Wings

DEAD

Phàm Nhân
Ngọc
51,00
Tu vi
0,00
Wings

21 – Tuổi Trẻ – Đam mê – Con Đường


Tác giả: DEAD

Thể loại: Tản văn


  • 21 – Tuổi Trẻ – Đam mê – Con Đường

– Gió vốn dĩ là gió…
- Gió nào vô tình, chỉ trách người đa tình …
- Đời là mộng, mà mộng thoảng như gió …
- Nhắm mắt lại, ký ức luôn là tài sản duy nhất …

Tôi hút thuốc ngoài đường, ở nhà, trên trường, quán nét … Rít 1 hơi ngửa mặt nhìn trời rồi thở dài!
Nhìn đường phố xe cộ đi lại tấp nập tôi nói họ quá bon chen… tôi không sống bon chen như vậy?!
Tôi vô định giữa cuộc đời này… vẫn vô định như ngày ấy, với những thằng bạn thân, những bữa rượu, những ngày chơi game thâu đêm, người ta ngủ đêm còn chúng tôi ngủ ngày… tạm nhắm mắt và quên đi cái hiện tại mà chưa ai trong số chúng tôi tìm ra đường đi thích hợp, mục đích cuộc sống của chính mình.

Những câu chuyện thường là như thế, không đầu không cuối, lúc ngu ngốc, lúc lại đậm triết lý, lúc vui khi buồn trộn vào nhau thành 1 tuổi trẻ dại dột. Chúng tôi ít khi nghĩ đến ngày mai sẽ làm gì, chúng tôi chỉ biết hôm nay mình sẽ làm gì… và nếu hứng lên tôi có thể làm bất cứ những gì tôi thích, thực hiện những đam mê 1 cách điên rồ nhất?!

Giờ đây, tôi ngồi lặng yên trước màn hình máy tính lập lòe, khói thuốc lan tỏa trong căn phòng, bao thuốc dở nằm trên mặt bàn, đống quần áo sách vở vất lung tung khắp căn phòng… Tôi vẫn chưa định hướng được đường đi của riêng tôi trong khi những thằng bạn nó đang bước đi trên con đường của riêng nó.

Có người hỏi tôi:
- "Quá khứ đã qua của tôi có thấy lãng phí không, tôi có hối hận không?
- “Câu trả lời là không”
Tôi luôn cảm thấy vui vẻ với quá khứ bồng bột của mình, về 1 thời ngây thơ trẻ dại. Nó tạo ra con người tôi hôm nay, làm nên 1 phần tính cách của tôi bây giờ… Vì thế tôi không hề hối tiếc.

Nhưng có lúc phần lí trí lấn át con người tôi. Và tôi lại tự hỏi bản thân mình:
- ”Liệu có quá muộn không để bắt đầu một cái gì mới?”

Tôi 21, còn trẻ, đang hoang mang về con đường của riêng mình, tôi từng hỏi nhiều người. 1 người anh đã nói như này:
- “Lo xa mà loạn gần. Huynh đệ cứ an cái lòng. Nên tự hỏi: Có chịu khổ được không? Có chịu khó được không?”

- Mới đầu làm gì có đường, người ta tự tìm, mò mẫm, đi miết, sau thành các vệt loang trên đất như những vết sẹo mới rõ lối đấy thôi. Bởi vậy hãy cứ đi, đi thì mới đến. Mọi thứ rõ ràng quá thì còn gì là vui nữa. Nhỉ?
- Khói, 1/5/15 - Năm nay tôi 22 tuổi rồi .
 
Last edited:

DEAD

Phàm Nhân
Ngọc
51,00
Tu vi
0,00
Wings

Cho em


Thể loại: Tản văn

– Gió đông mang hơi lạnh tràn về, em cũng theo gió đông đến, mang theo chút ấm áp …
– Những câu chuyện không phải kết thúc như nó đã từng …
Thời gian trước đây, anh luôn tự trách bản thân… về những sai lầm trong quá khứ…
Người ta luôn nói trong tình yêu không ai sai cả, nhưng anh biết, anh đã sai, chính anh đã buông ra…

“Chuyện yêu thương từ xưa đến nay chỉ luẩn quẩn trong 1 vòng tròn cảm xúc…
Từ đắm say, sang tẻ nhạt, rồi đổi thay và buông tay…”


