Tiểu Nhân Đại Đạo
Thể loại: Kiếm Hiệp, Tiên Hiệp.
Tác giả: X.Darker
*Lời tựa: Thế sự vô thường, đâu mới thật sự là tiểu nhân? Tiểu nhân chân chính là như thế nào?Thể loại: Kiếm Hiệp, Tiên Hiệp.
Tác giả: X.Darker
*Lưu ý: Tất cả địa danh, tên nhân vật cũng như tình tiết bên trong hoàn toàn hư cấu, không có thật.
*Link thảo luận: https://bachngocsach.com/forum/threads/17661/
-Ngươi, các ngươi, qua bên này.
-Ngươi, ngươi, ngươi nữa, qua bên kia.
-Ngươi, ngươi, theo ta.
-Tìm mau lên, không được để nó chạy thoát.
Ánh lửa lập lòe phát ra từ rất nhiều ngọn đuốc rọi sáng cả một mảnh rừng.
Tiếng bước chân gấp gáp của rất nhiều người.
Tiếng đao chém vào nhánh cây và bụi rậm vang lên rào rào.
Tiếng côn trùng vỗ cánh bay tán loạn.
Gió đột nhiên thổi mạnh.
Một tiếng sấm rền vang, trong khoảnh khắc làm cho cả khu rừng giống như không có cành cây, ngọn cỏ nào là không soi rõ.
Tiếng sấm bất ngờ làm cho trái tim của một tên thiếu niên khoảng mười ba, mười bốn tuổi đang núp dưới một góc cây đại thụ nảy lên một cái. Mặt mày của hắn vốn đã tái mét nay lại càng thêm trắng bệt, có điều hơi thở không biết vì sao lại có phần trầm ổn lạ thường.
Một tên trong đám người đang tìm kiếm kia bị tiếng sấm đột ngột dọa cho giật bắn mình, hắn quơ đao hét ầm lên:
-Khốn nạn, làm lão tử giật cả mình. Tên tiểu tử, mau ra đây cho ta.
Cả đám người đang điên cuồng lùng sục, bọn chúng không bỏ qua bất kỳ một ngóc ngách nào của mảnh rừng.
Ào!!!
Mưa như trút nước đổ ào ào xuống cánh rừng giữa đêm khuya, dập tắt hết tất cả ngọn đuốc trên tay bọn người kia.
Cả mảnh rừng bổng chốc chìm trong bóng tối. Mưa to ào ạt dội xuống như hàng triệu, hàng tỷ tia ám khí muốn xuyên thủng hết thảy mọi thứ trong khu rừng.
-Chết tiệt, xem ra hôm nay phải để cho tên tiểu tử đó chạy…
Tên cầm đầu đám người kia vừa lẩm bẩm vừa căng mắt ra tìm. Hắn còn chưa nói hết câu thì theo một tia chớp lóe lên soi rõ gốc cây đại thụ phía trước. Hắn nhìn thấy tên thiếu niên đang co rúm, run rẫy núp trong một hốc cây. Hắn nhếch mép cười lạnh, lắc đầu lẩm bẩm:
-Đáng tiếc, còn nhỏ như vậy mà đã phải chết, ngươi may mắn đấy, được chết dưới đao của lão gia. Ha ha ha...
Tên cầm đầu nắm chặt đao cười ha hả đi tới, vừa đi vừa giơ đao lên. Chỉ cần một đao này chém xuống, giết chết tên tiểu tử này thì tối nay hắn có thể về phục mệnh, kế đến là đánh một giấc hả hê, sáng hôm sau đi lãnh thưởng.
Nghĩ đến đây thôi mắt hắn đã sáng rực lên. Hắn bước mạnh một bước, vung đao nhắm thẳng cái cổ nhỏ xíu ướt đẫm nước mưa của tên thiếu niên đang run rẫy mà chém xuống. Trong phút chốc, lúc đao sắp chạm vào cổ tên thiếu niên, tên cầm đao mở trừng mắt, thống khoái nhe răng một cách hung ác.
Khoảnh khắc tên thiếu niên kia tưởng chừng như đầu sắp phải lìa khỏi cổ thì từ trên đôi môi đang không ngừng run rẩy của hắn chợt nở một nụ cười lạnh, một nụ cười đầy vẻ khinh miệt.
Keng! Một tiếng. Thanh đao trên tay tên cầm đầu bị một tia ám khí nhỏ cỡ ngón tay chấn đến cong xoắn lại. Tia lửa từ vụ va chạm bắn ra tung tóe. Cổ tay tên cầm đầu tê dại buông rơi thanh đao xuống đất.
Phốc! Phốc! Phốc! Tên cầm đầu còn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra thì một tia chớp xé rách một lằn dài trên bầu trời đêm, theo đó là ánh sáng phản xạ ánh lên từ ba tia ám khí chia nhau ra bay thẳng vào yết hầu của ba tên. Một tia ám khí cắm ngập vào yết hầu của tên cầm đầu, hai tia còn lại chia ra vừa vặn giết chết hai tên theo sau hắn.
Tên thiếu niên hít một hơi dài, nhẹ nhàng lẫn vào trong bụi cây. Hắn bước không một tiếng động, đi nhanh về hướng đông nam của khu rừng. Cứ cách một đoạn là hắn lại ngồi xuống, co rúm lại, run rẫy không ngừng.
Ba tên bị ám khí giết chết vẫn đứng yên ở đó, trợn trừng mắt, không tin là mình có thể chết như vậy.
Phịch! Phịch! Phịch! Âm thanh của ba thi thể ngã xuống đất đồng loạt vang lên. Ba tên vừa rồi ngã xuống, những tên còn lại nghe thấy vội chạy đến. Tất cả bọn chúng đều há hốc mồm. Một tia khí lạnh chạy dọc sống lưng bọn chúng, bất giác cả bọn không hẹn mà cùng run rẫy.
Một tên trong bọn chúng cảm thấy tình hình bất lợi bèn nói:
-Lão đại chết rồi, chúng ta mau rút thôi.
Ít phút trước, cả đám người còn hung hăng lùng sục vậy mà bây giờ lại uể oải quay về.
Về phần tên tiểu tử mà bọn kia đang tìm kiếm thì sau một giờ đồng hồ vừa đi vừa co rúm hắn cũng đã ra khỏi khu rừng. Sở dĩ hắn dừng lại run rẫy là để làm ấm cơ thể. Phàm là người thường thì ai cũng đều sẽ cảm thấy lạnh buốt nếu đi dưới mưa lâu như vậy, cơ thể người theo bản năng sẽ run lên để tự làm ấm.
Phía đông nam của khu rừng này là một hạp cốc (khe núi với hai bên vách núi dựng đứng) nằm dọc theo hướng bắc nam, thuộc địa phận của Ma Hạp Quốc. Sau khi ra khỏi cánh rừng, tên thiếu niên liền thở ra một hơi dài, tiến thẳng vào hạp cốc.
***
Hai ngày sau.
Tên thiếu niên hai hôm trước chạy thoát khỏi mảnh rừng kia là Huỳnh Phi, hắn là đệ tử của Ma Hạp Cốc, môn phái duy nhất tại nước Ma Hạp.
