Tv Cốc

deeno12701

Phàm Nhân
Ngọc
-64,06
Tu vi
0,00
Em!
Em lướt qua đời tôi như ánh chớp lóe lên trong đêm, chói lòa, rực rỡ, khiến con tim tôi bùng cháy lên vì tia sét ấy đánh trúng để rồi sau đó còn lại chỉ là tro tàn, gió thoảng trong đêm mơ.
Có một câu truyện về chàng trai chăn cừu bé nhỏ với cánh đồng hoang và đàn cừu của mình, một ngày chàng gặp nàng công chúa kiêu sa trong tòa thành lộng lẫy của mình. Chàng đã làm tất cả, k hối hận chỉ để nàng kia biết trên đời có chàng chăn cừu nhỏ bé còn hơn là nàng k biết có chàng chăn cừu trên thế gian này. Nàng như vì sao tinh tú trên trời mà chàng chăn cừu chỉ có thể ngắm trong đêm, mơ ước trong mộng mà k thể với đến. Tất cả chỉ cần nàng biết có chàng chăn cừu tồn tại là đủ rồi, còn vận mệnh của nàng là cùng với ht bạch mã đi trên con đường tinh quang của mình.
E là vì sao trong tôi, là tinh tú trên bầu trời, là nàng công chúa kiêu sa kia. Hãy luôn tỏa sáng nhé e!
Chúc em luôn mạnh khỏe, vui vẻ bình an. Chỉ mấy tháng nữa thôi, mẹ tròn con vuông nhé. :)
_Tv_
 
Last edited:

deeno12701

Phàm Nhân
Ngọc
-64,06
Tu vi
0,00
Tôi sẽ đi nơi tôi muốn đến, tôi sẽ làm những gì tôi muốn, tôi sẽ có những gì tôi cần, tôi là của tôi và tôi chả là của ai, trách nhiệm của tôi sẽ do tôi gánh vác, nhưng tôi là ai và tôi sẽ là ai.
_Tôi ơi-TSVD-Tv_
 

deeno12701

Phàm Nhân
Ngọc
-64,06
Tu vi
0,00
Em ơi đừng buồn nhé
Anh không đến cạnh đâu
Vì anh không chịu được
Khi nhìn em úa sầu

Em ơi đừng rơi lệ
Anh không thể dỗ dành
Vì anh đau khi thấy
Em bật khóc vì anh

Em là chim trên cành
Anh là cơn gió thoảng
Lướt qua nhau rồi xa
Giữa chuỗi dài năm tháng

Chúng ta đã là bạn
Khi ký ức bắt đầu
Thì xin ta vẫn sẽ
Mãi là bạn về sau

Thời gian sẽ trôi mau
Em sẽ không nhìn lại
Anh sẽ vững vàng hơn
Và rời xa em mãi

Anh thương em biết mấy
Nên không thể làm gì
Để em nguôi nỗi nhớ
Anh cần phải ra đi

Anh yêu em có lẽ
Nhưng không đủ sẵn sàng
Anh yếu hèn có lẽ
Giữa cuộc tình đa mang.


TP.HCM, 28/06/2016
_MPL-Tai Bèo_
 

deeno12701

Phàm Nhân
Ngọc
-64,06
Tu vi
0,00
Người ta bảo:

4 tuổi: "Cha tôi có thể làm bất cứ điều gì"

5 tuổi: "Cha biết tất cả mọi thứ"

6 tuổi: "Cha tôi thông minh hơn cha bạn"

8 tuổi: "Cha không hẳn biết chính xác tất cả mọi thứ"

14 tuổi: "Thời trước của cha, mọi thứ khác bây giờ"

16 tuổi: "Cha chẳng biết gì về điều đó cả"

18 tuổi: "Cha thật là lạc hậu"

21 tuổi: "Cha tôi ư? Ông ý thật cổ hủ và cố chấp"

27 tuổi: "Hình như cha đã từng nói về điều này..."

30 tuổi: "Có lẽ phải hỏi xem cha nghĩ thế nào về chuyện này"

35 tuổi: "Tôi nên hỏi ý kiến cha khi bắt đầu việc này"

40 tuổi: "Làm thế nào cha có thể xoay xở được những lúc như thế này..."

45 tuổi: "Cha thực sự đã vất vả quá. Cả cuộc đời của cha..."

