[Sáng Tác] Thiên Đế Truyền Thuyết - Đoạn Tội

Đoạn Tội

Luyện Khí Hậu Kỳ
Ngọc
443,13
Tu vi
59,00
Tên truyện : Thiên Đế Truyền Thuyết
Tác giả : Đoạn Tội
Thể Loại : Huyền Huyễn
Tình trạng sáng tác : Còn tiếp
Raiting : T
Nguồn : bachngocsach.com​

Giới thiệu : Câu chuyện kể về quá khứ của một vị đế vương, một quá khứ vừa khôi hài vừa bi ai, là con đường mà hắn dùng để tìm kiếm đạo của bản thân mình.

Lời tác giả : Truyện được đăng trên TruyenYY và BNS, những nơi khác là nguồn ăn cắp (tham vọng ghê).
Không được mang đi khi chưa có sự cho phép.


 

Đoạn Tội

Luyện Khí Hậu Kỳ
Ngọc
443,13
Tu vi
59,00
Tại một nơi không nằm trong Tam giới, Ngũ Hành, cũng không nằm tại Tam Thiên Đại Thiên Thế Giới. Trôi nổi vô định trong hư không, có một ngôi nhà tranh đơn sơ, bên trong ngôi nhà ấy có một người đàn ông đang ngồi, tướng mạo trang nghiêm, cao quý, tựa như bậc đế vương trong thiên hạ.

Hắn ngồi đó nhẹ nhàng thưởng thức ly trà của mình, trong tay còn cầm một quyển sách cũ kĩ, nếu có ai thông hiểu cổ ngữ tất sẽ nhận ra trên trang bìa của quyển sách viết ba chữ "Đạo Đức Kinh", là một trong những cuốn sách lí giải vấn đề về "Đạo" hay nhất và cũng là sâu sắc nhất. Người đàn ông đang bình thản ngồi đọc sách bỗng nhiên gấp cuốn sách lại, nói về phía hư không "Nếu đã tới chơi, tại sao Thiên Đạo ngươi còn không vào, nơi này của ta hoan nghênh tất cả mọi người."

Hư không vang lại tiếng cười "Đúng là không có gì có thể qua được mắt của Thiên Đế ngài, ta tới đây vốn là có chuyện quan trọng." Sau đó từ trong hư không hiển hoá một bóng người, bóng dáng ấy cao vô tận vô biên, tựa như Pháp Thiên Tượng Đia, cả một vùng hư không đều bị thân thể này che lấp, tất cả vì sao xung quanh đều tản ra thể hiện uy nghiêm không thể sánh được. Nhưng kì lạ chính là ngôi nhà tranh kia lại chẳng bị ảnh hưởng một chút nào tựa như không hề quan tâm đến bóng dáng này vậy.

Bóng dáng khổng lồ dần dần thu nhỏ lại, cả cơ thể của Thiên Đạo bắt đầu biến thành kích thước bình thường, hắn mở cửa bước vào trong, ngay lập tức hắn quỳ gối hướng về phía của người đàn ông kia nói "Thần kinh xin Thiên Đế quay về chấp chưởng Thiên Đình, hiện tại chiến sự đã nổ ra khắp chư giới, nếu không có một thế lực nào đó đứng ra thống nhất mọi người thì chư giới tất sẽ trở thành lịch sử, hiện tại chỉ có Thiên Đế ngài đủ khả năng làm điều đó, ngài là "Đạo" duy nhất trong chư giới."

Người đàn ông được gọi là Thiên Đế kia không nói gì, chỉ bỏ chén trà trong tay xuống "Đại thế chưa tận, kết cục còn chưa được định đoạt, sao các ngươi đã loạn hết cả lên thế kia, hơn nữa trong chư giới có vô số Sinh Mệnh cảnh cường giả, còn có Huyền Bí cảnh cơ mà, Vô Thượng tuy hiếm nhưng không phải không có, kể cả Đạo quả sơ kết cũng tới năm vị, sợ cái gì!

Thiên Đạo lập tức lên tiếng "Nhưng những kẻ như thế đều có tính toán riêng của mình, không ai muốn giúp cho kẻ khác, chia bè kết phái, hiện tại đã không còn bình yên như xưa nữa rồi, Bàn Cổ tướng quân cũng đã bị trọng thương trong lúc ngăn cản quyết chiến giữa Thiên Đình chúng ta với Tự Nhiên chi chủ, nếu không phải nể mặt Nguyên tộc cùng Hư Không tộc ở phía sau chúng ta có thể Bàn Cổ ngày ấy đã phải bỏ mình rồi."

Nhắc tới Nguyên tộc và Hư Không tộc, sắc mặc Thiên Đế có chút thay đổi nhưng rất nhanh đã trở lại bình thường, hắn trực tiếp vung tay, từ trong tay áo bay ra một viên đan dược toả ra sắc xanh cực kì chói mắt, t hắn nói "Đây là Vô Thượng Tam Thần Đan, có hiệu quả trị thương cho người có cảnh giới Vô Thượng, người đưa cho Bàn Cổ đi, còn về vấn đề kia ta cần suy nghĩ lại, nếu không còn việc gì thì ngươi về đi." Thiên Đế nói xong trực đứng dậy quay người bước vào trong nhà.

Thiên Đạo còn muốn nói gì đó lại thôi, hắn cầm viên đan dược sau đó phá không rời đi. Hư không chung quanh lại trở về tình trạng ban đầu.

Khoảng nửa ngày sau, người đàn ông kia mới bước ra, ngồi lại vị trí cũ, tay cầm chén trà ra vẻ suy t.ư, bỗng hắn lên tiếng "Chào mọi người, chắc hẳn các ngươi thấy bất ngờ lắm phải không, phải là những người đang đọc những gì ta đang nói đây, có thể các ngươi cảm thấy kì lạ sao ta lại biết được điều này nhưng các ngươi chỉ cần biết là ta không có ý gì đâu, chỉ vì chán quá nên nói chuyện chơi thôi. Có lẽ mọi người khá hoang mang không biết mọi chuyện xảy ra như thế nào, tại sao tại lại ngồi đây, tại sao tạ lại tên Thiên Đế, rồi tại sao người đàn ông kia lại tên Thiên Đạo, còn vô số cái tại sao, nếu mọi người muốn biết hãy nghe ta kể lại một câu chuyện nhé, một câu truyện bắt đầu từ... Thật ra bắt đầu t.ư đâu ta cũng không còn nhớ nữa chỉ nhớ là lâu lắn rồi, có một đứa trẻ tên là Lăng Thiên được sinh ra trên đời.
 

Đoạn Tội

Luyện Khí Hậu Kỳ
Ngọc
443,13
Tu vi
59,00
Lăng Thiên là một đứa trẻ được sinh ra trong một gia tộc vô cùng cường đại, không phải nói là Thần tộc mới đúng, cha của Lăng Thiên là Thần Hỗn Loạn Lăng Chiến, mẹ của hắn là Nữ Thần Tự Nhiên nắm giữ mọi pháp tắc tự nhiên trong tay, hai người ai cũng là người đạt được tới cảnh giới Thần Hoàng, được người đời kính ngưỡng.

[Nói tới đây chắc mọi người cũng cảm thấy mối liên kết gì đó phải không, đúng thế, đứa trẻ này sau khi lớn lên chính là ta.] Giọng nói của người đàn ông vang lên.

Lăng Thiên khi sinh ra đã có dị tượng cực kì kinh người, sau này cho dù đã trải qua vô số năm tháng thì người ta cũng không quên được dị tượng này.

Dị tượng thứ nhất đó chính là Tử Khí Đông Lai, khi Lăng Thiên sinh ra, từ phía Đông thần giới bỗng phát ra ánh sáng màu tím cực kì chói mắt, đến cả những lão quái vật cấp Thần Tôn đang bế quan cũng phải xuất hiện, Tử Khí xuất phát từ phía Đông, một đường bay thẳng đến chỗ của Lăng Thiên, trong quãng thời gian này, những gì mà Tử Khí bay qua, vạn vật sinh trưởng nhanh chóng, cho dù là sa mạc Hồng Hoang chết chóc nhất cũng bị Tử Khí ép mọc lên hẳng một vực rừng xanh tốt, điều này đã khiến khu vực đã mấy trăm vạn năm bị kìm hãm trong chết chóc này một lần nữa sống lại, quả thực là kì tích.