Ma Hạp là một quốc gia nhỏ nằm phía nam Bàn Khúc đại lục. Phía bắc Ma Hạp giáp với Thông Thiên Tam Thủy Quốc, đông và nam giáp với Đông Hải và Nam Hải, phía tây giáp Đại Bàn Thạch Quốc.
Khu rừng mà Huỳnh Phi đào thoát là khu vực giao thoa giữa ba nước: Đại Bàn Thạch, Thông Thiên Tam Thủy và Ma Hạp.
Ma Hạp Cốc được xây dựng nối liền với Ma Hạp Cung tạo thành hình một con nhện nằm dọc theo hạp cốc. Đầu nhện nằm hướng bắc là Ma Hạp Cung, nơi dành cho Hoàng Đế và người phàm cư ngụ. Phần bụng nhện nằm ở phía nam là khu vực Ma Hạp Cốc dành cho tu hành giả tu luyện. Đầu và bụng nhện được gắn kết với nhau bằng một cây cầu khổng lồ ở giữa, tượng trưng cho phần thân nhện.
Con nhện bằng kiến trúc hùng vĩ nằm lơ lững giữa hai vách núi của hạp cốc, ngang bằng với chiều cao của hai dãi núi hai bên. Chân nhện là các cầu nối đâm thẳng qua hai bên, vừa là đường đi vừa có nhiệm vụ giữ vững con nhện ở giữa.
Phần đầu nhện mọc ra hai dãy cầu thang đâm thẳng xuống dưới hạp cốc tạo thành đường để đi xuống dưới. Thế nhưng, bên dưới hạp cốc khá nguy hiểm nên đa phần người xuống là các tu hành giả ở phần đuôi nhện. Họ cũng không đi đường này mà trực tiếp phi hành xuống dưới.
Lúc này, tại phần bụng nhện là Ma Hạp Cốc hùng vĩ rộng lớn với hàng ngàn, hàng vạn tu hành giả cư ngụ. Màu chủ đạo của kiến trúc ở đây đều là màu đen và tím.
Trong màn đêm bao la, cả Ma Hạp Cốc như chìm vào trong bóng đêm, chỉ có phần Ma Hạp Cung ở phía đầu nhện và những con đường hình chân nhện là có ánh đèn chiếu sáng. Nhìn từ trên cao, cả tòa kiến trúc hùng vĩ giống như một con nhện bị đứt mất cái bụng.
-Về rồi à? Sao rồi? Đi du ngoạn vui không?
Người vừa lên tiếng là một lão già nhìn như đã già nhưng lại không già. Mái tóc dài và hai hàng lông mi bạc trắng. Râu thì chỉ có một nhúm ở dưới cằm, đặc biệt là râu của lão lại đen nhánh, không một sợi bạc nào lẫn vào.
Lão già đó tên là Đàm Khắc, lão chính là sư phụ của Huỳnh Phi, đồng thời cũng là cốc chủ của Ma Hạp Cốc.
Đàm lão đang mặc một bộ đồ đen nhám, không quá sang trọng cũng không quá tầm thường. Lão đảo mắt nhìn tên đệ tử độc nhất vừa trở về ngay trước mặt, đánh giá sơ qua một lượt.
Đàm Khắc híp mắt, âm lãnh liếc nhìn Huỳnh Phi nói:
-Ngươi vẫn còn nói chuyện được chứ hả?
Sau khi ra khỏi mảnh rừng thì Huỳnh Phi phải lặn lội hai ngày mới về tới Ma Hạp Cốc. Lúc này, hắn quần áo te tua, hơi thở mệt nhọc đứng tựa vào một cây trụ to của kiến trúc gần đó.
Huỳnh Phi làm nét mặt y hệt như sư phụ hắn vừa làm, hắn híp mắt mệt mỏi nhìn lão nói:
-Có lẽ vẫn còn đủ sức hát hết 500 bài nhạc không lời.
-À hí hí… Thật là biết nói đùa.
Đàm Khắc cười, lão cười với giọng điệu biến thái, chớp chớp mắt nói tiếp:
-Nhưng… sao ta không cảm thấy hài hước chút nào nhỉ?
Huỳnh Phi đi chuyến này về khá là mệt mỏi nên hắn không muốn nói nhiều với lão. Hắn uể oải đi về phòng.
Khi đi ngang qua lão sư phụ Đàm Khắc thì hắn cười mỉm, bỏ lại một câu đầy khoái ý:
-Rết ngâm rượu thì hài hước chứ hả? Ha ha ha...
Phía sau bóng lưng mệt mỏi của Huỳnh Phi là vẻ mặt tím ngắt của lão sư phụ Đàm Khắc.
Lão thở phì phò lầm bầm:
-Tiểu quỷ, con rết hơn 300 năm độc dưỡng của ta. Ngươi đợi đấy, lần sau lão sư phụ đây sẽ cho ngươi đi Thông Thiên Tam Thủy xem ngươi có còn đắc ý được nữa không.
-Hay, hay, hay lắm…
Một người trung niên chắp hai tay sau lưng, không biết đến sau lưng Đàm Khắc từ khi nào, hắn vừa cười vừa nói:
-Cả cái Ma Hạp này, người có thể làm cho Đàm huynh tức đến tím mặt chắc chỉ có một mình tên tiểu tử đó. Hahaha...
Người vừa đến có nét mặt đầy uy nghiêm nhưng bên trong đôi mắt cũng không che giấu được nét âm hiểm, chẳng thua kém gì hai thầy trò Huỳnh Phi.
Người đứng sau lưng Đàm lão chính là Hoàng Đế của Ma Hạp, người quyền lực nhất Ma Hạp Cung. Sở dĩ nói hắn có quyền lực nhất Ma Hạp Cung mà không phải là cả đất nước Ma Hạp là vì tu vi của hắn mấy trăm năm qua luôn kém Đàm Khắc một bậc.
Tụ Đế thì cai quản Ma Hạp Cung ở phần đầu nhện, quản lý một đám phàm nhân. Còn sư huynh Đàm Khắc của hắn thì cai quản Ma Hạp Cốc ở phần bụng nhện, quản lý hết thảy người tu hành của Ma Hạp.
Đàm Khắc nhẹ quay lưng, liếc Tụ Đế một cái nói:
-Còn có ngươi nữa Tụ Đế à. Cơn gió độc nào thổi ngươi đến đây vậy?
Tụ Đế tên thật là Tụ Hoàng Niêm, hắn mặc một bộ đồ đen bóng, hoa văn thêu dệt vô cùng tinh xảo. Áo bào viền tím xen lẫn với đá quý. Các hạt đá quý tráng lệ được trăng đêm rọi vào, ánh lên những ánh sáng lấp lánh, mông lung đầy sang trọng.
Một cơn gió thổi qua làm vạt áo bào của Tụ đế bay phấp phới, hắn ngước nhìn những vì sao tĩnh lặng trên bầu trời đêm, nhẹ nói:
-Không biết đến khi nào thì cái Ma Hạp này mới thực sự không bị bọn tự xưng danh môn chính phái kia coi thường nữa.
Đàm Khắc nghe vậy vội nhíu mày nói:
-Ngươi thật sự nghĩ như vậy? A hí hí… hôm nay não ngươi có vấn đề à?
Tụ Đế còn chưa trả lời thì Đàm lão đã giở cái giọng cười biến thái ra, vừa vuốt cằm vừa nói tiếp:
-Thật không tin được là Tụ Đế ngươi, vị hoàng đế nham hiểm, tiểu nhân nhất Ma Hạp cũng có lúc nói ra những lời trẻ con như vậy.
Tụ Đế lắc đầu thở dài đáp:
-Tiểu nhân thì làm sao ta dám so với thầy trò Đàm huynh.
Dừng một lúc, Tụ Đế nhíu mày nói tiếp:
-Có điều… bọn chúng thật sự là không để chúng ta vào mắt. Ta cảm thấy tương lai… Huỳnh Phi...
-Bên ngoài là vậy, nhưng tận sâu bên trong bọn chúng vẫn rất e dè Ma Hạp chúng ta.
Đàm lão ngắt lời Tụ Đế, lão bước nhẹ về phía một hồ độc trùng, ánh mắt lóe lên tia lãnh ý, nhếch mép nói tiếp:
-Cái bọn tự xưng danh môn chính phái kia lá gan của chúng thật ra rất là bé. Tuy biết là Ma Hạp chúng ta khá nhỏ nhưng mấy trăm năm qua cũng không dám bén mãn tới. Ngoài mặt thì ra vẻ chán ghét chúng ta nhưng tận sâu bên trong bọn chúng lại tồn tại một nỗi sợ vô hình. A hí hí… ta rất hứng thú với cái loại cảm xúc này của bọn chúng.
Tụ Đế khoanh tay, dáng vẽ như lạnh vì gió đêm. Với thực lực hiện tại của hắn thì cái gì mới làm hắn thấy rét lạnh được đây. Hai chân mày nhíu chặt thêm như sắp dính vào nhau, hắn nói:
-Nhưng... rõ ràng là với lực lượng tuyết đối thì bọn chúng có thể sang bằng cái Ma Hạp này, một đường càn quét thẳng xuống Nam Hải.
Tụ Đế khẽ chớp mắt, thở dài nói tiếp:
-Chỉ là... không biết khi nào thì bọn chúng mới dám động thủ thôi.
-Yên tâm đi, có lẽ đến khi ngươi chết thì bọn chúng cũng chưa động thủ đâu.
Đàm lão phun ra một câu khiến cho nét mặt Tụ Đế vô cùng đặc sắc. Lão thở mạnh ra một hơi, quay sang nhìn Tụ Đế, vỗ vỗ vai hắn nói tiếp:
-Ngươi quên là bọn chúng tự mình phân tranh à? Thông Thiên Tam Thủy, ngay cả ba ngọn núi thôi cũng đã không đều. Đại Bàn Thạch có một tòa cung điện mà cũng cắt làm hai nửa, nửa bắc, nửa nam, mỗi bên một vị đế vương. Trong mắt bọn chúng luôn luôn có cao và thấp, có trên và dưới thì việc ganh ghét, đố kỵ lẫn nhau là khó tránh khỏi. Còn lâu lắm bọn chúng mới thật sự đồng tâm hiệp lực, toàn tâm toàn ý mà đối phó chúng ta Tụ đệ à.
Tụ Đế quay người, tận sâu trong mắt có một tia chiến ý mãnh liệt thoáng qua, hắn nhẹ nói:
-Cũng mong là như vậy.
Nói xong, trước mặt Tụ Đế xuất hiện một bông hoa với ba tầng cánh, nhìn sơ giống như hoa súng. Hai tầng dưới xoay tròn ngược chiều nhau.
Thân ảnh Tụ Đế hòa cùng bông hoa lao thẳng về phía bắc, hướng Ma Hạp Cung mà bay tới, để lại phía sau một vệt dài những bông hoa màu tím hư hư thực thực.
Sau khi Tụ Đế rời đi, Đàm lão nhìn về hướng bắc, hướng Hoàng Cung của Tụ Đế, cũng là hướng tọa lạc của đại quốc Thông Thiên Tam Thủy. Lão lẩm bẩm:
-Có lẽ ngươi ở trong cung lâu quá nên nhàm chán, muốn đánh nhau với bọn cường quốc kia hả.
Vừa rồi Đàm lão chỉ là trấn an Tụ Đế, thật sự thì trong lòng lão cũng lo lắng không thôi.
Đàm lão thở dài quay lưng, thân ảnh nhòe đi, sau đó lại mờ mờ ảo ảo xuất hiện ở một nơi xa. Bóng ảnh của lão lập lòe vài cái đã biến mất tăm, để lại màn đêm tĩnh mịch cùng những con độc trùng đang bò lúc nhúc trong hồ.
***
Huỳnh Phi sau khi về đến căn phòng thuở nhỏ vẫn thường ở liền mặc kệ mọi thứ, lăn đùng ra giường, ngủ say như chết.
Ba năm, đã ba năm rồi, kể t.ư khi hắn lên mười, Đàm Khắc liền quẳng hắn qua Đại Bàn Thạch. Ba năm qua hắn lăn lộn tại Đại Bàn Thạch, mục đích chính là len lỏi vào trong Thánh Vương Tông, học cho bằng được bộ Thổ Đằng Đao, chuyên dùng đối phó với võ công thủy hệ. Một thiếu niên mới hơn 10 tuổi mà đã phải đi làm cái chuyện động trời như vậy, đủ biết ba năm qua hắn mệt mỏi như thế nào.
Huỳnh Phi đang ngủ say sưa thì Đàm Khắc đi vào cười cười:
-A hí hí…
Giọng cười biến thái của Đàm lão tuy nhỏ mà vô cùng bá đạo, đâm sâu vào tiềm thức của Huỳnh Phi, làm hắn tỉnh ngay lập tức.
Huỳnh Phi ngồi dậy, vò đầu bức tóc, bực mình châm biếm nhìn Đàm Khắc nói:
-Uống rượu rắn không sư phụ, ngày mai ta ngâm con Hồng Xà hơn 500 năm độc dưỡng, hai thầy trò mình nhâm nhi nhé?
Đàm Khắc bị xát muối lên vết thương, chỉ vào mặt Huỳnh Phi nói:
-Tiểu tử, đừng ỷ ngươi được trời phú cho thân thể bách độc bất xâm thì có thể ngang nhiên đùa giỡn với mấy con độc trùng của ta. Có tin ta quăng mi lên đỉnh núi phía bắc của Thông Thiên Tam Thủy cho lão bà Thủy Nhược Phiêu kia xử lý ngươi không hả?
Huỳnh Phi thản nhiên đáp:
-Được sư phụ hộ tống thẳng tới đó thì còn gì bằng.
Đàm lão lắc đầu, không đôi co nữa mà nhẹ hỏi:
-Vì sao bại lộ?
Huỳnh Phi cũng nghiêm túc lại, nhỏ giọng đáp:
-Vốn dĩ sắp thông qua khảo nghiệm để vào chân núi Thánh Vương Tông, tu luyện gân cốt phàm tục, đợi đến khi 15 tuổi, tuyển chọn ra những người đã khai mở Linh Cốt đưa lên núi tu hành.
