Mr Củ Cà Rốt
Phàm Nhân

Tác Giả: Yukio Mishima
Thể loại: Văn học nước ngoài
Nguồn giới thiệu:
Link truyện: Hiện nay reader BNS chưa có truyện này dù nó tương đối nổi tiếng, hi vọng sẽ có bạn nào sưu tầm về.
Lời giới thiệu: Sưu tầm
Tâm trạng khi đọc sách: bối rối và gần như lạc lối. “Ngôi đền vàng” có vẻ là một cuốn sách theo đúng phong cách Nhật: ít miêu tả tự nhiên mà đi sâu phân tích tâm lý nhân vật - mà nhân vật thường có những bất thường về tâm lý.
Nhân vật chính là một chàng trai trẻ bị tật nói lắp sống một cuộc đời cô độc và câm lặng trong “Ngôi đền vàng”.“Tật cà lăm đã dựng lên một chướng ngại giữa tôi với thế giới bên ngoài… Hầu hết thiên hạ, vì điều khiển ngôn ngữ dễ dàng, đã có thể giữ cho cánh cửa giữa thế giới bên trong và thế giới bên ngoài luôn luôn mở rộng, làm cho không khí lưu thông tự do giữa hai thế giới, nhưng tôi thì hoàn toàn không làm được điều này.”
“Tôi” đã hoàn toàn bị nhốt trong cái vỏ do chính mình tạo ra và những thành kiến của người đời càng làm nó dày thêm. "Tôi" khó thể hiện với mọi người và "tôi" cũng không cần phải cố thể hiện với mọi người. Cái vỏ đó làm chàng trai vừa cảm thấy xa cách với mọi người, vừa cảm thấy vượt trên mọi người“Bề ngoài của tôi có vẻ sút kém, nhưng thế giới bên trong của tôi thì giàu hơn bất cứ ai.”Không tìm thấy sự đồng cảm ở bên ngoài, "tôi" buộc phải hướng vào bên trong - tìm kiếm những vẻ đẹp không ai có được. Ngay từ bé, "Ngôi đền vàng" (Một ngôi đền Thiền tại Kyoto - một tuyệt tác mỹ thuật Phật giáo Nhật Bản được xây dựng vào thế kỷ XIV) - mà cậu bé thường được cha mô tả - đã là một nỗi ám ảnh khôn nguôi.
Rồi một ngày, cậu cũng được đi thăm ngôi đền cũng cha, rồi cậu ở lại ngôi đền để học để trở thành một tu sĩ. Ngôi đền càng trở nên ám ảnh cậu hơn.
Viết đến đây, tôi cảm thấy khó mà viết tiếp nữa. Vì thật ra tôi cũng không nắm bắt được câu chuyện. Ngôi đền tượng trưng cho cái gì? Tôi cũng không rõ. Có phải nó là biểu tượng cho những gì cứng nhắc và đạo đức giả trong xã hội? Không hẳn! Nó là 1 vẻ đẹp không bao giờ nắm bắt được, là những gì còn lại của lương tri và ước vọng vươn tới cái đẹp dần lụi tàn của chàng tu sĩ trẻ tuổi? Có lúc chàng trai đã ước“Ngày mai Ngôi đền vàng chắc chắn sẽ bị thiêu rụi. Cái hình khối đã choán chỗ trong không gian sẽ biết mất… Và chính Ngôi đền vàng từ lâu bị gò bó trong hình thể ấy, cũng sẽ được giải thoát khỏi mọi quy luật và sẽ nhẹ nhàng trôi giạt đó đây…”
Câu chuyện tiếp tục mô tả quá trình tha hóa của chàng trai, cậu cố tình làm điều ác và mong muốn người khác cũng vấy bẩn như mình. Cậu làm điều ác không vì gì cả, mặc dù có lúc cậu tự bào chữa là do tình thế bắt buộc. Cũng có thể giải thích do chứng rối loạn tinh thần, cũng có thể do cái nhìn tuyệt vọng về tương lai, về cảm giác căm ghét con người của cậu.
