nhiều lúc, *bản thân mình* là một thứ gì đó thật khó hiểu.

cons

Phàm Nhân
Ngọc
1.399,93
Tu vi
0,00
Có khi nào bạn đã từng cảm thấy việc mình muốn, đang, sẽ làm thật vô nghĩa? Biết rằng:

+Nếu mình tiếp tục thực hiện nó, thì nó sẽ ngốn của mình biết bao quỹ thời gian quý giá. Mà đáng lẽ ra có thể dùng để học tập, thực hành những kiến thức mà cần thiết cho sự nghiệp, tương lai của chính mình. Cái tương lai trở thành một công dân gương mẫu, khá giả và đóng góp tốt cho xã hội.

+Nếu mình tiếp tục thực hiện nó, thì càng lúc mình sẽ càng chìm sâu vào vòng xoáy vô định tối đen của bản ngã,... những thứ gì đó quá siêu hình, trừu tượng, không chỉ khiến bản thân mình đau đầu, khổ sở. Mà còn thậm chí có nguy cơ làm cho mọi người mà mình yêu quý và yêu quý mình cũng bị buồn và khổ sở theo. Và kết cục sẽ là đẩn mọi người xung quanh ra xa.

+Nếu mình tiếp tục thực hiện nó, thì mình sẽ càng phải nhìn trực tiếp vào những gì mình luôn sợ hãi và trốn chạy. Mà nhiều lúc, đối mặt với chúng hay gào thét trong sự giận dữ chỉ làm mọi việc tồi tệ hơn.

+ Nếu mình tiếp tục thực hiện nó, thì càng lúc mình sẽ càng trì trệ bởi những cuộc chiến nội tâm liên tục gào thét trong đầu. Phần muốn mình từ bỏ, phần muốn mình hoàn thành. Người bên ngoài không ai có thể thấu hiểu dù cho họ có thực sự quan tâm thế nào. Còn chính bản thân mình thì không thể ngưng tự làm tổn hại chính bản thân . Vì sự thật tàn nhẫn rằng , đến một lúc nào đó mình rốt cuộc phải đưa ra lựa chọn . Nhưng dù có chọn lựa phe nào thì đến cuối cùng vẫn là tự giết chết một phần trong chính mình.

Có thể mọi chuyện nó không tồi tệ đến mức như vậy? Có thể mọi chuyện sẽ còn tồi tệ hơn?

Nhưng rốt cuộc thì ai có đủ can đảm để thử? Ai có đủ bình tĩnh và quyết tâm để trao danh hiệu "đúng đắn" cho một quyết định nào đó?

Và có đủ sức mạnh để lại một lần nữa đứng lên đối mặt với tất cả những tiếng thì thầm được cất lên từ một trong khao khát sâu thẳm nhất trong nội tâm mà lý trí mình luôn muốn chối bỏ? Dù biết, nếu như tiếp tục. Mình chắc chắn sẽ phải đối mặt với nó một mình.

Bạn đã khi nào từng như thế? Mong muốn theo đuổi những thứ mà mình khao khát, mà biết rằng nó sẽ chỉ *có ý nghĩa* với chỉ mình bạn. Mà có khi đến chính bạn cũng không biết cái *ý nghĩa* đó là gì cho đến khi cuộc hành trình kết thúc?
 

Lan Chi

Phàm Nhân
Ngọc
87.166,78
Tu vi
0,00
Trích lại ngắn gọn từ đâu đó, tui cũng quên tía rồi:

"Bạn cần bỏ qua việc chăm chăm quan tâm xem người khác đang làm gì, đang đạt được gì.

Cuộc sống của bạn vốn dĩ là của chính bạn. Việc bạn cần làm là phá vỡ điểm cực hạn của bản thân (nói nôm na là "vượt lên chính mình") và sống một cuộc đời tốt nhất của chính bạn.

Bạn không cần phải tốn thời gian so sánh, hay cạnh tranh với người khác, hay quy chuẩn ai khác đã đặt ra ngoài kia. Việc của bạn là lên kế hoạch, bước ra khỏi quá khứ, sống đời tốt hơn xưa, sống đời của chính mình, chứ ko phải cuộc đời của ai đó."

Còn trích một bài thơ khác thì có câu này:

"Người vá trời, lấp bể
Kẻ đắp lũy, xây thành
Ta chỉ là chiếc lá
Việc của mình là xanh."

Chúc đạo hữu sớm cởi bỏ được tâm ma.
 

cons

Phàm Nhân
Ngọc
1.399,93
Tu vi
0,00
Trích lại ngắn gọn từ đâu đó, tui cũng quên tía rồi:

"Bạn cần bỏ quan việc chăm chăm quan tâm xem người khác đang làm gì, đang đạt được gì.

