Chém Gió Phở 25k .... !

Haihoatac

Trúc Cơ Hậu Kỳ
Ngọc
204,00
Tu vi
101,50
Sáng vào làng ăn bát phở hàng quen. Ngõ ngách chật chội tí nhưng được cái rẻ:

- Cho anh bát tái chín “hai nhăm”nhiều hành củ nước béo. Mà này, anh trả tiền luôn này.

Đặt bát phở nghi ngút lên bàn xong, em bán phở tranh thủ lúc vắng khách đứng tám chuyện:

- Em để ý lần nào anh cũng trả tiền trước là sao ấy nhỉ ?

- À, tính anh hay lo xa. Trả tiền trước thì ăn xong chỉ việc đi, chứ phải lúc em đông khách lại ngồi chờ đợi mất công mất việc nhau ra. Còn nhiều cái mà biết lo xa là cũng lợi phết đấy. Này nhá, giả dụ như điều hòa nhà anh ngay từ cuối đông là anh gọi thợ đến bảo dưỡng rồi, vừa sẵn thợ giỏi lại rẻ; ngu gì mà đợi vào hè nóng bỏ mẹ mới đi kiếm thợ ? Đi uống bia bao giờ vào bàn anh cũng gọi 10 cốc một lượt, chẳng phải chờ đợi mà nó lại không tính ăn gian được như cái bọn gọi kiểu “đ.ái rắt”, chốc lại 1 cốc, 1 cốc,… Nói chung là lợi nhiều thứ.

Em nó gật gật đầu, tấm tắc khen:

- Công nhận anh đúng. Anh khéo lo thế này chị nhà chắc nhàn lắm nhỉ ?
- Còn phải nói. Nên sáng nào cũng để tiền trên bàn cho anh đi ăn sáng đấy.

Cầm tiền trên tay, chợt em nó bô bô:
- Nhưng mà anh ơi, em nghĩ không phải chị đưa tiền anh ăn sáng đâu, mà là chị nhờ đánh đề đấy. Em thấy chị ghi trên tờ tiền là đánh đề 77 “hai nhăm nghìn” đây này.

Mình ngượng quá, vội nói át đi:
- À, anh biết rồi. Nhưng mà anh nuốt, nuốt hết, em ạ. Đánh đề thì trúng làm sao được mà chả nuốt.

Em nó ngẩn ra:
- Thế nhỡ tối chị trúng thì làm sao anh ?
- À, thì anh lại cấu tiền hàng ra trả. Ngày nào anh chả đi giao rượu vang, thiếu gì tiền mặt.
- Thế đến lúc chị phát hiện ra thiếu tiền hàng thì sao anh ?
- À, thì anh lại cấy lô để bù vào. Ôi dào, con người là quan trọng chứ tiền nong là cái quái gì đâu em. Anh ăn lô suốt ấy mà.

Đang dở chuyện thì có khách vào. Toàn hàng xóm, già trẻ nhớn bé đủ cả. Em nó vội quay ra làm hàng. Mình húp nốt bát phở, đứng lên vồn vã chào mấy gương mặt thân quen, rồi lượn.

Đấy, giả tiền trước nó có lợi thế đấy, nhỡ gặp người quen thì chỉ việc chào rồi đi. Chứ lúc đó mới loay hoay gọi thanh toán thì chả nhẽ lại không giả hộ cho anh em mấy bát phở làng ?
Mà sáng nào trong túi cũng chỉ có 25 nghìn thì người shipper biết làm sao, làm sao,… ??? 😩
99436817_2847027942248215_2092866782279761920_n.jpg

@MaThiênHành @Mạt Thế Phàm Nhân @VấnThiên
 

Mạt Thế Phàm Nhân

Đạo Tổ Nhân Cảnh
Tầm Thư Chân Thần
Sáng vào làng ăn bát phở hàng quen. Ngõ ngách chật chội tí nhưng được cái rẻ:

- Cho anh bát tái chín “hai nhăm”nhiều hành củ nước béo. Mà này, anh trả tiền luôn này.

Đặt bát phở nghi ngút lên bàn xong, em bán phở tranh thủ lúc vắng khách đứng tám chuyện:

- Em để ý lần nào anh cũng trả tiền trước là sao ấy nhỉ ?

- À, tính anh hay lo xa. Trả tiền trước thì ăn xong chỉ việc đi, chứ phải lúc em đông khách lại ngồi chờ đợi mất công mất việc nhau ra. Còn nhiều cái mà biết lo xa là cũng lợi phết đấy. Này nhá, giả dụ như điều hòa nhà anh ngay từ cuối đông là anh gọi thợ đến bảo dưỡng rồi, vừa sẵn thợ giỏi lại rẻ; ngu gì mà đợi vào hè nóng bỏ mẹ mới đi kiếm thợ ? Đi uống bia bao giờ vào bàn anh cũng gọi 10 cốc một lượt, chẳng phải chờ đợi mà nó lại không tính ăn gian được như cái bọn gọi kiểu “đ.ái rắt”, chốc lại 1 cốc, 1 cốc,… Nói chung là lợi nhiều thứ.

Em nó gật gật đầu, tấm tắc khen:

- Công nhận anh đúng. Anh khéo lo thế này chị nhà chắc nhàn lắm nhỉ ?
- Còn phải nói. Nên sáng nào cũng để tiền trên bàn cho anh đi ăn sáng đấy.

