Mình tập dịch, vừa học vừa chơi, ai thích thì tham gia zô zô ^^

Bạch Nhị Gia

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
Chân tiên k duyên

wzByfMm.jpg



Tác giả: Mạc Văn Huân

Thể loại: Tiên hiệp
Converter: Cửu Vũ
Dịch : Bạch Nhị Gia
Nguồn: Bạch Ngọc Sách


Thơ Thay lời tựa :
Mười năm tu mới cùng thuyền
Vạn năm tu mới thành tiên kiếp này
Đạo tình tiên lữ xưa nay
Chẳng màng tiên kiếp chỉ hoài uyên ương.

( dịch thơ: Vivian Nhinhi )

Chương 1: Bảo Tiên trấn
Tác giả: Mạc Văn Huân
Converter: Cửu Vũ
Dịch : Bạch Nhị Gia
Nguồn: Bạch Ngọc Sách


"Khách quan! Mời vào trong!"

"Khách quan! Đi thong thả!"

"Vị khách quan này! Ngài muốn dùng cơm hay là muốn ở trọ vậy ah. . . . ."


Hứa Nhị đầu đầy mồ hôi, đứng trước cửa khách điếm cúi đầu khom lưng, tất bật chào hỏi từng khách nhân đang ra ra vào vào, bây giờ đang là thời gian mọi người dùng cơm trưa, tuy rằng Bảo Tiên trấn chỉ có ba tửu quán, nhưng cạnh tranh lại hết sức kịch liệt, lúc này chính là thời điểm các tửu điếm này mời chào lôi kéo khách thập phương, do Hứa Nhị mồm miệng lanh lợi, lại là người có kinh nghiệm trong việc mời chào sinh ý của khách điếm, nên mỗi ngày cứ tới thời điểm này là chưởng quầy kiêm lão bản của hắn, lại để hắn tới cửa đón chào sinh ý.

Hứa Nhị cũng không phụ sự "trọng dụng" của Trương Đại Phú, đã mời chào được không ít sinh ý, làm cho khách điếm ngày càng náo nhiệt. Trương Đại Phú cũng không hẹp hòi, tiền công lão trả cho Hứa Nhị cũng cao hơn các tiểu nhị khác ba thành, điều này làm cho hắn càng thêm tận lực.


Hứa Nhị lau mồ hôi đang nhễ nhại trên trán, yết hầu khô khốc như muốn nứt, cho dù ngươi là ai cũng vậy thôi, giữa trưa đứng hô hào hơn một canh giờ mà yết hầu không khô khốc trừ phi là gặp quỷ ah. Nhìn vào bên trong, khách nhân đã tương đối đông đúc, hắn liền chuẩn bị thừa dịp Trương Đại Phú không chú ý, lén chạy tới hậu viện uống ngụm nước lạnh để giải khát, vừa nhấc chân chuẩn bị đi thì truyền đến tiếng Trương Đại Phú hô to: "Hứa Nhị !".

Hứa Nhị vội quay đầu lại nói: "Chưởng quầy, người gọi ta ạ !" trong đầu thì thầm nghĩ : chuẩn bị có chuyện không tốt!


“Bây giờ khách nhân cơ bản đã an vị tốt, ngươi cũng không cần tiếp tục mời chào khách nữa!” Trương Đại Phú không nhanh không chậm phân phó nói: “Ngươi đứng tại cửa ra vào, đừng cho những tên ăn mày kia tiến đến, quấy rầy sinh ý của chúng ta!”


Hứa Nhị vốn đang vui vẻ, nghe vậy thì âm thầm kêu khổ không thôi, đành đáp ứng nói :"Vâng!”


“Nhất là tên Lý Hiểu Nhai kia! Ngươi ngàn vạn lần không được để hắn tiến đến, nếu như hắn mà đến đây, ta sẽ khấu trừ ba ngày tiền công của ngươi!” Trương Đại Phú đột nhiên bổ xung một câu.


Hứa Nhị nghe đến đây, tinh thần lập tức chấn động, nghiến răng nghiến lợi thầm mắng: "Lý tiểu tử!” vô số lần. Nếu nói trong Bảo Tiên Trấn này ghét nhất ai, Hứa Nhị chắc chắn không hai lời lập tức khẳng định chính là cái tên tiểu tử họ Lý này, cũng chính là Lý Hiểu Nhai trong lời của Trương Đại Phú. Tên Lý Hiểu Nhai này thực ra là một tên là một tên tiểu khất cái đáng thương, không cha không mẹ, nhưng nếu hắn chỉ là một tên tiểu khất cái bình thường thì Hứa Nhị cũng không đến mức chán ghét hắn, nếu có đồ ăn mà khách nhân bỏ lại cũng sẵn sàng bố thí cho hắn, coi như tích chút thiện tâm.


Thế nhưng tên nhãi này rất đáng hận, đồ ăn thừa khách nhân còn dư lại hắn nhất định không ăn, mỗi lần đều dùng âm mưu quỷ kế lừa gạt các khách nhân để ăn chùa, ăn xong thì phủi mông rời đi.


Khách nhân bị hắn lừa tất nhiên không vui, mỗi lần đều tìm Trương Đại Phú làm ầm ĩ, thời gian lâu dài, Trương Đại Phú tự nhiên cũng đặc biệt chán ghét cái tên Lý Hiểu Nhai này, gần đây càng bị Vạn Hương Lâu mới mở ra đoạt mất không ít sinh ý, Trương Đại Phú tâm tình càng không tốt, chứng kiến Lý Hiểu Nhai thì càng tức giận. Càng đáng hận là thằng nhãi Lý Hiểu Nhai này lại không đi ăn uống chùa tại hai nhà khác, một mực hướng đến tửu lâu của nhà hắn, hỏi sao mà hắn không bực bội cho được.


Những thương khách bị hắn lừa đa phần cũng đều sờ mũi tự nhận không may, cũng thanh toán đầy đủ cho xong việc, nhưng mà hai ngày trước vì Lý Hiểu Nhai lừa đúng một vị giang hồ hảo hán, Trương Đại Phú lại bị vị đó hung hăng đạp một cước, đùi lão đến tận bây giờ vẫn còn sưng, còn bị chém hỏng một cái bàn, hai cái ghế, cuối cùng nhất vị giang hồ hảo hán kia lại phủi mông nghênh ngang rời đi một cắc cũng không đưa, làm cho Trương Đại Phú tức giận nghiến răng nghiến lợi, nhưng nhất thời lại tìm không ra tên ranh mãnh Lý Hiểu Nhai, hậu quả là mọi tức giận đều dồn lên người Hứa Nhị, còn trừ của hắn ba ngày tiền công. Trước kia tuy Hứa Nhị cũng không quá chú ý đến việc Lý Hiểu Nhai ra vào, nhưng Trương Đại Phú tối đa cũng chỉ mắng hắn vài câu là xong, khấu trừ tiền công còn là lần đầu tiên. Hứa Nhị cũng âm thầm nguyền rủa tên Lý Hiểu Nhai, thề nếu để hắn bắt gặp không đánh gãy chân chó của hắn không thôi. Mấy ngày nay cũng nghe ngóng tin tức của tên tiểu tử này khắp nơi, chuẩn bị cho hắn đẹp mặt một trận, nhưng Hứa Nhị đứng tại của ra vào nhìn xa xa dòng người qua lại, cũng không phát hiện tiểu tử này xuất hiện quanh đây.


“Hứa Nhị, ngươi tới đây mau!” Trương Đại Phú bỗng vẫy vẫy tay gọi Hứa Nhị tới.


“Có chuyện gì vậy thưa chưởng quầy?”


Trương Đại Phú nhìn qua hai bên trái phải, thấy không ai để ý mới thấp giọng nói: “Ngươi nói xem, tiểu tử Lý Hiểu Nhai kia vài ngày nay không có tới, liệu có phải chuyển địa điểm, chạy qua Vạn Hương Lâu mới mở kia lừa gạt ăn chùa rồi không?” Trương Đại Phú gương mặt mang vẻ hả hê nói.


Hứa Nhị lắc lắc đầu, rất khẳng định nói: “Ta không biết hắn đi nơi nào, nhưng Vạn Hương Lâu khẳng định là hắn không dám thò mặt tới đấy!”. Nói đến đây Hứa Nhị liền dừng lại một chút, nhìn thoáng chung quanh, nhỏ giọng nói: “Ta mấy ngày trước có nghe ngóng được tiểu tử kia vì sao không đi Duyệt Lai cùng Vạn Hương hai khách điếm kia kiếm ăn, hết lần này tới lần khác chỉ đến chỗ chúng ta. Tại Duyệt Lai khách điếm tiểu tử kia bước chân tới bị lão Lý Thủ bắt gặp, lập tức gọi người đánh bay ra ngoài, cái lão Lý kia quả thật cũng đủ hung ác, Lý Hiểu Nhai vừa xuất hiện tại phụ cận chỗ lão lập tức gọi tiểu nhị tới dùng quyền cước tiếp đãi tiểu tử kia, còn nói cái gì gặp một lần đánh một lần, cho nên từ đó về sau tiểu tử kia liền không dám bén mảng đến Duyệt Lai lừa gạt ăn uống nữa. Còn về Vạn Hương lâu thì càng ác hơn, Lý tiểu tử chỉ đứng ở trước cửa nhìn vào trong đã bị tiểu nhị vác theo mộc côn đuổi đánh, nếu không phải tiểu tử kia chạy nhanh, bị đánh cho tàn phế cũng không chừng...” Nói đến đây, Hứa Nhị có chút hả hê nở nụ cười, vừa cười hai tiếng, dường như lại nghĩ đến điều gì lập tức ngừng cười, lại vụng trộm nhìn chung quanh vài lần, con mắt lảo đảo loạn chuyển, tiến gần về phía Trương Đại Phú đè thấp âm thanh nói: “Chưởng quầy này! Chúng ta hay là cũng....” Ý tứ trong đó không cần nói rõ cũng biết.


“Cái này có chút không tốt ah..” Trương Đại Phú do dự nói, kỳ thật lão cũng đã sớm có ý này, nhưng lão lại sợ rước lấy phiền phức, cũng một phần do tên Lý tiểu tử mặc dù rất đáng ghét nhưng cũng đáng thương, hơn nữa tửu lâu của mình mà lại đánh một tên ăn mày, chỉ sợ lại mang tiếng xấu, tổn hại tới thanh danh của mình.


“Chưởng quầy ah! Chúng ta cũng không thực sự đánh chết hay tàn phế hắn, chỉ cần dọa cho hắn không dám vào khách điếm lừa gạt, chỉ cho hắn nếm chút đau khổ là được rồi.” Hứa Nhị từ từ thuyết phục.


“Cách này liệu có hữu dụng không? Sẽ không sảy ra sự tình gì chứ?” Trương Đại Phú có chút động tâm, lại giả bộ từ chối nói.


Hứa Nhị thấy chưởng quầy đã có chút động tâm nên tiếp tục nói: “Sẽ không đâu, người xem hai khách điếm kia cũng không biết đã đánh tàn phế bao nhiêu ăn mày rồi mà có việc gì xảy ra đâu”. Lại nói, hắn cũng cân nhắc đến vấn đề này vài ngày nay rồi, tên tiểu Lý tử chết bầm kia nếu vẫn tiếp tục đến đây lừa gạt ăn uống, xớm muộn gì cũng sảy ra chuyện, hai ngày trước thời điểm Lý Hiểu Nhai chọc giận tên giang hồ hảo hán, tên kia trong lúc tức giận đã chém vỡ cái bàn, hắn bất đắc dĩ phải tiến đến lý luận, còn chưa kịp nói được vài câu đã bị một thanh Cương Đao sáng loáng gác trên cổ, bây giờ nhớ đến cổ vẫn thấy lạnh lẽo một chập. Lần này chỉ bị hù sợ với trừ tiền công, nói không chừng ngày nào đó còn mất việc, đây vẫn chưa phải việc gì to tát cả, nhưng không chừng gây lớn chuyện lại đem góp cả cái mạng nhỏ của hắn vào, như vậy cũng quá oan uổng rồi, nghĩ đến đây Hứa Nhị càng quyết tâm thuyết phục bằng được Trương Đại Phú.


“Ai ai nhanh! Tên tiểu Lý tử kia lại đến kìa, mau cản hắn lại!” Trương Đại Phú bỗng đẩy Hứa Nhị gấp gáp nói.