50 tuổi: "Xin cha đừng bỏ con"

55 tuổi: "Giờ đây, tôi sẵn sàng từ bỏ tất cả để có cha bên cạnh và được phụng dưỡng người..."


Nhưng với con, khi 14 tuổi con không nhận ra được tại sao ba phải đưa con đi xa khỏi gia đình, rời khỏi vòng tay của cha mẹ để con đến một xã hội lạ lẫm, mặc con nắng mưa gió bão cùng đời.
Để đến 18 tuổi con biết ba mẹ đã bỏ ra rất nhiều vì con, nhưng vẫn thờ ơ mà cho rằng sau này mình sẽ báo hiếu lại.
Rồi giờ đây, 24t, khi tóc ba và mẹ đã đổi màu dần đi rất nhiều, sao con không nhận ra được nhỉ. Giật mình ngẫm lại, những năm qua mình gặp ba me được mấy lần, những lần về nhà chỉ muốn được chơi cho thỏa thích, ngủ cho thỏa giấc, mấy khi được nhìn thấy ba, được tìm tóc bạc cho mẹ.
Mọi thứ sao nhanh quá vậy, tuổi của ba và mẹ cứ trôi qua theo từng ngày mà còn giờ đây vẫn còn bòn sức cha mẹ để làm cái việc gọi là học kia. Liệu con có đúng trên con đường này.
Tự hỏi năm năm sau mình có thể làm gì cho cha mẹ, hay vẫn còn làm người lo lắng thêm thôi. Liệu năm năm nữa con có còn cơ hội làm tròn phận con.
Năm năm nữa, liệu có phải là một mốc thời gian quá dài, hay quá ngắn. Một cái chớp mắt đã năm năm, liệu khi đó tóc ba còn màu đen, mẹ còn cần con nhổ đi những sợi tóc bạc để che đi dấu vết của năm tháng.
Lựa chọn của con thế nào trước một ngã rẽ, đi hay ở liệu con có thể nhận được đáp án từ ba mẹ.
Con bối rối!

____

___

_

.


1312614543742887498_574_0.jpg


Con đê dài hun hút như cuộc đời. Ngày về thăm ngoại, trời chợt nắng, chợt râm. Mẹ bảo:
- Nhà ngoại ở cuối con đê.
Trên đê chỉ có mẹ, có con
Lúc nắng, mẹ kéo tay con:
- Đi nhanh lên, kẻo nắng vỡ đầu ra.
...Con cố.
Lúc râm, con đi chậm, mẹ mắng:
- Đang lúc mát trời, nhanh lên, kẻo nắng bây giờ.
Con ngỡ ngàng: sao nắng, râm đều phải vội ?
Trời vẫn nắng, vẫn râm...

