[Vườn Đào] Dặn lòng cố quên, lại càng nhớ.

Trà Tắc Lắc Sữa

Phàm Nhân
Thanh Xuân Ký Giả
Đệ Tam Converter Tháng 2
Ngọc
52,04
Tu vi
0,14
Mỗi người hẳn sẽ có một vài người bạn để chia sẻ niềm vui nỗi buồn, những lúc mệt mỏi, gọi một tiếng:" Hey! tao stress quá, đến lôi tao đi chơi coi" người đó sẽ lập tức tới, dù đang ở đâu hay làm gì. Từ khi tôi có nhận thức về thế giới xung quanh, có lẽ là năm lên 3 tuổi, tôi đã có một người bạn như thế.

Nhà cậu ấy giàu, còn nhà tôi nghèo. Cậu ấy hơi mập và lùn, còn tôi vừa cao vừa gầy. Dường như rất tương phản với nhau, nhưng lại hợp nhau và ăn ý đến kỳ lạ. Nhiều khi tôi chỉ liếc một cái là cậu ấy đã biết tôi muốn trốn học đi chơi điện tử, có lần cậu ấy ho nhẹ một tiếng là tôi biết phải nhắc cậu ấy bài tập trên bảng...

Nếu cậu ấy là nữ thì gọi là 'thanh mai trúc mã' cũng không sai. Nhưng cậu ấy là nam, khi đó tôi nghĩ đó gọi là 'tri kỷ'. Chúng tôi cứ như vậy mà lớn lên, đi đâu làm gì cũng có nhau. Gọi là 'như hình với bóng' thì cũng không hẳn là đúng, nhưng cũng chẳng kém bao nhiêu.

Cuộc sống của tôi cứ bình đạm mà vui vẻ như vậy, kéo dài suốt 3 năm Mầm non, 5 năm Tiểu học và 4 năm Trung học cơ sở, cho đến khi chúng tôi vào cấp 3. Chẳng có lý do, cũng chẳng có câu chuyện lâm li bi đát nào cả, bỗng dưng chúng tôi không còn là bạn nữa. Cậu ấy cắt liên lạc với tôi, không cùng chơi game, không nói chuyện, vô tình gặp nhau cũng không chào một tiếng, thậm chí còn tránh mặt tôi. Tình bạn hơn 12 năm, chẳng biết từ bao giờ đã xa lạ hơn cả người xa lạ.

Tôi vốn trầm tính - điểm chung của người hướng nội - lại càng thêm trầm tính, rồi trầm cảm. Tôi dần chìm đắm vào game online, rồi đọc cả truyện chữ - thứ mà trước đây tôi vừa nhìn vào đã thấy đau cả đầu.

Rồi chẳng biết trôi qua bao lâu, chẳng biết từ bao giờ, cũng chẳng biết vì sao, tim tôi đã chẳng còn thắt lại khi nghĩ đến người bạn kia nữa. Có lẽ thời gian sẽ hàn gắn lại mọi vết thương, nhưng vết sẹo trong lòng thì vĩnh viễn chẳng thể lành được.


@Juvia @Hồ Ly Tiên Tử
 

Đạo Phong

*Chí Tôn*
*Thiên Tôn*
Mỗi người hẳn sẽ có một vài người bạn để chia sẻ niềm vui nỗi buồn, những lúc mệt mỏi, gọi một tiếng:" Hey! tao stress quá, đến lôi tao đi chơi coi" người đó sẽ lập tức tới, dù đang ở đâu hay làm gì. Từ khi tôi có nhận thức về thế giới xung quanh, có lẽ là năm lên 3 tuổi, tôi đã có một người bạn như thế.

Nhà cậu ấy giàu, còn nhà tôi nghèo. Cậu ấy hơi mập và lùn, còn tôi vừa cao vừa gầy. Dường như rất tương phản với nhau, nhưng lại hợp nhau và ăn ý đến kỳ lạ. Nhiều khi tôi chỉ liếc một cái là cậu ấy đã biết tôi muốn trốn học đi chơi điện tử, có lần cậu ấy ho nhẹ một tiếng là tôi biết phải nhắc cậu ấy bài tập trên bảng...

