[Help] Bất Bại Chiến Thần_đại công cáo thành

nhatchimai0000

Phàm Nhân
Administrator
bach-ngoc-dich-gia
Ngọc
5.022,77
Tu vi
0,00
@tiểu toán bàn
615. Chặn giết ở hải khẩu


Bộ Tử Phi cẩn thận xem lại tổng hợp về trận chiến của Tôn Kiệt.


Phần tổng hợp này được những người sống sót trở về biên soạn lại, chi tiết cả quá trình chiến đấu được phục hồi như cũ… những thứ này chính là một căn cứ trọng yếu để phán đoán được thực lực của đối phương.


Bộ Tử Phi đã gần như thuộc làu nội dung tổng hợp trong đó bởi hắn đã xem đi xem lại rất nhiều lần. Thực lực của Tôn Kiệt không hề kém hơn hắn, vậy mà lại chết trận, điều này làm cho hắn không dám có chút t.ư tưởng khinh thường nào với địch nhân tương lai nữa. Tuy rằng trong bản tổng hợp giải thích rằng “phần nhiều do khinh địch”, “Thạch Sâm phản chiến” vân vân, nhưng Bộ Tử Phi không tin những điều đó. Tôn Kiệt dù có khinh địch bao nhiêu, Thạch Sâm phản chiến cũng làm cho thế cục thay đổi, nhưng điều đó không có nghĩa là sức chiến đấu của đối phương kém, ngược lại tương đối mạnh mẽ.


Chuyện Thạch Sâm phản chiến đã từng làm Châu chủ giận tím mặt. Châu chủ giận không phải vì hắn phản chiến, mà là vì một nhân tài mạnh mẽ như thế mà lại để mai một ở Phồn Tinh Châu, đây thật sự chẳng khác nào cái tát vào Phồn Tinh Châu cả. Những suy đoán về Thạch Sâm không ngừng được điều tra, sau đó tất cả đều bị phủ quyết. Biến đổi của binh đoàn số ba mươi sáu từ đó cũng dần hiển hiện, Tôn Chính là kẻ bình thường, đoạt quyền chính là nguyên nhân căn bản dẫn đến việc binh đoàn ba mươi sáu bị hủ hóa.


Những điều tra này khiến cho Phồn Tinh Châu không dám xuất binh. Ngày nào còn chưa làm rõ những nguyên nhân này, Phồn Tinh Châu chẳng khác nào như đang mang gánh nặng trên lưng, việc sớm bị người ta nhìn chằm chằm vào mà bản thân lại không hề hay biết là rất nguy hiểm.


Mà trong trận chiến đó, bên chịu tổn thất lớn nhất chính là Tôn gia. Tầm quan trọng của Tôn Kiệt đối với Tôn gia là không thể nào thay thế được. Tôn Kiệt chết rồi, rất có thể Tôn gia sẽ chuyển từ thịnh sang suy. Huống chi, Tôn Chính còn đang nằm trong tay nhóm người thần bí ở Thương Châu, nếu Tôn gia muốn chuộc người về thì phải bỏ ra không ít.


Việc sống chết của Tôn gia chẳng liên quan gì tới Bộ Tử Phi, cái hắn quan tâm chính là sức chiến đấu của đối phương đã được thể hiện ra sau trận đấu đó. Đầu tiên là cao thủ, mấy tên cao thủ đó đều có thực lực phi phàm. Thứ hai là những vũ khí cổ quái kia, hắn hoài nghi những cây thương màu lam kia chính là Băng Lam Thương, còn những đồng hạp nhỏ thì hắn chưa nghe hay thấy qua bao giờ. Tiểu đội Thạch Sâm còn cường hãn, tinh nhuệ hơn hẳn so với tưởng tượng, đội ngũ này sau khi thay đổi trang bị càng làm cho Bộ Tử Phi đau đầu không thôi.


Phồn Tinh Châu có tổng cộng tám binh đoàn bạch ngân, ngoài trừ binh đoàn số tám của Tôn Kiệt còn có bảy binh đoàn khác. Nhưng điều cần ưu tiên lớn nhất bây giờ là chữa trị cầu nổi, vì người lùn tiểu cổ Lam (?) có thể xuất hiện biết cứ lúc nào nên luôn cần phải có hai binh đoàn bạch ngân đóng giữ.


