Đó là một buổi tối mùa xuân ấm áp chỉ sau tết âm có vài ngày, thời tiết hơi se lạnh, tám giờ tối những con đường những tuyến phố Hà Nội tấp nập xe cộ qua lại, những gia đình quây quần bên nhau, những người bạn thân tụ tập, những đôi tình nhân dạo phố, hay những con người vất vả mưu sinh, đó là bức tranh chân thực về cuộc sống đang diễn ra từng ngày từng giờ nơi phố xá.
Minh Châu cầm lái em xe Porsche Panamera màu đổ mận băng băng chạy trên đường đến nhà Bảo Trang. Tám giờ tối bây giờ ở Hà Nội mới là thời gian phố xá lên đèn bắt đầu một cuộc sống về đêm đầy sôi động và rực rỡ.
Bảo Trang sống tại khu đô thị có giá đất đắt đỏ nhất Hà Nội, trong một căn hộ được thiết kế hiện đại, sang trọng và đầy đủ tiện nghi chiếm gần như toàn bộ một tầng thượng của khu trung cư nằm ngay trung tâm khu đô thị, biểu tượng cho sự xa hoa và giàu có.
Cho xe xuống tầng hầm của tòa nhà, Châu ấn út báo số nhà qua bảng an ninh tại cầu thang máy, mỗi lần đến đây cô nàng đều ngán ngẩm với những quy trình kiểm tra an ninh rề rà và rắc rối này. Sau khi đã báo số nhà cho hệ thống an ninh thì Minh Châu đứng chờ trong giây lát đấy là theo lời nói phát ra từ hệ thống an ninh để dữ liệu được xử lý và chủ nhà nhận được thông báo về việc họ có khách ghé thăm. Nhưng trước khi cô nàng nhận được thông báo về việc chủ nhà có nhà và hệ thống an ninh được mở thì cô nhận được tin nhắn của Bảo Trang ngắn gọn và xúc tích.
- “Chờ 3 phút, tao với Như đang xuống”
Phong cách của Bảo Trang là vậy, rõ ràng và ngắn gọn. Chưa đầy ba phút sau thì Bảo Trang và Ngọc Như xuất hiện ở tầng hầm để xe.
- Đi luôn sao? – Minh Châu hỏi ngay khi hai cô bạn thân xuất hiện.
- Uhm, đi luôn, Hạ Chi không qua đây đâu, nó hẹn gặp ở quán luôn. – Ngọc Như bước đến cửa xe bên ghế phụ nói với Minh Châu trước khi mở cửa và ngồi vào trong xe.
Minh Châu nhún vai rồi ngồi vào ghế lái nổ máy đánh lái chiếc Porsche Panamera chầm chậm ra khỏi tầng hầm để xe và hòa vào dòng xe cộ. Nhưng lên đến nơi, đúng địa chỉ mà cô bạn Hạ Chi cung cấp cả ba người phát hiện ra một vấn đề đó là không tim được chỗ để xe.
- Ôi thôi, sao con nhóc này lại hẹn cái chỗ không thể tìm được bãi gửi xe vậy chứ. – Minh Châu ca thán.
- Để Helen cho người mang xe về đi. – Bảo Trang ngồi đằng sau hờ hững nhìn ra ngoài đường khi xe của Minh Châu đã đảo vòng đến lần thứ hai thì nhàn nhạt nói
Hạ Chi cô bạn thân còn lại trong nhóm bốn cô gái hẹn các cô ở một quán cà phê khá vắng, nằm trong một con ngõ nhỏ ở Xã Đàn, bình thường nhóm bạn của Trang rất ít khi lên đây, và cũng ít chọn những quán cà phê vắng vẻ như thế này, nhưng hôm nay vì Hạ Chi hẹn nên mọi người có mặt ở đây. Chả biết cô nàng có việc gì mà lại chọn chỗ xa tít mù tắp với cái thói quen xa hoa bình thường nhóm vẫn hay chọn khi tụ tập với nhau. Không gian của quán không lớn, được trang trí nhẹ nhàng theo phong cách hơi hoài cổ, khi vừa bước chân vào quán quả thật Bảo Trang, Ngọc Như và Minh Châu có chút hơi bị sốc bởi vẻ giản dị và bình yên đến lạ thường của quán. Khẽ trao đổi ánh mắt ba cô nàng chọn chỗ ngồi xuống, gọi mỗi người một cốc sinh tố và cà phê phù hợp với không khí của quán, thay vì gọi vài ly coktail như bình thường.
- Tại sao Hạ Chi lại chọn nơi này? - Minh Châu, cô bạn buộc tóc đuôi gà và khoác lên mình bộ cánh thời thượng nhưng đầy lạ lẫm khi kết hợp một chiếc áo ren họa tiết lạ mắt với một chiếc quần jeam rách tả tơi và một chiếc áo lông thời trang nhưng đảm bảo vẫn giữ đúng công dụng sưởi ấm với tổg giá trị bộ trang phục lên đến hàng chín con số. Ngay khi cô bước vào quán đã thu hút sự chú ý của không ít những vị khách ở đây, cái cảm giác như bạn đang bật nhạc sàn trong một quán cà phê có không gian như những bài hát của nhạc Trinh Công Sơn vậy, nó lạc lõng và kém hài hòa đến cùng cực. - Đáp lại câu hỏi của cô nàng là cái lắc đầu hay nhún vai của hai cô bạn ngồi bên cạnh.
- Và tại sao nó hẹn chúng ta mà giờ này còn chưa thèm tới? - Minh Châu thốt nên đầy bực bội về việc trễ hẹn của cô bạn thân. Ngay lúc ấy một cô gái xinh đẹp với mái tóc xoăn nhẹ nhàng màu bạch kim kết hợp cùng bộ váy thời thượng bước vào. Vừa đi tới bàn mà mấy đứa bạn thân đang ngồi, Hạ Chi mỉn cười, vừa đặt đống đồ lỉnh kỉnh trên tay xuống một chiếc ghế bên cạnh vừa nói:
- Xin lỗi tao đến muốn. - Hạ Chi vẫy tay gọi người phục vụ tới.
- Mày đi đâu mà lâu thế, trễ hẹn đến nửa tiếng, hội tao đợi dài cả cổ ra rồi đấy. - Minh Châu trách.
- Chị dùng gì? - Người phục vụ đến nhẹ nhàng đặt tờ menu xuống bàn, và nhìn các cô gái đầy lạ lẫm.
- Cho chị một bạc sủi. - Hạ Chi đưa lại tờ menu cho người phục vụ, mỉm cười thân thiện nói.
- Sao lại hẹn mọi người ở đây? - Ngọc Như cô gái có mái tóc dài xoăn nhẹ nhàng, buông xõa sau vai, kết hợp với một phong cách thời trang năng động và khỏe khoắn quần bò cùng áo len khoác jacket da bóng ở bên ngoài, trông cô lúc nào cũng tràn đầy sức sống.
- Vì ở đây có xem bói bài tarot. - Hạ Chi hào hứng nói. Ngay khi nghe câu nói ấy Minh Châu thật muốn xổ một tràng dài để mắng đứa bạn thân về cái sở thích này của nó, nhưng thấy Bảo Trang nhẹ giọng gọi tên mình thì Minh Châu thật sự phải nuốt những lời sắp nói trở lại và tặng cho cô bạn thân một cái lườm sắc lẻm.
- Mày thích xem bài hội tao biết nhưng bình thường đâu có gọi cả hội tới như thế này. - Bảo Trang nhấp một ngụm cà phê nói. Cô bạn cuối cùng này khi nhìn qua không có cảm giác gì nổi bật, mái tóc ngắn qua vai một chút, buông xõa, nhuộm màu xanh rêu nhạt, kết hợp với một phong cách thời trang bình thường, đơn giản, không cá tính như Minh Châu, không nhẹ nhàng nữ tính như Hạ Chi cũng không có nét năng động như Ngọc Như. Nhưng từ bản thân cô gái này lại toát ra một cái gì đấy đầy mạnh mẽ có chút làm cho con người ta hơi e ngại khi tiếp xúc.
- Hôm nay là muốn mọi người cùng xem. - Hạ Chi bí hiểm nói.
- Không hứng thú. - Minh Châu đầy phũ phàng cự tuyệt cô bạn thân.
- Nhưng vui mà. - Hạ Chi xụ mặt, đôi mắt chớp chớp tỏ vẻ rất đáng thương nhìn mọi người thấy vậy Bảo Trang không khỏi mỉm cười nói.
