Ký Ức Một Thời Để Nhớ

Status
Not open for further replies.

Lan Chi

Phàm Nhân
Ngọc
87.166,78
Tu vi
0,00
Lên diễn đàn vui lắm!!! Không tin sao? Mấy bạn nghe @Tường Vy kể nè.
Nghe xong, chăm lên diễn đàn Bạch Ngọc Sách hơn nhé:056:

Nhật kí mối tình đầu :54:


Tôi biết em qua một diễn đàn truyện. Lần đầu gặp em tôi rất ấn tượng về sự hồn nhiên và không ngại người lạ của em, như bắt gặp lại hình bóng của bản thân ngày xưa vô lo, vô nghĩ. Tôi muốn nói chuyện với em nhiều hơn.

Em là một cô bé dễ thương và thân thiện đấy, tôi thích em của lúc đó. Phải chăng vì em giống tôi của lúc nhỏ? Tôi không biết và cũng không cần biết nữa.

Em hồn nhiên trêu tôi, gọi tôi là "tiểu nương tử" , ha ha... lúc đó tôi cảm thấy thế nào nhỉ? Qua màn hình điện thoại em có thấy tôi cười không? Chẳng biết lúc ấy em nghĩ gì mà lại có thể nói một cách hồn nhiên như thế? Cảm thấy thật lạ... rất tự nhiên, như một người bạn đã quen thân tôi đồng ý. Tôi cho phép em gọi nhưng chỉ mỗi em được phép gọi tôi như thế thôi. Tôi cũng thử với nhiều người khác nhưng cảm giác khác xa lúc nói chuyện cùng em. Họ không giống em và không ai giống em cả.
Cũng vào ngay lúc ấy tôi mới biết rằng. Em là duy nhất!
Tôi muốn thân với em hơn, muốn nói chuyện với em nhiều hơn và tôi thường xuyên bắt chuyện với em.
Những đêm không ngủ, tôi lại tìm lên diễn đàn truyện ấy và khi tôi thấy tên em vẫn đang nằm trên danh sách thành viên đang hoạt động. Tôi cười, hóa ra em vẫn chưa ngủ. Chắc là đang chat với mọi người với bạn của em. Và trong số họ không có tôi. Vậy nên tôi phải bắt chuyện với em. Chúc em buổi tối an lành, chúc em ngủ ngon. Và những đêm không ngủ ấy, có một người cùng tôi nói chuyện, đôi lúc đến tận mười hai giờ đêm. Những khi đợi mãi mà chẳng thấy hồi âm. Tôi mới tắt điện thoại rồi lại tự nhủ với bản thân. Chắc em ngủ rồi và tôi nên ngủ thôi trời đã khuya rồi.
Lúc ấy mở thêm cánh của sổ, gió ùa vào. Cảm giác thật dễ chịu. Những lúc như thế tôi bất giác lại nghĩ về bản thân tôi hơn là nghĩ về những thứ linh tinh khác.
Tôi thích gió, thích vô cùng. Bởi gió có thể dịu dàng tạo nên những cơn sóng lăn tăn trên mặt nước, gió thổi bay phần tóc được chẻ gọn gàng của các cô bạn cùng lớp. Và gió mạnh mẽ lắm, nó cuốn những hạt mưa đi xa hơn. Đôi lúc gió lạnh lùng thổi qua đôi vai ai đó, rồi ai đó khẽ rùng mình để rồi chạy vội về nhà khoác thêm chiếc áo hay quây quần bên lò sưởi cùng gia đình. Gió lạnh lùng thế đấy, nhưng đôi lúc lại ấm áp như làn gió heo may để rồi khi tức giận gió tàn phá mọi thứ như mất đi lý trí vậy. Vì gió nhẫn tâm, vậy nên tôi yêu gió. Chỉ khi người ta nhìn thấu một thứ gì đó thì người ta mới thật tâm yêu thích nó. Tôi thấu được gió, thấu được sự cô đơn của nó. Và sau này, những đêm mở ra cánh cửa sổ lúc làn gió ùa vào khẽ vỗ nhẹ lên da thịt. Tôi lại nhớ về em, về một cô bé rất thích mưa, thích như tôi thích gió vậy.
Đã có lúc tôi tự hỏi liệu em có nhìn thấu mưa hay chưa mà lại yêu mưa như thế.

Khi tôi đưa em sang một diễn đàn khác đó cũng là lúc tôi muốn đưa mối quan hệ của cả hai đi xa hơn. Đã có lúc tôi nghĩ nếu tôi không đưa em sang bên đó thì mối quan hệ của chúng ta sẽ như thế nào?
Em nói muốn làm công, ừ, vậy tôi sẽ làm thụ, sẽ học cách mè nheo, sẽ học cách làm nũng. Chỉ cần em không cảm thấy chán.

Chúng tôi bắt đầu nói chuyện nhiều hơn, đề tài cũng dần đi xa hơn. Và cũng từ lúc ấy tôi cảm thấy có một cái gì đó rất lạ trong cuộc trò chuyện của chúng tôi. Chúng trở nên nhạt nhẽo và gượng gạo hơn bao giờ hết. Chúng chỉ có thể tự nhiên hơn khi có sự xuất hiện của người thứ ba. Và tôi thì không thích điều đó.
Từ lúc nào tôi đã xem em là của tôi, tôi ghét những ai chạm vào đồ của mình. Thật sự là rất ghét.