Bốn phương của Phồn Tinh Châu thông suốt, Phồn Tinh Châu vốn nặng về buôn bán nên cũng có nghĩa nơi này là vùng đất luôn nổi lên tranh chấp, nơi cần phải trấn giữ có quá nhiều. Một vài nơi không trọng yếu thì chỉ cần binh đoàn phổ thông đóng giữ là đủ. Nhưng một vài địa điểm then chốt cần phải có binh đoàn bạch ngân đóng giữ, không thể điều động đi nơi khác được.


Bình thường, binh đoàn số tám của Tôn Kiệt và binh đoàn số bảy của Bộ Tử Phi luôn hoạt động linh hoạt, cơ động, thành thạo và điêu luyện. Nhưng tự nhiên biến cố xuất hiện, binh đoàn số tám bị hủy diệt, điều này khiến cho Bộ Tử Phi không thể không dẫn binh đoàn của mình xuất chiến.


Bộ Tử Phi có thực lực xuất sắc, cũng là người cẩn trọng, binh đoàn số bảy lại là binh đoàn bạch ngân, trên dưới Phồn Tinh Châu đều vô cùng coi trọng bọn hắn.


Bộ Tử Phi cười khổ, thực ra hắn không hề muốn đánh trận này chút nào.


Thương Châu vốn chẳng có chút lợi ích nào đối với Phồn Tinh Châu, nơi khỉ ho cò gáy đó mà chiếm được cũng chẳng thu lại lợi ích gì? Vì mấy chục vạn dân phu sao? Thế thì càng buồn cười.


Nhưng trận này hắn không thể không đánh.


Vì Tôn Kiệt đã chết rồi, binh đoàn số tám và binh đoàn số ba mươi sáu đã cạn sức, nếu Phồn Tinh Châu còn không có động tác thì những thế lực đang rình mò sự giàu có của nơi này sẽ nhào tới mà cắn xé như sài lang.


Vì vậy, trận này, Bộ Tử Phi không những phải thắng, mà còn phải thắng thật vang dội. Phồn Tinh Châu cần một trận thắng áp đảo không thể hoài nghi, để nói cho các châu ở Nam Vực này rằng bọn họ có khả năng bảo vệ sự giàu có của mình.


Điều này làm cho Bộ Tử Phi càng thêm cẩn trọng.


Xung quanh vùng hải khẩu không có cứ điểm, không có điểm tựa nào để phòng thủ. Có thể thấy lực lượng trên tay đối phương có hạn, đối với bất kỳ châu nào, phòng ngự cơ bản nhất ở hải khẩu là phải có pháp đài. Nhưng ở hải khẩu Thương châu lại trống không, không có bất cứ thứ gì.


Trong lòng Bộ Tử Phi bớt căng thẳng hơn, nhưng khi hắn nhìn thấy hải khẩu này thì không khỏi lắc đầu. Hải khẩu này có độ rộng chỉ năm mươi trượng, chiến hạm của binh đoàn số bảy không thể nào đi qua nổi. Hải khẩu nhỏ thế này thật quá mức nghèo khó rồi, ngay cả thương thuyền lớn một chút cũng không thể vượt qua được.


“Hai trăm người thủ thuyền, những người khác rời thuyền, tiến vào.”


Bộ Tử Phi quả quyết hạ mệnh lệnh.


Binh đoàn số bảy cấp tốc tạo thành đội hình, bay về phía hải khẩu.


“Phồn Tinh Châu đúng là bọn ốc sên, nhiều ngày thế rồi mà còn chưa tới sao?” Lăng Húc vô cùng bực bội, mỗi ngày phải phòng thủ ở cửa biển này đã làm lỡ bao nhiêu thời gian tu luyện của hắn.


Gần đây tâm trạng hắn tốt cực kỳ, thương pháp đã tịnh tiến không ít, nhưng vì không thể toàn tâm toàn ý tu luyện nên hắn cũng rất khó chịu trong lòng.


Ở cách đó không xa, Hạc và Tĩnh Hào khoanh chân lơ lửng trên không trung, nhắm mắt dưỡng thần. Chỉ khác ở chỗ, Hạc Kiếm trôi nổi ngay bên cạnh Hạc, còn Thánh Huyết Ẩm của Tĩnh Hào lại gác trên đùi hắn.


Sau trận chiến lần trước, Thánh Huyết Ẩm được uống máu no nê, sát ý càng phát ra kinh người, không ngừng xao động. Thế nhưng Tĩnh Hào vẫn bất động như sơn, vững vàng áp chế nó.