Chỉ thấy một vị thiếu niên từ đằng xa đang nghênh ngang hướng về phía quán rượu đi tới, bộ dáng của khoảng chừng mười một mười hai tuổi, y phục trên người tuy đầy vết vá nhưng rất sạch sẽ, hắn trông rất tuấn tú, con mắt đen nhánh không ngừng loạn chuyển, vẻ mặt giảo hoạt, đúng là Lý Hiểu Nhai khiến chủ tớ hai người đau đầu nãy giờ.


“Hành sự tùy theo hoàn cảnh!” Trương Đại Phú đẩy nhẹ Hứa Nhị, thấp giọng nói.


Hứa Nhị quay đầu lại nhìn thoáng qua Trương Đại Phú, nháy mắt ra dấu đã hiểu, sau đó liền ba chân bốn cẳng chạy tới, hai tay ôm vai đứng tại cửa ra vào.


Chỉ một chút thời gian, đã thấy thiếu niên kia tiến lại gần, vừa bước tới vừa bắt chuyện với Hứa Nhị: “Hứa đại ca mạnh khỏe ah, dạo này sinh ý vẫn tốt chứ?” Bộ dáng tưởng chừng như rất quen thuộc với Hứa Nhị.


Hứa Nhị trông thấy cười đùa tí tửng của Lý Hiểu Nhai liền nổi giận, lạnh lùng quát: “ Nhà ngươi không đến, ta đây còn tốt hơn!”.


Lý Hiểu Nhai cũng không tức giận, bước nhanh đến, định vượt qua Hứa Nhị bước vào trong khách điếm, Hứa Nhị dịch ngang chân, chặn ngay phía trước Lý Hiểu Nhai, mặt không biểu tình nói: “Lý tiểu tử, thức thời thì đi chỗ khác, nơi đây không chào đón ngươi!”


Lý Hiểu Nhai cũng không nói chuyện, lại hướng phía bên phải bước tới, muốn từ bên phải đi vào.


Hứa Nhị cũng lập tức nhích người qua phải, vẫn ngăn trước mặt hắn như cũ “Ngươi....”. Hứa Nhị vừa mở miệng muốn nói gì, Lý Hiểu Nhai lại đột nhiên bước qua trái, Hứa Nhị cũng vội vàng di chuyển theo, y nguyên chặn phía trước, Lý Hiểu Nhai dưới chân liên tục thay đổi phương hướng, lúc trái lúc phải, lúc phải lúc trái, tựa như Chim Ưng đùa bắt gà con, Nhưng rốt cuộc vẫn không vượt qua được Hứa Nhị, bị hắn ngăn đón sít sao. Hứa Nhị gặp Lý Hiểu Nhai cũng không ít lần, chỉ một chút thủ đoạn này hắn đã phá giải được từ sớm.


Hứa Nhị đắc ý hắc hắc cười nói: “Lý tiểu tử! Chiêu này của ngươi dùng không được nữa rồi,ngoan ngoãn ở bên ngoài chờ, đợi khách nhân ăn xong, lão tử sẽ gom lại một túi bố thí cho ngươi!”


Lý Hiểu Nhai đảo con ngươi, hai tay khẽ chắp, vẻ mặt vô tội nói:”Hứa đại ca, ta đây cũng không phải đến đây ăn mày! Ta là tới đây dùng cơm cơ mà. Ta là khách nhân, sao người có thể hướng tới khách nhân đuổi ra ngoài như vậy được? Như vậy về sau còn ai dám trở lại nơi này dùng cơm nữa chứ?”


Hứa Nhị hừ lạnh một tiếng, lời này từ miệng Lý Hiểu Nhai hắn cũng nghe không biết bao nhiêu lần, hắn nghiêm mặt, từ trong miệng thốt ra hai chữ “Tiễn khách”.


Lý Hiểu Nhai đột nhiên lại hướng phía bên trái bước tới, Hứa Nhị cũng không chậm trễ, vội bước theo, Lý Hiểu Nhai lại bước tiếp sang trái, Hứa Nhị cũng bước theo không rời, Lý Hiểu Nhai một mạch bước qua trái năm sáu bước Hứa Nhị đều nhất nhất ngăn cản, Hứa Nhị kêu lớn: “Lý tiểu tử, thức thời một chút, lão tử... Ối!” Hứa Nhị còn chưa kịp nói hết câu, liền ôi chao một tiếng kêu lên.


Chỉ thấy Hứa Nhị ngồi xổm ở một bên tay thì ôm lấy đầu, Lý Hiểu Nhai một mực bước qua bên trái hướng về phía cạnh cửa mà tiến tới, Hứa Nhị chỉ một mực nhìn chằm chằm vào Lý Hiểu Nhai, không chú ý nên đã bị Lý Hiểu Nhai cố ý dẫn hắn đụng vào cây cột.


“Ai da! Hứa đại ca, huynh không sao đấy chứ!” Lý Hiểu Nhai giả mù sa mưa hỏi, nhưng cơ thể thì lại hướng về phía đại sảnh đi tới.


“Ai ai ai! Lý Hiểu Nhai, ngươi lại chạy tới nơi này của ta để lừa gạt hả?” Lý Hiểu Nhai vừa bước chân vào cửa ngay lập tức trưởng quầy Trương Đại Phú đã bước ra ngăn cản.


Trương Đại Phú từ xớm đã để ý đến Lý Hiểu Nhai, vừa thấy hắn đi vào, cũng bất chấp chân đau vội vàng chạy ra, trong lòng thì mắng to Hứa Nhị vô dụng.


Lý Hiểu Nhai thấy Trương Đại Phú chặn phía trước, vẻ mặt mờ mịt nói: "Lừa gạt? Ta đâu có ! Chẳng nhẽ Lý Hiểu Nhai ta là hạng người như vậy sao?"


"Hừ hừ! Ngươi không lừa gạt? Ngươi còn có mặt mũi nói với ta như vậy, vậy hai ngày trước là ai vừa lừa vị giang hồ hào kiệt, làm hại ta bị đạp một cước, hiện tại vẫn còn đau! Cút! Chỗ này của ta không chào đón ngươi!" Trương Đại Phú nổi giận đùng đùng nói, vừa nói còn lôi kéo lấy Lý Hiểu Nhai.

"Ài! Trương chưởng quỹ! Chuyện đó cũng không liên quan đến ta ah! Hôm đó là vị đại ca kia hào khí, mời ta ăn bữa cơm! Ngươi bị đánh có thể do ngươi chiêu đãi không tốt a! Nếu không, rất có thể là vị giang hồ đại ca kia tình hình kinh tế căng thẳng, cố ý nháo sự không trả tiền a! ?" Lý Hiểu Nhai nhất định không chịu đi, còn quái thanh quái khí nói.

"Ngươi! Tóm lại ngươi về sau cũng không được tới nơi này! Bổn điếm hầu hạ không được đại gia như ngươi!" Trương Đại Phú thở phì phì mà nói. Càng dùng sức lôi kéo Lý Hiểu Nhai, đơn giản chỉ muốn đuổi Lý Hiểu Nhai đi ra ngoài.
 
Last edited:

Bạch Nhị Gia

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
Chương 2: Lý Hiểu Nhai
Tác giả: Mạc Văn Huân
Converter: Cửu Vũ
Dịch : Bạch Nhị Gia
Nguồn :Bạch Ngọc Sách​


"Ài! Trương đại chưởng quỹ, hôm nay ta là thành tâm thành ý tới đây dùng cơm! Cam đoan sẽ không quấy rầy đến nhã hứng của các khách nhân khác !" Lý Hiểu Nhai đương nhiên là sống chết cũng không chịu rời đi, liền dùng ”lời thề son sắt “ để khẳng định.

"Thối lắm! Trên người ngươi một đồng cắc cũng không có! Ăn cơm chùa a?" Trương Đại Phú căn bản cũng không tin, cất giọng mắng to, vừa nói vừa dùng lực kéo một phát, chỉ nghe thấy "Xoẹt!" Một tiếng, đem cổ áo Lý Hiểu Nhai kéo rách một mảng.

"A ~~~! Trương đại chưởng quỹ! Ngươi không để cho ta ăn cơm coi như xong! Còn kéo rách y phục của ta, ngươi nói ta làm sao bây giờ? !" Lý Hiểu Nhai một bên tránh khỏi Trương Đại Phú lôi kéo, một bên âm dương quái khí nói.

"Sách! Coi như ta không may! Ngươi cầm lấy hai cái bánh bao rồi xéo đi!" Trương Đại Phú vẻ mặt xúi quẩy nói.

"Dừng! Ngươi xem Lý Hiểu Nhai ta là loại người chuyên đi bắt chẹt, vơ vét tài sản của người khác sao? Một kiện y phục rách rưới mà thôi! Rách thì rách." Lý Hiểu Nhai bề ngoài giống như đại gia nói.

"Ai ~~! Hôm nay mặt trời mọc dằng tây sao? Lý Hiểu Nhai ngươi sao lại có khí độ như vậy! ?" Trương Đại Phú quái khiếu nói, nhắc tới Lý Hiểu Nhai không thừa cơ bắt chẹt vơ vét tài sản mới là lạ chứ!

"Ta Lý Hiểu Nhai đương nhiên là có khí khái nhất rồi! Trương đại chưởng quỹ ngươi! Những thứ khác ta không nói, chỉ bằng người những năm này chiếu cố cho ta! Ta có thể bắt chẹt ai cũng không thể đi bắt chẹt ngươi được!" Lý Hiểu Nhai ba ba vỗ ngực nói.

"Coi như ngươi có lương tâm!" Trương Đại Phú sắc mặt hòa hoãn nói.

Lý Hiểu Nhai vỗ vỗ bụng nói tiếp: "Ai! Cũng không nên nói nhảm nhiều nữa! Trước tiên dọn lên một mâm đồ ăn ngon ah! Bụng ta đang đói đây!"

"Mẹ nó! Ngươi thật đúng là chó không đổi được thói ăn cứt! Không được! Biến đi! Tới phòng bếp cầm hai cái bánh bao rồi cút!" Trương Đại Phú chỉ vào Lý Hiểu Nhai tức đến độ thở phì phì mắng.

"Ai! Trương đại chưởng quỹ, ta có nói là sẽ ăn không của ngươi sao? Không có nha! ?" Lý Hiểu Nhai cười hắc hắc nói, nói xong đắc ý sờ sờ lồng ngực, lấy ra một thỏi bạc, đùng một tiếng đập lên trên mặt bàn, bầy ra bộ dáng nhà giàu mới nổi nói: "Ta trước tiên đem chỗ bạc này để tại chỗ ngươi, chờ một lát ăn xong rồi tính! Thế này đã được chưa!" Rõ ràng là một mao đầu tiểu tử, nhưng hết lần này tới lần khác lại trưng ra bộ dáng ta đây đại gia, ngược lại là có chút buồn cười, khiến khách nhân đang dùng cơm trong đại sảnh đều hặc hặc phá lên cười.

"Ồ? Bạc này của ngươi không phải là giả đấy chứ!" Trương Đại Phú kỳ quái nói, cầm lấy thỏi bạc ước lượng, còn ghé mắt lại gần nhìn kỹ một chút!

"Làm sao có thể? Bạc giả? Bạc giả lại có thể giấu giếm được đôi hỏa nhãn kim tinh của Trương Đại Phú ngươi sao! ?" Lý Hiểu Nhai hai tay ôm ngực nói ra.

"Bạc thì đúng là bạc thật! Ngươi không phải là ăn trộm được a! ?" Trương Đại Phú mang vẻ mặt hồ nghi nói. Ánh mắt kia rõ ràng đang nói: nhà ngươi vì sao phải đi ăn trộm.

"Đây là của một vị đại tài chủ tốt bụng tặng cho ta đấy! Lý Hiểu Nhai ta còn chưa bao giờ đi ăn trộm đồ của người khác!" Lý Hiểu Nhai vẻ mặt tức giận bất bình nói.

"Chậc chậc chậc! Là vị đại tài chủ nào lại hào phóng như thế, Thỏi bạc lớn như vậy đủ ngươi ăn nửa tháng được rồi!" Trương Đại Phú trong miệng chậc chậc nói ra, vẫn còn có chút không tin.