Có một cô bé nói với tôi muốn tìm em an ủi. Tôi chỉ cười nhạt, con bé này có biết tự trọng không nhỉ? Và tôi kể cho em nghe và phản ứng của em khiến tôi vô cùng tức giận.

Em quay sang giễu cợt tôi và một người bạn. Tôi luôn đúng và tôi tự cho là như thế. Độc tài và ích kỉ. Đương nhiên tôi rất không chấp nhận việc em giễu tôi. Người mà em nói tôi chỉ nói chuyện đúng hai lần. Và hơn hết tôi chẳng biết gì về những thứ em nói.

Tôi tức lắm, tức lắm. Em thích trêu như vậy, tôi sẽ đi làm quen ngay cho em xem. Bắt chuyện với họ, kết bạn và thân thiết hơn. Tôi có thêm một người bạn. Nhưng dường như để trừng phạt cho sự bốc đồng và ương bướng của tôi. Mối quan hệ của chúng tôi như đi vào bế tắc và có dấu hiệu đổ vỡ.

Tôi đọc được lời em nói với một người, là ai thì tôi không quan tâm. Em nói tôi hay ghen đến lạ. Lúc ấy tôi mới nhận ra tất cả chỉ là do bản thân tôi. Là tôi hay ghen, dường như tôi luôn ghen tị với những cô gái những con nhóc hay lãng vãng xung quanh em. Có lẽ em cảm thấy mất tự do.

Nhưng tôi vẫn ghét chúng.

Tôi ghét con nhóc kia, con nhóc con dám đòi tôi cho nó và em không gian riêng để tâm tình. Nực cười. Nhưng tôi lại để cho em tự giải quyết, tôi biết bản thân không nên xen vào nữa. Hãy để em tự giải quyết thì hơn.
Thực sự thì lúc đó tôi đã rất hi vọng em sẽ làm gì đó đi. Nhưng em không làm gì cả. Ngay lúc ấy chỉ bản thân tôi mới biết tôi đã thất vọng như thế nào.
Tôi trao em hi vọng và chính em đã đập tan đi cái hi vọng của tôi.
Tôi cảm thấy thất bại trước em rồi. Một kẻ thua cuộc thảm hại.

Ngày quyết định tỏ tình với em lại chính là ngày tôi hụt hẩn đến cùng cực. Em im lặng và tôi quyết định buông tay. Đêm ấy tôi không hề rơi lấy một giọt lệ.

Hôm sau, ai đó đã nói với tôi rằng em sẽ phải đi, tôi vẫn không nhớ ai đã nói cho tôi biết. Tôi đã khóc cả một ngày như một kẻ chấp nhận sự thua cuộc. Những người xung quanh tôi ai cũng nghĩ tôi bị bệnh, họ mua thuốc cho tôi nhưng tôi lại chẳng để tâm đến.
Cả ngày hôm ấy tôi chả nhớ nổi mình đã làm gì? Cho đến buổi tối hôm ấy. Nick em sáng, em rep lại dòng tin nhắn của tôi. Nhưng mối quan hệ của chúng tôi đã không còn như trước.
Một bát nước đã hất đi rồi thì làm sao lấy lại được. Tôi hiểu chứ. Nhưng tại sao trái tim vẫn cố chấp muốn giữ?

Mối quan hệ ngày một rạn nứt, tôi biết bản thân đã đi quá xa. Song song với cơn đau từ trái tim thì chứng đau đầu của tôi bắt đầu trở lại và có dấu hiệu ngày một nặng hơn. Tôi phát hiện mình đã quên rất nhiều chuyện và tôi bắt đầu lo.

Tôi bị đau đầu vào năm lớp 8, sau một tai nạn giao thông, tôi may mắn không bị thương nặng nhưng từ đó tôi mắc chứng đau đầu. Khi bệnh trạng ngày một trở nặng, tôi tìm đến bác sĩ để điều trị. Tôi bắt đầu uống rất nhiều thuốc, và rất hay quên nữa. Nhưng có lẽ do điều trị tốt. Đầu năm lớp 9 tôi như khỏi hẳn, tôi không còn bị đau đầu nữa. Cứ ngỡ nó đã khỏi hẳn nào ngờ bây giờ nó lại quay trở lại và ngày một chuyển nặng. Tôi bắt đầu thấy lo và sợ hãi.

Nhưng lão thiên rất thích đùa với tôi. Ngay lúc tôi cần em nhất. Em biến mất như chưa từng tồn tại. Nhưng tôi không trách em. Chỉ trách bản thân vô dụng. Vô dụng khi không thể cho em thứ em cần.

Và thời gian dần trôi, em trở về, em đến và đi như một cơn mưa thoáng qua. Hôm ấy tôi lấy một cô gái mới vào rum được vài ngày để làm vợ. Tôi im lặng nhìn em trở về như một lời thách thức. Em nói thương tôi rồi đấy. Nhưng chúng mình dừng lại đi.

Trái tim tôi chả còn đau nữa, bình thản và đón nhận.

Tôi không còn trái tim để mà đau mà thương mà khóc nữa.

Em biết bản chất của Gió là gì không? Đó là không để bản thân tổn thương. Dù là Hoa Hồng Dại thì người cũng đầy gai.

