Vì sao yêu xa khó bền vững? Làm thế nào đây?

Sunshine

Phàm Nhân
Ngọc
68,08
Tu vi
0,00
Vì sao yêu xa không bền vững? Muốn giữ tình yêu của đời mình, phụ nữ và đàn ông chớ bỏ qua bài viết này.

Bạn có bao giờ tự hỏi tại sao khi người đàn ông chinh phục được người phụ nữ mà anh ta hằng ao ước, anh ta không còn ga lăng hay chiều chuộng người phụ nữ ấy như trước? Và tại sao, hồi mới yêu, cuộc tình lại lãng mạn và thắm thiết nhưng sau giai đoạn mặn nồng, lập tức là sự chán chường của một trong hai, hay thậm chí là cả hai?

avatar1567673987216-1567673987218993873071.jpg

John và Sarah yêu nhau được một thời gian ngắn. Thoạt đầu, Sarah không mấy để ý đến John, chàng trai có vẻ ngoài gầy gò, đen sạm nhưng được một ưu điểm rất lớn là thông minh và chịu khó. Anh ta để ý Sarah trong cuộc gặp gỡ thứ hai, cùng hai người bạn khác. Sarah là cô nàng có thể thiêu đốn trái tim bất kì chàng trai nào qua những câu chuyện của mình.

Cô là nhà văn, một người phụ nữ sắc sảo và lanh lợi dù ngoại hình không có gì đặc biệt, nhưng gương mặt thật sự sáng. John tìm mọi cách liên lạc với Sarah; cuối cùng, sự theo đuổi không ngừng nghỉ qua các cuộc gọi điện thoại và nhắn tin của John đã khiến Sarah mủi lòng. Cô cố gắng đáp trả tình cảm của anh ta.

Rồi sau 4 tháng, John và Sarah bắt đầu hẹn hò. Cuộc tình của họ ở độ mặn nồng và lãng mạn nhất của cuộc đời, nhưng thật bẽ bàng, cảm giác "khoái cảm" này chỉ kéo dài trong vòng 5 tháng. John và Sarah bắt đầu tìm thấy những khác biệt khó hòa hợp của nửa kia. Hai người không tìm thấy tiếng nói chung và quyết định không gặp gỡ một thời gian.

Dopamine cho cuộc sống vay mượn nguồn năng lượng thần kỳ

Câu chuyện giữa John và Sarah khiến ta hình dung một đường parabol thông thường trong câu chuyện tình cảm của các cặp đôi thời nay – nảy sinh tình cảm, cầm tay, nụ hôn đầu nồng cháy, cảm giác hòa quyện thân thể, cao trào trên giường, nhưng sau đó là sự hững hờ, buồn chán và những giọt nước mắt khi nói lời chia tay.

Trong quá trình lãng mạn, dopamine là thứ truyền thêm năng lượng khiến cho chàng và nàng phấn khích, thậm chí lạc quan ngây ngất. Chất dẫn truyền thần kinh này được kích hoạt bằng cách hướng về tương lai, tưởng tượng về những thứ mà bạn chưa có trong hiện tại nhưng tha thiết đạt được một ngày nào đó.

Dopamine không chỉ vẽ ra bức tranh lý tưởng mà còn khuếch đại khi người ta gặp điều mới lạ, kích thích sự khám phá và học hỏi điều mới mẻ đó. Trong câu chuyện tình ái trên, cái mới lạ này khiến dopamine của John dâng trào: Nàng có thích tôi không? Tôi có nhận được tin nhắn hay email của nàng không? Nàng sẽ trả lời điện thoại của tôi chứ?... Dopamine của John tha thiết tìm ra đáp án một cách mãnh liệt.

7-15676741217331388976834.png

Khi bày mưu tính kế, dopamine được kích hoạt và tích cực phấn đấu để đạt được điều mình muốn. Dopamine cho ta "vay mượn" cảm giác hưng phấn, nhiệt huyết và thúc đẩy ta đạt được mục tiêu đó. Giống như anh chàng John, trong quá trình theo đuổi Sarah, dopamine của anh ta đạt ngưỡng cực đại nhất, ban cho anh ta sức mạnh và sự tự tin, lạc quan để tập trung chinh phục được nàng.

