(Sưu tầm)
Bạn gì ơi, bạn có thể "lương thiện" ban phát cho ta ít ngọc được khôngLương thiện là đạo đức, nhưng lương thiện cũng là trí tuệ. Người thông minh chưa chắc đã lương thiện, nhưng người lương thiện chắc chắn là người thông minh nhất.
“Nhân chi sơ, tính bản thiện”, con người sinh ra phẩm chất đầu tiên chính là lương thiện. Trải qua những biến cố của cuộc đời mà lòng thiện nguyên bản, sơ khai dần bị mất đi. Người ta cho rằng, càng hiểu biết thì càng thông minh, càng thông minh thì càng biết thu vén cái có lợi về mình. Nhưng càng hiểu biết thì con người càng mất đi sự thanh khiết vốn có, như vậy liệu có phải là thông minh?
Nhân sinh không hoàn hảo, không có điều gì trên đời là hoàn mĩ. Vậy vì sao nên thiện, vì sao nên bỏ qua những khiếm khuyết, bao dung những sai sót của vạn vật trên đời? Chẳng phải chỉ vì một chữ an hay sao.
Cả đời vất vả ngược xuôi cũng chỉ vì muốn ấm no, hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc là gì? Hài lòng là hạnh phúc. Nếu hài lòng thì dù không quá sung túc cũng hạnh phúc. Không biết hài lòng thì giàu có vẫn buồn lo. Hạnh phúc không hoàn toàn phụ thuộc vào vật chất, hạnh phúc dựa vào niềm tin và cách biết đủ của mỗi người.
Thế thì tại sao phải cố gắng, chen chúc để đạt được thứ này thứ kia. Như thế có hạnh phúc hay không? Sao phải hãm hại người này, đay nghiến người kia, như thế có an bình hay không? Vòng luẩn quẩn cuộc sống mà hầu như ai cũng vướng phải: muốn hạnh phúc – cố gắng làm việc, học tập, sống hướng về phía trước – gặp áp lực, phải đua tranh, dùng thủ đoạn – mệt mỏi, không hạnh phúc.
Thế nên, người biết lương thiện mới là người sáng suốt nhất. Vì lương thiện nên biết đủ, vì lương thiện mà tha thứ, vì lương thiện mà không làm ác, không hại người, không ganh ghét. Tâm an thì thân nhàn, nội tâm yên tĩnh thì cuộc sống cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
Ta lương thiện thì đáp lại ta sẽ là sự thanh thản, không vướng mắc, không lo lắng, tự giải thoát bản thân khỏi những khổ đau. Buông bỏ oán giận, tích phúc tích đức, chưa biết có được hồi báo như luật nhân quả hay không nhưng chính lúc đang làm thiện, sống thiện, nghĩ thiện như vậy thì đã thấy thoải mái, vui vẻ và được yêu quý rồi.
Thế nên, trí tuệ cao nhất chính là đạo đức, khôn ngoan nhất là phẩm hạnh. Biết được điều này, chắc chắn yên vui trọn một đời.
(Sưu tầm)

Thực ra giáo dục là quan trọng nhất, thời nay có vẻ như chú trọng giáo dục kiến thức chứ k phải giáo dục đạo làm người.Lương thiện là đạo đức, nhưng lương thiện cũng là trí tuệ. Người thông minh chưa chắc đã lương thiện, nhưng người lương thiện chắc chắn là người thông minh nhất.
“Nhân chi sơ, tính bản thiện”, con người sinh ra phẩm chất đầu tiên chính là lương thiện. Trải qua những biến cố của cuộc đời mà lòng thiện nguyên bản, sơ khai dần bị mất đi. Người ta cho rằng, càng hiểu biết thì càng thông minh, càng thông minh thì càng biết thu vén cái có lợi về mình. Nhưng càng hiểu biết thì con người càng mất đi sự thanh khiết vốn có, như vậy liệu có phải là thông minh?
Nhân sinh không hoàn hảo, không có điều gì trên đời là hoàn mĩ. Vậy vì sao nên thiện, vì sao nên bỏ qua những khiếm khuyết, bao dung những sai sót của vạn vật trên đời? Chẳng phải chỉ vì một chữ an hay sao.
Cả đời vất vả ngược xuôi cũng chỉ vì muốn ấm no, hạnh phúc. Nhưng hạnh phúc là gì? Hài lòng là hạnh phúc. Nếu hài lòng thì dù không quá sung túc cũng hạnh phúc. Không biết hài lòng thì giàu có vẫn buồn lo. Hạnh phúc không hoàn toàn phụ thuộc vào vật chất, hạnh phúc dựa vào niềm tin và cách biết đủ của mỗi người.
Thế thì tại sao phải cố gắng, chen chúc để đạt được thứ này thứ kia. Như thế có hạnh phúc hay không? Sao phải hãm hại người này, đay nghiến người kia, như thế có an bình hay không? Vòng luẩn quẩn cuộc sống mà hầu như ai cũng vướng phải: muốn hạnh phúc – cố gắng làm việc, học tập, sống hướng về phía trước – gặp áp lực, phải đua tranh, dùng thủ đoạn – mệt mỏi, không hạnh phúc.
Thế nên, người biết lương thiện mới là người sáng suốt nhất. Vì lương thiện nên biết đủ, vì lương thiện mà tha thứ, vì lương thiện mà không làm ác, không hại người, không ganh ghét. Tâm an thì thân nhàn, nội tâm yên tĩnh thì cuộc sống cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
Ta lương thiện thì đáp lại ta sẽ là sự thanh thản, không vướng mắc, không lo lắng, tự giải thoát bản thân khỏi những khổ đau. Buông bỏ oán giận, tích phúc tích đức, chưa biết có được hồi báo như luật nhân quả hay không nhưng chính lúc đang làm thiện, sống thiện, nghĩ thiện như vậy thì đã thấy thoải mái, vui vẻ và được yêu quý rồi.
