[Sáng Tác] Thời Đại Siêu Anh Hùng Phần II: Ngày Khải Huyền - Supergod

Status
Not open for further replies.

Supergod

Phàm Nhân
Ngọc
0,00
Tu vi
0,00
Tên truyện: Thời Đại Siêu Anh Hùng Phần II: Ngày Khải Huyền.
Tác giả: Supergod.
Thể loại: Phiêu lưu - Giả tưởng.
Tình trạng sáng tác: Đã hoàn thành.
Nguồn: bachngocsach.com
Độ tuổi: Mọi lứa tuổi.

56237591_393224214831064_1147943933863526400_n.jpg

Văn án:
Trong phần I và bộ truyện riêng về Ninja Lead, rất nhiều siêu anh hùng của Việt Nam đã xuất hiện với cá tính và kỹ năng riêng biệt. Câu chuyện lần này sẽ chủ yếu kể về một nhân vật phản diện là tỉ phú người Mỹ. Cuộc săn tìm những kỵ sĩ Khải huyền để mượn quyền năng thần thánh giải cứu thế giới theo "cách Mỹ" của ông ta. Trong đó mỗi kỵ sĩ Khải huyền đều sở hữu một câu chuyện riêng và câu chuyện chung của họ xảy ra vào ngày tồi tệ nhất. Những siêu anh hùng của Việt Nam là HaiDong, Powerman, Ninja Lead, Black Guard (Hộ vệ đen) và Kid Devil sẽ lần đầu tiên cùng nhau hội ngộ. Sự kiện này sẽ mang đến những thay đổi gì trong vũ trụ "Thời đại siêu anh hùng"? Mời các bạn đón đọc.
"Anh muốn cứu cả thế giới. Nhưng anh cũng là một công dân Mỹ. Vì vậy anh sẽ giải cứu thế giới theo cách của người Mỹ."​

Link thảo luận: https://bachngocsach.com/forum/threads/19186/
 
Last edited by a moderator:

Supergod

Phàm Nhân
Ngọc
0,00
Tu vi
0,00
* Giữa trưa hè oi ả nhất Copenhagen, Đan Mạch mười lăm năm trở lại đây, một cuộc Hội nghị của Liên Hợp Quốc về vấn đề biến đổi khí hậu đang diễn ra nóng hơn cả không khí bên ngoài. Một chính khách Indonesia đang đọc bài phát biểu của mình một cách dõng dạc và chậm rãi:
- ...đến năm 2050 mực nước biển có thể tăng thêm 90 cm. Như vậy, sẽ có tới 2.000 hòn đảo nhỏ ở Indonesia bị nhấn chìm và 42 triệu gia đình sẽ bị mất nhà cửa...
Ở hàng ghế khách mời, Robert Hathaway, một tỉ phú trẻ người Mỹ đang tỏ vẻ không hài lòng và quay sang nói chuyện với những doanh nhân bên cạnh:
- Ông vẫn đang nghe đấy chứ ngài Lamp.
Người đàn ông bên cạnh như vừa tỉnh dậy sau cơn mơ ngủ, chỉnh trang lại cà vạt của mình và nói:
- Yeah, tôi thích giọng nói truyền cảm của ông ta. Nhưng đáng tiếc là việc cắt giảm lượng khí thải trong năm tới sẽ luôn bị các c.hính phủ bác bỏ mà thôi.
Robert nhìn chằm vào nhà hùng biện phía trên, tiếp tục hỏi nhẹ nhàng người bên cạnh:
- Ông có nghĩ rằng các c.hính phủ nên thay đổi vào một ngày nào đó không?
Ông Lamp quay sang và nói chắc nịch với Robert, càng nói giọng ông ta càng lớn hơn:
- Đây là câu chuyện về lợi ích quốc gia, tỉnh táo đi anh bạn. Câu hỏi này dẫn tới câu hỏi khác. Họ đòi chúng ta cắt giảm khí thải nhà kính, vậy tại sao hàng năm họ lại không cắt giảm số rác thải xuống biển Thái Bình Dương?
Câu nói khá lớn làm mọi người xung quanh nhìn vào Lamp khiến ông ta ngồi ngay ngắn trở lại. Mọi người cũng lại ngồi ngay ngắn ở hàng ghế của họ như chưa hề có chuyện gì xảy ra.


Đến giờ giải lao, các chính trị gia, doanh nhân, khách mời bắt cặp và hội nhóm với nhau để nói chuyện. Sau khi nói chuyện làm ăn với một vài người, có một người mặc trang phục thổ dân ngẫu nhiên đến bắt chuyện với Robert:
- Tôi đã đến những Hội nghị như thế này từ hơn chục năm trước, khi tôi mới chỉ là một trợ lý trẻ. Sau mỗi Hội nghị, nước biển lại dâng lên cao hơn một chút rồi đến một ngày không xa quốc đảo Kiriwati của chúng tôi sẽ biến mất.
Robert hỏi lại:
- Tôi biết, những thông cáo chung ngày một ít đi. Vậy tại sao ông vẫn đến đây?
- Nếu chỉ còn một chút hi vọng mong manh, chúng tôi vẫn sẽ đến. Bản thân Hội nghị là một điều tốt, ít nhất ở đây chúng tôi có thể cho nhân loại thấy rằng chúng tôi vẫn sống ở đó và chúng tôi có thể làm mọi thứ để giữ gìn cuộc sống của chúng tôi.
Một nhà khoa học nghe được cuộc nói chuyện bỗng xen vào và nói:
- Tôi hi vọng mọi thứ sẽ tốt đẹp hơn cho quốc đảo Kiriwati. Nhưng ông biết là tất cả chúng ta đều cần thời gian đúng không. Thực tế là những công trình nghiên cứu khoa học gần đây đã có đóng góp không nhỏ cho việc cắt giảm lượng khí nhà kính.
Người mặc trang phục thổ dân gật đầu liên tục:
- Cảm ơn ông, tôi công nhận những cống hiến của khoa học nhưng hiện tại chỉ có các vị thần mới có thể giúp được chúng tôi.


Hội nghị kết thúc sau đó với hàng loạt những công trình nghiên cứu khoa học nhằm tìm ra nguồn năng lượng thay thế và những cái bắt tay của các chính trị gia. Mọi người vỗ tay liên hồi, cười rất tươi thế nhưng họ đều biết nhiệt độ trái đất sẽ vẫn tiếp tục tăng trong những năm sắp tới.


*Robert bay về Mỹ sớm hơn dự kiến. Lái xe của ông ta đã đợi sẵn ở sân bay từ ba mươi phút trước. Khi lên xe, người tài xế hỏi:
- Cậu về ngôi nhà ở đâu thưa cậu Hathaway?
Robert trả lời:
- Đưa tôi đến trụ sở chính của tập đoàn.
Trụ sở của tập đoàn nghiên cứu công nghệ tương lai (FTR) cao hơn một trăm tầng nằm ở khu trung tâm thành phố hiện đại nhất của một tiểu bang ở nước Mỹ. Khi Robert bước vào, đi đến thang máy và xuống tầng hầm, nơi có một lực lượng an ninh riêng để đảm bảo chỉ có những nhân viên đặc biệt mới có thể ra vào làm việc. Các nhân viên là những nhà khoa học đang làm việc vô cùng chăm chỉ. Ông ta bước đến căn phòng tiếp theo được sơn màu trắng tinh khôi, ánh đèn điện sáng hơn cả ban ngày. Nơi đó có một người đàn ông mặc com lê đang đợi sẵn, khi Robert đến, ông ta đứng dậy và đưa tay ra bắt:
- Như đã hứa, đây là con thứ ba thưa ngài Hathaway.
Robert nhìn vào một căn phòng nhỏ có cánh cổng trong suốt, bên trong được bơm không khí, tiện nghi đầy đủ và thấy một cô gái tóc vàng có đôi cánh màu trắng giống như cánh chim bồ câu đang run rẩy và ngồi khóc trong một góc tường. Robert nói với nhân viên nữ đang đứng cạnh mình bằng những từ ngữ rất nhanh:
- Chuyển khoản cho ngài Martin đây bốn mươi triệu đô, tăng gấp đôi vì tìm thấy sớm so với thời hạn.
Người đàn ông mặc com lê gật đầu, nhìn xuống đất và nói:
- Cảm ơn ông, nhưng còn con cuối cùng, nó rất khó bắt. Ông biết đấy, lính của tôi bị thương khá nhiều cho nên...
Robert không nghe dứt câu nói đã giơ tay lên như một cử chỉ đuổi khách, vừa đắm đuối nhìn sinh vật đang sợ hãi trong chiếc cũi, vừa nói với Martin:
- Con cuối cùng tôi trả giá năm trăm triệu đô la Mỹ.
- Cảm ơn ông một lần nữa, ngài Hathaway. - Martin nhanh chóng trả lời.


Robert nhìn sang những căn phòng có vách tường bằng thủy tinh, bên trong giam giữ hai sinh vật nữa. Một bên là một chàng trai da trắng rám nắng mặt đầy mụn có đôi cánh giống cánh dơi đang nhìn chằm chằm vào ông ta. Ở giữa là một chàng trai nữa là người da đen có cái bụng phệ và đôi cánh trong suốt giống như cánh côn trùng, trên tay cầm một chiếc bút đang ngồi thơ thẩn. Bên ngoài cùng là căn phòng trống, nơi mà Robert chờ đợi sinh vật cuối cùng trong bộ sưu tập để thực hiện kế hoạch của mình
- Lão thổ dân nói đúng, nếu loài người không cứu được chính mình thì thánh thần sẽ làm điều đó.
 
Last edited:

Supergod

Phàm Nhân
Ngọc
0,00
Tu vi
0,00
"Robert Hathaway muốn dựa vào sức mạnh thánh thần để cứu lấy thế giới. Phần truyện về kỵ sĩ đầu tiên bị săn đuổi sẽ miêu tả phần nào sự khó khăn của kế hoạch cũng như những sức mạnh của Robert để vượt qua những khó khăn đó."
* Sáu tháng trước, tại một ngôi làng gần San Pedro, Argentina:
- Bắt lấy nó, Antonio.
Đứa trẻ lớn ném quả bóng ném quả bóng da cho Antonio đang đứng ở vạch biên sân cỏ. Nhưng Antonio chạy ngược lại và kêu thất thanh:
- Chạy đi, là Chupaca đó!
Lũ trẻ nhìn ra phía xa đằng sau Antonio và nhìn thấy Chupaca - con quái thú hình dáng một người đàn ông có hàm răng sắc nhọn và bộ cánh dơi khổng lồ đang ngồi cạnh xác một con bò và nhai ngấu nghiến từng miếng thịt của nó. Lũ trẻ cả chục đứa cùng chạy bạt mạng, có đứa vấp ngã, bụi bay mù mịt trên mặt sân.

Ngay lúc đó, tiếng súng liên thanh nổ vang trời. Sinh vật lạ lấy cánh che thân và chạy về phía cánh rừng. Từ trong bụi rậm cách đó không xa, Martin Cavanagh dẫn đầu một tiểu đội hơn mười người theo chân nó tiến vào khu rừng.

Khu rừng lá rộng rậm rạp đến nỗi nhiều nơi ánh sáng mặt trời không thể rọi đến được. Những tay súng bịt kín mặt mũi, đi sát nhau dò dẫm từng bước chậm rãi và nhẹ nhàng. Họ càng đi sâu, khu rừng càng rậm hơn, ánh sáng càng yếu ớt. Bỗng một tiếng kêu xào xạc lướt qua như một con vật đang ra sức chạy.

Pằng pằng pằng... Một loạt băng đạn vang lên, mùi thuốc súng tràn ngập khu rừng đến khi một tay súng giơ tay ra hiệu dừng bắn, hắn tiến về phía cái bụi rậm một mình. Từ xa, một tên hỏi hắn:
- Có gì không Henrick?
Henrick từ trong bụi nói vọng ra:
- Ha, thì ra chỉ là một con hươu nhỏ.
Đang vui mừng với chiến tích, bỗng có thứ gì đó từ trên cao hạ xuống cắn vào cổ Henrick. Hắn ta tỏ ra vô cùng đau đớn và tê liệt. Hắn ta đã bị Chupaca cắn.