- Sao tự nhiên lại muốn mọi người cùng xem, bình thường mày toàn tự đi một mình hoặc kéo Ngọc Như đi cùng mà.
- Bình thường là nàng ấy xem, tao ngồi cà phê giết thời gian thôi. - Ngọc Như nhún vai nói.
- Tiện hôm nay mọi người cùng xem với tao đi. - Hạ Chi năn nỉ.
· Không thích. - Minh Châu vẫn phũ phàng.
- Nó thích thì hôm nay mọi người cùng xem đi. - Bảo Trang cười cười nói.
Câu nói ấy làm ba người còn lại vô cùng ngạc nhiên, Trang nhìn thì rất dễ chịu vậy thôi nhưng khi cô nàng này không thích làm điều gì thì không ai có thể ép, và bình thường cô ấy cực ghét mấy trò bói toán này, nay lại giở giời.
- Cô ở đây nói hay lắm. - Hạ Chi vui vẻ nói.
Chỉ là một sự tình cờ cho những số phận của những cô gái ấy để rồi mọi chuyện thay đổi, sự gắn kết thêm bền chặt và một chữ "duyên" dành tặng cho tất cả mọi người, duyên để đi qua cuộc đời nhau, duyên để quen biết, duyên để làm bạn, duyên để ở lại… và duyên vì chúng ta dành cho nhau.
*****
Cả bốn người đi lên cầu thang, đứng trước một cánh cửa bằng gỗ được trang trí với những hoa văn bắt mắt những đầy lạ lẫm khiến Bảo Trang có chút cảm thấy sự khác lạ ở trong lòng. Có lẽ từ cái giây phút Bảo Trang đồng ý xem bói bài với Hạ Chi thì mọi sự đã là khác lạ rồi. Hạ Chi nhẹ nhàng gõ cửa và đẩy cảnh cửa để các bạn cô cùng bước vào khi nghe được tiếng trả lời rất nhẹ nhàng trầm thấp phát ra từ bên trong. Khi cánh cửa mở ra các cô có chút không thích ứng được với cảm giác và thứ ánh sáng ấm áp tỏa ra từ những chiếc đèn có kiểu dáng lạ lùng như những đồ vật ở Châu Âu thế kỷ 20 được treo bên trong căn phòng. Bảo Trang vẫn luôn có cảm giác cô như bước vào một không gian khác vậy khi đi qua cánh cửa căn phòng nhỏ trên gác hai ấy.
Bảo Trang quan sát xung quanh, căn phòng không rộng lắm nhưng cũng không có quá nhiều đồ, ngoài những chiếc đèn được treo để tỏa ánh sáng cho căn phòng, hai chiếc kệ sách được chất đầy bằng những quyển sách dày cộp to sụ, những bức tranh được treo trên tường với những hình ảnh mà cô không hiểu ý nghĩa, và những cây nến trắng rất to được đặt rải rác quanh phòng. Ở chính giữa của căn phòng có một chiếc bàn và những chiếc thảm ngồi được trải sẵn, một người phụ nữ đang ngồi ở đó mỉn cười nhẹ nhàng với mọi người.
Hạ Chi là khách quen của người xem bài, một phụ nữ tầm ngoài 40 tuổi, với vẻ ngoài khá quý phái, không trang điểm đậm, mùi hương nước hoa nhẹ nhàng, nụ cười thân thiện nhưng đôi mắt của người phụ nữ ấy rất đen và sâu mà khi nhìn vào đó bạn có cảm giác như đắm chìm vào một thế giới khác, như ánh mắt ấy có thể nhìn xuyên thấu con người của bạn vậy.
Hạ Chi rất thích coi bài torot, trước đây cũng không ít lần Bảo Trang đi cùng, nhưng đây là lần đầu tiên cô gặp người xem bài cho cô cảm giác đặc biệt. Một người cho cô cảm giác vừa có sự uy hiếp như có thể nhìn thấu con người mình, nhưng cũng đồng thời cho cô một cảm giác của sự thấu hiểu. Lúc này tự nhiên Bảo Trang muốn trút bỏ những điều vương vấn trong lòng như thể tìm được một người để thổ lộ tâm tình.