Trong truyện, ngoài nhân vật chính ra còn có một vài nhân vật nữa. Cậu bạn Tsurukawa - một tâm hồn đơn giản và trong sáng, có lẽ là cầu nối mỏng manh giữa "tôi" và cuộc sống bình thường. Một nhân vật quan trọng khác, có ảnh hưởng đến hành động của "tôi" là đạo trưởng của ngôi đền. Đạo trưởng là một hình mẫu về thói đạo đức giả; một bậc tu hành, nhưng ẩn đằng sau bộ cà sa và cái đầu cạo trọc là một tâm hồn mục ruỗng và sa đọa, và có lẽ cũng căm ghét con người không kém "tôi". Đạo trưởng còn gần như có thú vui hành hạ tinh thần người khác bằng cách không tỏ ra trừng phạt người khác khi phạm lỗi, mà cứ im lặng, để cảm giác tội lỗi hành hạ thủ phạm. Một nhân vật nữa - cậu bạn cùng trường Đại học với "tôi" - Kashiwagi cũng có ảnh hưởng không nhỏ tới "tôi". Kashiwagi dường như đại diện cho phần đen tối và tha hóa trong con người "tôi". Kashiwagi có tật ở chân, ích kỷ, tàn bạo. Kashiwagi là một sự pha trộn đầy bệnh hoạn: thích âm nhạc và cắm hoa, nhưng sẵn sàng dùng thủ đoạn tán tỉnh phụ nữ, rồi bỏ rơi, thậm chí có thể đấm thằng vào mặt cô người yêu khi cô giận dữ với hắn. Có vẻ Kashiwagi thích thú khi làm điều ác, hắn không cần che dấu tội ác (giờ anh đã nắm được phương pháp rồi, thế là em chẳng còn gì để dạy anh nữa. Anh không cần em nữa). Khó mà hiểu được nhân vật này. Có thể, khi phô bày tội ác, hắn thấy mình mạnh lên chăng?
Cuối cùng, "tôi" quyết định đốt Ngôi đền vàng. Quả thực tôi cũng không hiểu với hành động này, "tôi" đạt được cái gì? Sự giải thoát khỏi xã hội tàn bạo và dối lừa vây bọc xung quanh? Hay chỉ là một ý thích bệnh hoạn không chịu được những vẻ đẹp hiện hình và vĩnh cửu ("tôi" đã có lần nói rằng yêu những người chết hơn người sống, và Kashiwagi là kẻ căm ghét cái đẹp lâu bền)?
Nói về nghệ thuật của truyện. Có thể tác giả đã thành công khi tạo được một không khí căng thẳng và ngột ngạt trong truyện. Hầu hết trong truyện là độc thoại và tả hành động của nhân vật chính. Có đối thoại, nhưng hầu hết rất khô khan và nặng nề. Có rất ít đoạn tả cảnh, nếu có thì thường rất u ám. Những vẻ đẹp đang tàn rữa và không có vẻ gì gắn với cuộc sống cả(cỏ pampa mọc dày trên đất nẻ và những bông trắng của nó chiếu sáng rực trong đêm; Ngôi đền vàng trong giấc mơ của tôi cũng phải có bóng tôi phủ xuống nó khắp mọi phía… phô bày cái cấu trúc thanh nhã của nó và chịu đựng bóng tối vây quanh…). Các mối quan hệ Người - Người trong truyện có vẻ rất "cơ học": dường như không ai hiểu ai, yêu ai. Có một đoạn rất ấn tượng về cách xây dựng tình huống: chàng tu sĩ lấy trộm hoa cho Kashiwagi cắm, Kashiwagi cắm hoa xong thì tuyên bố bỏ người yêu và đấm vào mặt cô. Tội ác - vẻ đẹp - tội ác hòa quyện vào nhau!
Phải chăng đây cũng là nội dung của cả tác phẩm?