Sau đó là dị tượng thứ hai, Tử Khí sau khi bay đến chỗ Lăng Thiên đã nhập vào trong người hắn, sau đó từ phía không trung bỗng ngưng tụ thành hình ảnh một con rồng cực kì to lớn, kéo dài tới mấy vạn mét bên trên Hỗn Loạn chi thành, toà thành của cha hắn, nhưng điều quan trọng ở đây là con rồng này lại mang dáng vẻ của Tở Long, con rồng đầu tiên trong thiên địa, chưa nói tới việc nói là thủy tổ của các loài rồng, nội việc sức mạnh của nó có thể tiêu diệt toàn bộ thần vực này chỉ trong nháy mắt thôi cũng là một điều đáng sợ rồi. Nhưng mấu chốt chính là hư ảnh này lại cuộn mình lại hướng về phái Lăng Thiên mới sinh thi lễ một cái, giống như là triều bái chủ nhân của mình vậy. Điều này khiến tất cả thần tộc khiếp sợ.

Nhưng chưa để bọn họ tiêu hoá hết thì dị tượng thứ ba đã xuất hiện. Hư ảnh Tổ Long sau khi triều bái thì biến mất chỉ còn vang vọng tiếng long ngâm mạnh mẽ. Long ngâm chưa tan đã có một tiếng hót thánh thót vang lên, một ngọt lửa từ trong hư vô hiện ra, biến ảo vô biến cuối cùng hình thành một hình ảnh Phượng Hoàng to lớn, thần kỹ của thần thú Phượng Hoàng Niết Bàn trùng sinh, biểu hiện cho sự sống Vĩnh Hằng Bất Hủ. Lần trước là hư ảnh Tổ Long, còn lần này là một con Phượng Hoàng chân chính, các thần nhân còn đang khiếp sợ thì Phượng Hoàng đã cât tiếng hót của mình, truyền thuyết nói rằng tiếng hót của nó có thể cường hoá thần hồn, tăng cường tinh thần chi lực, Lăng Thiên hồn nhiên chẳng hề biết gì, chỉ cười thật tươi khi nghe thấy tiếng hót, tiếng hót kéo dài mấy phút sau đó tất cả mọi người đều thấy Phượng Hoàng biến mất trong ngọn lửa của chính mình.

Đến lúc này, chuyện đã kinh động tới cả những Thánh Nhân ngoài hư không kia, bọn họ vốn dĩ đã phát hiện ra chuyện này nhưng không mấy để ý, nhưng tới lúc Phượng Hoàng xuất hiện bọn họ biết lần này thiên địa tất nghênh đón một tồn tại cực kì khủng bố.

Nhưng sau khi Phượng Hoàng biến mất, tất cả mọi người đều nghĩ mọi chuyện kết thúc thì dị tượng thứ t.ư xuất hiện, trên bầu trời xuấy hiện một bông hoa sen, hoa sen này có đẩy đủ bảy màu, được gọi là Thất Sắc Thần Liên, là dị tượng thiên địa chỉ xuất hiện khi một ai đó đột phá Thần giới, bước vào hàng ngũ Thánh Nhân, hoa sen bảy màu thể hiện những công đức mà người đó làm cũng với nghiệp lực, màu sắc càng sặc sỡ chứng tỏ công đức càng lớn, nhưng nếu càng đỏ hoặc càng đen chứng tỏ nghiệp nặng vô cùng, Thất Sắc Thần Liên sẽ biến thành Nghiệp Hoả Hồng Liên, trực tiếp thiêu chết bọn họ trong nghiệp hoả.

Nhưng đoá Thất Sắc Thần Liên này lại khác lạ, tuy là cũng thấy bảy màu nhưng phân biệt rõ ràng thành thanh mộc, bạch kim, xích hoả, hắc thủy và hoàng thổ, chúng tượng trưng cho ngũ hành ngoài ra còn có hai màu đen và trắng cực kỳ thuần túy nằm bên thể hiện cho âm và dương. Ngũ Hành Âm Dương đều đủ cả, Thất Sắc Thần Liên trước mắt mọi người bắt đầu hạ xuống trước mắt Lăng Thiên, thu nhỏ lại và cũng nhập vô người hắn. Điều này khiến tất cả các thần tộc cùng thánh nhân đang xem vừa hãi hùng vừa ghen ti vì đây là thiên địa dị tượng chứ không phải là thiên tài địa bảo muốn ăn là ăn a.

Thất Sắc Thần Liên sau khi đã nhập vào thân thể của Lăng Thiên liền im hơi lặng tiếng, ngay sau đó mọi người liền nhìn lên trời, đoán xem có còn dị tượng nào xảy ra nữa không, ai ngờ lại thật sự xảy ra thêm một cái dị tượng nữa, dị tượng thứ năm, từ bốn phương tám hướng bỗng vang lên tiếng phạn âm từ bi phổ độ chúng sinh, trong hư không hiện ra vô số đoá kim liên tạo thành một bầu trời đầy kim sắc, trên mỗi đoá sen lại hiện ra một vị Phật đà, tổng cổng một vạn đoá sen, hiện ra một vạn vị Phật đà, phật môn dị tượng Vạn Phật Triều Bái.

Dị tượng này khiến vô số thần tộc phải suy nghĩ, tại sao con của Hỗn Loạn và Tự Nhiên lại có phật môn dị tượng chứ. [Bật mí cho mọi người, ta nếu muốn theo phật đạo thì cho dù là Nhiên Đăng Cổ Phật, Di Lặc Tôn Phật, hay A Di Đà Phật cũng phải gọi một tiếng Phật Tổ.]

Sau đó kim liên tan dần tạo thành vô số hạt sáng nhỏ lấp lánh cả vùng trời, khiến cho chúng sinh cảm thấy an tường, ngay cả những vị Phật tại thập phương thế giới cũng đã đều cuất hiện tại Thần Giới này. Thấp thoáng thấy được bóng dáng của các vị Phật như A Di Đà phật, Di Lặc Tôn Phật, Nhiên Đăng Cổ Phật, Bồ Đề Cổ Phật,...

[Không ngờ khi nhỏ ta cũng có trọng lượng đấy chứ, xem đi mới sinh ra đã có vô số đại năng xuất hiện rồi.] Giọng nói người đàn ông kia lại vang lên.
 

Đoạn Tội

Luyện Khí Hậu Kỳ
Ngọc
443,13
Tu vi
59,00
Tất cả sinh linh tại thần giới hiện tại thật sự khiếp sợ lắm rồi, bọn họ không hiểu rốt cuộc là Hỗn Loạn Thần cũng Tự Nhiên Nữ Thần đã hạ sinh yêu nghiệt, không, thần nghiệt, cũng không, đã hạ sinh cái tồn tại kinh khủng gì thế này, khiến cho cả thiên địa rung rẩy, xuất hiện tới những năm dị tượng, ai ngờ lúc nghĩ tới đây, bầu trời lại xuất hiện một điều khiến bọn họ im lặng như tờ.

Đất trời trở nên u ám, không còn nhìn thấy gì, ngay cả cảm giác thời gian chuyển động cũng không còn, đại đạo như hàng lâm, một đạo thanh quang sáng lên, chiếu khắp hoàn vũ, bao phủ tất cả chư thiên vạn giới vào trong vầng hào quang của nó, vô số chư giới đều bị ánh sáng của nó chiếu tới, dị tượng thứ sáu Thiên Địa Hỗn Độn, Chiếu Khắp Thập Phương, lại dị tượng này xuất hiện trực tiếp khiến cho toàn bộ đại năng trong thiên địa rung sợ, bởi vì sao, bởi vì dị tượng này chỉ xuất hiện khi một người đạt tới đỉnh cao của đại đạo, thiên địa chấp thuận, đạt tới cảnh giới Vô Thượng trong truyền thuyết.

Điều này khiến vô số đại năng đang bế quan tu luyện trực tiếp phá không bay tới đây, nào là các vị như Đạo Đức Thiên Tôn, Linh Bảo Thiên Tôn, còn cả Nguyên Thủy cũng tới, điều này chứng tỏ dị tượng này còn ghê ghớm hơn cả sức tưởng tượng.

Nhưng chưa dừng lại ở đó, sau khi dị tượng thứ sáu kết thúc trên không trung lại bắt đầu phát ra một dị tượng khác, dị tượng thứ bảy. Lần này tất cả chúng sinh, không chỉ riêng Thần giới, mà còn cả Tiên giới, Địa Ngục, Cửu U, Lục Đạo giới, đều cảm giác được, dị tượng này tuyệt đối là dị tượng kinh khủng nhất từ khi khai thiên lập địa tới nay.

Xuất hiện trên bầu trời là một điểm sáng hư ảo, tuy chỉ có kích cỡ của một đứa bé nhưng ánh sáng nó phát ra lại khiến chư giới đều thấy rõ, ánh sáng này chiếu tới tầng cao nhất trong tam thập tam trọng thiên, lại chiếu sáng tầng cuối cùng của Cửu U chi giới, nơi vốn dĩ ánh sáng là một điều bất khả thi. Điểm sáng này dần lớn lên, lớn tới mức tất cả mọi người ở đây cảm thấy một áp lực cực lớn đang đè lên họ.

Không thể tin được rằng ai ai ở đây cũng là người có thể hủy diệt một vũ trụ trong nháy mắt lại đồng loạt đổ mồ hôi lạnh, có thể thấy được điểm sáng này đáng sợ đến cỡ nào, khiến trong lòng bọn họ sinh ra ý tứ triều bái. Tất cả chúng sinh đều mơ hồ không biết đây là dị tượng gì, bọn họ đều đồng loạt nhìn tới một vị đại năng đang đứng ở góc trời mà hỏi, vị đại năng này không ai khác chính là Nguyên Thủy Thiên Tôn, là chư quả chi nhân trong thiên địa, là người đã khai thiên tích địa, vốn đã biến mất từ vô số kỷ nguyên trước, này lại hiện thân.

Nguyên Thủy Thiên Tôn tự nhiên có thể cảm giác được ánh mắt của tất cả chúng sinh đều đang nhìn mình, ông nói "Đây là Đại Hiển Hoá, thể hiện ý chí đạo, ta lúc có được tia ý thức đầu tiên đã nhìn thấy dị tượng này, từ sau lần đó, đây lần thứ hai ta thấy được nó, cực kỳ kinh khủng, người đời nó ta khai thiên tích địa, nhưng họ lại sót một câu, "Tuân theo đạo, Nguyên Thủy Khai Thiên Tích Địa."

Nghe được những lời này của Nguyên Thủy, tất cả chúng sinh đều ngả ngửa, kể cả Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng phải tuân theo đạo, vậy đứa trẻ này rốt cuộc là thứ gì mà khiến cả ý chí của nó phải xuất hiện thế này. Trong lúc mọi người đang mải mê suy nghĩ, điểm sáng được gọi là "Đạo" này bắt đầu biến hoá, nó từ một thứ vô hình thù bắt đầu biến thành một ngọn lửa, phải, là một ngọn lửa, sức nóng phát ra từ nó khiến tất cả đại năng hiện tại đang đứng ở đây lập tức bay xa ra cả vạn mét, nhưng kì lạ rằng Lăng Thiên lại chẳng cảm nhận được điều gì, hắn chỉ cười khúc khích, ngọn lửa "Đạo" này dần hạ xuống thấp, cuối cùng trôi lở lửng trên đầu Lăng Thiên, từ trong ngọn lửa bỗng phát ra một luồng sức mạnh cực kì khủng bố đủ để khiến tất cả mọi người ở đây chết hết, nhưng luồng năng lực này lại chỉ gói gọn bao bọc cơ thể Lăng Thiên mà thôi.

Khiến cho tất cả trố mắt chính là cảnh giới của đứa trẻ này lại bắt đầu tăng lên, thần tộc khi được sinh ra đã có được cảnh giới thấp nhất là Thần Nhân cảnh, nhưng có vài thiên tài tuyệt thế khi sinh ra đã là Thần Tướng cảnh, nhưng trước mắt bọn họ thấy cảnh giới của Lăng Thiên tăng không chỉ là 1+1=2, mà là tăng theo cấp số nhân a, từ Thần Nhân sơ kỳ tăng thẳng đến Thần Tôn đỉnh phong, thế mà lại không có bất kỳ di chứng nào, sau đó, bức tường cảnh giới cuối cùng của Thần Tôn cảnh bị phá, Lăng Thiên trực tiếp đạt tới Đế Thần Tổ cảnh sơ kỳ, một đứa trẻ sinh ra đã là Đế Thần Tổ cảnh, là dẳng cấp cao nhất trong Tam giới, là chuyện tiền vô cổ nhân, hậu vô lại giả, trước đây chưa từng xảy ra.
 

Đoạn Tội

Luyện Khí Hậu Kỳ
Ngọc
443,13
Tu vi
59,00
Mọi người đều bị bảy dị tượng lớn này làm cho thất hồn lạc phách, hiện tại bọn họ chỉ mong tới đây là kết thúc, chứ nếu thêm cái nữa tim họ chịu không nỗi. Thật may mắn là mong muốn của chúng sinh đã thành sự thật, sau khi "Đạo" biến thành ngọn lửa nhập vào trong cơ thể của Lăng Thiên liền biến mất, để lại dư quang cuồn cuộn.

Sau đó từ trong Hỗn Loạn Chi thành bay ra một bóng người, đó chính là Thần Hỗn Loạn - Lăng Chiến, hắn hướng về phía các đại năng mà nói "Thật thứ lỗi cho sự bất thường này của con ta, ngay cả ta cũng không thể ngờ được khi sinh ra nó lại có thể gây ra những dị tượng kinh khủng như thế này." Lăng Chiến nói xong làm một động tác vung tay, ngay lập tức từ hư không xuất hiện một mảnh vỡ của thế giới "Trong thành hiện tại đang rất loạn, vô số thần tộc đang không biết chuyện gì xảy ra, nên mong mọi người có thể trú tạm trong thế giới nhỏ này, đây là ta kiếm được trong lúc du ngoạn."

Lăng Chiến nói xong, từ mảnh vỡ thế giới đó trực tiếp xuất hiện một cánh cửa, các đại năng lục tục tiến vào, bọn họ cũng không sợ bẫy rập gì cả, dù sao ai trong số họ cũng là thượng cổ đại năng cơ mà. Sau khi tất cả đều đã vào trong, Lăng Chiến mới thở phào một hơi, ngay cả hắn cũng phải hết sức cẩn thận trước mặt các đại năng này, ai trong số họ cũng có thể dí chết hắn bằng một ngón tay, nếu không phải đạt được truyền thừa của Hỗn Loạn thần thì có khi ngay cả t.ư cách gặp mặt cũng không có, thật là mệt tim.

Nhưng vấn đề quan trọng hơn tất cả hiện tại chính là con của hắn, ai mà ngờ con hắn sinh ra đã xuất hiện bảy dị tượng, còn lại bảy dị tượng khủng bố nhất nữa chứ, khiến hắn và Tuyết nhi cũng phải hết hồn.

[Người phụ nữ được cha ta gọi là Tuyết nhi tất nhiên là mẹ ta rồi, bà là Tự Nhiên nữ thần, người nắm giữ sức mạnh của toàn bộ tự nhiên] Giọng người đàn ông vang lên.

Lăng Thiên xoa xoa thái dương thở dài, dùng tay chụp lấy mảnh vỡ thế giới rồi bay trở lại Hỗn Loạn chi thành, hiện tại tất cả những người sống trong đó đang cực kì khủng hoảng, đang loạn thành một đống ở dưới kia, khiến Lăng Chiến thở dài không thôi. Đứng trên không cao mấy vạn mét, hắn bỗng hét lớn xuống dưới "Tất cả mọi thần tộc nghe đây, dị tượng khi nãy là một vài thí nghiệm của ta gây ra, các ngươi không cần phải lo lắng, trở về hết cả đi, tổn thất gây ra sẽ đó ta toàn bộ đền bù." Thần tộc phía dưới nghe được lời này của Lăng Chiến dần bình tĩnh lại, không còn ồn ào như trước nữa, ai nấy đều trở về nhà của mình.

Lăng Chiến trực tiếp thuấn di trở lại bên cạnh vợ của hắn, giải quyết ổn thoả việc trong thành bây giờ là tới việc các đại năng. Hắn nhìn vợ mình nói "Tuyết nhi, nàng có sao không, có mệt không, nếu có thì hãy nằm đây tịnh dưỡng, ta sẽ kêu ngươi mang đến Sinh Mệnh chi thủy cho nàng bồi bổ." Người phụ nữ được gọi là Tuyết nhi kia cực kì xinh đẹp, ngay từ ánh nhìn đầu tiên đã khiến cho tất cả vạn vật xung quanh đều phải khiêm nhường "Thiếp không sao, chỉ là hơi mất sức thôi, vẫn còn khỏe, chỉ là con chúng ta..." Nói tới đây Bạch Tuyết dừng lại, tuy nói nàng khi đang sinh không còn sức lực gì nhưng ít nhiều cũng là Thần Hoàng, chuyện bên ngoài nàng điều thấy rõ.

"Chuyện này nàng cứ yên tâm, bây giờ ta sẽ mang con của chúng ta đến gặp mặt các đại năng trong chư giới để nói chuyện, xem thử ý kiến bọn họ như thế nào, dù có chuyện gì xảy ra ta đều sẽ bảo vệ mẹ con nàng. Lăng Chiến hôn nhẹ lên trán của Bạch Tuyết một cái, rồi bước vào trong phòng nơi Lăng Thiên đang nằm.

Lăng Thiên hiện tại là một đứa trẻ sơ sinh, nhưng sức mạnh cực kì khủng bố, là Đế Thần Tổ cảnh sơ kỳ, mạnh hơn cả Lăng Chiến, Lăng Chiến muốn bồng Lăng Thiên lên cũng phải cực kì cẩn thận, nhưng không biết có phải huyết mạch tương liên hay không dù bị bế lên Lăng Thiên vẫn rất an tường ngủ trên vòng tay của cha hắn. Lăng Chiến bồng đứa nhỏ bước vào trong mảnh vỡ thế giới.

Hiện tại mảnh vỡ thế giới này tập trung toàn bộ các đại năng siêu cường của chư giới, ví dụ như bên Phật môn có Phật Tổ, Bồ Đề Cổ Phật, Di Lặc Tôn Phật, A Di Đà Phật, còn có vô số bồ tát như Văn Thù, Đại Thế Chí, Quan Âm, còn xuất hiện cả Tôn giả A Nan nữa, và vô số Phật môn cường giả. Bên Đạo môn ta có thể thấy vô số thần thoại như Linh Bảo Thiên Tôn, Đạo Đức Thiên Tôn, Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thái Thượng lão quân, Quảng Thành Tử, Dương Tiễn, Lôi thần, Thanh Đế, Tử Vi tinh chủ, Ngọc Hoàng, Kim Hoàng, Bàn Cổ v..v..v. Kể cả Địa Phủ cũng xuất hiện như Địa Tạng Bồ Tát, Hậu Thổ, Mạnh Bà, Thập Điện Diêm Vương. Ngay cả Ma chủ và mười hai ma thánh cũng đều xuất hiện. Phân chia trận doanh rõ ràng. Yêu tộc cường giả cũng xuất hiện như Nữ Oa, Đông Hoàng, Thái Hạo, Phục Hy. Và vô số đại năng khác.

Lăng Chiến bước vào mà áp lực như Tu Di đè trên người, mỗi một vị ở đây đều là cực kỳ, cực kỳ kinh khủng, có thể khiến chư giới kính ngưỡng. Hắn vừa xuất hiện mọi ánh mắt đều đổ dồn vào, khiến mồ hôi tuôn ra như suối, hắn nói "Thật không ngờ con ta có thể khiến các vị phải xuất quan, thật đáng xấu hổ."

Lúc này người đứng đầu Đạo Giáo là Nguyên Thủy Thiên Tôn mở lời "Có gì đâu chứ, đứa nhỏ này mới sinh ra đã xuất hiện bảy dị tượng như thế, cả ta cũng phải muốn nhìn xem thử, khi nãy ta đã cùng bàn bạc với mấy vị sư đệ, thấy đứa nhỏ này tất sẽ trở thành một đại nhân vật trong tương lai,
nếu không ngươi để nó nhận ta làm sư phụ, ta có thể khiến nó trở thành Thánh Nhân vĩ đại nhất."

Nghe thấy những lời này của Nguyên Thủy Thiên Tôn, Lăng Chiến rất bất ngờ, hắn cứ tưởng sẽ phải có chuyện gì xảy ra chứ ai ngờ lại muốn để con hắn nhận làm sư phụ, nhận Nguyên Thủy làm sư phụ còn gì tốt hơn chứ. Chư Quả chi nhân, là người đã khai thiên tích địa đó a. Ai ngờ lúc hắn đang định đồng ý thì "Này Nguyên Thủy, đứa trẻ này đúng là rất có tố chất nhưng mà là tố chất của một Phật tổ, nếu giao cho chúng ta tất sẽ tạo phước cho chúng sinh" Người lên tiếng không ai khác là đệ tử được Phật Tổ yêu quý nhất, A Nan tôn giả."

"Ngươi là cái thá gì mà dám gọi thẳng tên của Thiên Tôn" Lúc này bên phía Đạo môn nhảy ra một người, thân hình cực kì to lớn, tay cầm trường thương, trên trán xuất hiện một con mắt, không ai khác là Nhị Lang thần Dương Tiễn. Trên người toả ra khí tức sát phạt quyết đoán ”Cho dù thật sự có thiện căn đi nữa cũng không phải là do hạng tôm tép như ngươi nói, ngươi là cái gì mà dám gọi thẳng tên của Thiên Tôn.” Dương Tiễn chửi thẳng vô mặt của A Nan khiến hắn đứng hình.

A Nan thẹn quá hoá giận mà phát ra một chiêu Dính Nhân Quả của mình vào người Dương Tiễn khiến hắn trở tay không kịp, may mà nhờ có một đoàn sáng màu tím chặn lại, chính là Luân Hồi Ấn của Hậu Thổ. Dương Tiễn giận quá ném cây thương trên tay mình bay về phía A Nan, ai ngờ hắn tránh được làm cây thương bay tới chỗ Bồ Đề Cổ Phật, khiến cho ông ấy phải dùng Thất Bảo Diệu Thụ ngăn lại, nhưng lại khiến cây thương đổi hướng bay thẳng về phía của Lăng Chiến hay nói đúng hơn là phía Lăng Thiên.

[Các ngươi thấy đó, sinh ra mà mang theo dị tượng nhiều quá cũng khổ, nếu muốn biết làm sao ta có thể sống được, hãy chờ hồi sau.]
 

Đoạn Tội

Luyện Khí Hậu Kỳ
Ngọc
443,13
Tu vi
59,00
Trường thương của Dương Tiễn được làm từ Hỗn Độn thần thạch, là một là khoáng vật chỉ được tạo ra trong vòng xoáy hỗn độn, được rèn bởi Thái Dương Hoả Diễm của một thế giới sắp nổ tung, vì vậy độ sắc bén của nó tuyệt đối có thể phá vách tường thời không, tạo hẳn một vết rách trên trời còn được, bây giờ cây thương đó đang bay thẳng về phía của Lăng Thiên.

Mồ hôi trên trán Lăng Chiến thay nhau đổ ra, hắn muốn tránh nhưng không thể, thân hình của hắn đã bị cây thần thương này cố định, không còn cách nào khác, trong nháy mắt từ cơ thể Lăng Chiến phóng ra một ngọn lửa mang tính chất hủy diệt cực cao, tạo thành một bức tường lửa nhằm ngăn chặn lại cây thương, hay quay lưng lại ôm Lăng Thiên vào trong lòng, thề phải bảo vệ con của hắn.

Đợi khoảng một, hai phút gì đó mà không thấy gì xảy ra, Lăng Chiến mới nhìn lại, thấy ở trước mặt mình hiển hoá ra một bàn tay màu vàng khổng lồ, cây thương đã bị bàn tay chính là do bàn tay đó chăn lại "Thật có lỗi, là do đệ tử của ta lỗ mãng mới gây ra phiền toái này, sau khi về ta nhất định sẽ dạy dỗ lại." Người nói ra lời này không ai khác chính là Phật Tổ, là người đã giác ngộ về sịnh, lão, bệnh, tử, là bậc đại trí tuệ, còn bàn tay vàng này là thần kỹ thành danh của Phật tổ - Như Lai Thần Chưởng.

Phật Tổ thu hồi thần chưởng, ném cây thương về lại cho Dương Tiễn, sau đó nói "Đứa trẻ này có thiện căn của Phật môn, cũng có t.ư chất tu Đạo tuyệt thế, vậy thì tại sao không đồng tu cả hai, như thế là lưỡng toàn kỳ mỹ." Lời này vừa nói xong các đại năng khác đều giật mình, ai ngờ Phật tổ lại đưa ra đề nghị như vậy, Phật Đạo đồng tu, không phải không có nhưng vấn đề chỉ là những công pháp nhỏ bé như Là Hán Quyền cùng Lạc Hoa Kiếm các kiểu, còn đây là Như Lai Thần Chưởng cùng Ngọc Hư Thần Toán a, mỗi môn công pháp đều có thể khiến ngươi danh chấn thiên hạ, nay đồng tu, không bị nổ tan xác là may lắm rồi.

Các đại năng vốn nghĩ chuyện này đến đây là kết thúc ai ngờ lại có kẻ lên tiếng "Hahaha, đứa trẻ này có khả năng tu luyện Phật Đạo hai nhà, làm sao không thể có Ma đạo cùng Yêu đạo chúng ta." Mọi người bất giắc quay đầu lại xem, không biết từ khi nào Ma chủ cùng Yêu đế đã đứng cùng với nhau. Thật bất khả t.ư nghị, hai nhà Yêu, Ma này lại đòi nhận Lăng Thiên làm đệ tử đúng là si tâm vọng tưởng, lúc này một vị bồ tát tiến lên nói "Ma đạo các ngươi khiến sinh lầm than, khiến cho vạn vật tịch diệt, vô số linh hồn khóc thét, lấy đâu ra t.ư cách để dạy dỗ cho đứa trẻ này, hơn nữa đứa trẻ này không có t.ư chất tu luyện Ma đạo cùng Yêu đạo, các ngươi làm sao dạy." Người lên tiếng phản bác chính là Quán Thế Âm bồ tát, nàng mang tấm lòng từ bi phổ độ chúng sinh, vì thế nghe được bọn Ma đạo này muốn biến đứa trẻ này thành đệ tử nàng liền phản đối.

Ma chủ cười to "Sao ngươi biết không có." Sau đó hắn từ trong tay áo bắn ra một vệt sáng màu đỏ, tất cả đại năng đều thấy đây chính là một giọt máu "Máu của của Ma chủ tiền nhiệm, chứa đựng tất cả huyết nhục, tu vi bản thân của mình vào trong đó, vốn dĩ là có mười ba giọt nhưng bị ta cùng các ma thánh dùng hết mười hai giọt rồi, còn một giọt không dùng được, bỏ cũng phí tặng cho đứa nhỏ này làm lễ gặp mặt. Nếu nó có t.ư chất nhất định sẽ phát huy tác dụng của giọt máu này." Nói rồi, Ma chủ bắn giọt máu này về phía Lăng Thiên, các đại năng không ai ngăn cản, vì họ đều tin hắn sẽ thất bại, dù sao trong tất cả dị tượng, không có cái nào là thuộc về việc cùng hung cực ác cả.

Giọt máu bay thẳng về phía Lăng Thiên, Lăng Chiến không biết làm gì chỉ có thể trơ mắt nhìn, hắn không đánh lại Ma chủ, cũng không thể nào ngăn cản giọt máu này, các vị đại năng cũng không ngăn cản, hắn chỉ đành mong con hắn sẽ không sao.

Khi giọt máu bay tới cách Lăng Thiên một mét liền dừng lại, mọi người đều nở nụ cười khinh bỉ, chuẩn bị cười nhạo Ma chủ một cái ai ngờ... Lăng Thiên đang nằm trên vòng tay của phụ thân hắn bỗng bay lên không trứng, từ trong thân thể phát ra sát khí ngập trời, sát khí này khủng khiếp đến nỗi trực tiếp ngưng tụ thành một dòng khí xám đen bao bọc cơ thể Lăng Thiên lại, lúc này bọn họ mới nhận ra giọt máu đó dừng lại không phải vì Lăng Thiên không có t.ư chất, mà là nó sợ, nó sợ mình sẽ bị ăn mất. Giọt máu nhanh chóng bay ngược về phía sau ai ngờ dòng khí xám đen còn nhanh hơn nó hoá thành một cái miệng rộng trực tiếp nuốt chửng nó.

Tất cả đại năng ngay cả Ma Chủ cũng đều đứng hình, ngay cả hắn cũng không ngờ giọt máu của Ma chủ tiền nhiệm lại phải sợ hãi một đứa trẻ sơ sinh, tính chạy đi mà còn bị ăn mất.

Nhưng điều tiếp theo mới khiến bọn họ đứng hình lần thứ n, dòng khí màu xám sau khi nuốt chửng giọt máu quay về cơ thể Lăng Thiên, phát ra sức mạnh hắc ám cực kì hùng mạnh, sát khí cùng tà khí còn mạnh hơn cả lúc trước, hiện tượng này kéo dài một phút đồng hồ sau đó dòng khí lập tức thu vào cơ thể Lăng Thiên, một tiếng "phốc" nhỏ vang lên tất cả mọi người đều thấy Lăng Thiên từ Đế Thần Tổ cảnh sơ kỳ tăng lên hậu kỳ.

Không chỉ nuốt chửng con người ta mà còn dùng đó làm thuốc bổ tăng cảnh giới, thật là ngoài sức tưởng tượng, thế nhưng điều quan trọng là cách đâu mười mấy phút đứa bé này mới đạt tới sơ kỳ thôi, vậy mà giờ đã là hậu kỳ, đây là Đế Thần Tổ cảnh chứ có phải luyện khí, trúc cơ đâu mà tăng một hơi mấy tầng, linh đan diệu dược cũng không nhanh như vậy.

[Ta cũng không hiểu vì sao ta lại nuốt giọt máu kia, chỉ là khi đó không ý thức được chỉ biết nó rất ngon, sao này sao khi giết tiêu diệt mấy tỷ sinh linh thì ta mới nhận ra hương vị khi đó y chang lúc này thôi.]
 

Đoạn Tội

Luyện Khí Hậu Kỳ
Ngọc
443,13
Tu vi
59,00
Đế Thần Tổ cảnh là cảnh giới cao nhất trong Tam giới, là tầng cảnh giới của cùng mà thiên địa Tam giới có thể chịu đựng được, vượt qua nó thì bắt buộc phải phá không đi vào tinh không vô tận tìm kiếm thiên địa cường đại hơn. Nếu nói Thần Hoàng cảnh có thể trực tiếp tạo ra một thế giới, ban hành pháp tắc, Thần Đế cảnh có thể du ngoạn Tam giới không bị chút nào gò bó, muốn đi đâu thì đi chỉ cần trong một ý niệm. Thần Tôn cảnh thì đã là phạm trù cao nhất của thần giới, chỉ có mấy lão quái vật sống vài chục vạn năm đạt được, là tầng thứ mà bất kỳ thần tộc nào cũng muốn đạt được.

Nhưng Đế Thần Tổ cảnh lại khác, để đạt cảnn giới này không phải chỉ nhờ lực lượng cường đại, mà còn cần giác ngộ của mình đối với Tam thiên đại đạo, đối với đạo của bản thân. Rốt cuộc là bản thân muốn gì, muốn trở thành cái gì, nói thì dễ nhưng làm thì khó. Bên trong cảnh giới này còn chia làm sơ, trung, hậu và đỉnh phong bốn cảnh giới, tượng trưng cho bốn lần giác ngộ đối với đoạ của mình.

Hiện tại đứa bé này vừa sinh ra đã xuất hiện "Đạo Hiển Hoá" làm cảnh giới tăng lên Đế Thần Tổ cảnh sơ kỳ, này lại hấp thụ máu của ma chủ tăng đến hậu kỳ, tốc độ này tuyệt đối là nhanh nhất từ trước đến nay.

Tất cả các đại năng đều im lặng, một họ đanh cảm thấy mệt tim, còn điều gì nữa không, cho ra luôn đi nếu cứ như vậy bọn có khi sau này phải mang theo thuốc trợ tim mỗi khi đi ra ngoài mất. Ai mà ngờ thật sự còn có thêm một chuyện nữa "À...ừm...ta thấy nếu đứa bé này đã có thể hấp thụ Ma chủ tinh huyết, chắc máu Yêu Hoàng cũng có thể nhỉ!?"

Tất cả đại năng đều ngả ngửa, sau bọn họ có thể quên yêu tộc được cơ chứ, Đạo Phật Ma ba nhà đều xuất hiện rồi, chỉ còn thiếu Yêu tộc nữa thôi. Mọi người trong mảnh vỡ thế giới này đều ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, cuối cùng đồng thanh đáp "Ngươi thử đi!!!" Thật ra bọn họ cũng tò mò rốt cuộc chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Phật môn xuất hiện Vạn Phật Triều Tông, Đạo môn xuất hiện Đạo Hiển Hoá, Ma đạo xuất hiện sát khí ngập trời, giờ xem Yêu đạo xuất hiện cái gì. Đông Hoàng Thái Nhất từ trong Đông Hoàng Chung lấy ra một giọt máu màu vàng kim, giọt máu đó toả ra yêu khí phô thiên cái địa, khiến cho toàn bộ yêu tộc trong đây đều phải khụy gối. Đông Hoàng học tập theo Ma chủ bắn yêu huyết về phía Lăng Thiên, tưởng chừng sẽ như khi này, xuất hiện yêu khí ngập trời cắn nuốt giọt máu ai ngờ giọt máu bay qua bay lại mấy phút cũng không thấy gì xảy ra. Bọn họ lúc này mới nghỉ rốt cuộc cũng có thứ đứa nhóc này không có.

Nhưng điều tiếp theo khiến bọn họ run rẩy, giọt máu đó hướng Đông Hoàng nói điều gì đó, ai ngờ Đông Hoàng trực tiếp phun máu suýt ngất, hắn nói "Yêu Hoàng chi huyền bảo, bên trong cơ thể đứa trẻ này có...có...có... huyết mạch yêu tộc còn cường đại hơn nó, nó nói nếu mọi người gọi nó là Yêu Hoàng huyết thì huyết mạch đứa bé này là Yêu Thần huyết."

Nghe xong lời này của Đông Hoàng, bọn họ có thể hiểu được vì sao hắn lại hộc máu, bởi vì máu Yêu Hoàng này thật sự là lấy ra từ trong người của hắn, nói vậy chẳng khác gì nói huyết mạch của hắn yếu hơn huyết mạch đứa bé này à. Lăng Chiến đứng bên cạnh cũng câm nín, hắn thật không biết rốt cuộc tại sao còn hắn lại biến thái như vậy.