Cuộc sống của bạn vốn dĩ là của chính bạn. Việc bạn cần làm là phá vỡ điểm cực hạn của bản thân (nói nôm na là "vượt lên chính mình") và sống một cuộc đời tốt nhất của chính bạn.

Bạn không cần phải tốn thời gian so sánh, hay cạnh tranh với người khác, hay quy chuẩn ai khác đã đặt ra ngoài kia. Việc của bạn là lên kế hoạch, bước ra khỏi quá khứ, sống đời tốt hơn xưa, sống đời của chính mình, chứ ko phải cuộc đời của ai đó."

Còn trích một bài thơ khác thì có câu này:

"Người vá trời, lấp bể
Kẻ đắp lũy, xây thành
Ta chỉ là chiếc lá
Việc của mình là xanh."

Chúc đạo hữu sớm cởi bỏ được tâm ma.

Người khác nghĩ gì thì với tôi đã sớm chả còn mấy quan trọng. Chỉ là tôi đã lỡ đào quá sâu vào nội tâm và suy nghĩ của chính mình. Và điều đấy luôn khiến tôi cảm thấy sợ. Cảm giác từng ngày trôi qua mình dần chẳng còn là mình trước đây. Mà tương lai trước mặt tuy kịch tính mà lại quá mịt mờ -.- .

phen độ kiếp dễ hình thần câu diệt rồi :yoy75:
 

Vong Vất Vưởng

Phàm Nhân
Ngọc
-396,48
Tu vi
0,00
Thiền sư U Jotika:
"“Làm việc gì là tốt, biết việc gì là đúng, con người ta phân biệt nhau hơn kém nhau ở chỗ đó, những thứ còn lại chẳng có giá trị gì. Cuộc đời con người rất ngắn ngủi, những thứ chúng ta thật sự cần thật ra rất ít ỏi, và khi chúng ta ra đi, việc mình là ai hay chẳng là ai cả chẳng có nghĩa lý gì hết”
 

Độc Hành

Đạo Tổ Nhân Cảnh
Administrator
*Thiên Tôn*
Có khi nào bạn đã từng cảm thấy việc mình muốn, đang, sẽ làm thật vô nghĩa? Biết rằng:

+Nếu mình tiếp tục thực hiện nó, thì nó sẽ ngốn của mình biết bao quỹ thời gian quý giá. Mà đáng lẽ ra có thể dùng để học tập, thực hành những kiến thức mà cần thiết cho sự nghiệp, tương lai của chính mình. Cái tương lai trở thành một công dân gương mẫu, khá giả và đóng góp tốt cho xã hội.

+Nếu mình tiếp tục thực hiện nó, thì càng lúc mình sẽ càng chìm sâu vào vòng xoáy vô định tối đen của bản ngã,... những thứ gì đó quá siêu hình, trừu tượng, không chỉ khiến bản thân mình đau đầu, khổ sở. Mà còn thậm chí có nguy cơ làm cho mọi người mà mình yêu quý và yêu quý mình cũng bị buồn và khổ sở theo. Và kết cục sẽ là đẩn mọi người xung quanh ra xa.

+Nếu mình tiếp tục thực hiện nó, thì mình sẽ càng phải nhìn trực tiếp vào những gì mình luôn sợ hãi và trốn chạy. Mà nhiều lúc, đối mặt với chúng hay gào thét trong sự giận dữ chỉ làm mọi việc tồi tệ hơn.

+ Nếu mình tiếp tục thực hiện nó, thì càng lúc mình sẽ càng trì trệ bởi những cuộc chiến nội tâm liên tục gào thét trong đầu. Phần muốn mình từ bỏ, phần muốn mình hoàn thành. Người bên ngoài không ai có thể thấu hiểu dù cho họ có thực sự quan tâm thế nào. Còn chính bản thân mình thì không thể ngưng tự làm tổn hại chính bản thân . Vì sự thật tàn nhẫn rằng , đến một lúc nào đó mình rốt cuộc phải đưa ra lựa chọn . Nhưng dù có chọn lựa phe nào thì đến cuối cùng vẫn là tự giết chết một phần trong chính mình.

Có thể mọi chuyện nó không tồi tệ đến mức như vậy? Có thể mọi chuyện sẽ còn tồi tệ hơn?

Nhưng rốt cuộc thì ai có đủ can đảm để thử? Ai có đủ bình tĩnh và quyết tâm để trao danh hiệu "đúng đắn" cho một quyết định nào đó?

Và có đủ sức mạnh để lại một lần nữa đứng lên đối mặt với tất cả những tiếng thì thầm được cất lên từ một trong khao khát sâu thẳm nhất trong nội tâm mà lý trí mình luôn muốn chối bỏ? Dù biết, nếu như tiếp tục. Mình chắc chắn sẽ phải đối mặt với nó một mình.

