Không lê thê dông dài, như tiêu đề đây là nhật kí tổ chức event không phải nhật kí sáng tác, nơi mình (tócQuăn) lưu lại những kỉ niệm trong quá trình tổ chức, xây dựng các event sáng tác. Mọi người cũng có thể chia sẻ quá trình tương tự của bản thân ở diễn đàn tại đây hay thoải mái thảo luận, gạch đá.
Cảm thấy rất có duyên với khoản này từ những ngày đầu tiên tham gia BNS, khi đấy mình tổ chức cái Event đầu tiên với t.ư cách một member bình bình thường thường nhất mà không phải là mod hay gì gì khác. Giờ nhớ lại cũng hơi ngỡ ngàng và nóng đầu.
...
Nói về Event gần đây nhất của Box Sáng Tác (BST) đi, các post sau sẽ chia sẻ thêm những điều khác mà mình đã từng lưu bút lại. Phải nói mình đã ấp ủ ý tưởng cho event này khá lâu rồi, từ lúc mình đọc được những truyện ngắn tham gia event lần thứ nhất. [Thông Báo] - [Event sáng tác] Viết cho mùa yêu thương!
Mình đã soạn tầm mười đoạn dẫn cho chủ đề event lần này sao cho phù hợp với chủ đề cũng như hướng đến giá trị kỉ niệm các hoạt động của BST, cho đến khi mình tình cờ đọc được một truyện ngắn nước ngoài "Đó là đêm trước Noel" của tác giả Mary Maredante.
Chợt nhớ đến một đoạn ngắn lời cuối trong "Chiếc rương xanh của mẹ" do bạn Lâm Thiên Thiên gửi tham gia dự thi mùa đầu tiên. Thế là mình loại hết các đoạn dẫn khác mà chép nguyên đoạn văn ấy vào thay cho đoạn dẫn chủ đề.
'Đoạn dẫn được chọn hoàn toàn không là ngẫu nhiên. Tất cả những sự trùng hợp, dù là nhỏ nhất đều là cố tình'. Trích và chế câu nói của rú chảo Trung Thần Thông một cựu mod mà mình rất yêu thích anh và các tác phẩm của anh. Đúng vậy, trùng hợp và cũng là cố tình dù là nhỏ nhất. "Viết cho mùa yêu thương" không chỉ là tình yêu, tình cảm nam nữ mà còn bao quát nhiều thứ tình cảm thiêng liêng khác, như tình cảm gia đình ở truyện ngắn trên và tác phẩm dự thi của bạn Lâm Thiên Thiên. Chủ đề sẽ rất rộng và dễ dàng khai thác, với nhiều khía cạnh cuộc sống gần gũi cho các bạn cùng viết và tham gia... Bởi quan điểm cá nhân, mình hơi chú trọng và đề cao cho phần tính nhân văn trong sáng tác hơn, tuy phần đó chỉ chiếm 3 điểm trên barem. Mục đích và mong muốn có nhiều tác phẩm gợi lên các giá trị, tình cảm thuần túy đã nhạt dần ở cuộc sống hiện tại trong sáng tác. Kèm một số mục đích hình thức được trình bày tại phần I. Nói và trình bày thế cho sang cho hoa hòe chứ với trình sáng tác củi mục như mình không cần hỏi, viết mãi cũng không được thế đâu. Chỉ là muốn đọc được nhiều tác phẩm hay có ý nghĩa, từ ngôn từ mang lại từ mọi người.
...
Post sau sẽ chia sẻ vài câu chuyện thú vị cùng với An Yên tiểu thư...
(To be continued)
Cảm thấy rất có duyên với khoản này từ những ngày đầu tiên tham gia BNS, khi đấy mình tổ chức cái Event đầu tiên với t.ư cách một member bình bình thường thường nhất mà không phải là mod hay gì gì khác. Giờ nhớ lại cũng hơi ngỡ ngàng và nóng đầu.

...
Nói về Event gần đây nhất của Box Sáng Tác (BST) đi, các post sau sẽ chia sẻ thêm những điều khác mà mình đã từng lưu bút lại. Phải nói mình đã ấp ủ ý tưởng cho event này khá lâu rồi, từ lúc mình đọc được những truyện ngắn tham gia event lần thứ nhất. [Thông Báo] - [Event sáng tác] Viết cho mùa yêu thương!