– Thời gian sẽ xóa nhòa tất cả…
Anh đã từng nghĩ như vậy, thời gian đầu, anh dồn hết tâm trí của mình vào game… thức trắng chơi game xóa những đêm dài …
Sau đó anh lại dành tình cảm với những bài Rap, anh buồn anh sẽ nghe nó, anh vui anh sẽ max volume, a tức giận anh sẽ max và hét theo! …
Rồi năm trước, khi anh chế ngự được cảm xúc là lúc anh tìm đến những làn khói… chỉ khói mới hiểu được anh…
– Anh nhận ra. Anh không quên được những kỉ niệm… Quên làm sao được. Nó luôn hiện hữu những lúc anh cô đơn nhất…
– Nhưng anh biết rằng… Anh đã yên lòng về em…
Anh biết, những lần trước chúng ta gặp lại… Chỉ là những nụ cười gượng mà thôi…
Còn thời gian trở lại đây… Anh biết, nếu chúng ta gặp nhau, chúng ta sẽ chào nhau, chúng ta sẽ nở nụ cười… chúng ta là những người bạn… tâm trí mỗi người theo đuổi những suy nghĩ khác nhau… những đường thẳng song song…

Người thích hoài niệm sẽ luôn đi chậm hơn người khác vài bước.

– Mỗi khi anh không chế ngự được cảm xúc, anh luôn nghe rap… lại nhớ đến quá khứ … không phải anh hoài niệm… mà là anh nhắc nhở về những sai lầm anh đã từng … để anh không lặp lại …
– Em đến như gió đông… nhưng anh không dám đưa tay với lấy… không dám giữ em bên mình.
– Có quá nhiều thứ phải suy nghĩ, có quá nhiều sai lầm, quá nhiều với tương lai, không hề có dũng khí…

Có một thứ tình cảm, tốt nhất là không nên gặp lại
Năm tháng chảy trôi, cuối cùng đẩy đưa đến nơi chân trời.

18/10 – 25/11/2015: Gió lại về, lạnh giá xâm chiếm cõi lòng, khói mờ ảo lượn quanh phòng …
17/06/2016: Không còn ai
Người thích hoài niệm sẽ luôn đi chậm hơn người khác vài bước.
 

DEAD

Phàm Nhân
Ngọc
51,00
Tu vi
0,00
Wings

Đã từng ...

Em nói xem, nếu chúng ta cứ đi mãi trong tuyết, có hay không sẽ đi tới đầu bạc …

“Only know you’ve been high when you’re feeling low
Only hate the road when you’re missin’ home
Only know you love her when you let her go
And you let her go”


Đêm, khói, giai điệu đang vang vọng như xé tâm can …
Rít 1 hơi dài, lấy chút dũng khí để viết tiếp, viết về anh của quá khứ, về em người con gái anh từng yêu…về cái thanh xuân mà anh coi nó là bất diệt, cái mà anh coi nó là chấp mê bất hối!

Khói mờ ảo khắp gian phòng, dẫn lối tâm hồn anh lãng du về quá khứ, về kỉ niệm mà anh từng trải qua, về em người con gái anh yêu.

– “Hình bóng em vẫn hiện trong tâm trí, 1 cô gái thiên bình bí ẩn, chỉ cao ngang tai anh, dù em không xinh nhưng lại làm trái tim anh tan chảy, và đặc biệt là 2 má núm đồng tiền đáng yêu, lúc em cười như tỏa nắng, tóc đen búi cao vung vẩy theo những khi em cười …”

– “Anh gọi em là ngốc – cô vợ ngốc mà anh yêu!!!”

Nhớ lại 1 chút, em biết mà đúng không, anh bị hấp dẫn bởi nụ cười của em, cơ mà sao trách anh được, làm sao mà 1 thằng con trai mới lớn có thể kháng cự được nụ cười của cô gái ngồi ngay phía trên luôn quay tứ phía và nở nụ cười rạng rỡ như nắng mai?!

Haiz a, cảm xúc lại lẫn lộn rồi, viết linh tinh lan man nữa… thật sự giờ anh cũng không thể nhớ rõ chi tiết làm sao mà 2 ta yêu nhau, đúng là thời gian đã xóa đi 1 số thứ mất rồi… nhưng sao nó ko xóa đi hết tất cả nhỉ… mà khiến anh vẫn còn nhớ:

– “Bắt đầu năm lớp 12, em ở bàn trên anh ở bàn dưới, 2 đầu bàn cuối từ dưới lên, chúng ta là bạn học, ừ em có cho anh chép bài, mà khi đó anh không khép mình như bây giờ, lúc đó việc dùng điện thoại nhắn tin với bạn bè là suốt ngày, 1 ngày 200 tin vẫn không đủ, anh có nói chuyện với em, truyện trên trời dưới đất rồi đến những câu chuyện của chính bản thân anh, em luôn lắng nghe và đưa ra những lời khuyên cho anh … lúc đó anh chỉ coi em như 1 người bạn…”