"Ai! Ta nói này Trương đại trưởng quỹ! Ngươi ở đây là làm ăn buôn bán hay là làm quan phủ điều tra phá án a! Nói nhảm nhiều như vậy! Trước tiên mang lên một bàn đồ ăn ngon! Còn dư, ngươi cứ giữ lại đó ta từ từ đến ăn!" Lý Hiểu Nhai không kiên nhẫn nói ra.

"Cái này. . . . . , thôi được rồi! Ngươi đến bàn bên kia ngồi trước." Trương Đại Phú trầm ngâm do dự một chút, chỉ vào một bàn vừa ăn xong, tiểu nhị còn đang lau dọn nói.

Hứa Nhị ôm đầu chạy vào, vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng này thì trợn tròn mắt, hắn còn đang định quyền đấm cước đá thằng này một trận cho hả giận, bây giờ chẳng phải hắn đụng đầu vào cửa vô ích sao?

Lý Hiểu Nhai nhìn qua Hứa Nhị đang đứng bên cạnh, nhãn châu xoay động, cười hắc hắc, hướng trong ngực sờ mó, lấy ra một khối bạc vụn, hướng Hứa Nhị đưa tới, cười hì hì nói: "Hứa đại ca, vừa rồi có chút đắc tội huynh, gần đây tiểu đệ vận khí không tệ được người chiếu cố, số bạc này huynh cầm lấy đi mua một ít thuốc tốt mà thoa a!"

"Như vậy không tốt lắm ah! ?" Hứa Nhị sững sờ, trong miệng chối từ nói, nhưng tay thì không chậm chút nào đưa tới.

"Bất quá. . . !" Lý Hiểu Nhai bỗng nhiên thu tay lại, tỏ ra vẻ tức giận nói: "Ngươi vừa rồi lại không để cho ta vào trong tiệm dùng cơm! Cái này phải tính thế nào?"

Hứa Nhị hai tay vẫn giữ nguyên t.ư thế thu tiền, khuôn mặt tức thì đỏ bừng, thẹn quá hoá giận lập tức túm lấy vạt áo trước ngực Lý Hiểu Nhai cả giận nói: "Ngươi. . . . !"

Lý Hiểu Nhai thế nhưng lại cười hắc hắc, mặc hắn bắt lấy, cười nói: "Bất quá nếu Hứa đại ca ngươi có thể hảo hảo chiêu đãi ta, ta sẽ thưởng cho ngươi!"

Hứa Nhị mặt càng thêm đỏ lên, trên đầu gân xanh cuồn cuộn, ngay đến Phật tổ còn có ba phần nộ hỏa, huống chi Hứa Nhị Hứa đại gia hắn, cả giận nói: "Ngươi cái tên ăn mày này, còn muốn. . . . . !" Nói xong, tay nắm chặt chuẩn bị một quyền đánh qua.

"Hứa Nhị! Dừng tay!" Trương Đại Phú gặp Hứa hai muốn đánh Lý Hiểu Nhai, vội mở miệng ngăn cản nói.

"Chưởng quầy! Cái này vì sao. . . . !"

"Ta bảo ngươi dừng tay! Hiện tại Lý tiểu ca là khách nhân của tửu điếm! Không cho phép ngươi vô lý!" Trương Đại Phú chân thật đáng tin nói. Sau đó ghé sát tai hắn nhỏ giọng nói: "Nhiều người như vậy đều đang nhìn đấy!"

"Hừ! Coi như số ngươi gặp may!" Hứa Nhị thấy không làm gì được Lý Hiểu Nhai, nổi giận đùng đùng hướng nội viện đi tới.

"Lý tiểu ca! Ngươi ngồi xuống! Thức ăn sẽ tới ngay!" Trương Đại Phú cũng không để ý tới Hứa Nhị, cười hì hì đối với Lý Hiểu Nhai nói. Rồi hướng tới những khách nhân đang hướng ánh mắt hiếu kỳ quan sát cười cầu tài, chắp tay nói: "Các vị! Không có việc gì! Không có việc gì! Các vị ăn được uống tốt!" Mẹ nó! Nếu không phải sợ ảnh hưởng các khách nhân khác, tạo ấn tượng không tốt ảnh hưởng tới thanh danh, hắn đã sớm một cước đem Lý Hiểu Nhai đạp bay ra ngoài.

Lý Hiểu Nhai cũng không nói chuyện, đặt mông ngồi ở trên ghế, đánh giá những khách nhân khác, mấy bàn ngồi gần hắn thoạt nhìn qua cách ăn mặc tựa hồ đều là thương nhân, chỉ có hai bàn tương đối làm cho người ta chú ý, một bàn là sáu đại hán có cách ăn mặc giống nhau, trên mặt bàn thì để vài cái bọc dài ngắn khác nhau, vừa nhìn cũng biết là giang hồ hảo hán, một bàn khác thì chỉ có hai người, một già một trẻ, lão giả râu tóc đều bạc trắng, nhưng gương mặt lại hồng nhuận phơn phớt, bộ dạng giống như thần tiên trong các bức họa. Người còn lại là một thiếu niên thanh tú thân vận bạch y, người này môi hồng răng trắng, vừa nhìn cũng biết là một thiếu nữ giả trang nam nhân.

Lý Hiểu Nhai vừa dò xét tới bàn có một già một trẻ kia, hai người đó tựa hồ nhận ra có người đang quan sát mình , quay đầu nhìn lại phía hắn, Lý Hiểu Nhai sững sờ, vội vàng hướng một già một trẻ cười nịnh nọt, tuy rằng Lý Hiểu Nhai tuổi còn nhỏ, nhưng mà hắn cũng từng lưu lạc qua không ít địa phương, cũng có thể coi hắn quá nửa là một tiểu lưu manh, cũng đã được nghe nói đến các cấm kỵ khi đi lại trên giang hồ...nhất định không thể xem thường lão nhân, hòa thượng, ni cô, tiểu hài tử, thư sinh, nữ nhân. Hiện tại thoáng cái liền xuất hiện hai cái không thể...thứ nhất Lý Hiểu Nhai hắn cũng không phải người ngu, thứ hai hắn cũng không phải ăn no rửng mỡ, đương nhiên sẽ không làm chuyện đắc tội với người.

Lão nhân kia gặp Lý Hiểu Nhai đối với bọn họ cười cười, cũng gật đầu hòa ái cười cười, cô gái kia lại nhíu nhíu đôi mắt đẹp một cái, rồi lập tức quay đầu đi chỗ khác.

"Ồ?" Lão nhân đột nhiên nhỏ giọng thốt lên.

"Làm sao vậy? Tổ gia gia!" Cô gái kia tựa hồ không quan tâm người khác nhìn ra mình là nữ giả trang, cũng không cố ý che giấu thanh âm của mình, dịu dàng nói.

"Ha ha! Không nghĩ tới một tên tiểu côn đồ lại là một người có được tiên căn!" Lão nhân kia tay vê chòm râu, cười ha hả nói.

"Thật đúng là nhìn không ra ah!" Cô gái kia nghe lão nhân nói như thế, không khỏi hứng thú đánh giá Lý Hiểu Nhai vài lần. Lúc này tiểu nhị cũng bắt đầu dọn thức ăn lên, còn hắn cũng bắt đầu ăn như hổ đói. Cái tướng ăn kia muốn bao nhiêu khó coi thì có bấy nhiêu.

"Hừ! Nhìn hắn y hệt quỷ đói đầu thai!" Cô gái kia lông mày nhướng lên, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên khinh thường nói.

"Bất quá!" Lão giả kia trong mắt ánh sáng màu xanh chợt lóe lên, có chút tiếc hận nói: "Tựa hồ tiên căn của tiểu tử kia thuộc tính tương đối hỗn tạp, không phải Tam Tiên căn mà lại là Tứ Tiên căn t.ư chất , không đáng để tài bồi!”

"Thật sao? Tổ gia gia người thật lợi hại, liếc mắt đã biết rõ người ta là tiên căn gì rồi! Lúc nào ta cũng có bổn sự này thì tốt rồi!" Thiếu nữ có chút sùng bái đối với lão giả nói.

"Tĩnh nhi, ngươi là song tiên căn t.ư chất, là t.ư chất thuộc tính trăm năm khó gặp, nếu không vì sao Cốc trưởng lão của Thú Linh Cốc lại muốn ngươi bái nhập làm môn hạ của hắn, phải biết tuy gia gia cũng là Kim Đan kỳ tu sĩ, nhưng Thú Linh Cốc lại là một trong chính đạo Lục Đại phái, tài nguyên Tu Tiên so với chúng ta, những tán tu gia tộc này còn tốt hơn nhiều, một ngày nào đó, tu vi của ngươi sẽ cao hơn gia gia đấy." Lão nhân có chút cưng chiều đối với thiếu nữ nói nhỏ giọng dạy bảo.

"Tổ gia gia! Ngươi đã nói chuyện đó nhiều lần! Ta đến Thú Linh Sơn nhất định sẽ hảo hảo tu luyện! Không để cho lão nhân gia ngài mất mặt đấy!" Thiếu nữ khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nắm nắm tay nhỏ lớn tiếng nói, khiến cho người bên cạnh nhao nhao nhìn chăm chú.

Lý Hiểu Nhai tự nhiên cũng nghe được, tuy rằng hắn vẫn tập trung vào nghiệp lớn của mình là nhét đầy bao tử, nhưng vẫn nhịn không được hướng hai người bọn hắn liếc mắt nhìn, "Ồ! ? Thực lãng phí, rõ ràng thức ăn một chút cũng không động! Thật sự là quá lãng phí!" Lý Hiểu Nhai ánh mắt lúc thu trở lại, quét mắt nhìn qua bàn thức ăn của họ, rõ ràng một chút cũng không động, không khỏi nhỏ giọng nói thầm. Nhưng trong nội tâm cũng càng thêm khẳng định, một già một trẻ kia nhất định là giang hồ cao nhân nhất định không được động vào, cũng chỉ có người trong giang hồ mới có nhiều như vậy quái nhân a.

Một lát sau, Lý Hiểu Nhai đã ăn được không sai biệt lắm, liền nấc ợ một cái, tròng mắt thì hướng bốn phía dò xét một phen, thấy mọi người cũng ăn xong gần hết liền duỗi tay ra, hướng trong ngực sờ mó.

"Ai nha! Đây là cái gì? !" Lý Hiểu Nhai bỗng nhiên hoảng sợ kêu lên, đại sảnh vốn đang ồn ào náo nhiệt bất chợt yên tĩnh hẳn, mọi người nhao nhao nhìn về phía hắn.

"Chưởng quầy đâu! Chưởng quầy đâu! Mau tới đây!" Lý Hiểu Nhai hổn hển kêu lên.

"Hô to gọi nhỏ cái gì!? Còn để cho ta buôn bán hay không đây?" Trương Đại Phú sớm nghe được hắn la hét, rất bất mãn vừa bước tới vừa mắng.

"Ngươi nhìn đi! Ngươi nhìn cho kỹ đi!" Lý Hiểu Nhai sử dụng chiếc đũa khuấy động cái bàn đồ ăn đã sắp thấy đáy, thở phì phì nói.

Trương Đại Phú nhìn kỹ, chỉ thấy có một con gián nằm ngay trên bàn, Trương Đại Phú tức thì phát hỏa, một phát bắt được tay Lý Hiểu Nhai, thở phì phì mắng: "Ta biết ngay ngươi không có lòng dạ gì tốt! Đến đây bắt chẹt ta! Loại thủ đoạn hạ lưu này mà ngươi cũng dám làm, rõ ràng là chính ngươi. . . !" Lão hận không thể một tát chụp chết Tiểu vô lại này.

"Chưởng quầy này! Ngươi có tin hay không! Ta đem vật kia gắp lên lại, để cho mọi người trong đại sảnh nhìn một cái, chắc chắn hơn phân nửa là nhà ngươi hôm nay sinh ý làm không công!" Lý Hiểu Nhai cắt ngang lời không cho hắn nói hết, không nhanh không chậm tiến đến bên tai hắn rì rì nói.

"Ngươi. . . . Ngươi. . . Ngươi. . . . !" Trương Đại Phú tức giận đến độ nói không nên lời, thân thể phát run, liên tiếp ngươi ngươi mấy lượt.

"Chưởng quầy! Chuyện gì vậy hả?" Một hán tử có chòm râu dài ngồi ở bàn mấy vị giang hồ hào khách đứng lên nói. Thấy hắn đứng lên, một vị đại hán khác cũng đứng lên, người khác không rõ ràng có chuyện gì xảy ra, nhưng đại hán râu dài là cao thủ dùng ám khí, với nhãn lực của hắn sớm đã nhìn thấy trong mâm con gián rồi.