Mình đã soạn tầm mười đoạn dẫn cho chủ đề event lần này sao cho phù hợp với chủ đề cũng như hướng đến giá trị kỉ niệm các hoạt động của BST, cho đến khi mình tình cờ đọc được một truyện ngắn nước ngoài "Đó là đêm trước Noel" của tác giả Mary Maredante.
Hai lần Giáng Sinh trước, bố vẫn gọi điện để hỏi tôi muốn quà gì cho ngày lễ. Tôi nói tên của một cuốn sách nhưng ngừng ngay lại và nói: “Không phải, con muốn bố ghi âm cho con cuốn ĐÊM TRƯỚC NOEL”. Bố im lặng một lúc lâu rồi mới nói bằng giọng chắc nịch của mình: “Ồ lạy Chúa, Mary, sao con lại muốn thế chứ? Con đã bốn mươi tuổi rồi!
Tôi ngừng lại, cảm thấy bối rối nhưng cương quyết: “Bố à, con nhớ lúc được bố ẵm hết mấy anh chị em trên ghế trường kỉ và đọc cho chúng con nghe cuốn ĐÊM TRƯỚC NOEL thật là vui. Con vẫn nhố giọng nói khoẻ khoắn của bố, cảm giác bình yên bên cạnh bố và cái cách bố giả giọng nhân vật. Con thật sự muốn bố làm điều đó, vì hiện nay con đang sống cách nhà gần hai ngàn năm trăm dặm và không thể về, vì vậy được có bố ở bên cạnh, con sẽ hạnh phúc lắm!
Bố trả lời với giọng dịu dàng hơn, nhưng vẫn ngạc nhiên: “Ý con là muốn bố kể chuyện giống hệt ngày xưa, với những tiếng chuông, tiếng huýt sáo và những thứ khác nữa?
- Vâng vâng, đúng đấy bố ạ.
Ông lại im lặng một lúc, rồi nói: “Bố sẽ đọc cho con nghe cuốn sách đó”
Tôi nghe rõ ràng có sự quả quyết và chút nhượng bộ trong giọng nói của ông, “Được rồi, bố sẽ gọi lại cho con vào Giáng Sinh”. Chúng tôi nói thương yêu nhau rồi gác máy. Tôi cảm thấy man mác buồn và cố gắng nghĩ xem tại sao. Có thể là tôi đòi hỏi một người đã bảy mươi sáu tuổi làm một việc nhiều chất tình cảm quá, và có thể bố đang nghĩ về một người lớn như tôi mà đòi hỏi chuyện đó thì hơi điên rồ. nhưng cũng có thể không phải vậy. Tôi chỉ biết rằng cứ mỗi lần nói chuyện với bố, tôi cảm thấy giọng bố dần mệt mỏi hơn. Và tôi bắt đầu biết chấp nhận, nhưng không biết vào lúc nào, rồi sẽ đến cái ngày chúng tôi chẳng bao giờ được nghe giọng nói ấy nữa…
Trước đêm Giáng Sinh, một gói quà nhỏ gói giấy nâu được buộc kĩ lưỡng với rất nhiều băng dán và con dấu được gửi tới. Tên và địa chỉ của tôi được viết bởi nét chữ hoa mỹ của bố với những dấu nhấn hơi là lạ. Bên trong là một cuộn băng có tựa đề viết tay: “ĐÓ LÀ ĐÊM TRƯỚC NOEL.
Tôi bỏ cuộn băng vào máy và lắng nghe giọng nói bố vang lên thật to: “Đó là vào một đêmmmm… trước Giáng Sinh khi tất cả những ngôiiiiiii… nhà… “giống y như hồi chúng tôi con nhỏ! Đến đoạn cuối cùng ông nói tiếp, “Và bây giờ bố sẽ đọc cho con nghe truyện CÁI MÁY NHỎ DIỆU KÌ”. Tôi hiểu ý bố khi ông quyết định gửi kèm cho tôi một trong những mẩu chuyện được yêu thích nhất của chúng tôi ngày xưa. Đó cũng là câu chuyện mà chúng tôi đã đọc cho mẹ nghe lúc bà mất vì một căn bệnh ung thư ba năm trước.
Cuộn băng còn tiếp tục với tiếng hát của ca đoàn Mormon Tabenacle trong bài hát “Silent Night”, bài hát yêu thích mà gia đình chúng tôi cũng đã từng hát với nhau trong đêm Giáng Sinh trước khi đi ngủ. Rồi bài “ Oh Come All Ya Faithful”… hết bài này tới bài khác cho đến cuối cuộn băng. Tôi đi ngủ thật ngon trong đêm Giáng Sinh và thầm cám ơn Thượng đế đã mang lại một phép màu nữa cho bố.