Và rồi như những tiểu thuyết tình yêu vậy? Cái tuổi trẻ ấy, thích 1 cô gái lớp khác, công khai trên lớp, tán cô ta, … và rồi bị cô ta đá nó diễn ra như cơm bữa vậy, anh cũng không ngoại lệ! Nhưng mà bây giờ ngồi nhớ lại anh phải cảm ơn vì nó, chính nó đã mang em tới bên anh…

” Lớp A12 có mười mấy thằng con trai, cứ đến giờ ra chơi lại kéo nhau ra lan can sau lớp chém gió, vài thằng hút thuốc thì chung nhau điếu thuốc, khi đó a ko biết hút thuốc… hồi đó chỉ có mê game thôi. Và cô gái kia học lớp 11, kém 1 tuổi, lớp 11a11 ở tầng trên, từ lan can A12 sẽ nhìn đối diện lên trên đó, và lớp đó thì khác, có cả con trai lẫn con gái đều hay ra lan can chém gió. Mà nói đi nói lại thì lớp đó lắm gái xinh, vì vậy mà bao anh tài lớp ta đều bị đốn gục cả. Anh thì chú ý cô gái bé người, khi cười rất xinh, mấy thằng thì chỉ khen đứa khác chả ai khen em nó cả, riêng anh nhìn đã thích và cứ khen em nó xinh với mấy thằng suốt đến nỗi mấy thằng phải chú ý nhiều rồi mới nhận ra cô bé này xinh thật!!!

Khi đó anh chưa xác định rõ ràng được thế nào là thích, như nào là yêu, cứ mơ màng y như tính cách của anh vậy…

“Nhìn nhiều, ngắm nhiều, rồi cứ vậy định hình ra 1 loại suy nghĩ là mình đã yêu cô bé đó rồi … sau đó tán, điện thoại nhắn tin … rồi chung đường về học, cơ mà thực chả biết nói gì, mà những điều này em biết rõ đúng không … vì anh nhớ rất rõ chính anh còn nhắn tin kể với em mà … bạn bè là phải chia sẻ với nhau mà :">, và rồi đó là hôm 14/2/2012, dưới sự hối thúc nhiệt tình của cái Oanh (đứa em có họ ngồi cùng bàn trên lớp), đã mua Socola tặng cô bé đó, và lúc đó cô bé có nhận!!! Chấp nhận làm người yêu mà!!! Còn đưa về nhà nữa cơ mà!!! Nhưng mà niềm vui chẳng được bao lâu, thứ 2 đầu tuần đi học, bé đó gọi anh ra và trả lại anh hộp socola , còn nói gì nữa ý mà lúc đó a ko thể nghe rõ, hoặc có lẽ quá lâu đã quên mất rồi… Sau đó anh tức giận và đáp socola đó đi, rõ là bị lừa tình mà, 1 cú lừa thật ngoại mục, về lớp đám bạn còn trêu “socola đâu? sao đáp đi? ko để t ăn @@” đêcima! viết đến đây rõ là muốn nói bậy!!!”

– Haiz nhưng mà chắc chắn 1 điều anh thích cô bé đó là điều không cần bàn cãi!!!

“1 thời gian sau cuộc sống thật là chán nản, năm cuối rồi, 5 tháng nữa là xa lớp rồi, 5 tháng nữa là thi đại học rồi, mỗi người sẽ có 1 con đường riêng của chính mình… và cuộc sống của 1 thằng chẳng lo gì về đại học cóc xá gì cứ trôi qua với sáng chiều trên lớp mộng mơ, rảnh thì ra 282 chơi game, nhưng 1 điều vào lúc này vẫn “luôn bên anh”-“chính là em”-“cô gái thiên bình bí ẩn”!!! Em cứ như vậy thôi, nói chuyện với anh, kêu anh gắng học, xem chương trình gì 2 đứa cũng nhắn tin bình luận, rồi dần dần cuộc sống của anh có sự hiện hữu của em lúc nào không hay… Em đến bên anh như nắng sớm mai xua tan đêm tối, xóa tan lạnh giá trong trái tim anh… và điều gì đến rồi cũng sẽ đến… anh nhận ra anh đã thích em … 2 tâm hồn đang dần có chung 1 suy nghĩ… 2 trái tim dần có chung 1 nhịp đập… 2 đôi mắt dần hướng về 1 hướng…”

It feels like nobody ever knew me until you knew me
Feels like nobody ever loved me until you loved me
Feels like nobody ever touched me until you touched me
Baby nobody, nobody, until you


” Anh là song ngư, cái cung mà việc giúp con cá này chuyên tâm nhất là “theo đuổi”, à ừ theo đuổi em, à rõ là anh chai mặt, mặt dày để tán em :)), suốt ngày nhắn tin với em rồi tự cười 1 mình như thằng điên, mà còn mặt dày đến nỗi hình như có lúc anh từng gửi tin nhắn:

Do you lòvé me?
A: Yes
B: A
C: B
Haha, thật là buồn cười, nhớ lại sao mà lúc đầu muốn viết lại khó viết như vậy, mà giờ thì lại hình như đang vui … có phải trái tim anh đã an lòng về em rồi không?!

-” Ngày cá tháng t.ư là cái ngày mà vô số chàng trai dùng cách này để bày tỏ tình cảm với 1 cô gái! Anh cũng không ngoại lệ, anh cũng như thế, anh đã dùng hết sức mạnh để nói lời yêu em, thực sự anh sợ em từ chối anh, không cho anh cơ hội…”

Em ơi bây giờ anh muốn
Một lần nhỏ nhoi xin em cho anh cơ hội bày tỏ
Và anh sẽ cho em được thấy
Tình cảm của anh không như gió thoáng mây bay
Đừng ngại chi em ơi ! Xin đừng cho anh thêm hàng vạn lý do
Đừng hỏi ngày mai xa nhau thì sao cho em thêm ngàn đắn đo
Tin anh ta cùng bước thôi
Dẫu ra sao vẫn có đôi
Chỉ cần em cho anh 1 lần thôi … Cơ Hội !



– Em trả lời: “Anh hãy đợi em, đợi 2 đứa cùng vượt qua kì thi quan trọng của cuộc đời …” ♥
– Rõ ràng là anh hứa sẽ đợi em thế mà lại khiến em rơi vào lưới tình càng sớm hơn :))

Ps: Người có thói quen chia sẻ 1 chút niềm vui trong cuộc sống của mình trên mạng họ sẽ luôn là những người hạnh phúc nhất và cũng sẽ là day dứt nhất …

wind.godz
“C.s thật thú vị. Từ 1 tình bạn. Và h a đã like -> love e. e muốn a đợi e và a kũg từg nói nt. nhưg a sợ ckíh a sợ con ng tồi tệ trog a sẽ kô đủ kiên nhẫn để làm được điều đó. A sẽ cố gắg và e hãy tin rằg nếu t.y a đủ lớn a sẽ t.h đc.”

nói qua Ola Me Mobile 3 năm trước (Chủ nhật 06/05/2012 04h58 Am)

– Tình yêu, tôi không thể diễn đạt được nó như nào, tôi chỉ biết yêu và yêu thôi… những tháng năm tuổi học trò của tôi vì có em bên cạnh mà trôi qua trong bất diệt! có em bên mình tôi như có thêm đôi cánh để mộng mơ hơn bay xa hơn… để yêu em nhiều hơn mỗi ngày…

Cô gái tôi yêu tên “Hoa”

” Nhà hoa xa lắm, đi học từ sớm, trưa 12h mới về đến nhà, rồi nếu học 2k 3k thì càng khổ, hoa có ở trọ để thuận tiện nhưng cô gái vẫn thích về nhà với gia đình hơn… Cũng chỉ biết an ủi cô gái qua những dòng tin nhắn… 2 đứa nhóc cùng nhau cố gắng!!! Trên lớp cũng dần dần biết tin 2 đứa yêu nhau, cno trêu đùa chòng đủ thứ, mà khiến lớp càng vui hơn thôi vì năm cuối rồi :D, học trên lớp, ánh mắt chàng trai nhìn cô gái suốt, đầu óc trên 9 tầng mây vậy, nhìn nhiều đến mức cô gái lườm, rồi ko làm gì được thì tối về nhắn tin không cho nhìn, không cho nói chuyện, còn cá đổ ước với nhau ♥♥♥ … Và lúc đó là bắt đầu lò xuân khởi mở lớp cấp tốc ôn đại học, chàng trai và cô gái cùng những người bạn đi đăng kí học, thật sự là chen mãi mới đăng kí được học! Nhưng vẫn rất vui vì 2 đứa đăng kí được ở bàn gần nhau ^^, rồi sáng học, chiều về học, cả đám đi học cùng nhau, thi thoảng cno vẫn tách cho 2 đứa không gian riêng, bên nhau đi qua con đường thị trấn quỳnh côi để đi học, vào mùa này những cây hoa sữa ven đường đang nở rộ, mùi thơm lan tràn trong không khí, đi bên cạnh người mình thương, ngửi mùi thơm làn tràn trong không khí, thật sự là tuyệt đẹp không có gì có thể diễn tả”

wind.godz
Bad… XLVNLVĐLVB.ĐBNN.CVAQYEMT. HIX:-|
nói qua Ola Me Mobile 3 năm trước