_Hồi ức-Tv_
 

deeno12701

Phàm Nhân
Ngọc
-64,06
Tu vi
0,00
Rặng núi Goblin cạnh thị trấn Berry kéo dài trăm dặm, dùng sự phong phú về tài nguyên khoáng sản mà nổi danh cả đại lục Thần - Ma. Trong rặng núi này, số lượng mỏ quặng vượt qua năm trăm, là đất lành cho vô số những người chơi lấy nghề đào quặng làm nghề sinh hoạt hoặc những người chơi làm nghề rèn vũ khí, trang bị cấp cao.
Đây không phải lần đầu tiên Tần Nhược tới nơi này. Ở lần đầu tiên vào trò chơi, hắn đã từng đắn đo chọn kỹ năng sinh hoạt cho mình mất một thời gian...
Hai nghề đầu tiên hắn nghĩ đến là nghề mà khá dễ học, hơi có phần máy móc - thợ mỏ, và dựa vào nguyên liệu trên thân quái vật lẫn dược liệu mọc tự nhiên để kiếm sống - thợ thu thập.
Nghề thợ mỏ thì không cần phải nói rồi, số quặng đào được ra bất kể chất lượng thế nào cũng đều có thể bán được cho thợ rèn hoặc công hội Thuật Sĩ Luyện Kim hết, về sau thậm chí còn có thể thăng cấp thành nghề thợ rèn, rèn một ít vũ khí lẫn trang bị bậc cao cho người chơi nữa, cũng có thể coi là tiền đồ vô hạn.
Có điều khi đó đại quân thợ mỏ đã đông như quân Nguyên, đã hình thành quy mô quá lớn rồi, chỉ nội trong rặng núi Goblin này đã có một trăm ngàn thậm chí hơn, cho nên với người vào sau như Tần Nhược, ở giai đoạn trước rất khó để kiếm được đồng tiền lời nào.
Mà nghề thu thập thì lại khác, một số dược liệu bậc thấp cũng là thành phần thiết yếu của những liều thuốc chữa thương, phục hồi pháp lực, cho nên nhu cầu sẽ rất lớn, và cũng có giá thị trường ổn định; nguyên liệu trên người một số quái vật thì có thể dùng để rèn hoặc may, tạo ra trang bị vũ khí bậc thấp, bậc trung...
Điều khiến Tần Nhược phải động lòng chính là, theo đà tăng lên của cấp bậc, giết được quái vật cấp cao hơn, giá cả của nguyên liệu cũng sẽ cao theo; một số hạt nhân hoặc dược liệu hiếm có nào đó, chỉ cần mình kiên trì thì đều có thể lấy được hết, cho nên Tần Nhược mới không trở thành một thành viên trong rặng Goblin.
Bây giờ nhớ lại, Tần Nhược đúng là cảm khái không thôi!
Cũng may khi đó mình đã lựa chọn nghề thu thập, chứ nếu chọn nghề thợ mỏ thì lúc này nói không chừng đang giao du với đám nhện, chuột, goblin ở trong cái quần thể mỏ quặng ẩm thấp này rồi, đương nhiên sẽ không may mắn như mấy hôm nay được.
Chạy tới cửa chính thị trấn Berry, Tần Nhược gặp được một người đã chờ hắn hồi lâu - Vương Đạt.
Vương Đạt mang một bộ trang bị ẩn hiện ánh tím, nhìn cũng có mấy phần uy vũ, trên gương mặt béo không hề để lộ một chút cảm xúc nào là hưng phấn hay kích động cả, chỉ đến khi phát hiện thấy Tần Nhược xuất hiện trên trận pháp dịch chuyển thì trong mắt mới lóe qua một thoáng vui mừng, rồi cấp tốc khôi phục lại bình thường.
Vương Đạt cũng biết, lúc này điều quan trọng nhất là phải giữ được sự bình tĩnh, tuyệt đối không thể để người ngoài nhìn ra được chút khác lạ nào. Nếu rủi đâu khiến người ta nổi lên lòng tò mò thì sẽ khiến hành động tiếp theo gặp phải phiền phức không nhỏ. Dù sao thì Thủ Lĩnh Goblin cũng là một con BOSS vương giả bậc hai, những đoàn đội bậc bốn bình thường đều có cơ hội thắng, cho nên chuyện họ có thể đạt được thắng lợi cuối cùng hay không chỉ là ở chỗ họ có bị lộ ra hay không mà thôi...
Lúc bước qua sát vai với Vương Đạt, Tần Nhược mới cẩn thận truyền âm:
“Những người còn lại ở đâu?”