Sau khi xem cho ba người bạn, người phụ nữ xem bài nhìn Bảo Trang mỉn cười, cô gái đứng trước mặt bà này rất đặc biệt, nhìn cô rất bình thường, không quá nổi bật về ngoại hình, phong thái, nhưng xung quanh cô có một thứ mà người ta vẫn gọi là khí chất, nó có phần nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ, hờ hững nhưng cùng đầy bí hiểm.
- Cô muốn xem về điều gì? - Người phụ nữ xem bài hỏi cô.
- Bất cứ điều gì. - Bảo Trang hờ hững đáp.
- Vậy cô xảo bài đi, 7 hoặc 9 lần và rút 7 lá. - Người phụ nữ xem bài mỉn cười đầy bí hiểm nhìn cô.
*****
BeHigh Buidling là một tòa nhà 5 tầng được xây dựng với mục đích trở thành tụ điểm vui chơi giải trí của các thiếu gia hay tiểu thư, những con người có tiền ở cái đất thủ đô này, tòa nhà có quầy bar cùng sàn nhảy, phòng hát riêng, khu vui chơi với những chiếc bàn bi-a sang trọng, quán cà phê và nhà hàng cao cấp với view đẹp.
Tòa nhà 5 tầng này tạo lạc ngay ngã ba, hai mặt giáp đường, view đep tự nhiên giá trị của nó cũng không hề nhỏ. Và dù chỉ mới khai trương một tháng thì đây cũng đã trở thành tụ điểm ăn chơi của một bộ phận giới trẻ tại Hà Nội và các khu vực lân cận, nhưng chắc chắn một điều đó là khi vào đây anh phải là người có tiền và biết điều. BeHigh được thiết kế khá hiện đại theo lối kiến trúc phương Tây đang thịnh hành với tâm lý sính ngoại của người dân Việt. Tòa nhà có tầng hàm để xe, tầng 1 làm quán cà phê, tầng 2 là nhà hàng, tầng 3 là khu vui chơi với những bàn bi-a cao cấp, quầy bar mini phục vụ đồ uống, tầng 4 là các phòng hát riêng được trang bị dàn âm thanh tiêu chuẩn, và tầng 5 là hệ thống quầy bar vũ trường. Và ngay lối vào của tòa nhà là cánh cổng cao vút, các nhân viên phục vụ đỗ xe cho khách luôn sẵn sàng cùng với bốn người bảo vệ mặc vest đen lịch lãm đứng ở đó bất kể ngày hay đêm.
Và buổi tối luôn là thời gian sôi động nhất của BeHigh. Trước cửa chính của Behigh bốn chiếc siêu xe của các nhãn hiệu khác nhau chầm chậm tiến vào nơi tiếp đón, bốn chàng trai bước xuống xe trong ánh nhìn đầy tò mò, thích thú, ngưỡng mộ và ghen tị của hàng dài những những thiếu gia tiểu thư đang chờ check in trước cửa kia.
Minh Kiệt anh chàng mặc bộ vest màu mận chín, chiếc áo vest khoác hờ bên ngoài chiếc áo sơ mi trắng vừa in với cơ thể hấp dẫn của anh chàng và hai cúc trên không cài bước xuống khỏi chiếc xe đầu tiên em BMW i8 đắt đỏ.
Theo sau chính là Thế Duy, anh chàng phóng khoáng với quần tây áo sơ mi bước xuống khỏi em Porsche Panamera. Anh chàng vừa bước xuống xe ném cho người phục vụ chiếc chìa khóa với một đường cong điệu nghệ và hành động vuốt tóc cực ngầu cùng cái nháy mắt với hàng các em chân dài đứng bên cạnh. Và điều đó làm không ít các cô nàng xao xuyến và say mê.
Tiếp theo là Khánh Lâm bước xuống từ chiếc xe Ferrari F430, anh chàng đeo kính cận chỉnh chu với sơ mi đóng thùng.
Cuối cùng là Tuấn Anh, anh chàng bước xuống khỏi em Lamborghini Huracan LP610-4 với ánh mắt lạnh lùng hờ hững trước ánh mắt ngưỡng mộ và say đắm của tất cả các cô nàng đang có mặt ở đây.
Khi bốn chiếc xe được các nhân viên đỗ xe đưa đi, bốn anh chàng dừng lại trước cửa chính.