Phải quên em thật nhanh tựa như sự lạnh lùng của Gió. Tôi ép mình phải quên. Và tôi tin tôi làm được. Tôi và em chỉ có thể hẹn kiếp sau mà tương phùng.

Cứ xem tôi như một trong những con Gió thoảng qua cuộc đời em đi. Hoặc một người xa lạ đã từng thương em. Và em nên nhớ, mãi sau này, cái người xa lạ ấy không còn nhớ em là ai nữa.

Là em đã chọn dừng lại. Vậy để kẻ điên này giúp em mong ước cuối cùng. Mong ước duy nhất mà kẻ điên này có thể thực hiện.

***

"Vy Vy! Hối hận không?"

Có đó. Nhưng không kịp nữa rồi.

***

Anh biết hoa Anh Túc có ý nghĩa là gì không?
Khi anh về hãy nói cho em biết nhé!

***

Hoa Anh Túc có nghĩa là...
Lời từ biệt và chúc phúc...
Yên bình mãi mãi về sau.



Phần kết
 

Lan Chi

Phàm Nhân
Ngọc
87.166,78
Tu vi
0,00
Còn đây là chuyện oái ăm của chàng trai đang khát khao có crush là @Phudk235
Xem xong, cấm cười... kẻo người ta buồn :leuleu:

Tiếp theo đệ sẽ kể về chính câu chuyện của đệ.
Mọi thứ diễn ra chưa lâu, rất nhanh bắt đầu và...cũng kết thúc rất nhanh. Đến giờ đệ cũng chẳng biết cô ấy là ai nữa.

:vzfiy0h: :vzfiy0h:
Screenshot_2020-02-09-14-10-40-1295758286.png
 

Lan Chi

Phàm Nhân
Ngọc
87.166,78
Tu vi
0,00
Tuyệt chiêu cua gái của @SuperCub50 là đây, chỉ cần 1 cái ống bơm...và không cho khổ chủ mượn

Thấy mấy ca mấy tỷ kể hấp dẫn quá, thôi thì đệ đây cũng đành lục lọi lại đâu đó trong ký ức 1 thời trẻ trâu!

Hồi nhỏ lúc ấy ấy ta học cấp 2, thủa bấy giờ khối 8 có một chị đại hoành hành nắm hết khối 8, hễ nó gặp ai không vừa mắt là nó kiếm chuyện cà khịa, khi đó đệ vừa lên lớp 6, cũng là 1 tay che trời chứ lị.
...
Chuyện xảy ra vào hôm đó, khi cái con chị đại láu cá đó nó nó lên mặt với đệ, cụ thể là nó đá banh giành không lại xong đâm ra cọc, nổi điên lên, rồi gây hấn với đệ. [Ta nhịn]
...
Hehe, quân tử trả thù mười năm chưa muộn, trưa hôm đó ta xì xẹp hết hai cái bánh xe đạp của nó luôn, chìu cho nó dắt bộ về, vừa đi vừa khóc, mặt nó ấm ức lắm kìa, nhưng mà nhìn cưng lắm (khóc vì bị mấy đứa chọc xe lủng hay gì á)!
...
Giây phút gay cấn từ lúc này a, nhà con chị đại cách nhà đệ 1 khoảng hơn 80 mét, cùng nằm trên một con đường và nó dắt xe về sẽ đi ngang qua. (Không hiểu sao nó k ghé tiệm để bơm lên rùi chạy a) Thế là đệ ôm cái ống bơm xe ra chọc cho nó tức, đi theo cà khịa, nhìn nó nhưng lại không cho nó mượn, nói thiệt cái cảm giác chọc nó lúc đó đệ khoái lắm, còn hơ hơ cái ống bơm trước mặt nó nữa [nó liếc đệ ác liệt lắm]..........nói chứ canh gần tới nhà nó thì đệ cũng cho nó mượn cái bơm, thấy cũng tội tội ấy nhưng mà cho chừa hehe, sau đó mấy ngày sau quen nó luôn mấy bác ạ, có bạn gái trùm khối bảo kê...cái cảm giác đó nó oai như siêu nhân a, giờ vẫn còn là bạn, tuy nhiên k dám kể lại vụ xì bánh xe lúc nhỏ cho nó nghe....chấm hết!
 

Lan Chi

Phàm Nhân
Ngọc
87.166,78
Tu vi
0,00
Lại thêm một hồi ức của @Cún Con Xa Nhà ...

Mong rằng rút kinh nghiệm, lần này đệ ấy "đủ tốt" để nắm giữ lấy hạnh phúc đời mình

:omh8dvo: Thôi nhân tiện hôm kia mới được tỉnh tò...
Đệ kể 3 lần bị cọc đi đòi nợ đi...

Lần đầu tiên ừm là bé Nhím... Hồi mới vào công ty thì đệ phải dẫn đi đào tạo. Công việc phải biết đi xe máy. Nên thời gian đầu đệ dẫn người ta đi làm, và người ta ngồi sau lấy lý do là sợ nên ôm chặt lấy đệ á. Thật sự là lúc ấy đệ ghét lắm, mà không làm gì được. Facebook đệ mới đầu tên là Phạm Duy Anh hay Phạm Khánh Duy cơ. Sau khi quen bé Nhím đổi thành Kún Con, kiểu tên đôi á... Về sau là do đệ ko tốt nên chia tay.