“Đi bổ sung sách phép rồi. BOSS vương giả bậc hai, chúng ta cũng không thể khinh thường được phải không?” Vương Đạt điềm nhiên như không xoay người lại, truyền âm đáp. Sau đó, hai người rất bình tĩnh hòa lẫn vào trong dòng người, cuối cùng sóng vai bước ra khỏi cửa chính thị trấn mà không khiến bất cứ ai trong thị trấn để ý. Biết được vị trí cụ thể của Khủng Long Pháp Sư rồi, Tần Nhược gật gật đầu, cùng Vương Đạt nhắm thẳng rặng núi Goblin tiến bước - hai người đều dùng tốc độ bình thường chạy ra ngoài thị trấn, không khác gì với những người xung quanh cả.
Trên đường, Tần Nhược hỏi:
“Làm sao các anh phát hiện ra Thủ Lĩnh Goblin vậy?”
Nhắc tới chuyện này, Vương Đạt lập tức hứng khởi ‘bắn súng’ ngay:
“A, việc này nói đến thì dài, nhãi con chú không biết đâu... Cũng không biết Hiểu Hiểu làm sao mà thân với em gái của Tiểu Miêu thế nữa, thế là gọi anh với hai chị em nhà ấy ra luyện chung luôn, mà con bé Hoa Tiễn còn cố ý chuẩn bị cho Hiểu Hiểu mấy bộ trang bị lính mới nữa chứ, không biết là từ đâu tìm ra đấy, toàn là dạng cực phẩm cả... Thật là người so với người tức chết người mà, cấp 0 mà giết quái cấp 3 như chặt rau củ ấy, lên cấp nhanh vãi cả cháo!”
Tần Nhược gật đầu, cười cười, không nói gì cả. Hắn nghĩ, hình như MM Hoa Tiễn và Hiểu Hiểu đã nghiêm túc làm việc rồi, hơn nữa, trang bị của người chơi bậc 0 không phải rất khó tìm, trong những gia tộc thông thường đều có hàng; mặc loại trang bị này mà đi luyện cấp thì đương nhiên nhanh là phải thôi.
Có điều lời đánh giá tiếp theo của Vương Đạt lại khiến Tần Nhược có phần giật mình:
“Không ngờ Hiểu Hiểu chơi trò chơi cũng có năng khiếu lắm đấy, dùng chưa đến một tiếng đồng hồ là đã tới giới hạn chuyển nghề cấp 10 rồi. Nhãi con nhà chú không biết khi đó anh đã đổ mồ hôi như thế nào đâu, đậu xanh, lúc anh mày mới chơi ấy, tốn thời gian đâu chỉ mười giờ đâu, vậy mà con bé này một giờ là đã xong rồi, đã vậy chuyển nghề xong còn kéo bọn anh đi đánh quái vật ngay nữa...”
Chưa đến một tiếng đồng hồ là đã chuyển nghề lần đầu? Tần Nhược kinh ngạc nhìn Vương Đạt: tốc độ này quả thật là quá kinh người, cho dù là có trang bị thật đấy, nhưng người thường cũng không thể nào sắp xếp thời gian được tốt như vậy đâu! Ngay cả là hắn, muốn làm được cũng miễn cưỡng lắm.
“Thật chứ?”
“Nói nhảm, anh còn lừa chú làm gì? Mấy người bọn anh còn đánh đổ ước với cô nàng ấy nữa, rằng nếu trong vòng một tiếng rưỡi mà cô nàng lên được cấp 10 thì bọn anh sẽ làm bảo mẫu cho cô nàng đêm nay luôn. Không ngờ là cô nàng ấy thật sự tích cực quá, trong ngày thường nhìn bánh bèo là thế, nhìn có vẻ thương yêu động vật là thế, vậy mà vào trong trò chơi thì chẳng khác gì ‘sát thủ quái thú’ cả. Chậc chậc, nhìn lợi hại lắm á!” Vương Đạt đang hăng say nói, chợt thấy ánh mắt của Tần Nhược không đúng lắm, bèn lập tức thu lại biểu tình khoa trương trên mặt, sau đó trịnh trọng ngay.
“Vậy sau đó thì sao, làm sao mọi người lại đến rặng núi Goblin thế?”
Tần Nhược không tin chuyện Vương Đạt vừa nói cho lắm, tên Vua Miệng Rộng này là chuyên gia khoa trương rồi; có điều chuyện Hiểu Hiểu lên tới cấp mười hẳn là chắc như đinh đóng cột rồi, ít nhất cũng sẽ không phải là dạng gánh nặng gặp phải quái thú thì không biết nên làm gì. Nếu mà như thế, vậy thì sau này nếu chơi trò chơi cùng cô nàng, chắc chắn mình sẽ chẳng biết nên làm sao cho được.
“May mà có anh đây đấy, chỉ là nói rằng trước kia có người có ý định đến đây làm cu-li đào quặng kiếm tiền, thế là cô nàng đột nhiên đề ra ý kiến đến đây thăm thú ngay, mà chị em nhà Tiểu Miêu cũng đều đồng ý hết, thế là anh dẫn cả bọn đi... Chậc, nói lại, vận khí cũng tốt thật, chỉ tùy tiện đi qua cũng phát hiện được Thủ Lĩnh Goblin...”
Hóa ra là như thế!
Giữa hai hàng lông mày của Tần Nhược có thêm một nét phiền muộn: cho dù có vào trong trò chơi, Hiểu Hiểu cũng rất chiếu cố cho mình; biết mình vào trong trò chơi để kiếm tiền, cô vào rồi cũng không bắt mình đi theo mà là gọi Vương Đạt và chị em nhà Tiểu Miêu; phỏng chừng cô muốn đi vào thăm rặng núi Goblin cũng là vì để thử nghiệm cảm giác của mình lúc đó đấy.
“Phù...”
Tần Nhược nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó tiếp tục hỏi về Hiểu Hiểu:
“Đúng rồi, Hiểu Hiểu chọn nghề gì thế?”
“Khống nước!”
“Gì?” Câu trả lời của Vương Đạt khiến Tần Nhược phải lộ ra vẻ kinh ngạc! Hắn đột nhiên dừng lại, sau đó mặt lộ ra biểu tình rất kỳ quái. Hắn nhìn Vương Đạt, hỏi lại: “Khống nước? Khống chế nguyên tố nước á?”
“Chứ còn gì nữa? Ông đây nói rõ ràng như vậy, mi nghe lầm được à?”
“Sao lại chọn nghề khống nước chứ?”
Tần Nhược nhăn chặt lông mày, có vẻ đăm chiêu lẩm bẩm. Vương Đạt thì rất hèn mọn mon men qua, cười nói: “Há há, chọn nghề khống nước thì sao chứ? Anh xem không tệ đâu nha, lúc đó hai người bọn chú cứ là ca bài băng tuyết hiệp lữ này...”
“Rồi rồi, đi mau! Còn lề mề nữa là Thủ Lĩnh Goblin bị người ta cướp mất đi đấy!”
“Đệt, rõ ràng là chú dừng lại mà?”
Hai người một trước một sau, cùng chạy về đích đến.
Hơn mười phút qua đi, Vương Đạt mang theo Tần Nhược tiến vào một khu quặng có phần hẻo lánh của rặng núi Goblin. Tần Nhược còn lờ mờ nhớ được, cái nơi chẳng có bao nhiêu người thăm này có xác suất đào được quặng thấp hơn những nơi thông thường nhiều:
“Sao anh lại đưa mấy cô ấy đến nơi hẻo lánh thế này?”
“Nhảm, lẽ nào lại đi mấy chỗ quặng lớn à? Mấy cô gái xinh đẹp như vậy mà đi vào, nói không chừng sẽ khiến biết bao nhiêu người nghĩ bậy đấy chứ, anh lại không có dốt!”
“Mấy chỗ quặng lớn ấy có phải chú không biết đâu, ngày thường chẳng ra được mấy con quái cả, mà vừa nảy mới là bị người ta vây quanh ngay. Vẫn là nơi hẻo lánh tốt nhất, goblin không ai động vào, vừa khéo để Hiểu Hiểu luyện cấp luôn. Có điều hôm nay vận khí không tệ, có thể phát hiện được Thủ Lĩnh Gobin.” Càng gần đích đến, tâm tình của Vương Đạt cũng càng kích động thêm, thật chẳng trách, bởi vì đây là một cơ hội để tiêu diệt một con BOSS vương giả có khả năng rớt đồ chữ cam mà.
Đột nhiên!
Ngay khi Vương Đạt chỉ ra chỗ mỏ có Thủ Lĩnh Goblin thì trong đó cũng có mấy người chơi bậc bốn bước ra, vừa vặn chặm mặt với họ!
Hai người đầu tiên là sững sờ, sau đó lòng mãnh liệt trầm lại; họ nhanh chóng nhìn nhau, trao đổi một ánh mắt bất an:
Chết tiệt, có người phát hiện rồi!
Không chờ cho Tần Nhược và Vương Đạt có phản ứng, đối phương cũng đã khựng lại, nhanh chóng đưa mắt nhìn hai người, sau đó cuống quít xoay người chạy vào trong mỏ!
“Chuyện gì vậy?” Vương Đạt có phần buồn bực, đối phương dường như còn khẩn trương hơn họ nữa.
May mà Tần Nhược linh hoạt, lập tức nhớ tới rằng bọn Hiểu Hiểu vẫn chưa nhắc với họ rằng có người tới, cho nên cảm thấy không hay ngay, bèn truyền âm hỏi Hiểu Hiểu:
“Có người đi vào rồi, các cô có phát hiện không?”
“Có người? Không có, nơi này chỉ có ba người bọn tôi, với lại một ít thợ mỏ bậc một mà thôi... Các anh có nhầm nơi không đấy?”
“Không thể nào được, anh Đạt đang đi cạnh tôi mà! Nhanh, báo tin cho Hinh Thấm và Tiểu Miêu ngay, bảo họ coi chừng có người quấy rối, bọn tôi lập tức tiến vào tiếp ứng mọi người ngay!”
Nói xong, Tần Nhược và Vương Đạt hai người trước sau dùng tốc độ nhanh hơn lao vào trong mỏ!


o O o
 
Last edited:

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top