Định Thiên sơn thành, thủ đô Thanh Khâu quốc.
Thành này nằm trên đỉnh một tòa sơn phong cao trăm vạn trượng, nằm cạnh khu rừng nơi đám Vũ Minh Không làm nhiệm vụ, là trung tâm quyền lực của Thanh Khâu quốc, thành rộng ngàn dặm, dân cư vô cùng phồn hoa, giờ đã quá trưa nhưng kẻ buôn người bán vẫn qua lại tấp nập. Bước ra khỏi cổng truyền tống dành cho đệ tử Thanh Khâu quốc, Mạc Tổ Minh cảm thấy khí tức hoàng giả cuồn cuộn từ cổng thành đập vào mặt, linh khí tràn ngập mỗi ngóc ngách. Đại thế này, chỉ có tu chân giả mới cảm nhận được. Sau khi báo cáo với đệ tử canh cổng, Minh Không đưa cho hắn một tấm lệnh bài chạm hai chữ “Thanh Khâu” rồi cả bọn bước vào cổng thành.
Ngay khi bước chân vào thành, Tổ Minh ngay lập tức bị trấn áp bởi một lực lượng vô cùng khủng bố. Tuy nhiên, ngay lập tức, lệnh bài trong tay hắn tỏa sáng, lực lượng trấn áp cũng biến mất. Minh Không biết điều vừa xảy ra, liền giải thích cho Tổ Minh:
- “Đó là lực lượng của đạo nguyên, có tác dụng ngăn người lạ tiến vào thành. Muốn vào đây cần phải có sự đồng ý của Thanh Khâu quốc.”
-“Đã biết.”. Hắn bình thản trả lời. Nói thẳng ra, Tổ Minh còn không thèm để ý đến điều cỏn con này. Dù giờ hắn không phá bỏ được chút lực lượng này nhưng thần thân vẫn còn, dù nó có mạnh hơn ngàn vạn lần cũng không làm hắn bị thương được.
-“Trước đây ngươi đã từng tu luyện sao? Đạo nguyên chỉ áp chế những người mang linh lực.”. Có tiểu sư muội tò mò hỏi.
-“Đã từng tu luyện qua.”. Hắn cười nhẹ. Đâu chỉ tu luyện qua, nếu không có hắn, thế nhân căn bản cũng không có khái niệm này...
-“Nói vậy, sao ngươi lại không biết Thanh Khâu quốc? Hay người từ Đại lục khác tới?”. Vị muội muội này tiếp tục hỏi.
Tổ Minh chỉ cười cười, không đáp.
-“Tới nơi rồi.”. Minh Không nói.
Trước mặt họ là một tường thành cao hơn chục trượng, trên bức tường treo một tấm biển gỗ ghi một chữ “Hoàng”. Chữ “Hoàng” này vô cùng bay bổng, tụa như do chân tiên viết ra. Mặc dù chỉ là tấm bảng gỗ nhưng nó lại mang một vận luật huyền bí, chỉ khi cường đại đến mức độ nhất định, ngươi mới có thể cảm thấy vận luật này, nó tựa như tuyên cổ bất diệt, dẫu cho năm tháng dài dòng trôi qua, nó vẫn luôn luôn tồn tại như vậy. Ngoài ra, trên tường thành không hề có bất kì cánh cửa nào, nó như liền thành một khối, không hề có kẽ hở. Thậm chí, dù tu sĩ dùng thần thức quét qua bức tường cũng sẽ bị bật lại, không thể nhìn vào bên trong. Mạc Tổ Minh chỉ liếc nhìn qua bức tường vàn tấm bảng rồi không chú ý đến nữa.
Khi họ tới gần tường thành, một người thủ vệ đứng cạnh tường thành hỏi:
-“Lệnh bài?’
Người này vậy mà lại có tu vi Trúc Cơ hậu kì, nên đám người Minh Không vô cùng cung kính dâng lên lệnh bài thân phận của mình rồi đứng sang một bên, khi đến lượt Tổ Minh, tên thủ vệ kiểm tra lệnh bài, liếc qua hắn một cái rồi trả lệnh bài lại. Sau đó, y xoay người, đánh một đạo pháp quyết lên tường thành rồi đứng sang một bên, tiếp tục canh gác.