Tháng Năm sau đó bố mất thật bất ngờ. Không còn những cú điện thoại vào những ngày Chủ nhật, cũng không còn ai gọi điện hỏi tôi: “Gia đình Gospel thế nào rồi, Mary?” và cũng không còn ai nói “Bố yêu con” nữa. Nhưng giọng nói của ông thì vẫn còn và luôn nhắc nhở tôi rằng, tôi có thể thực hiện được những điều tôi đã quyết, và tôi cũng có thể dùng tình cảm của mình để bao bọc, chở che người khác, ngay cả khi có khó khăn. Đó là sức mạnh của tình yêu.
Giáng Sinh năm nay tôi sang lại cuộn băng của bố và gửi cho các anh chị em của tôi, điều đó làm họ rất bất ngờ. Em gái út của tôi gọi điện đến và nghen ngào nói: “Mary, em mới nhận được cuộn băng. Chị có để ý là bố bảo đó là ngày mười chín tháng Mười hai trong cuốn băng không? Hôm nay đấy. Lúc em mới bỏ cuộn băng vào máy ở phòng khách, thì Holden, đứa con trai hai tuổi rưỡi của em từ nhà bếp chạy ra kêu thật lớn: “Ông ngoại đến, ông ngoại đến!” Có lẽ chị có thể thấy được bố đấy! Mary, nhìn xung quanh xem. Bố đang ở đây đấy!
Tôi nhớ mãi lời nói đó của em tôi.
Tôi ngừng lại, cảm thấy bối rối nhưng cương quyết: “Bố à, con nhớ lúc được bố ẵm hết mấy anh chị em trên ghế trường kỉ và đọc cho chúng con nghe cuốn ĐÊM TRƯỚC NOEL thật là vui. Con vẫn nhố giọng nói khoẻ khoắn của bố, cảm giác bình yên bên cạnh bố và cái cách bố giả giọng nhân vật. Con thật sự muốn bố làm điều đó, vì hiện nay con đang sống cách nhà gần hai ngàn năm trăm dặm và không thể về, vì vậy được có bố ở bên cạnh, con sẽ hạnh phúc lắm!
Bố trả lời với giọng dịu dàng hơn, nhưng vẫn ngạc nhiên: “Ý con là muốn bố kể chuyện giống hệt ngày xưa, với những tiếng chuông, tiếng huýt sáo và những thứ khác nữa?
- Vâng vâng, đúng đấy bố ạ.
Ông lại im lặng một lúc, rồi nói: “Bố sẽ đọc cho con nghe cuốn sách đó”
Tôi nghe rõ ràng có sự quả quyết và chút nhượng bộ trong giọng nói của ông, “Được rồi, bố sẽ gọi lại cho con vào Giáng Sinh”. Chúng tôi nói thương yêu nhau rồi gác máy. Tôi cảm thấy man mác buồn và cố gắng nghĩ xem tại sao. Có thể là tôi đòi hỏi một người đã bảy mươi sáu tuổi làm một việc nhiều chất tình cảm quá, và có thể bố đang nghĩ về một người lớn như tôi mà đòi hỏi chuyện đó thì hơi điên rồ. nhưng cũng có thể không phải vậy. Tôi chỉ biết rằng cứ mỗi lần nói chuyện với bố, tôi cảm thấy giọng bố dần mệt mỏi hơn. Và tôi bắt đầu biết chấp nhận, nhưng không biết vào lúc nào, rồi sẽ đến cái ngày chúng tôi chẳng bao giờ được nghe giọng nói ấy nữa…
Trước đêm Giáng Sinh, một gói quà nhỏ gói giấy nâu được buộc kĩ lưỡng với rất nhiều băng dán và con dấu được gửi tới. Tên và địa chỉ của tôi được viết bởi nét chữ hoa mỹ của bố với những dấu nhấn hơi là lạ. Bên trong là một cuộn băng có tựa đề viết tay: “ĐÓ LÀ ĐÊM TRƯỚC NOEL.
