Mr Củ Cà Rốt
Phàm Nhân

Tác Giả: Romain Gary
Thể loại: Văn học nước ngoài
Nguồn giới thiệu:
Link truyện: Hiện nay reader BNS chưa có truyện này dù nó tương đối nổi tiếng, hi vọng sẽ có bạn nào sưu tầm về.
Lời giới thiệu: Sưu tầm
Bà Rosa, một bà già Do Thái từng bị bắt đến Auschwitz và từng làm tự vệ (thuật ngữ chú bé Momo mười tuổi – nhân vật tôi – sử dụng chỉ gái điếm) ở phố Blondel, Paris, đã mở một “quán trọ không gia đình dành cho những đứa trẻ sinh ngoài giá thú”, hay nói cách khác là một quán trọ bất hợp pháp nơi các bà các cô làm nghề tự vệ bỏ rơi con cái mình. Cậu bé người Ả rập Momo kể lại cuộc sống của mình ở nhà bà Rosa và tình yêu của cậu dành cho người mẹ duy nhất còn ở lại với mình ấy, một bà già cổ lỗ, to béo, xấu xí và đáng kính mà cậu yêu bằng cả trái tim. Và cậu sẽ ở bên bà cho đến những ngày cuối đời bà.
Mọi thứ đã định sẵn để tạo nên một tình yêu không-thể-có: giữa chú bé Momo và Madame Rosa có hơn nửa thế kỷ tuổi tác và gần một tạ cân nặng, Momo thì nhìn về phía trước cuộc đời còn Madame Rosa chỉ ngoái về quá khứ; thêm vào đó, Momo là người Ả-rập còn Madame Rosa là người Do Thái.
Thế nhưng bạn sẽ nhận ra đây là một câu chuyện tình đẹp như mọi điều không thể khác, một trong những gì kỳ diệu mà chỉ văn chương mới biết cách tạo ra. Nói đúng hơn, chỉ văn chương của một số rất ít nhà văn mới có thể tạo ra. Émile Ajar, tức Romain Gary, ở giai đoạn sáng tạo thứ hai của cuộc đời mình, đã viết nên một kiệt tác nữa không hề thua kém Lời hứa lúc bình minh (1960). Mười năm sau câu chuyện tình yêu giữa hai mẹ con nhà Romain, là câu chuyện về cậu bé Momo với một lời hứa khác khi đứng trước mặt cuộc đời.
Cuộc sống ở trước mặt nhận giải Goncourt năm 1975, đồng thời làm dấy lên một vụ bê bối chưa từng có trong lịch sử giải thưởng danh giá nhất nước Pháp, khi một nhà văn hai lần nhận giải Goncourt dưới hai cái tên khác nhau, và chỉ khi Romain Garry để lại di chúc, người ta mới biết rằng ông chính là Émile Ajar. Bộ phim cùng tên (1977) của đạo diễn Moshé Mizrahi đã đoạt giải Oscar cho phim nước ngoài hay nhất năm 1978, và nữ diễn viên nổi tiếng Simone Signoret trong vai Madame Rosa đã nhận giải César cho diễn xuất năm 1978.
LƯU Ý KHI ĐỌC
Romain Gary, tên thật là Romain Kacew, sinh năm 1914 tại Vilnius. Ông đến Pháp vào năm mười bốn tuổi và cùng mẹ định cư tại Nice. Sau khi theo học ngành Luật, ông đăng ký gia nhập không quân Pháp và dự vào đoàn quân của tướng de Gaulle năm 1940. Ông biết đến thành công đầu tiên trong sự nghiệp viết lách với cuốn tiểu thuyết đầu tay Giáo dục châu Âu, xuất bản năm 1945 và báo trước một tài năng kể chuyện lớn với văn phong gai góc mà giàu chất thơ. Cũng trong năm ấy, ông chính thức trở thành nhân viên Bộ Ngoại giao Pháp. Sự nghiệp đối ngoại giúp ông được đi rất nhiều nơi, lưu lại rất nhiều chốn, Sofia, La Paz, New York, Los Angeles. Năm 1948, ông xuất bản Phòng thay đồ lớn và năm 1956 nhận giải Goncourt cho tác phẩm Rễ trời. Là Lãnh sự ở Los Angeles, ông kết hôn với nữ diễn viên Jean Seberg, viết kịch bản và đạo diễn hai bộ phim. Ông giã từ sự nghiệp ngoại giao năm 1961 và viết Lũ chim sẽ chết ở Pérou cùng một tiểu thuyết hài hước mang tên Quý bà L., sau đó lao vào thể loại saga với các tác phẩm như Vở hài kịch nước Mỹ, Người anh em Đại Dương. Năm 1979, vợ ông qua đời, các tác phẩm của ông trở nên thấm đẫm nỗi hoang mang về sự suy tàn và tuổi già: Phía bên kia giới hạn tấm vé của anh không còn giá trị nữa, Sự thật về phụ nữ, Những cánh diều. Năm 1980, Romain Gary tự vẫn ở Paris, để lại một chúc thư nêu rõ ông từng ẩn mình dưới cái tên Émile Ajar để viết các tác phẩm: Kẻ dịu dàng thô kệch, Nỗi u buồn của vua SalomonvàCuộc sống ở trước mặt - tác phẩm đạt giải Goncourt năm 1975.
Romain Gary trưởng thành trong sự dạy dỗ và yêu thương của người mẹ hết sức đặc biệt, người đặt vào ông toàn bộ niềm tin và hy vọng đời mình, người được ông miêu tả, kể lại cũng không kém phần đặc biệt trong chính tác phẩm Lời hứa lúc bình minh.
TRÍCH DẪN ĐẶC SẮC
“Văn chương Pháp chưa từng bao giờ tìm được một nhà luân lý không biết thương xót như vậy, kể từ La Fontaine. Văn chương Pháp cũng đã tìm ra được nhà thơ vui vẻ mà bi thương nhất kể từ François Villon và Rabelais.”
- Didier Decoin, viết khi Émile Ajar mới xuất hiện trên văn đàn
“Chúng ta sẽ không mảy may ngạc nhiên nếu một ngày nào đó biết được rằng người ta đã hỏa táng một xác chết khác chứ không phải là ông, và cái con người quỷ quái ấy, trú ngụ trên một hòn đảo hoàn toàn tách biệt khỏi xã hội văn chương, vẫn tiếp tục viết, xuất bản và thường trực làm chúng ta say mê bằng một bút danh nữa mà có lẽ sẽ chẳng bao giờ chúng ta biết được.”
- Pierre Assouline
“Trong số những người mới đến, Ajar là người đầu tiên chiếm lĩnh được một đối tượng độc giả đông đảo. Phong cách nhiều xảo thuật, viết câu tỉnh lược của anh ta được xem như một sự tách rời đầy may mắn khỏi các tác phẩm mang tính bảo thủ đã định hình mà đại diện là Gary.”
- Ralph Schoolcraft, khi thuật lại sự xuất hiện của Romain Gary dưới bút hiệu Émile Ajar
Thế nhưng bạn sẽ nhận ra đây là một câu chuyện tình đẹp như mọi điều không thể khác, một trong những gì kỳ diệu mà chỉ văn chương mới biết cách tạo ra. Nói đúng hơn, chỉ văn chương của một số rất ít nhà văn mới có thể tạo ra.