Huỳnh Phi xoa xoa hai mắt rồi nói tiếp:
-Hôm đó, tất cả thiếu niên giống ta đều đứng đợi kiểm tra t.ư chất. Một tên trưởng lão Thánh Vương Tông đột nhiên xuất hiện vung chưởng nhanh như chớp chụp vào đầu tất cả thiếu niên. Tất cả bọn thiếu niên kia đều sợ tái xanh cả mặt, nhưng ta thì đã sớm nhìn ra lão ta chỉ đang hù dọa con nít thôi, vậy nên ta vô cùng bình thản, còn nhếch mép cười mỉa một cái.
Đàm lão tặc lưỡi nói:
-Sao ngươi trẻ con quá vậy? Không biết áp chế cảm xúc à? Lúc nào cũng ngông cuồng như vậy thì làm sao mà thành đại sự hả?
Huỳnh Phi xòe hai bàn tay làm ra vẻ vô tội, nói:
-Ta vốn là trẻ con mà, ai biết được lão già đó lại mẫn cảm như vậy chứ.
Đàm Khắc liếc Huỳnh Phi một cái, nói luôn điều mà hắn sắp nói đến:
-Sau đó hắn tặng cho ngươi một chưởng chân chân thực thực vào đầu đúng không?
Huỳnh Phi gật đầu nói:
-Hắn vung chưởng đánh mạnh tới, chưởng thế ép ta đến ngạt thở. Ta thấy tình hình không xong bèn liều mạng sử dụng Nhất Tiếu Tam Tinh ném thẳng vào đầu hắn.
Đàm lão lắc đầu, thở dài, vuốt vuốt râu nói:
-Hừm...Trẻ con vẫn mãi là trẻ con, ba năm lăn lộn cũng chưa thấm vào đâu.
Huỳnh Phi thấy lạ hỏi:
-Ý sư phụ là?...
Đàm lão liền nói:
-Thật ra chưởng đó của hắn cũng chỉ là hù dọa ngươi thôi.
Huỳnh Phi cũng còn có điều khác không hiểu bèn nói:
-Nhưng lạ thay đệ tử ném xong, quay lưng bỏ chạy điên cuồng, lát sau không thấy ai đuổi theo bèn nhìn lại thì thấy hắn thật sự trúng Nhất Tiếu Tam Tinh, chết ngay tại chỗ.
Đàm lão cười mỉm nói:
-Là tên cưỡi hoa súng đấy, nếu không có ai ngăn cản đám tu hành giả của Thánh Vương Tông thì ngươi chạy được ba bước cũng là kỳ tích rồi. Hắn lo bọn tu hành giả, còn đám phàm nhân để lại cho ngươi tự xử lý, nên mới có một màn đuổi bắt thú vị trong rừng. Ahíhí...
Huỳnh Phi trợn mắt nói:
-Thì ra niệm lực của sư phụ đã dò xét tới cả khu rừng đó, vậy mà ngồi im để cho tên đó chém ta một đao, nếu ta phóng trật chiêu đó thì giờ này đầu đã lìa khỏi cổ.
Nói xong, Huỳnh Phi lại nghi hoặc lẩm bẩm:
-Tụ Đế? Sao hắn lại ở đó? Xem ra, hắn còn có tình có nghĩa hơn sư phụ, đúng là đệ nhất tiểu nhân trong giới tu hành giả, Đàm lão tiên sinh, ngưỡng mộ, vô cùng ngưỡng mộ.
Đàm Khắc không giận mà híp mắt, biến thái cười đáp:
-A hí hí… quá khen. Ta không chấp trẻ con làm gì. Một đao như vậy mà cũng không cản được thì xứng đáng làm đệ tử của Đàm Khắc ta sao?
Đàm Khắc dùng tay ngưng tụ hơi nước vào ấm trà trên bàn, lấy trong áo ra một bông hoa màu đỏ bỏ vào, sau đó đặt ấm trà lên tay. Sau vài giây thì ấm trà đã sôi rung rinh cả nắp, khói trắng lượn lờ, tỏa ra mùi hương cực kỳ thơm. Mùi hương đó triền miên...triền miên... nhưng, để ý kỹ thì có thể ngửi thấy chút mùi tanh của máu xen lẫn bên trong.
Đàm lão rót một chén cho mình, một chén cho Huỳnh Phi rồi vừa nhâm nhi vừa nói:
-Sao? Huyết Liên Trà ngon hơn rượu… Ahèm! Aha! Ahưm...
Đàm lão nói chưa hết câu thì đột ngột dừng lại, vội ho vài tiếng đánh trống lãng.
Huỳnh Phi thấy lão tự tay xát muối lên vết thương, liền phun cả ngụm trà vừa mới nhâm nhi chưa kịp nuốt ra. Hắn ôm bụng cười, vừa cười vừa tiếc miếng trà cực phẩm chưa kịp nuốt kia:
-Phụt! Ahaha… tiếc quá...ha ha ha…tiếc quá… ha ha...
Huỳnh Phi cười lăn cười bò, vừa cười vừa hô tiếc quá, lâu rồi hắn mới được một trận cười sảng khoái như vậy.
-Ngươi có thôi đi không? Ta đã hạ Hồng Hồng Xuân Hỷ vào trong trà, cười tí nữa lăn ra ói máu mà chết thì đừng trách sao lão sư phụ ta độc ác nha.
Đàm lão thẹn quá bèn lãng đi, nói dọa vài câu rồi nghiêm mặt bảo Huỳnh Phi:
-Này, ngươi tự ngộ ra Nhất Tiếu Tam Tinh phóng ba tia hòa làm một à? Ngày đó, trong khu rừng phía tây bắc, ngươi ném đợt đầu tiên vào thanh đao, ba tia ám khí hòa vào làm một, có phần xảo diệu, đúng là không tồi.
Huỳnh Phi từ từ ngưng cười, mắt sáng lên, hứng thú đáp:
-Vâng, đệ tử thấy những lúc cần lực tấn công mạnh vào một điểm thì phi ba tia quy vào một điểm sẽ đạt hiệu quả tốt hơn. Sau đó, đệ tử luyện tập phóng ba tia vào cùng một điểm, chẳng những vậy mà cả ba tia còn phải tới đích cùng một lúc.
Đàm Khắc gật gù, vuốt râu nói:
-Không tồi, mới ở giai đoạn phàm nhân mà tự rèn luyện được như vậy, sau này khi ngươi 15 tuổi, khai mở Linh Cốt, trở thành tu hành giả thì thành tựu sẽ không nhỏ.
Nói xong câu, Đàm lão ánh mắt híp chặt, tròng mắt đảo đảo qua lại cực nhanh như đang mưu tính điều gì đó. Lão chợt ngồi im bất động như pho tượng.
Huỳnh Phi thì hứng thú nhâm nhi Huyết Liên Trà, cực phẩm trà của Đàm lão tiên sinh, mấy khi mới được thưởng thức, phải tranh thủ tận hưởng. Nước trà tràn vào cuống họng liền làm cho cả người hắn khoan khái vô cùng, bao nhiêu mệt nhọc đều bị mùi hương của trà làm tan biến. Bây giờ, hắn cảm thấy tràn đầy năng lượng, phải chăng năng lượng này là từ cái mùi máu tanh thoang thoảng kia mà ra.
