường hợp đứng giữa ranh giới sống- chết của cậu cũng có khá nhiều người mắc phải. Nên luyện ngục mới tạo ra những căn phòng này, để thử thách xem họ có đáng sống hay không. Chỉ cần hoàn thành được thử thách, thì linh hồn của cậu sẽ được trở về với thân xác. Và giờ, một câu hỏi rất xưa cũ: Liệu cậu có đồng ý với thử thách này không?

- Đồng ý cả hai luôn, giờ thử thách của tôi là gì vậy.

- Nếu cậu đã đồng ý với thử thách rồi thì tôi xin phổ biến luật chơi. Ở mỗi màn, cậu sẽ được đưa vào những cậu chuyện khác nhau ở những thế giới khác nhau. Nếu may mắn qua được màn cậu sẽ được cộng điểm thưởng tương ứng với độ khó cùng biểu hiện trong ván. Chỉ cần đủ 1000 điểm là đủ để đưa linh hồn của cậu về với nhân gian. Sẽ có phần thưởng khi qua màn giúp cậu dễ dàng hơn trong những ván sau, những ván game từ khó trở lên sẽ có những phần thưởng ẩn.

Thiên thầm nghĩ trong đầu, cái này không phải là “vô hạn khủng bố” hay sao, không ngờ có ngày mình lại bước chân vào vô hạn lưu. Ừm để xem nào, có lẽ mình nên chọn một vài kỹ năng từ bên X-men, như kiểu là điều khiển từ trường hay giông bão gì đó, việc có kỹ năng hộ thân sẽ hữu ích hơn nhiều so với vật phẩm. Mà không biết đồ đạc trong shop luyện ngục có đắt không nữa, mà sau này trở về nhân gian thì những năng lực và đồ vật có biến mất hay được giữ nguyên nhỉ… Trong lúc Thiên đang mải mê nghĩ ngợi trong đầu, thì quang cầu cất tiếng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của Thiên:

- Xin mời bạn chọn độ khó cho màn chơi đầu tiên này: Luyện ngục, cực khó, khó, thường, dễ, cực dễ. Lưu ý, nếu bạn chết trong trò chơi thì ngay lập tức bạn sẽ bị phán định là thua cuộc, đồng nghĩa với việc kết thúc thử thách và cũng có nghĩa là bạn sẽ không còn cơ hội trở về cuộc sống cũ nữa.

Thiên nhíu mày nhìn những quả cầu tương ứng với những độ khó khác nhau đang trôi nổi trước mặt mình. Trong lòng hắn thầm tính toán, nếu chọn độ khó cực dễ có khi phần thưởng chẳng được bao nhiêu. Mà lần sau không biết có được tự chọn độ khó hay là hệ thống chọn cho, nếu mà lần sau phải vào mức độ cực khó mà lại không có bản lĩnh phòng thân thì coi như xong. Nhưng với khả năng bằng không như mình chọn độ khó luyện ngục hay cực khó ngay lúc này có khi sẽ chết ngay trong vòng gửi xe. Theo như quang cầu nói, độ khó từ khó trở lên sẽ có phần thưởng ẩn. Nếu mà có quà may mắn mình sẽ tăng lực chiến lên một phạm vi lớn ngay khi mới chỉ qua màn một, lựa chọn này có vẻ như khá là khả quan. Nghĩ là làm, Thiên ngay lập tức đặt tay lên quả cầu màu trắng có chữ “Cực dễ”. Ngay lập tức giọng nói từ quang cầu vang lên:

- Ok, bạn đã chọn cho mình “cực dễ”- độ khó chỉ dành cho những con gà tân thủ. Chúc con gà may mắn ở màn chơi đầu tiên. Bắt đầu truyền tống sau 5,4, 3, 2, 1....
]
 

Thiên Hy

Tầm Tiên
Tác Giả Tập Sự
Ngọc
83,31
Tu vi
10,00
mình gửi bài để xin nick reader ạ.
Tên: Luyện Ngục Trùng Sinh
Tác Giả: Tích Lịch Thượng Thiên
[
Thiên thấy mình tỉnh dậy trong một căn phòng trắng xóa, trước mặt hắn là một quang cầu khổng lồ. Chưa kịp định hình xem đây là đâu, thì một giọng nói phát ra từ quang cầu đang lơ lửng trên không trung:

- Xin chào Thiên, có lẽ bạn đang bối rối, bàng hoàng và ngơ ngác khi thấy mình đang đứng ở đây. Để tôi giải thích một chút cho cậu, đây là luyện ngục - nơi nằm giữa thiên đàng và địa ngục. Linh hồn con người sau khi chết sẽ được đưa đến đây để được phán xét xem sẽ được đến thiên đàng hay xuống địa ngục.