Câu truyện thứ 2 là khoảng 2016-2017. Lúc ấy mới ra tựa game Tấm Cám Đại Chiến ( giờ đóng cửa rồi) Thực sự game rất dễ chơi, đệ nhớ trong game đệ lọt top 2 toàn sever. Nên chơi bang chiến vượt ải đều dẫn mọi người theo. Thì trong game có một bé mới 13 tuổi à, chủ động xin facebook, nhắn tin gọi điện call các kiểu... Sau chủ động tỏ tình luôn á.. Ừm đệ sợ em nó quá khóa luôn cả 2 Facebook Phạm Duy Anh và FB Cún Con.🤣🤣🤣🤣 Nghe bé Nhím phàn nàn nó sang cà khịa cả bé Nhím😳😳😳


Câu chuyện thứ 3 là năm 2019 thì ở tựa game Liên Quân Mobile, ở bậc rank Bạch Kim - với một thằng từng leo lên bậc cao thủ hơn 50 sao ở cả Vương Giả Vinh Diệu và Liên Quân Mobile vào mùa 1 thì, đánh khét lẹt ở rank Bạch Kim cũng bình thường à. Vào một ngày bão táp mưa xa đi vs 3 đứa bạn, thì mở mic nên vô tình gặp một bé gái 16 tuổi, thực ra thời gian còn đang covert truyện Chung Cực Đấu La cũng chưa tham gia 4rum nhiều nhưng cũng ít xài facebook. Nhưng để khỏi hậu trường lớn như lần trước, lần này khoe có người yêu rồi. 🙄 Tại thời điểm này bé Nhím đã lập gia đình rồi, mới nhờ một người bạn làm bia đỡ đạn... Qua đc chuyện này thì bia đỡ đạn này nói đệ một câu tới giờ đệ vẫn còn áy náy với người ta...

:xinloi: còn mấy câu truyện tỏn mọn nữa nhưng mà kể hết chắc dài dằng dặc á😐😐😐

Mọi người vẫn đang hóng chuyện 9-2-2020 của đệ ấy mà...

"Người ấy đã tỏ tình với bạn thế nào?" :056:
 

Lan Chi

Phàm Nhân
Ngọc
87.166,78
Tu vi
0,00
@Cún Con Xa Nhà và một thời để nhớ về bé Nhím

:omh8dvo: Thôi nhân tiện hôm kia mới được tỉnh tò...
Đệ kể 3 lần bị cọc đi đòi nợ đi...

Lần đầu tiên ừm là bé Nhím... Hồi mới vào công ty thì đệ phải dẫn đi đào tạo. Công việc phải biết đi xe máy. Nên thời gian đầu đệ dẫn người ta đi làm, và người ta ngồi sau lấy lý do là sợ nên ôm chặt lấy đệ á. Thật sự là lúc ấy đệ ghét lắm, mà không làm gì được. Facebook đệ mới đầu tên là Phạm Duy Anh hay Phạm Khánh Duy cơ. Sau khi quen bé Nhím đổi thành Kún Con, kiểu tên đôi á... Về sau là do đệ ko tốt nên chia tay.

Câu truyện thứ 2 là khoảng 2016-2017. Lúc ấy mới ra tựa game Tấm Cám Đại Chiến ( giờ đóng cửa rồi) Thực sự game rất dễ chơi, đệ nhớ trong game đệ lọt top 2 toàn sever. Nên chơi bang chiến vượt ải đều dẫn mọi người theo. Thì trong game có một bé mới 13 tuổi à, chủ động xin facebook, nhắn tin gọi điện call các kiểu... Sau chủ động tỏ tình luôn á.. Ừm đệ sợ em nó quá khóa luôn cả 2 Facebook Phạm Duy Anh và FB Cún Con.🤣🤣🤣🤣 Nghe bé Nhím phàn nàn nó sang cà khịa cả bé Nhím😳😳😳


Câu chuyện thứ 3 là năm 2019 thì ở tựa game Liên Quân Mobile, ở bậc rank Bạch Kim - với một thằng từng leo lên bậc cao thủ hơn 50 sao ở cả Vương Giả Vinh Diệu và Liên Quân Mobile vào mùa 1 thì, đánh khét lẹt ở rank Bạch Kim cũng bình thường à. Vào một ngày bão táp mưa xa đi vs 3 đứa bạn, thì mở mic nên vô tình gặp một bé gái 16 tuổi, thực ra thời gian còn đang covert truyện Chung Cực Đấu La cũng chưa tham gia 4rum nhiều nhưng cũng ít xài facebook. Nhưng để khỏi hậu trường lớn như lần trước, lần này khoe có người yêu rồi. 🙄 Tại thời điểm này bé Nhím đã lập gia đình rồi, mới nhờ một người bạn làm bia đỡ đạn... Qua đc chuyện này thì bia đỡ đạn này nói đệ một câu tới giờ đệ vẫn còn áy náy với người ta...

:xinloi: còn mấy câu truyện tỏn mọn nữa nhưng mà kể hết chắc dài dằng dặc á😐😐😐
Câu chuyện vào một ngày đẹp giời, ánh trăng tròn trịa chiếu rọi, ở nhà thờ Đức Mẹ ở Sài Gòn, có hai người hôn nhau... Ấy lộn truyện...

🙄 Nhà ăn công ty ở tầng 6(theo cách tính trong nam là 7 tầng). Vừa ăn tối xong, cô chạy ra ban công, rồi gọi lại:
"Cún ơi!"