Hai thầy trò, một người khoan khoái nhâm nhi trà ngon, huýt sáo vi vu. Một người thì ngồi cứng ngắt như tượng, đến tóc tai cũng cứng ngắt, không chút lung lay, chỉ có tròng mắt là chốc chốc lại đảo qua đảo lại.
-Ngươi, ngươi, ngươi nữa, qua bên kia.
-Ngươi, ngươi, theo ta.
-Tìm mau lên, không được để nó chạy thoát.
Ánh lửa lập lòe phát ra từ rất nhiều ngọn đuốc rọi sáng cả một mảnh rừng.
Tiếng bước chân gấp gáp của rất nhiều người.
Tiếng đao chém vào nhánh cây và bụi rậm vang lên rào rào.
Tiếng côn trùng vỗ cánh bay tán loạn.
Gió đột nhiên thổi mạnh.
Một tiếng sấm rền vang, trong khoảnh khắc làm cho cả khu rừng giống như không có cành cây, ngọn cỏ nào là không soi rõ.
Tiếng sấm bất ngờ làm cho trái tim của một tên thiếu niên khoảng mười ba, mười bốn tuổi đang núp dưới một góc cây đại thụ nảy lên một cái. Mặt mày của hắn vốn đã tái mét nay lại càng thêm trắng bệt, có điều hơi thở không biết vì sao lại có phần trầm ổn lạ thường.
Một tên trong đám người đang tìm kiếm kia bị tiếng sấm đột ngột dọa cho giật bắn mình, hắn quơ đao hét ầm lên:
-Khốn nạn, làm lão tử giật cả mình. Tên tiểu tử, mau ra đây cho ta.
Cả đám người đang điên cuồng lùng sục, bọn chúng không bỏ qua bất kỳ một ngóc ngách nào của mảnh rừng.
Ào!!!
Mưa như trút nước đổ ào ào xuống cánh rừng giữa đêm khuya, dập tắt hết tất cả ngọn đuốc trên tay bọn người kia.
Cả mảnh rừng bổng chốc chìm trong bóng tối. Mưa to ào ạt dội xuống như hàng triệu, hàng tỷ tia ám khí muốn xuyên thủng hết thảy mọi thứ trong khu rừng.
-Chết tiệt, xem ra hôm nay phải để cho tên tiểu tử đó chạy…
Tên cầm đầu đám người kia vừa lẩm bẩm vừa căng mắt ra tìm. Hắn còn chưa nói hết câu thì theo một tia chớp lóe lên soi rõ gốc cây đại thụ phía trước. Hắn nhìn thấy tên thiếu niên đang co rúm, run rẫy núp trong một hốc cây. Hắn nhếch mép cười lạnh, lắc đầu lẩm bẩm:
-Đáng tiếc, còn nhỏ như vậy mà đã phải chết, ngươi may mắn đấy, được chết dưới đao của lão gia. Ha ha ha...
Tên cầm đầu nắm chặt đao cười ha hả đi tới, vừa đi vừa giơ đao lên. Chỉ cần một đao này chém xuống, giết chết tên tiểu tử này thì tối nay hắn có thể về phục mệnh, kế đến là đánh một giấc hả hê, sáng hôm sau đi lãnh thưởng.
Nghĩ đến đây thôi mắt hắn đã sáng rực lên. Hắn bước mạnh một bước, vung đao nhắm thẳng cái cổ nhỏ xíu ướt đẫm nước mưa của tên thiếu niên đang run rẫy mà chém xuống. Trong phút chốc, lúc đao sắp chạm vào cổ tên thiếu niên, tên cầm đao mở trừng mắt, thống khoái nhe răng một cách hung ác.
Khoảnh khắc tên thiếu niên kia tưởng chừng như đầu sắp phải lìa khỏi cổ thì từ trên đôi môi đang không ngừng run rẩy của hắn chợt nở một nụ cười lạnh, một nụ cười đầy vẻ khinh miệt.
Keng! Một tiếng. Thanh đao trên tay tên cầm đầu bị một tia ám khí nhỏ cỡ ngón tay chấn đến cong xoắn lại. Tia lửa từ vụ va chạm bắn ra tung tóe. Cổ tay tên cầm đầu tê dại buông rơi thanh đao xuống đất.
Phốc! Phốc! Phốc! Tên cầm đầu còn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra thì một tia chớp xé rách một lằn dài trên bầu trời đêm, theo đó là ánh sáng phản xạ ánh lên từ ba tia ám khí chia nhau ra bay thẳng vào yết hầu của ba tên. Một tia ám khí cắm ngập vào yết hầu của tên cầm đầu, hai tia còn lại chia ra vừa vặn giết chết hai tên theo sau hắn.
Tên thiếu niên hít một hơi dài, nhẹ nhàng lẫn vào trong bụi cây. Hắn bước không một tiếng động, đi nhanh về hướng đông nam của khu rừng. Cứ cách một đoạn là hắn lại ngồi xuống, co rúm lại, run rẫy không ngừng.
Ba tên bị ám khí giết chết vẫn đứng yên ở đó, trợn trừng mắt, không tin là mình có thể chết như vậy.
Phịch! Phịch! Phịch! Âm thanh của ba thi thể ngã xuống đất đồng loạt vang lên. Ba tên vừa rồi ngã xuống, những tên còn lại nghe thấy vội chạy đến. Tất cả bọn chúng đều há hốc mồm. Một tia khí lạnh chạy dọc sống lưng bọn chúng, bất giác cả bọn không hẹn mà cùng run rẫy.
Một tên trong bọn chúng cảm thấy tình hình bất lợi bèn nói:
-Lão đại chết rồi, chúng ta mau rút thôi.
Ít phút trước, cả đám người còn hung hăng lùng sục vậy mà bây giờ lại uể oải quay về.
Về phần tên tiểu tử mà bọn kia đang tìm kiếm thì sau một giờ đồng hồ vừa đi vừa co rúm hắn cũng đã ra khỏi khu rừng. Sở dĩ hắn dừng lại run rẫy là để làm ấm cơ thể. Phàm là người thường thì ai cũng đều sẽ cảm thấy lạnh buốt nếu đi dưới mưa lâu như vậy, cơ thể người theo bản năng sẽ run lên để tự làm ấm.
Phía đông nam của khu rừng này là một hạp cốc (khe núi với hai bên vách núi dựng đứng) nằm dọc theo hướng bắc nam, thuộc địa phận của Ma Hạp Quốc. Sau khi ra khỏi cánh rừng, tên thiếu niên liền thở ra một hơi dài, tiến thẳng vào hạp cốc.
***
Hai ngày sau.
Tên thiếu niên hai hôm trước chạy thoát khỏi mảnh rừng kia là Huỳnh Phi, hắn là đệ tử của Ma Hạp Cốc, môn phái duy nhất tại nước Ma Hạp.
Ma Hạp là một quốc gia nhỏ nằm phía nam Bàn Khúc đại lục. Phía bắc Ma Hạp giáp với Thông Thiên Tam Thủy Quốc, đông và nam giáp với Đông Hải và Nam Hải, phía tây giáp Đại Bàn Thạch Quốc.