- Nóng thật - Thế Duy cảm thán khi anh mắt dừng lại ở hàng các em chân dài và sexy hết cơ kia, đúng là con gái chịu chơi thì bao giờ thời trang cũng hơn thời tiết, nhìn những bộ váy ngắn hết cỡ, khoe hết nấc của các em Thế Duy cũng phải nhướng mày lên thưởng thức.
- Nói thừa. - Tuấn Anh nhìn Thế Duy và hành động thả thích một cách công khai của anh chàng thì không khỏi chán ghét nói.
- Đừng chưng ra cái bộ mặt khó đăm đăm như vậy chứ, mày không thấy chán những tao thấy tiếc cho cái khuôn mặt đẹp trai trời sinh của mày đấy. – Thế Duy cười cười khoác vai Tuấn Anh nói, chơi với nhau bao nhiêu năm sao anh chàng có thể không nhận ra cái ánh mắt đầy chán ghét của Tuấn Anh lúc này chứ.
Vào bar, Tuấn Anh và bạn bè chọn một chiếc bàn ở tầng gác 2, nhìn xuống sàn. Ở dưới sàn các nam thanh nữ tú đang quay cuồng trong điệu nhạc với một DJ điêu luyện mà giá của một đêm xuất hiện cũng lên đến tám con số. Minh Kiệt nhấp một ngụm rượu và nói với mấy thằng bạn thân.
- Thế nào, lần đầu t.ư này chúng mày không lo lỗ vốn chứ.
- Hội này chỉ đầu t.ư vào các dự án chắc chắn sinh lời thôi. - Thế Duy cười khẩy nói khi nâng ly rượu lên ngang tầm mắt nhìn về phía Minh Kiệt vẻ rất là trêu tức.
Minh Kiệt cũng không so đo với thằng bạn thân, quay sang thấy Tuấn Anh đang uống rượu nhưng mắt lại hướng xuống bên dưới sàn.
- Ê, mày nhìn gì vậy? - Minh Kiệt huých thằng bạn.
- Đến đây thì chỉ có ngắm gái thôi chứ còn gì nữa. - Thế Duy nhếch môi nói.
Tuấn Anh nhún vai, hếch cầm về phía sàn nhảy. Ở giữa sàn là một cô gái đang quay cuồng với điệu nhạc, cô nàng ăn mặc không quá bắt mắt, áo phông buộc túm lệch một bên, quần soóc jeam và đi một đôi giày cao gót mảnh, một thân hình bốc lửa thiêu đốt ánh nhìn của không ít tên con trai trong bar.
Nhóm của Bảo Trang đến bar khi chính cô cũng không biết làm cách nào mà cô đến được đây. Từ lúc bước vào cho đến giờ trên tay cô chưa bao giờ rời ly rượu.
Bảo Trang uống khá nhiều trước khi lên sàn nhảy, cô cần rượu để "điên", lời nói của người đàn bà xem bài tarot cho cô vẫn văng vẳng bên tai, dù cô muốn gào lên để át đi cũng không thể, dù ở đây tiếng nhạc đã đủ lớn như muốn chọc thủng màng nhĩ.
-"Ý nghĩa của những lá bài này rất đơn giản, nó thể hiện rất rõ con người cô đó. Cô là một con người với nhiều bí mật, bí hiểm như một nữ hoàng với quyền năng và sức mạnh có thể hủy diệt mọi thứ, cô không thiếu thứ gì những lại cảm thấy cô đơn và lạc lõng, sao vậy? Vì một người con trai mà trối bỏ hay buông thả nhiều như vậy có đáng không? Nếu cô không gồng mình với hình ảnh mạnh mẽ này cô có thể gục vào vai những người yêu thương cô để khóc mà. Không cần cố gắng để quên tình yêu đó đâu, cô đâu có nhớ người con trai ấy, cô chỉ không quên được tình yêu mãnh liệt của bản thân thôi. Rồi cô sẽ gặp được vì sao mới của cuộc đời mình thôi."
-"Cô là nữ chính của chính cuộc đời cô, hãy viết cuộc đời mình bằng tình yêu dành cho chính bản thân mình trước khi nghĩ tới tình yêu của một ai khác."