Đợi một lúc lâu, không thấy người đồng đội quay lại, Martin gọi:
- Chơi đùa đủ rồi đấy, quay lại đi Henrick. Henrick!
Không thấy Henrick trả lời, nhiều thành viên trẻ trong nhóm trở nên run sợ nhưng Martin chỉ đạo:
- Lập chiến tuyến, để ý phía trên cao nhé các gà mờ. Hôm nay ta sẽ rút quân.
Họ lập thành một vòng tròn và chậm rãi di chuyển.

Một tay súng trẻ run sợ nhìn chằm chằm lên phía trên nhưng không thấy gì cả, khi cậu ta vừa đưa đầu xuống dưới thì thấy Henrick đang lao đến với một đôi mắt vô thức, khát máu, hàm răng sắc nhọn và tốc độ cực nhanh cắn vào cổ cậu. Cậu ta hét lên:
- A a a a...
Những người xung quanh còn đang chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì Martin bắn vào đầu chết Henrick trước sự ngỡ ngàng của đồng đội:
- Không! Martin, anh đã làm gì thế này.
- Nhìn đi, cậu ta không còn là chính mình nữa.
- Thế còn...
Martin giơ tay ra hiệu:
- Im lặng.
Đột nhiên từ trên cao con quái vật lao tới bắt đi ông già da đen đang đặt câu hỏi, nhưng tiếng súng của Martin vang lê còn nhanh hơn, bắn bị thương con quái vật làm nó ngã xuống. Các tay súng lao vào giữ lấy nó dù nó rất khỏe, các vết thương do súng đạn nhanh chóng được hồi phục. Martin cho nó một cú đấm rất mạnh làm nó bất tỉnh, chùm tấm khăn làm bằng chất liệu đặc biệt lên đầu nó rồi các tay súng khiêng nó đi. Tay súng già người da đen chỉ vào tay súng trẻ vừa bị cắn hỏi Martin:
- Còn cậu ta thì sao?
Martin nhìn vào con người đang bị biến đổi thành quái vật, nhắm mắt giơ súng lên và bắn một loạt đạn, sau đó quay lại nói với cả tiểu đội:
- Không còn cách nào khác. Tôi đã giải thoát cho cậu ta.
Cả đoàn lôi con thú đi ra khỏi khu rừng, chạy đến nơi có một máy bay vận chuyển đang đợi sẵn. Họ lên máy bay. Phi công hỏi họ:
- Còn hai người nữa?
Martin lấy từ trong túi ra hai khẩu súng của hai người đã chết đặt vào hai chiếc ghế trống. Tên phi công nhìn khẩu súng một khoảng rồi cũng bay đi khi những người khác đang trói tên quái vật lại.


* Biên giới Argentina một lúc sau, một tiểu đội phòng không của Argentina đang làm việc:
- Đã vào tầm ngắm, thưa chỉ huy. Chiếc máy bay vận chuyển không xác định đã vào tầm ngắm.
Sĩ quan chỉ huy cầm chiếc điện đàm trên tay:
- Đợi đã. Có lệnh khẩn, để nó bay qua đi.
- Tại sao?
- Lệnh của cấp trên.


* Tại một quán cafe ven đường ở Buenos Aires, thủ đô của Argentina:
- Ông Hathaway, người của ông đã qua được rồi.
Robert bấm điện thoại thêm một lúc rồi nói:
- Năm triệu đô đã chuyển qua tài khoản rồi đấy. Cảm ơn ông.
Người đàn ông ngồi đối diện Robert cất chiếc điện thoại vừa mới gọi, nheo mày hỏi Robert:
- Tôi có thể được biết lý do con thú mà ông nói đáng giá như vậy không?
Robert cười nham hiểm nói:
- Người làm chính trị đôi khi không nên biết quá nhiều thưa ngài. - Hai người nhìn nhau một lúc rồi Robert nói tiếp - Đừng tin nhé. Hãy nghĩ đơn giản thôi, tôi chỉ là một người yêu động vật và muốn cứu lấy chúng.
Hai người tay bắt mặt mừng sau đó Robert ra sân bay về Mỹ.


* Robert trở về nhà sau một chuỗi ngày dài. Ông chơi đùa với đứa con trai sáu tuổi bị thiểu năng của mình nhưng nó nổi khùng và cào ông ta. Sau đó ông ta ôm nó vào và dỗ dành nó. Nó cắn vào vai ông ta nhưng ông ta không đau đớn về thể xác, ông ta chỉ ước gì nó có răng để có thể cắn đứt đôi vai ấy. Dùng tay xoa lưng rồi lại xoa lên cái đu trọc lốc của con, ông ta ru nó ngủ say.

Robert nằm lên giường ngủ mệt nhoài bên người vợ yêu quý của mình tên là Hoa Tuyết Liên - một người gốc Việt có mái tóc đen dài và khuôn mặt rất xinh đẹp. Cô là người vợ duy nhất của Robert. Liên nằm trong vòng tay người chồng, nói với ông ta:
- Anh có yêu em và con không Robert?
Robert nhìn Liên, hôn lên trán cô và nói:
- Anh sẽ làm mọi thứ để chữa cho nó.
Liên lấy từ dưới chăn lên một cuốn sách cổ mang tên "Những lãnh chúa huyền bí":
- Nhưng không phải cách này, Rob. Thần thánh không hề tồn tại. Và nếu như y học không cứu được nó, thì nó vẫn là một món quà.
Robert giật lấy cuốn sách ngồi dậy và gục đầu xuống. Liên nói tiếp:
- Tất cả là do em, là do chất độc màu da cam mang trong người em. Anh hãy cưới người khác và sinh một đứa con xinh đẹp.
Robert hét lên:
- Đủ rồi.
Sau đó bước sang phòng bên, nằm cạnh người con tật nguyền, xấu xí. Từ ngoài khe cửa, Liên vẫn có thể nhìn thấy chồng mình vẫn đang đọc cuốn sách đó.

Robert lấy bút ra, đánh dấu x vào một trang vẽ hình về một người có răng nhọn, mang cánh dơi. Tên hắn là Chupaca - Bệnh dịch. Robert giở sang trang tiếp theo của cuốn sách, vẽ hình một người da đen với cái bụng phệ và mang đôi cánh ruồi khổng lồ trên lưng, tên hắn là Adoe - Nạn đói.
 
Last edited:

Supergod

Phàm Nhân
Ngọc
0,00
Tu vi
0,00
"Phần trước, chúng ta đã được đến với cuộc săn tìm kỵ sĩ đầu tiên của Martin. Lần này đích thân Robert sẽ đến châu Phi để săn tìm kỵ sĩ tiếp theo, một kỵ sĩ có mở đầu thú vị hơn rất nhiều so với Chupaca. Chuyện gì sẽ xảy ra? Hãy chú ý đọc nhé, càng chương sau sẽ càng hay hơn đó."
Một vùng đồng bằng màu mỡ với ruộng lúa bạt ngàn, những đàn dê đầy ắp cánh đồng cỏ, chúng nhiều đến nỗi mỗi ngọn cỏ ở đây đều có mùi dê. Ở đó có một vương quốc nhỏ - nơi mà những căn nhà được xây bằng đá cẩm thạch và gạch đất nung tạo nên hình ảnh một thành phố xinh đẹp, tráng lệ và giàu có bởi món quà của mẹ thiên nhiên cùng sự phát triển của ngành thương mại. Nơi đó không còn đói nghèo, chiến tranh, bệnh dịch, một cuộc sống đúng nghĩa.

Robert Hathaway nhìn vào đống gạch vụn đổ nát với những cột đá khổng lồ giữa nơi cồn cát hoang vắng phía Tây Nam sa mạc Sahara và mường tượng về quá khứ tráng lệ có thể đã từng diễn ra ở nơi đây. Sahara đã rộng thêm 10% trong những năm gần đây. Nhưng có vẻ như thành phố chết này đã lụi tàn từ rất lâu trước đó. Robert ngồi trên đỉnh đụn cát nheo mắt vẽ lại toàn bộ khung cảnh trên nền trời xanh ngắt không một gợn mây. Bức tranh về một thành phố huy hoàng trong quá khứ của những người dân bản địa nơi đây.

Bỗng nhiên có tiếng hét rất lớn của Martin, mặc dù có vẻ như ông ta đã cố gắng nói nhỏ hết sức:
- Xuống đây đi ngài Hathaway, ở trên đó không an toàn đâu.
Robert nhìn xuống thì thấy đoàn lính đánh thuê hơn chục người của ông đang di chuyển lấp ló sau những bức tường đổ nát. Một cuộc đấu súng diễn ra. Tiếng súng vang lên rất lớn, xen vào đó là tiếng hét của một đội quân rất đông những kẻ cưỡi lạc đà. Họ nói những âm thanh của người bản địa mà Robert không thể nào hiểu được. Vị trí ngồi của Robert cách vị trí của những người lính đánh thuê đang nấp một khoảng khá xa nên ông ta quyết định trượt xuống đụn cát theo hướng ngược lại để ẩn mình. Khi chạy không quên ngoảnh mặt về phía sau để xem có thấy ai đuổi theo không. Cát rất dày khiến Robert chạy vô cùng khó khăn. Ông nhanh chóng mất thăng bằng và lăn trên đụn cát, trèo lên một đụn cát khác. Khi Robert đã thấm mệt, ông cúi đầu xuống, thở dốc, mồ hôi vã ra ướt đẫm bộ quần áo dày mặc trên người. Khi ngoảnh mặt lên, Robert nhận một cú đấm rất mạnh khiến ông ta bất tỉnh.

Hình ảnh đầu tiên hiện lên vào thời điểm Robert tỉnh dậy trong một căn phòng kín là bức tranh của ông ta đã bị vò nát, nhưng trên những mảnh giấy méo mó vẫn còn vương những nét bút của loại mực khác như muốn hủy hoại bức tranh của ông ta. Robert cố cử động nhưng không được vì đã bị trói chặt. Ông ta thấy đau và vẫn còn choáng váng nhưng ba cái tát nhẹ của một người da đen bịt mặt làm ông ta tỉnh hẳn. Người da đen đó bịt kín khuôn mặt và chỉ để lộ đôi mắt và miệng bằng cách đội một chiếc mũ trùm. Bên cạnh hắn còn có hai tên nữa đang đi đi lại lại bên cạnh cánh cửa duy nhất của căn phòng, chúng không bịt mặt. Robert là người chủ động hỏi hắn trước bằng tiếng Anh:
- Ngươi là khủng bố sao?
Người da đen cười nhếch mép nói với Robert:
- Khủng bố là gì tùy thuộc vào quan niệm của chúng ta. Đối với người Mỹ các ngài, nó là một phương tiện để các ngài có thể can thiệp vào công việc nội bộ của chúng tôi, đúng chứ.
Robert lại hỏi:
- Ngươi muốn gì ở ta?
Người da đen trả lời:
- Nếu lúc này ta tống tiền ông, ngài Hathaway, thì chúng ta sẽ trở thành khủng bố. Và ta nghĩ rằng cuộc chiến của chúng ta đã quá đủ tồi tệ. Tôi không muốn người Mỹ xuất hiện ở đây nữa. Nhưng ông cũng sẽ không được về lúc này.

* Tại phần còn lại của cuộc đấu súng:
Lúc này, đội lính đánh thuê của Martin đang yếu thế, cũng may là chỉ có người bị thương chứ chưa ai thiệt mạng do khoảng cách bắn là khá xa và đội lính được trang bị rất kỹ. Tuy nhiên họ đang bị bao vây bởi hơn 50 tay súng đang nói tiếng bản địa rất khó nghe. Họ chĩa súng vào đội của Martin đang giơ tay đầu hàng và đã cởi khăn bịt mặt, buông hết súng cho chúng. Bỗng nhiên bọn chúng nhìn về một hướng và tỏ ra vô cùng sợ hãi, sau đó trèo lên lạc đà bỏ chạy. Đội của Martin không hiểu chuyện gì xảy ra vì hướng đó chỉ có một chàng trai rất trẻ gầy gò ốm yếu có đôi cánh côn trùng đội mũ trắng, mặc trang phục trắng có chiếc bụng phệ quá cỡ đang từ từ đi tới. Martin bỗng nhiên cảm thấy chóng mặt, đói và mất nước, ông định quay lại lấy nước thì thấy đồng đội của mình ai nấy đều đã tu hết. Chàng trai da đen vứt cho họ một mẩu giấy rồi đi luôn không nói một lời. Một người trong đội lính đánh thuê gọi lớn:
- Này ông kia, đây không phải nơi vứt giấy công cộng.
Chàng trai da đen không ngoảnh lại. Martin định đuổi theo nhưng bỗng dưng thấy đuối sức nên lại thôi. Ông nhặt mẩu giấy lên và đọc.