Hạc Kiếm lúc thì tỏa ra khí tức mờ ảo không linh, lúc lại trang nghiêm nghiêm túc. Đối diện với khí thế hung ác như sóng dữ của Thánh Huyết Ẩm, nó chẳng hề bị ảnh hưởng gì.


“Đâm chết! Đâm chết! Đâm chết!”


Lăng Húc táo bạo rít gào, thân hình như điện, chỉ thấy thương mang không ngừng sáng khắp một vùng hải khẩu. Hắn đang luyện tập Bào Thương.


Bào Thương được hắn dung nhập vào thương pháp, rất nhanh hắn đã phát hiện ra Bào thương không chỉ có thể dùng cho việc chạy trốn, mà ở trong chiến đấu cũng có tác dụng rất lớn.


Mặc dù hắn đang sôi lên sùng sục, động tác không ngừng, dường như hắn đã nhẫn nại tới cực hạn rồi, thế nhưng thương pháp của hắn vẫn không hề bị suy chuyển, một thương lại tiếp một thương, dù tu luyện khô khan như thế nhưng hắn chưa từng thấy buồn chán.


Bỗng nhiên, hắn dừng lại.


Cách đó không xa, Hạc và Tĩnh Hào cũng đồng thời mở mắt ra.


“Tới rồi!”


Ba người liếc nhau, Hạc đứng thẳng người lên, Hạc Kiếm thon dài bay vào tay hắn. Tĩnh Hào cũng cầm Thánh Huyết Ẩm, lẳng lặng đứng dậy. Lăng Húc táo bạo cũng thu lại toàn bộ khí tức, yên lặng lướt sang ngang mấy trượng không một tiếng động.


Ba người giống như thợ săn đang vận sức chờ phát động, yên lặng ẩn giấu mình.


“Tiên phong doanh tiến vào trước, cẩn thận phòng bị, đề phòng địch đánh lén.” Bộ Tử Phi trầm giọng ra lệnh, lúc nhập châu luôn là thời điểm dễ bị đánh lén nhất.


“Vâng!” Tướng linh Tiên phong doanh Long Nam nhận lệnh, hắn quét mắt nhìn xung quanh, trầm giọng nói: “Tiên phong doanh, xuất phát!”


Tiên phong doanh có năm mươi người, không người nào khong phải cao thủ. Long Nam trước đây nổi tiếng là đạo tặc độc hành, một thân thực lực cực kỳ xuất sắc, sau được Bộ Tử Phi mờ chào nên cải danh, trở thành thống lĩnh của Tiên phong doanh tại binh đoàn số bảy.


Long Nam thấy Bộ Tử Phi cẩn trọng như thế thì không cho là đúng, hắn chỉ ước đối phương tập kích, đánh một trận.


Năm mươi người đội hình tưởng như tán loạn nhưng trong lúc di chuyển luôn giữ vững cự ly thích hợp, một khi có biến cố thì tất cả đều có thể phản ứng kịp thời. Chiến pháp của Tiên phong doanh khác với chiến pháp của binh đoàn mà giống với dong binh hơn, thực lực của mỗi cá nhân đều rất cường hãn, đảm bảo cho lực xung kích của cả đoàn thể có thể lớn đến kinh người.


Bốn phía sáng ngời màu xanh ngọc bích, dưới mặt đất cơ hồ còn có thể thấy mây trắng và rừng tùng trải rộng.


Mỗi người trong đám đều tài cao lớn mật, không để mình rơi tự do xuống mà tăng tốc lao xuống mặt đất như tên nhọn, tốc độ cực nhanh.


Hô!


Thông đạo hải khẩu nhanh chóng hiện ra trong tầm mắt của Long Nam, mắt thấy đã tới phần cuối của thông đạo, bỗng nhiên hắn như phát giác điều gì, sắc mặt đại biến, lớn tiếng quát lên: “Cẩn thận!”


Đội viên vừa mới bay ra khỏi thông đạo ở trước mặt đột nhiên như người uống say, cả thân hình mất đi khống chế.


Công kích tinh thần!


Long Nam không ngờ ở nơi hẻo lánh này lại có thể đụng độ công kích tinh thần. Thánh giả am hiểu công kích tinh thần ít ỏi đến không tưởng, là thứ khiến người ta vô cùng chán ghét, mà bản thân người có khả năng này bản thân cao quý vô cùng. Lúc này đã không còn kịp giảm tốc độ nữa, nhưng vì có kinh nghiệm chiến đấu phong phú nên hắn lập tức cắn răng, thôi động năng lượng toàn thân, năng lượng lập tức trải rộng bao quanh hắn.


