巷口灯光忽明忽灭
Ánh đèn đầu ngõ chợt sáng chợt tắt
手中甜咖啡已冷却
Tách cà phê sữa trong tay đã nguội ngắt
嘴角不经意泄露想念
Khóe miệng vô tình để lộ niềm nhớ thương
在发呆的窗前凝结
Ngồi ngẩn ngơ bên khung cửa sổ mờ sương
其实不爱漫漫长夜
Thật ra em không thích đêm dài đằng đẵng
因为你才多了情结
Bởi vì anh mới là người phức tạp
可是蜷缩的回忆不热烈
Thế nhưng dòng hồi ức tràn về đã không còn nồng nàn nữa
我如何把孤单融解
Em phải làm sao để xóa tan sự cô đơn này đây
你看啊春日的蝴蝶
Anh ngắm đàn bướm mùa xuân
你看它颤抖着飞越
Anh ngắm chúng tung cánh bay lượn
和风与暖阳倾斜
Cùng gió và nắng ấm áp chao nghiêng
却冰冷的季节
Vượt qua sự lạnh lẽo của tiết trời
你看啊仲夏的弯月
Anh ngắm trăng khuyết giữa trời hạ
你看它把欢愉偷窃
Anh xem chúng đang trộm mất niềm vui
倒挂天际的笑靥
Đem nụ cười treo ngược phía chân trời
故事里的最后一页
Trong trang cuối cùng của câu chuyện
过往和光阴都重叠
Quá khứ và thời gian đều trùng lặp
我用尽所有字眼去描写
Em dùng tất cả lời lẽ có thể biểu đạt
无法留你片刻停歇
Nhưng cũng không thể giữ anh lại thêm chút nào nữa
你听啊秋末的落叶
Anh nghe không, tiếng lá vàng rơi cuối thu
你听它叹息着离别
Anh nghe chăng lá thở dài vì li biệt
只剩我独自领略
Chỉ còn lại mình em thưởng thức
海与山风和月
Cảnh non nước gió trăng
你听啊冬至的白雪
Anh nghe chăng tuyết trắng rơi ngày đông chí
你听它掩饰着哽咽
Anh có nghe tuyết giấu đi sự nghẹn ngào
在没有你的世界
Ở thế giới không có anh ấy
你听啊秋末的落叶
Anh nghe không, tiếng lá vàng rơi cuối thu
你听它叹息着离别
Anh nghe chăng lá thở dài vì li biệt
只剩我独自领略
Chỉ còn lại mình em thưởng thức
海与山风和月
Cảnh non nước gió trăng
你听啊冬至的白雪
Anh nghe chăng tuyết trắng rơi ngày đông chí
你听它掩饰着哽咽
Anh có nghe tuyết giấu đi sự nghẹn ngào
在没有你的世界
Ở thế giới không có anh ấy
再没有你的冬眠
Cũng chẳng còn có anh trong giấc ngủ đông nữa.
冬眠 Đông miên ( ngủ đông)