Long Tại Thiên
Phàm Nhân
Đợi chút, đang đọc và trao giải 

Tại sao lại hai người được nhậy,:8:, nhân cách hóa quá đáng đi!!!.Tham dự: Sáng thư chi giả tuần 1
Chủ đề: Miêu tả hành trình một con giun đi tìm lẽ sống.
Sáng tác: Ngọc Anh
Nguồn: bachngocsach.com
Trời cao trong xanh vời vợi, nắng vàng óng ả chiếu khắp nơi nơi. Đâu đây vang lên tiếng ve kêu râm ran. Ở một góc của khu vườn, có một con giun đang cuộn mình tắm nắng, thỉnh thoảng lại khẽ lăn qua lộn lại trên chiếc lá màu xanh mới rụng tỏ ra vẻ thích thú. Đột nhiên gần đó vang lên một âm thanh quen thuộc :”Chán quá bọn mày ơi hôm nay chả kiếm được con giun nào, tao thèm đến rỏ cả nước nhãi rồi đây này” đó chính là ả gà mái mơ xinh đẹp nhất ở khu vườn này, nghe nói đã từng có vài nó gà trống đánh nhau đến toác đâu chảy máu vì ả, nhưng đối với nó ả chả chả sinh đẹp. Ai mà chả biết gà là kẻ thù của nhà giun, gà chuyên ăn thịt giun, nhưng nhà giun cũng đành bất lực nhắm mắt cho qua vì dù sao chúng cũng không thể ăn thịt lại gà. Đã có mấy lần nhà giun đi hối lộ mấy con chó đi ăn thịt gà để trả thù nhưng mấy lần đó lần nào chó cũng bị người đánh cho tơi tả khiến lần sau giun tìm đến chó sợ hãi mà không dám nhận nữa. Nhưng loài giun cũng được an ủi phần nào vì những con gà đến kì lớn sẽ bị bắt giết thịt thành món ăn khoái khẩu cho người.
Mải nghĩ ngợi lung tung, nó mới chợt nhận ra điều gì nhưng đã không kịp nữa rồi, mấy ả gà mái đã nhìn thấy nó. Ả nào cũng thèm thuồng, chuẩn bị lao đến mà tranh cướp miếng mồi của nhau. Nó run run, sợ hãi, mồ hồi trên người túa ra. Nó chỉ biết mình sắp đi toi, nó nhắm mắt vào hi vọng kiếp sau có thể đầu thai thành người, lúc đó suốt ngày nó sẽ ăn thịt gà cho bõ tức. Đột nhiên trong đầu nó hiện lên hình ảnh của một bộ phim tối qua, một anh nó lúc sắp chết rất gan dạ không hề tỏ ra sợ hãi, kết quả anh ta đã được tha thoát chết. Nó cân nhắc rồi quyết định đằng nào cũng chết thôi thì thử một lần đâu có sao.
Nó trấn tĩnh lại mặt nghiêm nghị nói:” Các cô muốn giết thì cứ giết, ta chết không oán thán, sau này nếu có chết đi, kiếp sau sẽ hóa thành người để ăn thịt giống gà các cô !”
Mấy ả gà mái tức sôi máu, đã sắp chết lại còn già mồm, dương hái cánh lên đập đập chuẩn bị lao đến làm thịt nó.
Bỗng đột nhiên một con mèo mướp, cái đầu nhỏ nhỏ nhỏ xinh xinh, lông trắng mượt như tuyết đi đến gầm gừ, lũ gà mái sợ mất mật cánh phật phật bụi mù lên mà chạy không dám quay đầu lại cũng không còn để ý đến nó nữa. Con mèo tiến đến trước nó, mỉm cười khẽ kêu meo meo rồi nói :”Bạn không sao chứ ?”. Nó lúc này vẫn còn hơi run xen lẫn kinh ngạc, không hiểu tại sao nó mèo nói gì liền đáp lại :”Cảm ơn bạn, mình không sao. Tại sao bạn lại cứu mình?”
Nó mèo cười khì, nhìn nó lại nói :”Mấy hôm này mình không có gì chơi, muốn lấy bạn về chơi với mình ấy mà.” Nó giật mình không hiểu một con mèo với một con giun thì cùng nhau chơi được cái gì, chẳng lẽ cô ta lại muốn vần vò mình như cuộn lên hôm nó, lấy chân đánh qua đánh lại, móng ả sắc thế kia chỉ hai phát thôi là nó thành mấy đoạn, nó run run người, mồ hôi lạnh toát ra. Một cơn gió nhẹ thổi đến làm lá khô xào xạc, ánh nắng vàng óng ả chiếu xuống nhìn con mèo càng xinh và đáng yêu hơn, lúc này nhìn nàng như là một tiên nữ hạ phàm. Nó không khỏi ngẩn ngơ một nót, bỗng nàng cười khì một tiếng như hiểu được lòng dạ nó khẽ nói :”Mình không giết bạn hay làm bạn bị thương đâu, mình chỉ muốn có một người bạn để trò chuyện thôi, bạn đi với mình nhé..?”
Nó không biết nói gì, nhưng nghĩ lại nàng ta đã cứu mình, ân huệ này nhất định phải trả cho dù phải chết đi nữa, quả quyết nói :”Bạn đã cứu mình, làm sao mình không đi theo bạn chứ!” Con mèo mừng rỡ rồi âu yếm mang nó đến một bờ giếng tắm rửa cho nó, rồi hỏi :”Bạn tên gì nhỉ? Mình tên là Ngọc Anh.” Nó bẽn lẽn ngại ngừng, khuôn mặt hiện lên một nót ửng đỏ, nói :”Mình tên là…Đức, tên bạn hay quá..” Nàng khẽ cười đợi cho Đức khô ráo nàng lấy chân mang nó lên lưng. Lưng Ngọc Anh thật là êm, lông tơ trắng mà sạch sẽ, không một con rận. Gió mát thổi qua nó lim dim vào giấc ngủ.
Đức mở mắt bây giờ trời đã tối rồi, nhìn lại chỉ thấy Ngọc Anh đang vui vẻ nhìn mình. Ngủ dậy sau một cơn sóng gió chết đi sống lại Đức cũng cảm thấy thoải mái. Nó nhìn Ngọc Anh rồi nhẹ nhàng nói :”Ngọc Anh, có thể cho mình ra vườn kiếm gì ăn được không mình đói lắm rồi!”. Ngọc Anh sực tỉnh cô cũng không nghĩ đến điều đó rồi mang Đức ra vườn. Đức hí hoáy dưới đất một lúc lâu sau, mới lên, khuôn mặt thoải mái, mình hơi cong lại rũ rũ đất.
Đêm nay trăng thanh gió mát, ánh trăng một màu vàng nhè nhẹ chiếu rọi khắp nơi trong khu vườn. Đâu đây lập lòe mấy chủ đom đóm đi tán gái phát sáng ra thứ ánh sáng đẹp mắt. Gió thổi vi vu, cây cối đung đưa nhè nhẹ. Thỉnh thoảng mấy con ếch cao hứng “Ộp..” lên một tiếng nghe hết sức vui tai.
Ngọc Anh im lặng không nói, chỉ nhẹ nhàng ngắm trăng đung đưa theo làn gió mát. Bộ lông của cô như phát sáng từ trắng chuyển sang hơi vàng nhè nhẹ theo gió mà vi vu, đôi mắt tròn sáng lên, miệng khẽ nhè nhẹ phát ra một giai điệu vui tai. Chiếc tai nho nhỏ xinh xắn mới đáng yêu làm sao. Đức ngẩn người muốn nói gì đó nhưng lại không nói được, cổ họng như nghẹn lại…
Mấy ngày sau, Đức và Ngọc Anh hàng ngày tâm sự, kể cho nhau nghe về những gì được chứng kiến, trải nghiệm. Ai cũng tỏ ra chăm nó và thích thú khi nghe vì hai người là hai loài vật khác nhau nên cuộc sống khác nhau hoàn toàn. Đến chiều hai người lại vào vườn, hôm thì thư giản sưởi nắng, hôm thì Đức được Ngọc Anh cõng trên lưng chạy nhảy vui đùa, cuộc sống như vui vẻ tự tại như thần tiên vậy. Dần dần Đức càng ngày càng quý mến Ngọc Anh và Ngọc Anh cũng vậy, thế rồi dường như hai con vật đã yêu nhau, một tình yêu ngang trái, giữa hai loài vật hoàn toàn trái biệt: giun và mèo.
Mặc dù khác biệt nhưng hai con vật rất hiểu nhau, rất yêu thương nhau. Nó nghĩ đơn giản là tình yêu không phân biệt tuổi tác sang hèn… không phân biệt giống nòi, miễn là nóng yêu thương nhau, muốn sống bên nhau trọn đời. Tối tối đến Đức và Ngọc Anh sau khi ăn uống xong thường hay ra bờ sông, hai con vật cùng nằm lên bãi cỏ mà ngắm trăng, tâm tình. Dường như mối tình của bọn chúng chỉ có trăng mới thấu. Cuộc sống ềm đềm trôi qua, hai con vật đã gắn bó tới mức không thể tách rời nữa rồi. Thời gian qua sống với nhau, vui đùa cùng nhau, nóng đã hiểu ra nhiều điều. Cuối cùng nóng quyết định cả hai sẽ vào trong rừng sống cho đến lúc chết.
Nhưng cuộc sống đâu êm đềm như ta nghĩ, vào cái hôm mà hai con vật định rời đi, thì một cơn ác mộng đã đến. Ngọc Anh bị một chiếc ô tô cán vào, cô đã ra đi, trước khi đi nước mắt nàng tuôn rơi lã chã, cô cố nói những lời cuối cùng :”Anh Đức, em yêu anh. Vì em anh phải sống thật tốt đấy.” Rồi nàng mỉm cười, nụ cười như thiên thần, nụ cười sao mà bi thương chua chát, nụ cười như cười vào sự bất của ông trời. Đức không biết nói gì, hai hàng lệ tuôn rơi. Cả thế giới như ngừng lại ngay khoảnh khắc này đây, Ngọc Anh chết vì đã che chở cho nó khi ô tô đâm tới. Nó bò lên Ngọc Anh gào thét trong vô vọng, trời xanh có thấu. Nỗi lòng như bị gào xé, đứt ra thành từng đoạn. Ngọc Anh người mà nó yêu nhất trong dù nàng là một con mèo đi nữa giờ phút này đây vì cứu nó đi ra đi, đi vào cõi vĩnh hằng… Nó ngất đi….
“Đây là đâu, Ngọc Anh ơi Ngọc Anh ơi anh đã hại em rồi…” Tiếng khóc bật ra khe khẽ, ông trời thật sự bất công. Đột nhiên một con mèo đen dáng dấp như đã rất già rồi đi đến nói :”Cậu đã tỉnh lại.” Trên khuôn mặt con mèo thể hiện một nỗi buồn giày vò không biết là tại sao. Đức kìm lại nước mắt nghẹn ngào : “Đây là đâu, Ngọc Anh đâu rồi ?” Con mèo khẽ im lặng, một lúc mới nói kèm theo vài phần chua xót :”Nó đã được chủ nhà đem đi chôn rồi!”. Đức hét lên không một tiếng rồi buồn bã mà thốt lên :”Tôi sẽ theo cô ấy, tôi sẽ đi theo cô ấy đến cõi vĩnh hằng…..”
Con mèo đen già khụ bước lên tát một cái thật mạnh vào mặt Đức, tức giận mà quát lên :”Con gái tôi đã chết để cứu cậu, mà cậu lại đòi chết, thế khác nào mạng của con gái tôi chết oan uổng hay sao, cậu phải sông, phải cứu Ngọc Anh..” Đức như không tin vào tai mình nữa, buồn bã nói một câu nhưng cũng kèm theo vài phần mong mỏi :”Cứu nàng bằng cách nào trong khi cô ấy đã chết rồi…”. Con mèo đen lạnh lùng nói :” Có một cách, đó là đến núi Bạch Ngọc Sách ở đó có một người tên là Bạch Ngọc là một tiên nữ, pháp lực vô cùng, có thể cứu sống Ngọc Anh, nhưng… chúng ta là động vật không thể đến nhờ cô ta được, hơn nữa từ đây đến đó đường xá xa xôi cách trở, ta thì đã già yếu, còn cậu lại là một con giun mà thôi……..”
Trong mắt Đức lóe ra một tia hy vọng, cho dù có bỏ mạng nó cũng phải cứu sống Ngọc Anh. Nó đã quyết định sẽ đến núi Bạch Ngọc Sách một chuyến, nó hỏi han đường đi tới đó, rồi chia tay cha Ngọc Anh bắt đầu lên đường. Ngày nào nó cũng bò hết sức của mình, trong đầu hình ảnh của Ngọc Anh luôn hiện ra, vì đó mà cố gắng, vì đó mà gắng sức. Vì nó chỉ là một con giun lên thức ăn cũng không phải lo nhiều, chỉ là khi bò qua đường nhựa vào những hôm trời nắng to, quả thật như là một sự tra tấn kinh khủng, người nó như đặt trên bếp lửa, có hôm da nó bị bỏng một mảng xót không thể đi tiếp, nhưng nó vẫn kiên trì kiên trì đến cùng.
Trăm năm tình vẫn chưa phôi
Trăm năm hoa vẫn thả trôi theo dòng
Mấy ai thấu được nỗi lòng?
Mấy ai thấu được nỗi lòng anh đây?
Gian nan vất vả đọa đầy
Phong ba thử thách dựng xây mối tình!
Đông qua, xuân tới thời gian thấm thoát đã năm năm, cuối cùng qua bao vất vả, nhiều lần suýt bỏ mạng, Đức đã tới được chân núi Bạch Ngọc Sách, chỉ một chút nữa thôi là nó đã có thể tìm tới Bạch Ngọc tiên tử để xin người cứu lấy Ngọc Anh cho dù phải đổi lấy cái mạng này.
Bỗng nhiên, xuất hiện một người con gái xinh đẹp tuyệt trần, sau lưng ánh hào quang lóe sáng. Nàng ta khẽ đặt nó lên tay, mỉm cười một cái. Nó đang định nói gì thì tiên tử đã xuỵt một cái không cho nó nói. Nàng ta đưa Đức đến một ngôi nhà nhỏ nơi đó có một người con gái, xinh xắn, da trắng như tuyết, đôi mắt nhỏ nhắn dễ thương, mái tóc dài mượt mà, khuôn mặt xinh đẹp lại có vài phần giống với…Ngọc Anh. Nó kinh ngạc, không nói lên lời. Đột nhiên tiên tử đó búng một cái, một luồng ánh sáng vàng chóe bắn đến, mang Đức bay lên không trung rồi đột nhiên ở đó xuất hiện một người con trai khôi ngô tuấn tú. Đó chính là Đức. Đức không hiểu chuyện gì đang diễn ra, khuôn mặt tỏ vô cùng kinh ngạc không hiểu tại sao. Sau đó vị tiên tử liền bay đi. Cô gái trong ngôi nhà nhỉ mỉm cười, thật duyên dáng rồi nói :”Anh không nhận ra em sao?” Đức chợt tỉnh ngộ, mơ hồ hiểu ra mọi chuyện khẽ nói :”Em là Ngọc Anh..” Cô gái đỏ mặt e thẹn “Em chính là Ngọc Anh đây..” Đức chạy vù đến ôm lấy cô. Hò hét trong sự vui mừng hạnh phúc tột độ, Ngọc Anh đã sống lại hơn nữa cả hai đều trở thành người, cả thế giới như tràn ngập sự hạnh phúc, một kết cục đẹp về một mối tình sâu đậm. Về sau hỏi chuyện mới biết, khi Ngọc Anh chết, Bạch Ngọc tiên tử có ngang qua, cảm động trước mối tình của hai người, nhưng vì muốn thử thách Đức nên đã cứu Ngọc Anh về đây còn biến Ngọc Anh thành người. Mấy ngày sau Đức và Ngọc Anh đến cảm tạ Bạch Ngọc tiên tử rồi cả hai chung sống hạnh phúc ở núi Bạch Ngọc Sách.
Cuối cùng thì cũng đã chém xong. Truyện này viết cho vui và còn nhiều lỗi lắm. Mong các sp thông cảm
2 câu thơ đầu trích của tác giả Long Tại Thiên, câu thư ba là lấy của Tịch Địa còn lại là mình tự chém
Rất cảm ơn hai người đã khơi cảm hứng cho Ngọc Anh
Chào mừng bạn đến với diễn đàn Bạch Ngọc Sách
Để xem đầy đủ nội dung và sử dụng các tính năng, mời bạn Đăng nhập hoặc Đăng ký tài khoản