Tại sao cô lại có cảm giác bất lực đến như vậy khi nghe những lời nói đó, tại sao cô phải cần người khác chỉ cho mình cách phải sống như thế nào, nhưng cô lại không thể phản bác được những điều mà người phụ nữ ấy đã nói. Lúc này Bảo Trang cảm thấy rất khó chịu, sự khó chịu khi bị ai đó nhìn thấu, bị ai đó chỉ ra điểm yếu của cô và bị ai đó dạy cách phải sống như thế nào với cuộc đời của chính cô. Nhưng Bảo Trang cũng phải thừa nhận một điều, bằng chỉ một câu nói ấy đã nhìn ra được gút mắc trong con người cô, dù rất ghét dù rất khó chịu nhưng cô phải nhìn nhận đúng rằng người phụ nữ ấy nói đúng.
Ba cô nàng còn lại ngồi trên một chiếc ghế lô dài cách sàn nhảy một khoảng đủ để họ quan sát Trang. Minh Châu nhìn Bảo Trang đang quay cuồng giữa sàn, cái cảm giác bất lực khi nhìn đứa bạn thân tự giam mình trong không gian riêng và làm những chuyện điên rồ mà mình không thể giúp gì khiến nó cực khó chịu, ném về phía Hạ Chi ánh lườm sắt lẻm, tự nhiên bói với chả toán. Hạ Chi co rụt người lại trước ánh mắt đầy trách cứ của Minh Châu. Nhưng Ngọc Như thì lại rất thản nhiên cô khẽ vỗ vai Hạ Chi và tặng cô nàng một cái mỉn cười đầy vẻ không vấn đề gì, nếu cứ trốn tránh thì vết thương sẽ mãi rỉ máu, đó là cách Ngọc Như nghĩ và cũng không phải lần đầu tiên cô không cản Bảo Trang khi cô ấy muốn điên theo ý mình, nhưng lý trí Bảo Trang rất mạnh, dù có muốn làm những chuyện điên rồ như thế nào thì cô ấy cũng sẽ không lựa chọn những phương án cực đoan.
Tuấn Anh khá ấn tưởng với Bảo Trang, không biết vì lí do gì nhưng anh cảm thấy cô rất đặc biệt.
- Nó sao thế? - Thế Duy không khỏi tò mò nhìn tuấn anh từ nãy đến giờ đều chưa rời mắt khỏi cô nàng ở giữa sàn nhảy đó.
- Không biết. - Minh Kiệt lắc đầu.
- Cô gái đó có gì đặc biệt sao? – Thế Duy quan sát Bảo Trang, ngoài thân hình bốc lửa thì khuôn mặt không quá nổi bật, cũng chẳng có gì thu hút so với các cô em khác ở đây, vậy tại sao anh chàng vốn lạnh lùng như Tuấn Anh lại cứ quan tâm đến cô gái ấy, ít nhất từ lúc nhìn thấy cô gái ấy đến giờ Tuấn Anh luôn hướng ánh mắt về nơi ấy. Yêu từ cái nhìn đầu tiên ư? Với Tuấn Anh đó là điều không thể.
Minh Kiệt nghe câu hỏi của Thế Duy thì lắc đầu, vì anh không có khả năng phân biệt được cái khác biệt của sắc đẹp nữ giới. Thế Duy thấy thái độ hờ hững của Minh Kiệt thì không khỏi bĩu môi, tên này có cô dâu nuôi từ bé rồi không hứng thú với phụ nữ bên ngoài đâu.
Bảo Trang cứ uống rượu rồi nhảy, cứ như vậy cho tới nửa đêm, khi cô đã mệt lả và bước đi cũng không còn vững nữa. Và khi cô tưởng như mình sắp ngã xuống thì một vòng tay rắn chắc, đầy mạnh mẽ đã đón lấy cô, rất lãng mãn, rất tuyệt như khi một chàng hoàng tử xuất hiện để giải cứu nàng công chú vậy, hình ảnh thường thấy trong mấy bộ phim Hàn Quốc lãng mãn, nhưng không biết sự việc tiếp theo có nằm trong cãi chuỗi lãng mạn ấy hay không nhỉ? Vì mùi hương của chàng hoàng tử ấy khiến cô cảm thấy khó chịu, mùi hương cứ thoang thoảng khiến cho dạ dày cô cứ cuộn trào, sẵn với cồn trong người cô đã nôn ra cánh tay ấy.
Cả Ngọc Như, Minh Châu và Hạ Chi đều rất muốn cười khi nhìn thấy biểu cảm của anh chàng bị Bảo Trang nôn phải, đúng là làm phúc phải tội nhỉ, nhưng nghĩ lại bạn mình cũng đã làm bẩn áo người ta rồi, nếu các cô mà cười nữa cũng không phúc hậu cho lắm, các cô đành nín cười và đỡ lấy Trang từ tay anh chàng đó.
Ra khỏi bar, dù đã say, dù đã đứng không còn vững nhưng Bảo Trang vẫn đòi Ngọc Như đua xe, cô cần cảm giác của tốc độ, cô biết rằng Hạ Chi sẽ không dám, Minh Châu sẽ ngăn cô lại nhưng Ngọc Như sẽ biết cô cần gì. Ngọc Như ôm lấy Bảo Trang và nhìn Minh Châu nói:
- Minh Châu, gọi Helen mang xe tới.
- Mày điên ah, phải ngăn nó lại chứ. - Minh Châu hét lên, đua xe với tình trạng này là đặt đổ ước mạng sống đấy.
- Ngọc Như, đừng. - Hạ Chi nhìn Ngọc Như lắc đầu.
- Tao muốn đua, tao muốn đua. - Dù đã rất say những Bảo Trang vẫn lặp đi, lặp lại câu nói ấy.
- Minh Châu, gọi Helen đi.
Minh Châu không tình nguyện nhấc máy gọi cho Helen. Chưa đầy vài phút sau, hai chiếc siêu xe thể thao mui trần nhãn hiệu Lamborghini xuất hiện.
- Minh Châu, giữ Trang, để cô ấy ngồi ở ghế phụ. - Ngọc Như nhìn Minh Châu nói, và tự mình ngồi vào ghế lái chiếc xe Lamborrghini Aventador màu xanh dương bắt mắt. Trong khi Ngọc Như thắt dây an toàn cho Bảo Trang thì Minh Châu ngồi vào ghế lái chiếc xe còn lại. Hạ Chi nhìn ba người bạn của mình, cô thật không có hứng thú với tốc độ, kể cả cầm lái hay ngồi cạnh, nhưng cô lại không muốn bị bỏ lại, Minh Châu nhìn Hạ Chi khiến cô nàng phân vân đôi chút, cuối cùng Hạ Chi nhắm mắt đưa chân ngồi vào ghế phụ chiếc xe của Minh Châu.
- Cao tốc Láng - Hòa Lạc. - Ngọc Như nói với Minh Châu khi bắt đầu nhấn chân ga để chiếc xe phóng đi và lao vào màn đêm nhưng luôn được thắp sáng bởi những ngọn đèn giữa những con phố Hà Nội.
Những chiếc xe lần lượt rời khỏi BeHigh thì nhóm của Tuấn Anh cũng vừa bước ra, và họ bỏ lỡ việc chiêm ngưỡng những chiếc siêu xe niềm đam mê và yêu thích của cả nhóm. Tuấn Anh lườm mấy đứa bạn, anh vừa thay một chiếc áo do quản lý ở đây đưa tới, sự việc vừa rồi khiến tâm trạng của anh tuột dốc không phanh, khỏi nghĩ tới việc vui chơi nữa, lúc này anh chỉ muốn về nhà. Minh Kiệt khoác vai Tuấn Anh, đầy tinh nghịch nói.
- Để giải xui cho chú, mình đi tăng nữa chứ? - Mọi người đều nhìn Tuấn Anh với vẻ thương cảm.
Tuấn Anh nhìn mấy thằng bạn chẳng có ý tốt gì cả, chỉ muốn đạp cho chúng nó vài cái.
- Khỏi đi, giờ tao muốn về tắm cái, người bẩn muốn chết. - Tuấn Anh dội cho hội bạn gáo nước lạnh.
Những chiếc xe chầm chậm đi lại chỗ nhóm bạn Tuấn Anh, nhân viên phục vụ đưa chìa khóa xe cho Tuấn Anh rồi nói:
- Em vừa thấy hai con siêu xe mui trần của Lamborghini xuất hiện, em tưởng nhóm các anh lại kết nạp thêm người mới cơ.
- Con gì thế chú mày? - Thế Duy hứng thú hỏi.
- Aventador xanh và Gallardo trắng. - Người phục vụ đáp.
- Của ai vậy nhỉ? - Minh Kiệt thắc mắc. Nhóm của anh đâu có kết nạp thêm thành viên mới đâu.
- Em thấy có bốn cô gái đi chúng, cứ nghĩ các anh lại kết nạp thêm người mới.
- Hi vọng sẽ có lần gặp, cùng một niềm đam mê siêu xe và tốc độ mà nhỉ - Thế Duy cười cười.
Tuấn Anh không có hứng thú lắm, cầm chìa khóa và bước ra xe.
- Tao về trước đây. - Anh lên xe và rồ ga phóng đi bỏ mặc mấy thằng bạn thân chả tốt lành gì ở lại.
Khi bóng chiếc xe của Tuấn Anh khuất vào màn đêm thì Thế Duy không khỏi nhíu mày nói với Khánh Lâm vốn im lặng ở một bên.
- Mày có cảm thấy nó rất lạ không?
Khánh Lâm nhìn Thế Duy với anh mắt kiểu mày nói thừa khiến Thế Duy muốn nổi đóa lên thì anh chàng nhàn nhạt nói.
- Không cần mày nói tao với Minh Kiệt đều thấy nó lạ.
- Thế mới nói, hôm nay nó bị sao thế? – Thế Duy vuốt cằm nói ra chiều suy nghĩ.
- Đừng có hỏi, mày có hỏi tao cũng không biết mà trả lời mày. – Minh Kiệt đột ngột lên tiếng tham gia cuộc đàm luận.
- Nói như chúng mày thì còn gì để nói nữa, quan trọng là tao thấy nó đang chú ý tới một cô gái. – Thế Duy nhìn hai tên bạn thân vẻ bất lực.
- Nó không giống mày đâu. – Khánh Lâm nhìn Thế Duy cười nói.
- Vì nó không giống tao lên mới đáng quan tâm, chứ giống tao thì không chú ý tới con gái mới có vấn đề đấy.
- Thôi được rồi, mới có tí thế thì có vấn đề gì, chỉ là gặp lướt qua nhau thôi. – Minh Kiệt gạt ngay cái ý nghĩ mà anh cho là vớ vấn của Thế Duy, Tuấn Anh mà dính với một cô gái được thì các anh đã mừng, nhưng đã năm năm trôi qua, làm gì có bóng dáng đứa con gái nào lảng vảng quanh nó đủ lâu để có một mối quan hệ nghiêm túc đâu.
Tuy bị hai thằng bạn thân gạt đi nhưng Thế Duy tin rằng cái ý nghĩ cô gái đó với Tuấn Anh như được sắp xếp duyên phận vẫn không thể nào loại bỏ được. Thế Duy đang có chút suy nghĩ mong chờ vào tương lai phía trước.
Về đến nhà, Tuấn Anh cực kỳ khó chịu, chỉ là hành động đỡ cô ta trong vô thức thôi mà, nhìn xem chiếc áo của anh, lại còn ánh nhìn của mấy đứa bạn chả tốt lành gì kia nữa. Đi tong một buổi tối đẹp trời, ném chiếc áo xuống sàn và nằm vật ra giường, dù rất không muốn nhưng hình ảnh của cô gái đó lại hiện nên trong tâm trí anh, Tuấn Anh ngồi dậy lắc mạnh đầu như muốn đuổi những hình ảnh ấy ra khỏi tâm trí mình. Nhưng ánh mắt ấy, ánh mắt đầy đau đớn, ánh mắt đầy lạc lõng và bất lực ấy như một con thú bị tổn thương sợ hãi tất cả những thứ tiếp xúc với nó, dù với bất kỳ mục đích gì dù tốt, dù xấu nó cũng sẽ đều xù lông lên, gồng mình tự chịu đựng nỗi đau và tự chữa trị vết thương.
- Là một sự đồng cảm ưh. - Tuấn Anh đăm chiêu suy nghĩ. - Vì cô gái ấy cho anh cảm giác của chính mình trước đây sao?
Dù không biết cảm giác của Tuấn Anh với Bảo Trang ngay lần gặp đầu tiên là gì, nhưng từ đó vô tình mối liên hệ của họ đã được thiết lập, sợi dây duyên phận giữa họ đã được buộc vào với nhau.