"Gì đó! À mai em nhận địa bàn rồi! Anh không đi với em nữa cố lên nhé!"

Bỗng một cánh tay nhẹ nhàng ôm chầm lấy cậu, làm cho trái tim cậu đập loạn, đành hỏi cô:

"Nhím! Em làm gì kỳ vậy Nhím?"

"Em thích anh" Cô thì thào nói, khóe mắt dường như cũng ướt nhèm.

Cậu cứng ngắc, gượng gạo nói: "Xin lỗi! Nhưng anh không thích em"

Trầm mặc, im lặng...

Trong khoảng khắc đó dường như cô gái bé nhỏ ấy đã khuỵu xuống khóc nức nở, cậu vội vàng giữ chặt lấy vai cô. Cậu cũng đau lòng muốn khuyên bảo nhưng những lời nói định thốt ra cũng nghẹn lại ở trong cuống họng:
"Nhím! Anh xin lỗi!"

Hai người cứ ôm nhau như thế.. Cô cứ khóc nức nở, anh đau lòng ôm chặt lấy cô... Chẳng biết trôi qua bao lâu, cậu lên tiếng phá vỡ bầu không khí lúng túng này
"Xin lỗi! Cún về đây"

"Em yêu anh"

"Ừ"
....
Một ngày nọ, hai người đi quanh nhà thờ Đức Mẹ và Bưu Điện ở Quận 1 Sài Gòn, lúc ra ngoài, cô nắm chặt tay anh:

"Cún!"
"Em yêu anh"
"Ừm"
....
"Nhím! Em làm sao vậy! Năm nay em 23 tuổi rồi, sao lại trẻ con như vậy! Anh không biết bà anh đã nói gì với em nhưng anh nghĩ rằng mọi chuyện không đáng để đi xa như vậy. Người già luôn có những lý lẽ riêng, bà của anh cũng là bà của em mà."

"Em không sai!" " Tút"

....
.
"Duy à! Hình như con Diệp quen thằng Thành á, hôm bữa thấy 2 đứa nó đi bar!"
"Hì, hì! Em đi công tác về mọi người đừng chọc em chứ. Cu Thành mới 16 tuổi quen gì mà quen. Em tin nó"

"Cún à! Nhím nó..."

"Nhím à! Em hạn chế đi với thằng Thành được không?? Em ham đi chơi thì dẫn theo bé Trân nữa! Mỗi lần đi công tác về mọi người nói này nói nọ, Anh cũng mệt lắm"

"Cún! Anh không tin em nữa đúng không? Người ta nói gì anh kệ họ đi..."
....

Vì cô ấy, cậu cố gắng rất nhiều cho công việc, nhưng cũng chính vì công việc mà cậu mất cô...
....
Ngày cô đi lấy chồng, nhìn tấm ảnh cưới. Cậu mỉm cười cũng không có nước mắt.

Cô ấy đã tìm thấy hạnh phúc cho riêng mình, còn cậu cũng phải quên đi, quên thôi.
 

Lan Chi

Phàm Nhân
Ngọc
87.166,78
Tu vi
0,00
Chào mừng người bạn mới @Tồ-0609:hoa:
Chúng ta cùng lắng nghe câu chuyện của anh ấy nào.

P/s. Nghe xong thì chư vị đạo hữu nhớ về nhà block hết các lão công và lão bà trong FB, Zalo... Máy tính nhớ đặt mật khẩu kỹ lưỡng nhé.
:4:

À... đừng nhìn con mèo béo đang cười đó, hãy nghe chuyện của Tồ_0609 nào... Đó ko phải là 1 câu chuyện cười....