* Tại nơi giam giữ Robert:
Robert gật đầu ba cái, mím môi lấy hơi rồi nhìn mặt người da đen nói:
- Gạt bỏ đi cái lý do ngươi biết ta là ai. Đi vào vấn đề luôn, các người cần bao nhiêu?
Người da đen nở nụ cười một cách chậm rãi trên khuôn mặt, nói với Robert:
- Người ta nói rằng đất nước của ta là một đất nước giàu có với trữ lượng kim cương tự nhiên chiếm một phần t.ư lượng kim cương trên thế giới. Thế nhưng có để làm gì khi mà dân ta vẫn chết ngoài đó,... - Giọng ông ta lớn hơn. - Vì chiến tranh, bệnh dịch, đói nghèo. Và ông giống như một viên kim cương, ngài Hathaway. Ta biết ông không phải tỷ phú, không phải là tiền, không phải thức ăn, ông đến đây là để tiếp lửa cho cuộc chiến này. Ông là một điệp viên.

Khi Robert còn đang ngạc nhiên thì một tiếng nổ động trời vang lên phía trên đầu họ. Tiếp đó là tiếng chạy rầm rập, tiếng súng, tiếng hét. Tên người da đen ra hiệu cho hai người còn lại trong phòng ra do thám tình hình, sau đó rút khẩu súng lục ra chĩa thẳng vào đầu Robert:
- Nhìn đi tên người Mỹ, đây là chiến trường, đây là nơi chúng ta được sinh ra và lớn lên. Và việc các người làm là gì? Đúng, là sẽ nhảy vào và lấy đi kim cương của chúng ta.
Một lúc sau, mọi tiếng động đều im ắng. Tên người da đen hỏi lớn:
- Sao rồi, Abeka? Bên ngoài thế nào rồi?
Không có tiếng trả lời. Tên người da đen dùng tay và súng áp chặt Robert hơn, cố điều hòa nhịp thở. Cánh cửa từ từ được mở ra bởi một cánh tay gầy gò. Một chàng trai da đen trẻ gầy gò với đôi cánh côn trùng, chiếc bụng phệ, đội khăn trắng và mặc trang phục trắng bước vào. Khuôn mặt anh ta ủ rũ. Phía sau anh ta là những xác chết khô và những người đang quỳ rạp dưới chân, thở dốc. Người bước vào nói bằng tiếng Anh:
- M'Basa, thả hắn ra. Ta sẽ đi theo hắn.
Tên người da đen đang chĩa súng vào đầu Robert thì buông súng và quỳ rạp dưới chân ông ta, vừa thở dốc, vừa nói:
- Đức vua, con không hiểu.
Chàng trai nói với M'Basa:
- Lần này ta phải đi vì dân ta M'Basa. Đức vua của các ngươi là lý do khiến các ngươi nghèo đói. Định mệnh của ta là đi theo người này, và ta sẽ đi. Hãy cởi trói cho hắn.
M'Basa gắng sức bò dậy, lúc này hai má hắn đã hóp lại, chầm chậm dùng dao cắt dây trói cho con tin của mình bằng tất cả sức lực. Ngài tỉ phú Hathaway vốn béo tốt giờ cũng trông vô cùng gầy gò ốm yếu. Sau khi được cởi trói, Robert gượng sức bò đi trên mặt đất tiến tới chàng trai da đen đó. Mỗi bước đi là cơ thể ông ta càng gầy hơn, ông ta đang bị hút dần sức sống. Khi chỉ còn chút sức lực cuối cùng, Robert dùng tay lấy chiếc bút từ trong túi quần ra và đưa lên, mặt áp xuống đất như một đứa trẻ châu Phi đang sắp chết đói, cánh tay hạ thấp dần. Chàng trai da đen nở một nụ cười đầu tiên sau hàng ngàn năm ủ rũ, đưa tay chạm vào chiếc bút. Một tia sáng chói bùng lên rồi vụt tắt, chàng trai cầm lấy chiếc bút. Robert đứng dậy rồi cúi chào chàng trai da đen:
- Xin chào đức vua Adoe.

* Một ngày sau:
Trên chiếc máy bay chuyên dụng cá nhân cực hiện đại của Robert, cả Adoe và tiểu đội lính đánh thuê của Martin đều đã có mặt trên chuyến bay trở về Mỹ. Lúc này, Robert mới đọc bức thư mà Adoe đã gửi cho nhóm người của Martin:

"Hàng ngàn năm trước, ta - Adoe vốn là đức vua trẻ tuổi của vương quốc Gongco hùng mạnh. Bên cạnh ta là vương quốc Nigean xinh đẹp, màu mỡ và giàu có, được các vị thần ban cho một món quà vô giá. Nghe tin đó, ta đã nổi lòng ghen tị, đem quân chiếm nước Nigean. Với sức mạnh vượt trội, đội quân của ta nhanh chóng chiếm được cả thành phố, lấy được món quà từ các vị thần. Nhưng khi ta mở hộp quà thì một ánh sáng chói lóa vụt lên chiếu thẳng vào cơ thể ta. Sau khi thứ ánh sáng đó tắt đi, thứ còn lại xung quanh ta chỉ là một thành phố hoang tàn, đổ nát chỉ toàn những cái xác khô. Khi ta trở về, vương quốc của ta cũng chịu hậu quả tương tự dù kém nghiêm trọng hơn. Phần thưởng cho chiến thắng của ta chỉ là sự chết chóc.

Ta bị món quà đó nguyền rủa. Ta đi đến nơi đâu, những sinh vật xung quanh đều bị hút cạn nguồn sống. Ta đã sống như vậy với sự bất tử và cô đơn tột cùng. Nhưng ta được ban cho một món quà, đó là ta gần như biết mọi thứ mà ta quan tâm, chỉ cần hấp thụ đủ nguồn dinh dưỡng.

Những người sống sót sau đó ở vương quốc của ta chia làm hai phe phái: Sazi và Siah. Sazi tôn thờ ta, vẫn hi vọng một ngày vị vua của họ sẽ đem vinh quang trở lại; còn Siah lăng mạ ta, cho rằng ta là nguồn gốc của mọi tai họa phải bị trừ khử.

Hôm nay, khi vừa hút cạn nguồn sống của một ốc đảo nhỏ, năng lực viễn tri cho ta biết người đang muốn giúp đỡ ta và hơn nữa người đó muốn cứu rỗi cả thế giới, đó là Robert Hathaway cũng như cho ta biết về ngôn ngữ của các người. Nay ta tìm đến các người để mong được giải thoát khỏi sự đày đọa khốn khổ này."


Robert đặt lá thư xuống, chỉ vào chiếc bút thần kỳ:
- Chiếc bút kháng ma thuật này hoạt động như một liều thuốc giảm đau, nó sẽ giúp ngài tạm thời hạn chế đi khả năng hấp thụ nguồn sống. Nhưng nó không phải là giải pháp lâu dài. Nếu ngài muốn cứu chính mình và cứu thế giới, chúng ta cần làm nhiều điều hơn nữa.
Adoe có vẻ không nghe thấy Robert đang nói, ông ta mở mắt sau cơn ngủ dài. Một tên lính đánh thuê nói với ông ta:
- Này ông có cánh, ông chưa bay bao giờ sao?
Adoe hốt hoảng nói đôi mắt trắng dã phát sáng trước sự hãi hùng nhưng đầy nghi vấn của những người cùng trên chuyến bay:
- Hắn đang đến, Robert. Vào cái ngày tôi có thể bay, hắn sẽ đến và lúc đó, thế giới sẽ gặp nguy hiểm. Bầu trời rực lửa, mặt nước sôi lên và mọi thứ nổ tung...
Robert trấn an Adoe:
- Đủ rồi, Adoe. Tôi hứa, ông có thể bay nhưng sẽ không phải là vì hắn. Dù có chuyện gì xảy ra tôi vẫn ở đây và tôi hứa với ông, thế giới sẽ ổn, dân của ông sẽ ổn.

* Ngay lúc đó, tại Hà Nội, Việt Nam:
Một sự thật có thể đem đến bao sự thật khác. HaiDong cảm nhận được một kẻ có khả năng viễn tri mạnh nhất thế giới đang trỗi dậy, nhưng lại vụt tắt. HaiDong cần nó, và hắn bay khỏi lãnh thổ Việt Nam, xuyên qua những đám mây để đi tìm hiểu một bí mật mà hắn cho rằng nó có thể sẽ thay đổi cả thế giới.
 
Last edited:

Supergod

Phàm Nhân
Ngọc
0,00
Tu vi
0,00
"Chương trước nói về bi kịch của một vị vua của quá khứ. Lần này chúng ta sẽ đến châu Âu và vì câu chuyện hơi dài nên mình sẽ chia nó làm hai phần. Mà từ từ đã, trước khi đến châu Âu, chúng ta hãy phiêu lưu cùng HaiDong một chút."
HaiDong có mặt tại nơi hoang mạc khô cằn của châu Phi, cảm nhận của hắn về nguồn tri thức viễn tri bí ẩn đã đưa hắn đến đây. Nhưng nó đã không còn ở đó nữa. HaiDong phát hiện ra những dấu vết còn sót lại của một cuộc đấu súng và những cái xác khô bên cửa một căn hầm quân sự. Xác của những người lính chết không phải vì súng đạn mà vì bị thứ gì đó rút cạn nguồn sống. HaiDong dừng bay, hạ chân xuống mặt đất và đi sâu vào trong căn hầm tăm tối. Anh dùng bàn tay đầy phép thuật của mình như những chiếc đèn pin soi đường dẫn lối. Qua đó, HaiDong có thể đánh giá sơ bộ căn hầm này đã từng là một căn cứ quân sự của một nhóm vũ trang tôn giáo nào đó. Vào một ngày không đẹp trời, có những người khác đến đấu súng với họ nhưng có thứ gì đó mang sức mạnh thần bí đã hút sức sống của những vị khách không mời này, sau đó những chủ nhân của căn hầm đã bỏ đi trong sợ hãi hoặc đã biến mất. Bằng chứng là quần áo của những người chủ căn hầm rất khác với những người chết ngoài kia, đồng thời kho lương thực của họ vẫn còn đầy.


HaiDong bước ra khỏi căn hầm với suy đoán của mình. Nhưng khi anh đang trên đường đi ra thì bất ngờ có tiếng động giống như có ai đó bị trượt chân trên nền đá, anh tiến đến và hỏi:
- Ai đó?
Phía tối sau chiếc cột trụ lớn - nơi vừa có tiếng động bây giờ chỉ là sự im lặng. Linh cảm mách bảo, HaiDong đi đến chiếc cột, đằng sau nó là một bức tường, nhưng nó có màu khác với những bức tường xung quanh và có hình một cách cổng với hình vẽ giống như khóa phép thuật. HaiDong dùng đôi tay ma thuật vận hết sức đấm vào bức tường làm nó vỡ ra.
"Bùm!"
Một căn phòng lớn hiện ra với hai bên là những chiếc cột lớn, giữa phòng là một chiếc rương đã mở, trên vị trí cao nhất là một chiếc ghế lớn bằng đá cẩm thạch. HaiDong bước đi bước chân đầu tiên thì dẫm nát một hộp sọ người, anh nhìn xuống chân thì thấy đâu đâu cũng là xương người. Anh tiến đến chiếc rương thì thấy trên thân nó là những hình điêu khắc tượng hình vô cùng lạ mắt. Bất giác anh thấy một hình điêu khắc rất giống bản thân mình đang mở chiếc rương, HaiDong liếc nhanh hơn thì thấy còn có những hình ảnh rất quen thuộc như hình lá cờ Việt Nam, hình của Powerman,... Những hình điêu khắc liên tục nên không biết điểm kết thúc của nó. HaiDong nhìn vào bên trong chiếc rương thì thấy một cuốn sách còn rất sạch sẽ so với vẻ ngoài bụi bặm của khung cảnh nơi đây. Khi anh đưa tay định chạm vào cuốn sách thì bị một tia năng lượng sáng bắn thẳng vào vai phải khiến anh bị rê đi cả chục mét.