" Không! Không có việc gì!" Trương Đại Phú vừa thấy điệu bộ của hắn, trong nội tâm thầm lo lắng, trong miệng sợ hãi nói gấp.

"A! Thực không có chuyện gì sao? Có phải hay không tiểu tử này không có tiền ăn cơm, định ăn cơm bá vương hả! ? Chưởng quầy! Ngươi cứ yên tâm, tại trấn này huynh đệ của chúng ta nổi tiếng là có lòng hiệp nghĩa, là anh hùng hảo hán! Chúng ta sẽ giúp ngươi giải quyết!" Tên này một bên thì nói nói, một bên đã lập tức đi tới, mắt thì chăm chú nhìn chằm chằm vào chén đĩa trên bàn. Thầm nghĩ, xem ra hôm nay có thể ăn cơm bá vương (cơm chùa) rồi.

Thế này thì chẳng những Trương Đại Phú khẩn trương, ngay cả Lý Hiểu Nhai trong nội tâm cũng run rẩy thoáng một phát, hắn vã cả mồ hôi lạnh, tên hảo hán giang hồ này cũng không phải là loại dễ đối phó ah.




 
Last edited:

Bạch Nhị Gia

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
Chương 3: Đùa Giỡn Gây Phẫn Nộ

Tác giả: Mạc Văn Huân
Converter: Cửu Vũ
Dịch : Bạch Nhị Gia
Nguồn : Bạch Ngọc Sách
"A! Chưởng quầy! Món thịt xốt cà chua này nhà ngươi không bỏ muối sao! Như thế này nuốt làm sao được?" Lý Hiểu Nhai lập tức có chủ ý nói, dứt lời còn không quên vụng trộm thọt vào eo Trương Đại Phú.

"A! Làm sao có thể? !" Trương Đại Phú sững sờ, vô thức đáp.

"Tại sao lại không có khả năng! ? Không tin ngươi nếm thử đi! ?" Lý Hiểu Nhai nhanh tay kẹp lấy con gián đảo loạn với nước thịt cùng mấy miếng cà, nhìn qua quả thật là có vài phần giống miếng cà chua, nhấc tay đưa nhanh tới trước mặt Trương Đại Phú.


Trương Đại Phú thấy vậy chuẩn bị thuận tay nhét luôn vào trong tay áo. Đang chuẩn bị nói vài câu cho qua chuyện, bỗng đại hán râu dài đột nhiên nhấc tay, vèo một tiếng, một đạo hàn quang từ trong tay của hắn bay bắn ra, đảo mắt đã muốn đánh vào tay Trương Đại Phú, đúng lúc này "Binh!" một tiếng, đạo hàn quang giống như đụng vào một bức tường vô hình, thoáng cái bắn ngược trở về, đinh một tiếng cắm ngay tại bên chân của đại hán nọ, nguyên lai là một căn Ngân Quang Tiêu.


"Ai! ? Là vị cao nhân nào ra tay ! ?" Đại hán râu dài sắc mặt đại biến, chiêu thức vừa rồi của hắn có tên Đoạt mệnh ngân quang tiêu, tuy rằng không tính là nhất lưu công phu, nhưng mà vừa rồi rõ ràng xuất kỳ bất ý, vậy mà người nọ rõ ràng có thể xuất sau mà tới trước, tốc độ rõ ràng nhanh hơn của hắn rất nhiều, chính hắn cũng chưa nhìn thấy gì đã bị bắn lại rồi, không lẽ là cao thủ ám khí đệ nhất thiên hạ "Tiểu Lý Phi Đao" Lý Phi ở đây? Nếu như mục tiêu của hắn không phải đặt tại Ngân Quang Tiêu, mà là bắn về phía chính mình thì..., đại hán râu dài không khỏi âm thầm lau mồ hôi lạnh, thầm kêu may mắn. Thời điểm này nhưng khách nhân khác trong đại sảnh cũng bị một loạt biến cố này làm cho kinh hãi mà im thin thít, Trương Đại Phú cũng bị biến hóa này dọa cho sắc mặt tái nhợt, trong nội tâm thì mắng to tên nhãi Lý Hiểu Nhai là hoạ tinh.

"Chưởng quầy há mồm nào, A A A" Lý Hiểu Nhai phản ứng rất nhanh, hướng về phía Trương Đại Phú còn đang hoảng hốt quát, trong lòng thì có suy đoán, khẳng định là một già một trẻ kia ra tay.


Trương Đại Phú vẻ mặt hoảng sợ nghe vậy cũng bất chấp cái gì, cuống quít hé miệng, đem con gián một ngụm nuốt xuống, sợ hãi nói gấp: "Không có a! Có thả muối a!"

“PHỐC”, một tiếng PHỐC tại đại sảnh yên tĩnh lộ ra đặc biệt rõ ràng, nhìn về phương hướng phát ra âm thanh, đúng là thiếu nữ giả trang nam kia đang phát ra tiếng cười, nàng ta cười đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, tay thì bụm lấy miệng, xoẹt xoẹt nở nụ cười, gặp mọi người con mắt đều nhìn về phía nàng, vội vàng giả bộ nghiêm trang, thế nhưng bả vai vẫn thì vẫn run rẩy, ai cũng nhìn ra nàng đang cố nhịn cười.


Hán tử râu dài cũng nhìn về phía bên kia, còn đang muốn nói điều gì, bên tai chợt nghe có âm thanh truyền tới, "Muốn mạng sống thì ngoan ngoãn trở về ngồi xuống!" Hán tử sắc mặt đại biến, truyền âm nhập mật? Công phu chỉ xuất hiện trong truyền thuyết tại sao lại xuất hiện ở đây! ? Hắn càng thêm khẳng định, nhất định là có cao nhân khó lường ở đây, hơn phân nửa chính là một già một trẻ kia.

Nghĩ tới đây, đại hán vô thức hướng về phía một già một trẻ nhìn lại, chỉ thấy lão giả kia cười cười không nói gì đang nhìn về phía Trương Đại Phú cùng Lý Hiểu Nhai, hình như không để ý đến hắn a, còn cô gái kia lại che miệng ở đằng kia cười trộm, căn bản không để ý hắn, chẳng lẽ là có người khác, đại hán râu dài không khỏi thầm nghĩ. Mặc kệ là ai, trên giang hồ kỳ nhân dị sĩ nhiều không kể xiết, hay vẫn là cẩn thận thì hơn, chòm râu dài thầm nghĩ trong lòng, vội vàng cao giọng nói: "Chưởng quầy! Tính tiền!" Nói xong, hướng trong ngực sờ sờ, ném ra một thỏi bạc nhẹ nhàng rơi xuống trên bàn của Lý Hiểu Nhai, nói ra: "Không cần thối lại!"

"A! ?" Trương Đại Phú có chút kinh ngạc tại sao tên này đột nhiên dễ nói chuyện như vậy, còn đang muốn nói cái gì đã thấy Lý Hiểu Nhai vội vội vàng vàng ôm lấy thỏi bạc, vẻ mặt nịnh bợ cung kính nói: "Cảm ơn đại hiệp! Cảm tạ đại hiệp!"


Hán Tử râu dài cũng mặc kệ, không quay đầu lại, dẫn đám người kia đi ra ngoài, mơ hồ còn nghe thấy âm thanh bọn họ nói chuyện

"Triệu đại ca! Tại sao phải đi gấp như vậy! ?"

"Không nên hỏi, trở về rồi hãy nói!"

... .

"Ha ha! Trương đại chưởng quỹ." Lý Hiểu Nhai lại cười hì hì nhìn xem Trương Đại Phú, vẻ mặt vô sỉ.

"Ta còn không có tìm ngươi tính sổ đây! ?" Trương Đại Phú trở mặt so với lật sách còn nhanh hơn, vừa thấy Lý Hiểu Nhai bộ dạng như vậy, tức khí không thông nói: "Rõ ràng để cho ta ăn. . . . . !"


"Ai ~~~!" Lý Hiểu Nhai một phát bắt được cổ tay của hắn, ai một tiếng cũng không để hắn nói hết câu, ghé miệng lại gần, nhỏ giọng nói: "Chưởng quầy! Cái quả cà ngươi vừa nuốt, ta đây cũng không có thiếu, có muốn hay không ta lại mang đến một ít a! ?"

"Ngươi!" Trương Đại Phú nghẹn họng, ống tay áo vung lên, lại nhìn chung quanh, thấy rất nhiều khách nhân đang nhìn về phía này, thở dài, nói: "Tính ta không may! Bữa cơm này không thu tiền của ngươi, cút đi!"

"Vậy thì tạ Tạ chưởng quỹ nha!" Lý Hiểu Nhai cười hì hì chắp tay, đứng dậy nhấc chân đi ra phía ngoài.

"Đợi một chút!" Trương Đại Phú bỗng nhiên gọi lại hắn.


"Trương đại chưởng quỹ hối hận rồi à!" Lý Hiểu Nhai quay đầu, không đếm xỉa tới nói.

Trương Đại Phú bước nhanh tới trước mặt hắn, kéo tay của Lý Hiểu Nhai, đem thỏi bạc kia để vào tay hắn, lạnh lùng nói: "Cái chỗ bạc này ngươi lấy về đi, không cần quay lại khách điếm của ta ăn cơm, lần sau còn dám đến, đừng trách lão tử không khách khí!" Hắn cũng không nói thêm cái gì, đẩy Lý Hiểu Nhai ra phía ngoài.

Lý Hiểu Nhai nhìn nhìn Trương Đại Phú, lại đem thỏi bạc cất vào trong ngực, cũng không nói chuyện, hướng ngoài cửa đi ra, vừa ra tới chỗ cánh cửa, bỗng nhiên cười hì hì quay đầu hướng Trương Đại Phú hô: "Trương đại chưởng quỹ! Cái quả cà kia ăn cũng ngon chứ! ?"

Trương Đại Phú nổi da gà, tựa hồ như nhớ tới cái gì, cầm bàn tính trong tay lên, muốn hướng Lý Hiểu Nhai đập tới, thở phì phì nói.


"Cút! ! !"

Lý Hiểu Nhai linh hoạt tránh khỏi, cười ha ha, nhanh như chớp bỏ chạy mất dạng. Trương Đại Phú đuổi vài bước, lại chạy về, nói với một tên tiểu nhị: "Ngươi tạm thời trông coi khách điếm, ta đến hậu viện uống miếng nước!"

"Ai. Ai. . Ôi. . Ôi! Gia. . . . Gia gia. . . . Cười chết ta!" Cô gái kia rút cuộc nhịn không được, không để ý đến hình tượng nằm ở trên mặt bàn, cười nghiêng ngả.

"Ngươi còn nói! Ai cho phép ngươi sử dụng pháp thuật ở đây!" Lão nhân kia lại nghiêm mặt nhỏ giọng dạy dỗ.

"Ai! Gia gia! Tên Lý Hiểu Nhai kia dầu gì cũng là người có tiên căn, chúng ta thân là người tu tiên có thể nào mặc kệ đây!" Thiếu Nữ ngưng cười, lôi kéo lão nhân quần áo làm nũng nói.

"Được rồi! Cũng không phải sự tình gì lớn! Chúng ta cũng đi thôi! Còn có cả buổi nữa mới đến được Thú Linh Cốc đấy!" Lão nhân bất đắc dĩ nói.

"Ai! Gia gia! Chúng ta ở chỗ này chơi nữa hai ngày đi!" Thiểu Nữ lại vẻ mặt vẻ thất vọng, làm nũng năn nỉ nói.

"Không được! Đã hẹn hai ngày nữa tới gặp, tại sao có thể kéo dài ở đây! ?"

"A!" Thiểu Nữ thất vọng nói.

... ... ... .


Lại nói tới Trương Đại Phú chạy đến hậu viện, lập tức hướng tới mặt đất nôn thốc một hồi nhưng cả buổi cũng nhả không ra cái gì! Ngẩng đầu liền nhìn thấy Hứa Nhị nằm ở mái hiên sau ngủ gật, không nói hai lời, kéo lên ống tay áo, trong nội tâm mắng: "Nói ngươi đi ngăn trở cái tên Lý Hiểu Nhai kia, ngươi ngăn không được, còn dám ở chỗ này lười biếng? !" Rón rén bước lại gần, đột nhiên đối với Hứa Nhị một trận quyền đấm cước đá, vừa đánh vừa mắng: "Đều do ngươi! Đều do ngươi! Đều do đồ vô dụng ngươi!"