Nếu cậu ấy là nữ thì gọi là 'thanh mai trúc mã' cũng không sai. Nhưng cậu ấy là nam, khi đó tôi nghĩ đó gọi là 'tri kỷ'. Chúng tôi cứ như vậy mà lớn lên, đi đâu làm gì cũng có nhau. Gọi là 'như hình với bóng' thì cũng không hẳn là đúng, nhưng cũng chẳng kém bao nhiêu.

Cuộc sống của tôi cứ bình đạm mà vui vẻ như vậy, kéo dài suốt 3 năm Mầm non, 5 năm Tiểu học và 4 năm Trung học cơ sở, cho đến khi chúng tôi vào cấp 3. Chẳng có lý do, cũng chẳng có câu chuyện lâm li bi đát nào cả, bỗng dưng chúng tôi không còn là bạn nữa. Cậu ấy cắt liên lạc với tôi, không cùng chơi game, không nói chuyện, vô tình gặp nhau cũng không chào một tiếng, thậm chí còn tránh mặt tôi. Tình bạn hơn 12 năm, chẳng biết từ bao giờ đã xa lạ hơn cả người xa lạ.

Tôi vốn trầm tính - điểm chung của người hướng nội - lại càng thêm trầm tính, rồi trầm cảm. Tôi dần chìm đắm vào game online, rồi đọc cả truyện chữ - thứ mà trước đây tôi vừa nhìn vào đã thấy đau cả đầu.

Rồi chẳng biết trôi qua bao lâu, chẳng biết từ bao giờ, cũng chẳng biết vì sao, tim tôi đã chẳng còn thắt lại khi nghĩ đến người bạn kia nữa. Có lẽ thời gian sẽ hàn gắn lại mọi vết thương, nhưng vết sẹo trong lòng thì vĩnh viễn chẳng thể lành được.


@Juvia @Hồ Ly Tiên Tử
Có khi nào cậu ta chợt nhận ra cậu ta coi đệ hơn 1 người bạn nên mới chọn cách rời xa 😂
 

Quyên Nami

Đại Thừa Hậu Kỳ
Ngọc
154,34
Tu vi
1.730,81
Mỗi người hẳn sẽ có một vài người bạn để chia sẻ niềm vui nỗi buồn, những lúc mệt mỏi, gọi một tiếng:" Hey! tao stress quá, đến lôi tao đi chơi coi" người đó sẽ lập tức tới, dù đang ở đâu hay làm gì. Từ khi tôi có nhận thức về thế giới xung quanh, có lẽ là năm lên 3 tuổi, tôi đã có một người bạn như thế.

Nhà cậu ấy giàu, còn nhà tôi nghèo. Cậu ấy hơi mập và lùn, còn tôi vừa cao vừa gầy. Dường như rất tương phản với nhau, nhưng lại hợp nhau và ăn ý đến kỳ lạ. Nhiều khi tôi chỉ liếc một cái là cậu ấy đã biết tôi muốn trốn học đi chơi điện tử, có lần cậu ấy ho nhẹ một tiếng là tôi biết phải nhắc cậu ấy bài tập trên bảng...

Nếu cậu ấy là nữ thì gọi là 'thanh mai trúc mã' cũng không sai. Nhưng cậu ấy là nam, khi đó tôi nghĩ đó gọi là 'tri kỷ'. Chúng tôi cứ như vậy mà lớn lên, đi đâu làm gì cũng có nhau. Gọi là 'như hình với bóng' thì cũng không hẳn là đúng, nhưng cũng chẳng kém bao nhiêu.

Cuộc sống của tôi cứ bình đạm mà vui vẻ như vậy, kéo dài suốt 3 năm Mầm non, 5 năm Tiểu học và 4 năm Trung học cơ sở, cho đến khi chúng tôi vào cấp 3. Chẳng có lý do, cũng chẳng có câu chuyện lâm li bi đát nào cả, bỗng dưng chúng tôi không còn là bạn nữa. Cậu ấy cắt liên lạc với tôi, không cùng chơi game, không nói chuyện, vô tình gặp nhau cũng không chào một tiếng, thậm chí còn tránh mặt tôi. Tình bạn hơn 12 năm, chẳng biết từ bao giờ đã xa lạ hơn cả người xa lạ.