Khu rừng mà Huỳnh Phi đào thoát là khu vực giao thoa giữa ba nước: Đại Bàn Thạch, Thông Thiên Tam Thủy và Ma Hạp.
Ma Hạp Cốc được xây dựng nối liền với Ma Hạp Cung tạo thành hình một con nhện nằm dọc theo hạp cốc. Đầu nhện nằm hướng bắc là Ma Hạp Cung, nơi dành cho Hoàng Đế và người phàm cư ngụ. Phần bụng nhện nằm ở phía nam là khu vực Ma Hạp Cốc dành cho tu hành giả tu luyện. Đầu và bụng nhện được gắn kết với nhau bằng một cây cầu khổng lồ ở giữa, tượng trưng cho phần thân nhện.
Con nhện bằng kiến trúc hùng vĩ nằm lơ lững giữa hai vách núi của hạp cốc, ngang bằng với chiều cao của hai dãi núi hai bên. Chân nhện là các cầu nối đâm thẳng qua hai bên, vừa là đường đi vừa có nhiệm vụ giữ vững con nhện ở giữa.
Phần đầu nhện mọc ra hai dãy cầu thang đâm thẳng xuống dưới hạp cốc tạo thành đường để đi xuống dưới. Thế nhưng, bên dưới hạp cốc khá nguy hiểm nên đa phần người xuống là các tu hành giả ở phần đuôi nhện. Họ cũng không đi đường này mà trực tiếp phi hành xuống dưới.
Lúc này, tại phần bụng nhện là Ma Hạp Cốc hùng vĩ rộng lớn với hàng ngàn, hàng vạn tu hành giả cư ngụ. Màu chủ đạo của kiến trúc ở đây đều là màu đen và tím.
Trong màn đêm bao la, cả Ma Hạp Cốc như chìm vào trong bóng đêm, chỉ có phần Ma Hạp Cung ở phía đầu nhện và những con đường hình chân nhện là có ánh đèn chiếu sáng. Nhìn từ trên cao, cả tòa kiến trúc hùng vĩ giống như một con nhện bị đứt mất cái bụng.
-Về rồi à? Sao rồi? Đi du ngoạn vui không?
Người vừa lên tiếng là một lão già nhìn như đã già nhưng lại không già. Mái tóc dài và hai hàng lông mi bạc trắng. Râu thì chỉ có một nhúm ở dưới cằm, đặc biệt là râu của lão lại đen nhánh, không một sợi bạc nào lẫn vào.
Lão già đó tên là Đàm Khắc, lão chính là sư phụ của Huỳnh Phi, đồng thời cũng là cốc chủ của Ma Hạp Cốc.
Đàm lão đang mặc một bộ đồ đen nhám, không quá sang trọng cũng không quá tầm thường. Lão đảo mắt nhìn tên đệ tử độc nhất vừa trở về ngay trước mặt, đánh giá sơ qua một lượt.
Đàm Khắc híp mắt, âm lãnh liếc nhìn Huỳnh Phi nói:
-Ngươi vẫn còn nói chuyện được chứ hả?
Sau khi ra khỏi mảnh rừng thì Huỳnh Phi phải lặn lội hai ngày mới về tới Ma Hạp Cốc. Lúc này, hắn quần áo te tua, hơi thở mệt nhọc đứng tựa vào một cây trụ to của kiến trúc gần đó.
Huỳnh Phi làm nét mặt y hệt như sư phụ hắn vừa làm, hắn híp mắt mệt mỏi nhìn lão nói:
-Có lẽ vẫn còn đủ sức hát hết 500 bài nhạc không lời.
-À hí hí… Thật là biết nói đùa.
Đàm Khắc cười, lão cười với giọng điệu biến thái, chớp chớp mắt nói tiếp:
-Nhưng… sao ta không cảm thấy hài hước chút nào nhỉ?
Huỳnh Phi đi chuyến này về khá là mệt mỏi nên hắn không muốn nói nhiều với lão. Hắn uể oải đi về phòng.
Khi đi ngang qua lão sư phụ Đàm Khắc thì hắn cười mỉm, bỏ lại một câu đầy khoái ý:
-Rết ngâm rượu thì hài hước chứ hả? Ha ha ha...
Phía sau bóng lưng mệt mỏi của Huỳnh Phi là vẻ mặt tím ngắt của lão sư phụ Đàm Khắc.
Lão thở phì phò lầm bầm:
-Tiểu quỷ, con rết hơn 300 năm độc dưỡng của ta. Ngươi đợi đấy, lần sau lão sư phụ đây sẽ cho ngươi đi Thông Thiên Tam Thủy xem ngươi có còn đắc ý được nữa không.
-Hay, hay, hay lắm…
Một người trung niên chắp hai tay sau lưng, không biết đến sau lưng Đàm Khắc từ khi nào, hắn vừa cười vừa nói:
-Cả cái Ma Hạp này, người có thể làm cho Đàm huynh tức đến tím mặt chắc chỉ có một mình tên tiểu tử đó. Hahaha...
Người vừa đến có nét mặt đầy uy nghiêm nhưng bên trong đôi mắt cũng không che giấu được nét âm hiểm, chẳng thua kém gì hai thầy trò Huỳnh Phi.
Người đứng sau lưng Đàm lão chính là Hoàng Đế của Ma Hạp, người quyền lực nhất Ma Hạp Cung. Sở dĩ nói hắn có quyền lực nhất Ma Hạp Cung mà không phải là cả đất nước Ma Hạp là vì tu vi của hắn mấy trăm năm qua luôn kém Đàm Khắc một bậc.
Tụ Đế thì cai quản Ma Hạp Cung ở phần đầu nhện, quản lý một đám phàm nhân. Còn sư huynh Đàm Khắc của hắn thì cai quản Ma Hạp Cốc ở phần bụng nhện, quản lý hết thảy người tu hành của Ma Hạp.
Đàm Khắc nhẹ quay lưng, liếc Tụ Đế một cái nói:
-Còn có ngươi nữa Tụ Đế à. Cơn gió độc nào thổi ngươi đến đây vậy?
Tụ Đế tên thật là Tụ Hoàng Niêm, hắn mặc một bộ đồ đen bóng, hoa văn thêu dệt vô cùng tinh xảo. Áo bào viền tím xen lẫn với đá quý. Các hạt đá quý tráng lệ được trăng đêm rọi vào, ánh lên những ánh sáng lấp lánh, mông lung đầy sang trọng.
Một cơn gió thổi qua làm vạt áo bào của Tụ đế bay phấp phới, hắn ngước nhìn những vì sao tĩnh lặng trên bầu trời đêm, nhẹ nói:
-Không biết đến khi nào thì cái Ma Hạp này mới thực sự không bị bọn tự xưng danh môn chính phái kia coi thường nữa.
Đàm Khắc nghe vậy vội nhíu mày nói:
-Ngươi thật sự nghĩ như vậy? A hí hí… hôm nay não ngươi có vấn đề à?
Tụ Đế còn chưa trả lời thì Đàm lão đã giở cái giọng cười biến thái ra, vừa vuốt cằm vừa nói tiếp:
-Thật không tin được là Tụ Đế ngươi, vị hoàng đế nham hiểm, tiểu nhân nhất Ma Hạp cũng có lúc nói ra những lời trẻ con như vậy.