Đọc xong, tôi vẫn băn khoăn mãi: liệu đây có phải là một tác phẩm văn học không? Văn học phải ca ngợi cái đẹp, hướng con người tới cái đẹp. Còn tác phẩm này hướng chúng ta tới cái gì? Hay chỉ có thể coi đây là một bản nghiên cứu chi tiết và đầy bi thảm về một trường hợp bệnh lý riêng (trong lời giới thiệu sách). Nhưng theo tôi, dường như tác phẩm là bức tranh mô tả một lớp người chán nản và vô vọng, đã mất hết các "cánh cửa" mở ra với cuộc đời!
TRÍCH DẪN ĐẶC SẮC
Ngôi đền vàng, xuất bản năm 1959 đã tạo uy danh cho tác giả không những trong văn giới Nhật Bản mà còn cả Âu châu và Bắc Mỹ nữa.
Hiển nhiên, ở đây, Mishima đã dùng phân tâm học để xây dựng nhân vật dựa vào một thắng tích lịch sử để hình thành tác phẩm mà chủ đề cơ bản là sự say mê cái đẹp đến cuồng loạn chỉ muốn phá hủy, tiêu diệt, lấy xã hội Nhật Bản - tiêu biểu là thành phố Kyoto - hồi cuối đệ nhị thế chiến làm bối cảnh trong đó mọi thành phần, mọi giai cấp, mọi khuôn mặt của dân tộc Phù Tang khi hùng hổ gây chiến cũng như lúc nhục nhã đầu hàng, một khuôn mặt tím bầm, tan nát vì chiến tranh xuất hiện lúc tỏ lúc mờ, khi ẩn khi hiện trong bầu không khí hiện thực pha mùi châm biếm.
Nhờ thế,Ngôi đền vàngvừa có giá trị cục bộ vừa có ý vị nhân bản đã thỏa mãn, lôi cuốn độc giả cả ở trong lẫn ngoài nước.
Dù khó tính, thiên vị hoặc có thành kiến, độc giả cũng như phê bình gia Âu Á, Đông Tây rồi ra cũng phải thừa nhận tiểu thuyết này là một đại danh tác có cả chiều sâu lẫn chiều rộng, nhờ biết kết hợp phân tâm học với Thiền lý mà chỉ một ngòi bút, một tâm hồn từng được nuôi dưỡng lâu đời trong nguồn t.ư tưởng Phật giáo, dù là "Phật giáo của giới Tân Tăng Nhật Bản", mới có thể thực hiện nổi.
Nhân vật chính là một chàng trai trẻ bị tật nói lắp sống một cuộc đời cô độc và câm lặng trong “Ngôi đền vàng”.“Tật cà lăm đã dựng lên một chướng ngại giữa tôi với thế giới bên ngoài… Hầu hết thiên hạ, vì điều khiển ngôn ngữ dễ dàng, đã có thể giữ cho cánh cửa giữa thế giới bên trong và thế giới bên ngoài luôn luôn mở rộng, làm cho không khí lưu thông tự do giữa hai thế giới, nhưng tôi thì hoàn toàn không làm được điều này.”
“Tôi” đã hoàn toàn bị nhốt trong cái vỏ do chính mình tạo ra và những thành kiến của người đời càng làm nó dày thêm. "Tôi" khó thể hiện với mọi người và "tôi" cũng không cần phải cố thể hiện với mọi người. Cái vỏ đó làm chàng trai vừa cảm thấy xa cách với mọi người, vừa cảm thấy vượt trên mọi người“Bề ngoài của tôi có vẻ sút kém, nhưng thế giới bên trong của tôi thì giàu hơn bất cứ ai.”Không tìm thấy sự đồng cảm ở bên ngoài, "tôi" buộc phải hướng vào bên trong - tìm kiếm những vẻ đẹp không ai có được. Ngay từ bé, "Ngôi đền vàng" (Một ngôi đền Thiền tại Kyoto - một tuyệt tác mỹ thuật Phật giáo Nhật Bản được xây dựng vào thế kỷ XIV) - mà cậu bé thường được cha mô tả - đã là một nỗi ám ảnh khôn nguôi.
Rồi một ngày, cậu cũng được đi thăm ngôi đền cũng cha, rồi cậu ở lại ngôi đền để học để trở thành một tu sĩ. Ngôi đền càng trở nên ám ảnh cậu hơn.
Viết đến đây, tôi cảm thấy khó mà viết tiếp nữa. Vì thật ra tôi cũng không nắm bắt được câu chuyện. Ngôi đền tượng trưng cho cái gì? Tôi cũng không rõ. Có phải nó là biểu tượng cho những gì cứng nhắc và đạo đức giả trong xã hội? Không hẳn! Nó là 1 vẻ đẹp không bao giờ nắm bắt được, là những gì còn lại của lương tri và ước vọng vươn tới cái đẹp dần lụi tàn của chàng tu sĩ trẻ tuổi? Có lúc chàng trai đã ước“Ngày mai Ngôi đền vàng chắc chắn sẽ bị thiêu rụi. Cái hình khối đã choán chỗ trong không gian sẽ biết mất… Và chính Ngôi đền vàng từ lâu bị gò bó trong hình thể ấy, cũng sẽ được giải thoát khỏi mọi quy luật và sẽ nhẹ nhàng trôi giạt đó đây…”
Câu chuyện tiếp tục mô tả quá trình tha hóa của chàng trai, cậu cố tình làm điều ác và mong muốn người khác cũng vấy bẩn như mình. Cậu làm điều ác không vì gì cả, mặc dù có lúc cậu tự bào chữa là do tình thế bắt buộc. Cũng có thể giải thích do chứng rối loạn tinh thần, cũng có thể do cái nhìn tuyệt vọng về tương lai, về cảm giác căm ghét con người của cậu.
Trong truyện, ngoài nhân vật chính ra còn có một vài nhân vật nữa. Cậu bạn Tsurukawa - một tâm hồn đơn giản và trong sáng, có lẽ là cầu nối mỏng manh giữa "tôi" và cuộc sống bình thường. Một nhân vật quan trọng khác, có ảnh hưởng đến hành động của "tôi" là đạo trưởng của ngôi đền. Đạo trưởng là một hình mẫu về thói đạo đức giả; một bậc tu hành, nhưng ẩn đằng sau bộ cà sa và cái đầu cạo trọc là một tâm hồn mục ruỗng và sa đọa, và có lẽ cũng căm ghét con người không kém "tôi". Đạo trưởng còn gần như có thú vui hành hạ tinh thần người khác bằng cách không tỏ ra trừng phạt người khác khi phạm lỗi, mà cứ im lặng, để cảm giác tội lỗi hành hạ thủ phạm. Một nhân vật nữa - cậu bạn cùng trường Đại học với "tôi" - Kashiwagi cũng có ảnh hưởng không nhỏ tới "tôi". Kashiwagi dường như đại diện cho phần đen tối và tha hóa trong con người "tôi". Kashiwagi có tật ở chân, ích kỷ, tàn bạo. Kashiwagi là một sự pha trộn đầy bệnh hoạn: thích âm nhạc và cắm hoa, nhưng sẵn sàng dùng thủ đoạn tán tỉnh phụ nữ, rồi bỏ rơi, thậm chí có thể đấm thằng vào mặt cô người yêu khi cô giận dữ với hắn. Có vẻ Kashiwagi thích thú khi làm điều ác, hắn không cần che dấu tội ác (giờ anh đã nắm được phương pháp rồi, thế là em chẳng còn gì để dạy anh nữa. Anh không cần em nữa). Khó mà hiểu được nhân vật này. Có thể, khi phô bày tội ác, hắn thấy mình mạnh lên chăng?
Cuối cùng, "tôi" quyết định đốt Ngôi đền vàng. Quả thực tôi cũng không hiểu với hành động này, "tôi" đạt được cái gì? Sự giải thoát khỏi xã hội tàn bạo và dối lừa vây bọc xung quanh? Hay chỉ là một ý thích bệnh hoạn không chịu được những vẻ đẹp hiện hình và vĩnh cửu ("tôi" đã có lần nói rằng yêu những người chết hơn người sống, và Kashiwagi là kẻ căm ghét cái đẹp lâu bền)?