Thật vậy, dopamine khiến con người ta tập trung. Không chỉ trong tình yêu, khi học tập, nghiên cứu khoa học chỉ ra rằng nghe nhạc cũng sẽ kích thích dopamine và khiến một số người trở nên tập trung cực độ. Họ không còn để ý đến những gì diễn ra xung quanh. Dopamine này cũng có thể khiến John hy sinh thời gian hay những thứ khác để khiến Sarah vui lòng, nó khiến những thứ nặng nề bình thường bỗng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Như vậy, dopamine là một điều tuyệt vời đúng không nào, nó khiến những người ở ngưỡng tuyệt vọng nhất được sống lại. Giống như, người mẹ bị ung thư giai đoạn cuối gặp lại đứa con sau 10 năm xa cách thì dopamine của bà ta dâng lên cực đại, khiến bà ta quên đi cơn đau như xé nát cõi lòng. Dopamine cho cuộc sống vay mượn nguồn năng lượng thần kỳ này.

photo-1-1567673987355227624178.png

Nhưng, dopamine không kéo dài mãi

Giống như thuốc giảm đau, dopamine không khiến "cơn đau" của ta biến mất hoàn toàn. Nếu muốn khiến cơn đau thuyên giảm, ta phải uống thêm liều thuốc giảm đau khác.

Đó là lý do, sau giai đoạn mặn nồng, Sarah và John, hay các cặp đôi thời nay bỗng lạnh nhạt và thờ ơ với nửa kia. Họ ít nghĩ về người kia nhiều hơn trước. Họ chậm trả lời tin nhắn của nửa kia và thậm chí không còn nhắn tin cho nhau lấy một lần nữa. Họ thức dậy uể oải và nặng nhọc hơn.

Dopamine tự dập tắt bất cứ khi nào nó đạt được bất cứ thứ gì mà nó từng khao khát. Chẳng hạn, một người tham gia chạy marathon, dopamine của anh ta dâng cao trong quá trình thi đấu nhưng bỗng "xẹp xuống" con số 0 khi anh ta về đích. Nó cũng giống như câu chuyện giữa John và Sarah, thời kỳ trăng mật đi cùng bất cứ trải nghiệm mới mẻ nào cũng đến hồi kết thúc.

Theo nghiên cứu khoa học, dopamine có thể tiêu tan sau 2 năm bước vào một mối quan hệ mới hoặc sau vài tháng làm một công việc mới. Lúc này, bạn bắt đầu trải nghiệm cảm giác bồn chồn, căng thẳng hay bất mãn khi cứ phải tiếp diễn một chu kỳ nhàm chán từ ngày này sang tháng khác. Khi sự cuồng nhiệt của năng lượng dopamine cạn kiệt, sự háo hức lúc đầu không còn, người ta nghĩ đến chuyện bỏ cuộc. Và đó là hiện tượng thường xảy ra ở câu chuyện tình thời nay, như Sarah và John!

photo-2-1567673989832917105729.png

Một khi dopamine mất hết thì con người đễ dàng thả trôi mọi thứ. Như vậy, khi hiểu về dopamine, bạn có thể hiểu rõ lý do vì sao yêu xa thường không bền vững. Sự mới mẻ và không chắc chắn của yêu xa thoạt đầu kích thích dopamine, khiến những cuộc trò chuyện qua tin nhắn và Skype trở nên ám ảnh. Nhưng, khi sự mới mẻ này tan biến và đối mặt với thực tế đầy khó khăn và nghiệt ngã, dopamine dần dần tiêu tan.

Để tránh sự thất vọng đầy trớ trêu này nảy sinh và tận hưởng những thứ mà ta có, bộ não của ta phải chuyển từ dopamine (hướng-về-tương-lai) sang các hóa chất hướng về hiện tại (hóa chất hướng-về-hiện-tại, H&Ns - Ở đây và ngay bây giờ). Chúng gồm serotonin, oxytocin, endorphin và nhóm hóa chất gọi là endocannabinoids.

Trái ngược với niềm vui mong đợi của dopamine, tổ hợp hóa chất này mang đến cho bạn niềm vui từ cảm giác và cảm xúc. Khi H&Ns tiếp quản nơi mà dopamine rời đi, tình yêu trở nên bền vững. Nó lấp đầy sự trống rỗng cảm xúc mà dopamine gây ra và khiến bạn ngộ ra một điều rằng: "Không phải mình đi sai đường mà bản thân cần chuyển sang một nguồn vui khác".