Cầm tiền trên tay, chợt em nó bô bô:
- Nhưng mà anh ơi, em nghĩ không phải chị đưa tiền anh ăn sáng đâu, mà là chị nhờ đánh đề đấy. Em thấy chị ghi trên tờ tiền là đánh đề 77 “hai nhăm nghìn” đây này.

Mình ngượng quá, vội nói át đi:
- À, anh biết rồi. Nhưng mà anh nuốt, nuốt hết, em ạ. Đánh đề thì trúng làm sao được mà chả nuốt.

Em nó ngẩn ra:
- Thế nhỡ tối chị trúng thì làm sao anh ?
- À, thì anh lại cấu tiền hàng ra trả. Ngày nào anh chả đi giao rượu vang, thiếu gì tiền mặt.
- Thế đến lúc chị phát hiện ra thiếu tiền hàng thì sao anh ?
- À, thì anh lại cấy lô để bù vào. Ôi dào, con người là quan trọng chứ tiền nong là cái quái gì đâu em. Anh ăn lô suốt ấy mà.

Đang dở chuyện thì có khách vào. Toàn hàng xóm, già trẻ nhớn bé đủ cả. Em nó vội quay ra làm hàng. Mình húp nốt bát phở, đứng lên vồn vã chào mấy gương mặt thân quen, rồi lượn.

Đấy, giả tiền trước nó có lợi thế đấy, nhỡ gặp người quen thì chỉ việc chào rồi đi. Chứ lúc đó mới loay hoay gọi thanh toán thì chả nhẽ lại không giả hộ cho anh em mấy bát phở làng ?
Mà sáng nào trong túi cũng chỉ có 25 nghìn thì người shipper biết làm sao, làm sao,… ??? 😩
99436817_2847027942248215_2092866782279761920_n.jpg

@MaThiênHành @Mạt Thế Phàm Nhân @VấnThiên
hqua lão ca onl dánh theo làng thì ăn to cmnr
 

Tường Vy

Đạo Tổ Nhân Cảnh
Hoa Thần BNS 2020
Thanh Ngọc Ký Giả
Sáng vào làng ăn bát phở hàng quen. Ngõ ngách chật chội tí nhưng được cái rẻ:

- Cho anh bát tái chín “hai nhăm”nhiều hành củ nước béo. Mà này, anh trả tiền luôn này.

Đặt bát phở nghi ngút lên bàn xong, em bán phở tranh thủ lúc vắng khách đứng tám chuyện:

- Em để ý lần nào anh cũng trả tiền trước là sao ấy nhỉ ?

- À, tính anh hay lo xa. Trả tiền trước thì ăn xong chỉ việc đi, chứ phải lúc em đông khách lại ngồi chờ đợi mất công mất việc nhau ra. Còn nhiều cái mà biết lo xa là cũng lợi phết đấy. Này nhá, giả dụ như điều hòa nhà anh ngay từ cuối đông là anh gọi thợ đến bảo dưỡng rồi, vừa sẵn thợ giỏi lại rẻ; ngu gì mà đợi vào hè nóng bỏ mẹ mới đi kiếm thợ ? Đi uống bia bao giờ vào bàn anh cũng gọi 10 cốc một lượt, chẳng phải chờ đợi mà nó lại không tính ăn gian được như cái bọn gọi kiểu “đ.ái rắt”, chốc lại 1 cốc, 1 cốc,… Nói chung là lợi nhiều thứ.

Em nó gật gật đầu, tấm tắc khen:

- Công nhận anh đúng. Anh khéo lo thế này chị nhà chắc nhàn lắm nhỉ ?
- Còn phải nói. Nên sáng nào cũng để tiền trên bàn cho anh đi ăn sáng đấy.

Cầm tiền trên tay, chợt em nó bô bô:
- Nhưng mà anh ơi, em nghĩ không phải chị đưa tiền anh ăn sáng đâu, mà là chị nhờ đánh đề đấy. Em thấy chị ghi trên tờ tiền là đánh đề 77 “hai nhăm nghìn” đây này.

Mình ngượng quá, vội nói át đi:
- À, anh biết rồi. Nhưng mà anh nuốt, nuốt hết, em ạ. Đánh đề thì trúng làm sao được mà chả nuốt.

Em nó ngẩn ra:
- Thế nhỡ tối chị trúng thì làm sao anh ?
- À, thì anh lại cấu tiền hàng ra trả. Ngày nào anh chả đi giao rượu vang, thiếu gì tiền mặt.
- Thế đến lúc chị phát hiện ra thiếu tiền hàng thì sao anh ?
- À, thì anh lại cấy lô để bù vào. Ôi dào, con người là quan trọng chứ tiền nong là cái quái gì đâu em. Anh ăn lô suốt ấy mà.

Đang dở chuyện thì có khách vào. Toàn hàng xóm, già trẻ nhớn bé đủ cả. Em nó vội quay ra làm hàng. Mình húp nốt bát phở, đứng lên vồn vã chào mấy gương mặt thân quen, rồi lượn.

Đấy, giả tiền trước nó có lợi thế đấy, nhỡ gặp người quen thì chỉ việc chào rồi đi. Chứ lúc đó mới loay hoay gọi thanh toán thì chả nhẽ lại không giả hộ cho anh em mấy bát phở làng ?
Mà sáng nào trong túi cũng chỉ có 25 nghìn thì người shipper biết làm sao, làm sao,… ??? 😩
99436817_2847027942248215_2092866782279761920_n.jpg

@MaThiênHành @Mạt Thế Phàm Nhân @VấnThiên
:bucminh: phở bán hơi đắt nha
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top