Tụ Đế lắc đầu thở dài đáp:
-Tiểu nhân thì làm sao ta dám so với thầy trò Đàm huynh.
Dừng một lúc, Tụ Đế nhíu mày nói tiếp:
-Có điều… bọn chúng thật sự là không để chúng ta vào mắt. Ta cảm thấy tương lai… Huỳnh Phi...
-Bên ngoài là vậy, nhưng tận sâu bên trong bọn chúng vẫn rất e dè Ma Hạp chúng ta.
Đàm lão ngắt lời Tụ Đế, lão bước nhẹ về phía một hồ độc trùng, ánh mắt lóe lên tia lãnh ý, nhếch mép nói tiếp:
-Cái bọn tự xưng danh môn chính phái kia lá gan của chúng thật ra rất là bé. Tuy biết là Ma Hạp chúng ta khá nhỏ nhưng mấy trăm năm qua cũng không dám bén mãn tới. Ngoài mặt thì ra vẻ chán ghét chúng ta nhưng tận sâu bên trong bọn chúng lại tồn tại một nỗi sợ vô hình. A hí hí… ta rất hứng thú với cái loại cảm xúc này của bọn chúng.
Tụ Đế khoanh tay, dáng vẽ như lạnh vì gió đêm. Với thực lực hiện tại của hắn thì cái gì mới làm hắn thấy rét lạnh được đây. Hai chân mày nhíu chặt thêm như sắp dính vào nhau, hắn nói:
-Nhưng... rõ ràng là với lực lượng tuyết đối thì bọn chúng có thể sang bằng cái Ma Hạp này, một đường càn quét thẳng xuống Nam Hải.
Tụ Đế khẽ chớp mắt, thở dài nói tiếp:
-Chỉ là... không biết khi nào thì bọn chúng mới dám động thủ thôi.
-Yên tâm đi, có lẽ đến khi ngươi chết thì bọn chúng cũng chưa động thủ đâu.
Đàm lão phun ra một câu khiến cho nét mặt Tụ Đế vô cùng đặc sắc. Lão thở mạnh ra một hơi, quay sang nhìn Tụ Đế, vỗ vỗ vai hắn nói tiếp:
-Ngươi quên là bọn chúng tự mình phân tranh à? Thông Thiên Tam Thủy, ngay cả ba ngọn núi thôi cũng đã không đều. Đại Bàn Thạch có một tòa cung điện mà cũng cắt làm hai nửa, nửa bắc, nửa nam, mỗi bên một vị đế vương. Trong mắt bọn chúng luôn luôn có cao và thấp, có trên và dưới thì việc ganh ghét, đố kỵ lẫn nhau là khó tránh khỏi. Còn lâu lắm bọn chúng mới thật sự đồng tâm hiệp lực, toàn tâm toàn ý mà đối phó chúng ta Tụ đệ à.
Tụ Đế quay người, tận sâu trong mắt có một tia chiến ý mãnh liệt thoáng qua, hắn nhẹ nói:
-Cũng mong là như vậy.
Nói xong, trước mặt Tụ Đế xuất hiện một bông hoa với ba tầng cánh, nhìn sơ giống như hoa súng. Hai tầng dưới xoay tròn ngược chiều nhau.
Thân ảnh Tụ Đế hòa cùng bông hoa lao thẳng về phía bắc, hướng Ma Hạp Cung mà bay tới, để lại phía sau một vệt dài những bông hoa màu tím hư hư thực thực.
Sau khi Tụ Đế rời đi, Đàm lão nhìn về hướng bắc, hướng Hoàng Cung của Tụ Đế, cũng là hướng tọa lạc của đại quốc Thông Thiên Tam Thủy. Lão lẩm bẩm:
-Có lẽ ngươi ở trong cung lâu quá nên nhàm chán, muốn đánh nhau với bọn cường quốc kia hả.
Vừa rồi Đàm lão chỉ là trấn an Tụ Đế, thật sự thì trong lòng lão cũng lo lắng không thôi.
Đàm lão thở dài quay lưng, thân ảnh nhòe đi, sau đó lại mờ mờ ảo ảo xuất hiện ở một nơi xa. Bóng ảnh của lão lập lòe vài cái đã biến mất tăm, để lại màn đêm tĩnh mịch cùng những con độc trùng đang bò lúc nhúc trong hồ.
***
Huỳnh Phi sau khi về đến căn phòng thuở nhỏ vẫn thường ở liền mặc kệ mọi thứ, lăn đùng ra giường, ngủ say như chết.
Ba năm, đã ba năm rồi, kể t.ư khi hắn lên mười, Đàm Khắc liền quẳng hắn qua Đại Bàn Thạch. Ba năm qua hắn lăn lộn tại Đại Bàn Thạch, mục đích chính là len lỏi vào trong Thánh Vương Tông, học cho bằng được bộ Thổ Đằng Đao, chuyên dùng đối phó với võ công thủy hệ. Một thiếu niên mới hơn 10 tuổi mà đã phải đi làm cái chuyện động trời như vậy, đủ biết ba năm qua hắn mệt mỏi như thế nào.
Huỳnh Phi đang ngủ say sưa thì Đàm Khắc đi vào cười cười:
-A hí hí…
Giọng cười biến thái của Đàm lão tuy nhỏ mà vô cùng bá đạo, đâm sâu vào tiềm thức của Huỳnh Phi, làm hắn tỉnh ngay lập tức.
Huỳnh Phi ngồi dậy, vò đầu bức tóc, bực mình châm biếm nhìn Đàm Khắc nói:
-Uống rượu rắn không sư phụ, ngày mai ta ngâm con Hồng Xà hơn 500 năm độc dưỡng, hai thầy trò mình nhâm nhi nhé?
Đàm Khắc bị xát muối lên vết thương, chỉ vào mặt Huỳnh Phi nói:
-Tiểu tử, đừng ỷ ngươi được trời phú cho thân thể bách độc bất xâm thì có thể ngang nhiên đùa giỡn với mấy con độc trùng của ta. Có tin ta quăng mi lên đỉnh núi phía bắc của Thông Thiên Tam Thủy cho lão bà Thủy Nhược Phiêu kia xử lý ngươi không hả?
Huỳnh Phi thản nhiên đáp:
-Được sư phụ hộ tống thẳng tới đó thì còn gì bằng.
Đàm lão lắc đầu, không đôi co nữa mà nhẹ hỏi:
-Vì sao bại lộ?
Huỳnh Phi cũng nghiêm túc lại, nhỏ giọng đáp:
-Vốn dĩ sắp thông qua khảo nghiệm để vào chân núi Thánh Vương Tông, tu luyện gân cốt phàm tục, đợi đến khi 15 tuổi, tuyển chọn ra những người đã khai mở Linh Cốt đưa lên núi tu hành.
Huỳnh Phi xoa xoa hai mắt rồi nói tiếp:
-Hôm đó, tất cả thiếu niên giống ta đều đứng đợi kiểm tra t.ư chất. Một tên trưởng lão Thánh Vương Tông đột nhiên xuất hiện vung chưởng nhanh như chớp chụp vào đầu tất cả thiếu niên. Tất cả bọn thiếu niên kia đều sợ tái xanh cả mặt, nhưng ta thì đã sớm nhìn ra lão ta chỉ đang hù dọa con nít thôi, vậy nên ta vô cùng bình thản, còn nhếch mép cười mỉa một cái.