Bạn đã khi nào từng như thế? Mong muốn theo đuổi những thứ mà mình khao khát, mà biết rằng nó sẽ chỉ *có ý nghĩa* với chỉ mình bạn. Mà có khi đến chính bạn cũng không biết cái *ý nghĩa* đó là gì cho đến khi cuộc hành trình kết thúc?
Thế vì lý do gì bạn ko chịu đổi đường đi?
 

cons

Phàm Nhân
Ngọc
1.399,93
Tu vi
0,00
Người khác nghĩ gì thì với tôi đã sớm chả còn mấy quan trọng. Chỉ là tôi đã lỡ đào quá sâu vào nội tâm và suy nghĩ của chính mình. Và điều đấy luôn khiến tôi cảm thấy sợ. Cảm giác từng ngày trôi qua mình dần chẳng còn là mình trước đây. Mà tương lai trước mặt tuy kịch tính mà lại quá mịt mờ -.- .
Thế vì lý do gì bạn ko chịu đổi đường đi?
đường đi không phải lúc nào cũng dễ đổi. Thậm chí nó còn chẳng dễ hiện ra.

Mọi hoàn cảnh dù như mơ hay như sh*t mà bản thân mình đang mắc phải . Thì đều là kết quả của đủ thứ hành động trong quá khứ.

Và nói thật thì. Tôi đã mắc nhiều sai lầm quá ngu. Nên giờ đường đi nó cực kì giới hạn.

Nhưng điểm quan trọng là ở chỗ. Muốn thay đổi thì bản thân mình phải đưa ra lựa chọn.

Mà lựa chọn là một trò tra tấn vô cùng tàn khốc -_-.
 

cons

Phàm Nhân
Ngọc
1.399,93
Tu vi
0,00
Thiền sư U Jotika:
"“Làm việc gì là tốt, biết việc gì là đúng, con người ta phân biệt nhau hơn kém nhau ở chỗ đó, những thứ còn lại chẳng có giá trị gì. Cuộc đời con người rất ngắn ngủi, những thứ chúng ta thật sự cần thật ra rất ít ỏi, và khi chúng ta ra đi, việc mình là ai hay chẳng là ai cả chẳng có nghĩa lý gì hết”
theo quan điểm cá nhân thì tôi không đồng tình với triết lý này. Dù nó đúng là một bài thuốc giúp con người hạnh phúc hơn.
Chỉ là nhiều lúc, mình khao khát một lúc nhiều hơn một thứ. Mà chúng lại có vẻ rất ghét nhau -,-
 

Độc Hành

Đạo Tổ Nhân Cảnh
Administrator
*Thiên Tôn*
đường đi không phải lúc nào cũng dễ đổi. Thậm chí nó còn chẳng dễ hiện ra.

Mọi hoàn cảnh dù như mơ hay như sh*t mà bản thân mình đang mắc phải . Thì đều là kết quả của đủ thứ hành động trong quá khứ.

Và nói thật thì. Tôi đã mắc nhiều sai lầm quá ngu. Nên giờ đường đi nó cực kì giới hạn.

Nhưng điểm quan trọng là ở chỗ. Muốn thay đổi thì bản thân mình phải đưa ra lựa chọn.

Mà lựa chọn là một trò tra tấn vô cùng tàn khốc -_-.
Ta đưa cho đạo hữu 1 lời khuyên: ta ra trường 2006, làm đến 2008 thì nhảy qua cty khác, làm thêm 2 năm nữa thì ta phát hiện công việc hiện tại khó giúp ta phát triển thêm. Cứ chần chờ mãi ko chịu bỏ ngành cũ, lần lữa mãi đến 2 năm sau ta mới quyết định dứt khoát bỏ ngành đó. Ta nghỉ về quê chơi 1 tháng, sau đó đổi ngành làm. Giờ ta là gđ 1 cty, tuy lợi nhuận chưa nhiều nhưng đủ sức để vươn lên một cty lớn với lợi thế có sẵn khi xưa.
Vậy nên phát hiện nó ko đúng thì hãy dứt khoát bỏ đừng chần chờ, thời gian càng kéo dài tuổi càng lớn càng ngại thay đổi, nhất là khi vướng bận gia đình vk con.

Try up!
 

cons

Phàm Nhân
Ngọc
1.399,93
Tu vi
0,00
Ta đưa cho đạo hữu 1 lời khuyên: ta ra trường 2006, làm đến 2008 thì nhảy qua cty khác, làm thêm 2 năm nữa thì ta phát hiện công việc hiện tại khó giúp ta phát triển thêm. Cứ chần chờ mãi ko chịu bỏ ngành cũ, lần lữa mãi đến 2 năm sau ta mới quyết định dứt khoát bỏ ngành đó. Ta nghỉ về quê chơi 1 tháng, sau đó đổi ngành làm. Giờ ta là gđ 1 cty, tuy lợi nhuận chưa nhiều nhưng đủ sức để vươn lên một cty lớn với lợi thế có sẵn khi xưa.
Vậy nên phát hiện nó ko đúng thì hãy dứt khoát bỏ đừng chần chờ, thời gian càng kéo dài tuổi càng lớn càng ngại thay đổi, nhất là khi vướng bận gia đình vk con.

