[Tản Văn] Hè đến mang theo nỗi nhớ, và cả những cơn cảm nắng...

Tiểu Quy Linh

Phàm Nhân
Ngọc
104,28
Tu vi
0,00
Những cơn cảm nắng.
Tác giả: Tiểu Quy Linh.
Nguồn: bachngocsach.com
Thể loại: Tản văn.


Hôm nay,một mình lặng lẽ đi dưới tán cây thân thuộc, trên chiếc xe cà tàng, nhớ lại quãng thời gian khi ve kêu và cái nắng hè oi ả, nhớ về cậu,về những cơn cảm nắng đến bất chợt, và cả một khoảng trời kí ức thân thương.

Cậu chuyển đến lớp tớ vào đầu năm học, khi mà tớ chẳng mảy may hay biết hoặc để ý. Cho đến một ngày, tớ biết đến cậu. Thời gian đầu, tớ cũng chẳng cảm thấy cậu đặc biệt, nhưng hai chúng ta hễ gặp mặt nhau là sinh sự. Tớ cũng nhớ từ đó, chúng ta đã trở thành cặp oan gia ngõ hẹp nhỉ? Rồi, cô bắt cậu chuyển đến ngồi với tớ, chúng ta mặt lạnh không nói chuyện với nhau 3 tháng, nhưng chẳng biết tự nhiên hay rất tình cờ, ta lại nói chuyện hợp rơ và thân nhau đến lạ.

Mưa dần thấm lâu, tớ nhận ra bản thân đã cảm nắng cậu từ lúc nào không hay. Đó có thể là từ một buổi học bình thường nhưng lại đáng nhớ đến lạ, cậu viết vào tớ giấy nháp đưa cho tớ, trong đó nói rằng tớ là người con gái dễ gần nhất lớp, và chúng ta đã cùng mỉm cười thật lâu. Đó cũng có thể là từ một ngày mưa buồn nhẹ, cậu gò lưng chở tớ về trên chiếc xe đạp cà tàng và cùng đứng chờ với tớ dưới mái hiên nhà. Lúc đó, cậu đã lặng lẽ che ô cho tớ. Đó cũng có thể là từ câu nói bâng quơ của cậu nhưng cứ làm tớ ảo tưởng khi cậu hùng hồn tuyên bố cho mọi người biết :" Tớ và cậu sinh ra vốn để ngồi cùng bàn với nhau mà". Đó là từ những buổi trưa, chiều đi về chung, cậu chia sẻ với tớ biết bao bí mật. Đó là từ những giờ kiểm tra sát cánh bên nhau, là từ câu khích lệ khi tớ học thuộc tốt môn sinh, mà cậu lại là học trò cưng của cô, cậu nói đùa :" Sao cô không cho bạn ấy 10 điểm luôn ạ?" Đó cũng có thể là từ những ngày đông lạnh, chúng ta rúc ngồi gần nhau, cảm nhận hơi ấm của nhau. Đó cũng có thể là lần cả lớp đi chơi chung, cậu lúc nào cũng loay hoay, lúc xem tớ có cần gì hay không, lúc chạy đi tìm giúp đỡ, vì lần đó tớ bị đau bụng rất nặng. Đó cũng có thể là từ một buổi chiều của ngày cá tháng t.ư, cậu đã nắm tay tớ. Lên lớp 9, cậu vẫn tiếp tục xin cô ngồi với tớ. Đó cũng có thể là lúc ớ hụt hẫng nhất, yếu đuối nhất, vì trượt học sinh đội tuyển giỏi tỉnh, cậu đã ở lại an ủi tớ, cho tớ mượn một bờ vai. Đó cũng có thể là những buổi trưa, tớ đãng trí quên chìa khóa trong lớp, cậu đã đến nhà lớp trưởng lấy chìa khóa lớp, mở của giúp tớ tìm chìa khóa.

Tớ nhớ những ngày chúng ta cùng vui chơi, cậu đã thay đổi cuộc sống của tớ, thay đổi sở thích, và cả suy nghĩ của tớ. Ngày tớ tỏ tình với cậu, cậu cũng ko đáp lại. Cuối năm, chia tay, cậu viết vào sổ lưu bút có mấy dòng ngắn ngủi nhưng tớ chẳng thể quên:" Những kỉ niệm đôi ta, tớ sẽ giữ mãi trong lòng. Chỉ mong một điều, cậu sẽ thành đạt trong cuộc sống."