Câu chuyện về 1 người con gái chưa từng gặp...
Vào thời gian đệ đang đi đào tạo bên TQ , ở bên đó FB bị chặn ( cũng dùng đc qua phần mền tránh chặn nhưng chậm nên ít vào) nên chỉ dùng zalo là chủ yếu. Và một ngày đang giữa giờ nghỉ trưa , hôm đó đệ ko về phòng mà lên lớp ngồi chơi , vào phòng zalo xem mn nói gì ( chủ yếu toàn tìm gái , tìm trai abc...) và rồi trong hàng loạt tin đó cũng xuất hiện một tin khá thú vị với nội dung là : tìm người sinh năm 1992 , biết rõ dấu tiếng việt , xong đệ đã copy nguyên cái tin nhắn đó và gửi riêng cho bạn kia , xong! Đã kết bạn thành công.
Bạn đó nói chuyện khá thú vị , làm đệ bỏ cả thời gian học biểu chiều để nt với bạn đó, mặc dù ko hỏi lẫn nhau tên nhưng vẫn nc rất hợp ( sau 2 3 ngày gì đó mới hỏi tên , bạn đó tên T ) , Bạn đó nói với đệ rằng đệ đừng bao giờ tán bạn đấy , tán ko đổ đâu , yêu cầu về bạn trai bạn ấy cao lắm ( lương ít nhất phải trên 100 ) , thực sự lúc đó em nghĩ em chỉ nc cho vui chứ cũng ko thích bạn này ... về sau nc rất nhiều mỗi ngày hầu như time rảnh đều nc với nhau , bạn ấy còn bảo bạn ấy tìm ny ngoài có đk ra còn phải hợp nhau chuyện ấy và bạn ấy còn dạy cho đệ chuyện ấy phải làm ntn ( ko phải bậy bạ nhé , mà sau khi quen bạn đó em cũng mới hiểu thế nào là makelove , rồi cái gì gì nữa ... nói chung có 3 loại trạng thái của ty gì đó ) ... Rồi có một ngày bạn ấy tự dưng biến mất ... xoá luôn nick zalo và đến lúc đó đệ mới biết hình như đệ có thích bạn ấy , có sdt bạn ấy , hai số mobi ( số này là số đôi luôn và khá dễ nhớ , đệ còn trêu là sau này cho đệ 1số để làm số cặp ) gọi điện thoại ko đc , nt ko rep ... mãi hai ngày sau mới kết bạn lại zalo nói câu dửng dưng : xem đệ cảm giác ntn khi ko có bạn đó ( sau này mới nói thật là sợ nc nhiều rồi thích đệ ! Khổ) và ngày càng bạn ấy vô lí hơn như kiểu là đệ ko đc xoá tn của đệ và bạn ấy , ko đc nc với người con gái khác ...bla ble . Rồi một ngày đệ hỏi bạn ấy thế em có hạ tiêu chuẩn chọn bạn trai xuống ko? Bạn ấy tl câu ngày em về ở Tân sơn nhất bạn ấy ra đón và sẽ trả lời em.... p/s: dài quá mỏi tay ko viết nữa ... ai có hứng thú đệ sẽ kể tiếp ạ. Cảm ơn !
Phần sau câu chuyện :
Đêm Thượng Hải vào cái tiết tháng 12 tháng 1 rất lạnh ( có tuyết rơi nhưng rất ít vì gần biển) và đệ cứ mong ngóng ngày thứ 7 cuối tuần , vừa có thể được đi dạo giữa đêm giá lạnh và nc cùng bạn ấy và thi thoảng lại hỏi bạn ấy rằng bà thích tui ko? Và lại nhận đc đáp án như vậy ... rồi số tần suất câu hỏi đó của đệ ngày càng tăng dần đến nỗi ko nhớ rõ là đệ hỏi bạn ấy bao nhiêu lần là bà có tc với tui hay đại loại là bà thích tui ko nữa...(à nhắc chuyện bà và tui mới nhớ bạn ấy lúc đầu ko chấp nhận gọi anh chỉ gọi bà và tui , mãi sau đó bị em lừa thành công nên phải nhận kèo gọi bằng anh, nhưng giờ ko nhớ nổi là đệ lừa bằng cách nào nữa , nhưng cách xưng này mới đầu bạn ấy ko quen cũng phải qua một vài tuần mới gọi anh bình thường ) , với tuần suất hỏi nhiều như vậy thì kết quả câu trả lời ngày cũng tốt đẹp dần lên và cuối cùng nó tốt lên ntn ạ : anh tự cảm nhận đi , có cần em phải nói ra ko? Còn anh muốn nge thì đợi về bên em em sẽ ôm anh và nói cho anh nge, và đệ chỉ biết đợi. Mặc dù mỗi ngày đều nc với nhau nhiều nhưng đệ còn bắt bạn ấy mỗi ngày đều phải chụp cho đệ một khoảnh khắc để đệ làm 1 ablum của riêng và những ảnh đó ko đc đăng và sau vài lần đệ cũng bị bạn ấy bắt làm lại như vậy :(( ( sau này thì bị vợ ghen lên ghen xuống vì cái tội lưu ảnh người khác vào máy tính mà máy tính lại ko đặt mk , dù máy đệ rất rất nhiều ảnh nhưng vợ đệ lật từng cái một xem ! Đúng là ko dại nào bằng dại này ). Nhưng rồi giống như cái gì đến nhanh quá thì nó cũng nóng vội , bạn ấy mặc dù rất quan tâm đệ nhưng lại chen vào quá nhiều đời t.ư của đệ , bạn ấy xem trang cá nhân fb của đệ từ thời mới lập cho đến thời điểm ấy và những stt đăng liên quan đến nyc hay cô gái nào đó bạn đó bắt xoá hết ( cái này trc kia đệ đăng cực nhiều , thời trẻ trâu ) mà mạng lên fb lại chậm nên đệ dần dần thấy ko đúng lắm , và có 1 lần bạn ấy bắt đệ xoá zalo và fb của 1 người con gái được đệ xem như thân nhất ( cũng có 1 time khá dài rất lãng mạng với nhau , nhưng chỉ là bạn đúng nghĩa p/s : nếu tỷ muốn nge đệ sẽ kể về bạn thân này bằng câu chuyện khác ) và rồi cái gì đến cũng đến , có mẫu thuẫn và cãi nhau . Và rồi đệ chọn im lặng , cũng do thời điểm đó đệ phải dành time học nhiều nữa và sau 1 tuần bạn đó nt cho đệ ...( tn này đệ xin giữ lại mình đệ ) và bạn đó xoá tất cả về đệ . Ngày đệ về Việt Nam bạn đó cũng tính ra ngày đệ về và có nt lại cho đệ là chúc đệ thành công trên con đường đã chọn , mãi nhớ! Đệ gọi lại ko được . Sau tầm 1 tháng đệ thay số điện thoại và thử gọi cho bạn đó và bạn đó sau khi hỏi thăm đệ một cách bình thường thì im lặng , đệ hỏi bạn ấy làm sao .. thì bạn ấy khóc thét và nói tại sao đệ lại im lặng??? .... kết thúc là vậy đó những chi tiết sau đệ ko kể nữa nhưng mà với bạn ấy thì đệ có tình cảm thực sự nhưng sau đó đệ lại sợ bạn ấy hơn là yêu nên đệ quyết định dừng lại....thanks!
 