Tôi vốn trầm tính - điểm chung của người hướng nội - lại càng thêm trầm tính, rồi trầm cảm. Tôi dần chìm đắm vào game online, rồi đọc cả truyện chữ - thứ mà trước đây tôi vừa nhìn vào đã thấy đau cả đầu.

Rồi chẳng biết trôi qua bao lâu, chẳng biết từ bao giờ, cũng chẳng biết vì sao, tim tôi đã chẳng còn thắt lại khi nghĩ đến người bạn kia nữa. Có lẽ thời gian sẽ hàn gắn lại mọi vết thương, nhưng vết sẹo trong lòng thì vĩnh viễn chẳng thể lành được.


@Juvia @Hồ Ly Tiên Tử
Tỷ có một cô bạn cùng tên.
Cô ấy hơn tỷ 3 tuổi. Cô ấy bỏ mất 3 năm học để ở nhà chăm mẹ. Sau khi mẹ cô ấy qua đời thì cô ấy bắt đầu đi học lại. 2 người bọn tỷ gặp nhau vào năm lớp 10.
Cả lớp kỳ thị cô ấy giống dạng: học ngu này nọ nên ở lại lớp abc các kiểu. Lúc đó tỷ không biết nguyên nhân vì sao cô ấy đi học trễ như vậy nhưng nhìn cô ấy cứ lặng lẽ một mình, thui thủi 1 mình trong góc lớp, thương dã man í. Sau đó, nhờ 1 trái ổi mà tỷ lân la lại làm quen, nói chuyện, rồi biết được hoàn cảnh. Và từ đó bọn tỷ thân nhau như hình với bóng. Cô ấy cực kỳ thông minh. 2 bọn tỷ cứ chơi vs nhau vậy, động viên nhau học. Một lớp trưởng, 1 lớp phó học tập cứ xoắn với nhau, nếu là giờ thì người ta sẽ gán cho bọn tỷ là bách hợp rồi í.
Nhà tỷ nghèo nên chỉ đi bộ, nhà cô ấy khá hơn nên có xe đạp. Vậy mà 2 đứa có xe lại ko đi, cứ dắt đi bộ để quãng đường xa hơn được 1 xíu, gần nhau hơn 1 xíu, và nói chuyện nhiều hơn 1 xíu.
3 năm cấp 3 trôi đi như cơn gió. Cả 2 đều đăng ký thi SG. Mẹ tỷ ko cho đi. Cô ấy nói chỉ cần tỷ nộp hồ sơ, mọi chi phí này nọ cô ấy lo hết nhưng mẹ tỷ vẫn không cho.
2 bọn tỷ xa nhau từ đó. Người ta nói: xa mặt cách lòng. Thế nhưng bọn tỷ lại khác. Cả ngàn năm không gặp, ko liên lạc nhưng hễ gặp nhau là cứ y như chưa bao giờ cách xa vậy đó.
Rồi tỷ cũng tốt nghiệp và đấu tranh được để vào SG làm.
Cô ấy kéo tỷ đi dạy tiếng Anh chung, nhưng, học là 1 chuyện còn có khiếu dạy hay không lại là chuyện khác.
Tỷ đã bỏ dạy để đi làm việc khác, rẽ sang 1 hướng mà trước đây chưa bao giờ tỷ hình dung ra.
Cô ấy vẫn bảo bọc, chở che cho tỷ tận đến ngày cô ấy có người yêu.
Tỷ ở trọ Q1, cổ sống ở Thủ Đức, vậy mà cứ cuối tuần là cổ cùng người yêu lại chạy lên Bến Thành hẹn hò vs tỷ, 3 đứa ăn uống này nọ rồi vào công viên 23/9 ngồi tám cho tới 10-11h khuya mới chịu về.
Người ta lại nói, kẻ thù của tình bạn chính là tình yêu.
Tỷ mất cô ấy khi tỷ về vs Sói.
Chẳng hiểu vì lý do gì, bọn tỷ chưa một lần cãi cọ nặng lời, vậy mà, cô ấy cứ dần né tỷ ra, xa dần, xa dần...
Giờ đây cô ấy giàu kinh khủng khiếp. Điều đó lại khiến tỷ càng ngại lại gần hơn. Cảm giác giống dạng thấy người sang bắt quàng làm họ í.
Vậy đó, đôi khi, mất nhau đơn giản chỉ là mất nhau mà thôi.
 