Hứa Nhị đang say xưa ngủ, nào biết trời giáng quyền cước, kêu la oai oái, tức miệng mắng to: "Kháo! Thằng cháu nào dám đánh lão tử!"

Trương Đại Phú nghe vậy, đánh càng thêm ra sức, vừa mắng: "Ngươi còn dám mắng ta? ?"

Hứa hai nghe xong thanh âm này, vội vàng mở mắt nhìn, sợ hãi kêu lên một tiếng, lộn một vòng, bò lên, chạy ra xa, vừa chạy vừa cầu xin tha thứ nói: "Chưởng quầy! Chưởng quầy! Tha mạng! Không nên đánh tiếp nữa!"

Trương Đại Phú không nói hai lời truy đánh qua, Hứa Nhị vừa chạy vừa la hét: "Chưởng quầy! Chưởng quầy! Có phải hay không tiểu tử Lý Hiểu Nhai lại chọc cho ngươi tức giận á! Ta có biện pháp trị hắn! Ta có biện pháp!"
 
Last edited:

Bạch Nhị Gia

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
Chương 4: Họa vô đơn chí
Tác giả: Mạc Văn Huân
Converter: Cửu Vũ
Dịch : Bạch Nhị Gia
Nguồn : Bạch Ngọc Sách​



Trương Đại Phú đuổi đánh một hồi, chính lão cũng cảm thấy mệt, đành ngồi chồm hổm trên mặt đất, thở hổn hển nói: "Ngươi. . . Ngươi có biện pháp nào!"

Hứa Nhị cẩn thận từng li từng tí chậm rãi tiếp cận, tay ôm vành mắt bị đánh đã biến thành mắt Gấu trúc, đau đến nhe răng nhếch miệng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Chưởng quầy a, chúng ta học theo cách của Vạn Hương Lầu, đánh cho hắn một trận, để cho hắn về sau không dám bém mảng đến gần khách điếm của chúng ta!"

Trương Đại Phú lắc lắc đầu giống như trống bỏi nói: "Không được! Tứ Phương khách điếm của chúng ta đã tồn tại cả trăm năm, không thể bị mang tiếng bức hiếp người như vậy được!"

Hứa Nhị thấy thế, cũng ngồi chồm hổm xuống, tiến đến bên cạnh hắn nhỏ giọng nói: "Chúng ta cũng không tại phụ cận khách điếm đánh hắn, chúng ta tìm người tại địa phương khác đánh, cảnh cáo một cái liền được!"


Trương Đại Phú nghe vậy, động tâm hỏi: "Như vậy có được không ak?"

Hứa Nhị nhìn chung quanh vài lần, thấy không có người nào, ý bảo Trương Đại Phú đưa tai lại gần, rướn người lên, hạ giọng nói: "Ta có người anh em bà con làm tiểu đầu mục tại Thiên Tiền Bang, gọi mấy người bọn họ tới ngăn Lý Hiểu Nhai đánh, Lý Hiểu Nhai hắn dám tới một lần, chúng ta lại gọi anh em bà con của ta đánh hắn một lần, mấy lần về sau, ta xem cái tên quai tiểu Lý tử kia còn dám tới nữa hay không!" Nói xong, hắc hắc nở nụ cười.

"Tốt lắm! Cứ làm như thế đi!" Trương Đại Phú vỗ vỗ bả vai Hứa Nhị, đột nhiên như nhớ tới việc gì, ho khan một tiếng: "Chuyện này ta cho ngươi đi làm, làm xong, ta sẽ có thưởng lớn cho ngươi! Ta thật sự chịu không được cái tên tiểu tử thối kia rồi!"

"Tốt! Chưởng quầy cứ yên tâm giao cho ta!" Hứa Nhị vỗ bộ ngực nói.

"Được! Nhưng phải chú ý không được làm lớn chuyện, và nhớ cách xa chỗ chúng ta ra càng xa càng tốt!"


"Ngài yên tâm! Ta hiểu rồi!"

. . . . .

Hứa Nhị nhìn bóng lưng Trương Đại Phú ly khai, trong nội tâm cười lạnh, Lý tiểu tử ta xem ngươi lần này chết như thế nào! (Dám troll ta hả ^^!)

Lúc này Lý Hiểu Nhai đang từ một hiệu cầm đồ đi ra, trong tay cầm theo một chiếc vòng cổ, một mặt đeo lên cổ của mình, mặt khác thì lầm bầm lầu bầu: "Phí của ta nhiều nước miếng như vậy, mới bằng lòng trả lại cho ta, cho rằng lão tử ta đây không biết hàng sao? Nếu không phải vì nhét đầy cái bao tử, ta cũng không mang đi cầm đấy!" Nói xong nhìn hai bên một chút, gặp phụ cận không có người, mới lại cầm sợi dây chuyền lên trước mắt cẩn thận nhìn kỹ, chỉ thấy dây chuyền này toàn bộ một màu bạch ngân, nhưng lại không phải được làm bằng bạc, chế tác cực kỳ đẹp mắt, đánh bóng thập phần cẩn thận, bên trên còn treo một mặt dây cũng được làm cùng chất liệu, phía trước còn khảm vào một viên ngọc thạch màu đen, kỳ dị chính là ánh sáng mặt trời khi chiếu lên sợi dây chuyền này, một điểm ánh sáng phản xạ lại đều không có, khẳng định không phải là loại bảo thạch tầm thường, có thể khẳng định sợi dây chuyền này rất chân quý. Lý Hiểu Nhai thầm nghĩ, lại càng cẩn thận đem sợi dây chuyền bỏ vào trong ngực, kéo kéo vạt áo đem vòng cổ che khuất, lúc này mới nghênh ngang hướng phía trước mà bước.


Lại nói tới chưởng quầy của tiệm cầm đồ Dương Bảo Kim lạnh lùng nhìn bóng lưng Lý Hiểu Nhai đi xa, quay đầu lại vẫy tay đối với học đồ bên cạn, nói: "Tần Tam! Ngươi trông coi cửa hàng, ta đi một chút sẽ trở lại!"

Tần Tam cung kính đáp ứng, trong nội tâm lại âm thầm phỉ báng: Lão hồ ly già khọm này khẳng định lại đánh chủ ý lên chiếc vòng cổ kia, cái tên Lý tiểu tử có khả năng gặp tai ương rồi.

Chỉ thấy tên Dương Bảo Kim đi vào mật thất ở phía sau, bên trong sớm đã ngồi một vị trung niên mặt sẹo bộ dáng hung ác, mặc Vũ Sĩ trang phục.
"Trần mặt sẹo! Theo quy củ cũ xử lý ak!" Dương Bảo Kim ngồi xuống ghế bên cạnh hắn, nhàn nhạt nói ra, trong mắt lóe lên một tia tàn khốc.

Trần mặt sẹo ha hả cười cười, nói: "Dương chưởng quỹ nhìn trúng vật gì? Muốn tại hạ giúp?" Trong mắt hiện lên một tia thần sắc tham lam.

"Là một chiếc vòng cổ, dây màu Bạch Ngân, phía trên có một mặt dây chuyền, khảm một khối bảo thạch màu đen, hẳn không phải là phàm phẩm!" Dương Bảo Kim cũng không nói nhảm, nói ra mục tiêu.


"Tốt! Dùng ánh mắt Dương chưởng quỹ, chắc chắn sẽ không nhìn lầm! Điểm quan trọng là người nào? Khó giải quyết không?" Trần mặt sẹo cười lạnh nói.

Dương Bảo Kim từ trong lồng ngực lấy ra một tờ giấy, đưa cho Trần mặt sẹo nói: "Chính tiểu tử này, tên gọi Lý Hiểu Nhai, là có tên côn đồ cắc ké! Không có gì khó giải quyết cả "

Trần mặt sẹo tiếp nhận tờ giấy mở ra nhìn, rõ ràng là bức họa Lý Hiểu Nhai được vẽ lại giống mười mươi, cơ hồ là Lý Hiểu Nhai sống sờ sờ trước mặt, Trần mặt sẹo nhìn mấy lần, đem bức họa cất vào trong ngực, đứng dậy, chắp tay nói: "Dương chưởng quỹ một tay Đan Thanh bút pháp thần kỳ càng ngày càng lợi hại, vẫn quy củ cũ, phân chia 5:5! Cáo từ!"

"Mời!" Dương Bảo Kim cũng không giữ hắn, chắp tay nói, hiển nhiên hai người đã làm chuyện này không phải lần một lần hai rồi.

Trần mặt sẹo cười cười, từ cửa sau đi ra.

Lý Hiểu Nhai lơ đễnh tiêu sái đi trên đường phố, trong miệng thì thào nói: "Hiện tại Tứ Phương khách điếm nhất định không thể đi, lão Trương mập mạp nhất định sẽ làm cho mình không sống khá giả! Làm sao bây giờ đây! ? Chẳng lẽ thực sự phải tới Thiên Tiền Bang làm xằng làm bậy? ! Hay lại ly khai nơi này, đến địa phương khác ”làm ăn“! ?" Nghĩ tới đây Lý Hiểu Nhai trong lòng không khỏi một hồi bực bội.

Bảo Tiên Trấn này chính là địa phương Lý Hiểu Nhai ngẩn ngơ lâu nhất vài năm qua, Bảo Tiên trấn cũng không lớn, toàn bộ trấn cũng liền chỉ có phương viên tầm mười dặm, bốn mặt Đông Tây Nam Bắc giao nhau bởi hai con đường thanh hình chữ thập, cả trấn nhân khẩu cũng chỉ hơn ba vạn, ngay cả tường thành đều không có, từ khi lão sư phụ lừa đảo của Lý Hiểu Nhai chết, hắn đã ngẩn ngơ ở đây tính ra đã hơn hai năm rồi, các cửa hàng lớn nhỏ trong trấn hầu như đều đã qua tay hắn,”được“ hắn lừa gạt qua, nhắc tới Lý Hiểu Nhai là bất cứ người nào trong thôn cũng đều hận nghiến răng, còn may Lý Hiểu Nhai chẳng qua chỉ là lừa gạt ăn uống, thêm vào tuổi còn nhỏ, cũng không làm trộm cắp cướp đoạt gì, mọi người cũng mặc kệ hắn, có người hảo tâm chút biết rõ là hắn lừa gạt, còn là cố ý mắc lừa, coi như cứu tế hắn, bởi vì cho hắn thì hắn nhất định không nhận, nói cái gì thân là truyền nhân duy nhất của Tiêu Dao Môn, không thể tiếp nhận đồ của người khác tặng, muốn ăn cơm thì phải bỏ sức. Lăn lộn vài năm, ngược lại là có chút ít danh khí rồi.

Thiên Tiền Bang là bang phái duy nhất trong trấn, trong bang có chừng một trăm người, bình thường khi nam bá nữ, chuyện xấu gì cũng làm, nghe nói còn thường xuyên cải trang thành cường đạo thổ phỉ ăn cướp thương khách qua lại, theo lẽ thường Thiên Tiền Bang làm ác nhiều như vậy, sớm nên bị quan phủ tiêu diệt, nhưng mà Bang chủ Thiên Tiền Bang nhưng lại là cháu ruột của Trấn trưởng, quan phỉ kết hợp, khiến cho Bảo Tiên trấn chướng khí mù mịt, bất quá hôm nay tiền bang cũng thông minh, đối với người có lai lịch hoặc gia tộc trong trấn thì tận lực giao hảo, cũng là an ổn sống, bất quá Lý Hiểu Nhai tại Bảo Tiên trấn lăn lộn lâu dần, cũng có một điểm nhỏ danh khí, ngày đó Tiền Bang chủ nghe thấy hắn có mánh khoé bịp người rất cao minh, cảm thấy hắn là người có tài năng, vậy mà lại phái người cùng hắn giao hảo, còn nói để cho hắn gia nhập Thiên Tiền bang làm tiểu đầu mục, Lý Hiểu Nhai cũng không trực tiếp cự tuyệt, trù trừ đá đi đá lại, nói mình tuổi còn nhỏ sợ liên lụy bang chúng, nhất quyết không chịu gia nhập, lần gần đây nhất, Thiên tiền bang chủ rút cuộc có chút mất kiên nhẫn, thả ra ngoan thoại, nói muốn sửa chữa sửa chữa Lý Hiểu Nhai.

Nghĩ tới đây Lý Hiểu Nhai thở dài, bỗng nhiên cảm giác giống như có người theo dõi chính mình, chẳng lẽ trùng hợp như vậy, là Thiên tiền bang người sao? Lý Hiểu Nhai nghĩ thầm, bước chân bất giác bước nhanh hơn, bất kể phải hay không phải cứ chuồn trước rồi hãy nói, Lý Hiểu Nhai tại Bảo Tiên trấn đi lừa gạt hơn hai năm cũng không có xảy ra chuyện gì, dựa vào đúng là cẩn thận làm việc, chỉ lừa gạt ăn uống, không lừa gạt tiền tài, nếu không thì sớm đã bị người người đuổi đánh ra khỏi Bảo Tiên trấn rồi.
 
Last edited:

Bạch Nhị Gia

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
Chương 5: Cơ Trí Giải Nguy Nan
Tác giả: Mạc Văn Huân
Converter: Cửu Vũ
Dịch : Bạch Nhị Gia
Nguồn : Bạch Ngọc Sách​



Lý Hiểu Nhai bước nhanh rẽ vào một con hẻm nhỏ, ngay trước khi bước chân vào hẻm hắn bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, phía sau vẫn không có lấy một bóng người, nhưng trong sát na hắn đó, hắn vẫn kịp nhìn thấy một bóng hắc ảnh rất nhanh núp vào góc tường, quả nhiên có người, còn là người rất cẩn thận, giỏi về truy tung! Trong nội tâm thất kinh, Lý Hiểu Nhai nhìn chung quanh, bộ dạng chậm rãi bước về phía trước, đi đến một chỗ ngã ba, hắn không chút nghĩ ngợi đi thẳng vào một lối rẽ, nhìn như hắn có chủ đích đến nơi này, bỗng hắn lại quay đầu hướng bên kia nhìn lại, vẫn là không có ai.

Tiểu gia hỏa này thật đúng là cẩn thận nha! Thiếu một chút nữa là bị phát hiện rồi, thời điểm này, Trần mặt sẹo đang trốn ở bên cạnh tường trong nội tâm thầm suy nghĩ nói. Đoán chừng thời gian không sai biệt lắm, hắn liền thò đầu ra nhìn, vừa vặn trông thấy góc áo Lý Hiểu Nhai chuyển tới bên kia ngõ nhỏ, đang muốn lập tức đuổi theo, chợt nghe Lý Hiểu Nhai phát ra âm thanh, dường như đang gọi nhà ai đó: "Ai! Dương đại ca! Ngươi có có nhà không? ! ?" Trần mặt sẹo nghe vậy, lập tức thu người lại.

Lại nghe loáng thoáng tiếng bước chân, còn có cả tiếng mở cửa ken két, theo đó có tiếng đáp vọng lại, nghe ra rõ ràng là tiếng của người trưởng thành: "Là Lý tiểu huynh đệ sao!"

Chỉ thấy trong ngõ nhỏ phía bên kia, Lý Hiểu Nhai một người đơn độc đứng dựa sát vào tường, trong miệng một bên làm ra âm thanh cùng với "Dương đại ca" đối thoại nói chuyện phiếm, một bên thì nhẹ nhàng lui về sau, tên tiểu tử này rõ ràng lại luyện được công phu khẩu kỹ, đây cũng chính là tuyệt kỹ phòng thân duy nhất mà lão sư phụ lừa đảo đã truyền cho hắn. Trong chốc lát công phu, Lý Hiểu Nhai đã thối lui đến phần cuối ngõ nhỏ, trong miệng lại cao giọng nói: "Lý huynh đệ, không nên đứng ngoài cửa như vậy! Vào trong phòng ta ngồi một lát!" Lập tức lại đổi về âm thanh Lý Hiểu Nhai nói: "Tốt lắm!" Tiếp theo lại phát ra tiếng đóng cửa, sau đó nhẹ chân nhẹ tay rón rén hướng phía xa bỏ chạy mất dạng.

Trần mặt sẹo nghe được thanh âm đóng cửa, trong nội tâm khẽ động, vội vàng xuất hiện, cấp tốc chạy đến đầu ngõ nhỏ, chỉ thấy ngõ nhỏ không có một bóng người, chỉ có mấy cánh cửa đang đóng chặt."Tiểu tử kia chạy vào nhà nào rồi? Mặc kệ! Đợi tiểu tử kia đi ra rồi hãy nói! Vừa vặn nơi đây vắng vẻ, vừa vặn ra tay!" Trần mặt sẹo thầm nghĩ! Chủ ý đã quyết hắn liền nhẹ nhàng nhún một cái vậy mà nhảy lên mái hiên cao hơn một trượng ở phía đối diện, thân hình như Linh Miêu trốn trên xà nhà dưới mái hiên.

Không nói tới tên Trần mặt sẹo núp dưới mái hiên ngây ngốc đợi, chỉ thấy Lý Hiểu Nhai sau khi lủi ra khỏi ngõ nhỏ, nhẹ nhàng thở một hơi, cười hắc hắc nói: "Ngươi cứ chầm chậm mà đợi a!" Nhìn xung quanh một chút, thấy không ai chú ý tới mình, liền hướng về phía bên ngoài tiểu trấn mà đi, trên đường đi, những ai biết hắn đều nhao nhao cảnh giác nhìn qua, còn chủ động dặn dò người bên cạnh cẩn thận kẻo mắc lừa, tốt nhất nên coi như hắn không tồn tại.


Lý Hiểu Nhai thấy vậy, tâm trạng có chút thất lạc: "Bảo Tiên Trấn này xem ra thật không thể ngây người thêm được nữa rồi!"

Đi được khoảng chừng một phút đồng hồ, Lý Hiểu Nhai đã ra tới phía ngoài trấn, tiến vào một khu rừng nhỏ, tới vách đá của một ngọn Tiểu Sơn, xung quanh vách đá mọc ra rất nhiều bụi cỏ cao cỡ nửa người, hắn liền cẩn thận tách những bụi cỏ này ra, đi tới trước một khối đá cao cỡ nửa người, khối đá tựa lưng ở trên vách núi, nhìn qua cứ ngỡ gió thổi hơi lớn một chút cũng có thể rơi, cẩn thận từng li từng tí nhìn hai bên một chút, thấy không có người nào khác, hắn liền ôm lấy hòn đá kia, vậy mà hắn đem khối đá nhìn bề ngoài phải hơn một nghìn cân nhấc lên, nhìn bộ dạng của hắn không tốn chút sức lực nhấc một khối đá to như nhấc một khúc gỗ, chẳng lẽ tên Lý Hiểu Nhai này trời sinh thần lực, tuổi còn nhỏ đã có nghìn cân khí lực?

Lý Hiểu Nhai đem ”khối đá“ đặt xuống bên cạnh, trên vách núi đá lộ ra một cái cửa động cao cỡ nửa người, Lý Hiểu Nhai thân người cong lại bò vào trong động đồng thời quay đầu lại đem khối đá kéo lại, thì ra tảng đá này chỉ là một khối gỗ đục rỗng, chẳng qua ở bên ngoài đem khắc thành bộ dạng hòn đá, còn sử dụng nước sơn bôi lên ngụy trang thành hình, chỉ cần không phải tận lực đi tới gõ hoặc lại gần nhìn kỹ, thật đúng là nhìn không ra đây chỉ là một cái khối gỗ đấy.


Mặc dù sơn động đã được che kín, nhưng bên trong cũng không tối, lại khá là rộng rãi, hình dáng sơn động như một cái bát úp xuống, nơi cao nhất cũng cỡ một người trưởng thành, thò tay có thể sờ đến đỉnh động, thành động vậy mà lại bóng loáng vô cùng, trên vách động có khoảng mười cái lỗ lớn nhỏ không đồng đều, từ bên trong nhìn ra bên ngoài còn có thể thấy bóng dáng cỏ cây hoa lá, chắc hẳn phía ngoài những lỗ nhỏ kia đều trồng chút ít hoa cỏ để che dấu tai mắt người khác, trên mặt đất phía trước có một lớp gỗ mỏng làm thành giường, phía trên được phủ bởi một tầng rơm rạ cùng một chiếc chiếu, còn có một cái chăn chỉnh tề chồng lên ở ở phía trên, cái giường này chiếm tới một phần ba diện tích toàn bộ sơn động, nền đất xung quanh cũng được phủ một tầng rơm rạ, bên cạnh giường có một cái bàn thấp, phía trên để đó mấy thứ bát đĩa linh tinh cùng một cái nồi sắt nhỏ. Ngay bên cạnh giường còn có thêm một cái sọt bàng trúc, bên trong có vài bộ y phục được xếp chỉnh tề. Ngoài mấy thứ đó ra bên trong sơn động cũng không còn thứ gì khiến người khác chú ý.


Sơn động này là do Lý Hiểu Nhai trong một lần bị người truy đánh, trốn đến nơi đây vô tình ý phát hiện được, đương nhiên lúc ấy không có khối đá ngụy trang kia, nhưng mà ở trước cửa động vẫn đầy rẫy những bụi cỏ như hiện tại, Lý Hiểu Nhai trong lúc cấp bách, liền chui vào lùm cỏ núp, lúc ấy bị người truy đuổi thật sự là quá mệt mỏi, liền hướng sau lưng khẽ dựa, vậy mà dựa vào khoảng không, liền phát hiện ra cái sơn động này, lúc đó linh cơ khẽ động liền bò vào trong, chỉ thấy phía trong sơn động thập phần khô ráo, trên vách động thì bóng loáng, giống như có người đã từng ở. Lý Hiểu Nhai sau khi thoát được một kiếp, lúc này liền quyết định từ trong trấn chuyển đến nơi đây ở, bởi vì ở tại trong trấn hắn thường xuyên bị người tìm tới tận cửa, muốn giáo huấn hắn, tuy rằng mỗi lần đều bị hắn nhanh chân chạy mất, nhưng đồ đạc trong phòng thì chạy không được nên liên tiếp gặp nạn, hơn nữa tại trong trấn dễ dàng bị người theo dõi đến chỗ ở của mình, nhiều lần lúc ngủ bị người mò đến tận cửa, thiếu chút nữa thì lật thuyền trong cống rãnh may là hắn còn biết bố trí một vài cơ quan để chạy trốn ở phía ngoài mới hiểm hiểm mà chạy thoát thân. Sau khi phát hiện ra nơi này, hắn liền từ bỏ ý định về trấn ở rồi, địa phương này vừa vắng vẻ lại an toàn, rõ ràng đông ấm hè mát lại thêm rất khô ráo, hắn liền an tâm ở lại đây. Vì để phòng ngừa có người phát hiện ra nơi này hắn còn đặc biệt bố trí thêm”khối đá“ che lấp cửa sơn động lại.


Lý Hiểu Nhai đem giầy cởi ra, ngồi vào bên giường, từ trong lòng ngực móc ra mấy cái bao vải dầu, đặt ở trên mặt bàn, trong miệng tự nhủ: "Hắc hắc! Vừa nãy ăn chùa được nhiều như vậy lại còn gói được mang về, đủ ăn được mấy ngày á!"

Lý Hiểu Nhai đem đồ ăn phân biệt bỏ ra bát, cẩn thận đậy kín đặt ở trên mặt bàn, liền thoáng cái ngã xuống giường, nhìn chằm chằm vào đỉnh động bắt đầu ngây ngốc, trong lòng thì suy nghĩ đến sự tình bị người theo dõi vừa rồi, rốt cuộc là ta đắc tội người nào, tại sao lại có người theo dõi ta à, Trương Đại Phú có lẽ tìm không được cao thủ như vậy đi theo dõi ta đấy, nhiều lắm là tìm mấy tên côn đồ. Nhưng mà gần nhất cũng không đắc tội người nào ngoài lão nha! Thật là kỳ quái. . . . .

Nghĩ ngợi một lúc, bất tri bất giác hắn đã lăn ra ngủ.

Ngủ một giấc này chính là hơn một canh giờ, lúc Lý Hiểu Nhai tỉnh lại, trời đã chạng vạng tối, hắn duỗi duỗi lưng ngáp một cái: "Ngủ thật là thoải mái nha! Nên bắt đầu luyện tập thôi!"

Lý Hiểu Nhai từ dưới mặt bàn lấy ra hai cái bao bố, cột chắc vào trên bàn chân, bước nhanh thử hai bên trái phải, hài lòng nói: "Không sai biệt lắm lại nâng được thêm nửa cân nữa, bây giờ đã có thể nâng được ba cân thiết cát rồi chỉ tiếc hiện giờ thiết cát không đủ. Ngày mai phải đi tới chỗ Trương thợ rèn, chuẩn bị thêm một chút thiết cát nữa mới được!"

Sau đó tại một cái lỗ thông gió quan sát bên ngoài một hồi lâu, thấy chung quanh không có người, mới chui ra khỏi cửa động, cẩn thận đem "khối đá" để lại chỗ cũ.
 
Last edited:

Bạch Nhị Gia

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
Chương 6: Bao vây chặn đánh
Tác giả: Mạc Văn Huân
Converter: Cửu Vũ
Dịch : Bạch Nhị Gia
Nguồn : Bạch Ngọc Sách​


Lý Hiểu Nhai men theo đường núi, chân mang theo ba cân sa thiết cắm đầu chạy. Mang vật nặng chạy bộ trong núi sâu đã trở thành bài học bắt buộc của Lý Hiểu Nhai mỗi ngày, kể từ khi hắn chứng kiến vị sư phụ lừa đảo của hắn, trong lần gạt người không thành bị nhìn ra mánh khóe, bỏ chạy không kịp liền bị người ta vây đánh, chết ở đầu đường. Nhìn thấy thảm trạng thê thảm của sư phụ hắn đã thương tâm rất lâu, cũng âm thầm thề sẽ kế thừa tốt "y bát" của lão, đương nhiên chạy trốn thật nhanh càng được hắn ưu tiên lên hàng đầu rồi.

Cũng may mắn cho hắn là đã bổ xung môn chạy vào truyền thừa ”Sư môn“. Có nhiều khi hắn chỉ cần chạy chậm một chút thôi thì mạng nhỏ có thể không mất, nhưng tàn phế thì không thể tránh khỏi đấy. Đây cũng là lý do vì sao Lý Hiểu Nhai tại Bảo Tiên trấn lăn lộn lâu như vậy cũng không có xảy ra chuyện gì. Hết thảy đều do hắn phòng ngừa chu đáo, cho nên mỗi ngày hắn đều chăm chỉ chạy hơn mười dặm đường núi, không ngại khó khăn gian khổ, bất kể thời tiết nắng mưa.

Hiện tại tốc độ chạy trốn của hắn, mặc dù so ra còn kém xa khinh công cao thủ, nhưng tại cái địa phương Bảo Tiên trấn lớn cỡ bàn tay này cũng không có xuất hiện khinh công cao thủ ah, võ công cao nhất cũng chính là tên Tiền Bang chủ, bất quá cũng miễn cưỡng được xếp vào hạng công phu tam lưu. Lý Hiểu Nhai cũng rất muốn tìm giang hồ cao thủ bái sư học nghệ, đáng tiếc tại Bảo Tiên trấn này cũng không có mấy người được gọi là cao thủ, ở đây cũng không phải yếu đạo giao thông gì, căn bản cũng không có cao thủ qua lại. Ý định học võ của hắn đành ngâm nước vô thời hạn rồi.
.............

"Tiên nhi! Sao ngươi lại làm như vậy! ? Rõ ràng đem Ngũ Hành Thải Linh Chi vứt bỏ! ? Ngươi có biết Ngũ Hành Thải Linh Chi đối với Thiên Đạo Tông ta trọng yếu dường nào không? A! Ta thật sự là bị ngươi làm t.ức chết!"

Tại một địa phương cách Bảo Tiên trấn hơn một trăm dặm, một thiếu phụ thân vận bạch y đang đứng tại trên một tảng đá, không ngừng giáo huấn một Thiếu nữ cũng vận bạch y, bộ dáng mười hai mười ba tuổi.


Thiếu phụ bộ dáng phong hoa tuyệt đại, da trắng như ngọc, nhất cử nhất động đểu tản ra một cỗ khí chất tao nhã, chẳng qua hiện tại lông mày nàng hơi nhíu, bộ dạng của nàng khi tức giận giáo huấn thiếu nữ lại làm cho nàng tăng thêm một chút vị đạo nhân gian khói lửa.

Thiếu Nữ thì chỉ yên lặng cúi đầu, một hồi lâu sau, thấy thanh âm của sư phụ dừng lại, Thiếu Nữ nghẹn ngào giải thích nói, "Hix hix sư phụ ah! Ta chỉ là thấy Linh Chi đột nhiên bất động, liền mở ra Linh Thú Đại nhìn xem một chút, không nghĩ tới là nó giả chết! Xin sư phụ trách phạt!" Nói xong, liền nâng khuôn mặt xinh đẹp đến kinh tâm động phách lên nhìn sư phụ của nàng, nhìn Thiếu Nữ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần, bên trên còn treo một vệt nước mắt, làm cho người ta thương tiếc không thôi.


Thiếu phụ thấy bộ dáng Thiểu Nữ như vậy, khẽ thở dài một tiếng, vươn ngọc thủ nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt nàng, nói ra: "Được rồi, hiện tại trách phạt ngươi cũng vô dụng, hiện tại quan trọng hơn chính là tìm về Ngũ Hành Thải Linh Chi!"

"Ân!" Thiểu Nữ nhu thuận đáp.

"Ta trước dùng thần thức tìm kiếm nơi đây, Ngũ Hành Thải Linh Chi có lẽ còn chưa đi xa mới đúng!" Thiếu phụ dứt lời, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

"Đã tìm được!" chỉ mấy lượt hô hấp sau thiếu phụ đã mở to mắt kinh hỷ nói.


"Tuy rằng Ngũ Hành Thải Linh Chi giỏi về ảnh độn, nhưng mà vẫn để lại dấu vết hỗn loạn khi di động!" Thiếu phụ nói ra, kéo theo Thiếu nữ phá không bay đi, chỉ chớp mắt sau đã biến mất ở phía chân trời.

Thiếu phụ và Thiếu nữ này lẽ nào lại là tiên nữ trong truyền thuyết? Nếu không tại sao lại có thuật phi hành giống như tiên nữ vậy? ?

...........

Lý Hiểu Nhai hiện tại đang hết sức phiền muộn, chẳng là mấy hôm nay hắn đã ăn hết số đồ ăn lấy được từ chỗ Trương Đại Phú, hôm nay hắn bèn quay lại thôn trấn tìm cơ hội kiếm chút đồ ăn, không nghĩ tới vừa mới bước vào thôn trấn, đã bị bảy tám đại hán vây lại, đầu lĩnh Lý Hiểu Nhai cũng có biết, là Thiên Tiền bang một tiểu đầu mục tên Hứa Đại Cương, trước kia cũng đã bị hắn lừa gạt hai lần, bất quá đã là chuyện trước đây thật lâu.


Lý Hiểu Nhai bị mấy người đem vây đến sít sao, trong lúc nhất thời cũng tìm không thấy khe hở chuồn đi, hắn ha hả cười cười, đối với Hứa Đại Cương nói: "Hứa đại ca tốt! Không biết tìm tiểu đệ có chuyện gì? Không lẽ Bang chủ của ngươi tìm ta?"

Hứa Đại Cương nghe xong Lý Hiểu Nhai đoán bậy, cười lạnh nói: "Ngươi tính toán thơm bơ vậy sao? Đừng cho là Bang chủ cho ngươi chút ánh mặt trời là nhà ngươi sáng lạn nhất rồi!"

"Như vậy Hứa đại ca tìm tại hạ có việc gì chỉ giáo?" Lý Hiểu Nhai nghe vậy, trong nội tâm run rẩy một chút, một tia dự cảm bất tường hiện ra trong đầu.

Hứa Đại Cương hai tay khoanh trước ngực, sắc mặt âm trầm nói ra: "Ta cảnh cáo ngươi! Về sau không cho phép ngươi đặt chân đến Tứ Phương khách điếm! Ngươi tới một lần lão tử liền đánh gãy một chi của ngươi!"


Trương Đại Phú? ? ! Lý Hiểu Nhai trong nội tâm cười khổ một tiếng, xem ra ngày đó cho lão ăn thịt gián thật đúng là chọc giận mập mạp này rồi, thôi được, hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, vả lại một thời gian tới hắn cũng không định đến chỗ của lão mập kiếm ăn, trong nội tâm nghĩ như vậy, trong miệng vội vàng đáp: "Hứa đại ca giáo huấn như vậy! Ta cam đoan về sau không bao giờ tới địa bàn của Trương trưởng quỹ nữa!"

"Coi như ngươi thức thời!" Hứa Đại Cương thần thái kiêu căng nói.

"Vậy tiểu đệ đi trước, có rảnh mời Hứa đại ca ăn cơm, ha ha!" Lý Hiểu Nhai ha ha cười khan nói, nhấc chân muốn đi ra ngoài, vừa đi hai bước, một đại hán lại bước nhanh tới chắn trước mặt hắn.

"Hứa đại ca! Đây là ý gì!" Lý Hiểu Nhai cười khan nói.

"Không có gì! Lần trước ngươi tới chỗ trương đại chưởng quỹ cũng tính là một lần đi, dù sao cũng phải lưu lại chút linh kiện a? Là tay phải của ngươi nhé! Cho ngươi nhớ lâu một chút!" Hứa Đại Cương lạnh lùng nói ra.

"Ai! Hứa đại gia ..."


"Đừng nghe hắn nói nhảm, lên!" Lý Hiểu Nhai còn muốn nói điều gì, Hứa Đại Cương lập tức cắt ngang nói, người lập tức xông tới, hắn biết rõ cái này quỷ kế đa đoan tiểu quỷ, không thể nghe hắn nói nhiều, trước đánh một trận rồi hãy nói.

"A! Thường bang chủ người làm sao tới rồi!" Lý Hiểu Nhai đột nhiên hướng về phía sau hắn quát to một tiếng!

Hứa Đại Cương sửng sốt một chút, nhưng lập tức hiểu ra quỷ kế của tiểu tử này, một bước cũng không ngừng lại tiếp tục phóng tới Lý Hiểu Nhai, nhưng mà đáng tiếc là tuy rằng hắn không có mắc lừa, nhưng mà ba gã thủ hạ bên cạnh hắn nghe nói vậy thì ngây ngẩn cả người, quay đầu nhìn lại. Kháo! Không có lấy một bóng người! Ngay trong nháy mắt khi bọn hắn quay đầu lại, Lý Hiểu Nhai đã luồn lách qua người bọn họ chui ra bên ngoài.


"Đồ đần! Đuổi theo!" Hứa Đại Cương tức giận mắng một tiếng, dưới chân cũng không chậm, vội vàng rẽ ngang đuổi theo, mặt khác Thiên tiền bang nhiều người cũng kịp phản ứng, cũng vội vàng đuổi tới nhưng Lý Hiểu Nhai đã chạy ra ngoài hơn một trượng rồi.

Lý Hiểu Nhai chạy không được bao lâu, cũng đã có chút hối hận, chính mình chạy sai phương hướng rồi, rõ ràng hướng trong trấn chạy tới, bên trong trấn người của Thiên tiền bang rất đông, mặc dù biết Hứa Đại Cương xử lý việc t.ư, nhưng bang chúng Thiên tiền bang nhìn thấy có lẽ cũng sẽ giúp, quả nhiên mới chạy một chút thời gian, vốn chỉ có nhóm bảy tám người Hứa Đại Cương đuổi theo hắn đã biến thành hai mươi mấy người! Mặc kệ, trước tìm đường vòng chạy ra bên ngoài trấn rồi hãy nói.

Trần mặt sẹo đang ngồi tại trong tửu điếm uống rượu giải sầu, thật sự là tức chết hắn, ngày đó hắn ở dưới mái hiên đợi hơn ba canh giờ, đợi mãi cũng không thấy Lý Hiểu Nhai đi ra, hắn thật sự hết kiên nhẫn, đành phải vụng trộm lẻn vào trong phòng tìm người, nào biết, trong phòng đó căn bản không có cái gì liên quan đến trưởng thành nam tử, chỉ có một đôi vợ chồng già cùng hai đứa cháu trai. Thời điểm này Trần mặt sẹo dù đần cũng biết mình bị lừa đá rồi, thề nhất định tìm bằng được Lý Hiểu Nhai, chẳng những cướp của, còn muốn lấy mạng hắn! Bất quá mấy ngày nay hắn ở trong trấn lục tìm mấy vòng cũng không phát hiện tung tích Lý Hiểu Nhai.
 
