deeno12701
Phàm Nhân
Sáu năm trước, người thanh niên ấy bước từ trong vỏ ốc ra, cứ tưởng bầu trời sẽ trong xanh mãi, đôi cánh hắn mang sẽ được trải khắp đất trời, ánh mắt sẽ phóng tới muôn nơi. Thế nhưng, những năm qua, cánh kia đã rủ, tâm kia đã tàn.
Mười năm trời, 4 năm rèn luyện, 6 năm vẫy vùng. Bao nỗi đau, sương giá thấm trên đôi vai kia để hắn phải chùn bước, suy nghĩ lại về tương lai, về lựa chọn.
Những tưởng rằng trải qua khổ nhọc ý chí của hắn đã được tôi rèn nhất định, cho dù k được như tinh cương, nhưng có lẽ cũng k kém huyền thiết bao xa. "Thép đã tôi thế đấy" vậy hắn thì đã tôi được gì, có lẽ chỉ là ngòi chì viết ra là mòn, dụng vào là gãy mà thôi. Tâm nay đã tan, lòng này đã mất, ngọn lửa lụi tàn, thân xác ấy chỉ còn là cái vỏ rỗng, mang theo ý nghĩ phải sống để tồn tại. Vậy thì sống để làm gì, tồn tại để làm chi khi mục tiêu không có, một chút cảm giác, hương vị tươi đẹp mà nó từng tưởng ra đâu rồi. Nó biết không nên như thế, nhưng nó không thể, từng dòng suy nghĩ quẩn quanh trong tâm nó, cứ bám lấy hắn, hút mòn sức sống của hắn để phát triển.
Người thấy nó vui, bạn nghĩ nó thỏa mãn, nhưng có thực vậy chăng. Có lẽ nó là diễn viên giỏi, thế nhưng chỉ để che giấu đi sự ngu dốt trong bản thân hắn thôi, còn trên con đường kia thì hắn đã là kẻ thất bại.
Tâm tàn lửa lụi, thiếu niên chỉ muốn quay trở lại vỏ ốc khi xưa, nơi mà hắn từng ghét cay ghét đắng, cố gắng tất cả để lao ra. Chuyện đâu có như mơ, đời đâu phải bài thơ để hắn muốn gieo nhịp đâu thì gieo, muốn thềm vần là thêm. Vỏ ốc hắn vứt bỏ giờ đã không thể quay về, về thì cũng chính là đập tan đi hy vọng của phụ mẫu hắn, của chính hắn!
Thiếu niên với mảnh trời mơ,
Như cánh chim én, bơ vơ giữa trời!
_Ngày trong Đêm-Tv_
Mười năm trời, 4 năm rèn luyện, 6 năm vẫy vùng. Bao nỗi đau, sương giá thấm trên đôi vai kia để hắn phải chùn bước, suy nghĩ lại về tương lai, về lựa chọn.
Những tưởng rằng trải qua khổ nhọc ý chí của hắn đã được tôi rèn nhất định, cho dù k được như tinh cương, nhưng có lẽ cũng k kém huyền thiết bao xa. "Thép đã tôi thế đấy" vậy hắn thì đã tôi được gì, có lẽ chỉ là ngòi chì viết ra là mòn, dụng vào là gãy mà thôi. Tâm nay đã tan, lòng này đã mất, ngọn lửa lụi tàn, thân xác ấy chỉ còn là cái vỏ rỗng, mang theo ý nghĩ phải sống để tồn tại. Vậy thì sống để làm gì, tồn tại để làm chi khi mục tiêu không có, một chút cảm giác, hương vị tươi đẹp mà nó từng tưởng ra đâu rồi. Nó biết không nên như thế, nhưng nó không thể, từng dòng suy nghĩ quẩn quanh trong tâm nó, cứ bám lấy hắn, hút mòn sức sống của hắn để phát triển.
Người thấy nó vui, bạn nghĩ nó thỏa mãn, nhưng có thực vậy chăng. Có lẽ nó là diễn viên giỏi, thế nhưng chỉ để che giấu đi sự ngu dốt trong bản thân hắn thôi, còn trên con đường kia thì hắn đã là kẻ thất bại.
Tâm tàn lửa lụi, thiếu niên chỉ muốn quay trở lại vỏ ốc khi xưa, nơi mà hắn từng ghét cay ghét đắng, cố gắng tất cả để lao ra. Chuyện đâu có như mơ, đời đâu phải bài thơ để hắn muốn gieo nhịp đâu thì gieo, muốn thềm vần là thêm. Vỏ ốc hắn vứt bỏ giờ đã không thể quay về, về thì cũng chính là đập tan đi hy vọng của phụ mẫu hắn, của chính hắn!
Thiếu niên với mảnh trời mơ,
Như cánh chim én, bơ vơ giữa trời!
_Ngày trong Đêm-Tv_