- Khoan đã, vậy là tôi đã chết rồi ư. Không thể thế được! Tôi nhớ rõ ràng là đã tránh được chiếc ô tô đang lao đến rồi mà.

- Đúng là cậu đã tránh được chiếc ô tô đó, nhưng cậu lại tránh trúng vào cái lọ hoa đang rơi từ tầng ba xuống- Quang cầu trả lời, kèm theo một đoạn video chiếu cho Thiên xem cảnh một cô gái ở ban công do giật mình mà quơ tay; sau đó là đến cảnh hắn nằm thẳng cẳng cạnh bên một chậu hoa vỡ đôi.

- wtf, ***. Đúng tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. Mà cái kia có phải lọ hoa đâu , chậu cây cảnh thì có, có khi nhét cả hòn non bộ vào trong đấy còn vừa. Ai mà chơi ác đến vậy, mang cả chậu hoa to bằng cái bồn tắm lên ban công tầng ba để trồng rau? – Thiên vừa trân trối nhìn cảnh thân xác mình đang nằm dang hai chân hai tay hình chữ “đại” ra vừa nghĩ thầm trong đầu.

Mất một lúc Thiên mới trấn tĩnh lại những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu để cất tiếng hỏi quang cầu đang trôi lơ lửng trước mặt:

- Vậy là tôi chết rồi sao, tôi sẽ lên thiên đường hay địa ngục vậy. Liệu tôi có được đầu thai không? Mà có thể đầu thai thì có thể ưu ái cho tôi đầu thai vào kiếp nào kha khá như kiểu con của tổng thống hay tỉ phú không? Trước giờ mấy việc xấu của tôi chỉ là trêu chó, trộm xoài hay là ném gạch vào nhà hàng xóm thôi. Chứ tuyệt đối không làm mấy chuyện thương thiên hại lý như là cấu kết gian dương đại đạo, buôn lậu vũ khí, đẩy bà già xuống biển, cưỡng râm một..

- Stop, stop!Thật ra là cậu chưa chết. Cậu chỉ sống thực vật thôi, cơ thể cậu đang nằm thoi thóp trong bệnh viện kia kìa. Vì từ trước đến nay, trường hợp đứng giữa ranh giới sống- chết của cậu cũng có khá nhiều người mắc phải. Nên luyện ngục mới tạo ra những căn phòng này, để thử thách xem họ có đáng sống hay không. Chỉ cần hoàn thành được thử thách, thì linh hồn của cậu sẽ được trở về với thân xác. Và giờ, một câu hỏi rất xưa cũ: Liệu cậu có đồng ý với thử thách này không?

- Đồng ý cả hai luôn, giờ thử thách của tôi là gì vậy.

- Nếu cậu đã đồng ý với thử thách rồi thì tôi xin phổ biến luật chơi. Ở mỗi màn, cậu sẽ được đưa vào những cậu chuyện khác nhau ở những thế giới khác nhau. Nếu may mắn qua được màn cậu sẽ được cộng điểm thưởng tương ứng với độ khó cùng biểu hiện trong ván. Chỉ cần đủ 1000 điểm là đủ để đưa linh hồn của cậu về với nhân gian. Sẽ có phần thưởng khi qua màn giúp cậu dễ dàng hơn trong những ván sau, những ván game từ khó trở lên sẽ có những phần thưởng ẩn.

Thiên thầm nghĩ trong đầu, cái này không phải là “vô hạn khủng bố” hay sao, không ngờ có ngày mình lại bước chân vào vô hạn lưu. Ừm để xem nào, có lẽ mình nên chọn một vài kỹ năng từ bên X-men, như kiểu là điều khiển từ trường hay giông bão gì đó, việc có kỹ năng hộ thân sẽ hữu ích hơn nhiều so với vật phẩm. Mà không biết đồ đạc trong shop luyện ngục có đắt không nữa, mà sau này trở về nhân gian thì những năng lực và đồ vật có biến mất hay được giữ nguyên nhỉ… Trong lúc Thiên đang mải mê nghĩ ngợi trong đầu, thì quang cầu cất tiếng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của Thiên:

- Xin mời bạn chọn độ khó cho màn chơi đầu tiên này: Luyện ngục, cực khó, khó, thường, dễ, cực dễ. Lưu ý, nếu bạn chết trong trò chơi thì ngay lập tức bạn sẽ bị phán định là thua cuộc, đồng nghĩa với việc kết thúc thử thách và cũng có nghĩa là bạn sẽ không còn cơ hội trở về cuộc sống cũ nữa.