” Nhưng tình yêu của 2 đứa đâu có bình đạm như thế, hắn nhớ có lần hắn bỏ học chơi game, mà rõ là lúc trước cô nói với hắn bảo là đợi rồi cùng đi học” thế là cô gái giận :”<, hắn chẳng biết làm sao, hắn ngốc hơn cả cô dù hắn vẫn gọi cô là ngốc cô gọi hắn là hâm, hắn nhắn 100 tin nhắn cho cô chỉ với nội dung “Xin lỗi vợ yêu”, “I am sorry But I Love You (Lie -BB)”, hì hì, rồi cô cũng nhắn lại cho hắn đã làm cho hắn vui mất mấy ngày liền :))

Sẽ là dối lòng khi anh chẳng ngại âu lo
Lo anh sẽ mất em trong lúc yêu thương nhất…


– Hắn có bệnh hay nghĩ linh tinh, rồi đâm ra tự ti, chính là có 1 lần như vậy, hắn nói linh tinh hắn không xứng với cô, không biết có thực hiện được lời hứa với cô không (bây giờ vẫn vậy hắn luôn luôn là kẻ thất hứa, hắn làm cô buồn, những tin nhắn cô gửi cho hắn, là tất cả những điều từ trái tim cô ấy muốn nói cho hắn biết: “cô yêu hắn đến nhường nào”, đọc những dòng tin của cô, lòng hắn thắt lại, tim hắn đau nhói, ko biết có ai hiểu không nhưng hắn thực sự đau như vậy … Và rồi những nốt trầm đi qua thì bản nhạc vẫn vang vọng, giai điệu ngọt ngào của tuổi thanh xuân, của tình yêu bất diệt <3, sẽ không có chia xa, vì vẫn chung nhịp đập, chỉ là sau này con đường 2 người bước qua đã rẽ ngang 2 hướng mà thôi…

– Đó chính là tình yêu, tình yêu dù còn non nớt nhưng chân thật bằng cả trái tim nóng cháy đang đập mạnh đến nỗi nghe rõ từng tiếng vậy, tình yêu mà cô giành cho hắn sẽ đi theo hắn suốt cuộc đời, không bao giờ có thể quên …

“Hoa – Người con gái anh yêu, không bao giờ anh có thể quên em”

– Không có chia xa, không có khoảng cách, không có mất dấu, không có lạc lối… Cô đang hạnh phúc bên 1 bờ vai có thể cho cô tựa vào lúc cô mỏi mệt, thật lòng chúc cho cô gái tôi từng yêu được hạnh phúc suốt cuộc đời ♥

“Sẽ không thể lãng quên một tình yêu trong trái tim
Sẽ không thể lãng quên dù phải đi đến phương nào”
– The End –
Yêu em không hề nuối tiếc
Chỉ hận thời gian vội vã chảy trôi.


Khói, 7/8/15
Tháng ngày trôi quá mau, giờ ta biết đi về đâu, để được cùng em bước trên con đường xưa ?
 

DEAD

Phàm Nhân
Ngọc
51,00
Tu vi
0,00
Wings

Ngày hôm nay tôi sẽ ...


Ngày hôm nay, tôi sẽ viết về anh – C9 Hai – 1 game thủ tôi yêu thích, anh là 1 trong những người đã truyền cho tôi cảm hứng chơi game …

“Tôi là game thủ, tôi đâu có màu mè đâu. Tôi chỉ muốn chơi game thôi và có khoản thời gian vui vẻ thôi.”