Cuộc sống vốn dĩ không thể vận hành dựa trên một mình dopamine hoặc H&Ns mà phải là sự cân bằng của cả hai.

-Sưu Tầm và Chia Sẻ-
 

Chưởng Thiên

Phàm Nhân
Dịch Giả Trường Sinh
Ngọc
-399,93
Tu vi
0,00
Vì sao yêu xa không bền vững? Muốn giữ tình yêu của đời mình, phụ nữ và đàn ông chớ bỏ qua bài viết này.

Bạn có bao giờ tự hỏi tại sao khi người đàn ông chinh phục được người phụ nữ mà anh ta hằng ao ước, anh ta không còn ga lăng hay chiều chuộng người phụ nữ ấy như trước? Và tại sao, hồi mới yêu, cuộc tình lại lãng mạn và thắm thiết nhưng sau giai đoạn mặn nồng, lập tức là sự chán chường của một trong hai, hay thậm chí là cả hai?

avatar1567673987216-1567673987218993873071.jpg

John và Sarah yêu nhau được một thời gian ngắn. Thoạt đầu, Sarah không mấy để ý đến John, chàng trai có vẻ ngoài gầy gò, đen sạm nhưng được một ưu điểm rất lớn là thông minh và chịu khó. Anh ta để ý Sarah trong cuộc gặp gỡ thứ hai, cùng hai người bạn khác. Sarah là cô nàng có thể thiêu đốn trái tim bất kì chàng trai nào qua những câu chuyện của mình.

Cô là nhà văn, một người phụ nữ sắc sảo và lanh lợi dù ngoại hình không có gì đặc biệt, nhưng gương mặt thật sự sáng. John tìm mọi cách liên lạc với Sarah; cuối cùng, sự theo đuổi không ngừng nghỉ qua các cuộc gọi điện thoại và nhắn tin của John đã khiến Sarah mủi lòng. Cô cố gắng đáp trả tình cảm của anh ta.

Rồi sau 4 tháng, John và Sarah bắt đầu hẹn hò. Cuộc tình của họ ở độ mặn nồng và lãng mạn nhất của cuộc đời, nhưng thật bẽ bàng, cảm giác "khoái cảm" này chỉ kéo dài trong vòng 5 tháng. John và Sarah bắt đầu tìm thấy những khác biệt khó hòa hợp của nửa kia. Hai người không tìm thấy tiếng nói chung và quyết định không gặp gỡ một thời gian.

Dopamine cho cuộc sống vay mượn nguồn năng lượng thần kỳ

Câu chuyện giữa John và Sarah khiến ta hình dung một đường parabol thông thường trong câu chuyện tình cảm của các cặp đôi thời nay – nảy sinh tình cảm, cầm tay, nụ hôn đầu nồng cháy, cảm giác hòa quyện thân thể, cao trào trên giường, nhưng sau đó là sự hững hờ, buồn chán và những giọt nước mắt khi nói lời chia tay.

Trong quá trình lãng mạn, dopamine là thứ truyền thêm năng lượng khiến cho chàng và nàng phấn khích, thậm chí lạc quan ngây ngất. Chất dẫn truyền thần kinh này được kích hoạt bằng cách hướng về tương lai, tưởng tượng về những thứ mà bạn chưa có trong hiện tại nhưng tha thiết đạt được một ngày nào đó.

Dopamine không chỉ vẽ ra bức tranh lý tưởng mà còn khuếch đại khi người ta gặp điều mới lạ, kích thích sự khám phá và học hỏi điều mới mẻ đó. Trong câu chuyện tình ái trên, cái mới lạ này khiến dopamine của John dâng trào: Nàng có thích tôi không? Tôi có nhận được tin nhắn hay email của nàng không? Nàng sẽ trả lời điện thoại của tôi chứ?... Dopamine của John tha thiết tìm ra đáp án một cách mãnh liệt.

7-15676741217331388976834.png

Khi bày mưu tính kế, dopamine được kích hoạt và tích cực phấn đấu để đạt được điều mình muốn. Dopamine cho ta "vay mượn" cảm giác hưng phấn, nhiệt huyết và thúc đẩy ta đạt được mục tiêu đó. Giống như anh chàng John, trong quá trình theo đuổi Sarah, dopamine của anh ta đạt ngưỡng cực đại nhất, ban cho anh ta sức mạnh và sự tự tin, lạc quan để tập trung chinh phục được nàng.

Thật vậy, dopamine khiến con người ta tập trung. Không chỉ trong tình yêu, khi học tập, nghiên cứu khoa học chỉ ra rằng nghe nhạc cũng sẽ kích thích dopamine và khiến một số người trở nên tập trung cực độ. Họ không còn để ý đến những gì diễn ra xung quanh. Dopamine này cũng có thể khiến John hy sinh thời gian hay những thứ khác để khiến Sarah vui lòng, nó khiến những thứ nặng nề bình thường bỗng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Như vậy, dopamine là một điều tuyệt vời đúng không nào, nó khiến những người ở ngưỡng tuyệt vọng nhất được sống lại. Giống như, người mẹ bị ung thư giai đoạn cuối gặp lại đứa con sau 10 năm xa cách thì dopamine của bà ta dâng lên cực đại, khiến bà ta quên đi cơn đau như xé nát cõi lòng. Dopamine cho cuộc sống vay mượn nguồn năng lượng thần kỳ này.

photo-1-1567673987355227624178.png

Nhưng, dopamine không kéo dài mãi

Giống như thuốc giảm đau, dopamine không khiến "cơn đau" của ta biến mất hoàn toàn. Nếu muốn khiến cơn đau thuyên giảm, ta phải uống thêm liều thuốc giảm đau khác.

Đó là lý do, sau giai đoạn mặn nồng, Sarah và John, hay các cặp đôi thời nay bỗng lạnh nhạt và thờ ơ với nửa kia. Họ ít nghĩ về người kia nhiều hơn trước. Họ chậm trả lời tin nhắn của nửa kia và thậm chí không còn nhắn tin cho nhau lấy một lần nữa. Họ thức dậy uể oải và nặng nhọc hơn.

Dopamine tự dập tắt bất cứ khi nào nó đạt được bất cứ thứ gì mà nó từng khao khát. Chẳng hạn, một người tham gia chạy marathon, dopamine của anh ta dâng cao trong quá trình thi đấu nhưng bỗng "xẹp xuống" con số 0 khi anh ta về đích. Nó cũng giống như câu chuyện giữa John và Sarah, thời kỳ trăng mật đi cùng bất cứ trải nghiệm mới mẻ nào cũng đến hồi kết thúc.

Theo nghiên cứu khoa học, dopamine có thể tiêu tan sau 2 năm bước vào một mối quan hệ mới hoặc sau vài tháng làm một công việc mới. Lúc này, bạn bắt đầu trải nghiệm cảm giác bồn chồn, căng thẳng hay bất mãn khi cứ phải tiếp diễn một chu kỳ nhàm chán từ ngày này sang tháng khác. Khi sự cuồng nhiệt của năng lượng dopamine cạn kiệt, sự háo hức lúc đầu không còn, người ta nghĩ đến chuyện bỏ cuộc. Và đó là hiện tượng thường xảy ra ở câu chuyện tình thời nay, như Sarah và John!

photo-2-1567673989832917105729.png

Một khi dopamine mất hết thì con người đễ dàng thả trôi mọi thứ. Như vậy, khi hiểu về dopamine, bạn có thể hiểu rõ lý do vì sao yêu xa thường không bền vững. Sự mới mẻ và không chắc chắn của yêu xa thoạt đầu kích thích dopamine, khiến những cuộc trò chuyện qua tin nhắn và Skype trở nên ám ảnh. Nhưng, khi sự mới mẻ này tan biến và đối mặt với thực tế đầy khó khăn và nghiệt ngã, dopamine dần dần tiêu tan.

Để tránh sự thất vọng đầy trớ trêu này nảy sinh và tận hưởng những thứ mà ta có, bộ não của ta phải chuyển từ dopamine (hướng-về-tương-lai) sang các hóa chất hướng về hiện tại (hóa chất hướng-về-hiện-tại, H&Ns - Ở đây và ngay bây giờ). Chúng gồm serotonin, oxytocin, endorphin và nhóm hóa chất gọi là endocannabinoids.

Trái ngược với niềm vui mong đợi của dopamine, tổ hợp hóa chất này mang đến cho bạn niềm vui từ cảm giác và cảm xúc. Khi H&Ns tiếp quản nơi mà dopamine rời đi, tình yêu trở nên bền vững. Nó lấp đầy sự trống rỗng cảm xúc mà dopamine gây ra và khiến bạn ngộ ra một điều rằng: "Không phải mình đi sai đường mà bản thân cần chuyển sang một nguồn vui khác".

Cuộc sống vốn dĩ không thể vận hành dựa trên một mình dopamine hoặc H&Ns mà phải là sự cân bằng của cả hai.

-Sưu Tầm và Chia Sẻ-
Idol lại đăng post kìa ae :nhattri:
2019532f7d7a-e7a8-4fca-be68-099165a41cd7.jpg
 

Lan Chi

Phàm Nhân
Ngọc
87.166,78
Tu vi
0,00
Nói chung là định mệnh đó 😁
Trích dẫn lời ai đó đã nói:
"Khoảng cách xa nhất trên thế giới này

1. không phải khoảng cách giữa sự sống và cái chết,

2.không phải là tôi đứng trước mặt anh mà anh lại không biết rằng tôi yêu anh hay anh đứng trước mặt tôi mà tôi lại không biết rằng người anh yêu nhất là tôi,

mà đó chính là khoảng cách giữa hai người rất yêu nhau những vĩnh viễn cũng không có thể cùng ở chung một chỗ"

Còn hai đứa vốn dĩ chả yêu nhau bao giờ thì xa hay gần tự nó cũng tách xa nhau ra mà thôi, lại đi đổ lỗi cho yêu xa với chả yêu gần. Ta không đồng ý tẹo nào.
 

Chưởng Thiên

Phàm Nhân
Dịch Giả Trường Sinh
Ngọc
-399,93
Tu vi
0,00
Có phải cái tên đợt trước post bài thần tượng thằng tàu ko lão?
:69:
:73:
Hỗn xược!
Ngươi dám vô lễ như vậy với iodl ta à?
Idol ta là người thần trâu đại địa, láng giềng của Cường quốc hình chữ S đó có biết không hả?
Mau mau giao nộp toàn bộ ngọc và tu vi để được hưởng sự khoan hồng của thiên triều!!!
:ammuu:
 

Vũ Tích

Đại Thừa Hậu Kỳ
:69:
:73:
Hỗn xược!
Ngươi dám vô lễ như vậy với iodl ta à?
Idol ta là người thần trâu đại địa, láng giềng của Cường quốc hình chữ S đó có biết không hả?
Mau mau giao nộp toàn bộ ngọc và tu vi để được hưởng sự khoan hồng của thiên triều!!!
:ammuu:
Đề nghị đồng chí không bẻ lái sang chuyện khác! Tập trung vào chủ đề topic nếu muốn bình loạn.
 

Vì anh vô tình

Vấn Đạo
Dịch Giả Trường Sinh
Ngọc
-2.349,08
Tu vi
17,00
Vì sao yêu xa không bền vững? Muốn giữ tình yêu của đời mình, phụ nữ và đàn ông chớ bỏ qua bài viết này.

Bạn có bao giờ tự hỏi tại sao khi người đàn ông chinh phục được người phụ nữ mà anh ta hằng ao ước, anh ta không còn ga lăng hay chiều chuộng người phụ nữ ấy như trước? Và tại sao, hồi mới yêu, cuộc tình lại lãng mạn và thắm thiết nhưng sau giai đoạn mặn nồng, lập tức là sự chán chường của một trong hai, hay thậm chí là cả hai?

avatar1567673987216-1567673987218993873071.jpg

John và Sarah yêu nhau được một thời gian ngắn. Thoạt đầu, Sarah không mấy để ý đến John, chàng trai có vẻ ngoài gầy gò, đen sạm nhưng được một ưu điểm rất lớn là thông minh và chịu khó. Anh ta để ý Sarah trong cuộc gặp gỡ thứ hai, cùng hai người bạn khác. Sarah là cô nàng có thể thiêu đốn trái tim bất kì chàng trai nào qua những câu chuyện của mình.

Cô là nhà văn, một người phụ nữ sắc sảo và lanh lợi dù ngoại hình không có gì đặc biệt, nhưng gương mặt thật sự sáng. John tìm mọi cách liên lạc với Sarah; cuối cùng, sự theo đuổi không ngừng nghỉ qua các cuộc gọi điện thoại và nhắn tin của John đã khiến Sarah mủi lòng. Cô cố gắng đáp trả tình cảm của anh ta.

Rồi sau 4 tháng, John và Sarah bắt đầu hẹn hò. Cuộc tình của họ ở độ mặn nồng và lãng mạn nhất của cuộc đời, nhưng thật bẽ bàng, cảm giác "khoái cảm" này chỉ kéo dài trong vòng 5 tháng. John và Sarah bắt đầu tìm thấy những khác biệt khó hòa hợp của nửa kia. Hai người không tìm thấy tiếng nói chung và quyết định không gặp gỡ một thời gian.

Dopamine cho cuộc sống vay mượn nguồn năng lượng thần kỳ

Câu chuyện giữa John và Sarah khiến ta hình dung một đường parabol thông thường trong câu chuyện tình cảm của các cặp đôi thời nay – nảy sinh tình cảm, cầm tay, nụ hôn đầu nồng cháy, cảm giác hòa quyện thân thể, cao trào trên giường, nhưng sau đó là sự hững hờ, buồn chán và những giọt nước mắt khi nói lời chia tay.

Trong quá trình lãng mạn, dopamine là thứ truyền thêm năng lượng khiến cho chàng và nàng phấn khích, thậm chí lạc quan ngây ngất. Chất dẫn truyền thần kinh này được kích hoạt bằng cách hướng về tương lai, tưởng tượng về những thứ mà bạn chưa có trong hiện tại nhưng tha thiết đạt được một ngày nào đó.

Dopamine không chỉ vẽ ra bức tranh lý tưởng mà còn khuếch đại khi người ta gặp điều mới lạ, kích thích sự khám phá và học hỏi điều mới mẻ đó. Trong câu chuyện tình ái trên, cái mới lạ này khiến dopamine của John dâng trào: Nàng có thích tôi không? Tôi có nhận được tin nhắn hay email của nàng không? Nàng sẽ trả lời điện thoại của tôi chứ?... Dopamine của John tha thiết tìm ra đáp án một cách mãnh liệt.

7-15676741217331388976834.png

Khi bày mưu tính kế, dopamine được kích hoạt và tích cực phấn đấu để đạt được điều mình muốn. Dopamine cho ta "vay mượn" cảm giác hưng phấn, nhiệt huyết và thúc đẩy ta đạt được mục tiêu đó. Giống như anh chàng John, trong quá trình theo đuổi Sarah, dopamine của anh ta đạt ngưỡng cực đại nhất, ban cho anh ta sức mạnh và sự tự tin, lạc quan để tập trung chinh phục được nàng.

Thật vậy, dopamine khiến con người ta tập trung. Không chỉ trong tình yêu, khi học tập, nghiên cứu khoa học chỉ ra rằng nghe nhạc cũng sẽ kích thích dopamine và khiến một số người trở nên tập trung cực độ. Họ không còn để ý đến những gì diễn ra xung quanh. Dopamine này cũng có thể khiến John hy sinh thời gian hay những thứ khác để khiến Sarah vui lòng, nó khiến những thứ nặng nề bình thường bỗng trở nên nhẹ nhàng hơn.

Như vậy, dopamine là một điều tuyệt vời đúng không nào, nó khiến những người ở ngưỡng tuyệt vọng nhất được sống lại. Giống như, người mẹ bị ung thư giai đoạn cuối gặp lại đứa con sau 10 năm xa cách thì dopamine của bà ta dâng lên cực đại, khiến bà ta quên đi cơn đau như xé nát cõi lòng. Dopamine cho cuộc sống vay mượn nguồn năng lượng thần kỳ này.

photo-1-1567673987355227624178.png

Nhưng, dopamine không kéo dài mãi

Giống như thuốc giảm đau, dopamine không khiến "cơn đau" của ta biến mất hoàn toàn. Nếu muốn khiến cơn đau thuyên giảm, ta phải uống thêm liều thuốc giảm đau khác.

Đó là lý do, sau giai đoạn mặn nồng, Sarah và John, hay các cặp đôi thời nay bỗng lạnh nhạt và thờ ơ với nửa kia. Họ ít nghĩ về người kia nhiều hơn trước. Họ chậm trả lời tin nhắn của nửa kia và thậm chí không còn nhắn tin cho nhau lấy một lần nữa. Họ thức dậy uể oải và nặng nhọc hơn.

Dopamine tự dập tắt bất cứ khi nào nó đạt được bất cứ thứ gì mà nó từng khao khát. Chẳng hạn, một người tham gia chạy marathon, dopamine của anh ta dâng cao trong quá trình thi đấu nhưng bỗng "xẹp xuống" con số 0 khi anh ta về đích. Nó cũng giống như câu chuyện giữa John và Sarah, thời kỳ trăng mật đi cùng bất cứ trải nghiệm mới mẻ nào cũng đến hồi kết thúc.

Theo nghiên cứu khoa học, dopamine có thể tiêu tan sau 2 năm bước vào một mối quan hệ mới hoặc sau vài tháng làm một công việc mới. Lúc này, bạn bắt đầu trải nghiệm cảm giác bồn chồn, căng thẳng hay bất mãn khi cứ phải tiếp diễn một chu kỳ nhàm chán từ ngày này sang tháng khác. Khi sự cuồng nhiệt của năng lượng dopamine cạn kiệt, sự háo hức lúc đầu không còn, người ta nghĩ đến chuyện bỏ cuộc. Và đó là hiện tượng thường xảy ra ở câu chuyện tình thời nay, như Sarah và John!

photo-2-1567673989832917105729.png

Một khi dopamine mất hết thì con người đễ dàng thả trôi mọi thứ. Như vậy, khi hiểu về dopamine, bạn có thể hiểu rõ lý do vì sao yêu xa thường không bền vững. Sự mới mẻ và không chắc chắn của yêu xa thoạt đầu kích thích dopamine, khiến những cuộc trò chuyện qua tin nhắn và Skype trở nên ám ảnh. Nhưng, khi sự mới mẻ này tan biến và đối mặt với thực tế đầy khó khăn và nghiệt ngã, dopamine dần dần tiêu tan.

Để tránh sự thất vọng đầy trớ trêu này nảy sinh và tận hưởng những thứ mà ta có, bộ não của ta phải chuyển từ dopamine (hướng-về-tương-lai) sang các hóa chất hướng về hiện tại (hóa chất hướng-về-hiện-tại, H&Ns - Ở đây và ngay bây giờ). Chúng gồm serotonin, oxytocin, endorphin và nhóm hóa chất gọi là endocannabinoids.

Trái ngược với niềm vui mong đợi của dopamine, tổ hợp hóa chất này mang đến cho bạn niềm vui từ cảm giác và cảm xúc. Khi H&Ns tiếp quản nơi mà dopamine rời đi, tình yêu trở nên bền vững. Nó lấp đầy sự trống rỗng cảm xúc mà dopamine gây ra và khiến bạn ngộ ra một điều rằng: "Không phải mình đi sai đường mà bản thân cần chuyển sang một nguồn vui khác".

Cuộc sống vốn dĩ không thể vận hành dựa trên một mình dopamine hoặc H&Ns mà phải là sự cân bằng của cả hai.

-Sưu Tầm và Chia Sẻ-
:5cool_big_smile:
Cứ tưởng yêu xa là hai người ở xa nhau chứ. Còn câu chuyện lão nói thì ta thấy nó không đúng lắm đâu, vì quan niệm phương tây nó khác phương đông mà. Nếu bạn yêu một người thật lòng thì dù thời gian bao lâu bạn cũng thấy nó như mới chỉ hôm qua thôi a
 

Độc Hành

Đạo Tổ Nhân Cảnh
Administrator
*Thiên Tôn*
:5cool_big_smile:
Cứ tưởng yêu xa là hai người ở xa nhau chứ. Còn câu chuyện lão nói thì ta thấy nó không đúng lắm đâu, vì quan niệm phương tây nó khác phương đông mà. Nếu bạn yêu một người thật lòng thì dù thời gian bao lâu bạn cũng thấy nó như mới chỉ hôm qua thôi a
Câu chuyện này nói về dopamine, chứ yêu xa quái gì? :54:
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top