HaiDong tắt đi ánh sáng phép thuật của đôi tay để ngụy trang trong đêm tối. Đối thủ của anh ném một thứ bụi gì đó lên trần nhà soi sáng cả căn phòng lớn, soi sáng cả HaiDong. Một cậu bé người da vàng tầm mười tuổi mặc bộ quần áo cử nhân, đầu đội vòng nguyệt quế bay ra từ bóng tối và thách đấu HaiDong bằng tiếng Việt:
- Chính là nơi này, HaiDong. Ta thách đấu ngươi để xem ai mới là người giành được cuốn sách.
HaiDong hỏi lại:
- Ngươi là ai? Tại sao ngươi lại muốn lấy cuốn sách đó?
Cậu bé tóc ngắn lao vào với tốc độ chóng mặt và tặng cho HaiDong một cú đấm cực mạnh làm anh va xuống rung cả nền đất. Bụi trên trần nhà rơi xuống như mưa. Đồng thời hắn nói:
- Người ta gọi ta là Dr.First.
HaiDong chưa kịp định thần thì tên đó lại lao đến túm cổ và quăng anh bay đi làm gãy cả cái cột đá lớn:
- Người không bao giờ về nhì.
Tên đó móc từ sau lưng ra một khẩu súng lớn giơ ra bắn và nói:
- Và hôm nay ta đến lấy cuốn sách để chứng tỏ cho ngươi biết hai điều: Thứ nhất, ta mới là thám tử số một. Thứ hai, khoa học sẽ chiến thắng phép thuật.
Dứt câu, tia sáng cực lớn từ khẩu súng. HaiDong vừa ngồi dậy đã phải dựng khiên trường lực bằng ma thuật để đỡ toàn bộ đòn đánh của đối thủ. Tên nhỏ tuổi vứt khẩu súng đi và với khuôn mặt vô cùng tự tin, hắn lao đến định tặng cho HaiDong một cú đấm nữa nhưng lần này hai nắm đấm chạm nhau tạo nên một rung động sóng xung kích cực mạnh trong căn phòng. HaiDong vẫn đứng vững trong khi tên nhỏ tuổi thì bị bay ra và ôm tay trong đau đớn. HaiDong nói:
- Ta đã từng nghĩ chúng ta có thể đọc chung cuốn sách đó.
HaiDong xông đến dùng đôi tay làm từ máu của The Truth trên cơ thể mình xiết chặt cổ cậu bé và đẩy hắn lê trên mặt đất, dừng lại ở một góc tường:
- Ngươi có nghiên cứu về ta, ta biết. Vậy ngươi đoán xem ta có nên giết một tên hiếu thắng như ngươi không?


Bàn tay xiết quá chặt làm cậu bé đó gần như tắc thở. Nhưng căn phòng sắp đổ sập vì dư chấn của cú va chạm khi nãy. Nền đất phía trên đang rạn nứt. Những tảng đá lớn dần rơi xuống phá hủy mọi thứ, chiếc ngai vàng đá vỡ tan. HaiDong buộc phải buông tay, bay đi lấy cuốn sách và rời khỏi căn phòng trong sự đổ nát của nó và bay đi rất xa. Vài giờ sau. Từ trong đống đổ nát, một vụ nổ làm nứt vỡ cả những tảng đá lớn bằng chiếc xe bus vang lên. Từ trong đó, tên nhỏ tuổi đội vòng nguyệt quế bước ra với vẻ tức giận của một người thua cuộc, miệng còn chảy máu. Hắn lôi khẩu súng đã hỏng của mình lên, bóp nát nó, nhìn lên bầu trời và nói:
- Ta còn chưa trả lời ngươi, HaiDong. Lẽ ra ta lúc đó lựa chọn của ngươi là nên giết ta.


* Một khu phố tại thủ đô Paris, Pháp:
Một cô gái xinh đẹp có mái tóc vàng đeo chiếc cặp sách lớn đang đi bộ về nhà thì một cậu trai trẻ chạy theo và nói:
- Ewa, đợi tớ với, cậu đi nhanh quá.
Ewa nở nụ cười và hỏi lại:
- Hôm nay cậu không đi xe bus nữa sao, Christien?
Cậu thanh niên bối rối:
- Ồ, không. Tớ... Chỉ là tớ nghĩ rằng đôi khi đi bộ cũng là tốt đúng không? Cậu biết đấy, ở trường chúng ta ít có cơ hội nói chuyện.
Thỉnh thoảng Christien lại liếc mắt nhìn cô bạn Ewa xinh đẹp nhưng vẫn đang cố tỏ ra vững vàng và tự tin. Ewa cúi mặt xuống vẻ buồn bã:
- Tớ biết là vì tớ khác biệt nhưng điều đó không có nghĩa tớ là người xấu, Christien.
- Ồ không, ý tớ không phải vậy. Tớ chỉ muốn nói với cậu rằng tối nay là sinh nhật tớ và tớ muốn đón cậu đến đó. Cậu sẽ đi cùng tớ chứ?
Ewa ngập ngừng trả lời:
- Christien, đầu tiên cảm ơn cậu vì món quà sinh nhật cậu dành cho tớ. Tớ... Nghĩ là...
Christien nói chen:
- Tớ biết. Không sao đâu. Tớ sẽ để dành phần bánh sinh nhật cho cậu.
Ewa nói:
- Không phải để dành gì cả. Cậu sẽ đón tớ vào lúc 8 giờ tối nhưng sẽ về trước 10 giờ tối vì nếu muộn hơn bố mẹ tớ sẽ nổi khùng mất.
Christien nhìn Ewa nhảy lên mừng rỡ:
- Vậy là cậu đồng ý nhé. Ôi chúa ơi, thật vui làm sao. Tớ sẽ đón cậu đúng giờ và trong buổi tiệc không ai được phép hỏi cậu câu hỏi muôn thuở của họ rằng trong chiếc cặp của cậu có thứ gì...
Ewa quay sang làm vẻ bực tức:
- Christien!
- Được rồi, tớ xin lỗi. Ngay cả tớ cũng sẽ không được biết điều đó.
Giác quan thứ 6 của con gái cho Ewa biết Christien thích cô bé. Christien thật ngốc nghếch nhưng Ewa còn ngốc hơn. Đối một người khép kín như cô, chỉ một chút gây thương nhớ cũng có thể khiến cô bé ngồi ngẩn ngơ cả ngày, cả tuần, thậm chí cả tháng. Ewa đã dành cả buổi chiều hôm nay để ngồi bên cửa sổ, ngắm bức tranh vẽ cô và một đôi cánh thiên thần mà Christien đã tặng cô vào ngày sinh nhật. Mặc dù ngoài bố mẹ ra, không ai biết ẩn bên trong chiếc cặp cô luôn đeo thực sự là một đôi cánh màu trắng tinh khôi như một thiên thần.


Vào buổi xế chiều, sau khi Ewa cùng mẹ mua thức ăn về nhà, cô bé lên phòng và cởi bỏ chiếc cặp sách nhưng điều lạ là cô bé nhìn thấy đôi cánh của mình đã chuyển sang màu đỏ. Quá sợ hãi về sự biến đổi, Ewa hét lên rất lớn và sau đó mẹ cô ngay lập tức có mặt:
- Có chuyện gì vậy Ewa!
Trước mặt bà mẹ là cô con gái mười lăm tuổi của mình đang ôm mặt khóc vì đôi cánh đã chuyển màu đỏ:
- Mẹ, có phải con đang bị bệnh không?
Bà mẹ có chút bất ngờ nhưng ngay lập tức trấn tĩnh và tiến đến ôm lấy con gái để an ủi:
- Không có gì đâu Ewa, nghe mẹ nói.
Ewa cắt câu nói của mẹ giữa chừng:
- Con không thể đến bác sĩ, bởi vì con không phải con người đúng không mẹ? Vậy con là thứ gì chứ? Mẹ nói đi, có phải mẹ đã sinh ra con không?
Bố của Ewa lúc này mới từ bên ngoài bước vào, ông nhìn vợ mình hồi lâu rồi gật đầu và nói với con gái:
- Con không phải là người, Ewa, con là một thiên thần. Và bố mẹ tin con được gửi đến đây với một trọng trách nào đó mà ta chưa biết.
Ewa vẫn chăm chú lắng nghe, bố cô bé nói tiếp:
- Bố mẹ không thể có con, dù đã rất cố gắng và dùng mọi cách. Ngày mùa Đông năm đó trời rất giá rét, bỗng nhiên mẹ con nói có tiếng một đứa trẻ gào khóc bên ngoài cửa. Bố an ủi bà rằng bà đã suy nghĩ quá nhiều rồi. Nhưng mẹ con cứ khăng khăng ra mở cửa thì bố mẹ đã thấy một đứa trẻ sơ sinh nằm trong một chiếc nôi, trần chuồng trong trời giá rét đến âm vài chục độ C. Đứa trẻ đó có đôi cánh màu trắng, và khi linh mục Montague [một linh mục địa phương] nhìn thấy nó ông thấy đã quỳ xuống và nói với cha rằng hãy nuôi nấng nó khôn lớn trong bí mật vì nó sẽ có vai trò rất lớn đối với thế giới, nó chính là đứa con gái của Chúa. Đứa bé đó chính là con, con gái ta. Nhưng ông ấy vẫn chưa biết trong chiếc nôi đó còn gửi gắm một thứ này...
 
Last edited:

Supergod

Phàm Nhân
Ngọc
0,00
Tu vi
0,00
Diễn biến của gia đình êm ấm sau khi người cha kể câu chuyện của cô con gái cho chính nó như thế nào? Hành trình của HaiDong liệu có tiếp tục? Câu chuyện có vai trò gì trong một bố cục lớn? Mời các bạn đón đọc phần 2 của chương truyện về Elissa.
Người cha đầu đã hai thứ tóc lấy từ trong túi áo của mình ra một mảnh kim loại hình đĩa tròn dẹt có 7 in nổi khác nhau trên cùng một vòng tròn lần lượt tượng trưng cho:
Hình 1: Dơi
Hình 2: Chim bồ câu
Hình 3: Ruồi
Hình 4: Khủng long bay
Hình 5: Một con mắt lớn
Hình 6: Một ngọn lửa
Hình 7: Một chiếc kèn
Ông đưa cho Ewa xem và nói:
- Chiếc đĩa này được đem tới cùng con vào ngày con đến với chúng ta. Ta đã tìm đến nhiều nhà khảo cổ học và nhà khoa học để hỏi về nó và họ nói rằng thứ này làm họ liên tưởng đến 7 phong ấn trên tay Chúa [Chương 6 đến Chương 8 trong sách Khải Huyền của Kitô giáo]. Họ còn nói dù nó được làm từ gì thì nó cũng không thuộc về những vật chất thuộc bảng tuần hoàn các nguyên tố hóa học mà loài người đã biết. Bố đã giấu ngài linh mục Montague vì bố nghĩ nó thuộc về riêng con và con sẽ dùng nó để hoàn thành sứ mệnh Chúa giao cho mình. Bố nghĩ bây giờ chính là lúc, nó là của con.
Ewa nhìn bố và nói:
- Con không muốn sứ mệnh gì cả. Con chỉ muốn là con gái của bố mẹ, đôi cánh này đã là một gánh nặng quá lớn rồi.
Ewa cầm lấy chiếc đĩa từ tay người cha nuôi, mân mê từng họa tiết tinh xảo của nó và dừng lại ở bức vẽ chim bồ câu, cô bé thấy hình ảnh của mình ở đó, chính là đôi cánh đó. Ewa trợn ngược mắt lên một vài giây như để cảm nhận một thứ gì đó, khi tỉnh dậy với thực tại, cô bé bỗng dưng trở nên thở gấp, hốt hoảng và nói:
- Không, con sẽ không để bố mẹ chết. Bố mẹ hãy đi ngay, rời khỏi đây ngay!
Mẹ Ewa không khỏi ngạc nhiên hỏi con gái mình:
- Ewa, con nói lung tung gì vậy? Bố mẹ vẫn ở đây mà.
Bố Ewa nghiêm túc nhìn vợ mình:
- Rosemaria, để con bé nói.
Ewa dùng tay đẩy mẹ đồng thời không ngừng thúc giục:
- Mẹ, hãy nghe con. Con đã nhìn thấy tương lai của chúng ta nhưng con sẽ không để nó xảy ra. Bây giờ bố mẹ cần ra khỏi đây, ngay lập tức.
Mẹ Ewa nhìn bố cô bé và thốt lên:
- Có lẽ đó là khả năng tiên tri của con bé.


Cả gia đình Ewa nhanh chóng thu xếp hành lý. Hành lý của họ chỉ là vài bộ quần áo mặc qua ngày. Ewa thúc giục bố mẹ cô bé cần phải đi ngay lập tức nên họ không kịp thu xếp nhiều. Khung cảnh xung quanh khu phố vào ban đêm vẫn nhộn nhịp và yên bình như bao ngày khác. Ewa khoác ba lô rỗng lên vai để che đi đôi cánh trên lưng mình, nhìn ra cửa sổ, cô bé có thể thấy Christien mặc bộ quần áo bóng bẩy, đang lái chiếc mui trần mượn của anh họ cậu ta đến trước cửa và nhìn về phía cô, giơ nắm tay và ngón cái lên như muốn hỏi rằng: "Cậu sẽ đi cùng tớ chứ?" Ewa thở dài, đi xuống nhà và đi về phía Christien, đến nơi Christien nói:
- Để tớ đoán xem, có lẽ trong chiếc ba lô đó sẽ là một món quà rất đẹp.
Ewa nói nhanh với Christien:
- Christien, tớ xin lỗi. Hôm nay tớ không thể đến dự sinh nhật của cậu được.
Christien nhăn mặt và ngạc nhiên, chưa kịp hỏi thêm điều gì. Lúc này, bố mẹ của Ewa bước ra khỏi cửa, mẹ cô nói:
- Đi thôi nào Ewa!
Bỗng dưng, một loạt đạn không biết từ đâu tới xả vào bố mẹ cô làm họ ngã gục trong sự sửng sốt của tất cả mọi người xung quanh. Mọi thứ xảy ra nhanh như chớp mắt. Đêm kinh hoàng bắt đầu từ đây. Ewa tiến phía bố mẹ mình. Một tiếng nổ lớn ở đầu con phố vang lên, tiếng súng nổ cùng với đó là tiếng loa phóng thanh đàn áp mọi âm thanh hò hét trong sợ hãi của người dân : "Tôi biết mọi thứ đang tôi tệ nhưng tôi hứa: chỉ cần đem đến đây cho chúng tôi một cô gái có đôi cánh chim bồ câu, người dân đất nước này sẽ được yên mình." Sau làn khói của bom và đạn, hàng trăm tay súng trang bị bên mình khẩu AK-47 mặc trang phục kín mít, chỉ để hở ra đôi mắt xuất hiện và chĩa súng vào những người dân đang giơ tay đầu hàng. Bọn chúng bắt đầu giữ mọi người lại và cho xếp hàng, đồng thời lột đồ tất cả những người phụ nữ, bất kể người nào có sự chống đối dù chỉ là nhỏ nhất, chúng sẽ bắn chết ngay lập tức.


Ewa đến bên bố mẹ cô. Lúc này mẹ cô đã chết hẳn, bố cô thì vừa ho vừa gắng gượng nói với Ewa:
- Thời khắc của bố mẹ đã hết, giờ là lúc con thực hiện sứ mệnh của mình.
Ewa:
- Con không cần sứ mệnh, con chỉ cần bố mẹ ở bên con.
Người bố nuôi nói được những ngôn từ cuối cùng trong đời rồi trở nên bất động:
- Chạy đi Ewa, bố mẹ yêu con.
Ewa lau nước mắt:
- Bố, con xin lỗi. Mọi thứ vẫn xảy ra... Nếu cái sứ mệnh chết tiệt này thực sự là của con thì con sẽ không chạy trốn.
Ewa bỏ chiếc ba lô ra, đôi cánh đẹp tuyệt trần của cô gái xinh đẹp cũng buông ra. Trông cô giống như một thiên thần. Chầm chậm bước về phía tên chỉ huy có nụ cười nham hiểm đã cởi bỏ tấm khăn che mặt của mình. Christien lúc này đã quỳ gối xếp hàng cùng những người đàn ông trên đường phố để làm con tin. Lúc này, tuy cảnh sát đã nhanh chóng lập vòng vây xung quanh khu phố nhưng nếu họ manh động, tất cả con tin sẽ chết.


Tên cầm đầu với một cánh tay hoàn toàn làm bằng khẩu súng ngắn đi trên con đường hai bên là lửa cháy. Hắn tiến đến bên Ewa, quỳ gối trước cô bé:
- Xin chào nữ hoàng Elissa!
Ewa tiến tới gần, túm tóc và đánh liên tục vào mặt đối phương:
- Cút về địa ngục đi lũ khủng bố đáng chết.
Tên cầm đầu chỉ cần dùng cánh tay còn nguyên vẹn cầm lấy cổ cô bé và nhất bổng lên:
- Ngươi có thể gọi chúng ta là khủng bố, Elissa. Nhưng ngươi có dám chắc tội ác của ngươi gây ra ít hơn chúng ta không?
Ewa cố gắng thốt ra những câu nói yếu đuối:
- Ta không phải Elissa của ngươi, đồ sâu bọ. Cảnh sát sẽ không tha cho các người đâu.
Tên cầm đầu dùng tay còn lại bắn vào cánh bên trái của Ewa làm cô bé đau đớn nhưng không thể hét lên:
- Ngươi nghĩ việc đầu thai sẽ xóa đi mọi tội lỗi sao? Ngươi đã từng là nữ hoàng, nhưng tổ tiên ta không nghĩ ngươi lại cũng là một con quỷ. Ngươi nguyền rủa đất nước ta trong chiến tranh cả trăm năm nay và ngươi nghĩ chúng ta đã đến được đây để tìm ngươi mà còn nghĩ đến ngày trở về sao?
Hắn giơ súng bắn liên tiếp vào đầu hàng chục người trong đó có Christien làm họ chết ngay tại chỗ, đồng thời cúi sát mặt vào nói:
- Có hiểu cảm giác đó không?
Ewa gồng mình tuôn ra một nguồn năng lượng làm tên cầm đầu bắn ra ngoài. Lửa bao bọc quanh người cô bé. Cô bé đứng yên, giơ tay lên và nói:
- Dừng lại đi. Hãy cho ta biết các ngươi cần gì?
Tên cầm đầu lau đi máu đang chảy trên miệng, ra lệnh bắn tự do:
- Bắn tự do cho ta. Nghe đây, Elissa, điều chúng ta muốn là làm cho ngươi cảm thấy đau khổ. Hahaha.
Các con tin sợ hãi chạy tán loạn trong tiếng xả súng kinh hoàng giữa đem tối. Ewa lao tới bóp cổ tên cầm đầu nhưng hắn vẫn cười, dù thân nhiệt của cô đang nung chảy cơ thể hắn:
- Chúng ta sẽ không dừng lại cho đến khi chỉ còn hơi thở cuối cùng.


Trong hơi thở cuối cùng, tên đó cho nổ những quả bom cuối cùng trong cơ thể mình.

"BÙM".

Vụ nổ quá lớn nhưng cũng chỉ khiến Elissa bất tỉnh. Cảnh sát nghe thấy liền ập vào. Bỗng lúc đó, một ánh sáng xuất hiện làm lóa mắt bất cứ ai có mặt tại khu phố khi đó. HaiDong bế cô bé đang bất tỉnh trên tay:
- Elissa, khi cô trở lại, mọi thứ trở nên quá hỗn loạn.
HaiDong bế cô bé bay đi mặc cho đám hỗn chiến bên dưới. HaiDong biết dù cảnh sát sẽ chiến thắng nhưng thương vong sẽ là rất lớn. HaiDong chỉ nhìn và rồi ngoảnh mặt đi, anh biết rằng can thiệp vào công việc chính trị, quân sự của một đất nước khác không phải là điều nên làm. HaiDong đưa Ewa bay qua Địa Trung Hải, qua vùng Trung Đông một cách an toàn, nhưng khi bay đến Tây Tạng thì anh thấy trước mặt mình là một cậu bé người da vàng mặc bộ quần áo cử nhân, đầu đội vòng nguyệt quế đang cầm khẩu súng đại bác. Vừa kịp nhận ra thì HaiDong trúng ngay một đòn bắn khiến anh và Ewa văng xuống một ngọn núi lớn. HaiDong bay tới định dùng đôi tay đấm đối thủ thì hóa ra đó chỉ là ảnh ảo ba chiều của hắn. Trước mặt HaiDong là một chiếc túi lớn, anh bị hút vào bên trong. Dr.First lúc này tiến tới buộc túi lại:
- HaiDong, lần này ngươi thua rồi. Dr.1st luôn chiến thắng và ngươi sẽ vĩnh viễn bị nhốt trong không gian vô tận của chiếc Túi Không Đáy này - phát minh mới của ta.


Dr.1st bay xuống phía dưới thì gặp Martin Cavanagh cùng đoàn lính của anh ta đang tìm cách đưa Ewa lên chiếc máy bay vận chuyển để trở về Mỹ. Martin đưa cho Dr.1st một ba lô chứa hai triệu đô la Mỹ và nói:
- Chào mừng thành viên mới của liên minh lính đánh thuê, người Trung Quốc đầu tiên gia nhập tổ chức.
Dr.1st nhận lấy số tiền nhưng thậm chí còn không nhìn số tiền đó mà nói ngay với Martin:
- Tôi rất lấy làm vinh hạnh khi trở thành thành viên mạnh nhất của liên minh.


* Hiện tại [Nghĩa là sau khi bạn đọc hết chương I]:
Robert bước tới nơi người đàn ông da rám nắng, mặt đầy mụn có đôi cánh dơi đang nhìn hăm dọa ông ta. Robert hỏi hắn:
- Ngươi tên gì?
Rõ ràng là với cuốn sách Robert biết hắn tên là Chupaca nhưng vẫn muốn thử. Tên này không nói mà chỉ cười khểnh để lộ hai cái răng nanh sắc nhọn, từ từ đưa bàn tay dí sát tấm kính dày. Robert cũng đưa tay vào đó và cảm nhận. Robert có thể giao tiếp với hắn. Vậy là ba người mang cánh dơi, ruồi, chim bồ câu lần lượt đã sở hữu các khả năng như thấu tri + truyền bệnh, viễn tri + hút nguồn sống và tiên tri + điều khiển lửa. Người cuối cùng sẽ là ai?


Robert trở về nhà, ngắm nhìn cậu con trai bé bỏng bị tàn tật vì bị nhiễm chất độc màu da cam đang quằn quại vì nỗi đau thể xác. Nước mắt ông ta lại rơi. Robert giở cuốn sách ra, giở ngay đến trang cuối cùng, nụ cười nham hiểm hiện lên bên giọt nước mặt còn lăn trên má.
 

Supergod

Phàm Nhân
Ngọc
0,00
Tu vi
0,00
Trong phần truyện này, trùm cuối sẽ lần đầu xuất hiện. Hắn mang theo một cuộc tình tay ba vô cùng, vô cùng bi kịch tồn tại hơn mười hai nghìn năm.
* Ở một nơi đâu đó thuộc vùng Trung Đông:
Martin và nhóm người thuộc Liên minh Lính đánh thuê của ông ta đang theo sau một cô gái mặc áo choàng đen kín mít của phụ nữ Ả Rập. Cô ta đi vào một cửa hàng trên một ốc đảo nhỏ để mua đồ ăn, sau đó khi ra ngoài cửa, một người ăn xin xòe bàn tay trước mặt cô ta. Khi cô ta đưa đồ ăn cho người ăn xin thì gã đó đứng lên và nắm lấy tay cô ta, khóa chặt tay lại, hô lớn:
- Ta đã bắt được cô ta rồi.
Từ phía xa, Martin đang đóng giả làm một người đọc báo và những người khác cạnh đó chạy đến tiếp viện:
- Giữ chặt lấy, đừng để cô ta mở cổng dịch chuyển.
Vài người xung quanh giơ súng ra định bắn nhưng Martin nói với họ:
- Đừng bắn, súng không có tác dụng gì đâu vì cô ta không thể chết được. Ta sẽ dùng một vũ khí tối tân, một sáng chế mới của Dr.1st.
Cô gái mặc áo choàng đen mở một cánh cổng bí hiểm, ngay sau đó, cô ta và người đang khóa tay cô bị hút vào. Nhìn lên bầu trời nắng gắt có thể thấy hai người họ đang rơi tự do xuống đường phố. Khi họ tiếp đất, chàng trai lính đánh thuê vỡ đầu và chết, dòng máu tràn ra đường khiến những người xung quanh sợ hãi chạy trốn. Còn cô gái thì nằm đó một lát rồi lại đứng bật dậy, dùng tay phủi người và lau đi một bức tượng bí ẩn. Ngay khi nhìn lên, cô ta trúng ngay một phát "đạn lưới" của Martin khiến cô ta không thể cựa quậy. Cô gái muốn mở cổng dịch chuyển nhưng tấm lưới kháng ma thuật khiến cô ta không thể nào dùng khả năng của mình được nữa. Đúng lúc đó, một chiếc xe hơi màu trắng bạc đi qua, một chàng trai nhanh chân bước xuống và bế cô gái lên xe. Chiếc xe phóng vụt đi mất trong tiếng súng nổ của những tên lính đánh thuê. Martin nhìn người lính bị chết do cánh cổng dịch chuyển tiếc nuối ném khẩu súng bắn lưới của Dr.1st xuống đất và nói:
- Chúng ta lại mất thêm một người nữa. Lần này phải tìm cho bằng được thằng người Ả Rập đó.


Trên chiếc xe, họ rời khỏi ốc đảo và đi trên sa mạc. Cô gái mặc áo choàng đen ngồi đó như một người bạn đã rất thân quen và loay hoay dùng sức cởi bỏ tấm lưới bằng sức tay. Chàng trai người Ả Rập nhìn cô gái trìu mến và nói:
- Thực ra là chúng tôi đã cứu cô, nhưng cô không cần phải khách sáo. Người lái xe này là Haris bạn tôi, tên tôi là...
Cô gái ngắt lời, cười và đưa tay ra bắt:
- Ferran, rất vui được gặp anh. À, còn về việc tôi biết tên anh là bởi vì tôi từng theo dõi anh thi đấu bóng đá hồi còn là học sinh trung học.
Ferran ngạc nhiên hỏi:
- Hai ta học cùng trường? Thảo nào tôi thấy giọng nói của cậu rất quen, rất rất quen như từng gặp ở đây đó rồi.
Cô gái nói:
- Thực ra tôi không đi học, nhưng tôi vẫn luôn theo dõi giải bóng đá. Tên tôi là Rihana, rất vui được làm quen.
Ferran nhìn Rihana vừa nói vừa loay hoay tìm cách mở tấm lưới mà không được thì nói với cô ấy:
- Chiến tranh và lũ buôn người đang hoành hành ở nơi này, lẽ ra cậu không nên đi một mình, nhất là ở một ốc đảo xa xôi như thế này. Nhà cậu ở đâu?
Rihana thả tay để người bạn trai bên cạnh vòng tay ôm lấy người mình:
- Nhà của tớ... Ở... Jeddah. Nhưng giờ không còn nữa, tớ làm lao động tự do.
Ferran tháo con chip điện tử đầy mật mã và cởi được tấm lưới trói trên người Rihana:
- Còn tớ thì đang là một sinh viên thực tập của trường quân sự quốc gia. Người ta gọi là chuyên ngành nhân viên kỹ thuật nhưng đôi khi tớ thấy mình giống một tên trộm hơn.
Rihana cởi tấm lưới, cởi bỏ luôn tấm khẩu trang che mặt để hiện lên là một cô gái vô cùng xinh đẹp với đôi mắt to tròn, sâu thẳm, nụ cười hiền dịu với đôi môi son màu tối và làn da trắng muốt. Cô ấy đưa cho Ferran một mẩu giấy:
- Cảm ơn các cậu vì đã cho quá giang, nhưng chở tớ đến đây là được rồi. Đây là số điện thoại của tớ, chúng ta sẽ liên lạc sau nhé.
Ferran cất con chip sang một bên và nói:
- Cậu đùa ư? Bọn tớ sẽ đưa cậu về Mecca quê hương, được chứ? Nơi đó rất đẹp và gần với Jeddah, cậu từng nói cậu là người lao động tự...
Khi quay lại, Ferran và Haris không còn nhìn thấy Rihana đâu nữa, họ dừng xe và nhìn xung quanh nhưng cũng không còn thấy nữa. Ferran cầm tấm lưới trên tay, Haris nhìn Ferran và nói:
- Nơi này không còn an toàn, Ferran, ngoài chiến tranh và buôn người còn có cả những vấn đề về niềm tin nữa. Chúng ta đã gặp ma.


* Đêm hôm đó, tại một ngồi đền hoang vắng lạnh lẽo giữa sa mạc:
Một giọng nói cứng rắn và ấm áp vang lên trong đầu Rihana khi cô gái đang ngồi bên một chiếc cột lớn và ngắm nghía bức tượng nhỏ trên tay:
- Nàng lại gặp hắn, có phải nàng đã lại rung động không?
Rihana với đôi mắt vô hồn, nhìn bức tượng và nói:
- Không có thưa Ngài Hebiron.
Hebiron trong hình dáng bức tượng tiếp tục giao tiếp bằng ngoại cảm với Rihana:
- Nàng nên nhớ, nhờ có ta mà nàng mới có được cuộc sống bất tử và quyền năng của thần.
Rihana đưa bức tượng đến một mạch nước nhỏ, rửa thật kỹ rồi lau khô. Dưới ánh sáng trăng, bức tượng hiện ra là một vị thần dáng người mặc áo choàng và trang phục bó sát, có đôi tai nhọn và đôi mắt không tròng ở dáng quỳ nghiên sang một bên, tay phải như đón lấy một thứ gì đó quý giá. Đó chính là bức tượng giam giữ linh hồn của Hebiron.


Rihana nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời hoang mạc không một gợn mây. Bỗng ánh trăng ấy như tiến về gần hơn, nó lớn dần, lớn dần và soi sáng toàn bộ khung cảnh xung quanh. Hoang mạc như sống dậy trở thành một thành phố hiện đại sầm uất với rất đông người dân đang tập trung cử hành một nghi lễ nào đó trên một quảng trường rộng. Rihana chạy tới thì thấy các thầy tế đang quỳ lạy trước một con người. Tất cả đều quỳ lạy trước người đó. Không, đó không phải là một con người, đó là một vị thần trong hình dáng của một con người.


Thầy tế mở bốn phong ấn đầu tiên trên tay vị thần, từ một cổng không gian trên trời, bốn thiên thần có cánh bay xuống từ trên cao và quy tụ xung quanh vị thần ấy. Họ đại diện cho Bệnh dịch, Chiến tranh, Nạn đói và Chết chóc. Rihana nhìn thấy những quả bom bắt đầu rơi xuống người dân ở quảng trường, những bệnh dịch lan truyền mang theo đau đớn về thể xác và họ bị rút hết nguồn sống cho đến chết. Thầy tế mở phong ấn thứ năm, Rihana nhìn thầy các linh hồn cùng bay lên cánh cổng không gian. Thầy tế mở phong ấn thứ sáu, mặt trăng lúc này sáng chói và càng lớn hơn, nó đang rơi và bắt đầu nung nóng mọi thứ, mặt đất cũng bắt đầu đang rung chuyển. Rihana tìm cách chạy trốn nhưng không thể, không còn nơi nào, một con quái vật hình rắn khổng lồ chặn đường và đuổi theo cô, Rihana không thể mở cổng dịch chuyển, con rắn há cái miệng khổng lồ của nó ra và gặm lấy:
- Không! Không! Không!... - Rihana hét lên trong đêm tối.
- Tỉnh dậy đi Rihana. - Giọng nói của Hebiron vang lên trong đầu và đánh thức cô. - Nàng đã nhìn thấy nó, đúng chứ.
Rihana vẫn còn hoảng hốt vừa nói vừa mở cổng không gian để xem mình còn khả năng đó không, cô vẫn mở được:
- Đó là gì vậy?
Hebiron nói:
- Chỉ là giấc mơ thôi Rihana, giấc mơ từng có thật trên hành tinh Magtis của ta. Hành tinh mà khoa học và phép thuật cùng phát triển rực rỡ nhưng cũng là hành tinh của những tín đồ cuồng tín, ngu muội đã bị tên thần Weyah đó lừa phỉnh để đánh cắp mọi linh hồn. Quân đội của chúng ta đánh bom quảng trường nhưng không còn kịp nữa, ta là người sống sót cuối cùng của hành tinh trong niềm hi vọng cuối cùng của Đại tướng, ông nói với ta: "Ngươi phải sống để tiêu diệt hắn ta". Sau đó, con tàu của ta tìm đến những người đồng hương trên khắp dải ngân hà, cả những thiên hà lân cận để tìm cứu viện nhưng họ đã từ chối và nói rằng người Magtis đã có hi vọng ở những nơi khác. Họ chỉ có thể giúp ta một việc đó là cho ta uống một loại thuốc giúp ta trở nên gần như bất tử. Tám mươi nghìn năm trong không gian, ta tìm tòi, nghiên cứu và học hỏi khoa học cũng như phép thuật khắp vũ trụ để tìm cách trả thù tên thần Weyah nhưng đi đến đâu ta cũng bị từ chối. Chỉ khi đến trái đất, ta mới được những người Lemuria và Atlantis chào đón nồng hậu. Chúng ta cùng nhau lên kế hoạch để lựa chọn những người xứng đáng sẽ tiến hóa để đủ sức đối chọi với tên thần Weyah đang có mặt tại đây. Nhưng khi ta mới chỉ tạo ra được ba kỵ sĩ Nạn đói, Chiến tranh và Bệnh dịch thì bọn chúng tìm tạo ra ba chiếc hộp quyền năng [Đọc nguồn gốc của Powerman trong phần Thời đại siêu anh hùng 1] và vứt bỏ ta, giam cầm ta trong bức tượng này...
Rihana tiếp lời:
- Và đó là lúc Ngài được ta và Ferran cưu mang giúp đỡ, Ngài cứu Ferran một lần nhưng để anh ấy phải chết mãi mãi trong vô hạn kiếp sống. Nếu muốn anh ấy có được một cái chết đẹp thì ta luôn phải bên cạnh Ngài. Nếu ta rời bỏ Ngài, anh ấy sẽ phải nhận lấy những cái chết đau đớn nhất.
Hebiron nói tiếp:
- Cái chết luôn luôn đẹp như nàng vậy, nàng biết ta làm điều này cũng chỉ vì ta quá yêu nàng mà thôi.
 
Last edited:

Supergod

Phàm Nhân
Ngọc
0,00
Tu vi
0,00
Nếu bạn muốn bay xa thì bạn cần một lực đẩy. Chương VII sẽ là một lực đẩy mạnh mẽ dẫn bạn tới những chương truyện cuối cùng, dẫn đến sự kiện lớn nhất từng xảy ra trong vũ trụ Thời đại siêu anh hùng.
Chỉ cần Ferran luôn được sống hạnh phúc và chết trong thanh thản thì Rihana có thể đánh đổi tất cả, kể cả tự do cuộc sống của mình. Cô ấy đã trở thành đại diện của Cái chết trong kế hoạch điên rồ của tên người ngoài hành tinh Hebiron. Mười hai nghìn năm có lẽ là đã quá đủ để Rihana trở nên cam chịu trước xiềng xích tình cảm mà Hebiron đã tạo ra cho mình và cho Ferran. Rihana luôn cảm nhận về thứ mà gã ngoài hành tinh gọi là "tình yêu" ấy giống như một mong muốn sở hữu chứ không thực sự là "tình yêu" như hắn nói. Và cứ như vậy, Rihana chu du khắp thế giới để đi tìm, dõi theo và giúp đỡ các kiếp sống của Ferran để rồi cuối cùng nhìn anh ta chết.


"Anh từng nói "Em là thiên thần của anh", trong ý nghĩ của mỗi chúng ta, thiên thần từng tốt đẹp như thế nào cho đến khi cuộc chiến nổ ra. Mười hai nghìn năm, thậm chí là một triệu năm, một tỉ năm,... Đến bao giờ chúng ta mới được giải thoát đây Ferran? Mười hai nghìn năm từ khi chúng ta còn ở Lemuria, trước khi cuộc chiến tranh với cõi Thiên đường Heaven nổ ra vài năm trước đó, anh và em từng rất hạnh phúc. Anh từng nói "Anh không thể tưởng tượng cuộc sống của anh sẽ như thế nào nếu thiếu em" và giờ thì em hứa em sẽ không bao giờ để anh ở xa em. Anh tặng em một bức tượng cũ của trung tâm nghiên cứu và nói nó sẽ bảo vệ cho em khi anh không ở bên em. Đúng, nó bảo vệ em, không cho em chết nhưng nó làm trái tim em đau đến nỗi em đã móc nó ra khỏi lồng ngực mình cả nghìn lần. Nó cứu anh khỏi biển cả một lần nhưng lại để anh chết đi vô hạn lần. Em có ghét nó không? Có! Em có muốn giải thoát cho anh không? Có! Nhưng nếu định mệnh của chúng ta là như vậy thì chỉ cần anh luôn được sống vui vẻ và chết thanh thản, em sẽ luôn là thiên thần của anh!"