Năng lượng nồng nặc có thể quấy rầy công kích tinh thần trong một phạm vi nhất định.


Quả nhiên, ngay khi lao ra khỏi cửa thông đạo, tâm thần hắn chấn động, giống như va phải một tấm lưới vô hình vậy.


Hắn cắn đầu lưỡi, sự đau đớn và mùi máu làm hắn tạm thời thoát khỏi công kích tinh thần, ánh mắt hắn nhanh chóng tìm tới người phát ra thứ công kích đáng sợ này.


Thiếu niên hắc y cầm kiếm đứng đó, như hạc nhảy múa, không linh nhanh nhẹn.


Nhưng hắn lại không nghĩ đến, lưới trước mặt bọn họ không phải chỉ có một mà có tới ba tấm.


Ngân mang đột nhiên sáng lên tràn ngập trong mắt hắn, khí tức sắc nhọn đánh thẳng vào giữa trán Long Nam. Hắn rùng mình một cái khi nhận ra đó là thương mang.


Những thương mang này số lượng vô số, diện tích che phủ cực lớn, uy lực không mạnh nhưng lực sát thương rất sung mãn.


Phốc phốc phốc!


Các đội viên của Tiên phong doanh mất đi khống chế, trên thân xuất hiện vô số lỗ máu, trong nháy mắt đã có hơn mười người bị xuyên thủng.


Khóe mắt Long Nam muốn nứt ra, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, tay phải đánh ra một quyền.


Quyền mang chói mắt, lưu tinh rừng rực mang theo khí tức hủy thiên diệt địa bao phủ toàn trường.


Hắn mặc kệ mình bị thương, muốn phá hủy tầng lưới thương này.


Công kích tinh thần dù khó lòng phòng bị nhưng lực sát thương của nó không lớn, tác dụng lớn nhất là quấy rầy tâm thần. Chỉ cần ra khỏi khu vực ảnh hưởng của nó, đội viên của hắn sẽ khôi phục lại được sức chiến đấu.


Một quyền này là sát chiêu của hắn, sử dụng một phần ba năng lượng trong cơ thể, hóa thành hỏa diễm rừng rực, xoay tròn cấp tốc, tụ tập thành một vòng xoáy lửa đường kính lên tới hai mươi trượng, như một cái đĩa lửa hồng lớn.


Chiếc đĩa lửa lốc xoáy.


Một quyền này có thể tạo thành một thông đạo trong thương vũ.


Bỗng nhiên, một cảm giác nguy hiểm cực độ lướt qua trong lòng hắn, hắn còn chưa kịp phản ứng thì chiếc đĩa lửa lốc xoáy đã bị một cây đao cắt đôi ra như chém lên đậu hũ.


Ở giữa khe hở rừng rực đó, hắn nhìn thấy một gã nam tử tay xách kiếm lớn đứng đó.


Sao… Sao lại có thể?


Binh nhìn Sâm lâm kiếm bảo vừa hoàn thành, trong mắt lộ rõ vẻ thỏa mãn. Sâm lâm kiếm bảo hoàn thành có thể chống lại lực xung kích cực lớn cho dù trên tay hắn chỉ còn một con bài là hương đoàn Bảo Quang.


Nghe nói Đường thần kinh mua hai binh đoàn, Binh rất ngạc nhiên, hắn chưa từng nghe nói binh đoàn cũng có thể mua đấy.


Thế nhưng Đường thần kinh có thể bán hắc kim với cái giá tốt cũng làm cho hắn nhẹ nhõm đi rất nhiều. Tiền là một vấn đề lớn, nói thật, trình độ kiếm tiền của Binh cũng chẳng có gì đặc biệt. Thế nhưng gia hỏa Đường thần kinh kia thật sự là không biết an phận thủ thường, đi tới nơi nào cũng đều hô phong hoán vũ tới đó.


Bỗng nhiên, bí bảo trên thân hắn phát ra cảnh báo, trong lòng Binh rùng mình một cái, đám Tĩnh Hào đã phát hiện địch nhân rồi.


Hắn không dám trông cậy vào trình độ trinh sát của hương đoàn Bảo Quang, cũng may còn có ba người Tĩnh Hào, thực lực của ba người họ rất lớn, dùng làm trinh sát thì có hơi hoang phí nhân tài nhưng trước mắt cũng chỉ có thể làm như thế.