Nói về nghệ thuật của truyện. Có thể tác giả đã thành công khi tạo được một không khí căng thẳng và ngột ngạt trong truyện. Hầu hết trong truyện là độc thoại và tả hành động của nhân vật chính. Có đối thoại, nhưng hầu hết rất khô khan và nặng nề. Có rất ít đoạn tả cảnh, nếu có thì thường rất u ám. Những vẻ đẹp đang tàn rữa và không có vẻ gì gắn với cuộc sống cả(cỏ pampa mọc dày trên đất nẻ và những bông trắng của nó chiếu sáng rực trong đêm; Ngôi đền vàng trong giấc mơ của tôi cũng phải có bóng tôi phủ xuống nó khắp mọi phía… phô bày cái cấu trúc thanh nhã của nó và chịu đựng bóng tối vây quanh…). Các mối quan hệ Người - Người trong truyện có vẻ rất "cơ học": dường như không ai hiểu ai, yêu ai. Có một đoạn rất ấn tượng về cách xây dựng tình huống: chàng tu sĩ lấy trộm hoa cho Kashiwagi cắm, Kashiwagi cắm hoa xong thì tuyên bố bỏ người yêu và đấm vào mặt cô. Tội ác - vẻ đẹp - tội ác hòa quyện vào nhau!
Phải chăng đây cũng là nội dung của cả tác phẩm?
Đọc xong, tôi vẫn băn khoăn mãi: liệu đây có phải là một tác phẩm văn học không? Văn học phải ca ngợi cái đẹp, hướng con người tới cái đẹp. Còn tác phẩm này hướng chúng ta tới cái gì? Hay chỉ có thể coi đây là một bản nghiên cứu chi tiết và đầy bi thảm về một trường hợp bệnh lý riêng (trong lời giới thiệu sách). Nhưng theo tôi, dường như tác phẩm là bức tranh mô tả một lớp người chán nản và vô vọng, đã mất hết các "cánh cửa" mở ra với cuộc đời!
TRÍCH DẪN ĐẶC SẮC
Ngôi đền vàng, xuất bản năm 1959 đã tạo uy danh cho tác giả không những trong văn giới Nhật Bản mà còn cả Âu châu và Bắc Mỹ nữa.
Hiển nhiên, ở đây, Mishima đã dùng phân tâm học để xây dựng nhân vật dựa vào một thắng tích lịch sử để hình thành tác phẩm mà chủ đề cơ bản là sự say mê cái đẹp đến cuồng loạn chỉ muốn phá hủy, tiêu diệt, lấy xã hội Nhật Bản - tiêu biểu là thành phố Kyoto - hồi cuối đệ nhị thế chiến làm bối cảnh trong đó mọi thành phần, mọi giai cấp, mọi khuôn mặt của dân tộc Phù Tang khi hùng hổ gây chiến cũng như lúc nhục nhã đầu hàng, một khuôn mặt tím bầm, tan nát vì chiến tranh xuất hiện lúc tỏ lúc mờ, khi ẩn khi hiện trong bầu không khí hiện thực pha mùi châm biếm.
Nhờ thế,Ngôi đền vàngvừa có giá trị cục bộ vừa có ý vị nhân bản đã thỏa mãn, lôi cuốn độc giả cả ở trong lẫn ngoài nước.
Dù khó tính, thiên vị hoặc có thành kiến, độc giả cũng như phê bình gia Âu Á, Đông Tây rồi ra cũng phải thừa nhận tiểu thuyết này là một đại danh tác có cả chiều sâu lẫn chiều rộng, nhờ biết kết hợp phân tâm học với Thiền lý mà chỉ một ngòi bút, một tâm hồn từng được nuôi dưỡng lâu đời trong nguồn t.ư tưởng Phật giáo, dù là "Phật giáo của giới Tân Tăng Nhật Bản", mới có thể thực hiện nổi.