Luận Truyện Lam Vĩ- Chương 1,2

Cửu Vĩ Hồ Ly

Phàm Nhân
Ngọc
-312,74
Tu vi
0,00
Tên truyện: Lam Vĩ ( bông diên vĩ màu xanh :>)
Tác giả: Cửu Vĩ Hồ Ly
Thể loại: đam mỹ, cổ đại

Link: Lam Diên ( hoa diên vĩ màu lam) - Cửu Vĩ Hồ Ly
5e95d808-1b3a-424d-a92f-710a6043d51b.jpeg
Nơi này muội lập ra xin ýe kiến các huynh tỷ muội gần xa về truyện sáng tác ngẫu hứng của tiểu muội :chucmung::chucmung:
Mong các huynh tỷ cho ý kiến dù là lỗi chính tả để muội sửa
Chân thành cảm ơn mọi người ạ:008:
 

Cửu Vĩ Hồ Ly

Phàm Nhân
Ngọc
-312,74
Tu vi
0,00
“Thương Lam? Ngươi chắc chắn đây là gia y quán?” Dương Vũ hơi nhíu mày nói với giọng miệt thị, nhìn chằm chằm vào tấm bảng hiệu ghi mới phía trên.

“Đúng vậy thiếu gia, đây chính là y quán của Thẩm đại phu, hắn lấy chính tên mình đặt cho y quán luôn.”

“Thật đúng là tự phụ…”

“Dương thiếu gia thật có mắt nhìn tốt…” Thanh âm trong trẻo từ phía sau Dương Vũ truyền đến. “Mà ngay cả ta có bản tính tự phụ, đều bị người nhìn ra.”

Dương Vũ theo thanh âm kia nhìn lại, người nọ một thân bạch y, hạt bụi nhỏ cũng không nhiễm, trên mặt đượm ý cười… vừa đi ra giống như một tấm lụa trắng tinh khiết, nhìn thế nào cũng khiến người ta chói mắt.

Thương Lam đứng bất động, tùy ý Dương Vũ đánh giá, hồi lâu, không khỏi … lại tự phụ: “Khó trách mỗi người đều khe Dương thiếu gia giữ mình trong sạch. Có lẽ… là do nghiện đoạn tụ đi.”

Lời này nói ra khiến nô tài của hắn bất mãn.

“chớ có nói bậy, thiếu gia nhà chúng ta chờ lão phu nhân khỏi bệnh sẽ cùng bát tiểu thư Ngô gia thành thân! Thiếu gia chính là giữ mình trong sạch, không phải không gần nữ sắc…” Nô tài kia còn muốn nói thêm cái gì đó, lại bị Dương Vũ ra hiệu ngừng lại.

Thẩm Thương Lam có chút rùng mình, sâu kín nói ra một câu: “Ta sao không biết?”

“Thế tục ngàn vạn thứ, ai mà biết hết được. Dương mỗ lần này chỉ vì thỉnh Thẩm đại phu bốc thuộc mang về cho mẫu thân dưỡng bệnh, …việc t.ư này, sẽ không lấy ra để bàn luận.” Dương Vũ tính tình nhẫn nại, mặt không chút thay đổi nói thẳng ý đồ chính.

“Không muốn. Bên ngoài sắc xuân như vậy, bản đại phu quyết định ra ngoài du xuân.”

Nói xong liền thẳng tắp đi ra khỏi y quán. Dương Vũ cư nhiên bị chọc giận, một phen kéo lấy thân bạch y phía trước lại.

“Thẩm Thương Lam, ngươi…”

“Ta sẽ uống phạt rượu.” Thương Lam thực tự nhiên mà nói tiếp: “Đi thong thả, không tiễn.” Một bước đi ra khỏi cửa.

Dương Vũ ngơ ngác đứng ở cửa, suy nghĩ đoạn đối thoại rối rắm vừa rồi. Giống như đã từng quen biết.



“Sơn chi, nga thuật, đương quy, nghiễm úc kim, thất diệp nhất chi hoa, thiến thảo… Dương Vũ, Dương Vũ, Dương Vũ.......”

Thẩm Thương Lam thở dài một hơi, lại đưa tay đặt xuống trên giấy. Mỗi lần đều như vậy, khi xung quanh yên tĩnh, bản thân tập trung suy nghĩ sau đó lại vô tình nhắc đến hắn. Dương Vũ a Dương Vũ, ta là Thẩm Tưởng Lam! Chỉ vì thiếu một người mà thành Thương Lam, ngươi liền không nhân ra sao?

Ngoài cửa mơ hồ truyền đến tiếng động lớn cùng tiếng la hét ầm ĩ, khiến Thẩm Thương Lam thu hồi lại suy nghĩ. Y hơi nhíu mày, đang muốn mờ cửa, thì cửa lập tức bị đẩy mạnh ra.

“Công tử, Dương thiếu gia… hắn…” Không chờ môn đồng đem chuyện nói hết, Dương Vũ đã đứng trước mặt Thâtm Thương Lam, nắm lấy tay hắn kéo ra ngoài.

Thương Lam vốn muốn kháng cự, nhưng lại luyến tiếc t.ư vị “nắm tay” này, âm thầm cong cong môi, nhưng lại một đường bị Dương Vũ kéo vào Dương phủ. Chỉ thấy Dương mẫu đã không còn tao nhã như ngày xưa, bộ dạng gầy yếu, sắc mặt tái nhợt, thậm chí thiếu điều không còn khí lực mà rên rỉ, chỉ dùng lực ấn bụng.

” Thẩm đại phu.” Dương Vũ vội vã kêu lên.

“Yên tâm, không chết được.” Thương Lam vẫn là không chút hoang mang, làm bộ dạng ngươi không làm khó dễ được ta. Dương Vũ một phen bỏ tay y ra.

“Thẩm đại phu! Thường nhân nói lương y như tử mẫu, y đức của ngươi đâu.”

“Y đức?” Thương Lam nhìn chằm chằm cánh tay bị Dương Vũ buông ra hừ nhẹ một tiếng. “Hiện giờ là thế đạo gì, ai còn để ý đại phu còn có y đức đâu.”

“Thẩm đại phu là quyết tâm không chịu xem bệnh?” Dương Vũ hút sâu một hơi, mới miễn cưỡng nghẹn ra một câu đầy đủ.

“Không chữa.” Thẩm Thương Lam ngẩng đầu nhìn thẳng vào Dương Vũ.

“tiễn khách!” Dương Vũ hung hăng trừng mắt liếc Thẩm Thương Lam một cái, nghiến răng mà nói.

“Không cần đuổi.”

Thương Lam quen thuộc mà đi ra khỏi Dương phủ, bạch y giương lên, lưu lại mùi vị phảng phất của thuốc đông y.

“Công tử, trên phố nói Dương thiếu gia đang tìm đại phu trong thành.”

“Công tử, trên phố nói, Dương lão phu nhân đã không sống nổi nữa….”



“Công tử, trên phố nói Dương thiếu gia quyết định cùng bát tiểu thư Ngô gia thanh thân, xung hỉ…”

Thẩm Thương Lam thần sắc thay đổi, thở dài. “Trần Tẫn, đến Dương phủ.”

Đại môn Dương phủ bị một phen ồn ào, mọi người vừa thấy Thương Lam liền lập tức đi vào thông báo. Quản gia không đợi nô tài báo lại mà lập tức vội dẫn Thương Lam đến phòng của Dương lão phu nhân. Mấy ngày không gặp, Dương mẫu càng tiều tụy đi không ít. Thương Lam ở trên giường ngồi xuống, lúc này Dương Vũ cũng tới. Thẩm Thương Lam chỉ cảm thấy một ánh mắt nóng rực ở phía sau lưng, bất giác khẽ cười một tiếng. “Đừng vội ảo não, không chết được.”

Dương Vũ hô hấp cứng lại, thật muốn một đao đem chém chết tiểu tử này. Rốt cuộc lý trí thắng tâm ma ba phần, vẻ mặt cũng trầm lại ở phía sau Thương Lam . Thẩm Thương Lam thấy Dương Vũ như vậy, lại một trận buồn cười.

“Như thế nào, ngươi cũng chữa không được.” Dương Vũ nóng nảy. Thương Lam buông tay Dương mẫu ra, không để ý lời của Dương Vũ, tự mình bắt đầu nói:”Nhân trần,sơn chi, ba lăng,…Như thế nào, không nhớ đơn thuốc?”

Dương Vũ sửng sốt, vội vàng đi đến bàn dài, tự mình chấp bút. Thương Lam lại chậm chạp bắt đầu nói.

“Nhân trần, sơn chi, tam lăng, nga thuật, sơn giáp, nghiễm úc kim, sao chỉ xác các 2 tiễn, sinh mẫu lệ, bán chi liên, bạch hoa xà thiệt thảo… mỗi ngày một thang, phân ra hai bữa.”

Dương Vũ cầm trong tay đơn thuốc đưa cho nô tài đi kê, xoay người nhìn Thương Lam .”Tiền xem bệnh, liền thỉnh Thẩm đại phu đến phòng thu chi cùng Dương mỗ”

“Dương Vũ, nói tiền bạc sẽ tổn thương tự trọng.” Thương Lam hơi nháy mắt. “Huống chi, hai ta tỉnh cảm cũng không sâu nặng, đừng làm tổn thương ta a.”

Bệnh của Dương mẫu có hy vọng chữa khỏi, Dương Vũ tâm nóng vội cũng dần dần bình ổn, giờ phút này nghe được Thẩm Thương Lam nói những lời đó, cũng không xen vào, đành đứng một chỗ đợi. Thương Lam thấy Dương Vũ không nói gì, chính mình lại nói tiếp:

“Bây giờ vừa lúc xuân sắc, không bằng cùng ta ra ngoài du xuân đi, cũng là bồi dưỡng tình cảm.”

Dương Vũ đang muốn nói cái gì, Thẩm Thương Lam lại thở dài, nói: “Bệnh của Dương lão phu nhân, chỉ sợ ta sau này còn phải quan tâm không ít.”

Lại một hồi trầm mặc.

“Ta nói Dương Vũ ngươi…”

” Ta cùng ngươi.”

“Kia tùy ngươi thôi.” Thời điểm xoay người, Thương Lam nhịn không được khẽ cười ra tiếng. Nhưng tay áo trắng vung lên, không chỉ dấu đi tiếng cười mà cũng che qua cái liếc mắt cùng nụ cười ấy.

Dương Vũ tất nhiên là không vui, nhưng nếu như Thẩm đại phu không có y đức này lại đổ đốn, thì bệnh của Dương mẫu khó bề mà chữa khỏi. Tuy là không nguyện ý, nhưng cũng đáp ứng y.
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top