Cuối cùng cũng tới rồi sao?


Tính toán thời gian, hẳn là Phồn Tinh Châu cũng nên xuất thủ rồi mới đúng.


Cảnh báo vang vọng khắp bãi sông. Sắc mặt mọi người đều biến lớn, không nhịn được bỏ dở công việc trên tay, sau đó ùn ùn kéo vào trong sâm lâm kiếm bảo như thủy triều.


Ở trung tâm của kiếm bảo, quang mang sáng lên, ngay sau đó quang mang như nước chảy tràn ra bên ngoài. Ba mươi sáu tọa kiếm bảo như cùng cộng hưởng, quang mang như kiếm phóng lên trời cao.

Chương 616: Cụm Cứ điểm Sâm lâm kiếm bảo


Đại công tử đăng môn bái phỏng, rất nhiều người không khỏi im tiếng.


Thế cục của Bạch Sa châu ai nấy đều hiểu rõ trong lòng, đại công tử kia tới đây để cầu viện. Tuy rằng không biết Đại công tử và Mãnh Nam nói chuyện gì, nhưng mọi người đều có thể suy đoán đại khái. Mãnh Nam có cái gì? Tiền! Tuy rằng bên cạnh Mãnh Nam cũng có mấy tên tinh nhuệ nhưng mà với ngần ấy người thì chẳng ảnh hưởng được gì tới đại thế cục cả, chỉ duy nhất khiến đại công tử có thể nhớ đến chính là tiền.


Giải thưởng treo giá trên trời kia khiến ai nấy đều nhìn ra, gia hỏa kia là một tên nhà giàu, hơn nữa không phải nhà giàu bình thường.


Không thấy cái dáng điệu cả ngày nịnh nọt của tên Từ Tấn kia sao? Ngay cả chưởng quỹ của Từ Ký đều phải lấy lòng như thế, ai dám hoài nghi tài lực của hắn?


Nhưng mọi người cũng biết, trải qua chuyện này, sợ là Mãnh Nam đã triệt để đắc tội với Hà Anh, song phương không còn cách nào giảng hòa được nữa.


Đường Thiên tiễn đại công tử và Lăng Hạ ra cửa, quay đầu nhìn thấy Hán Sâm vẻ mặt sầu lo, không khỏi kỳ quái: “Ngươi bày ra cái biểu tình gì thế?”


Hán Sâm do dự một chút mới trả lời: “Đại nhân có điều không biết, Hà Anh và Nhu phu nhân liên hợp mấy năm, thực lực của đại công tử bị chia cắt cực kỳ khủng khiếp. Mọi người đều nói chỉ sợ đại công tử không thể chống đỡ được bao lâu nữa. Hiện tại bảy phần thế gia trong châu đã đầu phục Hà Anh hết rồi.”


Hắn lăn lộn ở Bạch Sa thị nhiều năm, các loại tin tức nắm rất nhiều, tranh đấu của hai bên mấy năm nay sao hắn lại không biết gì được cơ chứ.


Đường Thiên ồ lên một tiếng: “Vậy sao?”


“Đại nhân minh giám!” Hán Sâm vội vàng nói: “Nếu như không phải đại nhân Tác Bỉ luôn giúp đại công tử cầm cự, chỉ e là đại công tử sớm đã…”


Đường Thiên bình thản hỏi lại: “Ngươi cảm thấy Hà Anh sẽ bỏ qua chúng ta sao?”


Hán Sâm im lặng. Hắn chưa từng gặp qua Hà Anh, nhưng tin tức lưu truyền về Hà Anh trên thị trường mấy năm qua thì nhiều vô số kể. Lòng dạ hẹp hòi, tàn bạo vô độ, vân vân, không người nào không biết. Nghĩ đến mâu thuẫn giữa đại nhân và Hà Anh, Hán Sâm cảm thấy mình đúng là lo lắng tới phát ngốc rồi.


“Không sao, chỉ là tham gia một cái yến hội thôi mà.” Đường Thiên chẳng lấy làm quan trọng.


Đại công tử lần này tới đây để mời Đường Thiên tham gia yến hội do Châu chủ tổ chức. Bởi vì gần đây Bạch Sa Châu tụ tập những người quyền quý của các châu lại, quyết định tổ chức một yến hội cực lớn.


Để bày tỏ long trọng, địa điểm tổ chức yến hội lần này đặt ở lâm viên Sa Châu, cái này là lâm viên t.ư gia của Châu chủ.