Cậu thật tốt, thật bao dung, thật cởi mở, và cũng có lúc thật vô tình. Tớ biết cậu biết tình cảm của tớ, tớ cũng biết chúng ta càng ngày càng cách xa, nhưng những kỉ niệm tinh khôi, tình cảm thuần khiết đầu đời mà cậu đem đến cho tớ, tớ luôn nhớ mãi. Mong cậu ở một phương trời xa có thể sống tốt, lo cho mình, ngày càng giỏi hơn. Cậu sẽ luôn là thần tượng, là người ngoài hành tinh, là cả vũ trụ trong tớ. Cảm ơn cậu vì đã đến, vì chính cậu, đã giúp tớ trưởng thành hơn rất nhiều, cũng trở thành người tốt hơn rất nhiều. Tớ biết cậu không thích tớ, chỉ thích tớ đối tốt với cậu thôi, vậy nên cậu đừng lo lắng nhé, hãy sống thật tốt...

Đã 3 năm trôi qua rồi, và tớ vẫn mãi chỉ canh cánh trong lòng chờ đợi cậu, chờ đợi cậu sẽ ngoảnh lại nhìn tớ, cho tớ thêm cơ hội nữa. Vì tớ, đã đủ can đảm, đã đủ để hiểu thứ tình cảm mà tớ giành cho cậu là gì rồi.
 
Last edited by a moderator:

Ly Tử Nam Kha

Phàm Nhân
Ngọc
396,64
Tu vi
0,00
Tên tác phẩm: Những cơn cảm nắng.
Tác giả: Tiểu Quy Linh.
Nguồn: bachngocsach.com
Thể loại: Tản văn.