Thiên nhíu mày nhìn những quả cầu tương ứng với những độ khó khác nhau đang trôi nổi trước mặt mình. Trong lòng hắn thầm tính toán, nếu chọn độ khó cực dễ có khi phần thưởng chẳng được bao nhiêu. Mà lần sau không biết có được tự chọn độ khó hay là hệ thống chọn cho, nếu mà lần sau phải vào mức độ cực khó mà lại không có bản lĩnh phòng thân thì coi như xong. Nhưng với khả năng bằng không như mình chọn độ khó luyện ngục hay cực khó ngay lúc này có khi sẽ chết ngay trong vòng gửi xe. Theo như quang cầu nói, độ khó từ khó trở lên sẽ có phần thưởng ẩn. Nếu mà có quà may mắn mình sẽ tăng lực chiến lên một phạm vi lớn ngay khi mới chỉ qua màn một, lựa chọn này có vẻ như khá là khả quan. Nghĩ là làm, Thiên ngay lập tức đặt tay lên quả cầu màu trắng có chữ “Cực dễ”. Ngay lập tức giọng nói từ quang cầu vang lên:

- Ok, bạn đã chọn cho mình “cực dễ”- độ khó chỉ dành cho những con gà tân thủ. Chúc con gà may mắn ở màn chơi đầu tiên. Bắt đầu truyền tống sau 5,4, 3, 2, 1....
]
tag mod @Hoa Lưỡng Sinh
 

Thiên Vy

Phàm Nhân
Moderator
Tác Giả Tập Sự
Ngọc
4,59
Tu vi
0,01
mình gửi bài để xin nick reader ạ.
Tên: Luyện Ngục Trùng Sinh
Tác Giả: Tích Lịch Thượng Thiên
[
Thiên thấy mình tỉnh dậy trong một căn phòng trắng xóa, trước mặt hắn là một quang cầu khổng lồ. Chưa kịp định hình xem đây là đâu, thì một giọng nói phát ra từ quang cầu đang lơ lửng trên không trung:

- Xin chào Thiên, có lẽ bạn đang bối rối, bàng hoàng và ngơ ngác khi thấy mình đang đứng ở đây. Để tôi giải thích một chút cho cậu, đây là luyện ngục - nơi nằm giữa thiên đàng và địa ngục. Linh hồn con người sau khi chết sẽ được đưa đến đây để được phán xét xem sẽ được đến thiên đàng hay xuống địa ngục.

- Khoan đã, vậy là tôi đã chết rồi ư. Không thể thế được! Tôi nhớ rõ ràng là đã tránh được chiếc ô tô đang lao đến rồi mà.

- Đúng là cậu đã tránh được chiếc ô tô đó, nhưng cậu lại tránh trúng vào cái lọ hoa đang rơi từ tầng ba xuống- Quang cầu trả lời, kèm theo một đoạn video chiếu cho Thiên xem cảnh một cô gái ở ban công do giật mình mà quơ tay; sau đó là đến cảnh hắn nằm thẳng cẳng cạnh bên một chậu hoa vỡ đôi.

- wtf, ***. Đúng tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. Mà cái kia có phải lọ hoa đâu , chậu cây cảnh thì có, có khi nhét cả hòn non bộ vào trong đấy còn vừa. Ai mà chơi ác đến vậy, mang cả chậu hoa to bằng cái bồn tắm lên ban công tầng ba để trồng rau? – Thiên vừa trân trối nhìn cảnh thân xác mình đang nằm dang hai chân hai tay hình chữ “đại” ra vừa nghĩ thầm trong đầu.

