Một kẻ lãng du

Diệp Lưu Cát

Phàm Nhân
Ngọc
19.174,94
Tu vi
0,00
jbuxuEF.jpg

Hàng ngày ngồi lướt web, mình đọc được nhiều mẩu chuyện ngắn, nhiều câu nói hay trong cuộc sống.
Và mình rất muốn chia sẻ những mẩu chuyện, những câu nói đó với người khác...
 

Diệp Lưu Cát

Phàm Nhân
Ngọc
19.174,94
Tu vi
0,00
#1
Bạn từng vô tình thấy vật không nên thấy hay biết chuyện không nên biết bao giờ chưa?

Hôm đó mồng một, mẹ tôi dạy tiết tự học buổi tối, tôi ở nhà tìm điều khiển để bật điều hòa thì tìm thấy một cuốn sổ bìa cứng ở sâu trong một góc của tủ đầu giường.

Tôi tò mò giở ra xem.

Cả quyển từ đầu tới cuối toàn bộ là thơ tình.

Là của bố tôi viết tặng cho mẹ.

Bố tôi là một người cực kì giỏi, chuyện gì ông cũng làm rất xuất sắc, thơ ông viết hay lắm, ý thơ dạt dào.

Giữa mỗi trang đều kẹp một bông hồng khô, mỗi bông đều còn nguyên vẹn vẻ đẹp cũ.

Giữa cuốn thơ còn kẹp một bức thư, cũng là do bố tôi viết.

Theo lời ông viết trong thư, sau khi cả hai người có công việc của riêng mình, khoảng cách địa lý và chênh lệch thời gian gây ra mâu thuẫn, lần cuối họ gặp nhau đã chia tay trong cãi vã, bố tôi viết thư tình để làm hòa.

Đọc lời của ông có thể biết hai người họ thường xuyên viết thư tình cho nhau, hừm, giáo viên ngữ văn ha.

Dòng cuối cùng của bức thư viết: Gả cho anh nhé.

Thế hệ trước thật lòng vòng quá mà, sinh viên sư phạm tán nhau, anh yêu em không dám nói anh yêu em, còn viết thư tình, cầu hôn quái gì không nói trực tiếp mà phải bày tỏ qua thư cơ chứ.

Việc mẹ tôi chỉ giữ lại duy nhất bức thư này chứng tỏ lúc đó bà đồng ý rồi.

Bởi vậy bà mới cẩn thận cất giữ bức thư, kẹp ở trang thơ bà yêu thích nhất.

Lúc tôi đọc được bức thư này, là ngày đầu tiên của mùa hạ.

Hai người họ ly hôn cũng được hơn năm năm rồi.

____________________
Dịch bởi: MsBanana
Nguồn: Group Weibo Việt Nam

 

Mạt Thế Phàm Nhân

Đạo Tổ Nhân Cảnh
Tầm Thư Chân Thần
#1
Bạn từng vô tình thấy vật không nên thấy hay biết chuyện không nên biết bao giờ chưa?

Hôm đó mồng một, mẹ tôi dạy tiết tự học buổi tối, tôi ở nhà tìm điều khiển để bật điều hòa thì tìm thấy một cuốn sổ bìa cứng ở sâu trong một góc của tủ đầu giường.

Tôi tò mò giở ra xem.

Cả quyển từ đầu tới cuối toàn bộ là thơ tình.

Là của bố tôi viết tặng cho mẹ.

Bố tôi là một người cực kì giỏi, chuyện gì ông cũng làm rất xuất sắc, thơ ông viết hay lắm, ý thơ dạt dào.

Giữa mỗi trang đều kẹp một bông hồng khô, mỗi bông đều còn nguyên vẹn vẻ đẹp cũ.

Giữa cuốn thơ còn kẹp một bức thư, cũng là do bố tôi viết.

Theo lời ông viết trong thư, sau khi cả hai người có công việc của riêng mình, khoảng cách địa lý và chênh lệch thời gian gây ra mâu thuẫn, lần cuối họ gặp nhau đã chia tay trong cãi vã, bố tôi viết thư tình để làm hòa.

Đọc lời của ông có thể biết hai người họ thường xuyên viết thư tình cho nhau, hừm, giáo viên ngữ văn ha.

Dòng cuối cùng của bức thư viết: Gả cho anh nhé.

Thế hệ trước thật lòng vòng quá mà, sinh viên sư phạm tán nhau, anh yêu em không dám nói anh yêu em, còn viết thư tình, cầu hôn quái gì không nói trực tiếp mà phải bày tỏ qua thư cơ chứ.

Việc mẹ tôi chỉ giữ lại duy nhất bức thư này chứng tỏ lúc đó bà đồng ý rồi.

Bởi vậy bà mới cẩn thận cất giữ bức thư, kẹp ở trang thơ bà yêu thích nhất.

Lúc tôi đọc được bức thư này, là ngày đầu tiên của mùa hạ.

Hai người họ ly hôn cũng được hơn năm năm rồi.

____________________
Dịch bởi: MsBanana
Nguồn: Group Weibo Việt Nam
Đến với nhau đã là hạnh phúc, có thể cùng nhau đi hết con đường hay ko lại là chuyện khác, tôi đã đọc ở bên box cảm xúc 1 câu truyện ngắn, có khi chia tay lại tốt cho cả hai.
 