Đường Thiên cũng chẳng quan tâm lắm cái yến hội này.


Trong lòng hắn đang nghĩ tới một vấn đề khác, Lý Tra Đức điều tra sự tình của mười ba gia tộc đã có đầu mối. Mười ba gia tộc, ngoại trừ bộ tộc tới Tây Vực, bảy bộ tộc tới Kim Châu, năm tộc khác đều ở Bạch Sa Châu.


Mà khiến Đường Thiên bất ngờ chính là địa vị của năm tộc này ở Bạch Sa châu rất lớn. Lúc bọn họ tới Bạch Sa châu thì gặp phải tràng cảnh hải tặc đang vây công. Bọn họ ra tay hiệp trợ Bạch Sa châu đánh lui hải tặc, năm tộc được châu chủ ban thưởng. Mà năm đó năm tộc mai danh ẩn tích, tuy rằng mình mang công lớn nhưng cũng không đường hoàng , trái lại còn mượn nhờ quyền thế, thanh lý sạch sẽ tất cả các đầu mối liên quan.


Đường Thiên vung kim tiền ra đúng là không uổng phí, Lý Tra Đức còn tìm thêm được một số đầu mối quan trọng. Những đầu mối này nếu ở trong tay người khác là vô dụng, nhưng ở trong tay kẻ ưa tìm tòi như Lý Tra Đức lại làm tinh thần hắn rung lên, cấp tốc đi xác định thân phận của năm tộc đó.


Năm tộc này nhiều năm ẩn giấu tài năng, thực lực đến bây giờ thật sự không thể coi thường.


Đường Thiên đau đầu nhất ở chỗ làm thế nào để tiếp xúc với năm tộc này đây? Năm tộc có biết sự tồn tại của Thiên Lộ hay không? Nếu không biết thì hắn phải giải thích thế nào với họ? Như vậy có làm lộ thân phận của hắn hay không?


Một loạt vấn đề này khiến cho Đường Thiên đau đầu vô cùng.


Mà làm hắn lo lắng nhất chính là việc hắn bị lộ thân phận. Nếu Quang Minh Châu biết hắn tới từ Thiên Lộ, chỉ sợ bọn chúng sẽ không tiếc bất cứ giá nào để bắt cả đám. Bây giờ bọn hắn còn rất nhỏ yếu, nếu rơi vào tình cảnh như vậy thì hết sức nguy hiểm.


Năm tộc này liệu có ủng hộ Thiên Lộ hay không?


Ngay từ đầu, hắn chỉ muốn hai bên cùng có chung địch nhân, nhưng hiện tại hắn cảm thấy mình suy nghĩ quá đơn giản rồi.


Hắn lắc đầu, vấn đề phức tạp này thôi bỏ đi, để Binh đại thúc, để Hạ, để những tên đầu óc tốt một chút động não là được rồi. Hắn chỉ cần căn dặn Lý Tra Đức không nên để lộ ra điều gì là được.


Cũng không biết Binh đại thúc ở Thương châu thế nào rồi nữa? Đường Thiên thầm nghĩ.


Bộ Tử Phi nhìn tiên phong doanh trước mặt chỉ còn hơn mười người, sắc mặt không khỏi tái mét. Hắn chưa từng có ý nghĩ khinh địch, không nghĩ rằng lên chiến trường rồi mới phát hiện ra kẻ địch còn đáng sợ hơn mình tưởng rất nhiều.


Chỉ có ba người mà có thể gần như diệt toàn bộ Tiên phong doanh, Long Nam thì bị trọng thương ngay khi một đối một, điều này làm cho sĩ khí của Tiên phong doanh như rơi xuống vực sâu.


Thực lực của Long Nam mạnh mẽ vô song, chỉ còn cách Bạch ngân cảnh nửa bước mà thôi, ở trên chiến trường hắn luôn là một hãn tướng không ai áp chế nổi, thế mà đối phương chỉ đánh một kiếm đã khiến hắn thụ thương trầm trọng rồi.


Nếu không có Bộ Tử Phi thấy tình huống không thích hợp, lao tới khẩn cấp, Long Nam có thể sống sót hay không cũng không thể nào nói trước được.


Nhưng dù vậy, tổn thất của Tiên phong doanh vẫn vô cùng thảm trọng. Hắn nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy vẻ mặt của binh sĩ vẫn tràn đầy vẻ kinh sợ. Tiên phong doanh là nhóm người hung hăng, ương ngạnh nhất trong binh đoàn, cũng là nhóm có thực lực cá nhân mạnh nhất, bọn họ là mũi nhọn tấn công của cả binh đoàn, chiến công hiển hách vô song.


Thế nhưng, bây giờ đối phương chỉ có ba người đã có thể giết cho nhóm này hoa rơi nước chảy.


Sắc mặt Long Nam tái nhợt, trong lòng vẫn còn rất khiếp sợ, hãi hùng. Không người nào có thể rõ ràng hơn hắn về tình thế nguy hiểm lúc đó. Công kích tinh thần quỷ dị, kiếm khách lĩnh ngộ pháp tắc khác người, thương mang giống như mưa xối xả không thể nào kháng cự, ba người này đều là cao thủ trong cao thủ, so với hắn chỉ mạnh hơn chứ không kém.


Cao thủ như thế mà có thể xuất hiện tới ba người, hơn nữa còn phối hợp vô cùng ăn ý với nhau, rốt cuộc đối phương có lai lịch gì?


Trong lòng hắn chần chừ bất định.


Bộ Tử Phi hít sâu một hơi, khôi phục trấn định trên mặt, hắn bỗng nhiên có dự cảm rằng trận chiến sắp tới đây sẽ không dễ dàng. Thế nhưng ý nghĩ đó không làm hắn nổi giận, trái lại còn kích thích ý chí chiến đấu của hắn. Tôn Kiệt có Tôn gia làm hậu thuẫn, hắn không có. Bộ Tử Phi biết rõ xuất thân của mình, hắn có thể ngồi tới vị trí ngày hôm nay chính là nhờ một thân quân công của mình.


“Xuất phát!”


Binh đoàn số bảy bày trận hình giữa không trung, giống như một đám mây đen hướng về sâm lâm kiếm bảo. Bộ Tử Phi làm việc rất bài bản, cũng đã tra rõ vị trí sào huyệt của đối phương, tuy nhiên hắn vẫn không hiểu tại sao đối phương lại kiến lập cứ điểm ở bãi sông chim không thèm ị kia.


Dọc đường đi, mọi người vô cùng cẩn thận, trinh sát không ngừng tra xét vị trí xung quanh, thuần thục như nước chảy.


Đánh lén không phát sinh như trong dự đoán, trên dưới binh đoàn số bảy đều thở phào nhẹ nhõm.


Thế nhưng, đến khi thấy được địa phương cần tới, nhìn thấy sâm lâm kiếm bảo nguy nga, mọi người không khỏi hít vào một ngụm lãnh khí.


Kiếm bảo cao vút, quang mang chói mắt tỏa ra xung quanh giống như kiếm xông thẳng trời cao, kiếm khí dày đặc, sát ý lẫm liệt.


Binh đoàn số bảy to như vậy mà đồng loạt rơi vào yên tĩnh tới quỷ dị.


Bộ Tử Phi thấn thần một trận, quy mô của cứ điểm trước mặt hoàn toàn không giống với tình báo. Đây đâu phải cứ điểm, là một cụm cứ điểm mới đúng, tất cả như liền thành một mảnh, hô ứng lẫn nhau.


Quy mô cụm cứ điểm như thế này sao có thể chỉ thi công trong ngày một ngày hai là xong được. Bộ Tử Phi hận không thể chém chết tên làm nhiệm vụ tình báo bên phe mình ngay tại chỗ. Một cụm cứ điểm lớn thế này, chẳng lẽ tự nhiên mọc lên được sao?


Biến hóa của chiến tranh làm hắn thật sự không dám cường công. Binh đoàn số bảy tuy thực lực mạnh mẽ nhưng nếu công thành thì bọn họ sẽ không chiếm được ưu thế. Nếu là cứ điểm bình thường, hắn cũng không tới mức lo lắng như thế, nhưng đây là cụm cứ điểm, hắn thật sự cảm thấy vướng tay.


“Hạ trại!”


Bộ Tử Phi nhanh chóng làm ra quyết định, cụm cứ điểm trước mắt hắn chưa từng gặp qua nên cứ phải thăm dò trước đã, chỉ sợ cụm cứ điểm này chỉ là vẻ bên ngoài, e là bên trong còn có càn khôn.


Hắn không thể lùi về sau được, nhưng hắn là người kiên trì. Trình độ của đối phương hiển nhiên là làm cho hắn kinh ngạc không thôi.


Bên trong Sâm lâm kiếm bảo, đám người Binh đều đang quan sát địch nhân.


