[Điểm Sách] Tiểu thuyết: Hồi ức về những cô gái điếm buồn của tôi - Gabriel García Márques

Ly Tử Nam Kha

Phàm Nhân
Ngọc
396,64
Tu vi
0,00
hoi-uc-ve-nhung-co-gai-diem-buon-cua-toi-_67095_1.jpg

46750.png


Truyện: Hồi Ức Về Những Cô Gái Điếm Buồn Của Tôi
Tác giả: Gabriel García Márques
Thể loại: Tiểu thuyết, văn học nước ngoài
Reader: Chưa cập nhật

Cuốn sách này không có những cảnh hiện thực huyền ảo tạo nên “thương hiệu” của Márquez như trong Trăm năm cô đơn hay Người chết trôi đẹp nhất trần gian, nhưng nó vẫn làm người đọc phải suy nghĩ lại không ngừng về hiện thực, và nhất là về sự cô đơn của con người.

Tác phẩm được viết bằng giọng văn chậm rãi và nặng nề như nhân vật chính – ông nhà báo già đến sinh nhật 90 tuổi quyết định dốc tiền để có một đêm tình với cô bé 14 tuổi còn trinh nguyên. Đời ông đã ngủ với nhiều cô gái điếm, đơn giản là nhu cầu tình dục, và ở tuổi 90, ông muốn một phần thưởng nào đó thật khác.

Nhưng đêm ấy, được chiêm ngưỡng vẻ đẹp của trong dáng ngủ say của cô bé, ông bỗng nảy nở một tình yêu phi xác thịt, ông chỉ hôn lên trán cô, rồi những ngày sau ông nguyện làm tất cả để giữ gìn sự trong trắng cho cô.'=

Rồi câu chuyện tiếp tục với căn phòng nhỏ, người đàn ông già gần đất xa trời, với ít hoa, ít ánh nắng, trầm ngâm chiêm ngưỡng và lặng lẽ “bảo vệ” nữ thần của ông. Một tình cảm tươi sáng, làm mới lại tâm hồn, vượt thoát khỏi những chuẩn mực tầm thường nhưng càng đọc càng thấy phủ lên đó một nỗi buồn bất lực, nỗi buồn bao trùm thân phận con người sắp dốc hơi tàn ở một thị trấn xa xăm.

Thế nên với Márquez, viết bất kỳ tiểu thuyết nào thực ra cũng là một cuốn sách về sự cô đơn đến đậm đặc khi bị giằng xé bởi những cảm xúc tột bậc trong một hiện thực cầm tù đang vây hãm lấy con người.

Tác phẩm này dễ làm người đọc nhớ tới kiệt tác Người đẹp say ngủ của Kawabata khi cùng một mô-típ ông già tái sinh lại tâm hồn nhờ vẻ đẹp của người con gái hay sự xót thương cho thân phận người phụ nữ. Bằng cách dựng lên khoảnh khắc “cứu rỗi” ấy, cả Márquez và Kawabata đều đi đến cùng và mô tả tinh tế nhất những mảng sáng – tối hỗn độn trong tâm hồn con người để khám phá ra rằng chúng ta có thể luôn cao cả hơn, bất chấp cái án lưu đày trên mảnh đất trăm năm cô đơn.



Tác phẩm được viết bằng giọng văn chậm rãi và nặng nề như nhân vật chính – ông nhà báo già đến sinh nhật 90 tuổi quyết định dốc tiền để có một đêm tình với cô bé 14 tuổi còn trinh nguyên. Đời ông đã ngủ với nhiều cô gái điếm, đơn giản là nhu cầu tình dục, và ở tuổi 90, ông muốn một phần thưởng nào đó thật khác.
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top