Rihana ngừng dòng suy nghĩ, bước lên từ dòng nước trong ngôi đền, đôi cánh giống như cánh khủng long bay càng tô điểm thêm cho thân hình tuyệt đẹp của cô gái. Choàng lên mình bộ quần áo của người Ả Rập, Rihana cầm theo bức tượng và tiếp tục đi trên con đường tìm kiếm và bảo vệ cho Ferran.


* Ferran đang ở trường quân sự của mình. Trong buổi học vô cùng nghiêm túc, Ferran bị phạt phải xách nước tưới cây vì cái tội lấy tấm lưới và con chip bí ẩn hôm nọ ra nghiên cứu. Lũ bạn ở trong lớp còn đang cười và chọc tức cậu ta. Khi đã quá mệt, Ferran ngồi bên gốc chà là để nghỉ thì một người lạ mặt đến dùng khăn chứa thuốc mê bịt miệng Ferran làm cậu ta ngủ say. Ferran thức dậy trong một khu phố bị bỏ hoang vì chiến tranh. Xung quanh cậu ta là những người lính cao to lực lưỡng thuộc tổ chức Liên minh Lính đánh thuê. Martin cầm tóc Ferran vẫn đang còn ướt vì bị dội cả xô nước kéo lên, đồng thời tránh sang một bên để Rihana có thể nhìn thấy cậu ta. Ferran nhận ra người quen cũ và gọi:
- Chào Rihana, có thể cho tớ biết chuyện gì đang xảy ra ở đây không?
Rihana cởi bỏ tấm khăn che mặt, nói với Martin:
- Trao đổi thực hiện xong, anh ấy sẽ được trở về chứ?
Martin ra hiệu cho người trói Rihana lại bằng một dây trói khác cũng là sáng chế của Dr.1st khiến Rihana không thể cựa quậy được nữa:
- Giao dịch xong.
Martin quay sang nói với chàng trai trẻ Ferran:
- Cậu có số đào hoa đấy chàng trai trẻ.
Liên minh Lính đánh thuê gọi một cuộc điện thoại cho người đến đón Ferran rồi bỏ cậu ta lại một mình, bị trói trên ghế đá. Ferran ngồi đó, nhìn theo ánh mắt ngoảnh lại của Rihana khi bị trói và đem đi, nghĩ thầm: "Rihana, tớ sẽ không bỏ mặc cậu".
Chiếc máy bay bên ngoài cất cánh chở theo tất cả cùng Rihana đang cầm trên tay bức tượng Hebiron. Những người lính yêu cầu Rihana cởi bỏ trang phục ngoài, cô cởi bộ áo choàng Ả Rập, chỉ mặc quần áo hiện đại với dáng người đôi cánh tuyệt đẹp khiến nhiều người lính không ngừng liếc mắt và hỏi thăm, mặc dù vẫn hết sức đề phòng cô. Bức tượng Hebiron dùng khả năng ngoại cảm để nói với Rihana:
- Tốt lắm, Rihana. Cuối cùng thì ta cũng có thể đợi đến ngày có thể thực hiện được kế hoạch đã dày công xây dựng hơn tám mươi nghìn năm nay.


Rihana hiểu được độ nham hiểm của gã Hebiron. Cô biết về Robert Hathaway và những kế hoạch của ông ta nhưng suy cho cùng ông ta ông ta vẫn chỉ là một con tốt trong toàn bộ kế hoạch. Những cuốn sách "Những lãnh chúa huyền bí" chỉ là một trò lừa mà Rihana đã tạo ra theo yêu cầu của Hebiron. Rihana cảm thấy ghê tởm hắn vì hắn đã bắt đầu trở nên giống với kẻ thù mà hắn đã thề sẽ tiêu diệt là Weyah. Nhưng cô cũng muốn kế hoạch xảy ra vì khi đó, bức tượng đó sẽ là một vật thể sống, cô sẽ giết chết hắn để phá bỏ lời nguyền mà hắn đã gây ra cho cô và Ferran.


* Tại trụ sở tập đoàn nghiên cứu công nghệ tương lai FTR:
Robert Hathaway đang thì thầm với cộng sự của mình:
- Bộ An ninh nội địa đang điều tra chúng ta, tôi biết. Chúng ta sẽ bí mật đến một địa điểm này để thực hiện kế hoạch. Còn địa điểm là ở đâu, chúng ta sẽ nói sau.
Robert nói lớn với mọi người:
- Năm trăm triệu đô cho ngài Martin đây và các đồng đội. Tối nay tôi mở tiệc, ai sẽ đến nào?
Hàng chục nhân viên tại phòng nghiên cứu bí mật giơ tay tán thành, nhưng cũng có những người chỉ cặm cụi làm việc. Họ làm ở đây chỉ vì đồng tiền mà thôi. Robert đi vào căn phòng bí mật nhất, nơi ông đang giam giữ bốn "Lãnh chúa huyền bí" của mình, nói với nhân viên:
- Hãy mở khóa cho các vị thần, ngày mai chúng ta sẽ có một chuyến du lịch nửa vòng trái đất. Sau đó sẽ mở phong ấn và tiến hóa loài người. Với công nghệ thay đổi gen trên quy mô toàn cầu được viết trong cuốn sách "Những lãnh chúa huyền bí", tôi sẽ giúp loài người thích nghi một cách tốt nhất với sự biến đổi khí hậu. Từ nay, chúng ta không còn phải sợ những thảm họa tự nhiên nữa.
Những người nhân viên vỗ tay liên hồi, Chupaca và Rihana cũng vỗ tay theo. Chỉ có cô bé tóc vàng Ewa (Elissa) và nhà vua trẻ xấu xí Adoe là còn ủ rũ, không thể cười nổi. Robert tiến đến vỗ vai Ewa và Adoe:
- Khi loài người tiến hóa, tất cả chúng ta đều sẽ có được siêu năng lực. Ngài sẽ không cần phải cầm chiếc bút chì để có thể hòa nhập nữa Adoe. Ewa, cháu cũng sẽ không bao giờ còn phải đeo cặp. Mỗi người một khả năng, mỗi người một lĩnh vực, sẽ không còn chiến tranh nữa, chỉ có loài người và mơ ước chinh phục vũ trụ mà thôi.
Ewa rơm rớm nước mắt và ôm lấy Robert:
- Cháu cảm ơn chú, cảm ơn mọi người.
Đối với một cô bé mới lớn vừa mất cha mẹ như Ewa, còn điều gì quý giá hơn sự quan tâm của những người xung quanh? Robert đối với cô lúc này ấm áp như một người cha thực sự.
 
Last edited:

Supergod

Phàm Nhân
Ngọc
0,00
Tu vi
0,00
Cách mà những người có siêu năng lực đi du lịch Việt Nam đây:
Vài ngày sau:
"Tin mới trong ngày, Bộ An ninh nội địa Mỹ đã có những bằng chứng cáo buộc tập đoàn FTR và đặc biệt là chủ tịch Robert Hathaway đã có những hành vi cấu kết, tài trợ cho tổ chức khủng bố Liên minh Lính đánh thuê hoạt động ở nhiều quốc gia trên thế giới."


* Tại tầng thượng của trụ sở tập đoàn FTR:
Robert đứng bên lan can, bên phải ông ta vợ và thằng con trai 6 tuổi bị thiểu năng đang nằm trong cũi. Phía sau là ba Kỵ sĩ có cánh Chupaca, Adoe, Elissa đang đứng nhìn khung cảnh từ trên cao còn lại riêng Rihana là đang vận sức xây dựng một cánh cổng lớn. Phía bên trái ông ta là đoàn nhà khoa học của ông ta. Một người đàn ông nói:
- Robert, có phải ông muốn tập trung chúng tôi - những nhà khoa học lên đây để tự sát tập thể không? Nếu vậy thì ông sai rồi. Các con tôi còn đang đi học, vợ tôi là người rất khó tính với chúng. Ông nghĩ chúng tôi sẽ đi theo ông sao? Ông điên rồi.
Robert nhìn vào người đàn ông vừa nói, ông ta là người dẫn đầu đám người phía sau khoảng hơn chục những nhà khoa học tài ba của FTR - những người đã giúp Robert tạo ra nhiều phụ kiện phục vụ kế hoạch, điển hình nhất là cây bút kháng ma thuật dành cho Adoe. Robert nói với ông ta:
- Tôi tôn trọng tài năng của ông Thomas. Đúng, tôi là một tên điên. Nhưng vì tiền ông có thể làm việc cho một tên điên đấy.
Thomas nói:
- Không tiền bạc gì nữa Robert. Đầu hàng đi. Nhìn xem, quân của Bộ An ninh nội địa đã bao vây tòa nhà. Nhiều điều vẫn có thể tốt hơn mà. Ý tôi là đi tù vẫn còn hơn là chết.
Robert gằn giọng:
- Con ông đang học trường danh tiếng. Nhưng ông nhìn con tôi đi Thomas. Nếu tôi chết, nó chết, nhưng nếu tôi và vợ đi tù, nó còn sống không bằng chết. Đây là cơ hội duy nhất của chúng ta và hãy tin ở tôi một lần cuối cùng được chứ?


Cô bé Ewa thì không mấy để ý đến cuộc tranh luận, cô chăm chú nhìn Rihana đang tạo ra một cánh cổng lớn và hỏi:
- Ngài Adoe, chị xinh đẹp đang làm gì vậy?
Adoe trả lời:
- Cô ấy đang tạo một cánh cổng dịch chuyển để đưa chúng ta đi.
Ewa:
- Lâu vậy rồi mà.
Adoe:
- không ăn thua so với cuộc đời cô độc một nghìn năm của ta đâu cháu gái. Càng lâu, cô ta có thể tạo ra cánh cổng càng lớn, cự ly càng xa.
Ewa lo lắng:
- Nhưng Ngài Adoe... Nhìn cháu này... Tại sao cánh của cháu lại chuyển sang màu đen?
Adoe:
- Điều này... Ta cũng không rõ.
Chupaca định động tay vào người Rihana để đọc suy nghĩ nhưng Rihana dùng tay đẩy ra:
- Đừng có sàm sỡ tôi, gã xấu xí.
Chupaca chỉ cười nham hiểm, rồi cười lớn:
- Hahaha.


Rihana đã tạo xong cánh cổng, nói với Robert:
- Đã xong.
Robert hỏi:
- Địa điểm như đã thỏa thuận là phải yên bình nhưng đã từng trải qua cả dịch bệnh, chiến tranh, đói nghèo và chết chóc và đặc biệt là không được có nhiều tên siêu anh hùng rắc rối như ở Mỹ.
Rihana trả lời:
- Hãy tin ở một người đã 12000 năm tuổi. Chúng ta sẽ đến Việt Nam.


Hoa Tuyết Liên nghe Rihana nói liền nói với Robert:
- Là quê hương em sao? Không được Robert, anh đã nghĩ lại chưa.
Robert:
- Em nên vui mừng thay vì lo lắng. Việt Nam sẽ là nơi đầu tiên trên thế giới được cứu khỏi sự lệch lạc của xã hội mà loài người đã tạo ra. Con của chúng ta sẽ được sinh ra lần thứ hai ở quê hương thứ hai của nó.
Tuyết Liên phản kháng:
- Không, Robert. Em rất sợ, không thể dùng chuột bạch hay thứ gì đó khác sao?
Robert kéo xe cũi chở con trai cùng người vợ Tuyết Liên đi qua cánh cổng trước nhất, 4 Kỵ sĩ có cánh theo sau, tiếp theo là một vài nhà khoa học. Những nhà khoa học còn lại bao gồm cả Thomas ở lại, giơ tay xin hàng quân của Bộ an ninh nội địa. Vài phút sau, họ phá khóa để lên được tầng thượng và dẫn giải những nhà khoa học ở lại. Những người lính đã không ngăn được sự hoảng hốt mà thốt lên:
- Chuyện quái gì đã xảy ra? Họ đã đi đâu?


