Chào các bạn,
Sáng tác truyện thật quá sức mệt mỏi phải không?
Vắt hết suy t.ư, kinh nghiệm sống và sức tưởng tượng trong từng câu chữ. Viết cho bản thân và viết cho hi vọng. Hi vọng rằng những tâm t.ư và cảm xúc sẽ được người khác tiếp nhận. Nhưng rồi sự thật khác xa tưởng tưởng phải không?
"Khó quá! Ngữ pháp mình kém, câu văn lủng củng, từ ngữ thiếu thốn. Truyện của mình so với của người ta, có chỗ nào nhìn được đâu?"
"Cái gì chán vậy trời?! Nội dung kiểu này, mình còn không muốn viết nữa thì ai muốn đọc đây?!"
"Ngồi cả buổi mà viết mới có 100 chữ thì khi nào mới xong chương này đây?"
"Tự nhiên hứng lên đem cái khổ vào thân. Rảnh rỗi chơi game đọc truyện không phải là sướng hơn không?"
"Thằng này nó biết cái gì mà chê! Nó có ngon thì viết thử xem!"
Quá mệt mỏi, bạn quyết định bỏ cuộc.
Nhưng mà tôi xin các bạn đừng bỏ cuộc. Viết chậm lại cũng được. Lâu lâu viết cũng được. Kết thúc "trớt quớt" cũng được. Tôi chỉ xin các bạn đừng bỏ cuộc giữa chừng.
Đừng bỏ cuộc không phải vì độc giả mà là vì chính bản thân chúng ta, những tác giả.
Xin hãy tin tôi, một tác giả từng bỏ cuộc và không chỉ một lần.
Dù nó tệ hại đến đâu thì nó cũng là đứa con tinh thần của các bạn. Bạn đã lỡ gửi gắm cho nó t.ư tưởng, tình cảm và hi vọng của mình rồi. Bạn dùng thời gian của mình để nuôi nấng nó từng ngày. Bạn nhớ rõ từng dòng chữ đầu tiên của nó.
Một khi bạn lỡ vứt bỏ nó rồi, bạn sẽ cảm thấy không còn gánh nặng, sẽ thoải mái trong giây lát, trong vài ngày, thậm chí vài tháng. Nhưng rồi, vết thương không bao giờ lành, nó cứ đau râm rỉ, dày vò bạn mãi.
Trong lúc bạn thả mình vào một câu chuyện, bộ phim, hoặc trò chơi, có đôi khi cảm hứng chợt xuất hiện, chỉ để bị nó dập tắt.
Có đôi khi bạn muốn khuyên một ai đó đừng nên bỏ cuộc, để rồi chợt nhận ra rằng bản thân không nói nên lời.
Đến khi bạn muốn nhấc bút lên lại thì lại cảm thấy sợ sệt, lại thả bút xuống rồi liền vùi đầu vào thú vui nào đó để quên nó.
Khổ tâm lắm các đồng chí ạ! Hãy tin tôi!
Hãy viết tiếp đi nào các đồng chí của tôi!
Khi các bạn mệt mỏi, hãy biết rằng, trên cái hành tinh xanh này, trong chính giây phút này, có rất nhiều tâm hồn đang đồng hành cùng bạn.
Lật giấy, mở máy tính và mở sức tưởng tượng của mình và viết tiếp đi nào các đồng chí thân yêu!
Sáng tác truyện thật quá sức mệt mỏi phải không?

Vắt hết suy t.ư, kinh nghiệm sống và sức tưởng tượng trong từng câu chữ. Viết cho bản thân và viết cho hi vọng. Hi vọng rằng những tâm t.ư và cảm xúc sẽ được người khác tiếp nhận. Nhưng rồi sự thật khác xa tưởng tưởng phải không?

"Khó quá! Ngữ pháp mình kém, câu văn lủng củng, từ ngữ thiếu thốn. Truyện của mình so với của người ta, có chỗ nào nhìn được đâu?"
"Cái gì chán vậy trời?! Nội dung kiểu này, mình còn không muốn viết nữa thì ai muốn đọc đây?!"
"Ngồi cả buổi mà viết mới có 100 chữ thì khi nào mới xong chương này đây?"
"Tự nhiên hứng lên đem cái khổ vào thân. Rảnh rỗi chơi game đọc truyện không phải là sướng hơn không?"
"Thằng này nó biết cái gì mà chê! Nó có ngon thì viết thử xem!"
Quá mệt mỏi, bạn quyết định bỏ cuộc.
Nhưng mà tôi xin các bạn đừng bỏ cuộc. Viết chậm lại cũng được. Lâu lâu viết cũng được. Kết thúc "trớt quớt" cũng được. Tôi chỉ xin các bạn đừng bỏ cuộc giữa chừng.
Đừng bỏ cuộc không phải vì độc giả mà là vì chính bản thân chúng ta, những tác giả.
Xin hãy tin tôi, một tác giả từng bỏ cuộc và không chỉ một lần.
Dù nó tệ hại đến đâu thì nó cũng là đứa con tinh thần của các bạn. Bạn đã lỡ gửi gắm cho nó t.ư tưởng, tình cảm và hi vọng của mình rồi. Bạn dùng thời gian của mình để nuôi nấng nó từng ngày. Bạn nhớ rõ từng dòng chữ đầu tiên của nó.
Một khi bạn lỡ vứt bỏ nó rồi, bạn sẽ cảm thấy không còn gánh nặng, sẽ thoải mái trong giây lát, trong vài ngày, thậm chí vài tháng. Nhưng rồi, vết thương không bao giờ lành, nó cứ đau râm rỉ, dày vò bạn mãi.
Trong lúc bạn thả mình vào một câu chuyện, bộ phim, hoặc trò chơi, có đôi khi cảm hứng chợt xuất hiện, chỉ để bị nó dập tắt.
Có đôi khi bạn muốn khuyên một ai đó đừng nên bỏ cuộc, để rồi chợt nhận ra rằng bản thân không nói nên lời.
Đến khi bạn muốn nhấc bút lên lại thì lại cảm thấy sợ sệt, lại thả bút xuống rồi liền vùi đầu vào thú vui nào đó để quên nó.
Khổ tâm lắm các đồng chí ạ! Hãy tin tôi!
Hãy viết tiếp đi nào các đồng chí của tôi!
Khi các bạn mệt mỏi, hãy biết rằng, trên cái hành tinh xanh này, trong chính giây phút này, có rất nhiều tâm hồn đang đồng hành cùng bạn.
Lật giấy, mở máy tính và mở sức tưởng tượng của mình và viết tiếp đi nào các đồng chí thân yêu!

Last edited: