Đường Chân
Phàm Nhân
Đạo
Tác giả: Đường Chân
Thể loại: Truyện xuyên không
Nguồn: bachngocsach.com
Dẫn người vào giấc mơ của tôi.
Ai mê truyện mà tài trợ thì tốt quá nhỉ
Tác giả: Đường Chân
Thể loại: Truyện xuyên không
Nguồn: bachngocsach.com
Dẫn người vào giấc mơ của tôi.
1. Chữ là linh hồn
Tiểu Thiện nhẹ nhàng thả người qua ô cửa sổ. Nàng nhìn về phía Lan Nhược Tự. Trong căn phòng nhỏ, một người đang viết chữ.
Hắn không phải Ninh Thái Thần ngày nào, mà chỉ là một sinh viên nghèo, thiếu tiền trọ học đến ở tạm nơi đây. Lan Nhược Tự cũng hoàn toàn khác trước. Sau nhiều lần trùng tu, chùa cổ nay đã bê tông hoá.
Nhưng Tiểu Thiện vẫn là con ma ngày nào. Kể từ khi Lão Lão qua đời, nàng luôn ở lại đây. Hiện tại nàng đã quên mất lý do nàng tồn tại.
Hôm nay, vốn là ngày Tiểu Thiện sang chùa nghe kinh. Nhưng nàng ngừng lại bởi người kia cho nàng cảm giác thân quen.
Gạt tơ tóc vương qua má, Tiểu Thiện bay hướng căn phòng nhỏ.
- Hôm nay ta chép lại một truyện liêu trai. Đường Chân thì thào.
Tại nơi hắn, một vuông bàn học gọn gàng. Trên bàn bày ra vài khổ giấy bút chờ sẵn. Hắn vươn người chăm chú viết. Trên khuôn giấy trắng, tiêu đề đậm nét dần hiện lên, sắc bén, mê hồn.
Tiểu Thiện nhíu cặp lông mày. Ký ức của nàng như có như không. Nàng thoải mái ngả người trong không khí ngắm nhìn người kia viết chữ.
Tình Người Duyên Ma
......
Tiểu Thiện cảm thấy hơi thú vị thôi. Đường Chân không thể phát hiện ra nàng. Hắn vừa viết vừa một mình bình luận. Từng chữ từng chữ nảy lên giấy trắng kể về một câu chuyện tình cổ xưa.
- Thật đáng chết. Một lũ đàn ông mê luyến sắc đẹp bị ma ám. Nhưng mà ta cũng thế a. Đường Chân tặc tặc lưỡi.
- Lão Lão khốn kiếp. Dù sao cũng chỉ là một con ma, không hại người không được sao.
Hắn nhăn nhó. Rồi vừa viết vừa cổ vũ cho anh chàng Yến Xích Hà, quả là một trang nam nhi.
Nhìn Đường Chân chép truyện xưa và bình luận, Tiểu Thiện dần dần cảm thấy tò mò. Nàng không có quá khứ, không có tương lai, nhưng với câu chuyện kia nàng cảm thấy thân quen.
- Cô ta cũng tên Tiểu Thiện giống mình. Nàng thì thào.
- Ninh Thái Thần đúng là một khúc gỗ, không phải anh ta là người đồng tính chứ.
Tiểu Thiện phiêu phù trong không khí. Cặp mắt không rời vuông giấy trắng. Không biết qua bao lâu, nàng với Đường Chân dường như một kiểu đồng dạng. Người nhăn nhó, kẻ nín thở theo mạch truyện.
Chuông chùa Lan Nhược Tự điểm 12 tiếng. Đường Chân gác bút. Nét mặt thẫn thờ. Tiểu Thiện càng buồn bã hơn. Đôi mắt nàng đã lóng lánh ánh lệ.
- Người và ma không thể sống chung sao. Siêu thoát có khác gì tan biến vĩnh viễn đâu. Đường Chân nhún nhún bờ vai, rồi hắn cầm lại bút, quả quyết lật qua trang giấy.
- Ta sẽ viết tiếp câu chuyện này.
Về phần Tiểu Thiện đã thực sự khóc rồi. Thực nàng cũng không biết nước mắt nàng là thứ gì. Nhưng trong đôi mắt nàng giọt giọt rơi xuống. Linh hồn nàng như thiếu đi một chút. Cũng bởi lúc này nàng ở ngay sau Đường Chân nên những giọt nước mắt rớt đầy trang giấy.
Đường Chân vẫn chưa viết xuống. Hắn đang cảm nhận kết cục của câu chuyện. Cho Tiểu Thiện và Ninh Thái Thần một kết cục tốt. Cho Yến Xích Hà đắc đạo thành tiên.
- Rõ là tên Ninh Thái Thần ngồi mát ăn bát vàng mà. Pháp lực không, năng lực không, một bộ khúc gỗ không mê gái. Như vậy có phải Tiểu Thiện thiệt thòi quá rồi không.
Sau một hồi chửi ầm lên rốt cuộc Đường Chân cũng viết xuống một kết cục khác cho cả ba người. Đây là một kết thúc mở, mà hắn cũng xen vào làm một nhân vật trong đó. Hắn quyết định mình phải xuất hiện, với t.ư cách cao cao tại thượng, chỉ cho các nhân vật một con đường sáng để bước tiếp. Vậy là kết cục cũng được định hình. Đường Chân xuống bút :
- Lan Nhược Tự ầm ầm sụp xuống, và tình người duyên ma lại bắt đầu.
Cùng lúc này, Tiểu Thiện đã khóc tới giọt nước mắt cuối cùng.
Trên vuông giấy trắng, nét chữ bỗng như có hồn, loé lên ánh sáng. Từng chữ, từng chữ ẩn hiện như muốn nhảy ra ngoài trang giấy. Đồng thời lại như mờ ảo một gương mặt thiếu nữ. Đường Chân trợn mắt, hít một hơi thật sâu. Hắn vứt bút, thét lên :
- Có ma !
Đồng thời, mặt đất dưới chân Đường Chân cũng run lên, xung quanh nghe tiếng sụp đổ ầm ầm như có động đất. Cả một toà Lan Nhược Tự to lớn cứ như thế đang đổ xuống thật.
Đường Chân ôm giấy bút, chạy vội ra phía cửa. Khắp nơi xung quanh hắn đã thành một mảnh hỗn loạn.
Lan Nhược Tự vốn đổ bê tông nên trần nhà, xà kèo liền một mạch. Cửa phòng Đường Chân nối với một hành lang rộng. Vốn là phải chạy qua đoạn hành lang này, đến bảo điện ở giữa mới có thể thoát ra ngoài.
Lúc này hành lang đã có rất nhiều người chạy loạn. Đường Chân cũng hoà theo đám người đó. Mọi người la hét trong tiếng sụp đổ ầm ầm, khó khăn lắm mới chạy tới chính điện nhưng Đường Chân phát hiện nơi này cũng sắp sụp xuống đến nơi rồi. Một pho tượng phật chắn ngay lối thoát, đồng thời trần nhà cũng đang rơi xuống từng mảng lớn.
Trong cảnh hỗn loạn này vậy mà vẫn còn có người thản nhiên ngồi xếp bằng. Đường Chân nhận ra vị sư trụ trì. Nét mặt ông điềm tĩnh, thản nhiên. Ông nhìn mọi người trong đó có cả Đường Chân, thở dài :
- Ngày ấy đến rồi, hôm nay sẽ có rất nhiều người chôn cùng Lan Nhược Tự.
Đường Chân sợ hãi nhưng trong lòng hắn cũng hơi áy náy. Mới rồi trong kết truyện, hắn viết sụp, không lẽ cứ như vậy mà sụp xuống sao.
Hắn mở ra trang viết. Chữ chữ vẫn lóng lánh như có hồn. Từng hàng vặn vẹo bất chợt xoay tròn thành một vòng xoáy, cuốn Đường Chân cùng toà phế tích Lan Nhược Tự xuyên qua đó.
( Còn tiếp)
Tiểu Thiện nhẹ nhàng thả người qua ô cửa sổ. Nàng nhìn về phía Lan Nhược Tự. Trong căn phòng nhỏ, một người đang viết chữ.
Hắn không phải Ninh Thái Thần ngày nào, mà chỉ là một sinh viên nghèo, thiếu tiền trọ học đến ở tạm nơi đây. Lan Nhược Tự cũng hoàn toàn khác trước. Sau nhiều lần trùng tu, chùa cổ nay đã bê tông hoá.
Nhưng Tiểu Thiện vẫn là con ma ngày nào. Kể từ khi Lão Lão qua đời, nàng luôn ở lại đây. Hiện tại nàng đã quên mất lý do nàng tồn tại.
Hôm nay, vốn là ngày Tiểu Thiện sang chùa nghe kinh. Nhưng nàng ngừng lại bởi người kia cho nàng cảm giác thân quen.
Gạt tơ tóc vương qua má, Tiểu Thiện bay hướng căn phòng nhỏ.
- Hôm nay ta chép lại một truyện liêu trai. Đường Chân thì thào.
Tại nơi hắn, một vuông bàn học gọn gàng. Trên bàn bày ra vài khổ giấy bút chờ sẵn. Hắn vươn người chăm chú viết. Trên khuôn giấy trắng, tiêu đề đậm nét dần hiện lên, sắc bén, mê hồn.
Tiểu Thiện nhíu cặp lông mày. Ký ức của nàng như có như không. Nàng thoải mái ngả người trong không khí ngắm nhìn người kia viết chữ.
Tình Người Duyên Ma
......
Tiểu Thiện cảm thấy hơi thú vị thôi. Đường Chân không thể phát hiện ra nàng. Hắn vừa viết vừa một mình bình luận. Từng chữ từng chữ nảy lên giấy trắng kể về một câu chuyện tình cổ xưa.
- Thật đáng chết. Một lũ đàn ông mê luyến sắc đẹp bị ma ám. Nhưng mà ta cũng thế a. Đường Chân tặc tặc lưỡi.
- Lão Lão khốn kiếp. Dù sao cũng chỉ là một con ma, không hại người không được sao.
Hắn nhăn nhó. Rồi vừa viết vừa cổ vũ cho anh chàng Yến Xích Hà, quả là một trang nam nhi.
Nhìn Đường Chân chép truyện xưa và bình luận, Tiểu Thiện dần dần cảm thấy tò mò. Nàng không có quá khứ, không có tương lai, nhưng với câu chuyện kia nàng cảm thấy thân quen.
- Cô ta cũng tên Tiểu Thiện giống mình. Nàng thì thào.
- Ninh Thái Thần đúng là một khúc gỗ, không phải anh ta là người đồng tính chứ.
Tiểu Thiện phiêu phù trong không khí. Cặp mắt không rời vuông giấy trắng. Không biết qua bao lâu, nàng với Đường Chân dường như một kiểu đồng dạng. Người nhăn nhó, kẻ nín thở theo mạch truyện.
Chuông chùa Lan Nhược Tự điểm 12 tiếng. Đường Chân gác bút. Nét mặt thẫn thờ. Tiểu Thiện càng buồn bã hơn. Đôi mắt nàng đã lóng lánh ánh lệ.
- Người và ma không thể sống chung sao. Siêu thoát có khác gì tan biến vĩnh viễn đâu. Đường Chân nhún nhún bờ vai, rồi hắn cầm lại bút, quả quyết lật qua trang giấy.
- Ta sẽ viết tiếp câu chuyện này.
Về phần Tiểu Thiện đã thực sự khóc rồi. Thực nàng cũng không biết nước mắt nàng là thứ gì. Nhưng trong đôi mắt nàng giọt giọt rơi xuống. Linh hồn nàng như thiếu đi một chút. Cũng bởi lúc này nàng ở ngay sau Đường Chân nên những giọt nước mắt rớt đầy trang giấy.
Đường Chân vẫn chưa viết xuống. Hắn đang cảm nhận kết cục của câu chuyện. Cho Tiểu Thiện và Ninh Thái Thần một kết cục tốt. Cho Yến Xích Hà đắc đạo thành tiên.
- Rõ là tên Ninh Thái Thần ngồi mát ăn bát vàng mà. Pháp lực không, năng lực không, một bộ khúc gỗ không mê gái. Như vậy có phải Tiểu Thiện thiệt thòi quá rồi không.
Sau một hồi chửi ầm lên rốt cuộc Đường Chân cũng viết xuống một kết cục khác cho cả ba người. Đây là một kết thúc mở, mà hắn cũng xen vào làm một nhân vật trong đó. Hắn quyết định mình phải xuất hiện, với t.ư cách cao cao tại thượng, chỉ cho các nhân vật một con đường sáng để bước tiếp. Vậy là kết cục cũng được định hình. Đường Chân xuống bút :
- Lan Nhược Tự ầm ầm sụp xuống, và tình người duyên ma lại bắt đầu.
Cùng lúc này, Tiểu Thiện đã khóc tới giọt nước mắt cuối cùng.
Trên vuông giấy trắng, nét chữ bỗng như có hồn, loé lên ánh sáng. Từng chữ, từng chữ ẩn hiện như muốn nhảy ra ngoài trang giấy. Đồng thời lại như mờ ảo một gương mặt thiếu nữ. Đường Chân trợn mắt, hít một hơi thật sâu. Hắn vứt bút, thét lên :
- Có ma !
Đồng thời, mặt đất dưới chân Đường Chân cũng run lên, xung quanh nghe tiếng sụp đổ ầm ầm như có động đất. Cả một toà Lan Nhược Tự to lớn cứ như thế đang đổ xuống thật.
Đường Chân ôm giấy bút, chạy vội ra phía cửa. Khắp nơi xung quanh hắn đã thành một mảnh hỗn loạn.
Lan Nhược Tự vốn đổ bê tông nên trần nhà, xà kèo liền một mạch. Cửa phòng Đường Chân nối với một hành lang rộng. Vốn là phải chạy qua đoạn hành lang này, đến bảo điện ở giữa mới có thể thoát ra ngoài.
Lúc này hành lang đã có rất nhiều người chạy loạn. Đường Chân cũng hoà theo đám người đó. Mọi người la hét trong tiếng sụp đổ ầm ầm, khó khăn lắm mới chạy tới chính điện nhưng Đường Chân phát hiện nơi này cũng sắp sụp xuống đến nơi rồi. Một pho tượng phật chắn ngay lối thoát, đồng thời trần nhà cũng đang rơi xuống từng mảng lớn.
Trong cảnh hỗn loạn này vậy mà vẫn còn có người thản nhiên ngồi xếp bằng. Đường Chân nhận ra vị sư trụ trì. Nét mặt ông điềm tĩnh, thản nhiên. Ông nhìn mọi người trong đó có cả Đường Chân, thở dài :
- Ngày ấy đến rồi, hôm nay sẽ có rất nhiều người chôn cùng Lan Nhược Tự.
Đường Chân sợ hãi nhưng trong lòng hắn cũng hơi áy náy. Mới rồi trong kết truyện, hắn viết sụp, không lẽ cứ như vậy mà sụp xuống sao.
Hắn mở ra trang viết. Chữ chữ vẫn lóng lánh như có hồn. Từng hàng vặn vẹo bất chợt xoay tròn thành một vòng xoáy, cuốn Đường Chân cùng toà phế tích Lan Nhược Tự xuyên qua đó.
( Còn tiếp)
Ai mê truyện mà tài trợ thì tốt quá nhỉ
Last edited: