Mr Củ Cà Rốt
Phàm Nhân

Tác Giả:
Iréne Némirovsky
Thể loại: Văn học nước ngoài
Nguồn giới thiệu:
Link truyện: Hiện nay reader BNS chưa có truyện này dù nó tương đối nổi tiếng, hi vọng sẽ có bạn nào sưu tầm về.
Lời giới thiệu: Sưu tầm
Mình đã đọc nhiều cuốn sách về đề tài chiến tranh; mình đã xem nhiều bộ film về đề tài chiến tranh... nhưng để cảm nhận một tình yêu đối với Đất mẹ, đối với Tổ quốc, một tình yêu dù trong bom đạn vẫn nẩy sinh, một tình cảm đơn thuần là tình yêu giữa người đàn ông và người đàn bà, giữa một chiến binh chinh phục và một người đàn bà đẹp của đất nước bị xâm lăng... Tất cả gói trọn trong đó, những tình cảm; toan tính gian xảo; thái độ bàng quang...Bản giao hưởng Pháp câu chuyện của một thời đã qua của nước Pháp hào hoa bậc nhất châu Âu.
Chẳng phải cái cách kể của tác giả vô cùng cuốn hút thế ư, chẳng phải văn phong liền mạch của tác giả mà cuốn sách được đánh giá cao đến thế. Trong cuốn sách này, tất cả mọi tình tiết cứ cuốn hút con người ta đi từ tình huống này đến tình huống khác, không phải chỉ một nhân vật, không phải chỉ một không gian, không chỉ là một con người... mà đâu đó là cả một xã hội Pháp đương thời thu gọn lại. Từ tầng lớp t.ư sản mà đại diện là gia đình Perced, tầng lớp tiểu t.ư sản, và tầng lớp nông dân. Chiến tranh là một điều gì đó tàn nhẫn, đơn thuần bởi nó sinh ra là để tàn nhẫn, tàn nhẫn với chính bản thân nó và tàn nhẫn với những người liên quan đến nó. Những câu thơ của nước Bungary bất khuất, trong chiến tranh, hoa hồng vẫn sinh sôi, tình yêu vẫn nảy nở, và sự sống vẫn bắt đầu:
Hoa hồng Bungary
Ôi loài hoa diệu kỳ
Hoa ở đâu chẳng biết
Theo người gió bay đi
Chính trong chiến tranh, đứng trước kẻ thù xâm lăng giày xéo trên đất nước mình, những người lính ngoại quốc đi trên con đường của mình với bước chân kiêu hãnh của người chiến thắng, tình cảm dồn nén khiến người nông dân đã dùng khẩu súng cha ông mình để lại bắn chết kẻ xâm lăng dù ngày ngày vẫn nhìn thấy anh ta, vẫn ăn cơm cùng anh ta, sống dưới một mái nhà với anh ta. Kẻ xâm lăng không thể sống cùng một đất nước với kẻ chiến bại, kẻ chiến bại không chấp nhận điều đó dù cho đất nước đã thất thủ, đó là tinh thần dân tộc bất diệt, bất hợp tác đã tồn tại muôn đời từ khi loài người xuất hiện...
Những bông hồng, trang điểm cho một góc nhà; trang điểm cho một chỗ khuất; một vị trí trang trọng... giống như đó, trong một cuốn tiểu thuyết có một bóng dáng người phụ nữ, tạo nên sự mềm mại, tạo nên sự vị tha, tạo nên sự lả lướt và thêm vào đó chút gia vị. Tình yêu đôi khi, đôi khi không cần thể hiện nhiều, chỉ là được ở cùng với nhau trong một mái nhà, chỉ là đi dạo với nhau khi mọi ánh mắt của những người nông dân thuần chất đã được mặc định với những kẻ xâm lược, chỉ đơn thuần nó là tình cảm giữa một người đàn ông và một người đàn bà. Đó là mơ ước về cuộc sống tốt đẹp hơn sau chiến tranh, được gặp lại nhau và nói: "Tôi đã ở nhà bà..."
Bản giao hưởng Pháp gợi cho người đọc, cảm giác về một nước Pháp quá mông mơ, quá đẹp, quá thật và quá chính xác về những con người, những tính cách. Dù chỉ là chút hương thoảng qua như nước hoa, dù chỉ như chút nắng đầu mùa thu nhẹ nhàng, dù như chút gió cuối thu tinh tế cuốn nhẹ nhàng vạt áo người đàn bà xa lạ, tôi vẫn thích tình cảm của đôi tình nhân đó. Hãy để tình yêu, vượt lên trên tất cả, trên cả chiến tranh, trên những người sống quanh ta, trên cả toan tính của những người đứng đầu hai đất nước. Bởi vì, mỗi chúng ta chỉ sống trên đời một lần, tuổi trẻ chỉ đến một lần, khát khao với những gì mình muốn và hãy để tình yêu rực cháy trong trái tim của chúng ta mỗi khi nó còn đang đập.
Bản giao hưởng Pháp gợi cho người đọc, cảm giác về một nước Pháp quá mông mơ, quá đẹp, quá thật và quá chính xác về những con người, những tính cách. Dù chỉ là chút hương thoảng qua như nước hoa, dù chỉ như chút nắng đầu mùa thu nhẹ nhàng, dù như chút gió cuối thu tinh tế cuốn nhẹ nhàng vạt áo người đàn bà xa lạ, tôi vẫn thích tình cảm của đôi tình nhân đó. Hãy để tình yêu, vượt lên trên tất cả, trên cả chiến tranh, trên những người sống quanh ta, trên cả toan tính của những người đứng đầu hai đất nước.