Sau một hồi để cho tim gam hồi phục sức khoẻ lúc này Nguyên Thủy mới lên tiếng " Nếu đứa bé này hợp với cả bốn nhà chúng ta, chi bằng chúng ta cùng nhau nuôi dạy nó, mỗi nhà một khoảng thời gian, các ngươi thấy như thế nào?" Các đại năng ba nhà còn lại nhìn nhau cuối cùng nói "Bọn ta đồng ý."

"Vậy thì vấn đề tiếp theo chính là công pháp chủ tu, tuy là nơi tự hết bốn nhà nhưng cũng nên phân biệt cái nào chính, cái nào phụ chứ nhỉ." Nguyên Thủy vừa mới dứt lời thì đã có bốn tiếng nói vang lên

"Tất nhiên là Như Lai Thần Chưởng của Phật môn ta."
"Tất nhiên là Yêu Hoàng Điển của Yêu tộc ta."
"Tất nhiên là Vô Thượng Thiên Ma công của chúng ta."
"Tất nhiên là Nguyên Thủy Cửu Ấn của Đạo môn ta."

Bốn tiếng vừa dứt, lập tức trong mảnh thế giới nhỏ bé này phân thành bốn trận doanh, Yêu, Ma, Phật, Đạo, bốn mà ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, mùi thuốc súng tràn ngập trong không trung.

Lăng Chiến bế Lăng Thiên đứng giữa mà mồ hội là rơi lần thứ n, hắn hiện tại có thể làm gì đây, điều duy nhất khiến hắn có thể đứng ở đây là vì hắn là cha của Lăng Thiên. Bỗng hắn lên tiếng "Xin lỗi vì đã quấy rầy nhưng mà đối với vấn đề này ta lại có cách giải quyết, sao mọi người không cùng nhau phối hợp nghiên cứu một môn công pháp mà có thể dung nạp đạo lý bốn nhà lại với nhau." Lăng Chiến thấy lời mình rất hợp lý nhưng đợi hắn là "Ngươi có bị điên không, bắt ta làm việc cùng đám ma đạo ngu ngốc kia ư, cho dù chết ta cũng không làm đâu." Một vị bồ tát nói, "Này, làm như ta muốn làm việc với đám lừa trọc các ngươi vậy, toàn một bọn già yếu cổ hủ, làm như ta thèm lắm vậy." Một tên đại năng Ma đạo bên kia phản bác.

Bên Đạo môn cùng Yêu tộc cũng chẳng khá gì hơn, dù sao trước kia hai bên cũng có ân oán "Các ngươi lấy gì so với bọn ta, nhớ tám mươi chín vạn năm trước, có một tên đạo sĩ thúi đã cùng ta quyết chiến, cuối cùng chẳng phải vẫn bị ta nuốt vào bụng thôi sao." Một con bạch hổ to lớn cười ha hả nói "Vậy a, nếu ta nhớ không lầm thì một trăm vạn năm trước trong trận chiến dành thanh Hiên Viên Kiếm, yêu tộc các ngươi bị bọn ta đánh đến không còn một chút gì, còn quỳ xuống xin tha nữa cơ mà."

Sau đó...sau đó chính là một tràng cảnh cực kì hiếm thấy trong chư giới, không đánh nhau, không máu chảy, chỉ có các đại năng đứng giữ thế giới nãy cãi lộn thôi.

[Lúc đó ta thật sự chẳng nhớ gì cả, nếu không nghe cha kể lại có lẽ ta cũng không ngờ đại năng ngoài đánh nhau giỏi ra còn cãi nhau rất giỏi nữa chứ.]
 

Đoạn Tội

Luyện Khí Hậu Kỳ
Ngọc
443,13
Tu vi
59,00
Bốn nhà ở trong cái thế giới nhỏ này mà gây lộn, còn đâu là hình tượng cao cao tại thượng nữa chứ. Nhìn bọn họ như vậy Lăng Chiến không biết làm sao, lại nhìn con mình bỗng cơ mặt hắn cứng đờ ra, Lăng Thiên vốn đang nằm ngủ lúc này lại mở mắt ra, đôi mắt đó khiến Lăng Chiến tưởng rằng mình đang chìm trong vực sâu vô tận.

Thật quá kinh khủng, chỉ là một ánh mắt thôi đã khiến hắn mất hết hồn vía, Đế Thần Tổ cảnh thật đúng là cường đại, thấy Lăng Thiên mở to con mắt nhìn hắn Lăng Chiến nói "Sao thế, có phải con của cha đói rồi không, để ta đưa con cho mẹ nhé." Lăng Chiến vừa tính bế Lăng Thiên quay lại Thần giới ai ngờ lại nghe thấy tiếng khóc vang lên. Cả thế giới như đều dừng hoạt động khi nghe thấy tiếng khóc này, thiên địa hôn am, không khí ngày càng ngưng trọng hơn, tất cả đại năng đang gây lộn cũng phải dừng lại.

"Các vị đừng ồn nữa, làm nó khóc rồi kìa, bây giờ ta sẽ đưa nó trở về Thần giới để cho nó uống sữa, các vị cứ tiếp tục ở lại đây cãi nhau tiếp đi." Lăng Chiến nói rồi mới mang Lăng Thiên đi ra khỏi nơi này, ngay lập tức mọi thứ lại trở về như cũ.

"Quá kinh khủng, chỉ mới khóc thôi đã có thể ảnh hưởng đến thế giới xung quanh, đây tuyệt đối là lực lượng cường đại nhất, ta thấy chúng ta cứ cãi nhau như thế này cũng không phải là cách, chi bằng cứ theo cách của tên Lăng Chiến đó mà làm, tạo ra một công pháp dung nạp đạo lý của bốn nhà." Nguyên Thủy Thiên Tôn nói, ông là người có địa vị lớn nhất ở đây, lời ông nói ra cũng rất có phân lượng.

"Điều này tuy khó nhưng không phải không làm được, tuy nhiên chúng ta cần một yếu tố mang tính trung hoà để có thể cân bằng cả bốn nhà Yêu, Ma, Phật, Đạo như thế mới không khiến cho các nhà khác bị bài xích." Linh Bảo Thiên Tôn lên tiếng, nó về công pháp thì không thể không nó đây là sở trường của ông, tất cả pháp trên thiên hạ đều được ông đọc qua một lần.

"Thứ yếu tố đó biết tìm ở đâu bây giờ, nên biết công pháp của chúng ta là số một trong chư giới làm gì có cái nào để so sánh nói chi là đứng ngang hàng." Ma chủ lên tiếng.

"Có, tất nhiên là có, đó chính là Đạo, thế nào là Đạo ? Đạo chính là pháp chi căn, lý chi mẫu, đức chi nguyên, chính là thứ bao nhiêu năm trời tất cả chúng ta luôn truy tìm, không miêu tả ra được, thiên địa vâng lời nó mà sinh ra, vạn vật bởi vậy mà diễn hóa, mà lúc diễn hóa tự nhiên sẽ theo một quy tắc nhất định, cho nên trong tồn tại của chư thiên vạn giới luôn có ẩn chứa "Đạo", Nguyên Thủy vâng theo "Đạo" mà Khai Thiên Tích Địa, vạn vật theo "Đạo" mà sinh sôi nảy nở, "Đạo" bao dung tất cả, là khởi nguồn của tất cả. Vì thế sao chúng ta không dùng đạo làm yếu tố đó, ta thấy đây là lựa chọn tốt nhất." Người lên tiếng không ai khác là Lão Tử, nếu so kiến thức về "Đạo" thì tuyệt đối không ai sánh bằng ông, cả đời ông chỉ dành tâm trí của mình theo đuổi "Đạo", nếu Lão Tử đã nói như vậy thì tuyệt đối không sai.

[Vấn đề liên quan tới Đạo ở đây rất phức tạp, các ngươi nên biết Đạo là một điều gì đó rất mơ hồ, cả cuộc đời ta ra vì truy tìm Đạo mà đã mất đi rất nhiều thứ, Đạo khiến ta thành kẻ mạnh nhất nhưng nó được đổi bởi một cái giá cực kì đắt.]

Tất cả đại năng đều không lên tiếng, không phải bọn họ không biết nói gì mà là không dám nói, tất cả những kẻ ở đây đều là Thần, là Phât, là Ma, là Yêu mạnh nhất thiên địa, nhưng tất cả đều kiêng dè Đạo, bởi vì Đạo là một thứ cực kỳ nguy hiểm, sơ sẩy một chút ngươi sẽ thân tử đạo tiêu. Bọn họ tu luyện là theo đuổi Đạo của bản thân mình vì thế ai trong số họ cũng đều có những lý giải khác nhau về Đạo.

