Bàn Luận Tru Tiên: Ba chữ 'Hiếu – Nghĩa – Tình' của Lục Tuyết Kỳ

Lục Tuyết Kỳ và Bích Dao trong Tru Tiên, bạn thích ai hơn?


  • Total voters
    14
  • Poll closed .

Thương Khung Chi Chủ

Kim Đan Sơ Kỳ
Super-Moderator
Dịch Giả Tử Vi
Phàm Tuyết Luyến

0066s7IYly1fow8e2tysbj32pg1wwu0y.jpg


Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu
Mười năm ròng, phải chăng chỉ là mộng?

Sự vô thường, tình người ấm lạnh
Không trải gió sương, làm sao biết.

Tơ hồng đã se, chẳng thể cởi
Một hồi ái sát cũng về bên.

Ngọc Thanh Điện, ánh mắt thoáng giao
Thông Thiên đối chiến, thay lời chào.
Vạn Bức Cổ Quật, t.ử Linh Uyên
Tay trong tay, cùng t.ử cùng sinh.
Biển Vô Tình, Huyền Xà chia cắt
Lưu Ba Sơn đến Điện Ngọc Thanh
Thâm tình ấy, người hiểu thấu chăng?


Tru Tiên một kiếm, sự đổi dời.
Hồ Kỳ Sơn, Quỷ Lệ khai sinh
Phệ Huyết Bổng, mười năm uống máu.
Thanh Vân Sơn, Tiểu Trúc, bạch y
Mười năm múa kiếm, mười năm sầu
Mười năm tương t.ư, mười năm khổ.

Tương ngộ t.ử Trạch, chẳng chung đường.
Phệ Huyết- Thiên Gia quyết t.ử sinh.
Thiên Đế Bảo Khố, tay nắm chặt
Ngộ Thiên Thư rồi cũng cách xa.

Nguyệt quang sóng sánh, ý kiếm lạnh
Vạch giữa nhai đạo vết thâm ngân
Kẻ muốn bước qua, người chẳng bằng
Đêm nay t.ừ biệt, mai gặp lại
Người cùng ta chỉ thể đối đầu.
Bạch y phiêu động, thoáng vụt bay
Tới sau cùng, t.ư tình chẳng đoạn.

Nam Cương, Miêu tộc, tâm cuồng loạn
Kẻ chính người tà, quyết chẳng nhường
Thiên Gia thần kiếm, Ngự Lôi Quyết
Một kiếm đả thương, huyết đỏ vai
Ai cười điên dại, ai tuôn lệ
Tình là gì mà khiến tim đau?



Phần Hương ngỏ ý, nàng bất nguyện
Nơi xa xăm, kẻ giật mình thức tỉnh
t.ự vấn thân sao tim trật nhịp.

Vọng Nguyệt một lời, chẳng cùng đi.
Thanh Vân, tình lang làm sao trọn
Người quay lưng, nước mắt khẽ rơi.

Độc Xà Cốc, ma giáo huyết nhuộm
Ngày mai sau liệu còn tái kiến?

Tĩnh Trúc Hiên, bất hiếu ân sư
Người có thể giết, tình chẳng bỏ
Chỉ mong nhớ đến, chẳng cầu tiên.
Thôn Thảo Miếu kẻ đi người đến
Gần gang tấc lại chẳng gặp nhau.

t.ừ Đường Thanh Vân, lão nhân vong
Ảo Nguyệt Động, sương vờn khói tỏa
Nam hài Thảo Miếu hóa cừu thù.
Nữ t.ử băng lãnh, xuất Thiên Gia
Gạt Trảm Long đối kiếm đồng môn
“Lục sư muội, ngươi điên rồi sao?”
“Điên! Phải chăng đã điên t.ừ lâu!”
Nàng cười u uẩn, nhẹ buông lời.



Trường kiếm Tru Tiên, rít gió về
Thiên Gia- Phệ Huyết lần nữa đấu
Nét mặt nàng đượm vẻ thê lương:
“Ngươi đi đi, vĩnh viễn đừng quay lại!”
Hắn cười lạnh, lặng lẽ đáp lời:
“Để ta hủy kiếm, ta lập tức rời đi!”

Cổ kiếm Tru Tiên hút tinh huyết
Nhìn thấy hắn đứng trước bờ tử nạn
Muốn tương cứu song sức nàng tàn rồi!
Nước mắt rơi, bóng tối vội phủ quanh.

Trấn Ma Cổ Động, lửa vây khốn
Bát Hoang Hỏa Long, cùng đối mặt
Vai kề vai đồng diệt yêu ma.
Bờ đoạn nhai, tháo bỏ gông xiềng
Sát bên người, chẳng quản ngày mai.