Như mọi ngày, sáng hôm qua khi thức giấc thì tôi lại check newfeed trên facebook, thật buồn khi thấy những dòng tin nói về việc anh sẽ rời C9… và sau đó chính trên page mình anh đã thông báo về điều này… mặc dù đã dự đoán trước được sau trận thua TSM tại chung kết LCS NA có thể anh sẽ ra đi, nhưng vẫn rất buồn, nó đến thật nhanh a…

Giải All stars năm kia do tập luyện quá nhiều đẫn đến anh bị viêm phổi không thể tham gia, để 1 Cloud 9 mạnh mẽ từng nào lại trở thành yếu đuối ra sao khi thiếu đi mảnh ghép chính … các fan chỉ mong anh khỏe mạnh để trở lại đấu trường đỉnh cao … và rồi anh trở lại nhưng niềm vui chẳng kéo dài được bao lâu khi biết anh bị “chấn thương cổ tay”. Tôi liền nghĩ đến Toyz… một viễn cảnh tồi tệ đã bị vẽ ra!

Chấn thương cổ tay khiến anh không thể có thời gian tập luyện nhiều được, khi mà 4 chàng trai còn lại cố gắng tập luyện, Sneaky Cátroll không ngừng hoàn thiện từ đi đường đến việc chọn vị trí carry trong giao tranh tổng, Chanh luôn luôn viết những sai lầm của bản thân vào 1 quyển sổ để sửa chữa lỗi lầm đó và luôn mang theo bên mình, Me tốt + Bóng vẫn luôn giữ vững phong độ của mình… Còn anh người đội trưởng thầm lặng, người kêu gọi giao tranh tổng của đội thì đang chững lại so với 4 người … Như anh từng nói:

– “Nếu bạn ở trên đỉnh, bạn không còn chỗ nào để đi tiếp cả, hoặc là ở yên đó, hoặc là phải đi xuống. Nếu bạn ở lưng chừng, bạn có thể leo lên tiếp hoặc có thể leo xuống. Nếu bạn leo tiếp thì đó sẽ là sự tiến bộ đáng khen. Đó là ví dụ cho việc nếu bạn ở vị trí thứ t.ư và giành chiến thắng để lên đứng đầu thì thật tuyệt. Nhưng nếu bạn luôn đứng đầu, chả ai ghi nhận sự cố gắng của bạn cả.”

– Liệu Cloud 9 đã đi tới giới hạn của mình?

“Tôi không nghĩ đó đó là việc quan trọng. Lí do duy nhất mà chúng tôi chơi không tốt là khi chúng tôi không còn đam mê hay không cầu tiến bởi vì chúng tôi đã là những người chơi giỏi nhất đâu. Mà dù có vậy, chúng tôi cũng sẽ không bao giờ tuyên bố thế. Vẫn luôn có nhiều thứ để học, nào là kĩ năng ăn lính, kỹ năng cá nhân, hiểu biết về trò chơi. Dù là gì, bạn luôn có thể học thêm. Miễn là không tự mãn thì chúng ta vẫn có thể tiến bộ.”

Nhưng với cổ tay luôn quấn băng cả mùa giải, không thể tham gia luyện tập khi chỉ đánh 1 2 game liền phải tràm đá lạnh… thì anh làm sao có thể tiến bộ… ông trời thật bất công a…

Mùa 5 này anh đã thay đổi lối chơi khi chọn thêm những tướng như Corki, Lissandra, Kennen, những tướng không cẩn kĩ năng thao tác tay nhiều và rất khó tạo ra đột biến như những tuyển thủ đường giữa, tướng anh chọn nó là tướng thiên về việc lựa trọn vị trí ra vào giao tranh tổng và mở combat … Nhưng điều đó là không đủ để anh đi ngang đường với những tuyển thủ hàng đầu khác… và rồi chung kết gặp TSM, gặp 1 bejersen đi mid top 1 bắc mĩ … thức trắng đêm xem 4 game đấu đó dù không muốn nói nhưng ai cũng hiểu 4 trận đấu đó anh thực sự nhạt nhòa…

Và điều gì đến rồi cũng sẽ đến, anh quyết định ra đi để đứng sau hậu trường làm 1 CGO của Cloud 9, để không khiến 4 người huynh đệ của anh chỉ vì anh mà không thể tỏa sáng ở những đấu trường đầy danh vọng…

Không biết bạn có hiểu cảm giác 1 game thủ chuyên nghiệp mang trong mình tình yêu với game lại không thể tham gia những giải đấu lớn, không thể sát cánh bên anh em của anh ta mà chính anh ta là người đã tạo ra chúng…”Cloud 9″… không thể diễn tả bằng lời…

Cloud 9 : Chơi game như đang bay trên chín tầng trời vậy!

“Khi tôi mới lập ra Cloud 9, các đội khác trông thật màu mè và ngầu. Họ có nước da đậm. Không ai giống họ. Chúng tôi chỉ là một nhóm các game thủ, chúng tôi chỉ giỏi chơi game và chúng tôi chỉ muốn chơi cho vui thôi. Đó là những gì tôi muốn làm. Và tôi muốn chọn những người chơi như thế.”

Viết dài rồi, haiz, giờ anh đã làm CGO của C9, anh vẫn sẽ sát cánh giúp C9 gặt hái những vinh quang nhưng khi đó không còn anh, tôi chỉ mong anh thành công gặp may mắn trong cuộc sống… và thật mong anh có thể như Toyz một lần nữa trở lại đấu trường chuyên nghiệp…1 ngày nào đó vị vua sẽ quay lại…

“Good Bye Legend”
I Will Miss You…
See You Again…​
 

DEAD

Phàm Nhân
Ngọc
51,00
Tu vi
0,00
Wings

Ikul.Godz


Ngày hôm nay, hắn sẽ viết về những ký ức đã qua, người cũ, bài hát cũ, đường xưa cũ, … để thấy theo thời gian hắn đã thay đổi đến dường nào … vẫn hoang đường biết bao …

Châm điếu thuốc, bắt đầu gõ chữ. Những điều này hắn sẽ không viết trên face – hắn không muốn vậy. Hắn cũng không viết như kiểu đang viết nhật kí. Hắn viết trên 1 trang web, nơi đây không ai biết hắn là ai, nơi đây hắn sẽ dệt lên một câu chuyện hư cấu dù chả ai quan tâm và hắn cũng không cần họ quan tâm…hắn biết hắn sống ảo quen rồi… thực sự hắn vẫn chưa thoát ra được nó…

Lâu rồi mới ngồi nói chuyện với 1 người bạn trong quá khứ, cái quá khứ mà hắn từng cho là vinh quang kia. Thực ra hắn vừa đọc truyện vừa nhắn tin trả lời cô ấy… thật có lỗi… nhưng biết làm sao được khi thời gian dần xóa nhòa quá khứ, vâng quá khứ cô ấy từng là người bạn thân đối với hắn, từng nói chuyện suốt ngày, toàn những chuyện trời ơi đất hỡi đến những phút triết lý cuộc sống, những tình cảm đầu đời …

Quy luật cuộc sống của những người vô tâm là vinh quang rồi sẽ suy tàn, từng rất yêu nhau rồi sẽ thành hận thù, rất thân nhau rồi gần như chỉ quen biết, rất chân thật lại biến nó thành giả dối … Hắn biết hắn vô tâm dù chưa ai nói với hắn như vậy…

Trở lại với cuộc nói chuyện giữa hắn và cô:
Cô nói:
- “Mà lâu lâu rồi con người đều đổi khác, ta khác, mọi người cũng khác”,
- “Hưm càng khác đi nhiều rồi”
Hắn hỏi:
- "Ta khác như nào?
- “Ta còn chả rõ trước ta như nào ...” cô ấy biết nhưng không nói thôi!
Cô lại chuyển đề tài nói hắn:
- “Hưm bỏ thuốc đi… ngày từ 20 -> 17 -> 15…hút quá thì tự chép phạt, tự tát vài cái…” thật là suy nghĩ của con gái a :">
Cô thì như vậy còn hắn trả lời như quăng đổ bát nước:
- ” Ta muốn cai thì cai được thôi, chỉ là giờ chưa muốn, không phải lo cho ta đâu…”
Cô chỉ nói
- :”Tự do mãi lại là bất hạnh”
1 câu chốt đúng lắm, rất chuẩn với hắn nên mới luyên thuyên thành câu chuyện này… nhưng viết thì viết thôi mai lại đâu vào đấy chả khác gì những ngày đã qua… Ai da…Chắc chắn cô không thể thay đổi được hắn vì đối với hắn bây giờ có lẽ cô đâu là gì đâu…Thật xin lỗi cô gái đã từng đi ngang qua đời hắn!!!
Dài rồi nhảm chán rồi, 4 điếu thuốc rồi. End

Kỉ niệm vụt qua hạnh phúc như mất dần
Nếu còn nhớ ngày hôm qua xin đừng để nắng tắt dần
- Thực ra, 2 người hưm ít nói chuyện nhưng vẫn rất thân .
 

DEAD

Phàm Nhân
Ngọc
51,00
Tu vi
0,00
Wings

Lảm nhảm ...