Lan Chi

Phàm Nhân
Ngọc
87.166,78
Tu vi
0,00
Đoạn "thất tình" đêm thất tịch này thì mời mọi người lắng nghe @Tường Vy dịu dàng thủ thỉ nhé

Đó là một ngày tiết trời khá oi bức, chị về nhà quăng chiếc balo đi với vẻ mặt vô cùng khó chịu.

Cả ngày hôm đó chị cứ duy trì vẻ mặt khó chịu như thế.

Tối, chị lôi mấy lon bia trong tủ lạnh, kéo tay em ngồi xuống bàn cùng uống với chị. Chị uống đến say mèm, rồi chị khóc, chị nói với em hắn bỏ rơi chị. Chị thất tình rồi.

Thất tình là gì?

Em nghe rất nhiều người điều nói thất tình là đau khổ. Là cảm giác đau lòng khi không được "nửa kia" đáp lại phần tình cảm của mình.

Có người còn nói thất tình là tổn thương, là cảm giác bị người mình tin tưởng nhất phản bội, cảm giác ấy tựa như lúc hay tin tận thế đến vậy đó.

Nhưng đến khi em hỏi tận thế đến sẽ cảm giác gì thì người kia chỉ trả lời là hoảng sợ.

Là hoảng sợ, lo lắng chứ không phải là tổn thương nữa.

Có lẽ vì sinh mệnh của họ còn quan trọng hơn cả sự tổn thương gấp nhiều lần.

Em lại tự hỏi thất tình sẽ như thế nào. Chị đáp lại em là một chuỗi cảm giác cô đơn, có khi sẽ khóc nháo ầm ĩ đòi sống đòi chết với người ta. Chỉ vì hi vọng người ta có thể vì mình mà ở lại.

Nhưng người ta sẽ vì mình - một người mà người ta đã hết thương mà ở lại sao? Em nghĩ là không, sẽ không ai vì chúng ta mà ở lại cả, việc chúng ta cần làm bây giờ chỉ là mỉm cười, trút bỏ chút đau khổ ấy và sống tiếp cuộc sống của mình - những ngày không có "người ta".

Hi vọng rằng một ngày gặp lại lòng đã chẳng còn thương.

Đối với em định nghĩa của hai từ thất tình thật mông lung, cho đến khi em đủ lớn để "thất tình".

Nhưng "thất tình" của em lại không giống "thất tình" mà em từng được kể cho nghe. Không có khóc nháo, không có ầm ĩ đòi sống đòi chết, cũng không tỏ ra bản thân đã để ý một anh chàng khác chỉ để cho người cũ biết em đã "hết đau".

"Thất tình" của em chỉ là một chút buồn hòa quyện cùng một chút cô đơn, thêm một thìa "tình yêu" còn sót lại, trộn đều cùng chút nhớ, chút mong.

Em không u sầu hay tỏ ra buồn bã, chỉ là em không cười nhiều như trước nữa mà thôi.

Đó chỉ là em thất tình, là thất tình của một mình em chứ không phải là của tất cả mọi người, vậy nên... em vẫn còn chưa hiểu được ý nghĩa của nó.

Hay tại sao chúng ta lại thất tình?


Có lẽ như Hạ Vũ từng nói.

"Thất tình là vào một buổi chiều tối của một ngày không đẹp trời lắm.
Người nói muốn đi, còn tôi không đủ sức giữ."

Đó là Hạ Vũ thất tình, chỉ một mình Hạ Vũ chứ không phải là tất cả.

Thất tình là một chút cô đơn một chút buồn tủi và... một chút tổn thương từ người cũ.

Trong cuộc sống, mỗi cảm xúc, hỉ nộ ái ố. Con người ai cũng muốn mình được yêu, được vui vẻ, được hạnh phúc.
Nhưng nếu cuộc sống không có buồn thì liệu có vui, không có bất hạnh thì có ai cảm nhận được hạnh phúc chăng.

Thất tình cũng vậy, mỗi lần thất tình con người ta lại càng mạnh mẽ hơn, trưởng thành hơn và đón nhận tình yêu một cách chân thành hơn...
Sáng sớm, em vừa dắt chiếc xe đạp ra khỏi cửa, chị đã gọi với theo.

"Hôm nay trời sẽ mưa đấy, nhớ mang theo ô, kẻo ướt."

"Em biết rồi."

Nói thì nói cho chị nghe mà yên tâm thôi, chứ em chẳng quay lại lấy cái ô nào theo cả. Nắng sáng ấm thế này thì mưa thế nào được. Nghĩ thế nên em hí hửng leo lên xe phóng tới lớp học thêm.

Nắng sáng thật ấm áp, nó như chiếu được vào sâu trong trái tim em. Trời thật trong, thế mà chị lại chắc chắn với em là sẽ mưa, chắc do chị vừa cãi nhau với người yêu nên tâm trạng không tốt đây mà.

Mà lạ thật, chị làm gì có người yêu để cãi nhau.