Điền thủ tọa, quỷ thuật công tâm
Một chưởng thủ, đánh thương ái đồ
Thiên Gia vung, một kiếm thí sư
Đoạt mạng người nuôi dưỡng kẻ thương
Đoạt mạng người thành toàn lương duyên.
Một kiếm đó vì ai mà xuống?
Nước mắt ai hòa cùng làn mưa?
Nghĩa địa hoang, ân oán bất phân!



Thủ Tĩnh Đường, tang thương phủ kín
Cảnh còn đây, mà người xa mãi
Nhát kiếm đó là bởi vì ta
Nhưng người đi, là người ta kính ái.
Bởi vậy ta sẽ quyết quên nàng,
Dù đó là điều làm ta đau khổ
Chỉ trách trời già, khéo trêu ngươi!

Hắc trúc lâm, gió vờn kẽ lá
Giữa sơn lộ lưỡng nhân đối diện
Người cảm ơn còn ta chờ đợi
Ân ân oán oán, rồi sẽ phai!

Tu La thành, Hồ Kỳ Sơn sụp đổ
Về thôn nhỏ, lòng như đã chết
Đêm lụi tàn, chiều tà đổ bóng
Ngày lại qua ngày, đêm nối đêm
Ta bên người tận tình chăm sóc
Người nằm đó an tĩnh trong lòng ta
Tay nắm chặt xén áo thủy lục
Nỗi lòng người, tâm ta hiểu thấu
Thôn nhỏ điêu tàn, đêm thăm thẳm
Bạch Hồ nổi xung, có làm người tỉnh?
Lệ người trào mi, tim ta đau nhói
Ổn thôi! Tất cả rồi sẽ ổn!



Thanh Vân lâm nạn nào thể phất lờ
Lần này chia xa liệu còn gặp lại
“Phải chăng thiếu phận chỉ hữu duyên?
Dù ra sao ta quyết không hối hận.”
Nụ hôn thoảng, nhưng tình ái vô bờ
Áo trắng phiêu phất, ảnh xa dần.

Kẻ say mộng cũng chẳng thể nằm mãi
Cất bước đi theo tiếng gọi xa xăm.
Huyễn Nguyệt động phát sinh ảo ảnh
Những thanh âm một thời vang vọng
Những bóng hình một thời thân thuộc
Như gió như mây phút hiện qua
Quá khứ bi thương nước mắt rơi
Thanh âm vô tận giục hắn quay đầu
Có phải là trời định hắn cô độc!

Giọt nước mắt t.ừ hư không hạ lạc
Sưởi ấm con tim tưởng rằng đã chết
Bóng trắng ấy, hơi ấm ấy làm sao có thể quên.
Không! Hắn không hề cô độc
Dù cho cách nghìn sông vạn núi
Dù cho băng tuyết phủ trắng rừng
Dù cho bãi bể hóa nương dâu
Bên cạnh hắn vẫn luôn có một người.
Đau thương t.ựa khói sương tan biến
Khéo môi khẽ động nở nụ cười
Luyến tiếc, thê lương nhưng thanh thản
Buông xuống thù hận quyết hồi đầu
Phát động Tru Tiên cứu chúng sinh.

Thảo Miếu Thôn, căn nhà gỗ nhỏ
Mắt gặp nhau, môi khẽ mỉm cười
Ngày hôm qua, nay đã quá khứ
Nguyện cùng người sánh bước tận thiên thu.



By: Nim Nguyễn
Vì nàng ra đi xa khuất,
Mãi mãi không thể quay về
Mộng đẹp khi xưa vụt tan,
Trái đắng nay đã nếm trọn.
Đạo Huyền tung kiếm dứt tình,
Mạng nàng chống đỡ vì ta

Thiện lương giờ đây vụn vỡ,
Hận sao đời quá đắng cay.

Lệ sầu vương trên mi mắt,
Tiếng thét vang vọng đất trời.
Trận địa Thanh Vân còn đâu,
Nhát chém Tru Tiên thấu trời.
Đoạn tuyệt duyên với chánh đạo.
Hỏi Trời sao chấp chuyện ta.
Vì sao độ ta không độ nàng ?

Tình này trôi theo oan trái,
Khói trắng che mờ bóng nàng.
Một thời thanh xuân vội tan,
Khắc nét bao chuyện ái tình
Nợ nàng mang hết kiếp này,
Quỷ Lệ xuất chiến từ đây.

Lập công thiên thư đoạt lấy,
Vọng danh giờ vang khắp nơi.

Vài hồi chuông ngân vang mãi,

Dẫu biết tâm này đã loạn
Lời dạy Thanh Vân còn đâu,
Trách mãi duyên này đã tận
Đoạn tuyệt duyên với chánh đạo.
Hỏi Trời sao chấp chuyện ta.

Vì sao độ ta không độ nàng ?

@Đạo Phong Team Bích Dao here :46gkjpk::46gkjpk::46gkjpk:
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top