Đàm lão tặc lưỡi nói:
-Sao ngươi trẻ con quá vậy? Không biết áp chế cảm xúc à? Lúc nào cũng ngông cuồng như vậy thì làm sao mà thành đại sự hả?
Huỳnh Phi xòe hai bàn tay làm ra vẻ vô tội, nói:
-Ta vốn là trẻ con mà, ai biết được lão già đó lại mẫn cảm như vậy chứ.
Đàm Khắc liếc Huỳnh Phi một cái, nói luôn điều mà hắn sắp nói đến:
-Sau đó hắn tặng cho ngươi một chưởng chân chân thực thực vào đầu đúng không?
Huỳnh Phi gật đầu nói:
-Hắn vung chưởng đánh mạnh tới, chưởng thế ép ta đến ngạt thở. Ta thấy tình hình không xong bèn liều mạng sử dụng Nhất Tiếu Tam Tinh ném thẳng vào đầu hắn.
Đàm lão lắc đầu, thở dài, vuốt vuốt râu nói:
-Hừm...Trẻ con vẫn mãi là trẻ con, ba năm lăn lộn cũng chưa thấm vào đâu.
Huỳnh Phi thấy lạ hỏi:
-Ý sư phụ là?...
Đàm lão liền nói:
-Thật ra chưởng đó của hắn cũng chỉ là hù dọa ngươi thôi.
Huỳnh Phi cũng còn có điều khác không hiểu bèn nói:
-Nhưng lạ thay đệ tử ném xong, quay lưng bỏ chạy điên cuồng, lát sau không thấy ai đuổi theo bèn nhìn lại thì thấy hắn thật sự trúng Nhất Tiếu Tam Tinh, chết ngay tại chỗ.
Đàm lão cười mỉm nói:
-Là tên cưỡi hoa súng đấy, nếu không có ai ngăn cản đám tu hành giả của Thánh Vương Tông thì ngươi chạy được ba bước cũng là kỳ tích rồi. Hắn lo bọn tu hành giả, còn đám phàm nhân để lại cho ngươi tự xử lý, nên mới có một màn đuổi bắt thú vị trong rừng. Ahíhí...
Huỳnh Phi trợn mắt nói:
-Thì ra niệm lực của sư phụ đã dò xét tới cả khu rừng đó, vậy mà ngồi im để cho tên đó chém ta một đao, nếu ta phóng trật chiêu đó thì giờ này đầu đã lìa khỏi cổ.
Nói xong, Huỳnh Phi lại nghi hoặc lẩm bẩm:
-Tụ Đế? Sao hắn lại ở đó? Xem ra, hắn còn có tình có nghĩa hơn sư phụ, đúng là đệ nhất tiểu nhân trong giới tu hành giả, Đàm lão tiên sinh, ngưỡng mộ, vô cùng ngưỡng mộ.
Đàm Khắc không giận mà híp mắt, biến thái cười đáp:
-A hí hí… quá khen. Ta không chấp trẻ con làm gì. Một đao như vậy mà cũng không cản được thì xứng đáng làm đệ tử của Đàm Khắc ta sao?
Đàm Khắc dùng tay ngưng tụ hơi nước vào ấm trà trên bàn, lấy trong áo ra một bông hoa màu đỏ bỏ vào, sau đó đặt ấm trà lên tay. Sau vài giây thì ấm trà đã sôi rung rinh cả nắp, khói trắng lượn lờ, tỏa ra mùi hương cực kỳ thơm. Mùi hương đó triền miên...triền miên... nhưng, để ý kỹ thì có thể ngửi thấy chút mùi tanh của máu xen lẫn bên trong.
Đàm lão rót một chén cho mình, một chén cho Huỳnh Phi rồi vừa nhâm nhi vừa nói:
-Sao? Huyết Liên Trà ngon hơn rượu… Ahèm! Aha! Ahưm...
Đàm lão nói chưa hết câu thì đột ngột dừng lại, vội ho vài tiếng đánh trống lãng.
Huỳnh Phi thấy lão tự tay xát muối lên vết thương, liền phun cả ngụm trà vừa mới nhâm nhi chưa kịp nuốt ra. Hắn ôm bụng cười, vừa cười vừa tiếc miếng trà cực phẩm chưa kịp nuốt kia:
-Phụt! Ahaha… tiếc quá...ha ha ha…tiếc quá… ha ha...
Huỳnh Phi cười lăn cười bò, vừa cười vừa hô tiếc quá, lâu rồi hắn mới được một trận cười sảng khoái như vậy.
-Ngươi có thôi đi không? Ta đã hạ Hồng Hồng Xuân Hỷ vào trong trà, cười tí nữa lăn ra ói máu mà chết thì đừng trách sao lão sư phụ ta độc ác nha.
Đàm lão thẹn quá bèn lãng đi, nói dọa vài câu rồi nghiêm mặt bảo Huỳnh Phi:
-Này, ngươi tự ngộ ra Nhất Tiếu Tam Tinh phóng ba tia hòa làm một à? Ngày đó, trong khu rừng phía tây bắc, ngươi ném đợt đầu tiên vào thanh đao, ba tia ám khí hòa vào làm một, có phần xảo diệu, đúng là không tồi.
Huỳnh Phi từ từ ngưng cười, mắt sáng lên, hứng thú đáp:
-Vâng, đệ tử thấy những lúc cần lực tấn công mạnh vào một điểm thì phi ba tia quy vào một điểm sẽ đạt hiệu quả tốt hơn. Sau đó, đệ tử luyện tập phóng ba tia vào cùng một điểm, chẳng những vậy mà cả ba tia còn phải tới đích cùng một lúc.
Đàm Khắc gật gù, vuốt râu nói:
-Không tồi, mới ở giai đoạn phàm nhân mà tự rèn luyện được như vậy, sau này khi ngươi 15 tuổi, khai mở Linh Cốt, trở thành tu hành giả thì thành tựu sẽ không nhỏ.
Nói xong câu, Đàm lão ánh mắt híp chặt, tròng mắt đảo đảo qua lại cực nhanh như đang mưu tính điều gì đó. Lão chợt ngồi im bất động như pho tượng.
Huỳnh Phi thì hứng thú nhâm nhi Huyết Liên Trà, cực phẩm trà của Đàm lão tiên sinh, mấy khi mới được thưởng thức, phải tranh thủ tận hưởng. Nước trà tràn vào cuống họng liền làm cho cả người hắn khoan khái vô cùng, bao nhiêu mệt nhọc đều bị mùi hương của trà làm tan biến. Bây giờ, hắn cảm thấy tràn đầy năng lượng, phải chăng năng lượng này là từ cái mùi máu tanh thoang thoảng kia mà ra.
Hai thầy trò, một người khoan khoái nhâm nhi trà ngon, huýt sáo vi vu. Một người thì ngồi cứng ngắt như tượng, đến tóc tai cũng cứng ngắt, không chút lung lay, chỉ có tròng mắt là chốc chốc lại đảo qua đảo lại.
Last edited: