*Event* Cổ tích Ăn khế trả vàng - đọc và ngẫm

Status
Not open for further replies.

Nat1601

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
Chỉ là trăn trở của một cậu bé mới lớn. Với trái tim mùa hè tuy nóng, đập nhanh mà không hề vội vã, không hề xô bồ. Vẫn muốn lắm những phút lặng trong cái nóng, cái hối hả. Trái tim mùa hè cũng có quyền được đập chậm.

Ngày xửa ngày xưa khi chữ viết chưa có hoặc không được thịnh hành trong dân thì người ta hay có sở thích kể chuyện cho nhau nghe. Kể chuyện làng chuyện xóm, chuyện đông chuyện tây, hầm bà lằng đủ thứ chuyện để kể cho nhau nghe. Mà thói đời tam sao thất bổn, đâu là thật đâu là hay? Mà thói đời ưa ngọt ghét bùi, ai thích nghe chuyện mình không muốn nghe? Ai muốn kể điều mình không thích? Với cương vị là người NGHE (chứ không phải người đọc vì chuyện cổ tích thì làm gì có văn bản đúng không?), liệu chúng ta đã thoát ra khỏi lối mòn xưa?

Trong Ăn khế trả vàng, hai anh em bố mẹ mất sớm. Vậy là kể ra họ cũng sống với nhau từ nhỏ. Vì nếu lúc đó người anh đã lớn thì phải là "khi người em còn bé thì bố mẹ mất sớm". Nhưng mãi đến khi người anh có vợ mới cắt miếng đất nho nhỏ cho người em ra ở riêng. Mà lúc này người em cũng đã lớn. Lớn rồi chẳng lẽ vẫn dựa vào anh và chị dâu sao được. Mà tài sản khi bố mẹ mất sớm có ai đảm bảo là còn được bao nhiêu, hay phần lớn là do người anh phát triển và gìn giữ? Mà sao lời kể đay nghiến người anh nhiều thế. Tạo điều kiện cho em mình trưởng thành là sai hay đúng thì để cho người đời bình tĩnh mà phán xét.

Có câu thói đời là bạc bẽo. Ngẫm thì nghĩa cũng đa đoan lắm chứ.

Để mà nghe cho kĩ, cho sâu, người anh cũng chưa hẳn là kẻ tham lam keo kiệt. Mà kẻ làm em có chắc là phúc hậu thật thà? May mắn "trúng số" được một túi vàng nhờ tính "ích kỉ" (một con chim thì ăn được bao nhiêu quả khế mà đuổi nó đi), cậu em trở thành nhà giàu mới nổi, tiền còn dư đem chia cho hàng xóm lấy lòng mà quên người anh đã đùm bọc mình từ bé.

Lại còn chi tiết nhường cây khế cho người anh nữa chứ. Một người trúng vé số hôm sau mua một cặp vé số tặng người khác đã là hành động cao thượng đâu cơ chứ.

Cái kết bằng cái chết của người anh với chiếc túi 12 gang có thể chăng chỉ là lời biện hộ của người kể, hoặc là ước muốn của người kể. Ác. Ác lắm. Cũng như cô Tấm ác kinh người. Tấm dội nước sôi cho Cám chết. Thế vẫn chưa xong. Cô lấy xác Cám làm mắm gửi về cho mẹ Cám. Mẹ Cám ăn khen ngon. Con quạ trên cây đay nghiến: Ngon gì mà ngon, mẹ ăn thịt con. Thế vẫn chưa hết. Con quạ kích thêm: Có còn xin miếng?

Bởi mới nói dân Gian là thế.
 

Ooops!!

Phàm Nhân
Ngọc
36,75
Tu vi
0,00
mình , nói thế nào nhỉ, ta cứ gọi là một cuộc tranh luận nho nhỏ đi, t xin góp vài ý kiến là:
Nhưng mãi đến khi người anh có vợ mới cắt miếng đất nho nhỏ cho người em ra ở riêng
ý bạn phải chăng là người anh xứng đáng lấy phần tài sản nhiều hơn? mình cũng có có em trai và mình nghĩ với t.ư cách là huynh trưởng, mình phải lo cho nó chứ không phải là xét nét hơn thua với cu em, "làm anh khó lắm" mà @@
người anh cũng chưa hẳn là kẻ tham lam keo kiệt. Mà kẻ làm em có chắc là phúc hậu thật thà? May mắn "trúng số" được một túi vàng nhờ tính "ích kỉ" (một con chim thì ăn được bao nhiêu quả khế mà đuổi nó đi
nói thật, con chim nó vào nhà mình là mình vác cung tên ra bắn ấy chứ mà cho ăn @@
Lại còn chi tiết nhường cây khế cho người anh nữa chứ. Một người trúng vé số hôm sau mua một cặp vé số tặng người khác đã là hành động cao thượng đâu cơ chứ.
cây khế ko phải vé số, vì vé số hên xui lắm, con cây khế rõ ràng là cả một mỏ vàng @@ mà đây là ông anh đề nghị, cậu em rõ ràng là chiều theo ý anh, vậy cũng bị xét nét sao?
Cũng như cô Tấm ác kinh người. Tấm dội nước sôi cho Cám chết. Thế vẫn chưa xong. Cô lấy xác Cám làm mắm gửi về cho mẹ Cám. Mẹ Cám ăn khen ngon. Con quạ trên cây đay nghiến: Ngon gì mà ngon, mẹ ăn thịt con. Thế vẫn chưa hết. Con quạ kích thêm: Có còn xin miếng?
cái này có bản là bị sét đánh hay sao ấy, cũng có cái là làm mắm. Tuy nhiên nếu bạn bị người ta năm lần bảy lượt giết đi giết lại, bạn nói câu tha thứ, thì hoặc bạn là thánh nhân, hoặc bạn giả tạo @@ bạn có đọc Bá tước Monte Crixto của Dumas chưa? đọc đi rồi mới biết thế nào là trả thù đời @@
Thân ái!
 

thanh54321

Phàm Nhân
Ngọc
213,12
Tu vi
0,00
Chỉ là trăn trở của một cậu bé mới lớn. Với trái tim mùa hè tuy nóng, đập nhanh mà không hề vội vã, không hề xô bồ. Vẫn muốn lắm những phút lặng trong cái nóng, cái hối hả. Trái tim mùa hè cũng có quyền được đập chậm.

Ngày xửa ngày xưa khi chữ viết chưa có hoặc không được thịnh hành trong dân thì người ta hay có sở thích kể chuyện cho nhau nghe. Kể chuyện làng chuyện xóm, chuyện đông chuyện tây, hầm bà lằng đủ thứ chuyện để kể cho nhau nghe. Mà thói đời tam sao thất bổn, đâu là thật đâu là hay? Mà thói đời ưa ngọt ghét bùi, ai thích nghe chuyện mình không muốn nghe? Ai muốn kể điều mình không thích? Với cương vị là người NGHE (chứ không phải người đọc vì chuyện cổ tích thì làm gì có văn bản đúng không?), liệu chúng ta đã thoát ra khỏi lối mòn xưa?

Trong Ăn khế trả vàng, hai anh em bố mẹ mất sớm. Vậy là kể ra họ cũng sống với nhau từ nhỏ. Vì nếu lúc đó người anh đã lớn thì phải là "khi người em còn bé thì bố mẹ mất sớm". Nhưng mãi đến khi người anh có vợ mới cắt miếng đất nho nhỏ cho người em ra ở riêng. Mà lúc này người em cũng đã lớn. Lớn rồi chẳng lẽ vẫn dựa vào anh và chị dâu sao được. Mà tài sản khi bố mẹ mất sớm có ai đảm bảo là còn được bao nhiêu, hay phần lớn là do người anh phát triển và gìn giữ? Mà sao lời kể đay nghiến người anh nhiều thế. Tạo điều kiện cho em mình trưởng thành là sai hay đúng thì để cho người đời bình tĩnh mà phán xét.

Có câu thói đời là bạc bẽo. Ngẫm thì nghĩa cũng đa đoan lắm chứ.

Để mà nghe cho kĩ, cho sâu, người anh cũng chưa hẳn là kẻ tham lam keo kiệt. Mà kẻ làm em có chắc là phúc hậu thật thà? May mắn "trúng số" được một túi vàng nhờ tính "ích kỉ" (một con chim thì ăn được bao nhiêu quả khế mà đuổi nó đi), cậu em trở thành nhà giàu mới nổi, tiền còn dư đem chia cho hàng xóm lấy lòng mà quên người anh đã đùm bọc mình từ bé.

Lại còn chi tiết nhường cây khế cho người anh nữa chứ. Một người trúng vé số hôm sau mua một cặp vé số tặng người khác đã là hành động cao thượng đâu cơ chứ.

Cái kết bằng cái chết của người anh với chiếc túi 12 gang có thể chăng chỉ là lời biện hộ của người kể, hoặc là ước muốn của người kể. Ác. Ác lắm. Cũng như cô Tấm ác kinh người. Tấm dội nước sôi cho Cám chết. Thế vẫn chưa xong. Cô lấy xác Cám làm mắm gửi về cho mẹ Cám. Mẹ Cám ăn khen ngon. Con quạ trên cây đay nghiến: Ngon gì mà ngon, mẹ ăn thịt con. Thế vẫn chưa hết. Con quạ kích thêm: Có còn xin miếng?

Bởi mới nói dân Gian là thế.
-Được đấy. Ta thích những người thích bới móc như lão vì ta cũng thế:haha:


-Tuy nhiên bới móc thì nên có logic và hợp lý, ta thấy lý lẽ của lão chưa thuyết phục. Đạo hữu trên kia đã giải thích khá rõ ràng rồi
 

Nat1601

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
Chân thành cảm ơn 2 bác đã góp ý! Em cũng chưa dám gọi là có ý phê phán gì đâu. Em chỉ là thử đứng ở cương vị miệng lưỡi thế gian mà lời qua tiếng lại chuyện thiên hạ, chẳng may nhà ông Ăn khế trả vàng bị em móc xới lên lung tung cả nhà. Hehe. Tóm lại đại ý tổng kết của em cũng như câu đầu bài. Trái tim mùa hè cũng có lúc bình tĩnh mà suy xét, đừng để ai nói gì cũng nghe. Và 2 bác chính là 2 trái tim mùa hè của lòng em đấy thôi.
:9:
 

Hàm

Phàm Nhân
Ngọc
2.050,00
Tu vi
0,00
Bạn chỉ làm được 1 nửa vế mỗi câu thôi, đập nhanh thì đúng nhưng nó cũng đập vội luôn.

Phản biện là tốt, là cần thiết, nhưng gặp cái gì cũng đi ngược dòng, cắm đầu đi ngược dòng, coi ngược dòng là chân lý, là 1 điều vĩ đại vượt khỏi "cái lối mòn đạo đức xã hội vẫn gò ép con người phải thế" thì thật là tồi tệ.

Đừng để ai nói gì cũng nghe, đúng, nhưng trước hết, ta phải làm được đừng để nghe ai nói gì cũng cãi khi chính mình còn chưa biết đúng sai. Việc đầu tiên khi gặp 1 vấn đề không phải là tin hay cãi, mà là im lặng suy ngẫm, rồi sau đó đúng nghe sai bỏ qua.

Có lẽ mình quá gay gắt vì dường như bạn còn rất trẻ, nếu vậy thì tỉ xin lỗi nhé :D

Tuy nhiên nếu bạn bị người ta năm lần bảy lượt giết đi giết lại, bạn nói câu tha thứ, thì hoặc bạn là thánh nhân

Thánh nhân cũng không làm được vậy đâu @@

Thánh nhân của người TQ là Khổng Tử từng nói "lấy đức báo oán thì biết lấy gì để báo đức? Tốt nhất là lấy đức báo đức, lấy ngay thẳng để báo oán", ông ấy cũng thích chơi sòng phẳng ân đền oán trả đấy chứ :cuoichet:
Tiếc là thế hệ nho học về sau sinh ra 1 nùi ngụy quân tử cắt phéng vế sau của ông ấy đi để lại mỗi cái vế đầu "lấy đức báo oán", max gay @@
 

phantom

Phàm Nhân
Ngọc
22,01
Tu vi
0,00
Mình không định nêu ý kiến gì cả, chỉ định cmt ủng hộ thôi, vì truyện cổ tích chính là truyện cổ tích, bản thân loại truyện này đã không thể nào logic rồi, chúc bạn nhận được giải thưởng :D
 

Nat1601

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
Em đặt vấn đề toàn là câu hỏi và bỏ lửng. Em đã vội phán xét ai đâu :hemchiu:. Toàn bộ cả bài viết cuối cùng em chỉ xác định đúng 1 câu là con Tấm nó ác, con quạ nó là miệng lưỡi cay độc và vô tình của thế gian (Thế thì người ta mới cho con quạ xuất hiện vào đấy chứ). Các bác mới là cay nghiệt đấy :chaothua:
Cuối cùng các bác không phải mùa đông không lạnh mùa hè không nóng như em nghĩ rồi :leuleu:
 

Nat1601

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
Mình không định nêu ý kiến gì cả, chỉ định cmt ủng hộ thôi, vì truyện cổ tích chính là truyện cổ tích, bản thân loại truyện này đã không thể nào logic rồi, chúc bạn nhận được giải thưởng :D
Đấy mới là trái tim mùa hè của lòng em đây! He he :anhday: em cảm ơn nhiều lắm!!!!!!
 
Status
Not open for further replies.

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top