Tôi bỏ cuộn băng vào máy và lắng nghe giọng nói bố vang lên thật to: “Đó là vào một đêmmmm… trước Giáng Sinh khi tất cả những ngôiiiiiii… nhà… “giống y như hồi chúng tôi con nhỏ! Đến đoạn cuối cùng ông nói tiếp, “Và bây giờ bố sẽ đọc cho con nghe truyện CÁI MÁY NHỎ DIỆU KÌ”. Tôi hiểu ý bố khi ông quyết định gửi kèm cho tôi một trong những mẩu chuyện được yêu thích nhất của chúng tôi ngày xưa. Đó cũng là câu chuyện mà chúng tôi đã đọc cho mẹ nghe lúc bà mất vì một căn bệnh ung thư ba năm trước.
Cuộn băng còn tiếp tục với tiếng hát của ca đoàn Mormon Tabenacle trong bài hát “Silent Night”, bài hát yêu thích mà gia đình chúng tôi cũng đã từng hát với nhau trong đêm Giáng Sinh trước khi đi ngủ. Rồi bài “ Oh Come All Ya Faithful”… hết bài này tới bài khác cho đến cuối cuộn băng. Tôi đi ngủ thật ngon trong đêm Giáng Sinh và thầm cám ơn Thượng đế đã mang lại một phép màu nữa cho bố.
Tháng Năm sau đó bố mất thật bất ngờ. Không còn những cú điện thoại vào những ngày Chủ nhật, cũng không còn ai gọi điện hỏi tôi: “Gia đình Gospel thế nào rồi, Mary?” và cũng không còn ai nói “Bố yêu con” nữa. Nhưng giọng nói của ông thì vẫn còn và luôn nhắc nhở tôi rằng, tôi có thể thực hiện được những điều tôi đã quyết, và tôi cũng có thể dùng tình cảm của mình để bao bọc, chở che người khác, ngay cả khi có khó khăn. Đó là sức mạnh của tình yêu.
Giáng Sinh năm nay tôi sang lại cuộn băng của bố và gửi cho các anh chị em của tôi, điều đó làm họ rất bất ngờ. Em gái út của tôi gọi điện đến và nghen ngào nói: “Mary, em mới nhận được cuộn băng. Chị có để ý là bố bảo đó là ngày mười chín tháng Mười hai trong cuốn băng không? Hôm nay đấy. Lúc em mới bỏ cuộn băng vào máy ở phòng khách, thì Holden, đứa con trai hai tuổi rưỡi của em từ nhà bếp chạy ra kêu thật lớn: “Ông ngoại đến, ông ngoại đến!” Có lẽ chị có thể thấy được bố đấy! Mary, nhìn xung quanh xem. Bố đang ở đây đấy!
Tôi nhớ mãi lời nói đó của em tôi.
Chợt nhớ đến một đoạn ngắn lời cuối trong "Chiếc rương xanh của mẹ" do bạn Lâm Thiên Thiên gửi tham gia dự thi mùa đầu tiên. Thế là mình loại hết các đoạn dẫn khác mà chép nguyên đoạn văn ấy vào thay cho đoạn dẫn chủ đề.
'Đoạn dẫn được chọn hoàn toàn không là ngẫu nhiên. Tất cả những sự trùng hợp, dù là nhỏ nhất đều là cố tình'. Trích và chế câu nói của rú chảo Trung Thần Thông một cựu mod mà mình rất yêu thích anh và các tác phẩm của anh. Đúng vậy, trùng hợp và cũng là cố tình dù là nhỏ nhất. "Viết cho mùa yêu thương" không chỉ là tình yêu, tình cảm nam nữ mà còn bao quát nhiều thứ tình cảm thiêng liêng khác, như tình cảm gia đình ở truyện ngắn trên và tác phẩm dự thi của bạn Lâm Thiên Thiên. Chủ đề sẽ rất rộng và dễ dàng khai thác, với nhiều khía cạnh cuộc sống gần gũi cho các bạn cùng viết và tham gia... Bởi quan điểm cá nhân, mình hơi chú trọng và đề cao cho phần tính nhân văn trong sáng tác hơn, tuy phần đó chỉ chiếm 3 điểm trên barem. Mục đích và mong muốn có nhiều tác phẩm gợi lên các giá trị, tình cảm thuần túy đã nhạt dần ở cuộc sống hiện tại trong sáng tác. Kèm một số mục đích hình thức được trình bày tại phần I. Nói và trình bày thế cho sang cho hoa hòe chứ với trình sáng tác củi mục như mình không cần hỏi, viết mãi cũng không được thế đâu. Chỉ là muốn đọc được nhiều tác phẩm hay có ý nghĩa, từ ngôn từ mang lại từ mọi người.

...
Post sau sẽ chia sẻ vài câu chuyện thú vị cùng với An Yên tiểu thư...
(To be continued)