Thế nên, trí tuệ cao nhất chính là đạo đức, khôn ngoan nhất là phẩm hạnh. Biết được điều này, chắc chắn yên vui trọn một đời.
(Sưu tầm)
Bỏ qua đôi khi không phải là thiện.Nhân sinh không hoàn hảo, không có điều gì trên đời là hoàn mĩ. Vậy vì sao nên thiện, vì sao nên bỏ qua những khiếm khuyết, bao dung những sai sót của vạn vật trên đời? Chẳng phải chỉ vì một chữ an hay sao.
Tối qua mới coi lại 5 chú tiểu của tịnh thất Bồng Lai, đoạn "sư phụ" bị cọp bắt.Bỏ qua đôi khi không phải là thiện.
Đấu tranh đôi khi mới là hướng thiện
"Cẩm Mịch liệu có thể thoát khỏi đại kiếp nạn hay không? Mong ngã phật nói rõ". Giọng nói cha thường ngày bình lặng như mạch suối bỗng dưng cuồn cuộn chảy xiết: "Ngã phật từ bi vi hoài, giải cứu sinh linh từ trong nước lửa, Lạc Lâm cả gan thỉnh cầu, cầu ngã phật độ tiểu nữ một mạng!"
Phật tổ nhặt lấy một chiếc lá bồ đề vừa rơi xuống, nói: "Cứu sống một mạng không phải từ bi, cứu sống trăm mạng cũng không phải từ bi, phổ độ chúng sinh mới là từ bi. Trong núi có một con mãnh hổ, bị thương nặng sắp chết, cứu hay không cứu?"
Cha không chút do dự lập tức đáp: "Cứu!"
Phật tổ bình thản cười: "Hổ khỏi hẳn mà về núi, lại bắt nai ăn thỏ, Thủy Thần tuy cứu sống một mạng nhưng làm tổn hại trăm mạng. Từ bi không đúng pháp môn, chính là đồ hại sinh linh đó."
Ta thầm nghĩ, Phật tổ gia gia đem một quả bồ đào ra mà so sánh với một con mãnh hổ thì hình như không thích hợp cho lắm. Cha có lẽ cũng suy nghĩ giống ta, nên nói: "Cẩm Mịch tinh khiết thiện lương, không nhiễm thói đời, tuyệt đối sẽ không làm tổn thương người khác, mong ngã phật minh xét". Nói xong, cha từ trong ngực áo móc ra một quyển 'Kim Cương Kinh' luôn mang theo bên mình, áp bàn tay phải lên cuốn kinh, trịnh trọng thề: "Dập đầu lục giới tôn, ta nay phát hồng nguyện, cầm quyển Kim Cương Kinh này. Khẩn cầu ngã phật giúp Cẩm Mịch vượt qua mệnh kiếp, Lạc Lâm nhất định thượng báo tứ trọng ân, hạ tế tam đồ khổ." (*)
(*) Thượng báo tứ trọng ân, hạ tế tam đồ khổ: trên báo đáp 4 cái ơn lớn, dưới cứu tế nỗi khổ của 3 đạo.
– Tứ trọng ân: Ơn cha mẹ, ơn đất nước, ơn thượng sư, và ơn chúng sinh.
– Tam đồ khổ: Tam đồ hay còn gọi là tam ác đạo: địa ngục đạo, ngạ quỷ đạo, súc sinh đạo. Tam đồ khổ là tất cả nỗi khổ mà tất cả chúng sinh phải chịu đựng.
Phật tổ nhẹ nhàng khép mắt, nói: "Mệnh do mình tạo nên, tướng do tâm sinh ra, thế gian vạn vật đều thay đổi, tâm bất động, vạn vật cũng bất động, tâm bất biến, vạn vật cũng bất biến". Một lát sau lại ngước mắt chăm chú nhìn ta thương xót, ánh mắt hình như có một sức mạnh thần kỳ, trong nháy mắt đã đưa ta tới bên cạnh ngài.
Phật tổ gia gia đưa tay phớt qua bề mặt tấm gương, mặt gương khẽ gợn lăn tăn, bấy giờ ta mới phát hiện đây căn bản không phải là cái gương, mà là một cái hồ nước thánh tĩnh lặng, giọt nước vương trên đầu ngón tay Phật tổ trong nháy mắt hóa thành một nhúm tàn hương (Tro nhang), Phật tổ đặt tàn hương vào lòng bàn tay ta rồi nhẹ nhàng khép tay ta lại, mỉm cười, nói: "Do ái cố sinh ưu, do ái cố sinh phố, nhược ly vu ái giả, vô ưu diệc vô phố (*). Nguyện hương Phật này giúp con độ kiếp."
(Trích: Hương Mật tựa khói sương)
Cái này là t.ư duy lệch lạc rồi đấy.Sống bo bo lương thiện cho mình thì dễ thôi. Khi nào vợ ốm, con nằm viện, trong người không còn nổi triệu bạc, lúc ấy thì lương tâm sẽ được bán đi nhanh nhất, với cái giá cao nhất có thể.
Còn trí tuệ đỉnh cao ư?
Hold my beer, em ngọt ngào...
![]()
Có chứ huynh. Vô tri dễ lầm đường. Có trí tuệ cũng đỡ hơn.Lương thiện thì liên quan gì đến trí tuệ nhỉ?![]()
Chào mừng bạn đến với diễn đàn Bạch Ngọc Sách
Để xem đầy đủ nội dung và sử dụng các tính năng, mời bạn Đăng nhập hoặc Đăng ký tài khoản