Ma chủ coi đạo của hắn là sát sinh chi đao chỉ có giết chóc mới làm hắn mạnh hơn. Phật tổ coi đạo của mình là Tứ diệu đế, coi việc giác ngộ mới là đạo. Tam Thanh coi đạo là bản nguyên của vũ trụ, là khởi nguồn của tất cả. Tất cả chúng sinh đều có lý giải khác nhau của mình về đạo ai cũng muốn chứng minh mình là đúng. Thế nhưng vượt trên tất cả Đạo là thứ gì cực kì cao quý và huyền bí.

Thiên Địa Chúng Sanh, Khởi Nguồn Từ Đao.

Lúc này Nguyên Thủy Thiên Tôn mới lên tiếng "Nếu đã tìm ra được rồi, thì mọi người bắt tay vào việc đi. Chúng ta phải tạo ra công pháp mạnh nhất thiên địa trước đây chưa từng có."

-------
Quay lại về phía Lăng Chiến, sau khi đưa Lăng Thiên cho mẹ nó, thì Lăng Thiên đã nín khóc, hiện tại đang nằm ngủ ở trong nôi.

Lăng Chiến ngồi xuống bên giường, kể lại toàn bộ những gì xảy ra bên trong mảnh vỡ thế giới cho Bạch Tuyết nghe, cô nghe xong nói "Điều này là điều tốt, sao này con chúng ta có bọn họ làm sư phụ, sẽ không cần lo đến nguy hiểm tính mạng nữa, hơn thế nữa con chúng ta sẽ là tiền đồ vô lượng." Lăng Chiến thở dài nói "Tuy nói là thế nhưng hiện tại bọn họ vẫn còn đang cãi nhau ở trỏng kia kìa, làm ta sợ vỡ mồ hôi, nếu không nhờ Lăng Thiên có khi ta bị kéo vào luôn ấy chứ, nàng nên nhớ ai trong số họ cùng là đại năng truyền thuyết, được vô số chúng sinh tín ngưỡng, rất đáng sợ a." Bạch Tuyết chỉ cười nhẹ không nói gì.

Hai vợ chồng cứ như thế trò chuyện với nhau cho đến khi từ trong mảnh vỡ thế giới vang lên tiếng nói "Nhóc con Hỗn Loạn, mau vào đây!"
 

Đoạn Tội

Luyện Khí Hậu Kỳ
Ngọc
443,13
Tu vi
59,00
.
Lăng Chiến cùng Bạch Tuyết đang nói chuyện vui vẻ thì tiếng kêu vang lên làm hắn sợ hết hồn, đường đường là Hỗn Loạn Chi Thần mà lại như vậy, thật là nhục quá đi thôi.

Lăng Chiến đứng dậy, nói với Bạch Tuyết vài câu rồi bước vào trong mảnh vỡ thế giới, vừa bước vào một cuốn công pháp sáng chói loá đập thẳng vào mặt hắn, nhìn kỹ lại, trên bìa công pháp ghi ba chữ "Sáng Tạo Quyết".

"Đây là..." Lăng Chiến ngập ngừng nói. "Đây là công pháp mà bốn nhà bọn ta cùng nghiên cứu ra, là thứ để dành cho con ngươi, bọn ta thấy ngươi nói rất đúng, cứ cãi nhau mãi cũng không phải là cách vì thế bọn tại hợp tác với nhau tạo ra cuốn công pháp này." Nguyên Thủy Thiên Tôn lên tiếng.

"Cảm tạ ơn của các vị, Lăng Chiến đây không biết làm sao để báo đáp." Lăng Chiến đầy xúc động nói, đây là công pháp do những đại năng truyền thuyết của bốn nhà Yêu, Ma, Phật, Đạo tạo ra đó, trên đời không có cuốn thứ hai a.

"Nói chuyện với ngươi từ nãy tới giờ mà bọn ta vẫn chưa biết tên của đứa nhỏ, không biết ngươi đặt tên là gì?" Phật Tổ hướng Lăng Chiến hỏi thăm.

"Thưa Phật Tổ đại từ bi, con của ta tên là Lăng Thiên, mang ý nghĩa phá tan bầu trời nhỏ bé này, đạp thiên địa dưới chân." Nói tới tên của Lăng Thiên thì đây là thứ khiến hắn tự hào nhất, cái tên này mất của hắn bảy bảy bốn mươi chín ngày để suy nghĩ, thật đúng là đáng mà.

"Tên hay, tên hay, ta thích thằng nhóc nhà ngươi rồi đó, tên như vậy mà cũng nghĩ ra được." Ma chủ đứng phía xa cười lớn.

"Được rồi, đừng làm rộn nữa, hiện tại ta muốn bàn tới vấn đề tiếp theo, chuyện công pháp đã được giải quyết, bởi vì Lăng Thiên còn rất nhỏ, nên ta nghĩ sẽ để ngươi chăm sóc nó tới năm mười tuổi khi đó ta sẽ dẫn nó đến Ngọc Hư cung..." Nguyên Thủy Thiên Tôn chưa kịp nói hết câu thì đã có người xen vô "Ê, ê, tại sao lại đến Ngọc Hư cung của ngươi trước mà không phải là Linh Sơn của bọn ta, ai cho ngươi chọn trước thế." Người đàn ông lỗ mãng vừa mới lên tiếng chính là Kim Cương Phật, người nắm giữ Đại Kim Cương Luân Ấn, chưởng quản giới luật Phật môn.

Không nói còn đỡ, vừa mới lên tiếng thì tràng diện tiếp theo lại y như hồi nay, bốn nhà lại tiếp tục cãi nhau, nhìn tình cảnh này Lăng Chiến từ hư không lấy ra một chén trà Bách Hoa do Bạch Tuyết tự tay làm, tới lần này thì tâm hắn đã chai rôi, giờ rồi uống trà đợi tới lúc kết thúc thôi.

Mà nói thật, Bách Hoa trà này rất ngon, hắn nghe vợ nói rằng phải dùng một trăm loại kỳ hoa khác nhau cùng một vạn năm tuổi tạo thành, dùng nước băng của Băng Sơn Tuyết Liên rửa sạch, sau đó đem tới gần Thái Dương chi tịnh phơi khô, mỗi lần muốn uống thì mỗi loại ngắt một cánh hoa, bỏ chung vào ấm rồi pha nước lên thôi, nước thì dùng sinh mệnh chi tuyền, trà Bách Hoa có tác dụng thanh thần bổ khí, tăng cường sức mạnh tinh thần, rất tốt cho những ai hay bị mệt tim, nhức đầu như Lăng Chiến hiện tại a.

Qua thời gian một chén trà, rốt cuộc bốn nhà mới yên tĩnh lại, bọn họ thấy từ lúc đến đây tới giờ biên độ cãi nhau tăng lên hơi nhiều rồi, khẩu nghiệp tăng vùn vụt như gắn thêm thuật gia tốc vậy, thật là mệt mỏi.

Lúc này Nữ Oa, người chưa nói câu gì trong số bọn họ lên tiếng "Nếu không chúng ta dùng mỗi nhà lấy một vật phẩm đại biểu cho Đạo của mình, đưa cho đứa nhỏ nó chọn, nó lấy cái nào trước, cái nào sau thì dựa theo đó mà quyết định ai trước ai sau luôn, các ngươi thấy thế nào."

Các đại năng đều trăm miệng một lời đồng ý, ngay lập tức bọn họ mỗi người lấy ra một món bảo vật, nào là "Thất Bảo Diệu Thụ" , "Bồ Đề Thụ" , "Ma Chủ Chi Huyết" , "Xương Sống của Ma Long thượng cổ" , "Phong Thần Bảng" , "Nhân Hoàng Kim Thư", vv..vv.

Vô số bảo vật, thần binh, thiên tài địa bảo trong chư giới đều xuất hiện tại nơi này, bất kỳ một món nào cũng có thể gây ra một hồi tranh giành máu tanh. Hiện tại tất cả bảo vật này đều được mang ra để Lăng Thiên chọn, nếu có người ngoài biết được chắc họ tức chết liền quá.

Nhìn vô số quảng đoàn lấp lánh bay tới bay lui trước mặt mình, Lăng Chiến cũng phải nuốt một ngụm nước miệng, kể cả bản thân hắn cũng không thể kiềm được một chút lòng tham cho riêng mình, có một số món trong này có thể làm tăng thực lực của hắn, hỏi sao mà không tham chứ, nhưng hắn biết mình không có cửa để chạm được vào dù chỉ một món, đây đều là vật đã nhận chủ a, còn là đại năng truyền thuyết nữa, Lăng Chiến chỉ đành than thở một hồi.

"Nhóc con Hỗn Loạn, đứa nhỏ Lăng Thiên đâu rồi, mau mang nó ra đi chứ, để nó còn chọn đồ của bọn ta." Đông Hoàng Thái Nhất lên tiếng hỏi.