“Là binh đoàn số bảy.” Người lên tiếng là một lão nhân Binh chọn lựa ra từ trong binh đoàn số ba mươi sáu mang theo vẻ mặt nghiêm trọng giải thích. “Chủ tướng của binh đoàn số bảy là Bộ Tử Phi, tính cách người này cẩn thận, kỷ luật sâm nghiêm, trình độ cực cao, binh đoàn số bảy là binh đoàn bạch ngân, rất được coi trọng. Bộ Tử Phi không có bối cảnh gì, là dựa vào quân công mà thăng tới cấp này. Trước đây, thuộc hạ từng nghe qua rằng, nếu Bộ Tử Phi không bị chuyện gia thế kéo xuống thì thực lực của hắn có thể đứng vào hạng ba.”


Mọi người không khỏi gật đầu, thực lực của Bộ Tử Phi không biết mạnh mẽ thế nào, nhưng đi tới một bước này cũng có thể thấy thật sự là một đội quân tinh nhuệ.


Hạc quay sang nói với Binh: “Thật sự không cần nói với Đường thần kinh một tiếng sao?”


“Nói rồi thì hắn có thể trở về ngay sao?” Binh không quay đầu đáp. “Hắn ở bên kia cũng có chuyện quan trọng. Hương đoàn Bảo Quang thực lực không bằng đối phương, nhưng nếu như sâm lâm kiếm bảo có thể bị cái binh đoàn kia phá dễ như thế thì ta đập đầu chết được rồi.”


Ngữ khí của Binh cực kỳ hung hăng, nhưng không người nào cảm thấy hắn mạnh miệng. Bản thân hắn là danh tướng, hễ ra tay thì chưa từng thất thủ. Trình độ cao như thế ngay cả gia hỏa ngạo mạn như Đường Sửu kia cũng phải tự nhận không bằng.



Huống chi, còn có Sâm lâm kiếm bảo.


Sâm lâm kiếm bảo là cụm cứ điểm tâm huyết của Tái Lôi, tạo thành từ hắc kim, được trấn giữ bởi bí bảo, tường thành làm từ bảo vật. Ngay cả Binh vốn mắt cao hơn đầu cũng chưa từng muốn đâm đầu vào một cứ điểm thế này.


Nếu húc đầu vào đây, tuyệt đối là đầu rơi máu chảy.


Hơn nữa, bên trong sâm lâm kiếm bảo có nhân lực sung túc, hắn cũng không lo lắng việc bị vây khốn. Những ngày này, hắn luôn khẩn trương huấn luyện hương đoàn Bảo Quang, đồng bộ suất cuối cùng cũng đạt tới tình trạng vừa mắt Binh rồi.


Hiện tại hắn cũng không có nhiều trông cậy vào binh lực của hương đoàn Bảo Quang này, nhưng dùng để thủ thành thì hắn vẫn yên tâm được.


Hắn đang suy nghĩ tới một vấn đề rất sâu. Hắn đã từng hỏi qua, Phồn Tinh Châu chỉ có tám binh đoàn bạch ngân, binh đoàn số tám của Tôn Kiệt bị hủy diệt chỉ làm cho Phồn Tinh Châu đau lòng một chút. Nhưng nếu binh đoàn của Bộ Tử Phi kia cũng bị diệt thì chắc chắn là thương cân động cốt rồi. Thoáng một cái mất đi một phần t.ư binh đoàn bạch ngân, cái này đâu chỉ có thể dùng từ “đau lòng” mà miêu tả được.


Tới lúc đó, Phồn Tinh Chậu sợ là không còn rảnh rang để quan tâm tới bọn hắn nữa vì người nhân lúc nhà cháy tới hôi của sẽ không ít. Sâm lâm kiếm bảo nếu thắng trận này sẽ có cơ hội thở dốc, hắc kim quý giá có thể cho bọn hắn đủ tài phú cần thiết, cộng với hai binh đoành Đường Thiên mua về, Quỷ kỵ ở Thạch sâm U châu được bổ sung đầy đủ, lúc đó thực lực của bọn họ sẽ tăng lên đáng kể.


Trong khoảng thời gian này, đối với sâm lâm kiếm bảo mà nói, là thời gian cực kỳ quan trọng.


Phải nghĩ ra biện pháp tiêu diệt toàn bộ binh đoàn số bảy ở nơi này.


Binh vuốt cằm, mặt đầy vẻ đăm chiêu.

Sorry anh em.
Tại hạ sót.
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top