|Blog Radio |
Tản văn - Tùy bút
Dư Vị Trà Chiều:
Hạnh phúc của những kẻ đơn côi!
***
CHO NHỮNG NGÀY VỘI VÃ
"Lạc lõng giữa dòng đời, học cách yêu mình thôi."
Sẽ có đôi lúc bạn cảm thấy tủi thân đến cực điểm.
Bạn có bao giờ trải qua cảm giác như thế này chưa? Đó là sau một ngày làm việc vất vả, chỉ nuốt vội vài ba miếng cơm, lại tiếp tục lao đầu vào học, tất bật đi làm thêm, rồi bạn chợt nhận ra rằng, từ bao giờ những bộ quần áo khoát lên người đã chẳng còn được chủ nhân của nó chọn lựa cho phù hợp, kiểu tóc uốn lọn hai năm trước giờ đã chẳng còn nhìn ra hình dạng, màu son môi hằng ngày vẫn tô điểm đã lỗi thời từ bao giờ...
Có những ngày đứng trước gương rất lâu, nhìn ngắm lại bản thân mà những ngày lao đầu vào cuộc sống, đã bị chính mình quên lãng. Nhìn đi, vết thâm quầng dưới mắt đã đậm hơn tự bao giờ, nơi khóe mắt đã ẩn hiện vài nét chân chim, bờ môi nhợt nhạt khi lau đi lớp son phấn hàng ngày vẫn tô điểm. Bạn chợt nhận ra rằng, bản thân đã không đủ can đảm để bước ra khỏi nhà trong bộ dạng như thế.
Đã từ rất lâu rồi, lâu đến mức bạn đã không còn nhớ rõ, lần cuối cùng bạn diện những bộ váy tinh tế để đến những buổi hẹn trà chiều là từ bao giờ, quên mất lần cuối cùng bạn khoát tay người cũ chọn mua quà kỉ niệm, hoặc thậm chí bạn đã chẳng nhớ được đã bao lâu rồi bạn không còn nhận được cuộc gọi hay tin nhắn từ những người bạn cũ, những mối quan hệ đã từng rất thân trước kia.
Đã bao lâu rồi, bạn đã vùi dập bản thân trong bộn bề của cuộc sống bao lâu rồi?
Có lẽ đến chính bạn còn không nhớ rõ.
Những ngày hối hả qua đi, bỗng nhiên bạn lại có một ngày nghỉ ngoài dự định. Ngày nghỉ, đã bao lâu rồi bạn mới có một ngày nghỉ dành cho riêng mình thế?
Khi đó, bạn chợt nhận ra rằng, bạn đã chẳng biết phải làm gì với một ngày nghỉ nữa, khi bạn đã quen với việc dậy sớm từ sáng tinh mơ, chạy nhanh đến chỗ làm và cắm đầu vào ôn tập, có lúc bận rộn đến chẳng nhớ nổi bữa cơm nuốt vội vừa rồi là bữa sáng hay cơm chiều.
Nhìn một lượt danh bạ trong điện thoại, những cái tên quen thuộc ngày xưa giờ trở nên lạ lẫm, ngón tay dừng lại trên số điện thoại của một người, dù biết đầu dây bên kia sẽ chỉ còn tiếng thuê bao lạnh lẽo, và máy móc của chị tổng đài báo máy bận.
Bạn sẽ nhớ đến những ngày trước, bạn đã từng dành trọn một ngày để đi mua sắm cùng nhóm bạn thân, dùng ngày cuối tuần để hẹn hò cùng người yêu cũ, những khi lang thang cả ngày trên đường sách, hay đơn giản là những phút giây lười biếng đến chẳng muốn ra đường, nằm ì ịch ở nhà cả ngày cày phim thần tượng, lướt web đến quá giờ cơm trưa...
Có những ngày tan tầm tối muộn, mưa đầu mùa bất chợt kéo về, chẳng còn ai nhắc bạn phải mang theo áo mưa trước khi ra đường, chẳng một dòng tin nhắn rằng, "đừng đội mưa kẻo bệnh, đợi mưa tạnh rồi hẳn về."
Đã chẳng còn gì cả...
Khi người ta nấp vội trong chiếc áo mưa cồng kềnh chạy ngang dọc trên đường, chỉ một mình bạn, cô độc và chậm rãi, mặc cho nước mưa lạnh lẽo táp vào mặt, vào người. Đôi mắt bị nước mưa thấm vào, cay xè và... đắng, vị mặn đắng thấm vào môi, rồi tràn vào cuốn họng. Bạn đã chẳng còn phân biệt được đó là nước mưa hay là... nước mắt. Tiếng gió rít bên tai ồ ồ, át đi cả tiếng nấc nghẹn ngào, cô gái à, sao bạn lại bỏ bê mình như thế.
Những ngày như vậy, bạn chỉ thèm một bát canh cua đồng từ tay mẹ, thèm mùi khói thuốc vấn vít nơi đầu mũi của ba, thèm cả tiếng càu nhàu không thôi của cô bạn cạnh bàn ngày trước. Bạn nhớ những ngày đội mưa cùng lũ bạn khi tan trường, nhớ bóng dáng một người từng nghiêng ô cho bạn mà ướt cả nửa vai.
Những ngày như thế, bạn chỉ mong có thể trở về.
***
Trong cuộc sống bộn bề này, ai rồi cũng quen với con người cô độc, tự lập và mạnh mẽ, và, đó chỉ là thói quen mà thôi, chẳng ai muốn bản thân vùi dập mình trong mớ hỗn độn của cuộc sống này. Đôi lúc, một cô gái mạnh mẽ như bạn, vẫn cần lắm một bờ vai để dựa vào, vẫn cần những lời ủi an và thăm hỏi, dù thừa biết rằng đó chỉ là những câu nói sáo rỗng, thế nhưng, có những ngày, một cô gái mạnh mẽ, cũng muốn nghe thấy ai đó hỏi rằng: "Hôm nay, em có ổn không?"
Bạn ơi, đừng vô tâm với cảm xúc của riêng mình nữa, học cách yêu mình hơn đi, đừng để những lo toan vùi lấp tuổi xuân thì, trong khi, những chiếc bóng của thời tuổi dại đã xếp chồng lên nhau, chúng đã qua và biến mất không còn vết tích, đừng cố hoài niệm về cái gì đó đã quá xa xăm. Bạn đứng trước gương xem, nhìn đi, cô gái ơi, bạn thấy gì trong tấm gương ấy? Có phải, ánh mắt kia đang lạ lẫm nhìn bản thân mình không, có thấy bản thân đang dần mỏi mòn trong ánh mắt ấy không? Cô gái ạ, bạn đang cần một bờ vai, đừng mạnh mẽ nữa, hãy thử yếu đuối một lần, đưa tay một lần, biết đâu, vẫn đang có rất nhiều người đang cố vươn ra mà nắm lấy tay bạn, trân trọng bạn, mang đến cho bạn hạnh phúc êm đềm, là bờ vai mỗi khi gục ngã, là sự ấm lòng những phút đêm đông...
Những ngày mưa đến vội và cũng qua mau, bỏ lại sự ướt đẫm của quá khứ đi nào, hiện tại, bạn nên là một ngày nắng hạ, tỏa ra ánh sáng xuân thì của mình. Hãy chọn một chiếc váy bạn thích, hoặc những bộ đồ bạn cảm thấy thoải mái nhất, chuẩn bị cho mình một hành trang nho nhỏ, xỏ vào một đôi giày thật vững chắc, và bước đi thôi. Nếu như không có một điểm đến cố định, vậy học cách tìm vui cho mình bằng những chuyến lang thang, khi gần, khi xa, khi là quán quen bên đường, hay là ô cửa kính trên tòa nhà cao nhất thành phố, học cách yêu mình bằng việc trải nghiệm, bạn sẽ thấy, ừ thì, dù hiện tại chưa tìm được bờ vai nào vững chãi, tôi vẫn có thể tự dựa vào chính mình, tự yêu bản thân mình, rồi mọi thứ sẽ ổn hết thôi.
Cô gái ơi, đừng để bản thân mệt mỏi quá nhiều với cuộc sống của mình đấy!
L.M.X.T