Diệp Lưu Cát

Phàm Nhân
Ngọc
19.174,94
Tu vi
0,00
Viết cho người bạn gái chết trong trận động đất ở Vấn Xuyên: "Em yêu à, anh xin lỗi, anh phải kết hôn với người khác rồi."
_______

"Đồng Nhi yêu dấu!
Cuối ngày gió lớn, lau sậy trắng xóa.

Đã 9 năm 3 tháng kể từ ngày em đi. Hơn 3000 ngày đêm đằng đẵng qua, anh đã không ít lần đưa ánh mắt mong chờ nhìn về phía bầu trời Vấn Xuyên, cũng không ít lần trong cơn mơ nghe thấy tiếng kêu cứu gần như tuyệt vọng của em, tỉnh dậy nước mắt rơi như mưa mà không biết phải làm sao cả.

Thật chẳng dễ dàng gì để loại bỏ hết những tế bào trong cơ thể và thay nó lại một lần nữa, có lẽ những hồi ức trong lòng vẫn cuộn trào mãnh liệt như những con sóng ngoài đại dương kia, không may mảy chút dấu tích của thủy triều xuống.

Anh biết, mọi ký ức về em, cả cuộc đời này sẽ chẳng có cách nào lắng xuống.
Em có biết không? 2 ngày trước Cửu Trại Câu cũng xảy ra động đất.
Anh ở Thượng Hải trong tích tắc nghe được tin tức đó, đã ném luôn cái bát đang cầm trong tay, chạy điên cuồng ra bên ngoài, cứ chạy mãi, chạy mãi như thế, trở về ngày 11 tháng 5 năm 2008, đêm trước trận động đất năm ấy một ngày, như thế anh có thể đoạt em lại từ bàn tay của tử thần, và anh, cũng sẽ có một cuộc đời trọn vẹn hơn.

Anh đã chạy rất lâu, cho đến khi không thể chạy được nữa, anh đứng bên bờ sông Hoàng Phố, nhớ về em và Vấn Xuyên. 9 năm trước, cũng tại nơi này, ánh đèn ấm áp chiếu lên khuôn mặt em, em kéo tay anh rồi hứa hẹn: "Lần sau, lần sau nhất định em sẽ đưa anh về ra mắt bố mẹ."

Rồi em không giữ lời hứa!

Anh, một người đàn ông 37 tuổi, có nhà, có xe, có sự nghiệp, cũng đã lớn tuổi nhưng vẫn nhất quyết chưa chịu lập gia đình. Nhiều khách hàng không biết chuyện vẫn thường trêu anh: "Đồng ca, thật chẳng biết anh còn đợi gì nữa, chẳng lẽ muốn đợi tiên nữ hạ phàm sao?" Đồng nghiệp bên cạnh chỉ biết lắc đầu ra hiệu mong họ đừng bàn tán về chủ đề này nữa.

Nói thật, anh vẫn luôn cho rằng anh không yêu em sâu đậm đến mức vậy, cho rằng khóc lóc, đau thương xong rồi sẽ có thể bắt đầu lại từ đầu, cho rằng thời gian sẽ có thể hòa tan được mọi vết thương, cho rằng tình yêu 3 năm thì sẽ chỉ cần 3 năm là có thể quên được, cho rằng giấu hết mọi vết tích về em thì em sẽ mãi mãi biến mất khỏi thế giới của anh...

Vậy nên, năm trước anh đã đi xem mắt, người đến không từ chối, gặp được người ưng ý liền lập tức xác định mối quan hệ, dự định thẳng thắn quên đi em và bắt đầu một cuộc sống mới.

Thế nhưng, anh sai rồi!

Đi ăn cơm cùng người con gái khác, anh thường dẫn họ đến quán ăn Tứ Xuyên; đi dạo phố mua đồ, anh cũng bất giác chọn size M cho cô ấy thử; lúc hẹn hò, anh chẳng hỏi gì đã mua liền 2 vé xem phim kinh dị, 1 túi bánh ngọt.

Bởi vì anh nhớ, em thích ăn đồ cay, thích ăn tôm hùm, cay đến mức trên mũi còn ánh lên những giọt mồ hôi. Vóc người em nhỏ, mặc size S hơi chật mà mặc size M lại có chút rộng. Em nói em không thích sự gò bó, nên size M hợp với em hơn. Em thích xem phim kinh dị, lúc sợ hãi sẽ giả vờ để anh ôm, sau đó đòi ăn bánh ngọt để bớt sợ.

Đúng vậy, mọi thứ về em, anh đều thuộc hết, đều nhớ đến tận xương thấu.
Vậy nên, trong mắt người khác anh trở thành kẻ mang tội danh "tẩu thận bất tẩu tâm" ( chỉ yêu vì tình dục chứ không phải yêu thật lòng), đặc biệt là khi họ biết về chuyện của em, tất cả đều xa lánh anh, một là vì không muốn tranh giành với một người đã mất, hai là dáng vẻ luôn lơ đễnh của anh thật khiến cho người khác cảm thấy bị sỉ nhục.

Cứ để họ đi đi, có lẽ duyên phận đời này của anh đã theo em mà tan thành mây khói cả rồi.

Sau này, anh đành thuận theo tiếng lòng mình, đặt ảnh của em lên đầu giường, cùng với những hồi ức sống qua ngày
Khi anh đi làm, tự vờ rằng em vẫn đang say giấc; anh đi làm về, lại vờ rằng em tăng ca vẫn chưa được về. Anh đã mua lại căn nhà ngày trước chúng ta thuê. Buổi tối sẽ vì em mà thắp một ngọn đèn nhỏ, chỉ sợ lỡ như em không tìm được đường về nhà.

Vẫn nhớ em là người thích sạch sẽ, ngăn nắp, vậy mà lại bị chôn vùi trong đống đổ nát bẩn thỉu kia, đến số nhà của em anh cũng không thể tìm được, nghĩ đến lòng anh lại đau thắt. Một cô gái đang sống sờ sờ ra đấy, làm sao trong chớp mắt lại biến thành hai chữ lặng lẽ nằm trong danh sách những người gặp nạn, thậm chí đến thi thể cũng không chút vết tích chứ?

Thật ra sau đó anh cũng đã cố gắng cầu xin người anh họ của mình, cầu xin anh ấy cho anh vào hiện trường tìm em. Trong cảnh tượng hoang tàn đổ nát trước mắt, mình anh tay không, cứ vậy mà đào bới đến mức 10 đầu ngón tay chảy máu đầm đìa, vậy mà chẳng thấy em.
Anh họ nói, họ đã đào bớt suốt 72 tiếng, thăm dò dấu vết cũng không có vết tích của sự sống, anh ấy bảo anh hãy chấp nhận hiện thực đi.

Anh nói “Được.”

Có thể Đồng Nhi của anh căn bản không hề mất, chẳng qua là em muốn trêu đùa anh rồi biến thành một nàng tiên mà thôi.

Cách đây không lâu, anh thấy trên Weibo nhật ký của một người vợ có chồng là hành khách trong chuyến máy bay MH370 bị mất tích của Malaysia Airlines. Cô ấy dùng Weibo giả bộ như là nói chuyện với chồng mình, gần như điên cuồng và mất hết lí trí. Ngày nào cô ấy cũng mong ngóng chồng mình có thể sống sót trở về, cho đến khi gầy đến mức chỉ còn 36kg, thậm trí còn phải dùng thuốc kích thích thèm ăn để duy trì sự sống.

Trong thế giới của người phụ nữ ấy, người chồng sống chết vẫn chưa rõ ràng, và toàn bộ ý nghĩa cuộc sống của cô ấy chỉ là để chờ người chồng trở về.

Anh có thể hiểu được cô ấy.

Đối mặt trước sự ra đi của người mình yêu nhất, mấy ai giữ được sự tỉnh táo. Nhưng anh vẫn khá hơn cô ấy, bởi anh tin em đã đặt chân được đến thiên đường rồi.

Đồng Nhi yêu dấu của anh, em ở đó vẫn ổn chứ? Không cô đơn phải không? Bố mẹ và em trai của em vẫn ở bên cạnh, đúng chứ? Cuộc sống nơi trần gian này em còn ước nguyện nào chưa hoàn thành nữa không?

Em yên tâm, An An ở viện phúc lợi đã 12 tuổi rồi, vài năm trước được 1 đôi vợ chồng người Mỹ đón về nhận nuôi, thỉnh thoảng họ vẫn viết thư cho anh. Cây bạch dương dưới nhà em trồng cành lá đã sum xuê. Bạn thân của em đã chia tay với cậu người yêu ngày trước, rồi lấy một anh chàng đồng nghiệp cùng công ty. Còn có anh- người con trai em từng yêu nhất giờ đây cũng sắp phải kết hôn rồi.

Anh xin lỗi, bảo bối của anh.
Anh xin lỗi, người anh yêu nhất.

Thân là con một trong nhà, vậy nên bố mẹ kì vọng rất nhiều vào anh, liên tục thúc giục, lo lắng đến mức tóc đã bạc trắng cả rồi. Ông nội trước khi bệnh mất, vẫn không thôi nhắc anh chuyện kết hôn. Anh ngồi bên giường bệnh đã hứa với ông, trước năm 38 tuổi, anh sẽ trọn vẹn việc đại sự của đời mình.

Cô ấy là con gái một người đồng đội cũ của bố anh, tên là t.ư Đồng (khi nghe đến tên của cô ấy, anh đã cảm thấy rất ngạc nhiên, anh bắt đầu tin vào sự thần kỳ và bí ẩn của số mệnh, phải chăng đó là sự sắp đặt đầy trùng hợp về mối liên hệ giữa em và cô ấy). Cô ấy đã ly hôn 2 năm, là người rất lương thiện, quan trọng là cô ấy cho phép sự tồn tại của em trong cuộc sống của anh. Có lần cô ấy nhìn thấy ảnh chúng ta chụp chung trong điện thoại của anh, nhưng không hề trách móc, trái lại còn cho rằng hiếm có người đàn ông nào lại sâu đậm với người bạn gái cũ đã mất như vậy, người như thế rất đáng để yêu.
Cô ấy còn nói nhất định sẽ thay em yêu anh.

Sự khác biệt của cô ấy vô tình khiến anh rất xúc động.
Thật ra kết hôn với ai không quan trọng, quan trọng là anh sẽ phải gánh vác chức trách của một người chồng, sống cùng với người phụ nữ bên cạnh, và đối xử thật tốt với cô ấy.

Anh sẽ tôn trọng cô ấy, có thể là sẽ yêu cô ấy, hoặc cũng có thể không, nhưng anh sẽ không coi cô ấy là em, anh sẽ chính thức bắt đầu một cuộc sống mới của riêng mình.

Em sẽ chúc phúc cho anh, phải không?

Mấy chục năm nữa, chúng ta sẽ còn gặp lại nhau. Kiếp này duyên chưa trọn, hẹn kiếp sau nối duyên.

Hôm nay từ biệt, chỉ là nghi thức tạm thời. Bởi vì anh biết, đời này dù cho anh không quay lại Tứ Xuyên nữa, nhưng em vẫn sẽ sống mãi trong trái tim anh.

Vấn Xuyên, tạm biệt!
Cửu Trại Câu, tạm biệt!
Thành Đô, tạm biệt!
Tứ Xuyên, tạm biệt!
Người anh yêu nhất, tạm biệt em!
Đồng yêu dấu
Ngày 10, tháng 8, năm 2018"
_____

Dịch bởi: Mei and Bie
Nguồn: Gruop weibo Việt Nam
B1Qpbe3.jpg
 

Vũ Tích

Đại Thừa Hậu Kỳ
Viết cho người bạn gái chết trong trận động đất ở Vấn Xuyên: "Em yêu à, anh xin lỗi, anh phải kết hôn với người khác rồi."
_______

"Đồng Nhi yêu dấu!
Cuối ngày gió lớn, lau sậy trắng xóa.

Đã 9 năm 3 tháng kể từ ngày em đi. Hơn 3000 ngày đêm đằng đẵng qua, anh đã không ít lần đưa ánh mắt mong chờ nhìn về phía bầu trời Vấn Xuyên, cũng không ít lần trong cơn mơ nghe thấy tiếng kêu cứu gần như tuyệt vọng của em, tỉnh dậy nước mắt rơi như mưa mà không biết phải làm sao cả.

Thật chẳng dễ dàng gì để loại bỏ hết những tế bào trong cơ thể và thay nó lại một lần nữa, có lẽ những hồi ức trong lòng vẫn cuộn trào mãnh liệt như những con sóng ngoài đại dương kia, không may mảy chút dấu tích của thủy triều xuống.

Anh biết, mọi ký ức về em, cả cuộc đời này sẽ chẳng có cách nào lắng xuống.
Em có biết không? 2 ngày trước Cửu Trại Câu cũng xảy ra động đất.
Anh ở Thượng Hải trong tích tắc nghe được tin tức đó, đã ném luôn cái bát đang cầm trong tay, chạy điên cuồng ra bên ngoài, cứ chạy mãi, chạy mãi như thế, trở về ngày 11 tháng 5 năm 2008, đêm trước trận động đất năm ấy một ngày, như thế anh có thể đoạt em lại từ bàn tay của tử thần, và anh, cũng sẽ có một cuộc đời trọn vẹn hơn.

Anh đã chạy rất lâu, cho đến khi không thể chạy được nữa, anh đứng bên bờ sông Hoàng Phố, nhớ về em và Vấn Xuyên. 9 năm trước, cũng tại nơi này, ánh đèn ấm áp chiếu lên khuôn mặt em, em kéo tay anh rồi hứa hẹn: "Lần sau, lần sau nhất định em sẽ đưa anh về ra mắt bố mẹ."

Rồi em không giữ lời hứa!

Anh, một người đàn ông 37 tuổi, có nhà, có xe, có sự nghiệp, cũng đã lớn tuổi nhưng vẫn nhất quyết chưa chịu lập gia đình. Nhiều khách hàng không biết chuyện vẫn thường trêu anh: "Đồng ca, thật chẳng biết anh còn đợi gì nữa, chẳng lẽ muốn đợi tiên nữ hạ phàm sao?" Đồng nghiệp bên cạnh chỉ biết lắc đầu ra hiệu mong họ đừng bàn tán về chủ đề này nữa.

Nói thật, anh vẫn luôn cho rằng anh không yêu em sâu đậm đến mức vậy, cho rằng khóc lóc, đau thương xong rồi sẽ có thể bắt đầu lại từ đầu, cho rằng thời gian sẽ có thể hòa tan được mọi vết thương, cho rằng tình yêu 3 năm thì sẽ chỉ cần 3 năm là có thể quên được, cho rằng giấu hết mọi vết tích về em thì em sẽ mãi mãi biến mất khỏi thế giới của anh...

Vậy nên, năm trước anh đã đi xem mắt, người đến không từ chối, gặp được người ưng ý liền lập tức xác định mối quan hệ, dự định thẳng thắn quên đi em và bắt đầu một cuộc sống mới.

Thế nhưng, anh sai rồi!

Đi ăn cơm cùng người con gái khác, anh thường dẫn họ đến quán ăn Tứ Xuyên; đi dạo phố mua đồ, anh cũng bất giác chọn size M cho cô ấy thử; lúc hẹn hò, anh chẳng hỏi gì đã mua liền 2 vé xem phim kinh dị, 1 túi bánh ngọt.

Bởi vì anh nhớ, em thích ăn đồ cay, thích ăn tôm hùm, cay đến mức trên mũi còn ánh lên những giọt mồ hôi. Vóc người em nhỏ, mặc size S hơi chật mà mặc size M lại có chút rộng. Em nói em không thích sự gò bó, nên size M hợp với em hơn. Em thích xem phim kinh dị, lúc sợ hãi sẽ giả vờ để anh ôm, sau đó đòi ăn bánh ngọt để bớt sợ.

Đúng vậy, mọi thứ về em, anh đều thuộc hết, đều nhớ đến tận xương thấu.
Vậy nên, trong mắt người khác anh trở thành kẻ mang tội danh "tẩu thận bất tẩu tâm" ( chỉ yêu vì tình dục chứ không phải yêu thật lòng), đặc biệt là khi họ biết về chuyện của em, tất cả đều xa lánh anh, một là vì không muốn tranh giành với một người đã mất, hai là dáng vẻ luôn lơ đễnh của anh thật khiến cho người khác cảm thấy bị sỉ nhục.

Cứ để họ đi đi, có lẽ duyên phận đời này của anh đã theo em mà tan thành mây khói cả rồi.

Sau này, anh đành thuận theo tiếng lòng mình, đặt ảnh của em lên đầu giường, cùng với những hồi ức sống qua ngày
Khi anh đi làm, tự vờ rằng em vẫn đang say giấc; anh đi làm về, lại vờ rằng em tăng ca vẫn chưa được về. Anh đã mua lại căn nhà ngày trước chúng ta thuê. Buổi tối sẽ vì em mà thắp một ngọn đèn nhỏ, chỉ sợ lỡ như em không tìm được đường về nhà.

Vẫn nhớ em là người thích sạch sẽ, ngăn nắp, vậy mà lại bị chôn vùi trong đống đổ nát bẩn thỉu kia, đến số nhà của em anh cũng không thể tìm được, nghĩ đến lòng anh lại đau thắt. Một cô gái đang sống sờ sờ ra đấy, làm sao trong chớp mắt lại biến thành hai chữ lặng lẽ nằm trong danh sách những người gặp nạn, thậm chí đến thi thể cũng không chút vết tích chứ?

Thật ra sau đó anh cũng đã cố gắng cầu xin người anh họ của mình, cầu xin anh ấy cho anh vào hiện trường tìm em. Trong cảnh tượng hoang tàn đổ nát trước mắt, mình anh tay không, cứ vậy mà đào bới đến mức 10 đầu ngón tay chảy máu đầm đìa, vậy mà chẳng thấy em.
Anh họ nói, họ đã đào bớt suốt 72 tiếng, thăm dò dấu vết cũng không có vết tích của sự sống, anh ấy bảo anh hãy chấp nhận hiện thực đi.

Anh nói “Được.”

Có thể Đồng Nhi của anh căn bản không hề mất, chẳng qua là em muốn trêu đùa anh rồi biến thành một nàng tiên mà thôi.

Cách đây không lâu, anh thấy trên Weibo nhật ký của một người vợ có chồng là hành khách trong chuyến máy bay MH370 bị mất tích của Malaysia Airlines. Cô ấy dùng Weibo giả bộ như là nói chuyện với chồng mình, gần như điên cuồng và mất hết lí trí. Ngày nào cô ấy cũng mong ngóng chồng mình có thể sống sót trở về, cho đến khi gầy đến mức chỉ còn 36kg, thậm trí còn phải dùng thuốc kích thích thèm ăn để duy trì sự sống.

Trong thế giới của người phụ nữ ấy, người chồng sống chết vẫn chưa rõ ràng, và toàn bộ ý nghĩa cuộc sống của cô ấy chỉ là để chờ người chồng trở về.

Anh có thể hiểu được cô ấy.

Đối mặt trước sự ra đi của người mình yêu nhất, mấy ai giữ được sự tỉnh táo. Nhưng anh vẫn khá hơn cô ấy, bởi anh tin em đã đặt chân được đến thiên đường rồi.

Đồng Nhi yêu dấu của anh, em ở đó vẫn ổn chứ? Không cô đơn phải không? Bố mẹ và em trai của em vẫn ở bên cạnh, đúng chứ? Cuộc sống nơi trần gian này em còn ước nguyện nào chưa hoàn thành nữa không?

Em yên tâm, An An ở viện phúc lợi đã 12 tuổi rồi, vài năm trước được 1 đôi vợ chồng người Mỹ đón về nhận nuôi, thỉnh thoảng họ vẫn viết thư cho anh. Cây bạch dương dưới nhà em trồng cành lá đã sum xuê. Bạn thân của em đã chia tay với cậu người yêu ngày trước, rồi lấy một anh chàng đồng nghiệp cùng công ty. Còn có anh- người con trai em từng yêu nhất giờ đây cũng sắp phải kết hôn rồi.