Mất một lúc Thiên mới trấn tĩnh lại những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu để cất tiếng hỏi quang cầu đang trôi lơ lửng trước mặt:

- Vậy là tôi chết rồi sao, tôi sẽ lên thiên đường hay địa ngục vậy. Liệu tôi có được đầu thai không? Mà có thể đầu thai thì có thể ưu ái cho tôi đầu thai vào kiếp nào kha khá như kiểu con của tổng thống hay tỉ phú không? Trước giờ mấy việc xấu của tôi chỉ là trêu chó, trộm xoài hay là ném gạch vào nhà hàng xóm thôi. Chứ tuyệt đối không làm mấy chuyện thương thiên hại lý như là cấu kết gian dương đại đạo, buôn lậu vũ khí, đẩy bà già xuống biển, cưỡng râm một..

- Stop, stop!Thật ra là cậu chưa chết. Cậu chỉ sống thực vật thôi, cơ thể cậu đang nằm thoi thóp trong bệnh viện kia kìa. Vì từ trước đến nay, trường hợp đứng giữa ranh giới sống- chết của cậu cũng có khá nhiều người mắc phải. Nên luyện ngục mới tạo ra những căn phòng này, để thử thách xem họ có đáng sống hay không. Chỉ cần hoàn thành được thử thách, thì linh hồn của cậu sẽ được trở về với thân xác. Và giờ, một câu hỏi rất xưa cũ: Liệu cậu có đồng ý với thử thách này không?

- Đồng ý cả hai luôn, giờ thử thách của tôi là gì vậy.

- Nếu cậu đã đồng ý với thử thách rồi thì tôi xin phổ biến luật chơi. Ở mỗi màn, cậu sẽ được đưa vào những cậu chuyện khác nhau ở những thế giới khác nhau. Nếu may mắn qua được màn cậu sẽ được cộng điểm thưởng tương ứng với độ khó cùng biểu hiện trong ván. Chỉ cần đủ 1000 điểm là đủ để đưa linh hồn của cậu về với nhân gian. Sẽ có phần thưởng khi qua màn giúp cậu dễ dàng hơn trong những ván sau, những ván game từ khó trở lên sẽ có những phần thưởng ẩn.

Thiên thầm nghĩ trong đầu, cái này không phải là “vô hạn khủng bố” hay sao, không ngờ có ngày mình lại bước chân vào vô hạn lưu. Ừm để xem nào, có lẽ mình nên chọn một vài kỹ năng từ bên X-men, như kiểu là điều khiển từ trường hay giông bão gì đó, việc có kỹ năng hộ thân sẽ hữu ích hơn nhiều so với vật phẩm. Mà không biết đồ đạc trong shop luyện ngục có đắt không nữa, mà sau này trở về nhân gian thì những năng lực và đồ vật có biến mất hay được giữ nguyên nhỉ… Trong lúc Thiên đang mải mê nghĩ ngợi trong đầu, thì quang cầu cất tiếng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của Thiên:

- Xin mời bạn chọn độ khó cho màn chơi đầu tiên này: Luyện ngục, cực khó, khó, thường, dễ, cực dễ. Lưu ý, nếu bạn chết trong trò chơi thì ngay lập tức bạn sẽ bị phán định là thua cuộc, đồng nghĩa với việc kết thúc thử thách và cũng có nghĩa là bạn sẽ không còn cơ hội trở về cuộc sống cũ nữa.

Thiên nhíu mày nhìn những quả cầu tương ứng với những độ khó khác nhau đang trôi nổi trước mặt mình. Trong lòng hắn thầm tính toán, nếu chọn độ khó cực dễ có khi phần thưởng chẳng được bao nhiêu. Mà lần sau không biết có được tự chọn độ khó hay là hệ thống chọn cho, nếu mà lần sau phải vào mức độ cực khó mà lại không có bản lĩnh phòng thân thì coi như xong. Nhưng với khả năng bằng không như mình chọn độ khó luyện ngục hay cực khó ngay lúc này có khi sẽ chết ngay trong vòng gửi xe. Theo như quang cầu nói, độ khó từ khó trở lên sẽ có phần thưởng ẩn. Nếu mà có quà may mắn mình sẽ tăng lực chiến lên một phạm vi lớn ngay khi mới chỉ qua màn một, lựa chọn này có vẻ như khá là khả quan. Nghĩ là làm, Thiên ngay lập tức đặt tay lên quả cầu màu trắng có chữ “Cực dễ”. Ngay lập tức giọng nói từ quang cầu vang lên:

- Ok, bạn đã chọn cho mình “cực dễ”- độ khó chỉ dành cho những con gà tân thủ. Chúc con gà may mắn ở màn chơi đầu tiên. Bắt đầu truyền tống sau 5,4, 3, 2, 1....
]
thể loại???
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top