Urban legend - Truyền thuyết thành thị

Tryhard

Phàm Nhân
Ngọc
-143,00
Tu vi
0,00
Nói tới Nhật Bản không thể không nhắc tới những câu chuyện ma ghê rợn, bài viết này sẽ đề cập tới UL- một trong những thể loại creepypasta
Câu chuyện đầu tiên
Chuyện Thứ Nhất : Những Toàn Cao Ốc

Lời khuyên : Nếu bạn ở trên một tòa nhà cao, có khung cửa sổ nhìn ra bên ngoài thì hãy cẩn thận. Không chỉ có ánh trăng và một bầu trời đầy sao đâu nhé. Hãy nhìn thật kỹ vào tòa nhà đối diện, bạn sẽ thấy một thứ gì đó... kỳ lạ...
Đừng nhìn vào nó ! Nếu không sẽ gặp rắc rối đấy !



Không ai có thể hiểu được nỗi sợ của nó bây giờ ! Không một ai cả ! Nó chắc thế ! Một hình phạt cho sự tò mò ! Một nỗi sợ đến vào nửa đêm.

Itsumo - chan là nhỏ bạn thân của nó, ở ngay tòa nhà đối diện. Cả hai chơi thân với nhau từ lúc mới chuyển về, lúc nào cũng cặp kè như hình với bóng. Vậy nên dù là có chuyện gì, thầm kín đến đâu, hai đứa cũng kể cho nhau nghe tuốt. Nhưng mấy ngày hôm nay, nó thấy Itsumo có biểu hiện hơi kỳ lạ. Khuôn mặt dễ thương với nụ cười tựa như thiên thần không biết đã biến đi đâu mất, mà thay vào đó là vẻ mặt mệt mỏi của những người thức trắng đêm hoặc khó ngủ. Cô bé cũng dần dần ít tiếp xúc với mọi người, đôi khi lại hay sợ hãi , hoảng loạn vô cớ. Ai nấy đều thương cảm, tò mò nhưng Itsumo tuyệt nhiên không nói với ai cả.

- " Này ! Mày đến hỏi Itsumo - chan có chuyện gì đi ! Hai đứa là bạn thân mà đúng không ? " Ama - kun, thằng bạn thân rỉ tai với nó.Nhìn Itsumo như thế, nó cũng thương cảm lắm chứ, nhưng nó cảm giác chuyện này không hề bình thường. Nó quyết tìm hiểu.

- " Itsumo - chan ! Dạo gần đây có chuyện gì hả ? "

- " Ơ ... uhm... không ... không ... " Cô bé ấp úng, vẻ mặt thoáng hiện lên vẻ sợ hãi, đôi khi lại nấc lên thành tiếng.

- " Nếu có gì ... cậu biết rõ là có thể kể cho tớ mà ... như lúc trước ấy ! "

Lúc này, cảm xúc của Itsumo như vỡ òa. Cô bé nói như hét, như trút tất cả nỗi sợ hãi ra khỏi người , trút tất cả vào nó.

- " Ten-kun !Tớ sợ lắm !Hãy giúp tớ !Đêm nào nó cũng đến cả !Nó cứ nhìn chằm chằm vào tớ ! Tớ ...

.....

Sau lần nói chuyện đó, nó không gặp Itsumochan lần nào nữa. Nghe đâu cô bé luôn hối thúc bố mẹ chuyển nhà nhưng tất nhiên, ở mảnh đất thành phố này, kiếm được một ngôi nhà đâu phải chuyện dễ dàng, nhất là gia cảnh của nhà Itsumo cũng chỉ ở mức khá giả. Dù không tin lắm vào chuyện Itsumo kể nhưng nó cũng ráng thử một lần, xem như là có lòng với bạn bè vậy. Và giờ đây, nó đang cuộn tròn mình trong tấm chăn, quay lưng đi để không phải nhìn ra cửa sổ, run cầm cầm nhưng mồ hôi lại chảy ướt đẫm. Nó đã làm theo lời Itsumo - chan, nhìn cửa số căn hộ của cô ấy vào lúc nửa đêm. Có một vật màu đen nhẻm với khuôn mặt gớm ghiếc bò qua bò lại như đang tìm cách để chui vào. Nó nhìn chăm chăm một lúc. Rồi với một cái chớp mắt, một cái thôi, sinh vật kia đã bám lên bên ngoài cửa số phòng nó, bò qua bò lại, rướn cái cổ thật dài như muốn nhìn thấy khuôn mặt nó. Rốt cuộc, thứ đó là gì?​
 
Last edited:

Tryhard

Phàm Nhân
Ngọc
-143,00
Tu vi
0,00
Chuyện thứ hai : Đừng ngoảnh lại.

Lời khuyên : Nếu bạn đã có một thành tích tốt trong học tập bằng cách vượt lên tất cả, xin hãy đừng ngoảnh lại phía sau. Có thể bạn sẽ bắt gặp những ánh mắt khinh miệt và những lời dèm pha đấy.

Fuka - chan là một học sinh giỏi đúng nghĩa, không ai có quyền phủ nhận điều đó khi nhìn vào bảng điểm của cô ấy. Nhưng có đi thì cũng phải có lại, ở đất thành thị này thì chuyện cạnh tranh giữa người với người là không thể tránh khỏi, rất căng thẳng. Có những người vì miệng lưỡi thiên hạ mà đã phải trả giá bằng công sức học hành của mình. "Đừng vội tin tưởng những người bạn cùng lớp". Đó là câu nói cửa miệng và cũng là phương châm sống của Fuka - chan trong một môi trường như thế này. Vậy là cô ấy đã phải trả giá, một cái giá như những người trước kia từng phải gánh chịu. Lúc này, Fuka mới thấu hiểu câu nói : " Khi đã tiến lên, xin đừng ngoảnh lại . "

Fuka ngồi trước một cậu con trai, Ka - san. Cậu ta là một học sinh khá nhưng mỗi tội là luôn đố kỵ với những người học hơn mình, dù chỉ lả chút xíu. Khi ghét ai, cậu ta ghét ra mặt. Công khai chửi bới vô cớ, tìm mọi cách để người đó phải chịu thua, có khi phải chuyển lớp. Ama - kun, một học sinh giỏi, giờ đã chuyển trường, tất cả đều một tay cậu ta sắp đặt. Hầu như mọi người trong lớp đều bị ảnh hưởng, áp lực tột độ có khi chỉ vì một cái nhìn của cậu ta và nhất là cái tính luôn nhai kẹo chewing gum chóp chép suốt ngày.

Ai cũng sợ cậu ta như sợ một con quái vật, chỉ riêng Fuka - chan. Nói đúng hơn là cô bé không quan tâm. Với Fuka, đến lớp chỉ là để học tập, không làm gì khác cả. Nhưng đâu ai biết rằng chỉ với thái độ không đoái hoài đó đã kích thích bản tính của Ka - san lên cực độ. Một ngày nọ, Ka - san lập kế hoạch hãm hại Fuka như đã làm với nhiều người trước kia. Nhưng rủi thay, khi mọi việc đã đâu vào đấy thì cậu ta bất ngờ bị tai nạn, chết thảm. Lúc Ka- san còn nằm bê bết trên đóng máu, Fuka có đi ngang qua nhưng chỉ liếc nhìn. Cô bé hoàn toàn không quan tâm.

Giờ đây, Fuka cũng như những người trước kia, không thể nào tập trung khi ngồi học. Cô bé bị quấy rầy khi đang ở đỉnh cao của con đường học vấn. Phía sau lưng, vẫn những tiếng chóp chép vang lên như thường lệ, không có vẻ gì đã mất đi cả. Đôi khi tò mò, Fuka quay lại. Vẫn dáng người của Ka - san nhưng đôi mắt lại to lồ lồ, trợn trừng khiến những sợi gân nổi lên đỏ lòm. Cái miệng bây giờ chỉ toàn những chiếc răng vàng khè to bản, chia chĩa đan cài với tiếng nhai Chewing gum như những lời dèm pha của thiên hạ. Cái nhìn vô hồn khỉnh khinh đến kinh hoàng.
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top