Anh xin lỗi, bảo bối của anh.
Anh xin lỗi, người anh yêu nhất.

Thân là con một trong nhà, vậy nên bố mẹ kì vọng rất nhiều vào anh, liên tục thúc giục, lo lắng đến mức tóc đã bạc trắng cả rồi. Ông nội trước khi bệnh mất, vẫn không thôi nhắc anh chuyện kết hôn. Anh ngồi bên giường bệnh đã hứa với ông, trước năm 38 tuổi, anh sẽ trọn vẹn việc đại sự của đời mình.

Cô ấy là con gái một người đồng đội cũ của bố anh, tên là t.ư Đồng (khi nghe đến tên của cô ấy, anh đã cảm thấy rất ngạc nhiên, anh bắt đầu tin vào sự thần kỳ và bí ẩn của số mệnh, phải chăng đó là sự sắp đặt đầy trùng hợp về mối liên hệ giữa em và cô ấy). Cô ấy đã ly hôn 2 năm, là người rất lương thiện, quan trọng là cô ấy cho phép sự tồn tại của em trong cuộc sống của anh. Có lần cô ấy nhìn thấy ảnh chúng ta chụp chung trong điện thoại của anh, nhưng không hề trách móc, trái lại còn cho rằng hiếm có người đàn ông nào lại sâu đậm với người bạn gái cũ đã mất như vậy, người như thế rất đáng để yêu.
Cô ấy còn nói nhất định sẽ thay em yêu anh.

Sự khác biệt của cô ấy vô tình khiến anh rất xúc động.
Thật ra kết hôn với ai không quan trọng, quan trọng là anh sẽ phải gánh vác chức trách của một người chồng, sống cùng với người phụ nữ bên cạnh, và đối xử thật tốt với cô ấy.

Anh sẽ tôn trọng cô ấy, có thể là sẽ yêu cô ấy, hoặc cũng có thể không, nhưng anh sẽ không coi cô ấy là em, anh sẽ chính thức bắt đầu một cuộc sống mới của riêng mình.

Em sẽ chúc phúc cho anh, phải không?

Mấy chục năm nữa, chúng ta sẽ còn gặp lại nhau. Kiếp này duyên chưa trọn, hẹn kiếp sau nối duyên.

Hôm nay từ biệt, chỉ là nghi thức tạm thời. Bởi vì anh biết, đời này dù cho anh không quay lại Tứ Xuyên nữa, nhưng em vẫn sẽ sống mãi trong trái tim anh.

Vấn Xuyên, tạm biệt!
Cửu Trại Câu, tạm biệt!
Thành Đô, tạm biệt!
Tứ Xuyên, tạm biệt!
Người anh yêu nhất, tạm biệt em!
Đồng yêu dấu
Ngày 10, tháng 8, năm 2018"
_____

Dịch bởi: Mei and Bie
Nguồn: Gruop weibo Việt Nam
B1Qpbe3.jpg
Bài viết xúc động quá!
Có một chút đồng cảm...
 

Diệp Lưu Cát

Phàm Nhân
Ngọc
19.174,94
Tu vi
0,00
#3
Giáo viên dạy tiểu học của tôi, lúc con trai cô 12 tuổi thì bị bọn buôn người lừa bán.
Cậu nhóc rất đáng yêu, tôi đã xem qua ảnh chụp rồi, ánh mắt trong sáng, mặc quần áo ca rô, tựa sát vào người cô giáo , vẻ mặt nũng nịu, chẳng chút hay biết vận rủi chuẩn bị ập đến.

Rất nhiều người cảm thấy con trai mà bị lừa bán thì cũng không sao, nhiều nhất là bị bắt khuân vác làm khổ lao lực thôi, không giống con gái, rất nhiều chuyện đáng sợ xảy ra, nên cô giáo của tôi cũng nghĩ vậy, chí ít sẽ không bị cưỡng gian mang thai là tốt rồi.

Sau đó cô giáo báo cảnh sát, nhưng một chút manh mối cũng không có, lúc ấy còn chưa có nhiều camera giám sát, chỉ nghe được một bà cụ nói nhìn thấy có người dắt con cô lên một chiếc xe, sau đó chớp mắt đã không thấy tăm hơi. Cảnh sát điều tra thật lâu cũng chẳng tìm được gì.

Cô giáo của tôi đại khái cũng nản, may mắn là cô còn một đứa con gái. Nhưng cô chưa bao giờ ngừng tìm kiếm con trai, chưa bao giờ ngừng hy vọng con trai trở về.

Có lẽ khoảng hơn 10 năm sau, cảnh sát tới nhà cô bảo con trai đã tìm được rồi.

Nhưng cô lại không dám nhận con trai, cũng không dám đi gặp mặt con, vì con trai cô đã trở thành một người đồng tính.

Hóa ra, lúc trước con trai cô bị bọn buôn người bán đến vùng Hà Nam, dùng các loại thuốc mê cầm tù anh, sau đó buôn lậu đến Thái Lan. Ở Thái Lan bị một ông chủ của một đoàn kịch mua lại, bởi vì anh có nét giống con gái, tên biến thái kia kêu một đống người hãm hiếp anh trước, sau đó lần thứ hai chuyển tay bán, cuối cùng bị một ông chủ gánh hát mua, ông chủ này vì lợi ích, vì kiếm tiền, phát điên bắt anh uống thuốc làm người đồng tính, sau đó lên khán đài biểu diễn, bị nhìn trúng, lại bị bán.

Anh cảnh sát nói, giọng nói trở nên phát run: sau đó, trong lúc uống thuốc, anh buộc phải đi đón khách, đủ loại người nước ngoài và biến thái, nếu không đi sẽ có người dùng roi đánh đập anh, cầm nước ớt nóng rót vào hạ bộ anh, cuối cùng vì mạng sống anh buộc phải nghe lời ông chủ.

May mắn thay, anh lại trở thành một người đồng tính, khi biểu diễn được một người Trung Quốc tốt bụng phát hiện, giúp anh trốn thoát, cuối cùng dưới sự giúp đỡ của hải quan, anh được trở về nước.

Qua nhiều năm như vậy, anh từ đầu đến cuối đều nhớ rõ mẹ, nhớ nhà, nhớ em gái, trong hành lý trở về, anh luôn mang theo quần áo mà cô giáo đã mua cho anh khi anh bị lừa bán, anh nói với cảnh sát rất mong được nhìn thấy mẹ, nhìn thấy em gái, rất muốn nói anh nhớ họ thế nào. Trước ngày gặp mặt một đêm, anh không ngừng tắm rửa, anh nói với cảnh sát mình có chút bẩn, sợ khiến mẹ và em gái không vui. Anh đã rất lo lắng và thậm chí bắt đầu mơ mộng về cuộc sống tương lai của mình với gia đình.

Cảnh sát nói cho anh biết rằng mẹ anh nhất định sẽ rất vui vẻ, rất hạnh phúc khi được đoàn tụ với anh.
Anh mỉm cười nói, sau này mình nhất định sẽ hạnh phúc, quá khứ đau khổ đều trôi qua rồi.

Anh một mực ngây ngốc nghĩ rằng mẹ thấy anh về sẽ vui vẻ vạn phần, sẽ ôm anh nói đã bao lâu rồi, mẹ nhớ con biết mấy, chỉ là không nghĩ tới khi mẹ nhìn thấy bộ dáng của anh, lại đột nhiên mạnh mẽ lắc đầu, nói con trai mình không phải bộ dáng bất nam bất nữ như thế, thậm chí còn đặt câu hỏi rằng có phải đây là giả mạo không.

Để chứng minh thân phận, cảnh sát để họ làm giám định mẹ con, cuối cùng chứng minh chính xác là cậu trai năm ấy bị lừa bán, nhưng cô giáo giờ phút này lại không thể nào tiếp nhận được, cô không thể tưởng tượng nổi con trai trở về lại bị đồng tính, hàng xóm sẽ nhìn cô thế nào, cuộc sống của cô sẽ thay đổi ra sao.

Cuối cùng giằng co không xong, cảnh sát không thể chịu đựng được nữa nói dù thế nào thì cũng là con trai cô, nhưng cô giáo tôi sống chết đều không chấp nhận, cuối cùng con trai cô quỳ xuống, dập đầu mấy cái , khóc nói mình đời này chẳng thể nào báo đáp ơn sinh thành, còn bảo mẹ bảo trọng, mình sẽ đi, sẽ không gây ra gánh nặng gì cho gia đình.

Khi anh rời đi, anh để lại những viên ngọc và một số tiền anh kiếm được ở Thái Lan cho cảnh sát để trao lại cho mẹ và em gái.

Ngày hôm sau, anh nhảy lầu tự sát.

Lúc cảnh sát thông báo cho người nhà, cô giáo tôi ngây ra như phỗng, luôn miệng nói mình không phải cố ý, cảnh sát nói: Tôi biết, nhưng cậu ấy chết rồi, cố gắng chôn cất cậu ấy cho tốt, đừng để cậu ấy ở thế giới bên kia cũng không có mẹ yêu thương.

Con trai tự tử không lâu, cô giáo từ chức, từ đó cô giáo giống như bị điên vậy, cầm ảnh chụp của con trai ngồi ở ngưỡng cửa, nhìn những đứa trẻ khác đùa giỡn mà cười ngây ngô.

Khi mẹ và tôi nói chuyện này, tôi khóc còn có chút không hiểu, con trai của cô chịu đựng nhiều năm như vậy, chưa từng từ bỏ hy vọng tìm kiếm mẹ, còn cô giáo chỉ bởi sợ người khác đàm tiếu liền chối bỏ con, có thật sự yêu con không ?

Lúc con trai cô tự sát, có bao nhiêu tuyệt vọng chứ, anh bị lừa bán, nhận hết mọi uất ức và tra tấn, vì mẹ mà anh cố gắng sống sót, bao nhiêu ngày đêm đau khổ, chỉ vì mong muốn được gặp lại mẹ và em gái, nhưng bây giờ anh lại bị mẹ tự tay đẩy xuống địa ngục.