Last edited:

Bạch Nhị Gia

Phàm Nhân
Ngọc
50,00
Tu vi
0,00
Chương 6: Bao vây chặn đánh
Tác giả: Mạc Văn Huân
Converter: Cửu Vũ
Dịch : Bạch Nhị Gia
Nguồn : Bạch Ngọc Sách​


Lý Hiểu Nhai men theo đường núi, chân mang theo ba cân sa thiết cắm đầu chạy. Mang vật nặng chạy bộ trong núi sâu đã trở thành bài học bắt buộc của Lý Hiểu Nhai mỗi ngày, kể từ khi hắn chứng kiến vị sư phụ lừa đảo của hắn, trong lần gạt người không thành bị nhìn ra mánh khóe, bỏ chạy không kịp liền bị người ta vây đánh, chết ở đầu đường. Nhìn thấy thảm trạng thê thảm của sư phụ hắn đã thương tâm rất lâu, cũng âm thầm thề sẽ kế thừa tốt "y bát" của lão, đương nhiên chạy trốn thật nhanh càng được hắn ưu tiên lên hàng đầu rồi.

Cũng may mắn cho hắn là đã bổ xung môn chạy vào truyền thừa ”Sư môn“. Có nhiều khi hắn chỉ cần chạy chậm một chút thôi thì mạng nhỏ có thể không mất, nhưng tàn phế thì không thể tránh khỏi đấy. Đây cũng là lý do vì sao Lý Hiểu Nhai tại Bảo Tiên trấn lăn lộn lâu như vậy cũng không có xảy ra chuyện gì. Hết thảy đều do hắn phòng ngừa chu đáo, cho nên mỗi ngày hắn đều chăm chỉ chạy hơn mười dặm đường núi, không ngại khó khăn gian khổ, bất kể thời tiết nắng mưa.

Hiện tại tốc độ chạy trốn của hắn, mặc dù so ra còn kém xa khinh công cao thủ, nhưng tại cái địa phương Bảo Tiên trấn lớn cỡ bàn tay này cũng không có xuất hiện khinh công cao thủ ah, võ công cao nhất cũng chính là tên Tiền Bang chủ, bất quá cũng miễn cưỡng được xếp vào hạng công phu tam lưu. Lý Hiểu Nhai cũng rất muốn tìm giang hồ cao thủ bái sư học nghệ, đáng tiếc tại Bảo Tiên trấn này cũng không có mấy người được gọi là cao thủ, ở đây cũng không phải yếu đạo giao thông gì, căn bản cũng không có cao thủ qua lại. Ý định học võ của hắn đành ngâm nước vô thời hạn rồi.
.............

"Tiên nhi! Sao ngươi lại làm như vậy! ? Rõ ràng đem Ngũ Hành Thải Linh Chi vứt bỏ! ? Ngươi có biết Ngũ Hành Thải Linh Chi đối với Thiên Đạo Tông ta trọng yếu dường nào không? A! Ta thật sự là bị ngươi làm t.ức chết!"

Tại một địa phương cách Bảo Tiên trấn hơn một trăm dặm, một thiếu phụ thân vận bạch y đang đứng tại trên một tảng đá, không ngừng giáo huấn một Thiếu nữ cũng vận bạch y, bộ dáng mười hai mười ba tuổi.


Thiếu phụ bộ dáng phong hoa tuyệt đại, da trắng như ngọc, nhất cử nhất động đểu tản ra một cỗ khí chất tao nhã, chẳng qua hiện tại lông mày nàng hơi nhíu, bộ dạng của nàng khi tức giận giáo huấn thiếu nữ lại làm cho nàng tăng thêm một chút vị đạo nhân gian khói lửa.

Thiếu Nữ thì chỉ yên lặng cúi đầu, một hồi lâu sau, thấy thanh âm của sư phụ dừng lại, Thiếu Nữ nghẹn ngào giải thích nói, "Hix hix sư phụ ah! Ta chỉ là thấy Linh Chi đột nhiên bất động, liền mở ra Linh Thú Đại nhìn xem một chút, không nghĩ tới là nó giả chết! Xin sư phụ trách phạt!" Nói xong, liền nâng khuôn mặt xinh đẹp đến kinh tâm động phách lên nhìn sư phụ của nàng, nhìn Thiếu Nữ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần, bên trên còn treo một vệt nước mắt, làm cho người ta thương tiếc không thôi.


Thiếu phụ thấy bộ dáng Thiểu Nữ như vậy, khẽ thở dài một tiếng, vươn ngọc thủ nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt nàng, nói ra: "Được rồi, hiện tại trách phạt ngươi cũng vô dụng, hiện tại quan trọng hơn chính là tìm về Ngũ Hành Thải Linh Chi!"

"Ân!" Thiểu Nữ nhu thuận đáp.

"Ta trước dùng thần thức tìm kiếm nơi đây, Ngũ Hành Thải Linh Chi có lẽ còn chưa đi xa mới đúng!" Thiếu phụ dứt lời, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

"Đã tìm được!" chỉ mấy lượt hô hấp sau thiếu phụ đã mở to mắt kinh hỷ nói.


"Tuy rằng Ngũ Hành Thải Linh Chi giỏi về ảnh độn, nhưng mà vẫn để lại dấu vết hỗn loạn khi di động!" Thiếu phụ nói ra, kéo theo Thiếu nữ phá không bay đi, chỉ chớp mắt sau đã biến mất ở phía chân trời.

Thiếu phụ và Thiếu nữ này lẽ nào lại là tiên nữ trong truyền thuyết? Nếu không tại sao lại có thuật phi hành giống như tiên nữ vậy? ?

...........

Lý Hiểu Nhai hiện tại đang hết sức phiền muộn, chẳng là mấy hôm nay hắn đã ăn hết số đồ ăn lấy được từ chỗ Trương Đại Phú, hôm nay hắn bèn quay lại thôn trấn tìm cơ hội kiếm chút đồ ăn, không nghĩ tới vừa mới bước vào thôn trấn, đã bị bảy tám đại hán vây lại, đầu lĩnh Lý Hiểu Nhai cũng có biết, là Thiên Tiền bang một tiểu đầu mục tên Hứa Đại Cương, trước kia cũng đã bị hắn lừa gạt hai lần, bất quá đã là chuyện trước đây thật lâu.


Lý Hiểu Nhai bị mấy người đem vây đến sít sao, trong lúc nhất thời cũng tìm không thấy khe hở chuồn đi, hắn ha hả cười cười, đối với Hứa Đại Cương nói: "Hứa đại ca tốt! Không biết tìm tiểu đệ có chuyện gì? Không lẽ Bang chủ của ngươi tìm ta?"

Hứa Đại Cương nghe xong Lý Hiểu Nhai đoán bậy, cười lạnh nói: "Ngươi tính toán thơm bơ vậy sao? Đừng cho là Bang chủ cho ngươi chút ánh mặt trời là nhà ngươi sáng lạn nhất rồi!"

"Như vậy Hứa đại ca tìm tại hạ có việc gì chỉ giáo?" Lý Hiểu Nhai nghe vậy, trong nội tâm run rẩy một chút, một tia dự cảm bất tường hiện ra trong đầu.

Hứa Đại Cương hai tay khoanh trước ngực, sắc mặt âm trầm nói ra: "Ta cảnh cáo ngươi! Về sau không cho phép ngươi đặt chân đến Tứ Phương khách điếm! Ngươi tới một lần lão tử liền đánh gãy một chi của ngươi!"


Trương Đại Phú? ? ! Lý Hiểu Nhai trong nội tâm cười khổ một tiếng, xem ra ngày đó cho lão ăn thịt gián thật đúng là chọc giận mập mạp này rồi, thôi được, hảo hán không ăn thiệt thòi trước mắt, vả lại một thời gian tới hắn cũng không định đến chỗ của lão mập kiếm ăn, trong nội tâm nghĩ như vậy, trong miệng vội vàng đáp: "Hứa đại ca giáo huấn như vậy! Ta cam đoan về sau không bao giờ tới địa bàn của Trương trưởng quỹ nữa!"

"Coi như ngươi thức thời!" Hứa Đại Cương thần thái kiêu căng nói.

"Vậy tiểu đệ đi trước, có rảnh mời Hứa đại ca ăn cơm, ha ha!" Lý Hiểu Nhai ha ha cười khan nói, nhấc chân muốn đi ra ngoài, vừa đi hai bước, một đại hán lại bước nhanh tới chắn trước mặt hắn.

"Hứa đại ca! Đây là ý gì!" Lý Hiểu Nhai cười khan nói.

"Không có gì! Lần trước ngươi tới chỗ trương đại chưởng quỹ cũng tính là một lần đi, dù sao cũng phải lưu lại chút linh kiện a? Là tay phải của ngươi nhé! Cho ngươi nhớ lâu một chút!" Hứa Đại Cương lạnh lùng nói ra.

"Ai! Hứa đại gia ..."


"Đừng nghe hắn nói nhảm, lên!" Lý Hiểu Nhai còn muốn nói điều gì, Hứa Đại Cương lập tức cắt ngang nói, người lập tức xông tới, hắn biết rõ cái này quỷ kế đa đoan tiểu quỷ, không thể nghe hắn nói nhiều, trước đánh một trận rồi hãy nói.

"A! Thường bang chủ người làm sao tới rồi!" Lý Hiểu Nhai đột nhiên hướng về phía sau hắn quát to một tiếng!

Hứa Đại Cương sửng sốt một chút, nhưng lập tức hiểu ra quỷ kế của tiểu tử này, một bước cũng không ngừng lại tiếp tục phóng tới Lý Hiểu Nhai, nhưng mà đáng tiếc là tuy rằng hắn không có mắc lừa, nhưng mà ba gã thủ hạ bên cạnh hắn nghe nói vậy thì ngây ngẩn cả người, quay đầu nhìn lại. Kháo! Không có lấy một bóng người! Ngay trong nháy mắt khi bọn hắn quay đầu lại, Lý Hiểu Nhai đã luồn lách qua người bọn họ chui ra bên ngoài.


"Đồ đần! Đuổi theo!" Hứa Đại Cương tức giận mắng một tiếng, dưới chân cũng không chậm, vội vàng rẽ ngang đuổi theo, mặt khác Thiên tiền bang nhiều người cũng kịp phản ứng, cũng vội vàng đuổi tới nhưng Lý Hiểu Nhai đã chạy ra ngoài hơn một trượng rồi.

Lý Hiểu Nhai chạy không được bao lâu, cũng đã có chút hối hận, chính mình chạy sai phương hướng rồi, rõ ràng hướng trong trấn chạy tới, bên trong trấn người của Thiên tiền bang rất đông, mặc dù biết Hứa Đại Cương xử lý việc t.ư, nhưng bang chúng Thiên tiền bang nhìn thấy có lẽ cũng sẽ giúp, quả nhiên mới chạy một chút thời gian, vốn chỉ có nhóm bảy tám người Hứa Đại Cương đuổi theo hắn đã biến thành hai mươi mấy người! Mặc kệ, trước tìm đường vòng chạy ra bên ngoài trấn rồi hãy nói.

Trần mặt sẹo đang ngồi tại trong tửu điếm uống rượu giải sầu, thật sự là tức chết hắn, ngày đó hắn ở dưới mái hiên đợi hơn ba canh giờ, đợi mãi cũng không thấy Lý Hiểu Nhai đi ra, hắn thật sự hết kiên nhẫn, đành phải vụng trộm lẻn vào trong phòng tìm người, nào biết, trong phòng đó căn bản không có cái gì liên quan đến trưởng thành nam tử, chỉ có một đôi vợ chồng già cùng hai đứa cháu trai. Thời điểm này Trần mặt sẹo dù đần cũng biết mình bị lừa đá rồi, thề nhất định tìm bằng được Lý Hiểu Nhai, chẳng những cướp của, còn muốn lấy mạng hắn! Bất quá mấy ngày nay hắn ở trong trấn lục tìm mấy vòng cũng không phát hiện tung tích Lý Hiểu Nhai.
 

Những đạo hữu đang tham gia đàm luận

Top