Try up!
cảm ơn bác . Vậy bác cho em hỏi thêm là vào khoảng thời gian 2 năm chần chừ đấy bác cảm giác ra sao ạ? Và trong khoảng 1 tháng ở quê cảm giác nó thế nào vậy? Vì có lẽ lúc này em cần nghe những câu chuyện như vậy.

Bởi lẽ thứ em đang đắn đo không chỉ là công việc hay ngành nghề, em coi đó chỉ là công cụ, kĩ năng(nói nghe hơi nặng nề -_-) để mình đạt được những thứ mình mong muốn như hạnh phúc, sự thỏa mãn khi làm điều yêu thích,...

Thứ mà em đang sợ phải đối mặt ở đây có lẽ sự thay đổi về cả lối sống lẫn cái cách suy nghĩ mà vốn đã theo em quá lâu. Phần trong em muốn níu kéo nó, phần thì muốn thay đổi. Chẳng có cái nào đúng, cái nào sai. Chỉ là em chỉ có thể chọn 1
 

Độc Hành

Đạo Tổ Nhân Cảnh
Administrator
*Thiên Tôn*
cảm ơn bác . Vậy bác cho em hỏi thêm là vào khoảng thời gian 2 năm chần chừ đấy bác cảm giác ra sao ạ? Và trong khoảng 1 tháng ở quê cảm giác nó thế nào vậy? Vì có lẽ lúc này em cần nghe những câu chuyện như vậy.

Bởi lẽ thứ em đang đắn đo không chỉ là công việc hay ngành nghề, em coi đó chỉ là công cụ, kĩ năng(nói nghe hơi nặng nề -_-) để mình đạt được những thứ mình mong muốn như hạnh phúc, sự thỏa mãn khi làm điều yêu thích,...

Thứ mà em đang sợ phải đối mặt ở đây có lẽ sự thay đổi về cả lối sống , cách suy nghĩ mà vốn đã theo em quá lâu. Phần trong em muốn níu kéo nó, phần thì muốn thay đổi. Chẳng có cái nào đúng, cái nào sai. Chỉ là em chỉ có thể chọn 1
Hồi đó ta ngại thay đổi vì 4 năm làm việc có biết bao kinh nghiệm, biết bao quan hệ, giờ bỏ qua ngành mới thì xem như là tân binh phải bắt đầu lại từ đầu. 2 năm cứ chần chờ mãi ko dám bỏ, vừa tiếc vừa sợ mất thu nhập, vừa lo qua ngành mới có thành công hay ko, đủ thứ lo lắng ... Cuối cùng 2 năm sau, sau khi chia tay cô bạn gái cũ, ta bỏ phứt hết, về quê chơi 1 tháng chỉ ăn và ngủ ko suy nghĩ gì cả, để refresh lại đầu óc và tìm hướng mới, cũng nói với ba mẹ là ba mẹ nuôi con 1 tháng này đi, đừng nói gì hết, để con tìm lại cân bằng cuộc sống của mình. Sau đó 1 tháng thoải mái rồi lên lại SG xin việc, xin mãi ko ra, chỗ nhận thì ko đáp ứng yêu cầu của mình, chỗ đạt yêu cầu của mình thì ko nhận. Thời gian này ta cũng ko tạo áp lực cho mình là phải có việc bằng được, mà là phải kiếm đúng công việc mình yêu thích, có chức vụ, có thu nhập, rảnh rỗi thì đi các nhóm thiện nguyện về các tỉnh, cf chém gió với bạn bè đồng nghiệp cũ, tối quỡn thì tự đi coi phim một mình, cũng ko quen em nào hết, vì dính đến gái thì rất tốn tiền, nói chung là ko để đầu óc căng thẳng. Chơi thêm 4 tháng nữa mới xin được 1 vị trí khá tốt và mức lương tương đối, sau đó thì nó mới lên lại. Nói chung cũng khá vất vả trong thời gian này đó, cơ bản là phải có tích lũy để tự nuôi sống mình ít nhất nửa năm để có công việc mới đúng như ý nguyện :)
Nhắc lại chuyện cũ mà nó đã qua đến 8 năm rồi, thời gian như chó chạy ngoài đường, đùng phát sắp đến tứ tuần rồi :kngbp4n:
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top