Hôm nay,một mình lặng lẽ đi dưới tán cây thân thuộc, trên chiếc xe cà tàng, nhớ lại quãng thời gian khi ve kêu và cái nắng hè oi ả, nhớ về cậu,về những cơn cảm nắng đến bất chợt, và cả một khoảng trời kí ức thân thương.
Cậu chuyển đến lớp tớ vào đầu năm học, khi mà tớ chẳng mảy may hay biết hoặc để ý. Cho đến một ngày, tớ biết đến cậu. Thời gian đầu, tớ cũng chẳng cảm thấy cậu đặc biệt, nhưng hai chúng ta hễ gặp mặt nhau là sinh sự. Tớ cũng nhớ từ đó, chúng ta đã trở thành cặp oan gia ngõ hẹp nhỉ? Rồi, cô bắt cậu chuyển đến ngồi với tớ, chúng ta mặt lạnh không nói chuyện với nhau 3 tháng, nhưng chẳng biết tự nhiên hay rất tình cờ, ta lại nói chuyện hợp rơ và thân nhau đến lạ. Mưa dần thấm lâu, tớ nhận ra bản thân đã cảm nắng cậu từ lúc nào không hay. Đó có thể là từ một buổi học bình thường nhưng lại đáng nhớ đến lạ, cậu viết vào tớ giấy nháp đưa cho tớ, trong đó nói rằng tớ là người con gái dễ gần nhất lớp, và chúng ta đã cùng mỉm cười thật lâu. Đó cũng có thể là từ một ngày mưa buồn nhẹ, cậu gò lưng chở tớ về trên chiếc xe đạp cà tàng và cùng đứng chờ với tớ dưới mái hiên nhà. Lúc đó, cậu đã lặng lẽ che ô cho tớ. Đó cũng có thể là từ câu nói bâng quơ của cậu nhưng cứ làm tớ ảo tưởng khi cậu hùng hồn tuyên bố cho mọi người biết :" Tớ và cậu sinh ra vốn để ngồi cùng bàn với nhau mà". Đó là từ những buổi trưa, chiều đi về chung, cậu chia sẻ với tớ biết bao bí mật. Đó là từ những giờ kiểm tra sát cánh bên nhau, là từ câu khích lệ khi tớ học thuộc tốt môn sinh, mà cậu lại là học trò cưng của cô, cậu nói đùa :" Sao cô không cho bạn ấy 10 điểm luôn ạ?" Đó cũng có thể là từ những ngày đông lạnh, chúng ta rúc ngồi gần nhau, cảm nhận hơi ấm của nhau. Đó cũng có thể là lần cả lớp đi chơi chung, cậu lúc nào cũng loay hoay, lúc xem tớ có cần gì hay không, lúc chạy đi tìm giúp đỡ, vì lần đó tớ bị đau bụng rất nặng. Đó cũng có thể là từ một buổi chiều của ngày cá tháng t.ư, cậu đã nắm tay tớ. Lên lớp 9, cậu vẫn tiếp tục xin cô ngồi với tớ. Đó cũng có thể là lúc ớ hụt hẫng nhất, yếu đuối nhất, vì trượt học sinh đội tuyển giỏi tỉnh, cậu đã ở lại an ủi tớ, cho tớ mượn một bờ vai. Đó cũng có thể là những buổi trưa, tớ đãng trí quên chìa khóa trong lớp, cậu đã đến nhà lớp trưởng lấy chìa khóa lớp, mở của giúp tớ tìm chìa khóa. Tớ nhớ những ngày chúng ta cùng vui chơi, cậu đã thay đổi cuộc sống của tớ, thay đổi sở thích, và cả suy nghĩ của tớ. Ngày tớ tỏ tình với cậu, cậu cũng ko đáp lại. Cuối năm, chia tay, cậu viết vào sổ lưu bút có mấy dòng ngắn ngủi nhưng tớ chẳng thể quên:" Những kỉ niệm đôi ta, tớ sẽ giữ mãi trong lòng. Chỉ mong một điều, cậu sẽ thành đạt trong cuộc sống."
Cậu thật tốt, thật bao dung, thật cởi mở, và cũng có lúc thật vô tình. Tớ biết cậu biết tình cảm của tớ, tớ cũng biết chúng ta càng ngày càng cách xa, nhưng những kỉ niệm tinh khôi, tình cảm thuần khiết đầu đời mà cậu đem đến cho tớ, tớ luôn nhớ mãi. Mong cậu ở một phương trời xa có thể sống tốt, lo cho mình, ngày càng giỏi hơn. Cậu sẽ luôn là thần tượng, là người ngoài hành tinh, là cả vũ trụ trong tớ. Cảm ơn cậu vì đã đến, vì chính cậu, đã giúp tớ trưởng thành hơn rất nhiều, cũng trở thành người tốt hơn rất nhiều. Tớ biết cậu không thích tớ, chỉ thích tớ đối tốt với cậu thôi, vậy nên cậu đừng lo lắng nhé, hãy sống thật tốt...
Đã 3 năm trôi qua rồi, và tớ vẫn mãi chỉ canh cánh trong lòng chờ đợi cậu, chờ đợi cậu sẽ ngoảnh lại nhìn tớ, cho tớ thêm cơ hội nữa. Vì tớ, đã đủ can đảm, đã đủ để hiểu thứ tình cảm mà tớ giành cho cậu là gì rồi.
Muội xem cách trình bày trong hướng dẫn nhé :9:
 

Midori

Phàm Nhân
Ngọc
170,89
Tu vi
0,00
Tình yêu tuổi học trò luôn trong sáng và rất đẹp, trong vắt như những giọt sương ban mai. Muội hãy giữ nhưng kỷ niệm đẹp này, huynh cũng có những kỷ niệm đó nhớ mãi đến giờ. Ngưng thời gian đã qua , muội cũng đã thể hiện tình cảm của mình rồi, muội còn rất trẻ hãy cứ vui vẻ, cái gì qua đi rồi sẽ có cái khác đến. Đừng lãng phí cả tuổi thanh xuân chỉ để đợi chờ 1 người. Chúc muội vui vẻ.
 

Tiểu Quy Linh

Phàm Nhân
Ngọc
104,28
Tu vi
0,00
Tình yêu tuổi học trò luôn trong sáng và rất đẹp, trong vắt như những giọt sương ban mai. Muội hãy giữ nhưng kỷ niệm đẹp này, huynh cũng có những kỷ niệm đó nhớ mãi đến giờ. Ngưng thời gian đã qua , muội cũng đã thể hiện tình cảm của mình rồi, muội còn rất trẻ hãy cứ vui vẻ, cái gì qua đi rồi sẽ có cái khác đến. Đừng lãng phí cả tuổi thanh xuân chỉ để đợi chờ 1 người. Chúc muội vui vẻ.
Haha muội qua lâu rồi, viết lại cũng vui mà... Một chút nắng trong lành trong ký ức thôi huynh...:48::48:
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top