Tinh thần Lăng Chiến tập trung trở lại trả lời "Thưa các vị đại năng, Lăng Thiên khi nãy được cho uống sữa no, hiện đang ngủ rồi, không biết các vị có thể đợi hay không, nếu không ta đánh thức nó nhé?"

Phổ Hiền bồ tát bên Phật môn nói "Nếu nó ngủ rồi thì thôi, chúng ta đợi cũng được, nếu lỡ đánh thức nó mà khiến nó thức thì đó mới thực sự là phiền phức."

Các đại năng nhớ tới khi nãy đều rùng mìn một cái, lúc nãy khi Lăng Thiên vừa mới khóc, bọn họ cảm thấy cả thân thể đều áp lực lên hẳn, tốt nhất là đợi nó tự thức là hơn.

Các đại năng trong mảnh vỡ thế giới chán không biết làm gì, Hậu Thổ đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng "Chi bằng trong lúc đợi Lăng Thiên tỉnh dậy, chúng ta luận đạo một chút đi, dù sao cũng hiến khi tất cả mọi người đều có mặt đầy đủ như thế này, các ngươi nghĩ sao.?"

Các đại năng đều bừng tỉnh, đúng vậy, hiếm lắm mới có dịp tất cả cường giả, thánh nhân trong chứ giới tập hợp, nếu không bàn luận một hồi thì đúng là đáng tiếc. Ý kiến vừa mới nổ ra, mọi người liền lập tức hưởng ứng, có người đã ngay lập tức nói ra những trải nghiệm của mình trong một lần luyện chế thần binh, hoặc có người nói ra nghi vấn của họ về vấn đề tu luyện. Nói chung hiện tại mảnh thế này đang rất là sôi nổi.
 

Đoạn Tội

Luyện Khí Hậu Kỳ
Ngọc
443,13
Tu vi
59,00
Các đại năng sau khi tìm được một chủ đề để nói thì miệng cứ nói mãi không thể ngừng được, hơn nữa đây còn là vấn đề liên quan đến Đạo, thứ huyền diệu nhất trong thiên địa, ai trong số họ cũng muốn tìm hiểu về nó.

Không khí bên trong mảnh vỡ thế giới này sống động hẳn lên, linh khí xung quanh dần dần ngưng tụ lại thành những màn sương trắng, mật độ linh lực tăng với tốc độ còn nhanh hơn cả hoả tiễn, khiến nơi này từ một thế giới đã tan vỡ có lại sức sống của nó. Hiện tượng này được mọi người gọi là luận đạo dị tượng, tu sĩ cường đại lúc luận đạo sẽ sinh ra dị tượng, khiến đại đạo hưởng ứng, đó mới chỉ là tu sĩ thôi, còn bây giờ nào là Phật Tổ của Linh Sơn, Tam Thành của Ngọc Hư cung, Ma Chủ của Cửu U, Yêu Hoàng của Yêu Giới, và vô số đại năng truyền thuyết khác luận đạo, nói xem dị tượng sẽ khủng bố đến mức nào.

Trên không trứng xuất hiện một đốm sáng cực kỳ to lớn, ánh sáng nó tỏa ra bảo phủ toàn bộ những đại năng đang luận đạo lại với nhau, đây gọi là vách màng thời không, đến cấp độ của bọn họ luận đạo dị tượng đã vượt qua khỏi sự hạn chế của thế giới tất sẽ bị các giới khác nhìn thấy, hiện tại không phải là thời điểm thích hợp để cho mọi người cùng thấy nên các đại năng mới tạo ra lớp màng này.

Nhưng chỉ có tác dụng không cho đạo ý thoát khỏi giới này mà thôi, còn những người ở bên trong vẫn có thể nghe được vì thế Lăng Chiến đứng trong góc nghe bọn họ luận đạo tuy không hiểu gì cả nhưng hắn cảm giác được bịnh cảnh bấy lâu này của Thần Hoàng đã dần bị nới lỏng, điều này khiến hắn vui mừng quá đỗi.

Luận đạo cứ tiếp tục diễn ra trong thời gian mấy tiếng đồng hồ, Lăng Chiến nghĩ mình nên ra ngoài xem thử con của hắn đã ngủ dậy chưa, độn một cái hắn đã trở ra bên ngoài, vừa bước ra Lăng Chiến đã thấy vợ hắn đang bế Lăng Thiên trên tay mà chơi đùa, hắn hướng Bạch Tuyết hỏi "Con dậy lâu chưa em?"

"Chưa anh, mới đây thôi." Bạch Tuyệt trả lời hắn

Lăng Chiến lúc này mới kể lại những gì mình cùng các đại năng đã bàn bạc cho Bạch Tuyết nghe, nàng nghe xong chỉ hơi bất ngờ một chút rồi mới đem Lăng Thiên từ tay mình đưa qua cho Lăng Chiến "Vậy chàng hãy mau đem Lăng Thiên vào trong đi, để các vị đại năng đợi là không tốt lắm đâu."

Lăng Chiến nhìn nàng không nói gì, hắn chỉ thầm nhủ sau khi mọi chuyện kết thúc hắn nhất định sẽ chắm sóc nàng tốt hơn, thân hình lại độn thêm lần nữa, lần này đã trở lại bên trong mãnh vỡ thế giới, hắn cùng Lăng Thiên vừa mới xuất hiện, các đại năng đã dừng nói ngay lập tức, ai nấy cũng đều tập trung con mắt của mình vào trên người Lăng Thiên, bọn họ vốn đã chuẩn bị xong bảo vật trên tay rồi, chỉ còn đợi Lăng Thiên chọn nữa thôi.

Lăng Chiến nhìn bảo vật trôi nổi trong không trứng mà bối rối không biết làm sao, hắn hỏi "Các vị này, tuy đã có bảo bối rồi nhưng làm sao để con ta chọn đây, dù nó đã đạt được tới Đế Thần Tổ cảnh, nhưng căn bản là chưa biết bay, làm sao mà chọn được đồ cơ chứ." Các đại năng liền ngẩn người, đúng rồi, sao bọn họ chưa từng nghỉ đến vấn đề này nhỉ, dù đứa bé này còn t.ư chất yêu nghiệt đến cỡ nào, tốt đến cỡ nào nhưng hiện tại cũng chỉ là một đứa bé, làm sao mà biết bay đến chọn đồ cơ chứ, thật là do bọn họ bất cẩn quá đi thôi.

Lúc mọi người đang phân vân không biết làm sao, Nữ Oa nương nương lại lên tiếng "Sao các ngươi suy nghĩ phức tạp quá lên thế, chỉ cần tạo một cái mảnh đất thật rộng, rồi để bảo vật lên, rồi để Lăng Thiên bò tới chỗ đó là được rồi." Các đại năng nghe xong đều ồ lên một tiếng, bọn họ đều nghĩ "Đúng là phụ nữ có khác!"

Nhưng ngay lập tức có người phản bác lại "Nhưng Lăng Thiên hiện tại chỉ là mới sinh ra thôi, đừng nói bò, ngay cả chuyển mình nó còn chưa biết làm thì làm sao mà làm cho được." Người lên tiếng là Phục Hy.

Đến lúc này, các đại năng mới mặt ủ, mày chau, nói đến luận đạo giảng pháp, bọn họ tự nhận mình đứng thứ hai không ai đứng thứ nhất, nhưng liên quan đến trẻ con ngay cả một chữ bọn họ cũng không biết. Hết vấn đề này tới vấn đề khác đều khiến mọi người thở dài, đột ngột lúc này Lăng Thiên trong vòng tay của cha hắn bỗng vùng mình thoát ra làm Lăng Chiến sợ hết hồn, vừa muốn lấy tay chụp lại đã thấy Lăng Thiên tự động trôi nổi trong không trung, điều này làm Lăng Chiến cùng các đại năng đều ngạc nhiên, vừa mới sinh ra đã biết bay, đây đúng là không thể dùng lẽ thường để giải thích.

Nhưng điều này không quan trọng, quan trọng chính là Lăng Thiên có thể bày, có nghĩa là hắn có thể lựa chọn bảo vật rồi. Bọn họ ngay lập tực nhìn chằm chằm vào Lăng Thiên tựa như chó sói rình mồi, ai trong lòng đều luôn cầu Lăng Thiên sẽ chọn bảo vật của nhà mình

[Chào, ta đã trở lại đây, phải nói nhắc tới lúc chọn bảo vật thì đây luôn là hồi ức khó có thể lãng quên của ta, có rất nhiều tình huống dở khóc dở cười làm cho ta nhớ lại cũng phải ôm bụng cười to, nếu muốn biết chuyện gì đã xảy ra, hãy chờ hồi sau.]
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top