Tối, tan học, quả đúng như lời chị nói, trời đổ mưa. Mưa không lớn, từng giọt từng giọt tí tách rơi xuống đất, vỡ tan.

Rõ ràng là mưa rơi xuống đất nhưng em lại cảm giác nằng nặng ở ngực. Thời tiết quả thật dễ ảnh hưởng đến tâm trạng. Vừa sáng nắng còn đẹp như thế, mà bây giờ lại mưa rồi, em lại không mang ô, không về nhà được rồi.

Phía bên kia, em thấy một cô gái cũng đang đứng nhìn mưa như em, chắc là cô ấy cũng quên mang ô rồi.

Nhưng cô ấy lại may mắn hơn em, có một chàng trai mag ô đến cho cô ấy.
Cả hai người cùng đi dưới tán ô.

Thật đẹp.

Em còn nhớ cũng vào khoảng thời gian này của năm trước, mỗi khi trời mưa như thế này, cũng từng có người vội vã mang ô cho em. Một chiếc ô màu đen.

Cũng từng có người cùng em đi về nhà dưới tán ô đen ấy. Vừa đi vừa ríu rít trò chuyện, tiếng cười như xóa đi cái lạnh của mưa mang đến.

Cũng từng có người vô tình nghiêng phần ô vè phía em vì sợ em bị ướt nhưng lại cố tình không để cho em biết. Về đến nhà em mới thấy phía vai trái của người ướt đẫm... những hạt mưa.

Nhưng tất cả cũng chỉ dừng lại ở hai từ "cũng từng". Cũng từng như thế này, cũng giống như những cặp đôi đang đi cùng nhau trong cơn mưa ngoài kia.

"Cậu chưa về sao?" Một cô bạn học cùng lớp cười nhìn em, chắc là cậu ấy cũng quên mang ô.

"Mưa rồi."

"Ừ! Hôm nay là thất tịch mà. Cậu không biết hay sao mà lại không mang ô?"

"Thất tịch tại sao lại mưa? Năm nào cũng mưa như thế à?"

Em chỉ biết ở Trung Quốc, thất tịch là ngày lễ tình yêu, là ngày Ngưu Lang Chức Nữ gặp lại nhau. Những điều này cũng là do người kể cho em nghe nhưng tiếc là chuyện vẫn chưa kể hết, em và người đã thành người lạ mất rồi.

"Cậu chưa từng nghe câu 'đồn rằng tháng 7 mưa ngâu, Con trời lấy chú chăn trâu cũng phiền' sao?"

Vậy là trong phòng học im ắng chỉ còn lại tiếng cô bạn kể chuyện đều đều, có khi thì cười một chút. Nhưng có lẽ trừ em ra, không ai thấy cô bạn ấy vừa kể, trên má còn vương hai hàng lệ chưa kịp lau.

Vì ngày này là Thất tịch nên trời sẽ mưa.
Vì ngày này là Thất tịch nên Ngưu Lang sẽ được gặp lại Chức Nữ trên nhịp cầu Ô Thước.
Vì ngày này là Thất tịch nên những đôi yêu nhau sẽ cùng nhau ngắm sao, nghe nói như vậy sẽ được mãi mãi bên nhau.

Em nghe tiếng chị ở dưới nhà, chị đang ngâm bài thơ Một chút Mưa Ngâu của Đỗ Mỹ Loan.

"Bong bóng trời mưa
Giăng giăng khắp lối
Chân em bước vội
Sợ mưa ướt đầu
Một chút mưa ngâu
Bắc cầu Ô Thước
Mắt ngân ngấn nước
Lệ tuôn vắn dài
Chiều ngập mưa bay
Ngang qua phố cổ
Ngàn thu lá đổ
Áo ướt tình..."

Giọng chị trong trẻo nhưng lại có nét buồn buồn. Chị ngâm đi ngâm lại bài thơ mà không biết chán.
Chị đang chờ ai đó phải không?

Vào những ngày Thất tịch, chúng ta sẽ luôn nhớ về khoảng thời gian đã từng bén nhau. Cùng nhau ngắm bầu trời đầy sao, anh nhé!

***
Hôm nay là Thất tịch, một ngày của biết bao kỉ niệm buồn vui bỗng chốc ùa về từ những miền kí ức mà em tưởng chừng nó đã ngủ say ở một nơi nào đó.

Sao Chức Nữ đêm nay rất sáng rất đẹp tựa như vẻ đẹp của người con gái trong mắt người yêu.

Đêm nay là Thất tịch, là ngày lễ tình yêu. Em chúc tất cả những cô gái luôn được cưng chiều và hạnh phúc.
 

Lan Chi

Phàm Nhân
Ngọc
87.166,78
Tu vi
0,00
Cậu trai 32 tuổi, giỏi giang ở làng chài vẫn đang loay hoay đi tìm mảnh ghép đời mình đây
Năm ấy ta 18 biết vấp ngã đầu đời là thế nào
Năm ấy ta 22 biết rung động là gì
Năm ấy ta 22 yêu đương ngọt như mật là thế nào
Năm ấy ta 23 biết đau khổ của sự chia ly
Năm ấy ta 27 biết cái giá của sự vấp ngã lần 2
Năm ấy ta 30 biết được "cuộc sống mà"
Năm ấy ta 32 vẫn đi tìm mảnh ghép của đời mình.
 
Status
Not open for further replies.

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top