Đạo pháp quyết kia sau khi bay ra t.ư tay tên thủ vệ thì lập tức xuyên vào trong tường thành. Tại nơi đạo pháp quyết va chạm, từng đạo gợn sóng nổi lên, dần dần hình thành một cánh cổng ánh sáng. Cả đám liền bước qua cánh cổng này.
Ngay khi bước qua cánh cổng, cả bọn liền cảm thấy linh khí nồng đậm phả vào mặt. Linh ckhí nơi này đậm đặc và thuần khiết hơn xa trong thành, khiến ngươi cảm thấy như đang ở trong tiên cảnh.
Dần dần, cảnh tượng trước mặt trở nên rõ rầng, họ đang đứng trên đỉnh một sơn phong cao vút, đỉnh núi này bằng phẳng như một quảng trường, rộng hơn trăm trượng, có các vòng xoáy truyền tống trận được phân bố khắp nơi. Ngọn núi này nằm trong một sơn mạch, xung quanh hàng ngàn ngọn thần phong khác, có ngọn thì tiên khí ẩn hiện, có ngọn thì bảo quang trùng thiên,... Bất kì ai lần đầu thấy cảnh này đều sẽ choáng ngợp, nhưng Tổ Minh chỉ liếc nhẹ, không chú ý đến. Sau dó Minh Không bảo đám đệ tử về trước, rồi cùng Tổ Minh tiếp tục đi vào một truyền tống trận khác, khi tầm nhìn ổn định, họ đã đứng trên một ngọn sơn phong khác, trước mặt họ là vô số dãy nhà cũ nát, trong đó có một căn nhà khang trang và rộng rãi nhất, trên cửa có đề: “Tạp sự đường’. Minh Không đi vào trong, còn Mạc Tổ Minh đứng ngoài cửa chờ. Một lúc sau, Vũ Minh Không đi ra cùng với một đệ tử khác, hắn nói với Tổ Minh:
-“Tạm thời ngươi sẽ ở nơi này. Khi được gọi tiếp kiến sẽ có người dẫn ngươi đi.”
-“Được rồi, đa tạ.”. Tổ Minh nhẹ nhàng nói.
Sau đó, vị đệ tử kia đưa hắn đến một căn phòng trong khu nhà kia. Căn phòng này cũng không quá tệ, có đầy đủ tiện nghi, ngay cạnh còn có một phòng tắm nhỏ. Tuy không phải sang trọng gì nhưng trong khu dành cho tạp dịch này thì đã là quá tốt rồi. Tới đây, tên đệ tử dặn hắn không nên ra khỏi phòng khi chưa được cho phép, chỉ cho hắn đường tới nhà ăn và giờ dùng bữa hằng ngày. Tổ Minh nói cảm ơn rồi mời hắn quay về.
Đợi tên đệ tử kia đi khỏi, hắn nằm trên giường nghỉ ngơi một lúc rồi ngồi dậy tắm rửa, sau đó lấy một bộ thanh y để sẵn trên chiếc bàn cạnh giường. Thay quần áo xong, cảm thấy thoải mái hẳn nên ngủ một giấc tới chiều. Khi tỉnh dậy thì cũng vừa đúng lúc ăn tối, nên hắn ra khỏi phòng, đi tới nhà ăn. Trong khi ăn,tuy có nhiều người bàn tán về hắn nhưng sau một hồi thì cũng không để ý, cặm cụi ăn
Trở về phòng, Mạc Tổ Minh ngồi khoanh chân, dựa vào đầu giường. Ngồi một lúc, hắn mở mắt, thầm nghĩ:
-“Thần thức tạm ổn, tu vi tạm thời bị phong ấn, thân thể cũng tổn hại nặng nề, thật là khổ nha...”. Tổ Minh cười khổ.
Sau một hồi đả tọa, hắn nằm xuống, ngủ say.