* Tại một ngôi làng gần dãy núi Trường Sơn - Việt Nam:
- Chúng ta đã đến nơi cần đến. Hỡi người dân Việt Nam, hãy dang tay chào đón các vị thần của các vị, bởi họ sẽ khai sáng cho các vị!
 

Supergod

Phàm Nhân
Ngọc
0,00
Tu vi
0,00
Bắt đầu combat nha!
Ở Việt Nam lúc này là 03 giờ sáng, nhóm người ngoại quốc đến ngôi làng này dừng chân trên một cánh đồng lúa đang mùa trổ bông. Từ khi Rihana mới bắt đầu mở mở cánh cổng dịch chuyển tức là cách đây khoảng mười lăm phút, ánh sáng từ phía bên kia đã truyền qua sáng như ban ngày làm người dân trong làng thức giấc. Họ tụ tập lại với nhau và nói với nhau về cánh cổng, về những người bước ra từ cánh cổng. Họ bàn về những người ăn mặc đẹp, những người có cánh. Người Việt Nam là vậy, rất tò mò, đa số họ không ngại nguy hiểm để thỏa mãn sự tò mò của mình; họ thân thiện nhưng không dễ dàng chịu khuất phục và trở thành những tín đồ một cách mù quáng chỉ bởi vì những người lạ tự xưng họ là các vị thần.


Rihana đóng cổng dịch chuyển, ánh sáng từ phía bên kia bán cầu cũng tắt hẳn. Những người dân bản địa lò dò từng bước đi tới và không quên mang theo những chiếc đèn pin lớn nhất của họ chỉ để quan sát xem bên kia ruộng có những ai mặc cho tiếng loa phóng thanh của chính quyền vẫn đang vang vọng: "Bà con chú ý, phía bên kia bờ ruộng có thể nguy hiểm, đề nghị bà con tránh xa hiện trường để cơ quan chức năng làm việc".


Con trai của Robert gào khóc trong sự sợ hãi và dỗ dành của Tuyết Liên. Còn Robert thì giở cuốn sách "Những lãnh chúa huyền bí" của mình ra để làm theo hướng dẫn đồng thời nói với con mình:
- Con trai ta, đừng sợ thứ ánh sáng mộc mạc đó. Đây chính là ánh sáng thực thụ, ánh sáng dành cho con, ánh sáng sẽ cho con được sinh ra một lần nữa, ánh sáng soi đường cho loài người bước đến một thời đại mới.
Robert cầm lấy bức tượng trên tay Rihana đặt vào chiếc đĩa của Ewa mà cô bé đã đưa cho ông ta. Xoáy một vòng tròn, bức tượng được ghép hoàn hảo với chiếc đĩa tạo thành một thể thống nhất. Robert dùng con dao nhỏ cắt vào bàn tay mình để dòng máu chảy vào bức tượng, chảy xuống chiếc đĩa.


Một giọng cười buốt lạnh ngân dài bên trong tâm trí Robert "Hahahaha... Mùi của không khí, mùi của sự sống thật tuyệt", Một luồng sáng đa sắc phát ra từ bức tượng như đang bị hút lấy bởi cơ thể Robert, đi xuyên qua ông ta rồi chiếm trọn cơ thể ông ta. Robert cúi gục xuống, tay cầm chắc bức tượng và chiếc đĩa, khi ngoảnh mặt lên, đôi mắt và cơ thể ông ta phát ra ánh sáng trắng tinh khiết, ông ta bay qua trước mặt những kỵ sĩ của mình, bay qua chỗ các nhà khoa học của FTR đang đứng, bay qua nơi hai mẹ con Tuyết Liên và nói một giọng nói rất lớn:
- Loài người Trái đất đang lạc lối. Hebiron đã trở lại để dẫn dắt họ phá tan xiềng xích của Weyah một lần và mãi mãi. Rihana, nàng đã không làm phụ lòng ta khi thực hiện trọn vẹn kế hoạch và đưa ta đến một nơi mà người dân có nghị lực phi thường. Người dân đất nước này có thể đánh bại cả đói kém, dịch bệnh, chiến tranh và chết chóc. Robert, ngươi đã đúng khi tin tưởng ta, nhưng hiện tại là thời điểm mà thế giới cần đến ta hơn là ngươi.


Hebiron lúc này đã chiếm trọn lấy cơ thể của Robert và tâm trí Robert thì bị hắn ta khống chế hoàn toàn. Tuyết Liên nhìn thấy vậy, sững người lại và hỏi:
- Ngươi đã làm gì anh ấy?
Hebiron:
- Ta trao cho chồng ngươi quyền năng của thần, quyền năng để thay đổi loài người. Nhìn đi Tuyết Liên, những người đằng xa kia họ đang chạy trốn khỏi ta dù vài phút trước còn đang rất tò mò, những người lính thì chĩa súng vào ta dù không biết ta sẽ là cứu tinh của họ. Sợ hãi và giận dữ làm cho con người trở nên mù quáng. Còn gã Weyah thì không bao giờ như vậy. Họ cần một người lãnh đạo.
Tuyết Liên:
- Ngươi muốn gì? Ngươi định làm gì Hebiron?
Hebiron:
- Câu hỏi rất phù hợp. Bây giờ là lúc ta mở các phong ấn - công trình ta đã nghiên cứu hơn tám mươi nghìn năm khi còn trôi dạt trên bầu trời kia, trên những vì sao.


Hebiron mở phong ấn có hình con dơi, đôi cánh hình dơi của Chupaca mở rộng, ánh mắt hắn ta phát ra ánh sáng tím, răng nanh mọc dài. Chupaca gào lên một tiếng rất lớn rồi bay lên trời, hướng mặt trăng đang soi rọi, đưa tay lên và mở một đợt sóng xung kích phát sáng lan tỏa trên bầu trời. Hebiron nhìn lên và nói:
- Phải rồi, Chupaca - người trung thành nhất. Chupaca sẽ đem "Làn sóng tiến hóa" tiến hóa đến với nhân loại. Làn sóng sẽ đem đến những siêu năng lực cho tất cả mọi người.
Dân làng bên kia bờ ruộng quan sát làn sóng quét qua cơ thể mình, rồi làn sóng đó bay đi xa rất nhanh. Khoảng vài phút sau, nhiều người có biểu hiện lạ, họ bắt đầu có những biến đổi về mặt sinh học và tâm lý. Có nhiều người trở thành dị dạng; nhiều người mọc ba đầu, rụng tóc, nhiều người mắt lồi ra, đầu to ra; nhiều người khác thì teo chân, teo tay;... Dân làng sợ hãi chạy tán loạn. Cảnh sát không thể nổ súng khi nhìn thấy những con quái vật trước mắt họ, vì họ biết đó chính là đồng bào của mình và họ biết chính họ cũng có thể đang có những biến đổi.


Những nhà khoa học của FTR nhìn thấy cảnh đó liền thốt lên: "Ôi chúa ơi, tôi đã giúp đỡ cái thứ quái quỷ gì thế này?" Tuyết Liên chỉ tay vào Hebiron nói:
- Hebiron? Đây là sự cứu rỗi của ông ư?
Hebiron:
- Không có thành tựu nào mà không phải trả giá bằng sự hi sinh. Đợt sóng là ngẫu nhiên, có những người có được siêu năng lực, phần lớn không thay đổi gì, có những người chết và cũng có những người trở thành quái thai, dị dạng. Để con người tiến hóa nhanh hơn, có thể đối đầu và đánh bại Weyah, ta phải chấp nhận điều này.
Tuyết Liên nói:
- Ngươi điên rồi Hebiron, đây là tội ác diệt chủng của sự ảo tưởng. Thế giới này chưa bao giờ tồn tại cái thứ mà ngươi gọi là Weyah cả. Và cho dù thứ ấy có tồn tại thì loài người chúng ta sẽ không chiến đấu bằng cách này.
Tuyết Liên cầm lấy khẩu súng ngắn chĩa vào Hebiron - người đang chiếm lấy thân xác chồng mình, Hebiron không sợ hãi mà nhìn thẳng đối phương và nói:
- Mười hai nghìn năm trước, người Lemurian cũng từng nói với ta y như ngươi. Nhưng nên nhớ ta đã tạo ra vô số phù thủy, chiến binh kiệt xuất từng tồn tại trên Trái đất này. Họ là những α-human và không lâu nữa, "Làn sóng tiến hóa" này sẽ lại đem tới những người mới. Sớm thôi, họ sẽ xuất hiện: những người mà ta gọi là β-human.


Tuyết Liên nổ súng vào chính cơ thể chồng mình, hai phát đạn liên tiếp: Pằng! Pằng!


Thế nhưng tên đó không hề hấn gì, thậm chí không một vết xước. Hắn dùng tay chưởng nhẹ một làn ánh sáng màu cam mà Tuyết Liên đã ngã lăn ra đất, bất tỉnh nhân sự. Các nhà khoa học sợ hãi tìm chỗ trốn. Con trai của Robert thì vẫn gào khóc như thế. Trong tình thế tuyệt vọng nhất, giọng nói của một người phụ nữ vang lên cùng với một cú đấm nhanh như chớp vào mặt tên Hebiron:
- Để xem, chúng ta có gì nào? Hebiron.
Cú đấm thứ hai:
- Người ngoài hành tinh? Thần?
Cú đấm thứ ba, lúc này, Hebiron đã loạng choạng:
- Ngươi chỉ là một tên điên mà thôi.
Người phụ nữ có tia sét giật quanh người và trang phục bịt kín trang trí như áo chống nắng cùng kính râm lao tới lần thứ t.ư thì trúng phải chưởng lực của Hebiron, lăn vài vòng và ngã ra đất. Hebiron dùng năng lực trói chân người phụ nữ lại nói tiếp:
- Nàng thấy thành quả của ta rồi chứ, Rihana. Một β-human chính hiệu và mới mẻ.
Người phụ nữ bị trói vừa rung chân tạo sóng lực với tần số cao để cởi trói vừa nói:
- Gì mà β-human? Ta là Ninja Lead. - Thoát khỏi dây trói, cô ấy cùng tia sét chạy mất hút với tốc độ không thể nhìn thấy và nói tiếp. - Người có sứ mệnh tiêu diệt những kẻ như ngươi.
Hebiron:
- Rihana, bắt lấy cô ta!
Rihana lao tới, dùng móng tay sắc nhọn cào vào mặt Hebiron (trong thân xác Robert) khiến ông ta xước nhẹ, chảy máu và nói:
- Giờ chính là lúc, khi ngươi có mặt trong thân xác người phàm. Ta và Ferran đã đợi 12000 năm để giết ngươi.


Rihana định dùng một đòn nữa thì Hebiron né được và cầm lấy tay nàng, bẻ ra sau khiến cô đau đớn:
- Thì ra chính là nàng. Nàng vẫn chưa quên hắn ta, chính nàng mang ả siêu anh hùng đến đất nước không có siêu anh hùng này để cản chân ta. Nàng muốn giết ta. 12000 năm bên nhau, nàng vẫn muốn giết ta.
Nói đến đây, Hebiron chảy nước mắt và dùng tay bấm vào phong ấn có hình khủng long bay. Lập tức mắt của Rihana bừng phát ra ánh sáng nhưng là ánh sáng màu đen viền trắng, toàn thân cô cũng bốc lên ánh lửa đen, đôi cánh khủng long bay to lớn lên. Rihana bay lên cao và nói:
- Sẵn sàng đợi lệnh của Ngài!
Hebiron gào lên:
- Bắt lấy ả siêu anh hùng.
Rihana nói đồng thời mở ngay một cổng dịch chuyển để đi tìm Ninja Lead.
- Đã nhận và sẵn sàng thực thi mệnh lệnh.


Ở phương trời phía xa, một cậu bé có đôi cánh quạ lớn và một bàn tay quỷ tiến tới dùng một chưởng hắc ám bắn vào Chupaca đang phát "Làn sóng tiến hóa" khiến tên kỵ sĩ cánh dơi bị thương và rơi xuống đất. Siêu anh hùng nhỏ tuổi xuất hiện trước mặt Hebiron:
- Từ từ đã, trước cái câu gì mà 12000 năm. Ai nói với ngươi là đất nước Việt Nam không có siêu anh hùng. Giới thiệu với ngươi luôn là không chỉ có cô Ninja Lead, ở đây còn có ta - người được gọi là Kid Devil.
 
Status
Not open for further replies.

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top