Không thích cái thời tiết đã lạnh lại thêm mưa chút nào :”<, cóng tay làm gõ chữ, chơi game đều không được, lại phải nhả khói nhiều hơn :”<, lại ngồi nghe rap rồi rống theo cho ấm người, sắp về nhà mà quần áo chưa giặt được vì quá lạnh, đến nấu cơm ăn cơm còn không muốn ấy chứ :(, rồi lại tự kỉ, ngoi lên mấy ngôi nhà của mình trên Bns này mà viết linh tính, post linh tinh :3,
Đến đi học, tuần học 3 buổi 9 tiết, lười thành quen, 7 h vào học, hẹn 4 lần chuông mới dậy được, vì chuông 1 sẽ ngủ ko nghe thấy, chuông 2 3 dậy tắt đi ngủ tiếp, chuông 4 mới bò dậy được. 1 năm nay … bản thân đã quá quen với cuộc sống 1 mình, lười đến lv max, nóng đã lười mà lạnh còn lười hơn, mấy hôm nay chưa tắm rồi =]]
Mấy nữa về với mẹ, ăn tết bên gia đình, làm con trai ngoan, đi chúc tết cô dì chú bác, làm chén rượu anh em hàn huyên với nhau :), cơ mà lạnh như này thì :”< giết tôi đi trời ơi :3
Một năm này với nhiều thứ, có lẽ sinh hoạt trên BNS là một thứ mà tôi đạt được cũng coi như thành công, quen biết những người anh, những người bạn, những cô gái thật tốt, mỗi người đều có cuộc sống riêng, có vui buồn riêng, chúng ta đến với nhau bằng niềm vui bằng tiếng cười, đâu phải những chuyến đi dài, những người bạn bên ngoài mới là cuộc sống, mạng ảo cũng vậy, chúng ta ‘trao nhau cái chân tình’, sống với nhau bằng chân tình, đơn giản như vậy thôi, chúng ta mãi là những người bạn ^^/
Cuộc sống vốn là muôn màu, mỗi người đều có lý tưởng riêng, định hướng riêng, người thích điều này, người gét điều này, bản thân tôi cũng vậy, thích thì nói, ghét cũng nói, đơn giản là chính mình, không phải đâm sau lưng là được, mà những người bạn thì mãi là bạn, dù năm tháng trôi đi, tôi chỉ cần nhớ ‘tôi từng có những người bạn, từng trải qua nhiều thứ’. đó mới là cuộc đời ^^
Ai da ;3, năm sau sẽ cố gắng tốt hơn, ra trường và đi làm, cố gắng bằng đôi tay này :p. Luôn mơ tưởng hão huyền nhưng không bao giờ coi nó là thật, cuộc sống phải do chính bản thân đánh đổi lấy :3
"Tôi và bạn cùng phấn đấu xây một sân chơi. Khi sân chơi được mở rộng, có thêm những người chơi khác thì bạn lại rời bỏ tôi."
Nên vui hay buồn?
Chân ngôn của tiểu nị - nila32 -
 

DEAD

Phàm Nhân
Ngọc
51,00
Tu vi
0,00
Life ...
… Ngồi uống nước đợi anh zai đón, tình cờ chứng kiến một câu chuyện ! Haiz.
Đang cắm mặt đọc truyện thì thấy ngoài có tiếng nói to, quay ra thấy một bác trai, tuổi tầm 50, quần áo lấm bùn đất, mặt tai tái … Bác đang muốn đi gia lâm nói chuyện với 1 anh nào đấy, sau đó chú xe ôm ra bảo ngồi đợi bus 46 qua …
Bác vào ngồi, xin châm điếu thuốc lào… Mọi người mới hỏi chuyện, mình cũng ko tập trung nghe lắm, nhưng tự dưng tai nghe đến đoạn ráo từ tầng 5 sập đè vào ngực bác … bác ấy đau ngất đi 30p, may được nguời làm cùng nhấc cứu ra … Giờ bác đang trên đường ra Gia lâm bắt xe về… Thật may mắn cho bác!!!
Rồi mình chú tâm nghe, các chú đùa bác ấy ‘ đau thế thì về làm sao mà có sức ‘ … bác ấy bảo 4 tháng tôi chưa về nhà… rồi các chú cô đùa nói linh tinh .. thì bác ấy mới nói:” 4 tháng tôi chưa được lĩnh lương làm thì làm sao mà về nhà được!!!” Đến giờ tai nạn ra bác ấy mới về gấp nhà… chắc đau lắm ko làm được.. về nghỉ ngơi… ko biết chủ nó có trả lương vs trợ cấp cho bác ko… ôi cuộc đời. Haiz
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top