Mỗi lần nhìn thấy cô giáo, tôi hy vọng rằng cô thực sự hối tiếc.
____________

Đọc bình luận thấy nhiều người bảo hy vọng đây là câu chuyện giả, tôi cũng như các bạn cũng mong câu chuyện này là hư cấu. Nhưng rất đáng tiếc, khi tôi viết ra là đã tô đẹp cho câu chuyện lắm rồi, hiện thực còn tàn nhẫn hơn những gì tôi miêu tả rất nhiều. "Khi cảnh sát khám nghiệm tử thi, đôi mắt của cậu bé luôn mở trừng trừng, chết không nhắm mắt. Cuối cùng phải mời thầy phong thủy về vuốt mắt cho cậu bé (t.ư tưởng phong kiến ở chỗ chúng tôi là nếu người chết không nhắm mắt thì sẽ hóa thân thành lệ quỷ khiến người thân không được sống yên ổn). Người nhà của cô giáo đều bảo cậu bé đột ngột trở về là điểm gở, không cho phép tiến hành bất kỳ nghi thức cúng bái nào. Sau cùng, vẫn là do anh cảnh sát chăm sóc bỏ tiền, hỏa táng cậu bé rồi giao cho người nhà, không ngờ tro cốt lại bị vứt bừa xuống sông. Theo như lời họ thì xem như cậu bé chưa từng có mặt trên cõi đời này."

____________

Dịch bởi: Dưa Hấu
Nguồn: Group Weibo Việt Nam

7WetL2a.jpg
 

Diệp Lưu Cát

Phàm Nhân
Ngọc
19.174,94
Tu vi
0,00
Câu nói nào nghe hay hơn “anh yêu em”?

1. Ông là giấc mộng dài nhất trong suốt những năm tháng cuộc đời tôi.

2. Khắp thế gian đều là màu bóng tối, chút bình an sót lại dành tặng cho người.

3. Tôi không thể viết ra những lời tỏ tình sến súa, tôi chỉ muốn gặp em mà thôi.

4. Trong sâu thẳm màn đêm u tối, em chính là ngôi sao sáng của cuộc đời tôi.

5. Tên của em là bài thơ tình ngắn nhất anh từng thấy.

6. Bạn là một bất ngờ mà ai đó đang ngóng trông.

7. Mọi thứ trên thế giới này đều khác nhau, ví dụ như tôi có em, mà những người khác đều không có.

8. Tất cả nỗi buồn chỉ còn là quá khứ, từ khi tôi gặp anh, mùa đông chẳng còn lạnh, ngân hà lại rực rỡ.

9. Rồng được giấu ở trong mây, còn em thì giấu ở trong tim.

10. Có thể khiến tôi điên cuồng chạy về phía trước, ngoại trừ mưa lớn, chỉ còn có em.

Dịch: Diệp Lưu Cát

FAQ4UyD.jpg
 

Diệp Lưu Cát

Phàm Nhân
Ngọc
19.174,94
Tu vi
0,00
Những câu nói ngọt ngào là như thế nào?

1. Anh không thích thế giới này, anh chỉ thích em.

2. “Chúng ta phải yêu nhau đến năm 80 tuổi.”
“Thế nào? 81 tuổi sẽ chia tay sao?"

3. Trước khi bạn đến, thế giới của tôi vốn không hạnh phúc.

4. Gió dừng vào mùa thu, anh dừng lại ở em.

5. Bạn có nghe thấy không? Trái tim tôi đang đập vì bạn.

6. "Bạn thương anh ấy bao nhiêu?"
"Tôi có thể vì anh ấy mà đi học toán."

7. Hút thuốc lá có hại cho sức khỏe, hút em đi, em siêu ngọt.

8. Mặt trăng bị gặm nhấm thành những vì sao, và bạn đang trốn trong những vì sao đó.

9. "Hôm nay bạn có nói chuyện với người bạn thích không?"
“Nói đi.”
“Nói gì?”

10. Trái tim tôi ở trên cây, bạn có thể hái nó nếu bạn thích.

11. Anh muốn dành quãng đời còn lại của mình cho em.

12. Kẻ ngốc mới yêu, tôi muốn trở thành một kẻ ngốc.

13. Em muốn nắm tay anh, muốn được chạm vào anh.

14. Em là thứ rắc rối vừa đáng yêu vừa lãng mạn.

15. Tôi thích gió tháng ba, mưa tháng sáu, trời không nắng, và thích anh.

16. Mỗi lần nhớ em, tôi đặt một viên gạch lên núi. Sau này, có Vạn lý trường thành.

17. Ngay cả khi cuộc sống không dễ dàng. Tôi vẫn hy vọng bạn sẽ là một phần trong tương lai của tôi.

18. Nếu ai đó theo đuổi em, anh sẽ đánh anh ta.

19. Thế giới thật nhàm chán, nhưng tôi có anh ấy.

20. Có một từ lãng mạn trong toán học, đó là khi và chỉ khi, là bạn.

[ Diệp Lưu Cát dịch ]
UsGMJvj.jpg
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top