Thành Tĩnh An đế đô vương triều Đại lý, từ lâu đã nổi danh như là một trong 2 tòa thành lớn nhất trên lục địa thiên thánh. Tường thành nguy nga, đồ sộ trải dài bao bọc tầng tầng kiến trúc tinh mĩ ẩn hiện dưới lớp sương mù tạo thành bóng dáng huyền ảo, như hư như thực, như một kiệt tác nghệ thuật hoàn mĩ đến choáng ngộp.
Ẩn dưới tiếng ồn ào của khu chợ sáng huyên náo nhất đông thành, một bóng người lẻ loi, đơn độc ngồi chết lặng một góc bên đường, mọi người xung quanh đều vờ lướt qua hắn, có người thiện tâm dừng lại quăng cho hắn hai ba đồng tiền rồi thản nhiên cất bước, có người cười cợt đá văng chiếc chén sức mẻ dưới người hắn sang một bên. Nhưng tất cả đều không làm hắn chú ý, một thân trang phục rách rưới vẫn thế mặc cát bụi bám dính đầy người, đôi mắt vô hồn thỉnh thoảng lóe lên tia sáng tinh minh rồi vụt tắt.
Thời gian thấm thoát trôi đi, rất nhanh ánh hoàng hôn đã phủ một lớp giấy vàng lên khung cảnh xung quanh, người đi đường dần thưa thớt, đâu đó chỉ loáng thoáng tiếng ý ới gọi nhau. Khung cảnh cô tịch như đánh thức hắn, đôi con ngươi đục ngầu liếc qua vài đồng xu dưới đất, hắn chậm rãi vươn tay thu chúng rồi nhẹ nhàng bỏ vào túi áo trong ngực, vỗ vỗ vài cái mới liêu xiêu nghiêng người đứng lên, thất thiểu đi về phía lò bánh bao trong chợ. Vươn tay run rẩy dùng ba xu mua hai chiếc banh bao trắng dưới ánh mắt kinh thường của ông chủ.
Màn đêm đã buông xuống, toàn thành giờ chìm trong bóng đêm của sự tịch mịch, chỉ còn lẻ loi ánh đèn phát ra từ các tòa nhà hai bên đường, trong một góc nhà hoang ở hẻm nhỏ, tên ăn mày tội nghiệp đang ngấu nghiến chiếc bánh bao trắng như một thứ cao lương mĩ vị ngon nhất trên đời. Sau hai ba phút quất sạch hai chiếc banh bao, hắn ngồi gục xuống đống rơm bên người đôi con mắt đã khôi phục vài phần tinh minh, thở dài một hơi trong lòng hắn trăm ngàn cảm xúc đan xen.
Đây là hắn nhưng cũng không phải hắn, linh hồn là của hắn nhưng cơ thể này lại không phải của hắn. Mọi chuyện xảy ra chỉ chưa đầy một ngày trước, lúc trước hắn sống ở một thế giới khác, một thế giới hiện đại với máy móc và công nghệ tinh vi, hắn như bao người ở thế giới đó, ăn , đi làm, về và ngủ. Nhưng mọi thứ đã thay đổi, một chiếc xe tải lớn mất phanh đã tông phải hắn khi hắn đang trên đường đi làm về. Ánh sáng chói mắt là những gì xuất hiện sau cùng trước khi màn đêm bao phủ tâm trí hắn. Địa ngục là đây sao, tất nhiên là không, một thế giới khác, một thân thể khác, hắn đã nhập vào một tên ăn mày khốn khổ, cảm giác và ý thức của cơ thể này đã hòa nhập làm một với hắn, sự thật khiến hắn khó có thể tiếp nhận làm hắn như chết lặng. Nhưng giờ mọi thứ đã như vậy chỉ có bước tiếp mới là con đường đúng đắn, hắn không phải là một người mau chóng bỏ cuộc và buông xuôi cho số mệnh, số mệnh phải do chính ta nắm giữ. Hắn đứng lên hét lớn với tinh thần hứng khởi:
_Từ nay ta sẽ là lâm thiên, kết thúc mới chỉ là bắt đầu thôi.
_Rầm.
Cùng lúc đó, một loạt tiếng động truyền vào tai hắn. Bản năng mách bảo Lâm Thiên có chuyện không may, hai chân với tốc độ nhanh nhất, hắn trốn vào đống đổ nát ở cuối phòng. Mấy phút sau năm sáu bóng người lần lượt lướt vào phân biệt năm người bao vây một người ở giữa. Không khí giương cung bạt kiếm kiểu này, hắn chỉ hi vọng mình sẽ không bị liên lụy gì, từ trí nhớ của cơ thể này hắn biết được thế giới này tồn tại những môn võ học tuyệt thế khiến con người trở nên siêu phàm, à thì tương tự trong các tiểu thuyết kiếm hiệp, thậm chí hắn còn nghe nói về thần tiên, cao nhân đắc đạo siêu phàm nhập thánh gì đó, nhưng độ tin cậy thì cần phải kiểm chứng.
Không đợi lâm thiên suy nghĩ xong, sáu người trước mắt đã giao thủ với nhau, những chiêu kiếm tinh diệu, chưởng pháp cao thâm, uy lực kình khí quyét ngang một nửa căn phòng, bụi bay tứ tán, đồ đạc bỏ hoang vốn đã mục nát giờ thì trực tiếp bị chấn thành bụi phấn bay đi theo gió. Lâm thiên càng sợ hãi là sáu người này đánh nhau càng lúc càng chuyển dời đến chỗ hắn đang trốn. Tim hắn như muốn ngừng đập, hắn muốn chạy nhưng cửa đã bị bọn họ chắn, giờ mà xông ra còn chưa tới của chắc đã thành tám chín mảnh rồi. Theo một cỗ cuồng phong cuốn tới sáu bóng người hợp lại một chỗ rồi nhanh chóng tách ra vẫn như cũ năm người bao vây một người, nhưng dường như không có ý định động thủ tiếp.
_Phù.
Lâm thiên nhịn không được thở ra một hơi, thật sự là nguy hiểm. Do vị trí đã khá gần nơi hắn trốn nên tiếng đối thoại cũng bị hắn nghe lỏm được.
_Thiên cung trang chủ, ngài không nghĩ rằng vẫn cứ cố chấp chiếm giữ tiên hư lệnh là rất không sáng suốt sao
Người nói lời này là một tên râu quai nón vẻ mặt tươi cười, nhưng theo lâm thiên thấy thì lúc cười còn khó xem hơn cả khóc. Một tên khác lại xen lời vào, tên này mặt dài như ngựa, hai mắt hí nhỏ tẹo nhìn là biết không phải hạng tốt lành gì
_Đại ca cần gì nói nhiều với hắn, trực tiếp động thủ thu lệnh bài tới tay là xong.
Nói rồi hắn nhìn lướt qua hướng lâm thiên đang trốn mỉm cười:
_À, còn con kiến hôi đằng kia nữa.
Lâm thiên nghe xong sợ đến xanh mặt, còn chưa để hắn có động tác một lực hút cực mạnh đã kéo hắn ngã nhào xuống trước mặt "mọi người". Cố nén sợ hãi,lâm thiên gắng gượng nặn ra một khuôn mặt tươi
_Các vị tiền bối, buổi tối tốt lành.