[Điểm Sách] Tiểu thuyết: Khóc giữa Sài Gòn - Nguyễn Ngọc Thạch

Đình Phong

Thăng Tiên kiếp
Dịch Giả Trường Sinh
Ngọc
8,91
Tu vi
1.816,52
14004029563_234619ebca.jpg

Truyện: Khóc giữa Sài Gòn
Tác giả: Nguyễn Ngọc Thạch
Thể loại: Tiểu thuyết
Link reader: https://bachngocsach.com/reader/khoc-giua-sai-gon

Đôi lời:

Bức tranh hiện thực, với những gam màu xám lạnh về Sài Gòn của tác giả chuyên về những đề tài gai góc, Nguyễn Ngọc Thạch.

“Tôi tin rằng ai đặt chân đến mảnh đất Sài Gòn, đều khó có thể rời bỏ nó mà không lưu luyến, vấn vương. Nó không đơn thuần là một mảnh đất, nó là ký ức, là ước mơ, là hoài bão của rất nhiều người. Nhưng, tôi cũng tin rằng những ai sống ở Sài Gòn, cũng đã từng có một lần khóc giữa Sài Gòn.”

Sáu con người giữa đất Sài Gòn.

Phan đi tìm sự hả hê bằng chiến thắng, chinh phục những đỉnh cao xã hội.

Nam lạc trong nỗi đau, đắm chìm trong những ảo tưởng do bản thân dựng lên.

Tú, nhìn đời bằng con mắt lạnh lùng, am hiểu về đàn bà đến kinh khủng.

Mễ, nghiên cứu tâm lý để rồi sợ hãi nhận ra sự thật mình tìm được.

Thụy, chơi vơi, bấp bênh giữa hai bờ giới tính.

Ân, sống ảo, quan tâm đến mạng xã hội hơn cảm xúc người xung quanh.

Họ, có một điểm chung duy nhất là chọn Sài Gòn làm đất sống. Bị ám ảnh bởi bụi xe, bởi đèn Sài Gòn xanh xanh đỏ đỏ, bởi những quán café, bởi những ổ bánh mì… bị ám ảnh bởi khát khao tìm cho được đáp án cho câu hỏi, “Tôi là ai?”

Họ, được Sài Gòn gắn kết, sắp xếp để đan xích họ vào đời nhau, để cùng trải qua những hoan lạc, chia ly. Để rồi đến cuối cùng, lại được đứng cùng nhau, chỉ đơn giản là khóc, cho hả hê lòng, cho tan nỗi đau.

Họ, người đi kẻ ở, nhưng vẫn tin rằng có ngày gặp lại, chỉ cần một niềm tin nhỏ nhoi đó vẫn giữ người ta chờ nhau… chờ như chuyện Sài Gòn.

Trích đoạn

“Giữa Sài Gòn có một tiệm café nhỏ nằm trong hẻm, chủ quán là cô kiến trúc sư năm nay đã ngoài bốn mươi, chưa chồng. Quán tên “Chờ”, nghe khắc khoải như nỗi niềm cô mang.

Năm đó, cô và anh yêu nhau nồng cháy, cái tình yêu đầu đời chớm nở, bừng bừng như lửa mà hai người lại thành thiêu thân lao vào, sống chết gì cũng mặc, chỉ cần được bên nhau là toại nguyện. Tình cảm chưa được bao lâu, anh nghe gia đình bỏ đi vượt biên.

Ngày đi, anh nắm chặt tay cô, hứa là qua được bên kia rồi sẽ quay về tìm, làm đám cưới để đón cô sang ở cùng. Rồi anh cứ vậy mà đi biền biệt. Năm năm cô chờ, mười năm cô chờ, hơn hai mươi năm cô vẫn chờ, tuổi xuân trôi qua rồi, giờ ngoài bốn mươi, cô vẫn chờ.

Ai hỏi, cô cũng cười nói, “Chờ người mình yêu, xứng đáng lắm”.

“Chờ” đầy tranh cô vẽ. Chủ thể là đàn ông. Thân hình rắn rỏi, đường nét cơ thể rõ mồn một, chỉ mỗi gương mặt tựa khói sương. Khách đến quán những buổi chiều, có lúc thấy cô ngồi bên giá vẽ, tay cầm chì hí hoáy, ai cũng hỏi, “Sao chẳng có gương mặt, hay bà chủ còn nhớ mặt người ta không?” Nghe hỏi cô cười, “Có bao giờ quên đâu mà còn nhớ, chẳng qua là... muốn giữ gương mặt đó lại cho riêng mình, đàn bà tuổi này, ích kỷ lắm.”

Và quán vẫn “chờ”, tranh cũng “chờ”, cô cũng “chờ”.

Tác giả

Nguyễn Ngọc Thạch (bút danh khác: Jade), là tác giả trẻ được cộng đồng mạng quan tâm khi chọn những mảng đề tài gai góc, gây nhiều tranh cãi trong xã hội như đồng tính, mại râm, chuyển giới. Mặc dù đang làm việc trong lĩnh vực marketing, viết lách chỉ như một cuộc dạo chơi đầy ngẫu hứng, nhưng với giọng văn trần thực, không hoa mỹ mà vẫn giàu cảm xúc, các tác phẩm của Thạch viết ra vẫn luôn được đông đảo độc giả đón nhận.

“Chờ” đầy tranh cô vẽ. Chủ thể là đàn ông. Thân hình rắn rỏi, đường nét cơ thể rõ mồn một, chỉ mỗi gương mặt tựa khói sương. Khách đến quán những buổi chiều, có lúc thấy cô ngồi bên giá vẽ, tay cầm chì hí hoáy, ai cũng hỏi, “Sao chẳng có gương mặt, hay bà chủ còn nhớ mặt người ta không?” Nghe hỏi cô cười, “Có bao giờ quên đâu mà còn nhớ, chẳng qua là... muốn giữ gương mặt đó lại cho riêng mình, đàn bà tuổi này, ích kỷ lắm.”

Và quán vẫn “chờ”, tranh cũng “chờ”, cô cũng “chờ”.
 
Last edited:

kimsieuquan

Phàm Nhân
Ngọc
2.214,20
Tu vi
0,00
44866637-176-k31195.jpg

Truyện: Khóc giữa Sài Gòn
Tác giả: Nguyễn Ngọc Thạch
Thể loại: Tiểu thuyết tình yêu
***​


“Tôi tin rằng ai đặt chân đến mảnh đất Sài Gòn, đều khó có thể rời bỏ nó mà không lưu luyến, vấn vương. Nó không đơn thuần là một mảnh đất, nó là ký ức, là ước mơ, là hoài bão của rất nhiều người. Nhưng, tôi cũng tin rằng những ai sống ở Sài Gòn, cũng đã từng có một lần khóc giữa Sài Gòn…” - Nguyễn Ngọc Thạch.

Tôi muốn thử hỏi những người đã và đang sinh sống tại Sài Gòn, có ai đã và từng đọc qua quyển sách này và tìm thấy "mình" trong những trang sách - nhân vật đó chưa?

Lý do tôi viết vì tôi muốn tìm sự đồng cảm, một mối liên kết nào đó giữa những con người đang sống ở đất Việt, mặc dù chúng ta chưa lần nào nói chuyện với nhau, chưa từng quen nhau, cũng như chưa hề gặp mặt. Nhưng tôi vẫn muốn tìm đâu đó, một người chút cảm xúc, chút suy nghĩ, chút tâm trạng chênh vênh giữa cuộc đời giống với tôi, nhất là sau khi đọc quyển tiểu thuyết "Khóc giữa Sài Gòn."

Sài Gòn thật xa hoa, lộng lẫy. Thành phố vừa diễm lệ lại vừa huyền bí. Một bức tranh thật đẹp, hòa nhịp với cuộc sống "người đông đất hẹp". Ấy thế, đất "Sài Gòn" còn hay cái tên là đất "Cơ hội", dù nó có chật chội vì người đi chen chúc nhưng lúc nào đó cũng là phần tâm điểm đắt giá cho bất cứ ai muốn đổi đời, mượn sự lạ lẫm từ những góc phố xa lạ để thay đổi mình, kiếm chát cho sự mưu sinh nhọc nhằn.

"Khóc giữa Sài Gòn" được cảnh báo 16+ cho sách, cũng như câu khuyến cáo “Không đọc sách lúc cô đơn, buồn chán” không ít thì nhiều cũng mang đến sự ngạc nhiên cho các bạn trẻ khi lần đầu tiên cầm quyển sách này. Thật đấy, bạn không thể tưởng tượng rằng cuộc đời của ngoài xã hội hiện thực kia, bao nhiêu cám dỗ, bao nhiêu thăng trầm cảm xúc, cùng với những tham vọng, đam mê từ các nhân vật được gầy dựng qua mỗi trang sách đã thực sự phân trần, lột tả "tất tần tật" về mọi thứ.

"Đâu là tham vọng mù quáng, khi vô tình dẫn Phan chàng trai trở về từ phương xa với tham vọng đạt được các vị trí cao trong xã hội. Đó là Mễ, người đàn bà nghiên cứu tâm lý người ta để rồi giật mình hoảng sợ chính những thứ mình tìm ra được. Đó là Tú, gã tác giả nhìn đời bằng con mắt dửng dưng, chán nản nhưng thực tế, lạnh lùng. Là Ân, cô gái cô đơn đến nghẹt thở giữa chốn đông người, phải bám víu vào thế giới ảo. Là Thụy, chàng trai tỉnh lẻ cứ mãi chơi vơi giữa hai bờ giới tính. Và đó là Nam, vẫn còn mãi lạc trong miền đau xa xăm nào."

Đất Sài Gòn tuy rất rộng nhưng thật hẹp đối với những ai có mắc nối rối như tơ vò, có những lúc muốn tâm sự nhưng lại không biết trải lòng cùng ai. Người ta thường gọi đó là "cô đơn, lạc lõng". 6 số phận riêng biệt, 6 con người hoàn toàn khác nhau nhưng lại cùng nhau sống chung trên mảnh đất Sài Gòn này, đã đọng lại trong tôi rất nhiều điều, là hồi chương cảnh tỉnh sau một giấc dài chìm đắm trong ngộ nhận... Đâu ai nói cứ "đông" là sẽ không "cô đơn" bao giờ? Cuộc đời của họ thật vô thường, tưởng chừng như không hề ghép nối hoàn chỉnh, nhưng đâu đó giữa những con người xa lạ này lại có sợi dây liên kết đem họ mắc xích tạo thành một vòng tròn xoay quanh giữa cuộc đời, và vô tình đẩy họ vào cám dỗ để khi 6 người họ kịp lúc bừng tỉnh lại thì cũng đã quá trễ. Một người phải từ giã chốn "phồn thị" để rốt cuộc cũng vĩnh viễn trở về sự "yên bình" rời xa khỏi cõi đời này, một người phải vào chốn tù giam, một người phải rời khỏi Sài Gòn để đi tìm đam mê thật sự của chính mình... Đó mới chính là t.ư vị của cuộc đời, một mùi riêng của đất Sài Gòn, dung tục phàm trầm.

tumblr_n4fjzytX101sfdaseo1_500.jpg

"Sài Gòn của tôi có rượu, có thuốc lá, có nước mắt, có cả ê chề, đắng cay… Có những đêm người ta đầy hoang dại bên nhau, ngẩng mặt nhìn ra thấy lấp lánh ánh đèn không bao giờ tắt. Có những lúc, người ta giấu đi lệ biệt ly ở một bến xe khách lúc hai, ba giờ sáng.
Sài Gòn của tôi, có những người dám chết vì nhau, dám sống vì nhau, và dám khóc vì nhau.” - Nguyễn Ngọc Thạch.



Họ gặp nhau, mang lại niềm vui, nụ cười và cả chia ly, để lại cho nhau nỗi đau cùng nước mắt. Nhưng dẫu như thế họ vẫn thấy Sài Gòn đẹp, tim họ vẫn một lòng say đắm, yêu vì vẻ hòa nhoáng của mảnh đất đông người này. Để rồi sau này họ có ngã sang một con đường khác, theo hướng bước chân dẫn lối mới đi nữa, thì họ vẫn hi vọng rằng, nơi đâu đó giữa chốn xa lạ này, một lần nữa họ sẽ lại được gặp nhau và... "Khóc giữa Sài Gòn".

Mấy ai đủ cuồng nhiệt và mạnh mẽ để sống thật giới tính, thực hiện niềm đam mê gần như đã nuốt sâu con người bạn? Những ai có đủ niềm tin vững vàng để theo phong cách riêng, đánh bật đi cái "tôi", bỏ lại những tai tiếng sau lưng để hoàn thiện lại bản thân mình... lần nữa? Hỡi những con người trẻ tuổi nơi đây, chúng ta còn trẻ thì đừng nên lãng phí, từ những con người của "Khóc giữa Sài Gòn" tôi đã có cái nhìn mới hơn về đời sống, tận mắt "đọc và ngẫm" những hành động bồng bột của những con người trẻ ấy, cùng với sự xô đẩy của dòng đời, của xã hội này. Tôi thấy mình vẫn còn may mắn, vì chí ít tôi vẫn còn có quyền được lựa chọn.
Ai nói đọc sách rất nhàm? Ai nói đọc sách chỉ là chuyện rảnh rỗi? Ai nói đọc sách là rất vô vị? Thật xấu hổ, sách chính là nhịp đập của bất cứ ai đã và đang yêu sách, hơn ai hết họ hiểu sách có tầm ảnh hưởng lớn đến thế nào với họ nói riêng và cuộc sống nói chung.

“Khóc giữa Sài Gòn” - Đợt cảm xúc dai dẳng vẫn không thể nào nguôi ngoai trong tôi, trước giờ tôi chưa từng lưu luyến trước một quyển sách nào như thế, nhưng thật lạ, lần này tôi lại da diết đến bất thường. Có lẽ vì tôi tìm được chính mình đâu đó giữa những trang sách, tiếng "khóc" của hồi ức cô đọng từ mảnh đất quen thuộc, Sài Gòn. Những con đường, quán hàng nước, xe trên phố, hoa đèn treo khắp nơi và con người lướt qua vẫn cái nụ cười xã giao ấy... tất cả ngày một càng tô điểm thêm cho thành phố, ra sức đánh bóng cho bức tranh đất Việt.

Cảm ơn - "Khóc giữa Sài Gòn" đã cho tôi phút ngậm ngùi với chính mình.
- Sellvi -
Diên đàn Gác sách
Đất Sài Gòn tuy rất rộng nhưng thật hẹp đối với những ai có mắc nối rối như tơ vò, có những lúc muốn tâm sự nhưng lại không biết trải lòng cùng ai. Người ta thường gọi đó là "cô đơn, lạc lõng". 6 số phận riêng biệt, 6 con người hoàn toàn khác nhau nhưng lại cùng nhau sống chung trên mảnh đất Sài Gòn này, đã đọng lại trong tôi rất nhiều điều, là hồi chương cảnh tỉnh sau một giấc dài chìm đắm trong ngộ nhận... Đâu ai nói cứ "đông" là sẽ không "cô đơn" bao giờ? Cuộc đời của họ thật vô thường, tưởng chừng như không hề ghép nối hoàn chỉnh, nhưng đâu đó giữa những con người xa lạ này lại có sợi dây liên kết đem họ mắc xích tạo thành một vòng tròn xoay quanh giữa cuộc đời, và vô tình đẩy họ vào cám dỗ để khi 6 người họ kịp lúc bừng tỉnh lại thì cũng đã quá trễ. Một người phải từ giã chốn "phồn thị" để rốt cuộc cũng vĩnh viễn trở về sự "yên bình" rời xa khỏi cõi đời này, một người phải vào chốn tù giam, một người phải rời khỏi Sài Gòn để đi tìm đam mê thật sự của chính mình... Đó mới chính là t.ư vị của cuộc đời, một mùi riêng của đất Sài Gòn, dung tục phàm trầm.
 

kethattinhthu7

Phàm Nhân
Ngọc
223,73
Tu vi
0,00
@Đình Phong Thấy đệ giới thiệu, nửa đêm không ngủ được, mò đọc thử, cảm nhận ban đầu:
- Tác giả như đi lượm lặt những mẩu chuyện thường thấy đâu đó mà mình quan sát được rồi ghép lại thành một câu chuyện.
- Viết mặt trái của xã hội nhưng dường như tác giả bị ảnh hưởng nặng của "phim ảnh", độ chân thật không cao.
- Diễn biến truyện khá dễ đoán.

Kết quả: huynh drop khi đọc được chừng 5% truyện.
 

Đình Phong

Thăng Tiên kiếp
Dịch Giả Trường Sinh
Ngọc
8,91
Tu vi
1.816,52
@Đình Phong Thấy đệ giới thiệu, nửa đêm không ngủ được, mò đọc thử, cảm nhận ban đầu:
- Tác giả như đi lượm lặt những mẩu chuyện thường thấy đâu đó mà mình quan sát được rồi ghép lại thành một câu chuyện.
- Viết mặt trái của xã hội nhưng dường như tác giả bị ảnh hưởng nặng của "phim ảnh", độ chân thật không cao.
- Diễn biến truyện khá dễ đoán.

Kết quả: huynh drop khi đọc được chừng 5% truyện.
Thằng cha này bị gay đó huynh
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top