Trà Tắc Lắc Sữa

Phàm Nhân
Thanh Xuân Ký Giả
Đệ Tam Converter Tháng 2
Ngọc
52,04
Tu vi
0,14
Tỷ có một cô bạn cùng tên.
Cô ấy hơn tỷ 3 tuổi. Cô ấy bỏ mất 3 năm học để ở nhà chăm mẹ. Sau khi mẹ cô ấy qua đời thì cô ấy bắt đầu đi học lại. 2 người bọn tỷ gặp nhau vào năm lớp 10.
Cả lớp kỳ thị cô ấy giống dạng: học ngu này nọ nên ở lại lớp abc các kiểu. Lúc đó tỷ không biết nguyên nhân vì sao cô ấy đi học trễ như vậy nhưng nhìn cô ấy cứ lặng lẽ một mình, thui thủi 1 mình trong góc lớp, thương dã man í. Sau đó, nhờ 1 trái ổi mà tỷ lân la lại làm quen, nói chuyện, rồi biết được hoàn cảnh. Và từ đó bọn tỷ thân nhau như hình với bóng. Cô ấy cực kỳ thông minh. 2 bọn tỷ cứ chơi vs nhau vậy, động viên nhau học. Một lớp trưởng, 1 lớp phó học tập cứ xoắn với nhau, nếu là giờ thì người ta sẽ gán cho bọn tỷ là bách hợp rồi í.
Nhà tỷ nghèo nên chỉ đi bộ, nhà cô ấy khá hơn nên có xe đạp. Vậy mà 2 đứa có xe lại ko đi, cứ dắt đi bộ để quãng đường xa hơn được 1 xíu, gần nhau hơn 1 xíu, và nói chuyện nhiều hơn 1 xíu.
3 năm cấp 3 trôi đi như cơn gió. Cả 2 đều đăng ký thi SG. Mẹ tỷ ko cho đi. Cô ấy nói chỉ cần tỷ nộp hồ sơ, mọi chi phí này nọ cô ấy lo hết nhưng mẹ tỷ vẫn không cho.
2 bọn tỷ xa nhau từ đó. Người ta nói: xa mặt cách lòng. Thế nhưng bọn tỷ lại khác. Cả ngàn năm không gặp, ko liên lạc nhưng hễ gặp nhau là cứ y như chưa bao giờ cách xa vậy đó.
Rồi tỷ cũng tốt nghiệp và đấu tranh được để vào SG làm.
Cô ấy kéo tỷ đi dạy tiếng Anh chung, nhưng, học là 1 chuyện còn có khiếu dạy hay không lại là chuyện khác.
Tỷ đã bỏ dạy để đi làm việc khác, rẽ sang 1 hướng mà trước đây chưa bao giờ tỷ hình dung ra.
Cô ấy vẫn bảo bọc, chở che cho tỷ tận đến ngày cô ấy có người yêu.
Tỷ ở trọ Q1, cổ sống ở Thủ Đức, vậy mà cứ cuối tuần là cổ cùng người yêu lại chạy lên Bến Thành hẹn hò vs tỷ, 3 đứa ăn uống này nọ rồi vào công viên 23/9 ngồi tám cho tới 10-11h khuya mới chịu về.
Người ta lại nói, kẻ thù của tình bạn chính là tình yêu.
Tỷ mất cô ấy khi tỷ về vs Sói.
Chẳng hiểu vì lý do gì, bọn tỷ chưa một lần cãi cọ nặng lời, vậy mà, cô ấy cứ dần né tỷ ra, xa dần, xa dần...
Giờ đây cô ấy giàu kinh khủng khiếp. Điều đó lại khiến tỷ càng ngại lại gần hơn. Cảm giác giống dạng thấy người sang bắt quàng làm họ í.
Vậy đó, đôi khi, mất nhau đơn giản chỉ là mất nhau mà thôi.
Chẳng biết phải an ủi tỷ thế nào nữa, bởi chính đệ cũng trong hoàn cảnh như vậy và cũng chẳng biết phải làm sao...
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top