Hạnh phúc là cùng nhau đi tới cuối con đường

sói già đơn độc

Phi Thăng kiếp
Tầm Thư Học Đồ
Ngọc
766,81
Tu vi
654,56
Đây là hình ảnh hôm nay của ông bà nội mình.Thực sự mà nói,với bà nội ông mình vẫn luôn như một đứa trẻ,mình thấy bà rầy la ông còn nhìu hơn mình nữa cơ.Ông mình thì sợ ma vô cùng,tối không ngủ cạnh bà là không ngủ được,phãi gọi mình sang ngủ chung còn không là qua nhà mình ngủ chung phòng.Ông thì hay nhậu,rồi nhây với nói linh tinh,tánh thì cứ như trẻ con còn bà thì quá nghiêm nên ông cứ khiến bà rầy mãi.Nhưng mà nhìn vào không ai là không thấy được thứ tình cảm trong sáng như tình cảm thời trẻ con toát lên t.ừ 2 ông bà.Người chọc người la ấy thế mà vẫn êm đềm hạnh phúc suốt mấy chục năm ấy chứ.Suốt bao nhiêu năm mình được chứng kiến cảnh 2 người ăn sáng ,ổ bánh mỳ cũng bẻ đôi,bát phở cũng chia 2,ông bà đi đâu cũng có nhau,vì nhau "tao với ổng" "tao với bả" dường như là điệp t.ừ mình nghe mỗi ngày t.ừ ông bà.mấy năm gần đây bà mình phát bệnh và gần đây thì bà nội mình trở yếu và đã nhập viện được 2 tuần,và t.ừ hôm đó đến nay không hôm nào vắng mặt ông mình dù con cháu luôn kề cạnh và túc trực chăm cho bà nội.Dù đã 8x nhưng ông nội mình vẫn đều đặn mỗi sáng một mình chạy xe lên với bà và nắm tay,trò chuyện và không quên những nụ hôn nhẹ lên tráng mong bà sớm khoẻ.Mình nhớ có hôm ,bà mình đang trong cơn mê mang,ông mình nắm chặt tay bà,bác sĩ hỏi bà “ai đây”.Bà thì thầm không ra hơi nói tên ông mình,mọi người hỏi :"thế có thương ổng không" vẫn tiếng thều thào đáp " thương sao không,không thương sao ở được tới giờ" rồi ông nội mình cười ôm hôn hít hà,bà bực bội lại mắng cho một tăng.Mình không hiểu sao,bà mình cứ yếu,cứ thều thào không ra tiếng nhưng ông mình cứ lăng tăng lên là y như rằng sức chữi của nội lại bao la,có vẻ như sự hồn nhiên có phần hơi quá tuổi của ông lại đang là một nguồn sống mãnh liệt đập trong tim bà mỗi ngày.Trong phòng bệnh,tình cảm của 2 ông bà luôn mang lại tiếng cười cho mọi người xung quanh khiến mình cảm động vô cùng.Nhìu hôm bà mình mệt với đau mình thấy ông không dám nhìn mà ra che mặt khóc hoặc ra một góc thở dài buồn rười rượi.Vài hôm nay tình hình bà ổn hơn mình thấy ông cũng vui lên hẳng.Phận làm con cháu,nhìn ông bà nội lúc này mình vô cùng cảm động, hạnh phúc và t.ự hào .Mình vẫn thường thấy thời bây giờ nào là chỉ cần nàng nt em đói,5p sau chàng sang tới nơi dắt đi ăn thì đã được gọi là tình yêu rồi,tình yêu thời nay được đánh giá và công nhận sao mà đơn giản quá.Ông bà đã định nghĩa lại tình yêu bên trong mình và mình mong được chia sẽ định nghĩa này với mọi người,Khi nói yêu hãy có trách nhiệm với những lời yêu thương đó,hãy có trách nhiệm với nó không phãi là 1 tháng,1 năm ,1 vài năm mà là một đời 😊 yêu thương và hạnh phúc là một chặng đường dài ta đi chứ không phãi là kết quả ngày mai ta đạt được
Nguồn: Facebook
Khoa Le
1/12/2017

24131057_544190245934111_8945448971772427341_n.jpg
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top